Chương 10
“Chẳng lẽ anh không phải cũng xem em như là không khí sao? Cho nên mới không nhìn thấy em cũng yêu anh” Trần Mộc Ngôn giống như ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng đọc lên câu tiếp theo, đây là lời nữ diễn viên chính trả lời nam diễn viên chính .
Tựa vào sau lưng cậu Trần Chi Mặc có khẽ run lên một chút, chậm rãi lui về phía sau hai bước.
“Tiểu Ngôn…… Như thế nào là cậu……”
“Như thế nào không phải em?” Trần Mộc Ngôn kéo cửa ra, đem Trần Chi Mặc đẩy vào chỗ ngồi phía sau xe, còn phải thắt dây an toàn cho hắn.
Sau khi Trần Chi Mặc ngồi vào trong xe, cả người an tĩnh nhiều, chẳng qua là dùng hai mắt tiêu cự không rõ của hắn nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Ngôn phía trước.
Điều khiển xe ra ngoài, bọn họ thuận lợi đi tới gara tầng ngầm ở khu nhà ở phía trước. Trần Mộc Ngôn đem Trần Chi Mặc đỡ lên lầu, thực nên cảm kích trên thế giới không có người thứ hai giống Paparazzi Diệp Nhuận Hành chuyên nghiệp như vậy, bằng không Trần Chi Mặc sẽ lên trang nhất hai ngày ở tuần san giải trí.
Đưa hắn kéo lên giường ở trong phòng, Trần Mộc Ngôn liền xuống phòng bếp pha trà tỉnh rượu cho hắn.
Vừa mới nấu nước nóng, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng người trong toilet nôn mửa, Trần Mộc Ngôn kéo kéo môi nói, nôn ra, người sẽ thanh tỉnh nhiều đi.
Bưng trà đi lên, Trần Mộc Ngôn thấy Trần Chi Mặc dựa vào giường ngồi, áo khoác ném tại cách đó không xa, áo sơmi trước ngực cúc áo cởi bỏ ,ngực trong khe hở như ẩn như hiện. Hắn nghiêng đầu, sắc mặt trở nên hồng, có một loại khí chất ái muội.
Trần Mộc Ngôn nuốt một chút nước miếng, đem trà đặt trên bàn ở đầu giường, sau đó đứng ở trước mặt Trần Chi Mặc, dùng ngón tay chọc một chút khuôn mặt tuấn tú, “Mặc ca, anh còn tỉnh không?”
Trần Chi Mặc khóe môi chậm rãi câu lên, vẫn là nhắm mắt lại như cũ: “Tỉnh, cậu có thể đem nước trà bưng tới cho tôi chứ?”
Uống xong nước trà, Trần Chi Mặc hít một hơi đứng lên, “Đi ngủ đi Tiểu Ngôn, sáng mai gặp.”
Trần Mộc Ngôn gật đầu liền trở về phòng của mình, cậu ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm, còn sáng mai gặp, sáng mai nhức đầu chết ngươi!
Mặc dù bọn họ có ước định chủ nhật này phải cùng nhau đi tập thể hình, nhưng xem tình huống Trần Chi Mặc ngày mai như thế nào cũng không có thể dậy được.
Hiện tại đã hơn hai giờ tối rồi, Trần Mộc Ngôn quyết định ngày mai không ngủ tới khi đói bụng cậu sẽ không tỉnh.
Chẳng qua thực đáng tiếc, giữa trưa kém mười hai giờ , đã có người đến vỗ mặt cậu.
“Tiểu Ngôn rời giường, Tiểu Ngôn!”
“Ừ……” Cậu lầm bầm một tiếng trở mình tiếp tục ngủ.
“Trần Mộc Ngôn cậu đồ lười này, đã ngủ chín tiếng rồi!” Đối phương muốn đi vén chăn mền của cậu, Trần Mộc Ngôn lại ôm chặt chăn không buông tay.
“Hôm nay…… Không phải là chủ nhật à……”
“Là chủ nhật, nhưng cậu không phải muốn cùng với tôi đi tập thể hình sao?” Giọng nói đối phương có chút bất đắc dĩ.
Trần Mộc Ngôn chậm rãi mở mắt ra, thấy Trần Chi Mặc tinh thần chấn hưng ngồi ở bên giường, “Mặc ca, anh không nhức đầu a……”
“Như thế nào? Cậu hy vọng tôi đau đầu?” Trần Chi Mặc đem cậu kéo lên, “tôi đã làm cơm trưa rồi, cậu mau đánh răng rửa mặt xuống dưới ăn.”
Giằng co trong chốc lát, sâu ngủ Trần Mộc Ngôn cũng chạy nhanh.
Thời điểm đi xuống dưới lầu, liền ngửi thấy mùi cơm chiên trứng, Trần Chi Mặc đang đem súp cà chua đi ra.
“Chủ nhật này dì Lý nghỉ. Chờ chúng ta từ trung tâm tập thể hình trở về, tôi mang cậu đi ăn.” Trần Chi Mặc mặc áo lông cao cổ màu cà phê, bộ dáng mặc tạp dề giống như một nam nhân tốt ở nhà.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Trần Chi Mặc xoay người lại dùng chiếc đũa gõ đầu Trần Mộc Ngôn một cái.
“Ca, anh đáng giá được nữ nhân trân quý.” Trần Mộc Ngôn chân chó (nịnh) nói.
“Tôi không cần nữ nhân khác trân quý .” Trần Chi Mặc giơ lên khóe môi, bỗng nhiên trong lúc đó có một loại tiêu sái không kềm chế.
Trần Mộc Ngôn cúi đầu cười cười, bỗng nhiên nhớ tới lời Anna nói “yêu phải hắn tựa như yêu phải một vở diễn”, Trần Chi Mặc trong cuộc sống có quá nhiều khuôn mặt, không ai biết bộ mặt nào mới là chân chính hắn. Tựa như Vương Đại Hữu từng ở bệnh viện nói qua, lúc thời điểm Trần Chi Mặc đối với người ôn nhu ,người kia chỉ cần tiếp nhận là được, đừng đi tìm tòi quá nhiều.
Sau khi ăn xong, bọn họ lái xe đi vào một trung tâm tập thể hình.
Từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào cửa , Trần Mộc Ngôn có thể cảm giác được có người theo dõi bọn họ.
Trần Chi Mặc chỉ cười cười nói: “Tập thể hình lại không phải sự tình gì , nếu có Paparazzi thích chụp liền chụp.”
Hôm nay là chủ nhật, nhưng người đến tập thể hình cũng không có như trong tưởng tượng của Trần Mộc Ngôn nhiều như vậy. Khi cậu bước lên máy chạy bộ, nhìn thấy trên màn hình công năng cùng với nhãn hiệu dụng cụ, cậu mới hiểu được trung tâm tập thể hình này chỉ sợ cũng rất sang trọng, có thể tới nơi này e rằng đều là người có tiền.
Mấy giờ sau, Trần Mộc Ngôn cảm thấy mệt , cậu đang định đi tắm vòi hoa sen, thấy Trần Chi Mặc đang cùng một người đàn ông trung niên nói chuyện phiếm, nên tự mình đi phòng tắm.
Lúc cậu vây khăn tắm đi ra, thấy một người đàn ông dáng người thon dài dựa ở tường ánh mắt không e dè dừng ở trên người mình trên người. Trần Mộc Ngôn thắt một chút khăn tắm vây quanh ở bên hông, vừa muốn từ bên người đàn ông kia đi qua, đối phương gọi cậu lại.
“Cậu là em trai Trần Chi Mặc sao?”
“Ờm, phải.”
Trần Mộc Ngôn quay đầu, chống lại ánh mắt người đàn ông kia, mới phát hiện dung mạo y thật tinh tế, nhưng cũng không giống kiểu nhu như con gái , đối phương dùng ngữ điệu trêu chọc nói: “không nói tên của cậu sao?”
“Trần Mộc Ngôn.”
“Sở Cận.” Đối phương vươn tay về phía cậu , “Tôi là nhà chế tác.”
“A, chào anh.” Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm,rằng chỉ sợ đối phương quen biết Trần Chi Mặc trong công việc đi, chính mình nên đối anh ta lễ phép một chút.
“Có hứng thú làm minh tinh không? Điều kiện của cậu tốt lắm, tuyệt đối có thể thành công.” Sở Cận dùng một loại ngữ điệu có chứa ý vị mê hoặc nói.
Trần Mộc Ngôn kinh ngạc, mình là em Trần Chi Mặc. Trần Chi Mặc được xưng là mỹ nam tử kinh điển, Trần Mộc Ngôn tự nhiên cũng sẽ không kém. Nhưng cậu đối vòng luẩn quẩn kia thực không có hứng thú.
“Thực xin lỗi, tôi có những chuyện khác phải làm.”
Sở Cận nghe cậu trả lời cũng không có không vui, trên mặt thậm chí thần sắc tiếc hận cũng không có, chỉ nhàn nhạt gật đầu một chút, “không sao, cậu còn rất nhiều thời gian suy nghĩ,cân nhắc.”
Sau đó, Sở Cận bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy bóng dáng y, Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm người đàn ông này nếu mặc tây trang nhất định rất giống người mẫu đài T .
“Vừa rồi y nói với cậu cái gì?” Thanh âm Trần Chi Mặc vang lên, làm Trần Mộc Ngôn phục hồi tinh thần lại.
“Không có gì, anh ta hỏi em có nguyện ý làm minh tinh không.” Trần Mộc Ngôn đi tới, “em đi mặc quần áo .”
Trần Chi Mặc lại một phen túm cậu, biểu tình trên mặt ôn hòa, “Y còn nói với cậu cái gì?”
“Em nói em có những việc khác phải làm, anh ta liền nói em còn có thời gian suy nghĩ,cân nhắc mà thôi .” Trần Mộc Ngôn có chút khó hiểu Trần Chi Mặc vì cái gì đối Sở Cận phòng bị như vậy.
“Cậu đi mặc quần áo đi.” Trần Chi Mặc buông lỏng tay ra.
Khi hai người ngồi trên xe, Trần Mộc Ngôn nhịn không được mở miệng hỏi: “ Sở tiên sinh kia có vấn đề gì sao?”
“Người giới giải trí cậu nghĩ thấy có mấy người là đơn giản? Sở Cận là một người chế tác rất lớn, nghệ sĩ thành công đếm không hết.” Trần Chi Mặc hai tay nắm tay lái không nhanh không chậm nói, “Nhưng y cũng rất trăng hoa, trên cơ bản mỗi nghệ sĩ được y nâng đỡ đều bị y quy tắc ngầm, hơn nữa chỉ cần nghệ sĩ kia thành công, Sở Cận sẽ đem đối phương bỏ rơi sau đó dời đến mục tiêu kế tiếp.”
“À.” Trần Mộc Ngôn gật gật đầu, giới nghệ sĩ quả nhiên loạn , “hoàn hảo em là nam nhân.”
Trần Chi Mặc phốc xuy một chút bật cười, “tôi quên bổ sung, y thích nam nhân.”
“A……” Trần Mộc Ngôn đứng ở nơi đó, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, “Mặc ca…… Anh sẽ không phải cũng bị anh ta quy tắc ngầm rồi chứ ?”
“Đầu óc cậu nhúng nước à?” Trần Chi Mặc hướng cậu nhướng nhướng mày, “thời điểm tôi cùng y hợp tác , đã sớm thành công.”
Trần Mộc Ngôn nghe xong, thở ra một hơi.
Không biết vì cái gì, Trần Chi Mặc có một loại khí chất khác, luôn làm cho người ta muốn nhìn lên. Một người như vậy nếu từng bị quy tắc ngầm, Trần Mộc Ngôn sẽ cảm thấy đau lòng.
“Học kỳ mới sắp bắt đầu, có tính toán gì hay không?” Trần Chi Mặc đúng lúc đem đề tài chuyển đi.
“Còn có thể có tính toán gì? Một khi đã là học y, về sau thế nào cũng phải học nghiên cứu thậm chí học nhiều, em phải đem tinh lực đều đặt ở trên học tập.” Trần Mộc Ngôn nhắc tới cuộc sống đại học sắp tới có vẻ thực hưng phấn, “đúng rồi, em có thể mua xe không?”
“Loại chuyện này cậu vì cái gì phải hỏi tôi? Đừng nói tiền tôi đưa cho cậu đều đã xài hết, cho nên muốn tôi xuất tiền mua cho cậu.” Trần Chi Mặc nửa đùa nói.
“Không phải, em nghĩ muốn hỏi xe trong ga ra kia……”
“Xe bên cạnh kia cậu có thể dùng.” Trần Chi Mặc cười cười.
***
Khi thứ hai đến, Trần Chi Mặc cùng Vương Đại Hữu đi ra ngoài, bàn bạc vai diễn mới. Mà Trần Mộc Ngôn thì rời giường từ sớm, đi ra đại lý xe mua một chiếc xe Toyota. Kỳ thật cậu hoàn toàn có thể lựa chọn xe đắt tiền hơn, nhưng lcậu nghĩ đến chính mình vẫn là sinh viên đại học, không nên rêu rao như vậy, hơn nữa xe chẳng qua là công cụ thay đi bộ, cậu cũng không phải nhân vật xã hội nổi tiếng gì, không cần mua cỗ xe danh tiếng đến phụ trợ mình.
Đến chủ nhật có thể giao cho Trần Mộc Ngôn, có thể có xe của mình, trong lòng cậu nhịn không được một trận mừng thầm.
Khi hết thảy thủ tục xong xuôi đi đến bên ngoài đại lý xe, Trần Mộc Ngôn vốn muốn chạy xe về nhà, nhưng cậu lại thấy một người.
Đó là một cô gái tóc ngắn, mặc áo lông đường vân cùng quần bò, trên tay cầm một cái túi nhựa, không cần nghĩ, đó là một túi sách, nên rất nặng.
Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa kêu tên cô, trong giây lát nhớ tới thân phận của mình, cậu chỉ có thể ngậm lại miệng mình.
Đứa ngốc, cùng cậu nói bao nhiêu lần, đi ra mua sách phải lấy bao, túi nhựa sẽ xiết thương tay của cậu.
Trần Mộc Ngôn đi theo Thẩm Thanh, đi tới một trạm xe buýt.
Trần Mộc Ngôn bộ dạng đẹp trai, hiện tại là giờ tan tầm, một số người chờ xe buýt còn nhịn không được hai mắt nhìn cậu nhiều lần.
Xe buýt tới, là đi tới cửa trường đại học. Trần Mộc Ngôn đuổi theo đưa tiền rồi đi lên.
Xe lắc lư lên xuống, Trần Mộc Ngôn nắm vòng treo nhìn về phía Thẩm Thanh cách đó không xa.
Tagged: Nhập Hí
[…] Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 […]
LikeLike
anh Ngôn đẹp trai nên đc mời làm minh tinh a, anh Mặc phải giữ ảnh cho kỹ
LikeLike
Anh Mặc nghe bé hỏi mình có phải bị anh Sở hưởng dụng rồi ko thì vẫn rất dửng dưng, ko màng tức giận. Chứ lúc nghe tên kia có ý đồ với con mồi của mình thì phản xạ phóng ra sát khí liền ^^ Bệnh chung của mấy anh công đây mà.
LikeLike