NTKT-Chương 32+33

Chương 32: Trong cung hiểm ác

Trong mơ mơ màng màng, bên ngoài truyền đến một trận tiếng thét chói tai. Thê lương lại vô lực, cùng với tiếng vật nặng đánh xuống. Như là. . . . . . Như là ở lấy gậy đánh người.

Hoàn Ân càng nghe càng kinh hãi, chậm rãi tỉnh lại, xốc lên chăn ngồi dậy, cung nữ thái giám đang bưng  y phục cùng chậu đồng quỳ gối trước giường.

Hoàn Ân có chút bất an chỉ ngoài cửa sổ hỏi: “Bên ngoài đang làm cái gì?”

“Hồi công tử, bệ hạ đang hạ lệnh trượng tễ(đánh chết) người hạ độc công tử.”

Hoàn Ân con ngươi nháy mắt phóng đại: “Hạ độc? Trượng tễ? !” Y nghĩ đến mình không cẩn thận ăn hỏng này nọ, sao biết ngủ một ngày một đêm sự tình liền thành như vậy?

Hoàn Ân không kịp rửa mặt, bắt lấy ngoại bào phủ thêm, một bên hỏi: “Bệ hạ đâu?”

“Trẫm ở chỗ này.” Dung Thành chậm rãi từ sau bình phong thong thả đi ra, khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc lộ ra khí tức nghiêm nghị, Hoàn Ân lúc này mới nhớ tới, y cơ hồ đều nhanh đã quên, ngũ quan người này nguyên bản là nhiều sắc bén.

“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân vừa muốn nói chuyện, đã bị Dung Thành lạnh lùng đánh gãy.

“Người muốn cùng ngươi tranh giành tình nhân, ngươi cư nhiên còn nghĩ là bạn tốt, trẫm nên nói ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn?”

Bạn tốt. . . . . . Chẳng lẽ là Lộng Ngọc? Trước mắt cứu người quan trọng hơn, Hoàn Ân cũng không có công phu cùng Dung Thành lý luận ngây thơ hay là ngu xuẩn, vội la lên: “Bệ hạ! Dù vậy, thần vẫn còn đây, Lộng Ngọc cũng không đến mức trượng tễ!”

“Không đến mức?”

Lúc này còn tại thay người khác biện hộ! Dung Thành sắc mặt âm trầm như sắp nổi trên mặt nước, tiến lên từng bước liền nắm cằm y: “Hắn ở trong điểm tâm hạ phấn ngươi, nếu không phải là thể chất ngươi dị ứng, đợi cho bệnh trạng trúng độc mạn tính lộ ra chậm, chính là Đại La tiên đan cũng không thể nào cứu được ngươi!”

“Nhưng là ta còn không chết! Hắn sẽ không đến mức trượng tễ!”

“Vậy soán vị không thành công, cũng không đến mức tru di cửu tộc? !”

Cùng bạo quân lý luận vĩnh viễn là vô dụng , Hoàn Ân đẩy ra tay hắn liền đi ra ngoài, bị Dung Thành một phen chế trụ thắt lưng kéo quay về trong lòng, hung hăng nắm cằm hôn môi. Trong miệng mùi máu tràn ngập, Hoàn Ân liều mạng giãy dụa, chỉ nghe đối phương tức giận nói: “Hắn hại trẫm lo lắng, quấy nhiễu thánh giá, liền này, còn chưa đủ hắn chết một vạn lần? !”

“Lo lắng?” Hoàn Ân như là nghe được thiên đại chê cười, “Bệ hạ lo lắng cái gì? Lo lắng sau khi vi thần chết, sẽ không có thân thể không hề phản kháng cho bệ hạ tùy ý thao làm? Sẽ không có tự tôn ti tiện như vậy làm cho bệ hạ tùy ý giẫm lên?”

“Ngươi!” Dung Thành nổi giận gần như muốn trở tay tát một bạt tai qua, nhưng người trước mặt đôi mắt vì tức giận mà cháy sáng lên, khuôn mặt mang bệnh còn tái nhợt, lại làm cho hắn vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được.

Ngay lúc Dung Thành đang ngây người, Hoàn Ân hất tay hắn đi ra ngoài.

Cuối thu mặt trời bao phủ xuống, lại không vài tia độ ấm. Trong đình viện vài người đang nằm úp sấp, một người dẫn đầu, bạch y màu trắng, bao trùm xuống mông đã là một mảnh màu đỏ, một đầu tóc hỗn độn buông xuống trên mặt đất, đúng là Lộng Ngọc.

“Các ngươi đều dừng tay!”

Thái giám chấp hành hình phạt thấy Dung Thành đi phía sau không nói chuyện, không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải, tốp năm tốp ba chậm rãi dừng lại gậy gộc.

Nghe được tiếng của Hoàn Ân, Lộng Ngọc cúi đầu, một tiếng cười nhẹ, cuối cùng lại không thể ức chế ngửa mặt lên cười ha hả. “Ha, ha! Ha ha ha ha!” Nguyên bản khuôn mặt trắng thuần giờ đây trên mặt tất cả đều là vết bẩn.”Hoàn Ân, mệnh ngươi thật tốt!”

Hoàn Ân bạch y đứng ở trong việc, gió thu thổi lên vạt áo dài bay phấp phới. “Mệnh tốt? Ta nói rồi ta đều không phải là tự nguyện, ta coi ngươi là bạn tốt, tại sao ngươi lại muốn hại ta?”

“Ha! Đều không phải là tự nguyện? Ta làm sao lại tự nguyện? ! Bị bắt tiến cung hầu hạ, không thuận theo chính là chết! Sủng hạnh một đêm rồi lại vứt bỏ như giày cũ, ta không thể so với nữ tử, không có danh phận, tại trong cung không thể sủng ái liền không thể sinh tồn, chôn vùi không người biết! Này đây không thể không trừ ngươi rồi sẽ nhanh đến ngươi thôi! Ta mặc dù thất bại, sẽ có càng nhiều người hận không thể đưa ngươi vào chỗ chết! Tại trong cung này, không có tự nguyện hay không tự nguyện, chỉ có cái gọi là sủng ái cùng thất sủng!”

“Ngươi. . . . . .”

“Hoàn Ân, ta thực hâm mộ ngươi mệnh tốt. Như ta cả đời, thưở nhỏ nhà nghèo bị bán đến thanh lâu, ngay cả vận mệnh cũng không được lựa chọn! Có thể no bụng đã là không tệ, nói gì đến tôn nghiêm! Chết với ta mà nói, chính là một loại giải thoát cũng không nhất định.”

“. . . . . .”

Lộng Ngọc bỗng nhiên lại cười nhẹ: “Bất quá ta không nhất định hâm mộ ngươi, chúng ta đều là giống nhau.”

“. . . . . .”

“Hắn đều không phải là thích cốt khí của ngươi, hắn chính là thích chinh phục này nọ mà thôi. Ngươi sẽ có ngày bị hắn chinh phục, khi đó chính là ngày chết của ngươi.”

Hoàn Ân đang ở trong giật mình, chỉ nghe phía sau hét lớn một tiếng: “Trượng tễ cho trẫm.”

***

Đây là ngày Hoàn Ân ở trong cung tâm tình phức tạp nhất .

Y không đành lòng nhìn, xoay người hồi cung. Chỉ nghe bên ngoài một trận một trận tiếng trầm đục đánh xuống thân thể, cùng với tiếng cười thê lương của Lộng Ngọc, dần dần hạ xuống, lặng yên không một tiếng động.

Dung Thành không biết đi nơi nào, Hoàn Ân ở bên cửa sổ ngồi đến khi mặt trời lặn. Nghĩ đến cái này chẳng qua cũng chỉ là một nhạc đệm nhỏ ở trong cung, quá không được vài ngày, sẽ giống như Lộng Ngọc nói, chôn vùi không thấy, ngay cả người này tồn tại, cũng không được nhớ rõ.

Ở trong cung này “Bằng hữu” duy nhất y có thể nói chuyện cũng đã chết. Cung điện mịt mù tăm tối càng thêm bực bội, như là bóng tối thật lớn, muốn đem y nuốt hết.

Vô luận tự nguyện hay không, chỉ cần được sủng ái chính là sai, không biết y có thể hay không chịu đựng được đến khi chiến tranh chấm dứt rồi về nước. . . . . .

Lúc mặt trời nặn, Hoàn Ân đứng dậy đi ra ngoài. Trong đình viện mọi người đã đi hết, chỉ còn dư lại lá rụng vàng rực đầy đất, giẫm lên chi nha chi nha rung động, rất thê lương. Chỗ Lộng Ngọc nằm úp sấp lúc đó, vết máu loang lổ, đâm vào mắt y sinh đau.

Bữa tối, Hoàn Ân ăn cái gì cũng không vô, chỉ miễn cưỡng uống lên chút cháo, liền gọi người dọn.

Tâm tình trầm trọng, liên lụy đến thân thể cũng mệt mỏi trì độn, hơn nữa vốn bệnh còn chưa khỏi hắn, liền sớm ngủ lại. Y mới vừa nằm xuống không bao lâu, liền nghe được tiếng bước chân, tiếp theo chăn bị thô bạo xốc lên. Người tới mang thanh âm trầm thấp cảm giác mát như mùa thu: “Hôm nay sao chưa thị tẩm liền ngủ?”

Chương 33: Khó có thể tự kiềm chế (H)

Hoàn Ân nhắm chặt hai mắt, mặc cho người nọ đuổi đi hạ nhân, túy ý xé mở trung y của y, chụp lên thân.

Ngực bị cuồng bạo cắn, hạ thân bị đỉnh nhập dã man, Hoàn Ân nguyên bản còn có chút hôn trầm, đau đớn thật lớn làm cho y chợt thanh tỉnh, cường cắn môi dưới không phát ra một tia thanh âm.

Đột nhiên cằm bị hung hăng nắm, tiếng người nọ nghiến răng nghiến lợi truyền đến: “Sao vậy, bị ta thao làm, giày xéo rất không cam lòng sao? Vương tử điện hạ?”

Hoàn Ân quay đầu đi, cắn chặt răng không nói lời nào. Chỉ nghe người nọ cười lạnh hai tiếng, thẳng đứng dậy, cự vật xâm nhập hạ thể lui ra ngoài, ba vật cầu hình dáng như viên bi đẩy mạnh đến, ở trong cơ thể chậm rãi hòa tan. Y không biết bạo quân này lại dùng kỹ xảo dâm tà gì, chỉ cảm thấy thể cao hòa tan ở trong nội bích chảy ra phía ngoài, bí xử, lại chậm rãi sinh ra cảm giác quỷ dị, thẳng làm cho da đầu y run lên.

Hoàn Ân bỗng nhiên kinh sợ mở mắt: “Ngươi! . . . . . . Ngươi thả cái gì đi vào? . . . . . .”

“Ngươi không phải ngại trẫm cường bạo ngươi là làm nhục ngươi sao, ” ánh nến chiếu vào, ở trên mặt Dung Thành lưu động bóng ma, có vẻ dị thường hung ác nham hiểm, “Đêm nay, ngươi không cầu trẫm, trẫm là sẽ không đi vào .”

Trên bàn mấy ngọn nến đôm đốp hưởng ứng, giọt nến một giọt một giọt chảy xuống.

Trên giường, Hoàn Ân một đầu tóc đen xõa tung, thân thể ửng hồng, ánh mắt bị lụa đỏ che khuất, hai tay cũng bị lụa đỏ trói lại, nâng lên buộc ở trên đầu giường. Hai điểm đỏ bừng trước ngực đứng thẳng, môi khẽ nhếch, màu đỏ như máu, đầu lưỡi như ẩn như hiện. Trên thân thể bạch ngọc nơi chỗ tô điểm màu đỏ, dâm mị động lòng người.

Giờ phút này, y cúi đầu thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng. Hai chân ép chặt, cả người run rẩy, dường như  tinh tế ma sát.

Lúc này xuân dược hiển nhiên so  với lần trước kịch liệt hơn rất nhiều, cộng thêm mắt y không thể thấy, giác quan liền càng thêm nhạy cảm, chỉ cảm thấy trong cơ thể có cỗ lửa đang cháy, bí xử như có ngàn vạn con kiến ở cắn, ngứa đến nổi điên.

Y sắp chịu không được , mở ra đôi mắt tràn đầy hơi nước, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến thân ảnh người nọ tựa hồ khoanh tay ở ngực ngồi ở mép giường quan sát.

Y biết, đây là biện pháp làm nhục mới của bạo quân.

So  với cường bạo còn hơn.

“Còn chịu được? Trẫm có phải hay không nên khen ngươi?”

Dung Thành cúi người, một bên ngậm nhũ tiêm dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau, khoái cảm như điện lưu đánh hướng đỉnh đầu, Hoàn Ân không thể kiềm được, rên rỉ thốt ra.

“A. . . . . .”

Ngọt nị uyển chuyển, giống như thiên âm.

Dung Thành cười nhẹ nói: “Rõ ràng rất hưởng thụ, còn muốn ra vẻ thanh cao.”

Dứt lời tách ra hai chân y, dò ba đầu ngón tay vào, một vào một ra bắt chước tính khí đút vào, người phía dưới run rẩy lợi hại hơn, chỗ đỉnh ngọc hành cũng nhỏ ra chất lỏng.

“Nói a, liền nói một câu ‘ cầu ngươi đi vào ’.”

Hoàn Ân nén nước mắt nhẹ nhàng lắc đầu.

Y không muốn. . . . . . Không muốn so với hiện tại còn muốn sa đọa. . . . . .

Y có thể chịu được người nọ cường bạo, nhưng y không thể nhẫn nhịn được . . . . . . Mình đi cầu hắn cắm vào . . . . . Này quá sỉ nhục. . . . . .

Nhưng là, ngón tay căn bản là không đủ, khác xa không đủ. Môi dưới cắn đến bật máu, không ngăn được dục vọng ồn ào náo động. Khối thân thể này, trải qua nhiều ngày dạy dỗ như thế, sợ là đã sớm thực tủy biết vị, làm trái ý mình.

Y  không biết, trận dục vọng này giằng co cùng lý trí, y có thể chống được đến lúc nào. . . . . . Có lẽ chống đến cuối cùng, cũng chống không lại.

“Nói a.” Dung Thành vừa dụ dỗ, vừa đứng dậy, đem tính khí vận sức chờ phát động chống đỡ ở bí chỗ đang run rẩy co rút lại, đầu dò xét đi vào.”Liền một câu nói, trẫm sẽ cho ngươi giải thoát.”

Thật. . . . . . Thật không được. . . . . .

Bí xử khẽ hút, hận không thể để cự vật cực nóng đỉnh nhập vào, làm cho lời nói cầu xin ở trong miệng chần chừ.

Nước mắt tràn đầy đi ra ngoài, thấm ướt lụa đỏ.

Hoàn Ân cam chịu nhắm mắt lại, chỉ phải làm cho thân thể cùng linh hồn chia lìa.

“. . . . . . Cầu ngươi. . . . . . Đi vào. . . . . . Ô a! . . . . . . A a a! . . . . . .”

Thế công như gió bão mưa rào trong khoảnh khắc thổi quét y.

Trong nháy mắt bị tiến vào Hoàn Ân cả người run rẩy, lại cắn đầu lưỡi. Tứ chi bách hài giống như đạt được cứu giúp thanh tĩnh lại, trong giác quan chỉ có tính khí nóng bỏng tại phía sau thân thể điên trừu sáp, đem suy nghĩ y vốn là cháy đến mê muội quấy nhiễu càng phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn dục vọng cuồn cuồn.

Thân thể bị lấp đầy, dũng đạo bị lấp đến cực hạn, cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời.

Nam nhân cúi người hung hãn cắn môi của y, cởi bỏ lụa hồng trói buộc, cánh tay lập tức như có ý thức bắt lấy vai đối phương, ở sau lưng lưu lại dấu tay đỏ tươi.

Đã buông tha cho lý trí, liền cũng không quan tâm cảm thấy thẹn, tiếng rên rỉ liên tiếp lên, ngay cả miệng cũng không khép được, mặc cho nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, bị nam nhân liếm láp sạch sẽ.

“Bình thường một bộ dáng băng thanh ngọc khiết, bây giờ còn không phải như dâm đãng ?” Y nghe thấy nam nhân tại bên tai nói.

Y chỉ cảm thấy linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể, bay ở trên khoảng không, mắt lạnh lùng nhìn xuống thân thể của mình cùng nam nhân điên cuồng giao cấu, cùng nam nhân đang rơi vào dục giới nóng bỏng.

Tiếng nước chảy dâm mỹ, tiếng thân thể va chạm, tràn đầy một phòng.

Hạ thể không được an ủi liền tự bộc phát ra bạch trọc, nam nhân tà lệ cười, đưa người lật quỳ nằm sấp, mân mê cái mông cao cao, một tay nhéo ở thắt lưng nhiều lần xỏ xuyên qua, một tay lung tung vuốt ve đầu vú đã sưng đỏ không chịu nổi.

Cho đến khi y nghe được tiếng mõ canh năm.

Cả đêm, y bị nam nhân đổi mấy dạng tư thế đùa bỡn, đến cuối cùng cái gì cũng bắn không ra. Cả người đau nhức không chịu nổi, bí xử bị ma sát đến sưng đỏ tê dại, trên người khắp nơi là tinh dịch bạch trọc, còn có dấu hôn hồng tím, vết ngắt, hạ thể rối tinh rối mù.

Hiện tại, có lẽ y ngay cả “người ấm giường” cũng không phải.

Y chỉ là một tính nô không có chút nào tôn nghiêm.

Lụa đỏ ngăn lại, khuôn mặt nam nhân sắc bén ở trước mặt y lớn hơn.

“Ngươi nhớ cho trẫm,” tiếng ác ma ở bên tai y nói nhỏ, “Tối nay, là ngươi cầu trẫm thao ngươi.”

Tagged:

13 thoughts on “NTKT-Chương 32+33

  1. renchan 09/12/2011 at 14:09 Reply

    hờ! kiểu này khó mà yêu lạ dc nha!!!!! ta sợ ngược á~~~~~~>_<

    Like

    • Ảo Vũ 09/12/2011 at 15:07 Reply

      yên tâm, bộ nỳ ngược đâu mà ngược.

      Like

  2. 000 09/12/2011 at 15:26 Reply

    dã man~

    Like

  3. Tuyết Lạc 09/12/2011 at 15:45 Reply

    anh thú tính quá =.,=

    Like

  4. Huyết Lâu 09/12/2011 at 19:32 Reply

    Hừ hừ, Dung Thành anh cứ ngc Ân nhi đi. Về sau anh sẽ hối hận..

    Like

  5. banzaihoi 09/12/2011 at 21:54 Reply

    Trên giường, Hoàn Ân một đầu tóc đen xõa tung, thân thể ửng hồng, ánh mắt bị lụa đỏ che khuất, hai tay cũng bị lụa đỏ chói lại, nâng lên buộc ở trên đầu giường.

    => hai tay cũng bị lụa đỏ trói lạị

    @Tuyết Lạc: chương này chưa là gì đâu, ảnh còn thú tính dài dài ;)

    Like

  6. Đường Đường 09/12/2011 at 23:27 Reply

    anh Thành lại thú tính đại phát :D…nghĩ lại, anh công nào mà chả thế chứ :D

    Like

  7. ren712 10/12/2011 at 09:10 Reply

    ta bó tay anh thành này rùi ,kiểu này là ngược thân rùi còn gì ,uh,thành ca đã ngược thân ân ca thì ta mong ân ca sẽ ngược tâm thành ca ,so ra ngược tâm còn đau hơn ngược thân nhiều,hắc hắc !mà không biết ai sẽ yêu và thổ lộ trước ta ,ô ô ta mong ta chờ

    Like

  8. kusahana 15/08/2012 at 16:51 Reply

    mí anh công nhà nàng mặt thiệt sự rất là dày , có lẽ còn dày hơn tường thành ấy chứ! =,=!!!

    Like

  9. Sương Tử Dạ 14/10/2012 at 04:49 Reply

    câm nín…………… *hít sâu* TMD cái tên ôn thần nhà người, người có bị điên không hả? BỘ không còn các nào nữa sao mà đi ngược thằng nhỏ vậy trời?????? Chương trước tuy ngươi XXOO nhưng ít ra còn ôn nhu, bây giờ lại chơi cái trò này, ta muốn ngươi bị ngược, ngược cả trăm lần ^*&*@*%&(@&*!^&^(*)()*………..N lần *hít thở, uống miếng nước*

    Lại xả ức chế…. trước khi qua chương tiếp cho em xin mượn cái emoticon của nhà để thể hiện nỗi lòng của em tới tên ôn thần trên (╬ ̄皿 ̄)凸

    Like

  10. tho trang long den 12/06/2013 at 13:19 Reply

    má ơi
    lần đầu tiên ta đc ĐM gặp đc a Công kinh khủng v. lun ak
    sao mà lại He dc nhỉ …………..????????

    Like

  11. […] Chương 32+33 ♥ Chương 34+35 ♥ Chương 36+37 […]

    Like

  12. Jennifer Thuy 03/02/2014 at 21:46 Reply

    k bit voi tinh hinh kieu nay lam sao em thu dang thuong co the yeu anh cong dc day? giu hai ng bon chi co anh cong ham me em thu vi khi chat cua em ay di? con em thu voi anh cung hci la bi cuong ep bat buoc cung khuat nhuc hi sinh. vay thi co cai j de fat sinh tinh cam day? kho a ta. hao huc cho

    Like

Leave a reply to banzaihoi Cancel reply