NTKT-Chương 52+53

Chương 52: Ngoài ý muốn

Hoàn Ân cả kinh, hoàn toàn không biết nói tiếp như thế nào, cúi đầu không nói một lời.

Thế nào còn nói đến chuyện này . . . . . .

“Ở bên cạnh trẫm, ngươi nói trẫm đều nghe, như vậy, ngươi là có thể phát huy tài học của ngươi. Tiếc là, được lợi đều không phải là dân chúng Nguyệt tộc của ngươi. Cho nên ta biết ngươi là không muốn . Nhưng , ngươi liền nguyện ý tiếp tục trầm mặc như vậy sao?”

“. . . . . .” Là nam nhi, hung hữu chí khí, chính là y nhưng lại không thể không tiếp tục trầm mặc. Dung Thành nói dễ nghe, nếu như một ngày kia, Tuyên Hướng cường thịnh, dã tâm của hắn lên tới nhất thống thiên hạ, Hoàn Ân đánh giá không tin rằng có thể ngăn cản hắn thâu tóm Nguyệt tộc. Nếu như phụ tá Dung Thành lấy được chính là kết quả như vậy, vậy y tình nguyện trầm mặc cả đời. Lại nói, y không nguyện ý. . . . . .Luôn nằm ở phía dưới người nọ . . . . . Y mặc dù khát vọng triển khai tài năng, nhưng , y cũng có tôn nghiêm. . . . . .” Hảo ý của bệ hạ . . . . . Thần tâm lĩnh. Nhưng là. . . . . . Thần vẫn là nói câu kia, cố quốc nếu không đắc dụng, lại vô vị, cũng là nơi hồn ta thuộc về, chỗ ở của con dân ta. Không thể chối từ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”

Dung Thành sửng sốt, bên cười bên lắc đầu.”Trẫm không biết nên nói ngươi một lòng trung trinh , hay là nói ngươi không thông, không thức thời vụ.”

“. . . . . .”

“Tới đây.”

Hoàn Ân do dự tiến lên một bước, Dung Thành không nhịn được, đưa tay kéo qua hông của y, hướng trong ngực khẽ kéo, Hoàn Ân đứng không vững, thoáng cái nhào vào trong lòng ngực của hắn.

” Minh mục trương đảm(lộ liễu) cự tuyệt trẫm hai lần, ngươi thật là lớn mật.”

“Thần không dám. . . . . .” Hoàn Ân mặt đỏ ửng, tầm mắt lung tung dao động, không dám ngẩng đầu nhìn.

Dung Thành hung hăng vuốt vuốt tóc của y, cưỡng chế cỗ nhiệt khí trong cơ thể, buông Hoàn Ân ra, ôm hông của y đi về phía trước.

“Ngươi không dám? Ngươi còn có cái gì không dám ? Cấp trẫm cái mặt cau có, ngươi còn thiếu?”

“. . . . . .” Đây là muốn chê trách hắn a. . . . . .

“Sách, ngươi không muốn ở bên cạnh trẫm, để cho trẫm một mình đi ứng phó đám lão nhân nói dai như giẻ rách kia, nghĩ lại liền nhức đầu.” Cái gì cũng muốn tới nói hai câu, thật muốn để cho bọn họ quyết định lại đem không ra đề nghị tốt gì, hở một tý là  “Tiên đế như thế nào như thế nào” ,hơi một tẹo là lấy cái chết can ngăn, đám cựu thần này hắn còn đắc tội không được, hơi chút chậm trễ liền bị sử quan ghi lại.

Hoàn Ân nhịn không được cười lên một tiếng: “Bệ hạ còn có lúc nhức đầu như thế?”

“Rất nhiều lúc nhức đầu, nhất định sớm chết.”

Nụ cười trên mặt Hoàn Ân càng sâu: “Lời như thế bệ hạ cũng không thể tùy tiện nói lung tung.”

“A. . . . . . Ngươi lo lắng trẫm?”

“. . . . . .”

“Yên tâm đi, trẫm muốn khai sáng thịnh thế, không có ngã xuống dễ dàng như vậy.”

“Bệ hạ. . . . . . Muốn khai sáng thịnh thế như thế nào?”

“Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, trẻ có giáo dục, lão có người chăm sóc ,thế gian tứ hải thái bình . Tựa như ngươi nói, đại thiên thống trị vạn dân. Bất quá trẫm không có giác ngộ cao như thế, trẫm chỉ muốn người tại hậu thế ở trong sử sách đánh giá  cho trẫm hai chữ là ‘ minh quân ’  là đủ.”

“. . . . . . Bất kể bệ hạ xuất phát từ động cơ nào, mục tiêu như vậy cũng là tốt.”

Cùng Dung Thành chung đụng mấy ngày này, dậy sớm giúp hắn phê tấu chương, Hoàn Ân cảm thấy, hắn thật sự là vị minh quân. Mặc dù Hoàn Ân vẫn đối với chuyện hắn cường bạo mình không thể tha thứ, nhưng mặt khác người này càng ngày càng cao lớn, ngay cả nho nhỏ oán trách cùng không được tự nhiên tất cả đều thành đáng yêu. Thái độ cần chính yêu dân, khí độ hải nạp bách xuyên, giống như thượng cổ Nghiêu Thuấn xuất hiện. Người như vậy, chính là “Thiên Tử” trời cao trao tặng đi.

“Lúc nào ngươi muốn trở lại bên cạnh trẫm, đại môn Trường Nhạc cung đều vì ngươi mở rộng.”

“. . . . . .”

Lại là dạng lời nói trắng trợn, Hoàn Ân không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là quay mặt sang nhìn nơi khác. Liền không chú ý chân đạp trên cục đá rêu xanh  ở bãi sông, thân thể nhất thời mất thăng bằng hướng sau ngã đi.

Dung Thành tay mắt lanh lẹ tay phải dùng lực, bất đắc dĩ vẫn là chậm nửa nhịp, bốn phía cũng không có cây khô có thể mượn lực, chỉ miễn cưỡng đỡ trên người Hoàn Ân, Hoàn Ân vẫn là ngã ngồi ở bờ sông.

“Đi ở bờ sông sao ngươi không chú ý như vậy!” Dung Thành gấp đến độ vội vàng kéo y đứng lên, nhưng từ eo Hoàn Ân trở xuống vẫn là bị nước lạnh như băng thấm ướt, nguyên bản ngoại bào tuyết trắng liền trở lên tối, dính sát vào trên người.

Mùa đông khắc nghiệt, nước này lạnh đến thấu xương. Thân thể Hoàn Ân vốn là không tốt, như thể nặng thêm một chút là không được.

“Tùy Nghị! Nhanh mang xe ngựa tới đây!”

Hoàn Ân đông lạnh đến run run, Dung Thành cầm tay của y liên tiếp hà hơi. Vốn là muốn đem y phục ướt của y cởi xuống, nhưng thị vệ đang ở chỗ không xa, hắn biết Hoàn Ân da mặt mỏng, ở chỗ trước mặt nhiều người cởi y phục còn không bằng trực tiếp chết rét.

Hoàn hảo hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi nên cũng không đi quá xa. Tùy Nghị rất nhanh đem xe ngựa ven theo bìa rừng chạy tới. Dung Thành không nói ôm Hoàn Ân lên xe ngựa, lập tức cởi xuống giày cùng vớ của y. Đưa tay vừa sờ, chân cũng đã lạnh như băng.

“Ngươi a. . . . . . Thật là. . . . . . Cùng trách trẫm không chú ý, ngươi chậm chạp như vậy, nên đi vào bên trong.”

Dung Thành vừa nói vừa giật áo lông hồ xuống ném ở một bên, theo sau nhanh chóng cởi xuống đai lưng của Hoàn Ân, ngay cả ngoại bào, quần, ngay cả tiết khố đều không để ý ngăn trở đều bỏ đi.

“Chớ cùng trẫm nói ngươi xấu hổ.”

Hạ thể trắng như tuyết liền hiện ra rõ ràng rành mạch ở trước mặt Dung Thành, Hoàn Ân đỏ mặt, trong mắt Dung Thành không có chút tình dục nào, chân mày vẫn nhíu chặt lại. Hắn không cảm thấy động tâm, chỉ cảm thấy đau lòng. Hắn không cảm thấy da thịt như ngọc, chỉ cảm thấy đông lạnh đến trắng bệch phát xanh.

Dung Thành tùy tiện giật khăn lụa giật bên hông tinh tế lau từ chân đến đùi một lần, lại cởi xuống áo choàng của mình bao trùm chân của Hoàn Ân, đem cả người ôm vào trong ngực của mình, không ngừng lấy tay chà xát một đôi chân ngọc của y.

“Còn lạnh không?”

“Không lạnh. . . . . .”

“Ngươi đừng lừa gạt trẫm, lòng bàn chân đều lạnh.”

“. . . . . .”

Hoàn Ân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Dung Thành gần ngay trước mặt,đường nét vốn là sắc bén, hiện tại tràn đầy vẻ lo lắng, trên trán lại đều tràn ra mồ hôi.

Trên người y quả thật lãnh, nhưng trong lòng ức chế không được nóng lên.

Dung Thành bên chà xát chân bên quay đầu nhìn, ai ngờ vừa mới chuyển quá… Liền chạm đến đôi môi của Hoàn Ân. Hoàn Ân đỏ mặt cúi đầu, động tác trên tay Dung Thành dừng lại.

Tiếng Tùy Nghị phía ngoài mạnh mẽ quất mã tiên không dứt với tai, bên trong xe ngựa lại an tĩnh dị thường, Dung Thành chỉ nhìn thấy ở trước mắt phiêu đãng vài sợi tóc của Hoàn Ân, mi dài lay động, cùng đôi môi hồng nhuận như mở như đóng.

“Trẫm nghĩ đến một biện pháp, có lẽ ngươi không muốn.”

Dung Thành chậm rãi nói, tay dò vào tiết y của Hoàn Ân.

Hoàn Ân không nói chuyện, chính là tròng mắt vừa nhìn.

Người nọ chạm đến lồng ngực của y, đầu ngón tay tuy có chút ít lạnh, nhưng chỗ bị đụng vào lại từng đợt nóng lên, trái tim cuồng loạn.

Hai cái tay ở trên người tàn sát bừa bãi, một tay vỗ về chơi đùa trước ngực của y, như có như không quét qua hai điểm hồng anh, kích khởi từng trận run sợ, một tay chậm rãi dò vào dưới thân, tình sắc mười phần vuốt ve da thịt non mịn bên đùi.

Chương 53: Muốn tâm [H]

Hoàn Ân cái gì cũng nghe không được.

Phía ngoài tiếng vó ngựa đát đát cùng bánh xe lăn trên mặt đất mơ hồ giống như ảo cảnh, bên tai chỉ có tiếng thở dốc giao triền của hai người. Hơi thở ấm áp của người nọ liền phun ở bên tai của y, quấy nhiễu y vừa ngứa vừa thẹn, bên tai đều đỏ.

Tay của người kia giống như có ma lực, tại toàn thân y nơi nơi đốt lửa, chỉ là ngăn cách tiết y vô tình hay cố ý phất qua bộ ngực của y, nhũ tiêm liền sung huyết đứng thẳng, phản ứng rõ ràng như vậy, nghĩ lừa gạt mình cũng không lừa được. . . . . . Y sao còn cảm thấy lạnh, máu cơ hồ nghịch lưu, lòng bàn chân cũng nóng đến xuất mồ hôi.

“Ô. . . . . . A. . . . . .”

Khống chế không được nhỏ giọng rên rỉ tuôn ra ngoài, ở nơi tiểu thất u mật này phá lệ kiều diễm.

Hoàn Ân vội vàng lấy tay che lại miệng, lại bị người nọ kéo ra, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng che, trẫm thích.”

Vật cứng phía sau đã sớm ngăn cách quần chống đỡ đứng lên, lại vừa cứng vừa nóng, rục rịch động dục.

Ngón tay lúc đầu giống như trêu chọc, động tác của người nọ càng ngày càng trực tiếp.Tayphải tại hạ thân y ma sát, tinh tế vuốt phẳng qua một tấc nếp gấp, ngay cả hai tiểu cầu cũng giữ tại lòng bàn tay thưởng thức.Tay trái lại càng kích thích nhũ tiêm ngăn cách một tầng tiết y thật mỏng của Hoàn Ân, đổi lại thủ pháp vuốt ve.

Hoàn Ân bắt đầu còn có thể miễn cưỡng nhịn xuống, sau tới cả người nóng lên đã không biết đang ở phương nào. Hai nơi nhạy cảm trên người bị kích thích, trong đầu chỉ còn lại có khoái cảm sôi trào, liền ý thức cũng muốn thiêu hủy.

“A. . . . . . Ân. . . . . .” Rên rỉ như tiếng trời bật ra càng ngày càng nhiều, tiếng thở dốc bên tai cũng càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng Dung Thành nhịn không được, bỏ một tay ra nắm qua cằm Hoàn Ân hôn tới.

Trời mới biết đây đối với hắn mà nói là dạng khảo nghiệm nghiêm trọng. Nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt nị lại hơi đau đớn của Hoàn Ân hắn cũng cứng rắn đến không được, y còn kéo dài không ngừng kêu, quả thực nhanh muốn tánh mạng của hắn.

Lưỡi thăm dò vào khoang miệng trơn trợt, quấn lấy lưỡi đinh hương phấn hồng điên cuồng mút vào, ngay cả nướt bọt cũng đều mút đi, Hoàn Ân bị hôn đến cơ hồ muốn đoạn khí. Chỉ là hôn tiếp, sẽ làm cho cả người y tê dại, trong đầu trống rỗng, thật giống như ngay cả khí lực cũng bị hút đi.

“Bệ hạ. . . . . . Bệ hạ. . . . . .”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hoàn Ân thở gấp, không biết làm sao gọi, không biết là để cho hắn nhanh hơn chút ít hay làm cho hắn tha y. Nhưng hai tiếng này ở Dung thành nghe tới quả thật giống như uyển chuyển cầu hoan, tại chỗ liền kềm nén không được, một phen thở gấp vạch tìm tiết y của Hoàn Ân.

“Bệ hạ! . . . . . .”

Hoàn Ân khẩn trương đến hai tay va chạm che ở trước ngực, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua rèm tiến vào, hai vai trần truồng mượt mà giống như ánh sáng ngọc, bộ dáng sợ hãi giống như con thỏ nhỏ chấn kinh, chọc người trìu mến vừa làm cho người phạm tội.

Trong bóng tối đôi mắt của Dung Thành tràn ngập dục vọng, một phen tung mình đem Hoàn Ân đặt tại trên nhuyễn tháp, thân thể xâm nhập vào giữa chân Hoàn Ân, cầm cổ tay của y, chậm rãi từ trước ngực dời đi.

“Bệ hạ không nên. . . . . .”

Hoàn Ân run rẩy cầu khẩn, quay đầu đi nhắm mắt lại.

Mặc dù thân thể của Hoàn Ân hắn xem rất nhiều lần, cũng ôm qua rất nhiều lần, nhưng là mỗi lần nhìn, vẫn là không cách nào ức chế huyết mạch căng phồng.

Bộ ngực tuyết trắng run rẩy hai đóa chu hồng làm đẹp, thánh khiết mà dâm mỹ. Vòng eo mảnh khảnh như nhược liễu phù phong, sờ lên một mảnh trắng mịn, quả thực cầm không được tay.

Hiện tại, lồng ngực bạch ngọc kia còn lưu lại dấu vết tối hôm qua của hắn, nhắc nhở cực lạc tối hôm qua.

Hắn muốn đem dấu hôn rơi ở mỗi một tấc lồng ngực bạch ngọc kia, hắn nghĩ cắn da thịt trơn bóng kia không có một chỗ hoàn hảo. . . . . .

Dung Thành ánh mắt càng sâu trầm hơn, lật Hoàn Ân nằm sấp xuống nhuyễn tháp, tách ra hai chân, cúi người ngậm vào ngọc hành ẩn náu trong đó.

Giật mình nơi đó của mình rơi vào một ấm áp ướt át, Hoàn Ân cả kinh lập tức mở mắt, đập vào mi mắt chính là hình ảnh y không thể nào tin nổi.

Dung Thành, cửu ngũ chí tôn, thân thể vạn kim, đang nằm sấp ở trước mặt hắn, dùng miệng ngậm chỗ đó của y, lấy lòng y. . . . .

“Bệ hạ! . . . . . .” Hoàn Ân không nhịn được hét rầm lên: Cái này quá. . . . . . !

Hoàn Ân đưa tay nghĩ đẩy Dung Thành ra, không ngờ đối phương nhanh hơn một phát bắt được cánh tay y đặt ở bên người, ánh mắt không có nửa điểm ba động, tiếp tục ngậm lấy tính khí của y, thậm chí vươn ra lưỡi liếm khe hở trên mặt.

Hoàn Ân đâu chịu nổi hầu hạ như vậy, tính khí bị khoang miệng ấm áp ướt át ôm trọn lấy, y thậm chí cũng cảm giác được đầu nhọn tiến đến cổ họng của đối phương. Trong nháy mắt tất cả khoái cảm đều vọt tới hạ thể, nhất thời quân lính tan rã, ngay cả lời cự tuyệt đều nói không ra.

Miệng vô cùng thần thánh , nói ra lời vàng lời ngọc, đang an ủi lấy chỗ cảm thấy thẹn nói không nên lời. Hoàn Ân chỉ cảm thấy đầu nổ, trước mắt một mảnh dâm bạch, ngón tay thật sâu lâm vào phía dưới nệm êm, tùy ý người nọ phun ra nuốt vào, khát vọng lấy nhanh một chút, mau hơn nữa một chút.

Y ngay cả mình đang ở phương nào cũng không biết, cũng không để ý người đánh xe phía trước có nghe thấy y rên rỉ hay không. Hiện tại trong ý thức chỉ có chỗ khoái cảm tràn đầy sắp bắn ra. . . . . .

“Bệ hạ! A a a! . . . . . .”

Nước chảy thành sông, bị nhẹ nhàng khẽ hấp liền toàn bộ phóng đi ra, tiết ở trong miệng người nọ.

Huyết vụ trước mắt tản đi, Hoàn Ân khó khăn lấy tay chống đỡ ngồi dậy, thấy Dung Thành đang ho khan lấy phun ra chất lỏng trong miệng, trong lòng một đạo phòng tuyến cuối cùng gần như hỏng mất, run rẩy cầm qua y phục tơ lụa chà lau khóe miệng của Dung Thành.

“Khụ. . . . . . Lần đầu tiên làm cái này, kỹ thuật không tốt, không biết ngươi có thích hay không.”

Hoàn Ân trong lồng ngực giống như là buồn bực lấy một khối tảng đá lớn, rưng rưng hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao. . . . . .” Cho dù hắn thích y, lấy lòng y, vậy. . . . . . Cũng không cần làm đến loại trình độ này. . . . . .

Dung Thành nuốt vào chất lỏng còn lại trong miệng, ánh mắt khóa chặt lấy Hoàn Ân, chậm rãi nói: “Đương nhiên là vì để cho ngươi vĩnh viễn nhớ được trẫm.”

Hắn cúi người mút lấy da thịt non mịn bên đùi của người yêu, hai mắt nhưng không hề chớp nhìn chằm chằm Hoàn Ân, ở trong đó chứa đầy bá đạo, ôn nhu, tình cảm, thâm trầm mà nhiệt liệt, làm Hoàn Ân không dám nhìn thẳng.

“Để vĩnh viễn nhớ được, chỉ có ở trong ngực trẫm, ngươi mới có thể nhận được vui vẻ. Để từ nay sau này, vô luận là bị người khác ôm, hay là ôm nữ nhân khác, đều không có được cực lạc như vậy. Để trầm túy với trẫm mang cho ngươi hết thảy, tựa như trẫm say mê với thân thể của ngươi, nghiện đến vô pháp kiềm chế.”

“Bệ hạ! . . . . . .”

Hoàn Ân nào nghe qua lời nói tình cảm như vậy, mắc cỡ đến toàn thân đều nóng lên, lỗ tai đều nhanh bốc lên.

“Trẫm muốn cho ngươi yêu trẫm, cũng không thể rời bỏ trẫm. Vô luận là tâm linh, hay là thân thể.”

Hoàn Ân hô hấp hơi chậm lại, trái tim giống như là bị trọng kích, cơ hồ muốn chết.

Không nên nữa. . . . . . Không nên tiếp tục như vậy. . . . Không nên nói như thế nữa. . . . . . Y sắp chống cự không được nữa. . . . . .

Y khi còn bé không được phụ vương sủng ái, vì vậy chỉ cần có người cho y một chút quan ái, y liền lòng mang cảm kích. Hiện tại người này, tổn hại y ý nguyện bá đạo lại ôn nhu, đem y phủng tại trong lòng, thay y tìm thức ăn của Nguyệt tộc, mùa đông vì y mà để lên ba chậu than, y căn bản không cách nào khống chế tâm mình chậm rãi tiếp tục sa vào. . . . .

Tagged:

7 thoughts on “NTKT-Chương 52+53

  1. Đường Đường 04/01/2012 at 13:56 Reply

    tem :D

    Like

  2. ryori11012011 04/01/2012 at 19:55 Reply

    đọc thật là sock vs anh công

    Like

  3. ixora289 05/01/2012 at 12:58 Reply

    Mình thích fic viết về chất tử, mặc dù thường nó hơi buồn, nhưng lại có nhiều tình tiết ngược (mình hơi ác thì phải), nhìn thấy giới thiệu fic là nhào vô liền.

    Đọc một hơi tới giữa chừng số chương bạn edit, mới tá hỏa, sợ rằng mình lại phải tức tối dùm bạn thụ giống như trong Khách điếm lão bản nữa thì khổ cho mình quá, vì hôm qua cũng đụng phải một fic đau thương vô cùng. Cũng may là từ từ mọi thứ tươi sáng hơn.

    Dung Thành tuy lúc đầu có bá đạo, cũng ko quan tâm tình cảm của Hoàn Ân mà cường bạo, sỉ nhục, rồi lại nghĩ sao mình đã chiều y như thế còn ko chịu. Quả thật là đứng về phía Dung Thành, hoàng đế này thấy mình thế là đã muốn lấy lòng Hoàn Ân lắm rồi, nào là tiền diễn, rồi chăm sóc sau đó, tắm rửa cũng một thân mình làm, nào là nhẹ nhàng để tránh cho Hoàn Ân bị đau. Nhưng lại quên mất cảm nghĩ của vương tử bị đặt dưới thân tùy ý vũ nhục đâu phải giống một phi tử được sủng hạnh mà lấy đó làm vui.

    Cũng may là Dung Thành nhận ra tình yêu sớm, cũng nhận ra bản thân ko muốn một ngày khiến Hoàn Ân bị dày vò đến thành mộc đầu nhân, nên sớm tìm cách khác mà tiếp cận, mà chinh phục. Thêm nữa, Hoàn Ân lại là người miệng cứng lòng mềm, thật sự rất khao khát sự quan tâm, yêu thương, nên dần cũng có thể cảm động với tình cảm của Dung Thành.

    Vì lấy lòng Hoàn Ân mà thêm noãn lô, mang thức ăn của Nguyệt tộc đến, rồi dẫn đi bãi săn, thậm chí còn lấy lòng tới độ dùng miệng an ủi dục vọng của Hoàn Ân. Hoàn Ân tâm vốn mềm như nước, làm sao ko bị chinh phục chứ. Chỉ là kí ức về lúc bị vũ nhục, cũng như thân phận cả hai còn là rào cản lớn mà thôi.

    Like

    • Nấm 05/01/2012 at 13:18 Reply

      chẹp, đọc cmt của bạn thấy thích ghê í, mình thấy bộ này pink tá lả chứ ngược chưa thấy đâu *sụt sùi*

      Like

  4. Tuyết Lạc 06/01/2012 at 13:43 Reply

    may mà anh còn chưa ‘tinh trùng thượng não’ đến mất hết tình cảm :”>

    Like

  5. […] Chương 52+53 ♥ Chương 54+55 […]

    Like

  6. hoa y phong 14/08/2013 at 14:58 Reply

    Sao minh ko thấy chương 50 51

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫