NTKT-Chương 62+63

Chương 62: Kinh biến

Y ở trong cung đã mấy tháng, từ lúc xảy ra chuyện của Lộng Ngọc sau này cũng không thấy ai tìm đến y phiền toái. Đến bây giờ muốn ồn ào, cũng đúng là lúc. Cho dù một đám hậu phi nhịn tìm Dung Thành hồ nháo như vậy, nhưng đại thần trong triều cũng nhìn không được.

Hắn gần đây bận rộn như vậy, không để cho y hỗ trợ phê tấu chương, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện này đi.

Mặc dù biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến, thời điểm chân chính tới, cũng rất khó làm tâm lặng như nước.

Thói quen một người ôm, muốn rời đi, lại cảm thấy có chút hiu quạnh. Quả nhiên đáng sợ nhất chính là thói quen.

Lúc cùng nhau ăn trưa, y cũng không có hỏi. Trước khi đi Dung Thành nhìn qua rất vội vã, giống như là đang bận rộn chuyện gì đó, lúc ra cửa còn mang theo Lưu Kỳ.

Bỗng nhiên tự do như thế, Hoàn Ân liền muốn đi dạo một chút, cung điện này, khi rời đi cũng không có cơ hội trở về nhìn một chút.

Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, từng cọng cây ngọn cỏ trong lúc này đều là dấu vết tỉ mỉ tạo thành. Ngoài cửa sổ Trường Nhạc cung ở vườn hoa các loại hoa đủ màu, một năm bốn mùa đều có hoa thơm. Thời tiết này, các sắc hoa khác đều tàn lụi, uể oải, chỉ còn hồng mai ngạo nghễ độc lập. Trên nóc mái hiên là điêu khắc chín con thánh thú ngồi xổm, tính cách khác nhau, mỗi cái bất đồng, mỗi cái đều trông rất sống động. Ngay cả cầu đi thông qua đình giữa hồ ở ngự hoa viễn cũng cửu khúc qua lại, trên cầu cột đá sư tử hình thái khác nhau, xem không tới. So  với cung điện của Nguyệt tộc  “đơn sơ” hơn nhiều, sắc điệu cũng hơi tối, nhưng y cũng thích phong cách cổ xưa của Nguyệt tộc.

Ở đình giữa hồ một lát, Hoàn Ân xuyên qua vườn hoa vào núi giả, vô ý nhìn thấy một thân hình cao lớn nhìn trái nhìn phải, chính là, trang phục này thoạt nhìn không quá giống người trong cung?

Hoàn Ân không nhịn được đi ra phía trước, nói nhỏ: “Vị công tử này?”

Người nọ nghe tiếng xoay đầu lại, Hoàn Ân lấy làm kinh hãi: người này, hẳn là đêm mùng một ở người đến gần y ở trên phố.

Mặc dù đêm đó ánh đèn trên đường hơi mờ, tướng mạo cũng không rõ ràng, nhưng người này lớn lên khác lạ với người Tuyên Hướng, mắt sâu mũi cao, bộ mặt đường viền như đao đục rìu tạc, rất có đặc điểm, y thoáng cái liền nhớ ra. Đêm đó y mặc y phục của Trung Nguyên, hôm nay đánh giá, thân mặc hoa phục trang sức hoa văn mang theo nồng hậu phong tình dân tộc thiểu, hiển nhiên không phải là phong cách của Trung Nguyên, hơn nữa trang phục này, đây rốt cuộc. . . . . . ?

“Là ngươi?”

Người nọ phản ứng trước so với y, vẻ mặt vui mừng: “Thật là thiên nhai hà vô xử. . . . . . Không đúng, đạp phá thiết hài vô mịch xử, lại ở chỗ này tìm được ngươi!”

“A? . . . . . .”

“Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu bên kia vẫn không có tin tức của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không phải là người Ung Kinh, đã hồi hương đi, thật là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta! Sao không thấy được vị công tử kia?”

“Ngô. . . . . . Hắn có việc đang bận. . . . . .” Hoàn Ân không biết giải thích như thế nào, vội vàng ngăn đề tài: “Ngươi đến nơi đây làm gì?”

Người nọ đột nhiên thu liễm thần sắc cười đùa, ôm quyền thật sâu bái một cái, nói: “Lần trước thật sự mạo phạm đường đột, hi vọng ngươi bỏ qua cho.”

Hoàn Ân khoát khoát tay: “Này không có gì.”

“Thực không dám đấu diếm, tại hạ là Mộ Dung Hằng thái tử của Yến tộc, lần lày lên Ung Kinh, là vì ký kết hiệp ước hữu hảo mà đến.”

Hoàn Ân ánh mắt cũng trừng lớn: “Ngươi. . . . . . Yến Tộc thái tử? . . . . . .” Khi đó người nọ rõ ràng nói hắn gọi Mục Tâm Tuyên . . . . . . Y không biết biên cảnh Yến tộc chiến sự đã kết thúc, y cho là còn muốn giằng co lâu dài nữa, không ngờ lại . . . . . .

“Lần trước quá mức đường đột, sợ hù đến công tử, vì thế dùng tên giả tương giao, cũng không phải là cố ý lừa gạt.”

“. . . . . .” Đúng vậy a, trái tâm phải tuyên, chính là chữ “Hằng”! “Thái tử điện hạ như thế nào ở chỗ này?”

“Công tử chớ xưng ta điện hạ, gọi ta Mộ Dung Hằng là tốt rồi. Tại hạ ở ngoài Cam Tuyền cung chờ bệ hạ triệu kiến, bất đắc dĩ tới quá sớm, còn có nửa canh giờ, liền muốn đi dạo chung quanh một chút. Không biết công tử cao tính đại danh?”

“. . . . . .”

Hoàn Ân đang do dự có muốn nói cho hắn biết tên thật cùng thân phận hay không, chỉ thấy người nọ vừa ôm quyền nói: “Tại hạ biết công tử có điều cố kỵ. Tại hạ cũng không ý tứ gì khác, chẳng qua là đêm đó thấy công tử đố đăng đối đáp trôi chảy, nghĩ công tử tất nhiên đọc nhiều sách vở, có kiến thức an bang đại kế, vì thế mạo muội muốn cùng công tử kết giao.”

“Chẳng qua là đọc nhiều chút sách giải trí mà thôi, an bang đại kế không thể nói, ngươi quá khen.”

“Công tử chớ để khiêm nhường. Chuyện này nói đến, ký hiệp ước là kết quả cùng với phụ vương giằng co . Yến Tộc ở Tây Bộ Trung Nguyên, lấy nuôi ngựa săn thú mà sống, mỗi khi đến mùa đông, thức ăn thường thiếu hụt, biện pháp giải quyết của phụ vương chính là đoạt, ngoái lại càng trực tiếp công hạ Vân Trung quận. Không ngờ Cao Hướng suất quân phản công, cho phương ta tạo thành thương vong thật lớn. Sau đến một vị cao nhân, ở biên cảnh đã làm sách lược an bài, Yến Tộc đòi không tới tiện nghi nhỏ nào, phụ vương mới miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị tại hạ đưa ra cùng Tuyên Hướng ký kết thông thương hiệp ước. Thực không dám đấu diếm, năm trước ta đã đã tới Ung Kinh, ở Ung Kinh dừng lại mấy ngày, cảm giác Tuyên Hướng phong thổ chế độ, đều thắng Yến Tộc ta gấp trăm lần, liền nảy sinh ý niệm tìm một uyên bác chi sĩ, phụ tá tại hạ thống trị Yến Tộc.”

“Như thế nói đến. . . . . .”

“Ngày đó xem công tử giải đố, công tử chính là người tại hạ quyết tâm chọn.”

Y tùy tiện đoán đố đăng, lại gặp được Yến Tộc thái tử, thật là không đúng dịp không được  sách. Như thế nói đến, đêm đó hẳn là Yến Tộc Nguyệt tộc Tuyên Hướng tiếp cận cùng nơi, còn thiếu Bách Linh.

“Nhưng nếu ta cho ngươi biết, ta chính là người đưa ra sách lược biên cảnh, để cho Yến Tộc đòi không chiếm tiện nghi, ngươi còn muốn chiêu hiền ta sao?”

Mộ Dung Hằng thần sắc nghiêm nghị, cúi đầu: “Vậy càng muốn chiêu hiền công tử! Công tử lúc trước nói ‘ chỉ bất quá đọc nhiều chút sách giải trí ’, không khỏi quá mức khiêm tốn!”

Người này thật đúng là Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, lại dám vì tiền nhân chi bất vi, đợi một thời gian, hẳn là thảo nguyên một đời vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Hoàn Ân cười cười, nói: “Thái tử điện hạ vừa thẳng thắng đối đãi, ta cũng không dấu diếm. Tại hạ là Hoàn Ân vương tử nhỏ nhất của Nguyệt tộc, chuyện Nguyệt tộc cùng Bách Linh giao chiến nói vậy ngươi cũng hiểu biết, tại hạ đi Tuyên Hướng làm chất tử, qua chút ít thời gian nữa chiến sự kết thúc sẽ phải trở về Nguyệt tộc. Điện hạ thỉnh cầu, ta sợ rằng. . . . . .” Hoàn Ân còn chưa nói hết, liền thấy đối phương nhăn lông mày, mặt lộ vẻ kỳ quái .

“Thì ra công tử là Nguyệt tộc hoàng tộc. . . . . . Thất lễ thất kính. Chẳng qua là quân đội liên hiệp của Tuyên Hướng đối với Bách Linh chiến sự đã kết thúc, đã ở trên đường khải hoàn, điện hạ. . . . . . Không biết?”

Chương 63: Bất an

Hoàn Ân sắc mặt đại biến: “Ngươi nói cái gì?”

“Điện hạ không biết? . . . . . . Mấy ngày trước liên hiệp quân đoạt lại Thiên Hải quan, trời đông giá rét tác chiến, Bách Linh lần này hao tổn rất nhiều, chắc chắn trong thời gian ngắn không dám tái phạm, ba ngày trước viện quân của Tuyên Hướng liền đã lên đường trở về nước. Chuyện này đầu đường cuối ngõ đều ở nghị luận.”

“. . . . . .” Làm sao Dung Thành một chút cũng không có nói cho y biết? ! Hoàn Ân chỉ cảm thấy thoáng chốc đầu óc trống rỗng, cả người lạnh như băng.

Hắn dấu diếm y, hắn lừa gạt y!

Mộ Dung Hằng thấy Hoàn Ân sắc mặt cực kỳ khó coi, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Chẳng lẽ là Tuyên Hướng hoàng đế vẫn không có nói cho ngươi biết chuyện này?”

“Hắn một chữ cũng không nói với ta!”

“. . . . . .” Nguy rồi, hắn đem chuyện người ta muốn dấu diếm nói ra, này có tính gây ra đại họa hay không?

Hoàn Ân bỗng nhiên nắm lấy tay Mộ Dung Hằng vội la lên: “Ngươi có thể mang ta đi ra ngoài không?”

Mộ Dung Hằng sửng sốt: “Ngươi trước tỉnh táo lại, hãy nghe ta nói. Cho dù bệ hạ cố ý giấu diếm, chế trụ điện hạ không biết, Nguyệt tộc cũng sẽ không có động tác nào. Dẫn người xuất cung cũng không phải một chuyện dễ dàng, mỗi ra một cánh cửa sẽ phải kiểm tra một lần, một con ruồi cũng không  ra được. Còn nữa, cho dù đúng là hoàng đế Tuyên Hướng ác ý giam giữ, điện hạ thân là chất tử, cách làm thỏa đáng tự nhiên là đợi chờ sứ giả Nguyệt tộc giao thiệp, mà không phải hoang mang rối loạn tự mình nghĩ biện pháp, làm hỏng mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Ngươi nói có đúng không?”

“. . . . . .” Hoàn Ân thử nghĩ xem, thật giống như đúng vậy. Y cái xông đến rối loạn tâm thần, tùy tiện nói lên yêu cầu như thế, nói vậy người ta cũng rất làm khó.”Xin lỗi. . . . . . Ta nhất thời tâm tình kích động. . . . . .”

“Tại hạ có thể hiểu được. Tại hạ vừa thỉnh cầu điện hạ làm quốc sư nước ta, nhiên sẽ không không giúp đỡ. Chẳng qua là hiện nay tình huống còn không rõ ràng lắm, điện hạ nên làm rõ ràng trướ, tạm thích ứng nếu vẫn quyết định muốn chạy trốn, chúng ta lại lên kế hoạch chuyện này.”

“Ngươi nói phải . . . . .”

Hoàn Ân bắt buộc mình tỉnh táo lại, đang lúc ấy thì, chợt nghe được phía sau núi giả bỗng nhiên truyền đến giọng nam: “Thái tử điện hạ có ở đây không? Thái tử điện hạ?” Nguyên lai là Mộ Dung Hằng bên ngoài đi dạo quá lâu, bộ hạ sợ thời gian tiếp kiến gần tới, phái người tới tìm.

“Ngươi trước tỉ mỉ suy nghĩ một phen, có việc cần tại hạ hỗ trợ, vẫn là giống nhau, ở Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu cho tại hạ lưu nhắn cũng đủ, tại hạ nhất định vượt lửa qua sông cũng không chối từ.”

“Được. . . . .” Hoàn Ân vốn định hỏi nhiều mấy câu, hiện nay cũng đã không kịp.

Mộ Dung Hằng chắp chắp tay, khom lưng xuyên qua núi giả đi ra ngoài, sau khi một góc áo choàng biến mất ở núi đá. Hoàn Ân một người đứng, một trận gió thổi qua, dây thường xuân trên núi giả tiều tụy lạnh rung lay động.

Y không rõ, Dung Thành tại sao lại muốn gạt y? Còn có, nếu ba ngày trước quân đội đã bắt đầu rút quân, vì sao Mục Thiếu Y cũng không nói cho y biết? Mục Thiếu Y nhất định sẽ không nói dối y, chẳng lẽ là Yến Tộc thái tử lừa gạt y? Nhưng này đối với hắn có chỗ tốt gì? Khơi mào Nguyệt tộc Tuyên Hướng đấu lẫn nhau? Có lẽ Mộ Dung Hằng, hắn tựa hồ cũng không  có ý tứ này. Y sắp điên rồi, rốt cuộc người nào đang giở trò? Người nào ở đảo loạn nước trong ao?

Hoàn Ân mặc dù đọc sách nhiều , nhưng loại tính toán lục đục lẫn nhau y một chữ cũng không biết, trong lúc nhất thời tâm tư như tê dại. Đột nhiên nghĩ đến xế chiều Mục Thiếu Y sẽ đến thăm y, vừa lúc hỏi rõ hắn, liền xoay người trở về Trường Nhạc cung.

Y chưa bao giờ  nóng nảy như vậy .

Cầm quyển sách đến xem, thẳng tắp nhìn chằm chằm tờ mở ra kia một nén nhang, nhìn xem con mắt trái vào mắt phải ra, trong đầu tất cả đều là đủ loại ngổn ngang lo lắng.

Mục Thiếu Y vừa vào phòng, Hoàn Ân đang khảy đàn. Chỉ pháp lăng loạn, tiếng đàn táo bạo, vừa nghe chính là có tâm sự. Gặp tới, “Tranh” Dừng lại, đứng dậy.

“Điện hạ?”

Mục Thiếu Y không giải thích được bị y kéo ra khỏi Trường Nhạc cung, một đường chạy tới đình giữa hồ ngự hoa viên. Hắn còn chưa kịp đặt câu hỏi, liền nghe Hoàn Ân vừa bình phục hô hấp vừa trực tiếp hỏi: “Mục Thiếu Y, ngươi nói cho ta biết, chiến sự có phải đã kết thúc hay không?”

Mục Thiếu Y cả kinh, giương mắt vừa nhìn, Hoàn Ân vẻ mặt chắc chắn, trong thần sắc còn mang theo tức giận cùng bi thương.

“Không nên gạt ta, nói cho ta biết sự thật.” Thanh âm còn  run rẩy.

Mục Thiếu Y trước kia là thư đồng của Hoàn Ân, vốn là không có tâm lừa gạt y. Nếu hiện tại Hoàn Ân đã từ nơi khác biết, hắn cũng không coi là vi phạm hứa hẹn với Dung Thành. “Hồi điện hạ. . . . . . Đúng vậy.”

“Ngươi!” Hoàn Ân giận đến ánh mắt cũng ướt, “Ngươi tại sao phải gạt ta!”

“Điện hạ! Ta cũng không phải cố ý lừa gạt! Bệ hạ nói Nguyệt tộc sẽ phái người tới đón điện hạ trở về, muốn cho điện hạ một kinh hỉ, thỉnh cầu ta hỗ trợ dấu diếm điện hạ, ta mới. . . . . .”

“Kinh hỉ?. . . . . .”

“Đúng vậy điện hạ. Bệ hạ là nói như thế.”

Dung Thành sẽ hảo tâm như thế? Nhưng vì sao Yến Tộc thái tử cũng không nói tới?

Hoàn Ân không biết nên tin tưởng Dung Thành hay không.

Đoạn thời gian trước hai người ôn tình, lúc trước nan kham nhớ lại bị từ từ đè ép . Nhưng hiện tại ra khỏi chuyện này, người nọ lúc ấy vì đem y đặt ở phía dưới đã dùng thủ đoạn hạ lưu lại từ từ nổi lên. Y không có cách nào không nghi ngờ, đây là người nọ muốn đem y lưu lại nên dùng âm mưu quỷ kế khác.

“Thiếu Y, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm sao? Hoàng huynh bọn họ rốt cuộc có hay không. . . . .”

“Điện hạ yên tâm, chuyện điện hạ nhờ cậy, Thiếu Y tự nhiên vô luận như thế nào cũng sẽ giúp điện hạ hỏi thăm được.” Mục Thiếu Y mơ hồ cảm giác mình giúp Dung Thành lừa gạt Hoàn Ân, trong lòng đang đau lòng.

“Ngươi nếu không phải dễ dàng, có thể nhờ cậy người này giúp ngươi hỏi thăm. Ngươi đi Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu ở thành tây, cùng lão bản nương nói, ngươi là người người đoán đố đăng phái tới, tìm Mục Tâm Tuyên,Mục công tử.”

“Thiếu Y nhớ kỹ.”

Tính toán  y cùng Mộ Dung Hằng chỉ có hai mặt duyên phận, y căn bản không biết người này tin được hay không, nhưng tình thế đến loại tình trạng này, y cũng không có biện pháp. Nhưng nếu đúng như lời Mục Thiếu Y nói thì hoàn hảo, nhưng nếu không phải , vậy y nên sớm một chút nghĩ biện pháp chạy ra động ma này. . . . Lúc trước là vì quốc gia bức bách ủy thân dưới người hắn,  nếu chiến sự kết thúc, như vậy thân phận luyến sủng này y không nên lại tiếp tục . . . . .

Cho dù hiện tại Dung Thành thích y, có thể nói rốt cuộc, thích là thân thể của y, nhiều hơn nữa chính là có tài hoa chính trị có thể lợi dụng. Y giúp hắn phê tấu chương, cũng giúp hắn xuất ra chủ ý, này trái hẳn là còn phải hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Y thật là mềm lòng, một chút xíu ôn tình, cũng nhanh sa vào.

“Vậy, Thiếu Y hôm nay trước trở về, tra rõ chuyện này quan trọng hơn.”

“Ngươi đi đi. . . . . .” Hoàn Ân vô lực lắc đầu.

Tagged:

7 thoughts on “NTKT-Chương 62+63

  1. Tuyết Hồ 12/01/2012 at 15:47 Reply

    Chém lão Dung Thành đi nào. Cứ thích giấu giấu diếm diếm, xì ra cái là bể tanh bành = =!

    Like

    • Ảo Vũ 12/01/2012 at 16:09 Reply

      èo, nàng ác ế, cũng tội ảnh mừ. chẹp chẹp

      Like

  2. Nấm Rơm 12/01/2012 at 20:23 Reply

    ô .. la … la …
    còn khoang 20 chuong nữa hoàn rồi
    cố lên các nàng ơi ^^

    Like

  3. Đường Đường 12/01/2012 at 22:51 Reply

    Cuổi cùng em cũng biết hihi :), anh Thành sẽ tính thế nào đây? :D

    Like

  4. Nana 16/01/2012 at 13:30 Reply

    Hoàn Ân sắp gom đồ bỏ trốn rồi chết anh Thành =)) Ta ủng hộ ngược công a (>_<)

    Like

  5. […] Chương 62+63 ♥ Chương 64+65 ♥ Chương 66+67 […]

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: