LNCNS-Chương 9 ~♥~ Vol 3

Chương 9

“Đại nhân tại sao không giết bọn chúng?” Ảnh tử tràn đầy nghi ngờ.

Đôi mắt hẹp dài nhìn ánh nắng mặt trời giữa trời xanh nhẹ nhàng nheo lại.

Hắn nên giết bọn họ, hắn có thừa lực để giết bọn họ tại chỗ. . . . .

“Ngươi cảm giác mình có thể sống bao lâu?”

Ảnh tử cau mày, “Nếu không chết trận, có lẽ gần ba nghìn năm.”Ma pháp càng cao, sống được càng lâu, hai nghìn năm tuổi thọ là trị số trung bình giữa người tầm thường cùng người cao cường .

Hoắc Khắc nhàn nhạt cười, “Ta dài hơn a, nếu như không chết trận. . . . . . có lẽ ta vẫn còn gần ba ngàn năm . . . . . đó là thời gian bao lâu ngươi từng nhớ qua ?”

Hai nghìn năm tuổi thọ, không phải là trị số chia đều giữa người năng lực cao cường cùng người bình thường, mà là trị số chia đều giữa người muốn sống tiếp cùng người không muốn sống tiếp, tuổi thọ nhân loại ở Phi Tường đại lục quá dài, mà bọn họ không giống những sinh vật như tinh linhvà long kia có tư tưởng xa vời.

Gần ngàn năm thời gian, hắn sống thật ngán.

Dã tâm cùng hùng tâm tráng chí của thiếu niên không bao giờ tồn tại nữa, thời gian hắn cùng Salsa rời đi đã quá lâu quá lâu . . . . .

Trước khi nhìn thấy Lan, có lẽ hắn còn tồn tại một chút chấp niệm thống nhất đối với Phi Tề, đó là chấp niệm duy nhất luôn duy trì hắn đứng tại độ cao ngày nay. . . . . . song, khi hắn dắt cái tay nho nhỏ kia, nhìn thấy cặp mắt tinh thuần kia, hắn nhớ lại khoảng thời gian khi cùng Salsa ở trên thảo nguyên Kỳ Tư tản bộ. . . . .

Vì vậy hắn đối với vật nhỏ so với tinh linh còn muốn xinh đẹp hơn kia, không có nửa phần ác ý.

[Hoắc Khắc, đợi đến khi Phi Tề thống nhất đại lục, chúng ta cùng một chỗ giống thế này từ từ đi khắp Phi Tường đại lục có được không? Chúng ta có hơn hai nghìn năm thời gian, hơn hai nghìn năm thời gian nhất định có thể giống như vậy đến tận mỗi cái địa phương nhỏ. ]

Hắn còn nhớ rõ một đôi mắt cá chân nho nhỏ, dùng sức đạp thật mạnh một phát trên thảo nguyên thế nào, bộ dáng trẻ con, luôn làm hắn mỉm cười.

Còn hơn hai nghìn năm thời gian. . . . . .

Đáng tiếc hắn Salsa ngay cả một ngàn năm cũng không nguyện đợi.

“Ta sợ còn tiếp tục như vậy, ta sẽ tìm không được con đường tìm ngươi  . . . . .” Hắn phải lưu lại bọn họ, lưu lại để có thể làm cho mình cam tâm tình nguyện bị địch nhân giết, như vậy hắn mới không cần phải đợi chờ trăm ngàn năm nữa, không thể . . . . . ngay cả  bộ dáng Salsa cũng không nhớ nổi . . . . . .

“Đại nhân?” Ảnh tử nhẹ nhàng hỏi, hắn không nghe thấy câu nói thầm trong miệng sau cùng của chủ tử , nhưng khi hắn nhìn thấy cặp mắt mờ mịt trước mắt kia, nhất thời một câu nói cũng nói không ra khỏi miệng.

Hai nghìn năm là thời gian bao lâu, hắn. . . . . . chưa từng hảo hảo nghĩ tới, nếu ngàn năm chỉ có thể đổi lấy đôi mắt như vậy . . . . . vậy. . . . . . đến tột cùng có đáng giá hay không . . . . . .

Ta ngã xuống đầu tiên cũng không làm người ta ngoài ý muốn.

Đồng dạng, ta tỉnh lại sau cùng cũng giống nhau không cần suy đoán nhiều.

Bởi vì lúc trước vết thương cũ chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại lại thêm đả kích mới, ta lần này ước chừng bất tỉnh gần bảy ngày mới tỉnh lại, tiếp theo lại trên giường nằm gần mười ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường. Bởi vì tình trạng lần này có thể nói là chính mình dẫn tới, vì vậy ta không dám làm nhiều kháng nghị, hợp với một tháng ngoan ngoãn như con thỏ, bọn Lý Ngang muốn ta làm cái gì thì làm cái đó, không cho phép ta làm việc ta cũng tuyệt đối không làm, khiến Kiệt Thụy Đặc luôn nghiêm mặt miệng mở rộng suốt cả ngày kinh hãi la hét có phải mang nhầm người trở về thành hay không.

“Các ngươi vừa đánh nhau?” Ta nhìn chằm chằm thân thể Lý Ngang tràn đầy vết thương , rất không vui.

Vốn suốt ngày chỉ có thể ở trong phòng người đã đủ buồn bực, hiện tại lại ngày ngày thấy bọn họ bị thương, cũng không cho phép ta hỗ trợ trị liệu, cảm giác đầu mình cũng sắp muốn phun ra lửa.

“Đây không phải là đánh nhau, chúng ta chẳng qua là đang luyện tập thôi, có lẽ so với quá khứ còn nghiêm khắc hơn chút, nhưng trừ những vết thương nhỏ ngoài da này cũng không  có cái vết thương  gì nghiêm trọng không phải sao?” Lý Ngang ngồi xuống bên giường ta , đem Thủy Lam còn ở bên cạnh ngủ lăn lộn nhẹ nhàng thả vào một bên, nó ngủ như con heo chết, một chút cảm giác cũng không có.

“Đối với ta mà nói không có gì bất đồng, luyện tập làm bị thương thành như vậy không phải đánh nhau thì là cái gì?”

“Lan. . . . . .” Lý Ngang cười khổ đưa tay sờ sờ mặt của ta, “Ngươi cũng tận mắt nhìn thấy trận tỷ thí đó, chênh lệch cùng Hoắc Khắc là một trời một vực như thế, bảo bọn ta làm sao có thể an tâm thoả mãn với tình hình hiện giờ của mình ? Còn tiếp tục như vậy, bọn ta vẫn dậm chân tại chỗ, căn bản cũng không  thể chiến thắng. Hơn nữa không chỉ chúng ta, cả thành chủ hắn cũng giống vậy rút ra thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để luyện tập, nỗ lực của bọn ta so với thành chủ không tính là bao.” Giống như đang nhớ lại cuộc tỷ thí mấy ngày trước, bàn tay để ở một bên nắm lại, gân xanh nhanh chóng hiện lên trên cánh tay giống như tơ nhện bò đầy dữ tợn.

“Thần kinh!” Ta trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay cấu cánh tay hắn hiện đầy gân xanh một cái, mặc dù da thịt cứng rắn đến hoàn toàn áp không nổi, nhưng vẫn để cho Lý Ngang chú ý tới trạng huống của mình, lộ ra nụ cười thật thà buông lỏng thân thể.

“Đầu óc của các ngươi ở trong này đến tột cùng là dùng làm gì?” Ta buông tha hành động giày xéo cánh tay cứng rắn của hắn, đứng dậy giơ tay lên cong ngón trỏ gõ đầu hắn một cái.

Lý Ngang nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tập mãi thành thói quen rồi lại không giải thích được .

“Các ngươi chẳng lẽ không nhớ Hoắc Khắc mấy tuổi?Các ngươi năm nay bao tuổi? Luyện cho dữ dội nữa thì có ích lợi gì? Chăm chỉ  tất nhiên có thể đổi lấy thành tích, nhưng các ngươi cho Hoắc Khắc hắn là cái loại người không cố gắng liền đạt tới kết quả trước mắt sao? Hắn lại không đần như các ngươi, hắn thông minh lại nỗ lực sống mấy trăm năm, các ngươi một ngày hay hai ngày, thậm chí là một năm hai năm có thể theo kịp sao? Thay vì ở nơi đâu cố gắng luyện tập loại chuyện không thể này, không bằng hảo hảo dùng đầu suy nghĩ dưới loại tình huống lực xê xích khá xa này, như thế nào mới có thể cướp lấy cơ hội nhỏ bé có khả năng bắt kịp, mất công dùng sức người liền muốn đổi lấy thành công, đây là chuyện chỉ có người cực kỳ ngu xuẩn  mới sẽ làm .”

Ta cũng không cho rằng mình vô cùng thông minh, cũng không cho là suy nghĩ của người trên mảnh đại lục đều rất vững bền, ta biết đây là một kích thích để cho bọn họ quên mất như thế nào để cho đại não vận chuyển, như vậy giống như một con ếch mới ra khỏi đáy giếng, phát hiện thế giới ngoài giếng thì ra rộng lớn như vậy, nhưng lại vọng tưởng nhảy ra phía chân trời xem có một cái thế giới khác hay không .

Mà từ trước đến giờ không tôn sùng vũ lực,ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê ta đây giống như là một cái phanh xe, cũng nên để cho bọn họ hảo hảo nhận rõ thực tế.

Lý Ngang sửng sốt một chút, một lúc lâu mới lộ ra ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó mang theo vẻ mặt không cam lòng rồi lại phải hướng ta lộ biểu tình  “nhận sai”.

“Xem ra chúng ta thật sự hồ đồ.”

“Ta có thể lý giải.” Loại hài tử không lớn không nhỏ giống chúng ta dễ dàng phạm loại sai lầm này nhất, thời điểm người đang hưng phấn cần nhất đúng là một hệ thống phanh xe lực mạnh. Động tác đả kích này, có đôi khi không chắc là chuyện tốt .

“Ta sẽ đem lời này nói cho những người khác .”

“Đừng quên thành chủ đại nhân của các ngươi.” Bọn Lý Ngang thiếu hụt kinh nghiệm không nghĩ tới, ngay cả người kinh nghiệm phong phú lại cũng váng đầu, thân làm một người lãnh đạo có hành động không đúng ,mà thần tử * có tuổi không nhỏ kia lại không ai  ngăn cản, thật là không biết nên nói cái gì.

(*)thần tử : bề tôi

“Ta nghĩ bọn họ không phải cố ý.”

“Ừ?” Có ý gì?

Lý Ngang sờ sờ tóc của ta, rốt cục ánh mắt kia hồi phục trở lại một mảnh sủng nịch ôn nhu đúng là một tên đại ngốc mà.”Ngươi a, ánh mắt quả nhiên là không giấu được người khác, đừng cho là ta không nhìn ra ở trong lòng ngươi mới vừa rồi chửi rủa mọi người một bữa.”

Không thể nào? Thần kì như vậy? Quả là Lý Ngang hiểu rất rõ ta hay là ánh mắt ta thật sự có thể nói?

“Là ta hiểu rất rõ ngươi. . . . . . mặc dù bọn ta cùng thành chủ thời gian chung đụng cũng không quá dài, nhưng sự tích náo nhiệt của bọn họ cho dù ở trong trấn nhỏ xa xôi nhất cũng có thể được biết, từ khi bọn họ bắt đầu cố gắng vì bản thân bố trí kế hoạch xây dựng, mỗi một bước đều ổn định thận trọng như vậy, cho dù là mạo hiểm xâm nhập đột phá vòng vây, tất cả đều phảng phất như có thần may mắn chiếu cố nhất nhất thừa nhận .

Cho dù bọn họ trải qua không ít chiến dịch, lại chưa từng chân chính cùng  mấy vị lãnh đạo cao nhất trên phiến đại lục này đối chiến qua, hiện tại đại nạn không chết, thế nào không khiến cho trong lòng cảm thấy được thiếu sót của mình?

“Hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt nhận rõ bản thân.” Bưng bữa trưa vào cửa Hách Sâm nhàn nhạt trần thuật.

“Tổ phụ của ngươi nói?” Hắn không giống loại người sẽ nói ra lời như thế, cho nên ta đoán Đạt Già nói một câu như vậy .

Hách Sâm gật đầu, tiếp tục nói: “Tổ phụ ta hôm qua mới đột nhiên cảm thán, nói chúng ta đích xác vốn có rất nhiều thành công, nếu như không thỉnh thoảng tiếp nhận một chút thất bại, tương lai nói không chừng bởi vì tự mãn mà tạo thành tổn thất trọng đại thậm chí là thất bại.”

“Đạt Già là đột nhiên phát hiện, hay là sớm biết mà không nói?”

“Ta đây không rõ lắm, bất quá nhìn vẻ mặt tổ phụ, cũng hẳn là gần đây mới lĩnh ngộ đi. . . . . . Lan đại nhân, ta nghĩ tổ phụ ta cũng không phải là loại người giảo hoạt như vậy . . . . . .” Hách Sâm như là hiểu ngụ ý của ta, nhìn ta một cái thật sâu nói.

“Hy vọng là như vậy. . . . . . Hách Sâm, đừng nói ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đây đối với ta mà nói rất trọng yếu, ta sở dĩ cùng bọn Lý Ngang tới nơi này, là bởi vì bọn hắn tin tưởng bọn người Tu có thể vì một mảnh đại lục này mang đến cuộc sống tốt hơn, cũng là bởi vì tin tưởng ở chỗ này có thể nhận được địa vị tín nhiệm mình nên có , nhưng. . . . . . Lý Ngang tín nhiệm mọi người, cũng không đại biểu những người khác cũng sẽ tín nhiệm hắn, trên nhân tình thế sự, ta có lẽ không đủ lớn, nhưng thấy cũng không so với bất luận kẻ nào ít hơn.”

Ngụ ý của ta thật ra thì rất đơn giản.

Nếu như tuổi bọn người Đạt Già gấp đôi thần tử, ở ngoài sáng lập tức phân tích rõ ràng thế cục, nhưng muốn từ chúng ta nhắc tỉnh Tu, kia rất rõ ràng là rắp tâm bất lương.

Nói rắp tâm bất lương có lẽ quá mức nghiêm trọng, nhưng ta nghĩ tuổi của bọn hắn cùng kinh nghiệm đầy mình nói cho bọn hắn biết đạo lý “Gần vua như gần cọp” ,trước mắt buồn phiền năng lực bản thân chưa đủ, Tu tâm tình không vui vẻ bị đả kích, chỉ biết đổi lấy hai loại kết quả.

Một loại là Tu khiêm tốn thụ giáo mà sửa đổi cũng cảm kích nhắc nhở của ngươi.

Về phần khác chính là sửa đổi đồng thời đem nhắc nhở của ngươi “Nhớ” ở trong lòng.

Trên đời này người có thể chân chính cảm kích người khác nhận mình sai thật sự không nhiều lắm, hơn nữa là sau khi trở thành quân vương .

Nếu sự thật là Đạt Già không dám đi vuốt râu hùm nhưng từ chúng ta mà làm, ta sẽ rất tức giận.

“Lan, chớ suy nghĩ quá nhiều, ngươi biết cách làm người của bọn Đạt Già mà.”Lý Ngang hiểu ý tứ của ta, cau mày cầm tay của ta.

Ta bực mình không nhìn mắt của hắn, sợ mình vừa nhìn khẳng định lại sẽ mềm lòng.

Nói ta độ lượng hay nói ta tiểu nhân đều được, nhưng ta chính là khống chế không được mình giờ phút này nảy lên ý nghĩ, bởi vì hai mắt Hoắc Khắc làm ta nhớ tới ánh mắt của những người quyền thế ở Tinh Tế, hẳn là trong hai mắt không có người nào có thể làm cho ta hiểu cái gì là vui vẻ.

Bọn họ hứng thú với theo đuổi thành tựu, nhưng cũng ở trong thành tựu mất đi vui vẻ, sau đó làm cho rất nhiều người bên cạnh cùng một lúc thống khổ.

Năm đó Hoắc Khắc tất nhiên không phải là bộ dáng hôm nay, cho dù cùng hắn đi dạo phố lúc trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng hắn trong mắt lóe lên mỗi một loại suy nghĩ, ta nhưng có thể cảm giác được.

Hơn nữa khi hắn cho ta một kích chắc chắn sẽ chết, ta thấy được sự hờ hững . . . . .

Người giống như hắn, có lẽ vì vị trí hiện tại ngay cả bằng hữu cũng từng giết qua, nếu không làm sao lúc trước có thể thật lòng cùng ta đi đến mỗi một nơi trong Kỳ Tư, rồi sau lại dã man trơ trơ muốn đưa ta vào chỗ chết?

Khi ta còn đang giận lẫy, Lý Ngang nhưng lại phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, bàn tay đang ôm mặt ta chuyển qua.

“Như vậy không giống ngươi, Lan.”

“Chỗ nào không giống?”

“Nghĩ quá nhiều.”

“Đó là bởi vì quan tâm!” Ngươi cho rằng ta thích như vậy? Vốn tính toán của ta là tồn đủ tiền, sau đó đến từng góc trong Tinh Tế đi lang thang, ai ngờ đến sẽ biến thành như vậy, bỗng chốc dây dưa bên đây, bên kia vướng suốt không ngừng.

“Ta biết, ta biết. Nhưng. . . . . . ngươi cũng nói qua, trước chuyện còn chưa phát sinh, lo lắng nhiều như vậy giống đồ ngốc đi?

“Ta có nói qua sao?”

“Ngươi có.”

“Ta không nhớ.” Tùy hứng ôm lấy Lý Ngang, làm cho mình có thể chôn ở trong ngực hắn, không thích bản thân mình càng ngày càng nhỏ nhen.

“Rồi rồi, không nhớ coi như xong. . . . . .”

“Loại người như ngươi khẩu khí thật giống như ta là đứa trẻ cáu kỉnh  .”

“Ngươi không phải sao?”

Chu môi, không nhịn được há mồm hung hăng hướng  lồng ngực của hắn cắn, nhưng rước lấy Lý Ngang hắng giọng cười to.

Ai ai! Quên đi, nghĩ nhiều như vậy đích xác là giống đứa ngốc, mệt mỏi như vậy làm cái gì?

Cổ nhân không phải cũng nói thuyền đến đâu cầu tự nhiên thẳng sao?

“Các ngươi nghe được?”

Tu cười nhìn một bên Đạt Già và Hồng Anh cười khổ  .

Thì ra là bọn họ là có chuyện muốn tới tìm Lan hỏi thăm, không nghĩ tới ở ngoài cửa nghe được một phen đặc sắc này, tạm thời bất luận bản thân Tu có cảm thụ gì, ít nhất Đạt Già cùng Hồng Anh hai người có rất nhiều cảm xúc.

Bọn họ phải thừa nhận, mặc dù không phải cố ý, nhưng có lẽ trong tiềm thức thật sự có một chút ý tứ như vậy tồn tại, cố hết sức không lấy lòng là chuyện tình  ai cũng không muốn đi làm, cũng không có muốn cố ý đi hãm hại ai, nhưng tâm tính không muốn làm người dẫn đầu có một chút như thế.

“Nghe được, là chúng ta sai.”Mọi người chung đụng lâu như vậy, tâm tính lẫn nhau bao nhiêu cũng có thể suy đoán, thật ra thì căn bản là không phải Lan nhỏ mọn, mà y quá nhạy cảm, mặc dù mấy ngày nay chưa từng ra khỏi phòng, nhưng từ người khác mỗi tiếng nói cử động cảm giác được rất nhiều. Chính y có thể không hiểu được, cho nên mới phải đối với mình cảm thấy tức giận như thế.

“Ta cũng sai, nếu biết vấn đề ở nơi nào, ta nghĩ tới thái độ chúng ta mấy ngày nay đích xác là cần thay đổi .” Tu thật ra thì rất muốn cười to bản thân, cười mình thậm chí có cơ hội đùa cợt tiểu gia hỏa đơn thuần kia,vấn đề đơn giản như vậy hắn thế nhưng nhìn không thấu, có lẽ hắn thật sự là quá mức kiêu ngạo tự mãn, tâm tính trả thù vô cùng vội vàng, dẫn đến trong lòng mình tràn ngập một tầng sương mù, thấy không rõ nhiều sự vật.

“Nếu muốn cải thiện, vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi ! Thân là một thần tử việc chính là khuyên nhủ, vì vậy phiền mời thành chủ đại nhân về phòng nghỉ ngơi, kể từ khi ngài tỉnh lại thân thể có chút khôi phục, đều bị vây trong tình trạng quá độ vất vả, phải biết rằng thân là một người lãnh đạo, trừ năng lực lãnh đạo, võ lực cùng trí tuệ là rất chuyện trọng yếu, thân thể khỏe mạnh là căn bản trong những thành tựu phong công sự nghiệp to lớn khác.” Hồng Anh nín cười, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Những lời này hắn nghĩ đã lâu rồi, nhưng khi nhìn thành chủ đại nhân cố gắng, hắn lại không biết nên từ đâu nói ra khỏi miệng, mà tiểu gia hỏa trong phòng kia cho hắn cơ hội tốt nhất.

Hắn chăm sóc Tu đã nhiều năm, quan hệ hai người từ rất lâu là chủ tớ, nhưng trải qua cũng từng cảm thấy hắn vẫn còn con nít, đối với mình cái loại thương yêu đau lòng hài tử này,vẫn ở trong lòng.

“Đúng vậy, ta cũng muốn nói thế, chuyện huấn luyện quân đội giao cho ta là được, bệnh nhân nên có bệnh, không nên cho là ta lão nhân này ngay cả mắt cũng nhìn không ra sắc mặt ngài. Phải biết rằng ma lực phản phệ cũng không phải là một chuyện dễ chịu, mặc dù thành chủ thân thể của ngài so với Lan đại nhân khỏe mạnh cường tráng hơn rất nhiều, nhưng không phải là sắt cứng không xấu thân,  mấy ngày kế tiếp có thể phải phiền ngài cùng Lan đại nhân học tập nhiều hơn, hảo hảo ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.” Đạt Già cũng nói theo,biểu hiện trên mặt vẫn cùng Hồng Anh nghiêm túc như nhau, người không biết từ xa nhìn sang, còn tưởng rằng bọn họ thảo luận quốc gia đại sự gì,vì vậy trong khoảng thời gian ngắn không ai dám tới gần nơi ba người này.

Tu nhướng mày, không nghĩ tới thuộc hạ của mình thế nhưng năng lực thích ứng giỏi như vậy, tốc độ ứng biến so với thành chủ hắn nhanh hơn mấy phần, hắn nên nói vật nhỏ vô tri vô giác dạy dỗ quá tốt đi?

“Phiền hai vị lần sau nhân vật đừng biến hóa  nhanh như vậy, nếu không người không biết còn tưởng rằng thần tử chúng ta đều là một đám Lão Hồ Ly biến thành.”

Lão Hồ Ly?

Sửng sốt một chút, Đạt Già hai người mới nhớ tới cái hình dung này là từ Lan chạy ra, khi đó bởi vì không hiểu nổi tại sao Lan nói vật phẩm trang sức của lão bản khách điếm cách vách Truyền Hương là Lão Hồ Ly, còn đặc biệt hỏi thăm qua, nghe nói là từ dùng để hình dung loại gian trá giảo hoạt tựa hồ không thế nào xuôi tai, không nghĩ tới bây giờ cái từ này thế nhưng sẽ xuất hiện từ trong miệng thành chủ luôn luôn nói năng thận trọng để hình dung mình.

Đáng tiếc, làm hai người kịp phản ứng , thành chủ đại nhân bọn họ cũng sớm đã  bước chậm trở về gian phòng cách vách không xa của mình, khi cửa phòng “Phanh!” một tiếng đóng kín, ánh mắt Tu nhưng lại để lộ mạt cười cực kỳ khiếm thấy.

Thoáng hiện ra một màn trốn chạy từ Luân Đặc, lúc người nhà toàn bộ qua đời nụ cười tinh nghịch cũng đã biến mất.

Rất lâu, thay đổi này từ hồi còn nhỏ,vô ý đã bắt đầu.

Ở nơi này một năm, trong thành Kỳ Tư quan hệ trên dưới có chút thay đổi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng là thay đổi là từng chút từng chút, trừ vài vị ở đây, không có ai biết thay đổi như vậy là từ khi nào thì bắt đầu, làm sao bắt đầu .

Biến hóa như thế đối với Kỳ Tư thành mà nói, trong tương lai mấy trăm năm cũng không phát hiện có gì không tốt hay thiếu sót, ngược lại sau này trong thời đại hòa bình dẫn tới một cỗ dậy sóng nghiên cứu chế độ, bởi vì trong năm tháng tại Phi tề đại lục, chưa từng có bất kỳ một quốc gia nào, có thể giống Kỳ Tư thành  mỗi thần tử đều dũng cảm nói chuyện, quân vương cùng thần tử lúc đó, trừ bỏ là chủ tớ ra, còn có thể là trưởng bối vãn bối, thậm chí là bằng hữu.

Dĩ nhiên, nếu nói điểm xấu, thì cũng chỉ là mỗi người đều càm ràm.

Thủ vệ trong thành, cuộc sống trong tương lai luyện được công phu tốt nhất có thể không phải là thân thủ võ thuật , mà là đầu người hai bên một đôi lỗ tai, năng lực “Có tai như điếc” đạt tới đỉnh điểm cao nhất, chẳng những có thể từ bên trái đi qua bên phải, thậm chí còn có thể làm bộ nghễnh ngãng.

Tagged:

6 thoughts on “LNCNS-Chương 9 ~♥~ Vol 3

  1. […] Chương 9 […]

    Like

  2. halla 24/01/2012 at 12:54 Reply

    cám ơn quà tết nha
    happy new year :)

    Like

  3. longphivan 24/01/2012 at 17:19 Reply

    chúc nàng vũ và nàng nấm tết vui vẻ và hạnh phúc , có càng nhìu lì xì :”>~

    Like

  4. Sheery 26/01/2012 at 02:47 Reply

    TKS

    Like

  5. apple510 29/01/2012 at 17:51 Reply

    Cám ơn bạn nhiều.

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: