Daily Archives: 22/03/2012

TSCNA-Chương 48

Chương 48: Đến nơi

Tôi ở trên máy bay ngủ được một chút, khi tỉnh lại bởi vì thời gian dài dùng tư thế ngồi, lưng cũng cứng ngắc .Trên máy bay thức ăn rất ngon, nhưng đối với tôi thì không có vị gì.Ngoài cửa sổ đã là một màn đen nhánh , ánh đèn màu vàng nhạt của đường bay làm cho người tôi hỗn loạn, phát hiện thời gian trôi qua.Tôi bắt đầu ảo tưởng cuộc sống ở nước ngoài của mình và anh Tô Văn . . . . . Hoàn cảnh cùng đường phố xa lạ sẽ làm tôi cảm thấy khủng hoảng. . . . . . Ở nước ngoài, tôi chỉ có anh Tô Văn .Anh chính là nhà của tôi, là tất cả của tôi.

Ở sân bay Sydney chuyển chuyến bay, không lưu lại lâu ở trong cửa hàng sân bay, tôi rất nhanh liền đi đến máy bay tới Melbourne. Lúc này trong máy bay phần lớn đều là người ngoại quốc, nói một lèo lưu loát cực kì.Ở Trung Quốc học tiếng Anh nhiều năm như vậy ,vốn đang lòng tin tràn đầy, cho là cùng người đối thoại bất quá là chuyện nhỏ .Nhưng chạy đến nước ngoài sau mới phát hiện, lúc trước ở trong nước tất cả đều là thi Anh ngữ. . . . . . đùa, hiện tại ai còn có thể ra ngoài dùng ‘HOW ARE YOU’ bắt chuyện ?

Chuyến hành trình ngắn dùng không tới hai giờ đã đến Melbourne. Tôi có chút hoảng hốt đứng ở sân bay Melbourne lấy hành lý ra,tìm thấy vali mình từ vòng xoay.Xếp hàng dài ở lối ra,10 phút mới nhích tới phía trước một cái. . . . . . Tôi thở nhẹ một hơi, cảm giác tất cả kiên nhẫn của mình đều muốn bị mài mòn.Thật may là máy bay không có trễ giờ. . . . . . Nếu không còn phải để anh Tô Văn ở sân bay chờ lâu hơn .

Tôi rốt cục thông qua kiểm tra hành lý  ,trên hộ chiếu được đóng mấy cái con dấu đỏ tươi  .Nhấc tới hành lý của mình, tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, nơm nớp lo sợ cất bước về phía lối EXIT.Ở bên ngoài đã vây quanh một đám người chờ đón,tôi quét sơ qua, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu .Người đủ loại màu da,thân cao hoặc thấp, đang mắt nhìn chằm chằm cửa sau lưng tôi.Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý,tôi có thể từ trong ánh mắt của bọn họ cảm giác mang theo một loại khinh miệt cùng bất mãn. . . . . . Giống như là một rễ cây đâm vào trong khe hở ,như gai nhỏ. Người đang trong hoàn cảnh chưa quen thuộc  ,lòng cảnh giác tự nhiên thêm cao, tôi hiện tại cũng là như thế. Bởi vì ở chỗ này, tôi không tìm được người lệ thuộc vào, luôn luôn bị bất đồng văn hóa xung kích .

Tôi kéo rương hành lý chậm chạp đi vài bước về phía trước , sợ hãi quan sát người đối diện tôi.Anh Tô Văn  . . . . . Anh đang ở đâu?

“Tiểu Xương, here.” Thanh âm quen thuộc kia . . . . . Tôi nhanh chóng quay đầu đến nguồn phát ra thanh âm kia,khóe miệng gợi lên nụ cười sáng lạn.Cái tên từng một lần bị tôi ghét là quá mức tầm thường,giờ phút này nghe vào trong tai lại như tiếng trời.Tôi ở trong đầu thử nghĩ quá vô số lần màn cùng anh Tô Văn gặp lại. Trong đó hợp ý tôi nhất là bộ quang cảnh: chỉ thấy tôi phong khinh vân đạm đi lên trước, nắm tay anh Tô Văn ,hết sức thâm tình nói một câu, “Để anh chờ lâu, thân ái.”

Đáng tiếc, tôi cũng không có sống ở trong phim thần tượng Hàn, tôi sống ở trong thực tế vô cùng tàn khốc . . . .

Anh Tô Văn so với một năm trước cao hơn một chút, thân thể lộ vẻ gầy gò hơn. Cái loại khí chất nhã nhặn thành thục ,từ trên người anh tản ra .Ánh mắt trước sau như một thâm thúy, giống như hai viên Hắc Diệu Thạch tỏa sáng ,cằm nhọn , giống như dưới da chỉ còn lại xương  . . . . . Khi đó, cái ảo tưởng cùng lời thoại nhảm cũng toàn bộ bị tôi quét sân xuống đài. Tôi dắt vali xách tay bước nhanh đi tới, cùng anh Tô Văn đưa mắt nhìn mấy chục giây, sau đó tôi hít sâu một hơi, hung thần ác sát nói. . . . . .

“Lúc em không có mặt, anh đến tột cùng ăn bao nhiêu gói mì ăn liền? Anh thật không săn sóc thân thể?Anh xem anh gầy đến nỗi  . . . . . Giống như bị cửa kẹp lại vậy.”

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này .”Anh Tô Văn nhợt nhạt cười,gương mặt sắc bén theo nụ cười của anh mà giãn ra.Trong ngực tôi nhảy một cái, đứng ở tại nguyên chỗ, vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh Tô Văn .May mắn hành khách phía sau bị tôi chặn đường, thỉnh thoảng lại đẩy tôi. . . . . . Tôi đây mới từ trong mộng phục hồi tinh thần lại, nhưng khí phách vang dội mới vừa kia lại biến mất ngay cả một tầng cũng không còn. Anh Tô Văn cười cười, đem tôi từ dòng người dày đặc  xuất nhập kéo đến , rất tự nhiên đem va-li trong tay tôi đổi đến trên tay của mình, “Tiểu Xương, anh cho là qua một năm em sẽ thành thục hơn chút.Không nghĩ tới, em một chút cũng không thay đổi.”

. . . . . . Tôi không thành thục sao? Bị phi cơ giằng co cả ngày, chẳng lẽ tôi đây vành mắt đen kịt va đôi mắt hãm sâu . . . . . Cũng không có một tia cảm giác tang thương sao?Tôi không đồng ý nhíu mày một cái, bị anh Tô Văn nói không thành thục , cảm giác thật đúng là không được tự nhiên. Ai nói tôi không thành thục . . . . . . ? Chỉ là tôi không có biểu hiện chỗ thành thục.  Ở trong nước luôn là được cha mẹ, bạn bè bảo vệ một giọt nước cũng không lọt. . . . . . Nhưng tôi ít nhất còn biết đem mình chiếu cố tốt, dáng vẻ anh Tô Văn như vậy. Nhưng một năm xa cách, vừa mới gặp mặt liền vì chút ít chuyện như vậy mà phát sinh tranh chấp, bây giờ mất nhiều hơn được. Vì vậy tôi coi như không nghe thấy câu nói kia, tinh tế quan sát anh Tô Văn .Trong đầu mảnh vụn trí nhớ  mơ hồ  rốt cục được chắp vá lại, có chút giống nhau, có chút bất đồng. Tôi chợt tiến gần tới  cổ anh Tô Văn ,khịt khịt mũi, không xác định hỏi, “Anh, anh không xài dầu gội Phan Đình?”

“Tiểu Xương, em là cún ?”Anh Tô Văn buồn cười gật đầu, “Ừ. Đổi hiệu.”

“Em thích mùi Phan Đình . . . . .” Tôi lưu luyến từ trên người anh Tô Văn dời đi. Một năm thay đổi nhiều như vậy, ngay cả mùi anh cùng trước kia không giống nhau. Tôi cũng không xác định người trước mắt này, vẫn là anh Tô Văn nắm tay tôi qua đường, nói lời buồn nôn mắt đều không nháy ,thỉnh thoảng bá đạo thỉnh thoảng dịu dàng .  Ừ. . . . . . anh Tô Văn chỉ thuộc về tôi .

“Đi thôi. Trước dẫn em trở về chỗ ở của anh.”Anh Tô Văn cùng tôi một trước một sau ra khỏi sân bay,vẫy tay gọi lại một chiếc xe tôixi. Tôi cùng anh Tô Văn ngồi ở phía sau ,trên người còn vây quanh một cái dây an  toàn.Ngoài cửa xe phong cảnh rất hấp dẫn,dọc theo hai bên đường trồng các loại cậy không biết tên,bóng râm gợn sóng khác nhau.Xe taxi tốc độ một trăm cây số một giờ chạy trên xa lộ cao tốc,một đường không trở ngại,càng thêm vui sướng nhúc nhích.

Trước tôi còn e ngại hoàn cảnh xa lạ ,giờ phút này tôi bên người có anh Tô Văn , cảm giác sợ hãi gì cũng vứt xuống ,mở to ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy cái gì cũng mới lạ. Anh Tô Văn rất có kiên nhẫn giới thiệu, trên căn bản tôi ánh mắt tò mò liếc tới nơi nào, anh đều có thể cảm ứng được, cũng tiến hành giải tích. Thanh âm của anh càng ngày càng có từ tính, giống như rượu nho trong hầm chôn giấu nhiều năm , theo thời gian mà trở nên càng thêm say lòng người. Tôi đem mặt xoay đến ngoài cửa sổ, tay cũng không ngoan ngoãn sờ soạn tay anh Tô Văn ,bắt được cũng không buông ra, giống như kẹo cao su dính ở trên tay anh.

Như vậy chủ động đánh ra, không phải là phong cách tôi. Bất quá, một năm này  ly biệt ngược lại làm cho tôi nghĩ thông suốt rất nhiều thứ, cũng thay đổi rất nhiều cái nhìn. Nếu chúng tôi yêu nhau, sẽ không được thế nhân chúc phúc, vậy thì tôi sẽ yêu anh Tô Văn gấp bội, để đền bù những thứ chưa đủ kia.

Hồng Xương, đỏ mặt cái gì. . . . . . Phải xuất ra khí phách dũng khí năm đó theo đuổi Thi Thi  .Tôi cứng ngắc tựa đầu từ cửa sổ xe quay tới chỗ anh Tô Văn ngồi,khóe miệng bứt lên nụ cười chẳng ra cái gì . . . . . . A a a, điều này thật sự là, tôi đã khẩn trương đến không cách nào khống chế bộ mặt của mình  . . . . .

“Thế nào?” Tô Văn cầm tay của tôi, trong tròng mắt màu đen lóe ra quang mang trêu tức ,tựa hồ đang chất vấn tôi: sao dám làm không dám nhận ?

“Không có gì. . . . . .” Tôi từ trong tay anh Tô Văn rút tay ra,rất lúng túng rụt cổ một cái. Anh Tô Văn giống như một chút ý thân cận tôi cũng không có. . . . . . Mình chủ động ra trận cũng có vẻ đói khát vô cùng = =! Cái gì chứ. . . . . . Lúc ở trong nước, rõ ràng là anh động trộm hôn tôi . . . . . Thế nào đến nước ngoài tư tưởng tương đối mở,anh ngược lại ‘ thanh cao ’ lên?Chẳng lẽ là lực hút tôi đối với anh Tô Văn đã biến mất? Chẳng lẽ là. . . . . .

Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, xe taxi chậm rãi dừng lại, tài xế từ trong kiếng chiếu hậu liếc chúng tôi một cái, ám hiệu chúng tôi trả tiền xuống xe. Anh Tô Văn từ trong túi tiền lấy ra tờ tiền mặt màu đỏ mệnh giá 20,đưa cho tài xế, sau còn phải đưa hóa đơn.Tôi mở cửa xe ra, từ sau buồng xe xách hành lý. Tài xế xe taxi nhận được tiền sau khóe miệng nặn ra một nụ cười méo mó ,giây kế tiếp lái xe taxi rời đi. . . . . . Đây thật là quốc gia coi trọng thời gian cùng hiệu suất , một chút thời gian đều không lãng phí.

Tôi nhướng nhướng mày, tò mò nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi, “Anh, muốn hóa đơn làm gì?”

“Có thể dùng để hoàn thuế.” Anh Tô Văn đơn giản hồi đáp. . . . . . .anh Tô Văn ,đúng là biết sống.Tôi trừng mắt nhìn, rất nhanh liền bị căn nhà trước mắt hấp dẫn. Nó tổng cộng có hai tầng, chiếm diện tích ước chừng hơn sáu trăm thước vuông, sân trước chiếm hơn năm mươi thước vuông, cây cối trồng so le không đồng đều ,con đường nhỏ lát đá xanh hai bên là cỏ,vẫn vươn dài đến trước cửa chính.Nhà như vậy tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. . . . . . Cũng càng giống như ngôi nhà của người lùn trong ma huyễn thâm lâm.Trung Quốc nhiều người như vậy, làm sao lãng phí mấy trăm thước vuông không gian cho thực vật?

“Thật xinh đẹp. . . . . .” Tôi lấy ra dáng điệu đại quan viên ,khẽ nhếch miệng, nhìn lên căn nhà.Đây chính là đối lập giữa xã hội tư bản chủ nghĩa và xã hội chủ nghĩa, nghe anh Tô Văn nói,nhà bên này một khi bị mua, chính là thuộc về mình,mà không giống như Trung Quốc ,tốn tiền mua nhà xong ,lại chỉ có thể đem khế ước mua bán nhà cất vào trong ngực mấy chục năm.Qua kỳ hạn sau nhà kia còn bị lấy về.Vì không lộ vẻ quá gà dặn, tôi giả vờ trấn định lại, “Ừ, ở nơi này, tiền mướn phòng rất đắt đi?”

“Không, nơi này không phải là trung tâm thành phố, nơi xa coi như là vắng vẻ, tiền mướn phòng không tính là cao. Hơn nữa, anh là cùng mấy người khác thuê  chung , một tuần cũng chỉ có chín mươi lăm.”

“Giá tiền coi như hợp lý. . . . . .” Tôi cắn cắn đôi môi, tự biết anh Tô Văn ở chỗ này sinh sống một năm, kinh tế nhất định rất khẩn trương. Ở trong nước không thế nào thấy anh tiêu tiền,tới đây sau nhất định là càng thêm tiết kiệm. Mẹ năm đó cho anh Tô Văn sổ tiết kiệm ,có năm vạn đồng nhân dân tệ, nhưng những tiền kia đổi thành tiền Úc,ngay cả một vạn cũng chưa tới. Thử nghĩ ở nước ngoài, một vạn đồng có thể làm chút gì đây? Thuê nhà một năm liền xài hết. Anh Tô Văn luôn miệng nói anh có học bổng đại học  hổ trợ. . . . . . Nhưng sau tôi mới biết, hỗ trợ kia chỉ một tuần một trăm.

“Vào đi thôi.”Anh Tô Văn đẩy ra cửa sắt hình thập tự , dẫn tôi đi vào.Cuối thảm trải màu trắng là một cái thang lầu gỗ,anh Tô Văn chỉ chỉ cái thang,”Trên lầu ở chính là con của chủ cho thuê nhà  . Anh và những người khác đều ở tại lầu dưới.”

“Những người khác?” Tôi không dấu vết quan sát gia cụ bên trong phòng  cùng giấy hoa văn vách tường .Không thấy bạn cùng phòng anh Tô Văn . . . . .

“Bọn họ rất khuya mới trở về, hiện tại đoán chừng đi học, đi làm rồi.” Anh Tô Văn nhếch nhếch môi, “Đi thôi, đi tới phòng chúng ta  .”

 

TSCNA-Chương 47

Chương 47: Hạnh phúc

Được cha Thi Thi chở tôi ra sân bay.Nhà Thi Thi điều kiện rất tốt, có hai chiếc xe riêng, mà cha cô đối với tôi ấn tượng rất tốt, vừa nghe tôi cần xe chở đến sân bay. . . . Không nói hai lời liền chở.Trên đường tới sân bay,không khí không đè nén giống lần anh Tô Văn đi. Thi Thi rất giỏi tạo bầu không khí sôi nổi ,cũng cùng trưởng bối nói chuyện, cùng mẹ tôi ăn nhịp với nhau. . . . . . Đàn bà VS con gái,một ngàn con vịt ở  bên tai chúng tôi lảm nhảm.

Hạ Phi yên tĩnh một dạng mạn bất kinh tâm, đôi mắt đen cực kỳ nghiêm trọng, thần sắc trắng bệch, giống như năm đó tôi tiễn anh Tô Văn đi.Lòng tôi tiếp theo trận cảm động, không nghĩ tới ở trong lòng hắn địa vị của tôi vẫn quan trọng như trước kia .Bình thường giả vờ ác,nhưng thời khắc mấu chốt. . . . . . vẫn lòi đuôi đi? . . . . . . Thật ra thì tôi cũng sẽ nhớ cậu, rất nhớ rất nhớ à.

Tôi gợi lên nụ cười bất đắc dĩ ,nhẹ nhàng đẩy Hạ Phi một cái , “Nè. . . . . . Phi Tử, cậu có khỏe không. Đừng buồn nữa,cậu xem , cậu mặt mũi này rất khó coi.”

“Ngu ngốc. . . . . . Tôi đây là say xe.”

“Thật?”

“Thật.”

“. . . . . . Hừ, hại tôi cảm động nửa ngày.”

Thật thật giả giả, giả giả thật thật. . . . . . Cậu cái gì cũng giấu ở trong lòng. . . . . . Tôi như thế nào phân rõ,cái gì là thật, cái gì là giả đây.

Sân bay cùng trong trí nhớ một dạng. . . . . . nóc hình cung khổng lồ ,xa xa từ trên xa lộ cao tốc là có thể thấy. Một cái máy bay vừa vặn cất cánh, trên không trung vững vàng lướt đi, cuối cùng ẩn vào đám mây. . . . . .

Mẹ và Tô thúc thúc có kinh nghiệm lần trước đưa anh Tô Văn đi,lần này tự giúp tôi ghi danh tất cả thủ tục. Bọn họ bận rộn muốn khí thế ngất trời, tôi ngược lại nhàn rỗi, cùng bọn Thi Thi nói chuyện phiếm.

“Hô, thời tiết rất tốt để bay.”Thi Thi thở sâu một hơi,duỗi cái lưng mỏi, “Hồng Xương. . . . . . Phải nhớ phải giữ liên lạc đó.Cậu nếu dám quên bọn tớ. . . . . .” Cô giơ giơ quả đấm nhỏ, lộ ra nụ cười rất đơn thuần  . . . . . . đáng yêu có thừa,nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.

Tôi nhợt nhạt cười, “Làm sao được. Tớ vĩnh viễn đều nhớ hai người, cả đời là bạn tốt.”

“Ừ. . . . . . Hạ Phi ,cậu không phải là có lời muốn nói với Hồng Xương à?”

“Đúng vậy, trước đó không phải bảo lưu lại lời buồn nôn đến sân bay nói à?”

“Ừ.” Hạ Phi ngẩng đầu lên, thận trọng hắng giọng. Tôi và Thi Thi bởi vì động tác hắn quá mức khoa trương  mà cười trộm lên. Cái gì buồn nôn chứ, tôi thấy rõ ràng là đang làm trò cười. . . . . . Tôi và Thi Thi ngẩng đầu mong đợi, ai ngờ Hạ Phi giây kế tiếp nghiêm trang nói, “Tôi hôm nay tâm trạng không tốt lắm, cho nên dứt khoát sáng tác chúng, ừm,lên máy bay xem.”

“Xí !” Thi Thi rất thất vọng giậm chân, “Mệt tớ mong đợi như vậy .”

“. . . . . .” Tôi đây chánh chủ còn chưa có tỏ thái độ , cô thế nào so với tôi còn thất vọng hơn. . . . .

“Lên máy bay mới xem !Lén coi chính là cún!” Hạ Phi lúng túng đưa cho tôi tờ giấy.Tôi bị lời nói ngây thơ của hắn như sét đánh.Kính nhờ. . . . . . Cũng thế kỷ hai mươi mốt rồi,ai còn sẽ thật tin chuyện nuốt lời biến thành cún  . . . . . Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn nói đáp ứng, “Biết. Tin tưởng nhân phẩm tớ đi.”

Hạ Phi chợt chống lại đôi mắt của tôi, khóe miệng hơi hướng về phía trước giơ giơ lên, trong mắt tảng lớn tảng lớn tia máu, giống như mấy chục ngày chưa ngủ .Nụ cười kia không khỏi mang theo khổ sở. Hạ Phi mỉm cười có thể ngắn ngủi,có thể là ánh mặt trời , có thể là biếng nhác. . . . . . Nhưng nụ cười như vậy ,thật không thích hợp với hắn. Tôi há miệng, lại nói không ra lời an ủi dễ nghe , cuối cùng không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Mẹ và Tô thúc thúc gửi hành lý xong,cũng cùng chúng tôi hội họp, mọi người nói đi nói lại một câu như nhau,‘ bảo trọng ’, ‘ lên đường bình an ’v…v… Tôi đây câu chúc phúc cả đời cộng lại,cũng không nhiều bằng hôm nay. Cuối cùng thông báo cho tôi biết đến lúc lên máy bay trên không trung vang lên, “Mời hành khách của chuyến bay NCA 157 đến cửa số 2. . . . .”

“Mẹ. . . . . .” Tôi cắn cắn  môi, sau đó quay đầu hướng bác Tô, có chút trúc trắc mở miệng nói, “Cha. . . . . . con đi. Mọi người hảo hảo bảo trọng.”

“A. . . . . .” Bác Tô cùng mẹ hóa đá ba giây lâu sau mới có dấu hiệu hồi phục .Tôi đối với Thi Thi cùng Hạ Phi bọn họ phất phất tay, đưa mắt nhìn hai người bọn họ mấy giây, đưa dáng vẻ bọn họ ghi nhớ vào trong tim mình.Như vậy. . . . . . cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể nhớ tới nụ cười của mọi người,những ngày tháng cùng mọi người chung một chỗ. . . . . .

Thương cảm rất nhanh liền bị kích động có thể cùng anh Tô Văn đoàn tụ thay thế. Không phải không thừa nhận, trước tình yêu. . . . . Tôi cũng là người ích kỷ.Có thể đem thân nhân của mình, cùng bạn mình trong nước mà rời bỏ,dứt khoát đi đến con đường chưa biết đến.

Giải quyết BOARDING PASS sau, tôi vội vã chạy tới cửa 2 trước máy bay.Chuyến bay lần này cũng không phải là bay thẳng tới Melbourne, phải chuyển chuyến một lần ở Sydney.Tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ xong, tôi có chút buồn bã đem tầm mắt xin ra cửa số.Cánh máy bay còn chưa mở ra, nữ tiếp viên hàng không đẹp đẽ đẩy xe từ trong buồng ưu nhã đi qua. Không ít người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang dùng Anh ngữ thuần thục nhỏ giọng trao đổi, bọn họ nói là Anh ngữ của nước Anh, còn Trung Quốc dạy là của Mỹ.

Tôi vểnh tai lắng nghe. . . . . . Cũng không phải là muốn rình lý lịch bọn họ ,chẳng qua là tò mò thính lực mình đến tột cùng là trình độ gì mà thôi. . . . . . Anh ngữ của Anh nghe vào quả nhiên là lạ . Tôi nhíu mày một cái, mất thật lớn tinh thần mới phỏng đoán ra ý bọn họ.

“THE PLANE IS ABOUT TO TAKE OFF. . . . . .” Máy bay chậm rãi chạy nhanh tới đường băng,trong nháy mắt đang bay lên trời,có loại cảm giác mất trọng lượng không thoải mái  , tôi lắc đầu, cảm giác trong lỗ tai giống như là bị nhét bông. Thành phố ở dưới chân của tôi, trở nên càng ngày càng nhỏ bé, như bản vẽ tinh xảo trên mặt giấy,chằng chịt thích thú.Đây chính là quê hương tôi sinh sống nhiều năm  . . . . vườn hoa khi còn bé té quá vô số lần  ,công viên Tinh Hải chủ nhật sau  bảy giờ miễn thu vé vào cửa . . . . . . Cho đến giờ khắc này, tôi mới bắt đầu hồi tưởng lại nó .

Tôi buồn bã thở dài, khi cảnh tượng thành phố được ngắm mà bị đại dương vô tận thay thế thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đưa tay móc vào túi xách,cẩn thận mở ra phong thư lúc trước Hạ Phi kín đáo đưa cho tôi . Có chút hối hận  . . . . . Trước khi đi cũng không có cùng bọn họ chụp hình.Tôi có thể tin bộ nhớ thông thường của mình.Nhưng rất nhiều gương mặt, giống như hình trắng đen,theo thời gian trôi đi mà phủ bụi, khi tôi không chú ý thì góc hình ố vàng đi như lá úa.Cho đến có một ngày, vô luận tôi cố gắng nhớ lại bao nhiêu,cũng không nhớ nổi giọng nói và hình dáng người nọ . . . . .

Ngay cả tôi trong một năm này,thỉnh thoảng nghĩ về anh Tô Văn . . . . . Khuôn mặt của anh cũng mơ hồ .Tôi thường ở trong lòng phỏng đoán, anh có cao lên không? Anh có càng ngày càng thành thục nội liễm không? Anh có. . . . . .

Lại đang ngẩn người. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, không coi ai ra gì mỉm cười, rũ mắt nhìn thư trong tay.Hạ Phi chữ viết ngoài ý muốn tinh tế, đơn giản có thể cùng chữ máy tính sánh ngang. Tên này. . . . . . Bình thường đều là lười biếng viết chữ, cũng thật khó cho hắn viết chỉnh tề như vậy.

Trong lòng tôi vừa một trận cảm động, nhấp miệng sau mới tiếp tục nhìn xuống dưới.

——-

Hồng Xương. . . . . . Cậu cũng không còn nhớ chúng ta lúc nào thì lần đầu tiên gặp mặt đi, thật ra từ rất lâu, trước cả hồi sơ trung ,tớ cũng biết trên thế giới tồn tại một người họ Hồng tên Xương ngu ngốc. Tên ngu ngốc này rõ ràng lá gan rất nhỏ, cũng không nhìn trường hợp mà ủng hộ chính nghĩa, tâm đồng tình nhảm nhí, có lúc đem mặt mũi so với tánh mạng còn trọng yếu hơn. . . . Tên ngu ngốc này còn luôn đem ý nghĩ của người khác đặt lên trước nhất, làm chuyện do do dự dự, lề mề. . . . . .

Nhưng tên ngu ngốc này, cũng là người cả đời này tớ cũng sẽ không quên.

Thế nào,bị kinh hãi, cảm động nói không nên lời đi ? Hừ, máu văn nghệ của tớ cũng không tồi đâu  . . . . . . bình thường lười thôi.

Nhớ hồi cậu học lớp mười từng nói với tớ. . . . . . Tớ sẽ tới Thượng Hải học, Thi Thi sẽ yêu anh cậu, cậu học ở trường địa phương.Khi đó tớ bán tín bán nghi. . . . . . chuyện chuyển kiếp như vậy quá mơ hồ,coi như tớ đối với hóa học, vật lý v…v xì mũi coi thường,nhưng thường thức bình thường của địa cầu vẫn phải có. Được rồi, trọng điểm không phải là những thứ này, chuyện tớ không hiểu nhất là  . . . . tại sao tớ lại tới Thượng Hải học?

Nói cậu chứ tác phong tớ thật ra trước sau như một. Này, không cho cười, tớ là nghiêm túc. Rõ ràng nói hay lắm, muốn cùng cậu học cùng trường đại học . . . . . . Tại sao tương lai tớ lại thay đổi? Khi đó tớ rất tự tin với mình cười cười: yên tâm, tương lai ở trong tay của chúng ta, tớ cuối cùng vẫn có thể đem nó thay đổi. Sau đó tớ thấy được  ‘ số mạng ’ Thi Thi bị thay đổi, tớ thấy được cậu cùng người trong nhà quan hệ từ từ tốt lên,tính tình cũng so trước kia chững chạc hơn nhiều. . . . . . Ở trước mặt cậu, chúng tớ giống như là con nít,tất cả quấy rối cùng cậy mạnh cũng bị cậu cười trừ.

Hồng Xương, cậu làm đề số học liếc mắt là có thể tìm ra bẫy rập giấu giếm giữa những hàng chữ  con số . . . . . vì cái gì,vĩnh viễn cũng không thấy rõ người ở người bên cạnh cậu .

Thật, tớ bị cậu chọc giận đến nghiến răng, khi viết thư này, đều có ý muốn bóp vỡ cây bút trong tay.

Đúng rồi, cậu đánh cuộc thua , còn thiếu tớ một điều kiện, đừng cho là tớ quên chuyện này. Tớ vốn là muốn sư tử mở miệng, nói lên cái điều kiện để làm khó cậu . . . . . Sau đó lại suy nghĩ một chút chọn quên đi.

Người toàn thế giới có thể yên tâm thoải mái làm khó dễ cậu. . . . . Mẹ nó, tớ vẫn không hạ thủ.

Tớ không biết tương lai cậu tính toán cùng anh cậu như thế nào, lúc trước nói với cậu cậu nghe vào bao nhiêu. Thế nhưng cuộc sống của cậu , lựa chọn của cậu. . . . . . tớ và Tống Thi Thi, đều sẽ chúc phúc cậu. Mẹ nói: người tốt vẫn sẽ có hảo báo . Hồng Xương, cậu là người tốt. . . . . . tớ hi vọng cậu sẽ nhận được hạnh phúc.

Được rồi, nếu văn vẻ tớ khó có được,vậy thì dứt khoát đem văn tiến hành triệt để.Hơn nửa đêm linh cảm đột nhiên tới, làm chút thơ,cậu xem đi.

Mùa hè nắm tay nhau chạy qua đường, dọc đường đi thất lạc bài ca ,

Ngoắc ngón út đã đọc lời thề, tâm tình trong mắt không truyền đến.

Tôi luôn nhàn còn cậu quá trì độn, tôi luôn kêu cậu làm chuyện ngu ngốc, tôi luôn nói quá ít do dự quá nhiều.

Quá khứ, quá khứ luôn là một bài ca ưu thương.

Sau cùng,tên ngốc, cậu tốt nhất ở nước ngoài sống cho thật tốt . . . . . Nếu không cậu sẽ có lỗi với tớ đầu tiên.Có rảnh rỗi nhớ  gọi cho chúng tớ. . . . . còn nữa, nghe nói mấy em Thượng Hải  cũng rất đẹp, lần sau cậu trở về nước tôi nhất định đem một người cho cậu xem.

Tử đảng-Hạ Phi.

“Có thể đừng cảm động vậy không , khốn kiếp.” Tôi lầm bầm nói, hai tay cẩn thận vuốt ve giấy viết màu xanh nhạt.Vẫn nhịn được không chảy nước mắt.Một chút nước mắt ít ỏi bị chùi sạch, chúng trên đầu ngón tay tôi lưu luyến vài giây, cuối cùng như lời hứa chưa hoàn thành kia biến mất vô tung.

. . . . . . Chúng ta đều đã lớn. Rốt cục hậu tri hậu giác tỉnh ngộ, Ngoắc ngón út thề giữ lời hứa trong quá khứ ,đều không thể thực hiện. Thân ái, đừng ngốc,chẳng lẽ cậu còn tin tưởng có vĩnh viễn sao?

. . . . . Không, nhưng cậu nhất định phải hạnh phúc. Cộng thêm tôi một phần, gấp đôi hạnh phúc.

 

VDCBQMG-Chương 12

Chương 12: Bát Quái tạp chí, nhiệm vụ hàng ngày và Trong Suốt

Ở bên cạnh quảng trường trước trạm báo chí người đã xếp thành hàng dài, không chỉ có người chơi Ma tộc mà còn có những NPC bộ dạng vô cùng kỳ quặc ăn mặc chỉnh tề xếp hàng chờ mua tạp chí. Lộ Nhân Già nhìn đội ngũ trên quảng trường vòng qua vòng lại mười mấy vòng, dứt khoát quyết định —— cho Hội trưởng đi xếp hàng.

“Nè nè !” Hội trưởng kháng nghị.

Tiểu Trong Suốt vô tội buông tay: “Anh cũng biết thuộc tính của tôi mà. Nếu như tôi xếp hàng lập tức sẽ bị người chen ngang, vậy nên chỉ có thể để anh đi làm thôi, tôi giúp anh mua kem nghen ~”

Sau đó cậu không đợi Hội trưởng đáp lời liền nhanh chóng chạy mất.

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, bọn họ phát hiện rằng chỉ cần hai người ở cùng bản đồ sẽ không bị hệ thống hỏi thăm: “Có truyền tống hay không?”

Như vậy ở toàn thành bất quá cũng là nằm trong bản đồ Vương đô vẫn tương đối dễ dàng .

Tiểu Trong Suốt ngâm nga đi vào cửa hàng đồ ngọt bên cạnh , chọn chỗ ngồi ngoài trời, nhìn đầu người chấn động nơi xa trên quảng trường, hảo tâm gọi phần kem chuối.

— Chút nữa cùng lắm thì mua hộp đồ ngọt cho Hội trưởng là được rồi ~

Chẳng qua là—

“Phục vụ sinh anh có thể đừng lơ tôi có được không! Tôi gọi món trả tiền tại sao không ai mang điểm tâm lên cho tôi a khốn kiếp!”

A a,Trong Suốt, quả nhiên cậu mà đơn độc hành động đều sẽ bị người coi thường.

“Di? Đây không phải là Tiểu Trong Suốt sao?” Phía sau lưng Lộ Nhân Già truyền tới một giọng nữ quen thuộc.

— a a, cái thanh âm này, chẳng lẽ . . .

Tiểu Trong Suốt nhanh chóng xoay người, quả nhiên nhìn thấy một cô gái áo đỏ tóc đỏ đang đối mình mỉm cười.

“Ách, Ma vương bệ hạ?” Tiểu Trong Suốt thử dò xét gọi, trông thấy nụ cười Belial cứng ngắc một cái, lập tức sửa lời, “Belly . . .Belly hảo ~”

Lần này cuối cùng cũng đúng rồi, nụ cười của Belial khôi phục bình thường, còn đưa tay vuốt vuốt tóc Lộ Nhân Già.

— uy uy, sao ai cũng thích nhu tóc của mình a? !

“Mang  kem chuối đến đây nhanh lên một chút, mặt khác thêm một phần chocolate huyết cầu thánh đại cực lớn !” Belial Ma vương bệ hạ rất tự nhiên ngồi xuống ngay đối diện Tiểu Trong Suốt, hướng phục vụ sinh chào hỏi.

Đại khái là nhờ Ma vương, lần này phục vụ sinh dùng tốc độ cực nhanh liền dâng kem lên.

“Tiệm kem này không tệ nhỉ,  mỗi tháng ta bán tạp chí cũng sẽ tới đây vừa nhìn người xếp hàng vừa ăn kem ~”

— Thật là một sở thích cổ quái.

Tiểu Trong Suốt yên lặng trong lòng phun.

Bất quá, Belial Ma vương bệ hạ cùng mình ngồi ở trên một cái bàn ăn kem thần mã , đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở a !

Phải biết Belial ngoại trừ nổi tiếng nhiều chuyện nhất ra chính là rất giỏi y thuật dược thuật, hai loại trước mắt này Lộ Nhân Già cũng muốn vô cùng .

“Belial. . . ờm , Belly, ” Tiểu Trong Suốt nhanh chóng dưới tầm mắt tử quang của Belial đổi  trở về  cách gọi chính xác , sau đó hỏi: “Tôi muốn học chế dược, cô biết. . .” “tôi có thể học ai không” mấy chữ này chưa kịp thốt ra miệng đã bị Belial ném sách cắt đứt. Tiểu Trong Suốt cứng ngắc đem nửa câu sau nuốt trở về.

Đinh, hệ thống Thiên Âm: “Ngài được Belial cho《Belial thủ thư dược điển 》, trở thành đệ tử thứ nhất của Belial, đạt được danh hiệu ái đồ của Ma vương.”

Lộ Nhân Già trừng quyển sách trước mặt cảm giác hai mắt mình đại khái đang muốn lòi ra.

— Nó, dễ vậy à ?

Woa woa, vốn dĩ tìm Ma vương lập quan hệ là chuyện rất khó khăn, kết quả dễ dàng như thế liền được Belial mở ra “bàn tay vàng” sao? Chẳng lẽ trời cao sau hai mươi mấy năm không để mắt đến mình cuối cùng cũng bắt đầu chiếu cố mình sao? ( mới là lạ! )

“Như vậy. . .” Tiểu Trong Suốt cảm giác cổ họng mình cũng kích động đến khàn khàn , “Tôi là đồ đệ của cô? Có chỗ tốt gì không?”

Belial sờ sờ cằm, “Chỗ tốt sao…? Dược điển lấy về tự mình dòm, tự mình chế thuốc, có chuyện có thể tới tạp chí xã tìm ta, ừ, đại khái không có. Còn chỗ xấu, sau này ngươi sẽ biết.”

— thì ra là vẫn sẽ có chỗ xấu ! Tôi cũng biết chuyện tốt tìm tới không đơn giản như vậy.

Lộ Nhân Già nho nhỏ oán niệm một chút, bất quá có Ma vương là chỗ dựa thì vẫn rất sướng nha!

“Ai, Trong Suốt, tôi mua được tạp chí rồi.” Hội trưởng quơ tạp chí xuất hiện, sau đó thấy Ma vương bệ hạ ngồi đối diện trong Suốt ăn Chocolate Thánh Đại, nhất thời cả người liền cứng lại.

“Be Be Be Be. . . Belial? ! ! !”

“Không cần kinh ngạc như vậy.” Belial nói, lộ ra vẻ mặt suy tư: “Chồng của đồ đệ phải gọi là gì?”

“. . . . . . . . .” Có cách gọi này sao?

Tiểu Trong Suốt quyết định lần nữa khiêu chiến RP của mình một chút: “Belial? Cô biết nhiệm vụ hàng ngày không?”

Belial mỉm cười nhìn cậu: “Ngươi muốn tìm Lucifer sao? Cấp bậc ngươi vốn là không thể đi gặp hắn, bất quá trượng phu / sủng vật của ngươi đã cấp 67, như vậy ngươi liền cùng hắn nhận nhiệm vụ này đi.”

Đinh, hệ thống Thiên Âm: “Ngài nhận được nhiệm vụ hàng ngày — tìm kiếm Lucifer, người ban bố nhiệm vụ Belial, mời tới yêu cầu Ma vương Lucifer làm một phần báo cáo tài chính lãnh địa phía nam .”

Tiểu Trong Suốt mắt lấp lánh nhìn Belial: “Nhưng , cái này làm  sao mới có thể hoàn thành a?”

“Sao?” Belial tò mò nhìn cậu, bất quá vẫn là làm ra vẻ cặn kẽ nói rõ: “Buổi chiều Boss ở thư phòng, 4 giờ ngươi đi vào, sau đó đem phong thư này giao cho hắn, hắn sẽ nhanh đem báo cáo cho ngươi.”

Đinh, hệ thống Thiên Âm: “Ngài đạt được vật phẩm nhiệm vụ , thư của Belial.”

— này này này. . . Đã là vượt quá giới hạn tồn tại của “bàn tay vàng” rồi đi! !

Tiểu Trong Suốt cảm giác đã nhìn thấy vận đỏ đang ngoắc ngoắc mình.

Cậu lần nữa khiêu chiến RP: “Vậy Belly cô biết Phil Seil ở nơi nào không ?”

“Ừ? Tiểu Trong Suốt ngươi muốn tìm trong suốt hửm, vậy ngươi tốt nhất tới tiệm Mammon  xem một chút ~”

“Tiểu Trong Suốt” Lộ Nhân Già hạnh phúc đầy mặt, a a, Belly cô đối với tôi thật tốt quá!

Belial ăn xong đồ ngọt, thỏa mãn lau miệng, “Giúp ta trả tiền a đồ đệ.”

“Ừ ~ sư phụ tạm biệt !” Trả tiền tính ra vẫn còn hời a, một hơi liền trở thành đồ đệ Belial, đại khái có thể trở thành người chơi đầu tiên phá được nhiệm vụ hàng ngày của boss, còn biết chỗ NPC của nhiệm vụ chính tuyến, thật sự là quá có hời ! ! !

Hội trưởng còn trong quá độ khiếp sợ: “Cậu thật trở thành đồ đệ Belial?”

Trong Suốt đưa cho hắn xem bảng phó thuộc tính chức nghiệp .

[ Phó chức nghiệp: dược sư

Cấp bậc: học đồ

“Danh hiệu: Ái đồ của Ma vương

Thân phận: Đệ tử thứ nhất của Belial Ma vương ]

“Cái thế giới này quá không chân thật rồi.” Hội trưởng bị đả kích quá độ, tự lẩm bẩm ngắt nhéo mặt mình một phen, “Dù là trong Võng Du thì cũng quá kỳ quái! Tiểu Trong Suốt cậu thật không có ăn gian chớ ?”

“Loại chuyện này tồn tại sao?”

“Cách buổi chiều 4 giờ còn có một đoạn thời gian, chúng ta trước tới tiệm Mammon tìm Phil Seil đi.” Lộ Nhân Già Tiểu Trong Suốt ăn xong kem, đem dược điển nhét vào trong không gian, thanh toán cho Belial sau liền đi ra ngoài.

“Nhưng. . . tiệm Mammon , là chỗ nào a?” Hội trưởng hỏi.

“Ách? Anh không biết?” Tiểu Trong Suốt nghiêng đầu nhìn hắn.

“Khắp thành 50% tiệm đều là Mammon, cậu nói thử xem?”

“Tôi cũng biết lão thiên gia không có tốt vậy mà 5555. . .”

NLKT-Chương 33 ~ Q2

Chương 33: Người theo dõi

Mấy người Nguyệt Lạc vừa vào cửa liền nhìn thấy trong tiệm cơm có thể nói là chen chúc, người hầu cùng lão bản bận rộn đến bể đầu sứt trán. Chẳng qua , lão bản kia vừa nhìn thấy mấy người Nguyệt Lạc hơi sửng sốt một chút, sau đó liền trợn tròn cặp mắt, bỏ  một đám khách, lập tức tới đây bắt chuyện, thái độ cũng là cung kính cực kỳ.

“Xin hỏi, là Lãnh công tử sao?”

Gật đầu một cái, Nguyệt Lạc quay đầu nhìn mọi người. Chỉ thấy, mấy người đối với tình huống như thế đã là thấy nhưng không thể trách . Đoạn đường này, mỗi khi đến một thành thị, vào ở tiệm cơm cơ hồ đều là tình huống như thế. Continue reading

XVMTĐL-Chương 3

Đệ tam chương

Ta mở mí mắt nặng nề ra, xoa xoa đôi mắt ê ẩm. Nhìn quanh bốn phía , nơi này không phải là Thiên đường. Bởi vì Thiên đường sẽ không giống nhà gỗ nhỏ nhắn của thợ săn ở.

Ta nhẹ nhàng duỗi cái lưng mỏi, trên người trừ mệt mỏi, trên chân cũng chỉ có loại cảm giác tê liệt. Chính là do khi đó chân bị vấp cành cây đi.

Hiện tại là thế nào? Mình được cứu nên chưa chết?

Ai. . . . . . Ta buông lỏng, lại nằm trở về trên giường, đầu nện ở trên cái gối không cứng không mềm.Trở mình, nhìn thấy, một vật thể hình tròn an tĩnh ngốc ở bên mép giường. Continue reading

XVCNQĐ-Chương 18 [3-4]

[3]

Mấy ngày nay mặc dù có Tiểu Bạch làm bạn , bất quá lần đầu rời Lạc Ly,  chừng mấy ngày, nói không nhớ hắn chính là  gạt người, chẳng qua là có chút lo lắng chuyện trừng phạt mà Lạc Ly nói ( cẩn thận cái mông ), không nghĩ tới ta lớn như vậy, đều thành niên, còn phải giống như học sinh tiểu học thi không hợp cách đi lo lắng cho cái mông của mình, ai, ta còn thật càng sống càng đi xuống.

Ước chừng đến buổi tối ngày thứ năm, ngoài cửa phòng đột nhiên binh hoảng mã loạn, nhưng lại không giống như  tiếng đánh nhau, chỉ xa xa liền nghe đến một tiếng lại một tiếng vạn tuế, lòng ta nghĩ, sẽ không ngay cả hoàng thượng cũng chạy tới nhìn ta đi? Lúc này là như thế nào? Chuyện nhi tử không giải quyết được đi tìm lão tử? Continue reading

%d bloggers like this: