Đúng vậy , dùng rất ít tiền mà có thể xem xong một bộ tiểu thuyết, hoặc là dùng rất ít tiền mà có thể nghe được một ca khúc mới, mà chút tiền này có thể ngay cả tiền vốn cho đồ lậu cũng không đủ. Đã như vậy, những bọn gian thương kia thế nào có thể hành nghề vì một chút lời cũng kiếm không tới mà đầu tư đây! Huống chi, cái thế giới này đối với xâm quyền bắt rất nghiêm, cho nên lâu dần, lậu cũng liền mai danh ẩn tích .
Bởi vì thế giới này âm nhạc không rõ đã phát triển đến trình độ nào, Không Túy Lưu mở trang web một hồi, liền bằng lòng với trang web đề cử âm nhạc này, trực tiếp nhấp vào trong trang một vị ca sĩ chính.
Đầu tiên là nghe mấy ca khúc không thu lệ phí của vị ca sĩ này, sau đó lại nhìn một chút con đường ngôi sao của vị ca sĩ này, Không Túy Lưu rất nhanh liền phát hiện ,nguyên nhân trang web âm nhạc này sở dĩ hot như vậy.
Muốn nổi danh, muốn trở thành minh tinh, đây là tất cả mục tiêu của người âm nhạc, còn diễn viên, bất quá nhìn như chuyện đơn giản, kì thực lại khó khăn vô cùng.
Dù sao một minh tinh trừ bỏ phải có thực lực ra, còn phải có vận khí.
Đúng vậy, chính là vận khí.
Phải biết, người muốn thành danh có ngàn ngàn vạn lần, nhưng người biết Bá Lạc* lại có bao nhiêu?
*Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Có bao nhiêu người là bởi vì không gặp Bá Lạc, mà tài hoa bị chôn vùi.
Huống chi, sự nghiệp giải trí ở thế giới này phát triển như thế, nói cách khác, người muốn thành danh sẽ nhiều hơn, cho nên Bá Lạc cho dù nhiều hơn nữa, nhưng cũng không thể nào chiếu cố toàn bộ!
Vì vậy trang web âm nhạc liền dưới tình huống này dựng dục mà sinh! Sự xuất hiện của nó chẳng những cho những người có thực lực kia một cơ hội xuất danh, cũng cho những Bá Lạc kia một nơi có thể nhanh chóng tìm được thiên lý mã.
Mà dạng trang web có thể khiến đối phương song thắng, như thế nào có thể không được hoan nghênh !
Cho nên loại trang web âm nhạc này, chẳng những được ca sĩ cùng công ty âm nhạc đề cử, cả nhóm mê nhạc cũng mười người thích.
Nhìn một vòng sau, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào một từ phía trên cùng, Không Túy Lưu suy nghĩ một chút , lấy ngón tay chỉ nhẹ lên tên ca khúc cũ .
Không có?
Này? Làm sao không có?
Oh, đúng rồi, hắn thế nào quên mất! Thế giới này bắt đầu từ cuối thời Minh triều, cùng thế giới kia của hắn có điều bất đồng, nói cách khác bởi vì hiệu ứng bươm bướm, hắn quen thuộc những thứ đó, thế giới này đều không có?
Nghĩ tới đây, vừa cẩn thận tìm kiếm một phen, thậm chí còn dùng dụng cụ tìm kiếm của thế giới này tìm tòi một phen, cũng không tìm được những ca khúc kia của Không Túy Lưu, ở trong lòng thầm thở dài một tiếng đáng tiếc.
Mặc dù thế giới này bởi vì nghiệp giải trí phát triển, cũng xuất hiện rất nhiều ca khúc được ưa chuộng, nhưng không cách nào được nghe lại những ca khúc quen thuộc kia của Không Túy Lưu, vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Sau đó lại đem ánh mắt lưu luyến trên trang web, ở vào góc trang nơi khuất nhất một khu vực, tùy theo hấp dẫn toàn bộ chú ý của Không Túy Lưu.
Dùng tạo âm nhạc , còn có phần mềm máy tính các loại xử lý hậu kỳ?
Oh nha, thậm chí ngay cả phần mềm mô phỏng nhạc khí đều có?
Đúng vậy, thế giới này mặc dù phát triển, nhưng cũng không đại biểu tất cả mọi người có thể có những công cụ chế tác âm nhạc đắt đỏ kia, còn có nhạc khí. Lâu dần, loại phần mềm tiện nghi mà lại phương tiện kia cũng liền dựng dục mà sinh!
Mặc dù những phần mềm chế tác này vẫn như cũ không cách nào cùng nhạc khí chân chính và công cụ chế tác so sánh, nhưng nếu như không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp mà nói, vẫn là không cách nào phát hiện khác biệt trong đó.
Nghĩ đến đây, tùy ý mở ra một mẫu phần mềm chế tác Piano, Piano hư cấu xuất hiện ở trước mặt Không Túy Lưu, làm cho Không Túy Lưu hơi sửng sốt một chút.
Đúng rồi, hắn thế nào quên mất, nếu là phần mềm mô phỏng Piano, xuất hiện ở trước mặt hắn đương nhiên là Piano hư cấu, bất quá làm hắn không nghĩ tới chính là, chiếc Piano xuất hiện ở trước mặt hắn, nhưng lại cùng Piano chân thật không có bất kỳ bất đồng nào.
Tiện tay kéo một cái ghế, ngồi trên chiếc Piano hư cấu trước mặt, Không Túy Lưu liền dùng chiếc Piano hư cấu trước mặt này đàn lên một bản Lương Chúc.
Ca khúc này vốn là ưu mỹ nghe cảm động, huống chi còn là từ vua âm nhạc —— Piano đàn ra . Bất quá cái loại không có thật thể, cảm giác đánh vào khoảng không, làm cho Không Túy Lưu cảm nhận được một tia khó chịu.
Rồi sau đó ngón tay từ mới lạ dần trở nên linh hoạt , bởi vì dùng cũng không phải là thân thể của mình, mà cỗ thân thể cũng chưa bao giờ đàn qua Piano, cái loại cảm giác mới lạ cùng cứng ngắc hoặc nhiều hoặc ít vẫn ảnh hưởng một chút cảm nhận âm nhạc, bất quá ảnh hưởng nhỏ yếu kia cũng không bị người bình thường nhận ra được, ít nhất Đường Các Quân đứng cạnh cửa cũng chưa nhận ra được.
Không nghĩ tới thiếu niên nhỏ trước mắt này lại sẽ đàn Piano, mà khiến Đường Các Quân càng thêm ngoài ý muốn chính là, Không Túy Lưu đắm chìm trong âm nhạc, chẳng những không có cảm giác xa cách cùng trầm mặc trong ngày thường, ngay cả thần sắc ưu buồn trong mắt cũng ít rất nhiều.
“Cậu học qua Piano?” Cho đến khi Không Túy Lưu đàn xong, Đường Các Quân mới mở miệng nói chuyện đi tới sau lưng Không Túy Lưu sau đó lại đem ánh mắt quăng hướng trên màn hình lần nữa hiện ra trước mắt bọn họ.
Không nói gì, chỉ là hơi gật đầu , Không Túy Lưu hủy bỏ mô phỏng Piano, tiếp tục xem phần mềm khác.
“Thế nào? Rất thích âm nhạc sao?” Thấy Không Túy Lưu xem đều là trang âm nhạc, Đường Các Quân hỏi lại lần nữa.
Bất quá đáng tiếc chính là, Không Túy Lưu vẫn như cũ chỉ gật đầu đáp lại Đường Các Quân.
Không vì bộ dáng lạnh lẽo của Không Túy Lưu mà hiển lộ bất kỳ cảm giác không vui, Đường Các Quân lại một lần mở miệng nói.”Chỉ thích Piano sao?”
Rồi sau đó, lần này hắn hỏi, cũng nhận được cái gật đầu đáp lại. “Không, rất nhiều.”
“Vậy cậu còn thích gì?”
“Sáo, tranh, đàn vi-ô-lông, đàn vi-ô-lông-xen, tỳ bà, nhị hồ.” Chỉ nói mấy thứ này sau liền ngừng lại, dĩ nhiên cái này cũng không đại biểu Không Túy Lưu chỉ thích mấy thứ nhạc khí này, mà là nhạc khí hắn thích còn có rất nhiều, chỉ bất quá bởi vì thích mấy thứ này thôi!
“Phải không? Mấy ngày nữa tôi liền để cho bọn họ đem mấy thứ đồ này đưa tới đây, dĩ nhiên nếu như cậu còn thích đồ vật khác, liền nói cho tôi biết.” Vừa nói vừa nhìn như thân thiết vuốt tóc Không Túy Lưu, Đường Các Quân cười nói.
Không Túy Lưu đối với động tác nhìn như thân thiết này của Đường Các Quân không nhúc nhích, cũng không giống những người khác ghét bị người nhu đầu, lại khôi phục thái độ trước đó, chỉ đối với Đường Các Quân gật đầu một cái bày tỏ mình biết.
“Hề Hề cậu còn có chuyện gì khác chứ? Nếu như không có, vậy theo tôi đi xuống lầu gặp một người bạn đi!” Nhìn như ôn nhu hỏi, kì thực lại phi thường cường thế, bất quá đối với chuyện này Không Túy Lưu cũng không ghét. Hoặc là nói, bất kể đối phương cường thế cũng tốt, hay là ôn nhu cũng tốt, Không Túy Lưu cũng không có phản ứng.
Rồi sau đó đi theo sau lưng Đường Các Quân tới lầu dưới, cho dù Không Túy Lưu không lưu ý quan sát, nhưng cũng có thể một cái liền nhìn thấy thân ảnh ngồi trên ghế sa lon đưa lưng về phía bọn họ.
Đối với thân ảnh ngồi ở ghế salon không có bất kỳ hứng thú gì, Không Túy Lưu lần nữa đi theo sau lưng Đường Các Quân, ngồi đối diện với người ngồi ở ghế salon.
Cùng lúc đó, Không Túy Lưu lãnh đạm cũng không nhìn, người nọ thời điểm Không Túy Lưu ngồi xuống, đồng thời liền rất là tự tại mở miệng nói.
“Cậu chính là Hề Hề sao?” Dĩ nhiên hắn hỏi, như trước không có được câu trả lời của Không Túy Lưu, bất quá may mắn chính là, Không Túy Lưu lại đưa ánh mắt rơi vào trên người của hắn.
“Tôi tên là Đỗ Minh, là bạn của anh rể cậu, nghề nghiệp sao ~~, là bác sĩ, cho nên ở trong khoảng thời gian này, mời cậu chiếu cố nhiều hơn !” Cũng không vì Không Túy Lưu trầm mặc mà lui lại, Đỗ Minh hoạt bát hướng Không Túy Lưu chớp chớp mắt , đem tay kia đưa tới trước mặt hắn.
Không Túy Lưu hạ mắt xuống nhìn về bàn tay đưa về phía mình, Không Túy Lưu dừng một cái , đưa ra tay nhỏ bé nhẹ nắm một chút.
“Ha hả ha hả, tôi còn tưởng rằng Tiểu Hề Hề cậu sẽ không để ý đến tôi, không gì hơn cái này, chúng ta sẽ là bạn a!” Cũng không nghiêm chỉnh như những bác sĩ thường thấy, Đỗ Minh vẻ mặt vô lại nói.
Bác sĩ?
Bác sĩ thật ra là có thể phân rất nhiều loại , ngoại khoa, nội khoa, khoa chỉnh hình, mà vị bác sĩ trước mặt hắn này, nói vậy phải là thầy thuốc tâm lý đi!
Cho dù là sinh ra ở cuối thế kỷ hai mươi, niên đại kia vẫn như cũ đối với bác sĩ tâm lý có thành kiến, nhưng cũng chưa bao giờ đối với bác sĩ tâm lý sinh ra quá ghét, bất quá, Không Túy Lưu cũng biết, bác sĩ tâm lý trước mắt này không cách nào chữa khỏi những bệnh tâm lý kia của mình.
“Nha, xem tôi, dĩ nhiên quên mất! Nè, cho cậu Tiểu Hề Hề, bởi vì không biết khẩu vị của cậu, cho nên ta mua chút đồ giống nhau, phải biết rằng điểm tâm nhỏ của nhà bọn họ mặc dù ăn ngon, nhưng rất khó mua nha!” Trong khi nói chuyện, từ ghế salon lấy ra một hộp đựng thức ăn, Đỗ Minh cười híp mắt đưa hộp đựng thức ăn đẩy tới trước mặt Không Túy Lưu.
“Hề Hề chúng ta còn có chuyện cần nói, cho nên trước tiên cậu ở nơi này ăn, chúng ta lập tức trở lại.” Đỗ Minh đang đem hộp thức ăn đẩy tới trước mặt Không Túy Lưu, Đường Các Quân vẫn ngồi ở đó chưa từng mở miệng nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói.
Rồi sau đó, lại để người mang đến cho Không Túy Lưu một chén trà, lúc này Đường Các Quân mới mang theo Đỗ Minh đi tới thư phòng trên lầu.
Đối với những điểm tâm nhỏ kia cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng cũng không ở trước mặt Đường Các Quân cùng Đỗ Minh bày tỏ ra , cho đến lúc hai người kia hoàn toàn biến mất ở trên lầu, Không Túy Lưu lúc này mới cầm lên chén trà nhẹ nhấp một ngụm nước trà hương nồng kia.
Hắn cũng không phải là trẻ con, cho nên đối với điểm tâm nhỏ mà những đứa trẻ thích, hắn càng thích trà hơn. Bất quá, cái này cũng không trọng yếu không phải sao? Dù sao trừ âm nhạc, không có chuyện gì là khiến hắn chấp nhất .
Giống như Đường Các Quân nói, không đến mấy ngày những thứ Không Túy Lưu muốn liền được đưa đến, nhìn nhạc khí để xuống trước mặt, vẻ mặt ngàn năm không thay đổi của Không Túy Lưu, rốt cục phát sinh một tia thay đổi, bất quá loại thay đổi này cũng chỉ là một cái chớp mắt, liền biến mất vô ảnh vô tung.
Nhìn những nhạc khí kia được người giúp việc mang vào, tất cả đều đặt ở trong gian phòng Đường Các Quân đặc biệt chuẩn bị cho hắn, Không Túy Lưu đi tới trước Piano duy nhất chưa có được mang vào bên trong ngồi xuống.
Trước đưa ra đầu ngón tay ở trên phím đàn thử âm thanh một chút, xác nhận tiếng đàn rất hoàn mỹ sau, Không Túy Lưu tùy theo liền trình diễn một khúc ‘ Brothers ‘ ( Fullmetal Alchemist — Brothers, khúc dương cầm )
Cũng không coi là quá dài, tiết tấu chậm chạp chậm rãi, từ Piano suy diễn ra ca khúc, chẳng biết tại sao nhưng lại mang theo mạt nhàn nhạt đau thương.
Cũng không đàn nhiều, chỉ đàn một ca khúc ngắn như vậy, không giống với Piano hư cấu, cảm giác ngón tay chạm vào rất thực, làm Không Túy Lưu rất hài lòng.
“Ca khúc này tên gọi là gì?” Chẳng biết lúc nào đứng ở sau lưng Không Túy Lưu, cho đến Không Túy Lưu đàn xong ca khúc này đối phương mới mở miệng nói chuyện, Đỗ Minh sau đó lộ ra một mạt nụ cười sáng lạn.
“Brothers .”
“Brothers? Đây là ca khúc của ai?”
Bất quá đáng tiếc là, lần này hắn cũng không lấy được câu trả lời của Không Túy Lưu. Bởi vì không giống với Đỗ Minh, Không Túy Lưu đàn ra ca khúc này nhưng biết rõ, người sáng tác ca khúc này cũng không ở thế giới này. (trong lòng Không Túy Lưu đổi công thức: nói ra người sáng tác bài hát = phải giải thích người này là ai = bằng nói ra thân thế của mình, bịa đặt lừa gạt trước mắt người này = phiền toái, cho nên hắn ghét phiền toái lựa chọn trầm mặc. )
Đối với Không Túy Lưu tránh né mà không đáp cũng không cảm thấy bất mãn, Đỗ Minh nhún vai sau, từ bên trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Không Túy Lưu.
“Mở ra xem một chút, tôi tin tưởng, lần này cậu nhất định sẽ thích.”
Từ lần trước Không Túy Lưu cũng không động hộp đựng thức ăn liền có thể nhìn ra, Không Túy Lưu không thích điểm tâm nhỏ, cho nên lần này Đỗ Minh liền mang đến vật này.
Đầu tiên là nhìn Đỗ Minh một cái, sau đó lúc này mới từ trong tay hắn nhận lấy cái hộp nhỏ đó, Không Túy Lưu mở ra sau, trong mắt thoáng qua một tia thần sắc mê mang.
Cái hộp cũng không lớn, đại khái chỉ lớn bằng một bàn tay, mở hộp ra sau, đó là một đồ kim loại lớn bằng một ngón tay, xuất hiện ở trước mặt Không Túy Lưu.
Đây là cái gì?
Thoạt nhìn hình như là một mảnh kim loại, bất quá hắn một chút cũng không tin tưởng, người đàn ông trước mắt này sẽ đưa cho hắn một mảnh kim loại, hơn nữa còn bọc hoa lệ như vậy.
~~
Nấm: tác giả này là fan Fullmetal alchemist chắc lun, tiếc là mình lười coi =]]
nghe bản Brother gốc nha, ko tìm ra piano :)
Tagged: Võng Lạc Ca Giả
[…] Chương 1 ღ♥ღ Chương 2 […]
LikeLike
Bất quá đáng tiếc chính là,
Đường Các Quân vẫn như cũ
chỉ gật đầu đáp lại Không Túy
Lưu
>> lộn tên 2 người vs nhau kìa nàg ^^
LikeLike
ùi tk nàng
LikeLike