XVMTĐL – 13

Đệ thập tam chương

Khải Y thản nhiên liếc mắt nhìn người xem dưới đài, đôi mắt màu cam nhìn như vô ý khép hờ kia, trong mắt là loại câu dẫn không rõ ràng. Nam nhân dưới đài bắt đầu hấp khí.

Nhạc sĩ chen chúc lên đài chuẩn bị nhạc khí cũng không có hấp dẫn lực chú ý của mọi người, tất cả mọi người đưa ánh mắt trút vào dưới áo khoác tràn ngập mê hoặc của nữ giao nhân thản nhiên này. Điều này cũng bao gồm Tô Mặc, nhưng là trong ánh mắt hắn xem nàng không có giống những suy nghĩ của người nam nhân khác, chỉ là đơn thuần bị loại sinh vật cảm động. . . . . . Nếu như nói phân rung động trong lòng kia cũng gọi là cảm động.

Mạt Thế, bởi vì mỹ mạo của giao nhân, đại bộ phận giao nhân đều biến thành nô lệ bị nhân loại giam cầm, đại bộ phận là công cụ ấm giường, Có rất ít giao nhân có thể đứng ở trên đài vì người khác biểu diễn như vậy, nhìn Khải Y đối với một vị khách nhân xông lên giữ chặt tay nàng không buông, nàng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chính là nói nhỏ gì đó, khách nhân kia cười vô cùng là đáng khinh cùng vừa lòng ngoan ngoãn xuống đài.

Tô Mặc đoán, Khải Y cũng không đơn thuần là ca sĩ, nàng. . . . . . Một nữ giao nhân xinh đẹp, vẫn là trốn không thoát vận mệnh bị người đùa bỡn. Bất quá, khả năng tình huống của nàng có thể so với giao nhân khác tốt một ít.

“Ba ba, ngươi là nói tiếng hát của nàng sao?” Tô Dật đầu tiên là giật mình nghe Khải Y ca hát, say mê sau đó nhìn ba hắn, đây là hắn lần đầu tiên nghe thấy giao nhân ca hát, nói như thế nào đây. . . . . . Giống như có loại cảm giác không ngừng trôi nổi, không ngừng trôi nổi. . . . . . Cao đến đám mây.

Tô Dật phát hiện biểu tình của Tô Mặc cùng mình là không giống nhau, cùng tất cả mọi người ở đây không giống, hắn cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Tô Mặc nghe thanh âm xa xôi tuyệt mỹ của nữ giao nhân kia, giai điệu cứng nhắc cũng bởi vì thanh âm chất lượng tốt mà có vẻ dễ nghe , chính là người ca xướng kia linh hồn bay đến đi đâu rồi? Là vượt qua núi non, bay vọt biển rộng. . . . . . Vẫn là căn bản chính là chôn dấu dưới mặt đất trống, âm lãnh và ẩm ướt?

Tiếng ca trong đầu cũng không phải vị nữ giao nhân này hát, cái thanh âm kia so sánh với. . . . . . Càng thêm tinh thuần. . . . . . Thanh thúy, thoải mái. . . . . . Giống như là mỉm cười phủ ở trên mặt bờ biển, tiếng ca tuyệt vời giống như hôn môi khóe miệng của ngươi. . . . . .

Nghĩ đi nghĩ lại, thanh âm trong đầu càng thêm lớn lên, Tô Mặc nhíu mày cẩn thận nghe, phát hiện thanh âm là từ mặt sau gian phòng tửu lâu này phát ra , Tô Mặc đứng lên, còn không có cùng Tô Dật nói cái gì, thân thể như là tự mình động mang theo hắn chậm rãi đi xuống lầu, lướt qua rất nhiều thính khách, không để ý mọi người bị cắt đứt mà bộ dáng ảo não, Tô Mặc dựa vào cảm giác không chịu hắn khống chế chậm rãi tiến nhập hậu viên tửu lâu. . . . . Đại khái là sinh ý quá tốt, lão bản không chú ý đến, chú ý của mọi người thỳ ở nơi Khải Y, cũng không có chú ý một người xa lạ xông vào phía trong tửu lâu. Người chú ý đến, cũng chỉ có Tô Dật đi theo, cùng Khải Y đứng ở trên đài lộ vẻ tươi cười dối trá.

Tô Mặc dựa vào thanh âm tìm được một tiểu viện cũ nát, chỉ có một gian phòng nhỏ, xem ngoại cảnh hẳn là kho hàng tạp hóa gì đó.

Thanh âm giống như là cách một cánh cửa, Tô Mặc chưa bao giờ nghe loại thanh âm rõ ràng như thế. . . . . Một loại thanh âm thẳng tắp liền xông vào trái tim.

Tô Măc lấy tay đẩy ván cửa, phát hiện người ở bên trong có thể là nghe thấy được cái gì, tiếng ca cũng đình chỉ.

“Ba. . . . . .” Tô Dật đuổi tới, liền nhìn thấy Tô Mặc ma xui quỷ khiến dùng sức đẩy ra một cánh cửa. . . . . . Dưới ánh mặt trời, tro bụi thật nhỏ hiện ra ở dưới chiết xạ, tiếng vật thể vang lên, kèm theo tiếng cửa kêu “Két——” một tiếng, Tô Mặc nghĩ đến, chính mình nhìn thấy biển rộng xanh thẳm. . . . . .

Một đôi mắt mang theo u lam nước biển, hé ra khuôn mặt nho nhỏ mang theo hương vị gió biển, mặt tái nhợt, gò má bởi vì chịu không nổi ánh mặt trời chiếu xạ, một số gần như trong suốt. Lông mi màu lam thật dài ngừng bất động, ở dưới ánh sáng lộ ra quang toái so với Ngôi Sao còn muốn chói mắt.. . . . . .

Nàng nhìn thấy mình, trầm mặc.

Tựa như trầm mặc ngàn năm.

. . . . . .

Tô Dật tiến lên nhìn bộ dáng hai người nhìn đối phương bất động, cố ý ho khụ mới tìm trở về hồn của hai người.

Đối phương là cô gái trưởng cùng mình không sai biệt lắm, tóc dài màu thủy lam, ánh mắt màu thủy lam, làm cho người ta cảm giác chính là lập tức tiến vào biển rộng xanh thẳm tinh thuần, cô gái thiên lam trong suốt kia hướng người tới ngỡ ngàng . . .

Tô Dật không có dự kiến đến, Tô Mặc cũng không có dự kiến đến.

Cô bé kia sau khi nhìn thấy Tô Mặc, duy trì biểu tình dại ra qua đi, sau đó chợt bắt đầu khóc ồ lên! Thanh âm không phải rất lớn, nhưng là lại như trân châu rơi xuống đất. . . . . . Tô Mặc cam đoan tiếng ca trong đầu mình nghe được chính là ở chỗ nữ hài này phát ra.

“Mới vừa rồi là ngươi đang ở đây ca hát sao?” Tay Tô Mặc tiếp xúc đến tóc dài quá thắt lưng của cô gái, xúc cảm trơn mát quả nhiên giống như nước, chính là rất gầy, sắc mặt cũng không quá tốt.

Cô gái không nói gì, chính là yên lặng rơi lệ . Tô Dật bên cạnh ăn dấm chua, nhưng là cũng không có biện pháp, bởi vì đối phương là nữ hài tử, ba ba nói, sự tình gì cũng phải nhường nữ sinh, bởi vì các nàng cần bảo hộ. Đương nhiên, Phi a di không phải nữ sinh, nàng là nữ nhân, cho nên không thể đánh đồng.

“Công. . . . . . Tiểu Lam! !” Tô Mặc  quay đầu đã nhìn thấy Khải Y chạy tới, ánh mắt giống như là muốn phóng hỏa nhìn Tô Mặc ôm cô gái nhỏ hơn hắn một chút.

Tiểu Lam? Tên thật là dễ nhớ .

“Các ngươi là ai! Mau buông nàng ra! !” Khải Y tiến lên đẩy Tô Mặc ra, Tô Mặc không nghĩ tới còn có nữ nhân khí lực lớn như vậy, bị đẩy ra sau đó liền ngã vào trong lòng Tô Dật, không, nói là đánh vào bộ ngực hắn thích hợp hơn chút.

Tiểu Lam kia nhìn Tô Mặc té ngã, thế nhưng cũng rất là sốt ruột đi lên kéo góc áo Tô Mặc, bởi vì nước mắt trong mắt còn chưa có khô, Khải Y  nhìn thấy, cơn tức càng tăng lên!”Các ngươi! Các ngươi đối Tiểu Lam làm cái gì? ! Nói mau! !”

Không nghĩ tới Khải Y mới vừa rồi còn ở trên đài vẻ mặt lạnh nhạt, xuống đài là. . . . . . ngạch, nóng nảy như vậy? ?

Tiểu Lam quay đầu dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Khải Y, mãi cho đến Khải Y rõ ràng bình tĩnh lại sau, lại quay đầu nhìn xem Tô Mặc có đụng phải chỗ nào hay không.

Khải Y không hiểu, Tiểu Lam nói là hai người kia cũng không có khi dễ nàng, làm cho mình không cần tức giận như vậy.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lam tốn tâm tư biểu đạt ý của mình như vậy. . . . . . Từ lần đó đến nay, nàng liền hoàn toàn phong bế chính mình, nàng vốn là hướng nội, căn bản cũng không có nói chuyện . Cảm xúc cũng là loại gợn sóng không sợ hãi, thỉnh thoảng hát bài hát quê hương, Khải Y mới tin tưởng đứa nhỏ này còn có ý thức của mình.

“Các ngươi. . . . . . Rốt cuộc là ai? Tới nơi này làm gì?” Khải Y vẫn là không yên lòng Tiểu Lam cứ như vậy dễ dàng tin tưởng hai nhân loại! Một cái tóc đen mắt đen, một nam tử vô năng bị chính mình nhẹ nhàng là có thể đẩy ra, nhưng là lòng người phức tạp nhất, căn bản là không thể xem thường!

“Ta. . . . . .” Tô Mặc nhìn góc áo mình bị nắm chặt, cô bé kia cũng không có ý tính buông tay, hơn nữa cô bé này thật sự là thẹn thùng cùng đáng yêu, Tô Mặc cũng là tùy nàng. Nhưng là, cũng không thể giải thích nói mình nghe thấy tiếng ca của cô bé kia tìm đến đây đi? Càng vớ vẩn là, đây không phải là chính mình lần đầu tiên nghe thấy! Nó giống như là tự chạy vào lỗ tai của mình, người khác đều nghe không được.

“Chưởng quầy .”

Cách đó không xa có người hướng về nơi này tới gần, tinh thần của mọi người đều là bị sợ nhảy dựng, cô gái cầm lấy góc áo Tô Mặc thân thể đột nhiên phát run lên, giống như nghe ra thanh âm của ai. . . . .

Hai nam nhân kia liền muốn hướng nơi này đến! Khải Y cũng là sốt ruột là không biết làm sao bây giờ, sắc mặt tái nhợt, nhưng là biểu tình âm lãnh. Thân thể Tiểu Lam càng phát ra run rẩy. . . . .

Tô Mặc nhìn Tô Dật liếc mắt một cái, Tô Dật nhún nhún vai, tỏ vẻ không ý kiến, sau đó dùng ngón tay ở giữa không trung vẽ một cái vòng, miệng cũng không biết nói gì đó, vòng kia bắt đầu thành lớn. . . . . . Vật chất trong suốt lưu động bám vào mặt trên, chậm rãi ôm lấy bốn người bao gồm Khải Y cùng Tiểu Lam ở bên trong.

Mọi người tránh ở một bên, Tô Mặc dùng khẩu hình nói, đây là pháp thuật ẩn thân, mọi người không cần ra tiếng.

Khải Y rất là giật mình, một nam hài tóc đen lại dùng pháp thuật lợi hại như vậy! Hơn nữa hắn hẳn không phải là một nhân loại, chẳng lẽ là phù thủy? ?

Bộ dạng Tiểu Lam phát run thật sự là đáng thương, Tô Mặc không đành lòng nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, giống như là giấy trắng. Hắn một phen ôm lấy Tiểu Lam, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tựa vào trên vai của mình, theo tóc của nàng bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới. . . . . Có khi vỗ vỗ lưng, không cho nàng quá khẩn trương.

Mình làm chuyện chiếu cố đứa nhỏ thật sự là thuận buồm xuôi gió . . . . . .ngạch, này không có gì hảo nói.

“Trương gia, ngươi cũng biết, cô bé kia là muội muội của Khải Y, Khải Y nếu còn ở nơi này, cô bé kia là không thể động.” Lão bản kia đi theo sau, một bộ khó xử thêm nịnh nọt. Tô Mặc chán ghét nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, phát hiện bọn họ dừng bước lại vừa vặn đứng ở phía trước chỗ che giấu bốn người, rất gần.

“Khải Y là cái gì! Bất quá chính là một quái vật thôi! Giao nhân cũng không phải người! Cô bé kia ta là muốn định rồi, chưởng quầy muốn làm sinh ý, ta bồi cho ngươi tiền thì tốt rồi, nói đi, bao nhiêu tiền!” Trương gia kia vô cùng hưng phấn hướng bên trong xem xét, muốn xem đến tiểu mỹ nhân ngư trong lòng hắn.

“Nàng là ở bên trong đi?”

“Ở ở , đêm qua liền nhốt tại nơi này. Chẳng qua. . . . . .Khải Y bên kia. . . . .”

“Khải Y cái gì mà Khải Y! Ta lấy giao nhân trong nhà của ta đổi với ngươi, cam đoan xinh đẹp có thể giúp lão bản làm việc buôn bán, hơn nữa “Công phu” của bọn họ cũng rất hảo, ta đưa mấy tên đến tới cho ngươi nếm thử?”

“Ha ha, Trương gia nói cái gì nha! . . . . . Dù sao Khải Y cùng muội muội nàng còn có khế ước ở chỗ này của ta, nghĩ đến cũng không có cái gì chống cự đáng nói, nếu không, để cho ta thu thập một gian phòng tốt nhất. . . . . .”

“Ha ha, hảo hảo! Nhanh đi làm! Lần trước – hảo sự bị Khải Y kia cắt đứt, tiểu mỹ nhân bây giờ còn chờ ta đâu! Ngươi đi nhanh về nhanh!”

“. . . . . .”

. . . . . . Tô Mặc có chút dùng sức ôm lấy Tiểu Lam, hắn biết tiểu mỹ nhân trong miệng biến thái kia nói chính là Tiểu Lam, đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy! Thân thể chỉ sợ còn không có phát dục hoàn toàn! Loại chuyện này quả thực là không bằng cầm thú!

Cảm nhận được Tô Mặc tức giận, Tô Dật cảm giác không vui. Lúc người nam nhân đó mở cửa, chuẩn bị nhào xuống tiểu mỹ nhân của hắn, Tô Dật phi lên một cước! Thẳng trúng hồng tâm, nam tử kia mãnh liệt mạnh mẽ té ngã trên đất, ăn một cái ngã gục.

“Cho ngươi nha biến thái!” Tô Mặc nhân cơ hội đi lên hung hăng đá mông nam nhân kia một cước, nhất thời nam nhân kêu lên thảm thiết, Tô Mặc còn bế Tiểu Lam trong lòng rồi rời đi cái chỗ kia.

Khải Y trước dẫn bọn hắn đi tới phòng bếp bình thường nhất, nếu lão bản phát hiện, nhất định trước đi tìm phòng Khải Y, cho nên mới tìm một chỗ như vậy nói chuyện.

“Vừa rồi. . . . . . Cám ơn các ngươi.” Khải Y cúi đầu, cấp Tô Dật cùng Tô Mặc hành lễ đáp tạ.

Không biết tiếp theo hai người nên làm cái gì bây giờ, cùng không biết phụ tử chọc phiền toái gì cùng nhau ở trong phòng bếp đen thui này, tùy thời cũng sẽ xuất hiện Tiểu Cường ca (con gián).

“Ngươi. . . . . . Không cần sợ, nói cho ca ca, ngươi. . . . . . Có phải sẽ không nói hay không?” Tô Mặc cúi đầu hỏi, không để ý tới Khải Y không đồng ý cảnh cáo, nhìn nàng là đau tử muội muội này đi.

Nói không chừng động tác cùng ca hát trái lương tâm cũng là vì muội muội của mình.

Tiểu Lam nghe hiểu lời Tô Mặc nói, nàng sững sờ, sau đó thế nhưng lấy tay vuốt cổ của mình, cảm giác thanh âm lưu lại rung động. . . . . . Nhưng là thử thật lâu, vẫn là không có phát ra một chút thanh âm.

Tiểu Lam xấu hổ cúi đầu, lỗ tai cũng hồng hồng , thật là một cô gái dễ dàng thẹn thùng.

Khải Y rất là giật mình biểu hiện hôm nay của Tiểu Lam, nàng cùng phía trước hoàn toàn không giống với. Nhưng là cảm giác là hướng phương hướng tốt phát triển, hai người thiếu niên này, không biết sẽ mang đến gì cho Tiểu Lam. . . . . .

“Tô Dật.” Tô Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Dật, đây là hắn lần đầu tiên dùng một loại ngữ khí thương lượng hỏi Tô Dật thoạt nhìn không còn là đứa nhỏ. “Như thế nào?”

“Chúng ta. . . . . . Có thể dẫn nhân ngư về nhà không?”

3 thoughts on “XVMTĐL – 13

  1. […] Chương 13 ღ♥ღ Chương 14 […]

    Like

  2. freyzanarcissus 03/07/2012 at 14:55 Reply

    haiz~ Tô Dật, em còn phải ăn dấm dài dài….

    Like

  3. Goddest 04/07/2012 at 20:12 Reply

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: