Chương 37: Một lần nữa nhận thức
Quang Minh giáo đình là Thần Hoàng kiến lập, phàm là người Quang Minh giáo đình, ngay từ đầu đều đã phải nhận lễ rửa tội, đem trung tâm hoàn toàn kính dâng cho Thần Hoàng Mạc Tốn, cũng sẽ lây dính lên một chút khí tức thần lực của Mạc Tốn, khó trách chính mình sẽ chán ghét người Quang Minh giáo đình như thế.
“Một vạn năm này, ta vẫn đứng ở chủ đại lục chờ ngươi cùng Thượng Quân, hai người Mạc Tốn cùng Xi Hành bọn họ nhất định sẽ phân thân thần thức, cũng đều tựđứng ở Quang Minh giáo đình cùng Hắc Ám hội nghị điều khiển hết thảy. Mạc Tốn muốn được đến Thượng Quân, Xi Hành muốn được đến lực lượng – dục vọng không một chút giảm bớt, tất cả tình hình về ngươi và Thượng Quân bọn họ đều biết được phi thường rõ ràng. Một khi kết giới mất đi tác dụng, chân thân bọn họ buông xuống chủ đại lục, lấy thực lực ngươi cùng Thượng Quân bây giờ căn bản không phải đối thủ của bọn họ.”
“Ngươi là chủ Minh giới, lấy năng lực của ngươi, hủy bỏ hai tổ chức bỏ đi kia, diệt phân thân thần thức của bọn hắn không phải dễ dàng sao? Như thế nào?” Nguyệt Lạc nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng lo lắng, còn có ẩn ẩn phẫn nộ cùng căm tức.
Y cảm nhận được uy hiếp, đúng như lời Minh Thương, mình và phụ hoàng hiện giờ căn bản không phải Luân Hồi cùng Diệt Thế vạn năm trước, một khi kết giới mất đi hiệu lực, y không có một chút lòng tin có thể cùng phụ hoàng toàn thân trở ra, hơn nữa, trên phiến đại lục này, còn có thân nhân cùng bằng hữu y quan tâm, , địch nhân cũng không chỉ là hai người Thần Hoàng cùng Ma Đế, còn có cường giả thần cấp hai vị diện Thần Ma.
Như vậy trận này chiến, phải đánh thế nào?
Minh Thương đi tới, cầm nắm tay Nguyệt Lạc xiết chặt đến móng tay sắp khảm đến trong thịt, cẩn thận gỡ ra, cúi đầu trong mắt tràn đầy sủng nịch cùng yêu thương.
Ngân Huyễn bởi vì lâm vào trong suy nghĩ của mình, thân thể cuộn tròn, ôm lấy đầu, nghĩ nguyên nhân lực lượng của mình vì sao không thể hoàn toàn khôi phục. Bởi vậy, đối Minh Thương tới gần Nguyệt Lạc thậm chí cầm tay Nguyệt Lạc, cũng là không nói gì . Nếu bình thường, nhất định là rầm rì quất một roi qua mới được.
Dám can đảm ăn đậu hũ của Nguyệt Lạc, thật sự là không muốn sống nữa!
“Trên phiến đại lục này không cho phép có cường giả thần cấp tồn tại , một khi xuất hiện cường giả thần cấp, sẽ bị Diệt Thế Lôi Điện lực của Thượng Quân hủy diệt. Ta có thể bình yên vô sự ở nơi này, là bởi vì ta đem năng lượng trong cơ thể áp chế đến thánh giai cực hạn.”
Nhìn Nguyệt Lạc nghe đến đó hai đầu lông mày hiển lộ ra an tâm hơi nghi hoặc, Minh Thương nắm thật chặt nắm tay, tiếp tục nói: “Chính là, một khi kết giới mất đi hiệu lực, phần ước thúc này liền không tồn tại nữa .”
“Thương, ngươi có biện pháp , đúng không?” Nguyệt Lạc bình phục một chút tâm tình, rút ra tay bị Minh Thương nắm chặt, ngữ khí bình tĩnh nói, “Mục đích ngươi kêu ta tới trường học, vì giải quyết chuyện này.”
Y tin tưởng, nhất định có biện pháp giải quyết, mà Minh Thương biết biện pháp này. Y cũng tin tưởng, Minh Thương sẽ không làm tiếp bất cứ chuyện thương tổn mình nữa. Đối với hắn, mình có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Mất mát khó nói lên lời cùng chua sót, ở nhìn tay mình trống không, Minh Thương giật mình sửng sốt nửa ngày, dấu xuống đau thương ở đáy mắt, Minh Thương làm bộ như tiêu sái cười, xoay người đứng quay lưng về phía Nguyệt Lạc.
“Ừ. Lúc trước ngươi cùng Thượng Quân song song đọa thiên, căn nguyên lực lượng đều giao phó ta phong ấn tại một chỗ ở Minh giới, khiến chúng nó tự hành vận chuyển. Dù sao, hai người các ngươi nắm giữ lấy toàn bộ trật tự thế giới, nếu là mang theo căn nguyên lực lượng đi luân hồi, quy tắc thiên địa sẽ gặp hỗn loạn không chịu nổi.”
“Cũng chính là muốn phụ hoàng cùng ngươi đi Minh giới cầm lại lực lượng, lại đem kết giới chữa trị liền được rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyệt Lạc cảm thấy khôngđúng. Nếu là như vậy, Minh Thương không sớm liền mang theo phụ hoàng đi, như thế nào còn có thể chờ tới bây giờ.
Quả nhiên, lời kế tiếp của Minh Thương làm cho Nguyệt Lạc hiểu.
“Không có đơn giản như vậy, căn nguyên lực Thượng Quân bảo vệ căn nguyên lực của ngươi, giằng co cùng một chỗ, căn bản là phân không ra. Chỉ có hai người các ngươi đồng thời thu hồi lực lượng, nếu không muốn cầm lại lực lượng chính là nói suông. Nhưng là, nay ngươi vẫn không thể đi đến Minh giới.”
“Vì sao?”
“Một là bởi vì Minh giới thuộc loại không gian cao đẳng, giữa chủ đại lục cùng Minh giới có một tầng không gian, chỉ có thần cấp mới có thể thông qua. Bất quá, ngươi cùng Thượng Quân bất đồng, chỉ cần đạt tới thánh giai cực hạn, lại có hiệp trợ của ta hẳn là sẽ không vấn đề.”
Nguyệt Lạc gật gật đầu, từ không gian thấp hơn đến không gian cao đẳng, có cường đại lực cản không gian, người không có đạt tới cảnh giới kia, là không thể nào đi qua, chỉ có thể bị không gian áp lực áp bách quá độ mà chí tử.
“Một nguyên nhân khác còn lại là, ngươi cùng Thượng Quân hiện nay chính là thân phàm nhân, không có khả năng cầm lại căn nguyên là có thể nắm lực lượng ở trong tay. Các ngươi phải cùng căn nguyên chậm rãi dung hợp, tiêu tốn thời gian rất lớn. Lấy thực lực Tuyết Nguyệt hiện nay, nếu thượng Quân rời đi, Thánh Quang cùng áÁm Khẳng hai đại đế quốc xác định vững chắc sẽ không buông tay một cơ hội tốt như vậy. Phía sau của bọn họ có Quang Minh giáo đình cùng Hắc Ám hội nghị, thánh giai có mười vị, mà cực hạn liền có bốn vị, còn có Ma Pháp Sư quân đoàn, Tuyết Nguyệt không phải là đối thủ.”
Khi đó, mặc dù cầm lại lực lượng, giải quyết hai người Thần Hoàng, Ma Đế mang đến uy hiếp, lại mất đi thân nhân cùng bằng hữu trọng yếu, mang đến tai họa cho các con dân Tuyết Nguyệt, nghĩ đến Nguyệt Lạc cũng là sẽ không khoái hoạt .
“Nói cách khác, nay, ta phải phải nhanh một chút đạt tới thánh giai cực hạn. Hơn nữa, chúng ta còn phải tìm được hai người thánh giai cực hạn, có thể thay thế phụhoàng thủ hộ Tuyết Nguyệt.”
Nhưng là, nói dễ dàng, hai người thánh giai cực hạn, làm sao có thể dễ dàng tìm được? Khắp đại lục, cũng chỉ có vài người thánh giai cực hạn tồn tại. Hơn nữa, mặc dùtìm được người rồi thì lại hỗ trợ như thế nào?
Minh Thương nhíu nhíu mày, cũng rất bất đắc dĩ, thánh giai cực hạn bao gồm chính hắn, theo hắn biết cũng chỉ có tám vị như vậy, vừa vặn một bên bốn, muốn tìmđược người khác khác để thay thế, căn bản là không có khả năng .
Nhìn Nguyệt Lạc buồn rầu, giơ tay lên muốn đi vuốt lên cái trán nhíu lại của y, ánh mắt vừa động, phiêu hướng hắc ám phía sau Nguyệt Lạc, trong con ngươi xanh thẫm u quang chợt lóe. Lại nhìn xem Nguyệt Lạc có chút thất thần, tay muốn đi vuốt lên vết nhăn sửa thành vỗ vỗ bờ vai của y, ôn nhu an ủi.
“Nguyệt Lạc, không cần nghĩ quá nhiều, hiện tại khẩn yếu nhất đúng là đề cao thực lực của chính ngươi. Ta cho ngươi đến trường học, trừ bỏ muốn cho ngươi học tập một ít tri thức hệ thống, gia tăng kinh nghiệm đối chiến bên ngoài, quan trọng nhất chính là cho ngươi thể hội tình đời, đây đối với ngươi đột phá thánh giai có tác dụng rất lớn.”
“Ừm, ta đã biết.” Nguyệt Lạc gõ gõ Ngân Huyễn vẫn không ngừng động đậy, gật đầu đáp. Theo sau, ngẩng đầu nhìn hướng Minh Thương thanh âm trầm xuống nói, “Kết giới còn có thể duy trì bao lâu?”
Đột phá thánh giai là một cửa ải đại nạn, mà đột phá cực hạn thánh giai lại là cửa ải khó khăn nhất trong các cửa ải, có lẽ, cho y vài thập niên cũng không nhất định cóthể đột phá được.
“Nhiều nhất, bảy năm.”
Bảy năm. Này thật đúng là coi trọng y a!
Nguyệt Lạc lắc đầu, đêm nay rót vào đầu nhiều lắm, rất hiếm có y đều không thể tiêu hóa hoàn toàn. Bất quá y rất rõ ràng một chút, một điểm trọng yếu nhất, y nhấtđịnh phải hảo hảo tu luyện. Trước kia đối với đột phá thánh giai hay không, y chưa bao giờ để ý, luôn vẫn duy trì tâm tính có cũng được mà không có cũng không sao. Bất quá, nay không được, y cần kiên định.
Thở nhẹ ra một hơi, Nguyệt Lạc quay đầu, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói với Minh Thương: “Khuya rồi, ta muốn đi trở về.”
“Sớm một chút nghỉ ngơi, không cần nghĩ quá nhiều.” Ôn nhu căn dặn, mang theo tràn đầy sủng nịch.
“Ngươi cũng thế.” Nguyệt Lạc nhẹ nhàng mà cười, khuôn mặt tinh xảo ở ánh trăng bao phủ có vẻ vô cùng mê người.
Nhìn bóng lưng Nguyệt Lạc, trong bóng đêm, thân mình Nguyệt Lạc có vẻ càng mỏng manh gầy yếu, đáy lòng Minh Thương hối lỗi tràn ra như biển. Thốt ra, gọi to: “Nguyệt Lạc!”
“Làm sao vậy?” Nghe không ra các loại cảm tình phức tạp trong giọng nói của Minh Thương, Nguyệt Lạc dừng bước lại xoay người nhìn về phía đôi mắt xanh thẫm kia. Áp lực cùng vô tận hối hận ở đáy mắt người nọ làm cho tim y co rút đau đớn một chút.
“Ngươi, ngươi trách ta sao?” Ngón tay đều ở run nhè nhẹ, Minh Thương nhìn chăm chú vào Nguyệt Lạc, còn thật sự mà nghiêm túc, không buông tha bất kỳ biểu tình nào trên mặt Nguyệt Lạc. “Lúc trước nếu không bởi vì tư tâm của ta, ngươi cùng Thượng Quân cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Nguyệt Lạc , ngươi trách ta sao?”
Nguyệt Lạc đến gần Minh Thương, ngữ khí thận trọng mà chân thành tha thiết.”Lúc trước Diệt Thế không có phong ấn ngươi cùng Minh giới, lúc trước ta đây cũng chưa từng trách ngươi, như vậy Minh Thương, hiện tại ta không có đoạn trí nhớ kia, như thế nào lại trách ngươi?”
Mình tại sao có thể trách hắn? Hắn vì mình bỏ ra nhiều như vậy, hơn nữa chính mình căn bản vô nghĩ đến báo. Trách hắn, từ đâu nói lên?
“Ta không có đoạn trí nhớ kia, cũng không nhớ rõ chúng ta đến tột cùng từng có cái gì qua lại, cũng không muốn phải nhớ lên. Ta là Hiên Viên Nguyệt Lạc, Minh Thương, ngươi nguyện ý cùng ta làm lại nhận thức, cùng ta làm bằng hữu sao?” Vươn tay, Nguyệt Lạc nhìn Minh Thương, trong con ngươi đỏ sậm ba quang liễm diễm, đẹp không sao tả xiết.
Một lần nữa, nhận thức? Bằng hữu?
Minh Thương yên lặng nhìn cánh tay vươn ra của Nguyệt Lạc, ánh mắt có chút mơ hồ. Lúc trước hắn hỏi qua Nguyệt Lạc , trách hắn sao? Người nọ chính là cười nhẹ nhàng với hắn, như cười khẽ tinh quái bình thường.
Minh Thương gắt gao cầm tay Nguyệt Lạc, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Lạc khoác ở hông y đưa y kéo vào trong lòng ôm chặt, đầu đặt tại nơi hõm vai Nguyệt Lạc, “Cám ơn.’
Ở thời điểm Nguyệt Lạc còn không có kịp phản ứng Minh Thương liền buông y ra, nhìn chỗ rừng cây phía sau, có chút phúc hắc giương khóe miệng.
****************
Chương 38: Ghen tuông mọc lan tràn
Đêm đã rất sâu, sau khi cùng Minh Thương tách ra, Nguyệt Lạc trực tiếp chạy về chỗ ở. Dù sao không có hướng mọi người công đạo rõ ràng , không cần nghĩ cũng biết đám người Hiên Viên Du Liên sẽ lo lắng , hơn nữa không biết phụ hoàng bây giờ đã trở về chưa.
Trở lại khu túc xá, xa xa Nguyệt Lạc nhìn thấy trong đại sảnh ngọn đèn tràn ngập các loại màu sắc, minh quang lượng đường, nhưng toàn bộ phòng cũng là cho y một loại cảm giác giống như cục diện đáng buồn Nếu là bình thường, Lục tỷ cùng mấy người La Phỉ Tư bọn họ sẽ cãi nhau, phi thường náo nhiệt . Căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng bước nhanh hơn.
Đang chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào, đại môn liền từ bên trong bị người dùng đại lực đẩy ra, ánh vào trong mắt Nguyệt Lạc đó là sắc mặt tái nhợt lo lắng mà mệt mỏi của Hiên Viên Du Liên, còn có con ngươi xinh đẹp ướt át đỏ rừng rực cực kỳ giống con thỏ.
“Tiểu ••• Tiểu Nguyệt?” Ngữ khí hỗn hợp có hưng phấn kinh hỉ còn có không dám tin, Hiên Viên Du Liên có chút si ngốc nhìn chằm chằm Nguyệt Lạc.
Bọn người Hiên Viên Thanh Ngọc ở, Mạc Phong đứng ở một bên, hai người Lang Vân Lang Phong ngồi ở bên người Ngũ Ca, Địch Nguyệt ôm chặt La Phỉ Tư, đều là vẻ mặt kinh hồn chưa định, nhất là hai người Hiên Viên Thanh Ngọc cùng La Phỉ Tư, sắc mặt có thể nói là trắng bệch trắng bệch .
Mấy người đem trọn cả trường học tìm khắp cũng chưa tìm được Nguyệt Lạc, vừa vào ký túc xá, liền đụng phải Hiên Viên Khuynh Thế mặt lạnh trở về, còn không có theo một thân áp bách kinh người của người nọ cảm giác hít thở không thông trì hoãn quá mức . Hiên Viên Du Liên đang chuẩn bị đi tìm xem, liền nhìn đến gia hỏa làm bọn họ lo lắng hoàn hảo không tổn hao gì mà mang theo ý cười trở lại.
Mấy người nhìn đến Nguyệt Lạc, đều hiển lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, bất quá lại vẫn là xen lẫn vẻ mặt sợ hãi, mặc dù ngay cả Mạc Phong cũng không ngoại lệ.
Kéo qua tay Hiên Viên Du Liên, đóng cửa, Nguyệt Lạc đi vào trong nhà, nhìn đến này không khỏi ra tiếng dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Không hỏi hoàn hảo, vừa hỏi, vẻ hoảng sợ trên mặt mọi người đột nhiên thoáng hiện, cũng không khỏi tự chủ nhìn phía lầu hai. Mà Hiên Viên Du Liên nắm thật chặt tay Nguyệt Lạc, trừng mắt nhìn Nguyệt Lạc bình yên vô sự, trong mắt lộ ra vẻ căm tức.
“Tiểu Nguyệt, ngươi đi đâu vậy? Vì sao không cùng chúng ta nói một tiếng, ngươi có biết chúng ta thực lo lắng ngươi cho ngươi hay không? Ngươi ••••••”
“Thực xin lỗi, Lục tỷ. Tiểu Nguyệt lần sau sẽ không.” Cầm bả vai Hiên Viên Du Liên bởi vì kích động mà run run không thôi, dừng ở cặp mắt đỏ ửng trong suốt kia, cảm nhận được bên trong ẩn chứa lo lắng cùng thương yêu, Nguyệt Lạc ấm giọng cam kết.
“Còn có lần sau? !” Hiên Viên Du Liên trừng mắt y, vẻ bất mãn rõ ràng.
“Hảo hảo, sẽ không còn có lần sau . Ta cam đoan.” Nguyệt Lạc bất đắc dĩ cười cười, Lục tỷ thật đúng là đem y làm tiểu hài tử đâu! Bất quá, cảm giác rất tốt.
Đi đến trước mặt Hiên Viên Thanh Ngọc bọn họ, nhìn trong mắt mọi người toát ra đến quan tâm cùng lo lắng, trong thanh âm Nguyệt Lạc mang theo xin lỗi, “Cho các ngươi lo lắng, thật có lỗi.”
Hiên Viên Thanh Ngọc tái nhợt nghiêm mặt, ôn nhuận như ngọc cưng chìu cười nói.”Cửu đệ, ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”
Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, đêm nay Cửu đệ giống như có chút không giống với.
Thanh âm Hiên Viên Thanh Ngọc gọi trở về suy nghĩ của mọi người, đều ở trong lòng cảm thán đêm nay Lãnh Nguyệt ( tiểu điện hạ ) cùng bình thường hoàn toàn không giống với, dễ dàng thân cận nhiều lắm, hơn nữa từ khi vào cửa đến bây giờ, trên mặt đều mang theo hơi hơi tươi cười, không giống bình thường lạnh nghiêm mặt bộ dáng đạm mạc không chút thay đổi như vậy.
Đêm nay đã biết nhiều chuyện, hiểu tình cảnh hiện nay, nói thực ra, vừa rồi y, đối với có thể ở trong mấy năm đạt tới thánh giai cực hạn hay không căn bản không có bao nhiêu tin tưởng. Nhìn một đám thân nhân, bằng hữu quan tâm mình trước mặt, Nguyệt Lạc tinh tường hiểu được này đó di chừng trân quý đến cỡ nào, y sẽ không chờ đến mất đi mới muốn đi quý trọng.
Con dân Tuyết Nguyệt, thân hữu y coi trọng, còn có phụ hoàng trọng yếu nhất ở bên cạnh y, cuộc sống như thế, y sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hư. Tất cả, đều làm cho y tràn đầy tin tưởng cùng dũng khí. Y muốn thủ hộ, cũng có thể nhất định thủ hộ được.
“Lãnh Nguyệt, ngươi đến tột cùng đi đâu? Chúng ta tìm hơn phân nửa trường học cũng không tìm được ngươi.” Địch Nguyệt buông ra La Phỉ Tư đã muốn kinh hoãn lại, bất quá như cũ gắt gao lôi kéo tay hắn, thanh âm nặng nề , hỏi.
Nói thực ra, trong lòng hắn thật sự là rất phẫn nộ , tiểu hài này ít nhất cũng có thể nói cho bọn hắn một chút đi! Làm hại bọn họ lo lắng như thế, thật muốn mắng y một câu. Bất quá, hắn không chỉ có không lá gan đó, không nói Nguyệt Lạc không dễ chọc, Hiên Viên Du Liên cũng không nên chọc, trọng yếu nhất là cảm giác hít thở không thông vừa rồi hắn không nghĩ lại trải qua nữa. Nói sau, Nguyệt Lạc vừa rồi xin lỗi hắn cũng mắng không dậy nổi.
“Đúng vậy a Tiểu Nguyệt, ngươi đi đâu vậy?” Được đến Nguyệt Lạc cam đoan, Hiên Viên Du Liên cũng tĩnh tâm xuống, kéo qua Mạc Phong , lại khôi phục gia hỏa hay cười hoạt bát kia.
“Không đi chỗ nào, ngay tại trong rừng cây nhỏ phía sau ma pháp bộ ngủ trong chốc lát.” Nguyệt Lạc thuận miệng trả lời.
Cũng không chuẩn bị nói cho Lục tỷ bọn họ, dù sao chuyện này bọn họ biết cũng không có biện pháp gì, trừ bỏ làm cho bọn họ gánh nặng tâm lý, cũng không có tác dụng gì. Tuy rằng tiền đồ bao phủ tầng tầng sương mù, bất quá Nguyệt Lạc tin tưởng vững chắc, có phụ hoàng ở bên cạnh y, y sẽ thủ hộ tốt tất cả.
“Thật vậy chăng?” Cong lên miệng, Hiên Viên Du Liên rõ ràng là không tin tưởng.
Còn lại mọi người, đồng dạng mang theo biểu tình nghi hoặc. Bất quá, bọn họ đều không có hỏi nhiều nữa. Dù sao chỉ cần Nguyệt Lạc không có việc gì, thì tốt rồi.
“Ừm.” Gật gật đầu, Nguyệt Lạc nhìn khuôn mặt có chút buồn ngủ của mọi người, nghi vấn vừa mới muốn phun ra miệng nghẹn ở trong cổ họng. Vẫn là ngày mai hỏi lại đi! “Hôm nay đều mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Cũng tốt, ta cùng La Phỉ Tư đi trước.” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của La Phỉ Tư, Địch Nguyệt nói xong liền ôm vai La Phỉ Tư, đi vào trong phòng.
“Cửu đệ ( chủ tử ), chúng ta cũng đi.” Buổi sáng ngày mai bọn họ đều có khóa, hơn nữa mệt mỏi một ngày còn chịu kinh hách, giờ phút này cũng là mệt mỏi không ngừng kéo đến.
Nhìn mấy người đều trở về phòng, Nguyệt Lạc nghiêng mắt nhìn Hiên Viên Du Liên cùng Mạc Phong vẫn còn ở trong phòng khách, có chút tự tiếu phi tiếu nói: “Lục tỷ, hai ngươi còn không có thành thân, cũng không thể xằng bậy.”
“Khụ khụ ——”
Một câu làm hại hai người Hiên Viên Du Liên bao gồm Mạc Phong suy nghĩ viễn vong, nhất thời mặt đỏ tai hồng ho khan , mở to hai mắt nhìn Nguyệt Lạc đã muốn xoay người lên lầu, đều cảm thấy có chút không nói gì.
Chờ thời điểm kịp phản ứng, Nguyệt Lạc đã muốn mở cửa đi vào. Hiên Viên Du Liên cau mày, “Không xong, quên cùng Tiểu Nguyệt nói chuyện phụ hoàng.”
Bất quá, tuy rằng đêm nay tâm tình phụ hoàng phi thường ác liệt, vốn dĩ phụ hoàng đối Tiểu Nguyệt sủng nịch, hẳn là không thành vấn đề .
“Mạc Phong, Mạc Phong?”
“A?” Bàn tay trắng nõn lúc ẩn lúc hiện trước mặt, Mạc Phong cúi đầu nhìn Hiên Viên Du Liên, “Làm sao vậy? Chuyện gì?”
“Ngươi đang ở đây xuất thần cái gì a?” Hiên Viên Du Liên trừng mắt nhìn gia hỏa vẫn đang không rõ ràng tình huống, bĩu môi hỏi.
“Không có việc gì. Đi thôi, đi ngủ!” Đẩy Hiên Viên Du Liên vào phòng của nàng.
“Ta đã biết, ngủ ngon.” Nói xong liền ở trên mặt Mạc Phong đột nhiên đánh lén một cái, cảm giác ướt át còn không có biến mất, Hiên Viên Du Liên liền rầm một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Sờ sờ mặt, lại nhìn xem cửa phòng đã muốn đóng lại, Mạc Phong có chút kinh ngạc há to mồm, nha đầu kia cũng có lúc thẹn thùng. Lắc đầu, Mạc Phong quay đầu lại nhìn về phía lầu hai chỗ phòng Nguyệt Lạc, giữa lông mày có chút ngưng trọng.
Hắn còn chưa bao giờ giống đêm nay cảm nhận được nỗi lòng chủ tử không bình tĩnh như vậy, táo bạo, áp lực, thị huyết, điên cuồng, sát ý vân vân những mặt tiêu cực của tình cảm, một vòng lại một vòng nhộn nhạo mở ra, đầy dẫy cả người, thậm chí ảnh hưởng đến hắn thân là ma thú. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Phòng không có mở đèn, toàn bộ đều bị hắc ám tràn ngập, âm lãnh đến làm cho người cảm thấy hít thở không thông làm cho Nguyệt Lạc có chút không khoẻ nhíu mày, vừa mới đem đèn ma pháp mở ra, rồi đột nhiên bị người ôm chặt lấy, rơi vào trong một cái ôm vừa quen thuộc vừa xa lạ, kéo qua ném tại trên giường, thân thể lập tức bao trùm lên đi, bất lưu một tia khe hở.
“Phụ ••••••” còn không có gọi ra hai chữ phụ hoàng, liền bị hung hăng nhiếp trụ môi, đôi môi lành lạnh cũng là mang theo lửa nóng, cắn xé ở trên môi Nguyệt Lạc, hoàn toàn không giống ôn nhu lưu luyến bình thường.
Ahhh, đau quá.
Môi bị cắn phá, hương vị ngọt mà hỗn hợp có huyết tinh, giống như càng thêm kích thích thần kinh Hiên Viên Khuynh Thế. Đè lại đầu Nguyệt Lạc, bắt lấy tay đang lộn xộn của Nguyệt Lạc, tách ra hai chân khép chặt của Nguyệt Lạc, Hiên Viên Khuynh Thế hôn đến càng thêm mãnh liệt.
Ngân Huyễn cũng không thuận, quang mang màu bạc ở trên tay Nguyệt Lạc đột nhiên thoáng hiện mà ra, thẳng tắp quét về phía Hiên Viên Khuynh Thế, hi vọng hắn có thể thối lui tỉnh táo lại, trong lòng tuy rằng kinh sợ Hiên Viên Khuynh Thế làm cho người ta kinh hồn bạt vía như thế, nhưng là, cũng không thể bỏ mặc Tiểu Lạc bị Thượng Quân khi dễ như vậy a!
Bất quá, Ngân Huyễn còn chưa tới trước mặt Hiên Viên Khuynh Thế, liền bị hắn phất qua, trọng đồng mặc sắc bí mật mang theo sát ý nhìn một đoàn màu bạc, năng lượng cầu màu đen vây khốn Ngân Huyễn đem nó đá đến ngoài cửa, sau đó tay lại nhẹ nhàng vẽ một cái, cái lồng năng lượng trong suốt tùy theo hình thành, cự tuyệt hết thảy tới gần cùng nhìn trộm.
Không đợi Nguyệt Lạc tỉnh lại, Hiên Viên Khuynh Thế liền lại ngậm vào môi cắn phệ . Theo sau, không nói lời gì cạy mở hàm răng khẽ đóng của Nguyệt Lạc, xâm nhập trong miệng cuốn lên lưỡi của Nguyệt Lạc, giống như dùng hết khí lực toàn thân mút lấy chất lỏng trong đó.
Nguyệt Lạc mở to mắt, dù sao Ngân Huyễn vô sự, Nguyệt Lạc lúc này cũng không cần để ý nó. Yên lặng nhìn phụ hoàng ma mỵ điên cuồng trước mặt mình, cùng bình thường bất đồng. Đôi trọng đồng mê người kia ngay cả tròng trắng đều biến thành màu đen, liễm hết tất cả quang hoa quanh mình, như là bầu trời đêm ám chìm, chỗ lạnh như băng sâu nhất trong vũ trụ, nhìn không ra cảm xúc gì, trong lòng Nguyệt Lạc truyền đến kinh hoảng không hiểu.
Muốn mở miệng nói chuyện, gọi hắn dừng lại, hỏi phụ hoàng hắn đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng là, bất đắc dĩ y bị Hiên Viên Khuynh Thế hôn đến căn bản là không mở miệng được, chỉ phải lắc đầu không ngừng nghĩ muốn tránh đi Hiên Viên Khuynh Thế hôn.
Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?
Nhưng chính là động tác này, lại bị Hiên Viên Khuynh Thế ngộ nhận là cự tuyệt, càng thêm bất lưu đường sống, không cho cự tuyệt, hơi thở hỗn loạn trên người càng thêm bạo ngược cùng bá đạo.
Trong đầu càng không ngừng hồi tưởng lại thời điểm tìm được Cửu nhi, y bị người nam nhân kia ôm vào trong ngực ôm chặt lấy bất lưu một tia khe hở, mặt nam nhân kia chôn ở cổ Cửu nhi như là ở hôn hít. Mà Cửu nhi của hắn, nhưng không có cự tuyệt, Cửu nhi luôn luôn cùng người duy trì một khoảng cách không tha người khác tới gần, thế nhưng dễ dàng làm cho nam nhân kia lại gần mà hôn.
Hắn ghen tị, phẫn nộ, điên cuồng muốn chết, làm sao có thể bị người khác đụng chạm! Cửu nhi, ngươi là của phụ hoàng !
Đáy mắt u minh chợt lóe ánh sáng, y phục trên người Nguyệt Lạc bị xé mở, lộ ra lồng ngực trắng nõn mà suy nhược, thù du đỏ hồng ở trong không khí lạnh lùng mà run rẩy, như là hồng mai trong băng tuyết gió phất qua, đẹp đẽ vô cùng.
Vũ: Ngoi lên khuyến mại hai chương, ta lặn tiếp đây ~~ *vẫy khăn*
Tagged: Nguyệt lạc khuynh thế
[…] 30 | 31 | 32 | 33 | 34 | 35 | 36 | 37 – 38 […]
LikeLike
tem nha hahaha lần đầu vào nhà nàng đc tem lâu lắm rồi mới đc ngồi máy tính mà com cho nhà nàng thế này nhớ quá cơ chụt chụt
LikeLike
tội em lạc bị hiểu lầm, anh thương chơi ác thật
LikeLike
Tình yêu vốn là cần phải có chút sóng gió nha~~~
Hai hôm nay ngồi cày từ chương một cho tới giờ, mệt bở hơi tai!
Nhưng mà vì Tiểu Khuynh cùng tiểu Lạc khả ái chút cực nhọc này cũng không hề gì a~
Yêu nàng lắm vì đã làm bộ này để cho ta gặp được nhiều suất nam, mĩ nữ đến thế~ Đặc biệt là cô nàng tiêu sái từng đấu với Du Du nhà mình nha~ Hơi bị ngưỡng mộ cô nàng đó nghen!
Và tất nhiên, ta xin gửi ngàn lời chúc phúc cùng sự ủng hộ của ta đến cặp phụ tử đáng yêu của truyện trước khi tạm biệt. Lời cuối: chúc nàng một năm mới vui vẻ cũng như chúc mừng các hủ trải qua ‘thảm hoạ 2012’ an toàn nha~~!~~!~~ Yêu đam mỹ và yêu các hủ nhiều nhiều.
LikeLike
thank nàng đã ủng hộ nhà ta, ta cũng chúc nàng năm mới vui vẻ nhìu hp ^^
LikeLike
hình như sắp có thịt ăn rồi
kaka
LikeLike