Phù Hoa Lãng Nhị – 5

Chương 5: Tên

 

“Ngươi là con khỉ không biết tiết chế sao?” Nửa đêm, Hiên Mặc đã ngủ say sưa bị cường ép nhấc lên từ trên giường. Khi hắn còn mơ mơ màng màng đã bị túm đến căn phòng này, quá trình đi lại trên đường đã làm cái gì nói những thứ gì hắn hoàn toàn nghĩ không ra. Nhưng là, khi thấy cảnh tượng trước mắt, cơn buồn ngủ của hắn lập tức biến mất sạch sẽ.

 

Thậm chí so với lần trước xem ra càng thêm hỏng bét, cảnh tượng bên trong phòng giống như bị cường đạo đi qua. Một bóng người co rúc ở trên giường đã bất tỉnh nhân sự.

 

Hiên Mặc cũng không quản có được chủ nhân căn phòng cho phép hay không, xông qua trực tiếp mở ra chăn mỏng che ở trên người nam tử.

 

Bởi vì động tác này của hắn, sắc mặt Ý Cô Hành tối sầm lại, trở nên muốn nhiều khó coi thì có bấy nhiêu. Hắn chỉ không ngừng thuyết phục mình —— đó là thầy thuốc. Hắn là ở kiểm tra.

 

“Không phải là nói qua với ngươi, gần nhất cũng không thể đụng vào y sao?” Hiên Mặc chau lên mắt đẹp, lông mày nhàn nhạt. Rất hỏng, rất nát. Vết thương vốn là chưa có hoàn toàn khép lại, lần này lại càng rách lợi hại. Còn có những vết thương khác trên người y, cơ hồ nhìn không thấy một chỗ nguyên vẹn.

 

Lửa giận lúc trước tựa hồ đã gần biến mất sạch sẽ, nhưng là tính cách Ý Cô Hành cũng thực không muốn đơn giản thừa nhận sai lầm như vậy. Lạnh lùng nói một câu, “Y không tôn trọng ta.”

 

“Không tôn trọng?” Hiên Mặc cười lạnh hỏi ngược lại, “Ta cũng không tôn trọng ngươi a! Mới vừa rồi còn gọi ngươi là con khỉ, thế nào, ngươi có phải cũng muốn đem ta cường không?”

 

Ánh mắt gây sự của đối phương đâm thẳng tới, một chút cũng không có cố kỵ thân phận thuyền trưởng của hắn. Ý Cô Hành gian nan quay đầu đi, “Ngươi, không giống.”

 

“Không giống? Ta nhưng không nhìn ra chỗ gì không giống. Đồng dạng là nam nhân, ngươi có thể cường ép y cũng có thể cường ép ta!” Hiên Mặc đã sắp tức điên, bệnh nhân mình tỉ mỉ che chở, mắt thấy tình huống đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, người này khen ngược, dùng nửa ngày đã hủy diệt toàn bộ cố gắng của hắn. Tâm tình hỏng bét tới cực điểm Hiên Mặc đã không lựa lời nói, “Yên tâm đi, ta cũng đánh không lại ngươi.” Ý ở ngoài lời, Ý Cô Hành đối Triển Mạch Địch làm đủ loại cũng là cậy vào bạo lực. Càng nói càng tức Hiên Mặc còn muốn nói tiếp ——

 

“Đủ rồi!” Ý Cô Hành cất tiếng gào to, “Hiên Mặc, ngươi không giống, ngươi là huynh đệ vào sinh ra tử của ta. Mà y, chỉ là một nô lệ.”

 

“Nô lệ?” Hiên Mặc quả nhiên ngậm miệng, nghiêng mặt đi không nhìn lại hắn, yên lặng thay Triển Mạch Địch chữa thương. Trong lúc, muốn vật gì, vị dụ như nước sạch, dược vật, băng vải các loại, hắn đều lười mở miệng với Ý Cô Hành, chỉ là một lời không phát mặt âm trần sát qua bả vai hắn ra khỏi phòng, đi chỗ khác lấy tới.

 

Mà trình độ sắc mặt âm trầm so với hắn nặng hơn chính là Ý Cô Hành, nhìn Hiên Mặc sờ mó trên người nam tử đó, ánh mắt đỏ thẫm từ từ quấy lên một tầng hắc vụ. Rốt cục, hắn không thể nhịn được nữa. Căn phòng lớn như thế hắn chỉ dùng hai bước liền vọt đến bên giường, “Kế tiếp ngươi phụ trách chỉ huy, thao tác thực tế ta tự mình tới.”

 

Hiên Mặc cũng không nhiều lời, trực tiếp đổi tay. Chính là mấy lần thấy phương thức băng bó ngốc nghếch của đối phương sau, làm một thầy thuốc vẫn là không nhịn được muốn giúp một tay. Nhưng là lần nữa bị cự tuyệt, cho đến chậm rãi, thấy động tác của hắn càng ngày càng thuần thục, hắn cũng rốt cục lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

 

Trị liệu dài dòng rốt cục chuẩn bị kết thúc, Hiên Mặc chỉ chỉ chén thuốc một bên, dặn dò, “Vết thương của y sẽ có dấu hiệu nhiễm trùng, vì tránh khỏi sốt cao, nhất định phải làm cho y uống thuốc. Vừa tỉnh dậy liền uống.”

 

Ý Cô Hành gật đầu tỏ vẻ hiểu.

 

Hiên Mặc biết ở lại cũng không có ý tứ gì, chỉ biết bị làm thành bóng đèn. Cái gì cũng không nhiều lời, tự động đi ra ngoài, một thoáng đẩy cửa phòng hảo hạng, nhịn không được hừ một tiếng.”Đối với một tên nô lệ, ngươi thật đúng là để ý a.”

 

“Cái gì?” Ý Cô Hành không có nghe rõ. Bất quá Hiên Mặc cũng lười nhắc lại, đóng sầm cửa nghênh ngang rời đi.

 

——————— truyền —— thuyết —— trung ——  —— phân —— cắt —— tuyến ———————

 

Mặc dù lần nữa nhắc nhở mình phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo. . . . . Nhưng là bộ dáng của đối phương vẫn là làm cho Ý Cô Hành đem tay nắm chặt lại.

 

Từ lúc y tỉnh lại đến giờ, đừng bảo là mở miệng, chính là nhìn cũng không có nhìn mình một cái. Vốn là, cho bản tính y ít nói, không mở miệng hắn cũng là nhịn, nhưng thái độ hiện tại của y coi là cái gì? Đem mình là đồ bỏ đi hay là côn trùng có hại? Chẳng lẽ, liên tục chăm sóc y một ngày một đêm, không ngủ không nghỉ, chính là mình xứng đáng tự tìm sao?

 

Nhớ tới Hiên Mặc nhắc nhở —— lần này là lần chữa thương cuối cùng, nếu như đem y làm thương, liền tự mình nghĩ biện pháp đi, dù sao không có thuốc trị thương.

 

Hiên Mặc làm thuyền y Nirvana đại danh đỉnh đỉnh, không có thuốc trị thương là không thể nào , lấy tính cách của hắn cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng là Ý Cô Hành biết, mình cần phải khắc chế. Nam tử tóc đen quật cường này chỉ là một người bình thường ngay cả thuật pháp đều không biết.

 

Nhớ tới hành động lúc trước của mình ,Ý Cô Hành chính là một trận im lặng. Mình ngay lúc đó bản ý chỉ là muốn hỏi y một chút —— thuyền chuẩn bị xuất hành, có cần đồ gì hay không, có thể để người ta đi chuẩn bị. Song, vốn là thiện ý hỏi thăm làm sao lại biến thành một vòng bạo lực mới, ngay cả chính hắn cũng không biết rõ ràng.

 

Lúc nào, tự chủ trở nên kém như thế?

 

Ý Cô Hành nhất thời không biết làm sao mở miệng, dĩ nhiên Triển Mạch Địch cũng sẽ không chủ động nói chuyện. Y chỉ là ngồi dựa ở đầu giường, vô ý thức nhìn hai tay đặt ở đầu gối của mình. Băng vải trên cổ tay lại vừa mới đổi qua, lúc đổi thuốc y thấy được vết trói bầm tím cùng rách da còn không có biến mất. Cư nhiên đem y trói lại, bạo quân tóc đỏ này, đến tột cùng đem y làm thành cái gì?

 

Nhưng là mình lại không một chút cảm thấy tức giận, điểm này làm cho Triển Mạch Địch cảm thấy bất khả tư nghị. Có lẽ, đó là bởi vì tim đã chết. Những thứ tên là tôn nghiêm, từng chút, trải qua ép buộc thành tro.

 

Triển Mạch Địch vẻ mặt hoảng hốt tựa hồ nghe thấy đối phương thì thầm gì đó ở bên tai mình, trong mơ hồ, tựa hồ có thể nghe thấy “Còn đau không?” Câu hỏi đó, giống như có chứa một chút giọng điệu hối hận cùng xin lỗi. Nhưng là y đem tất cả quy kết là ảo giác.

 

Rốt cục, Ý Cô Hành cũng không nói tiếp những lời đó   —— ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười cùng thiếu độ tin cậy, đối phương lại nghe lọt thế nào?

 

“Ngày hôm qua thuyền của chúng ta đã ra khơi, bởi vì ngươi còn đang đang ngủ mê man, cho nên không có cách nào hỏi ngươi muốn cái gì. Bất quá, ta vẫn là sai người chuẩn bị một chút. Nếu như ngươi có thể dậy, liền đi lựa chọn thứ gì đó đi.” Ý Cô Hành lựa chọn nội dung đàm luận tương đối thực tế.

 

Triển Mạch Địch ngẩn ra, hóa ra con thuyền mình ở đã rời đi cảng, không trách được y thỉnh thoảng có thể cảm thấy một chút lay động, vốn cho đó là di chứng choáng váng đầu. Nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, y đột nhiên cảm giác ngực một trận co rút đau đớn, cơ hồ khiến y không thể hô hấp. Tựa hồ không thể lựa chọn, hắn liền tiến vào thế giới của y, hôm nay ngay cả chạy trốn cũng không thể nữa.

 

“Cho ta một căn phòng.” Nói lên yêu cầu, giọng điệu bình thản không sợ hãi.

 

Ý Cô Hành híp mắt. Có ý gì? Y muốn một căn phòng? Ý thẳng thắn làm cho hắn kém chút đã quên Hiên Mặc dặn dò, ý của y là không nguyện ý cùng mình ở một chỗ?

 

“Trên thuyền của ngươi hẳn là có dư phòng trống đi? Ta không có yêu cầu gì, có thể ở là được, khoang đáy cũng được.” Đây là bọn họ biết tới nay, Triển Mạch Địch nói một câu dài nhất.

 

“. . . . . .” Nhìn ánh mắt của y —— mắt đen độc nhất vô nhị thế giới này, y đang nhìn mình, tựa hồ vĩnh viễn là ánh mắt như thế. Không có sợ, không có tức giận, càng không có vui mừng.

 

Trong suốt, cũng là hoàn toàn đạm mạc.

 

“Thuyền đã xuất hành, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta chạy sao?” Đối phương chậm chạp không đáp, Triển Mạch Địch không nhịn được châm chọc một câu, y vốn không muốn nói nhiều như vậy. Chính là cái quyền lợi này, y vô luận như thế nào cũng muốn tranh thủ đến. Y đã không cách nào nhịn được cùng người nam nhân này cùng ở một phòng, nhiều một phút cũng không nguyện ý.

 

Nghe ra khiêu khích rất nhỏ xen lẫn trong giọng điệu y, Ý Cô Hành cong cong khóe miệng, kéo ra một độ cung, “Là chủ nhân mà nói, ta dĩ nhiên không sợ ngươi chạy mất. Bất quá, phải sử dụng tốt nô lệ thế nào cũng là cần suy nghĩ thật kỹ . Để ngươi ngủ phòng khác, đối với ta mà nói quá phiền toái.”

 

“Không phải đem ta nuôi ở trên giường của ngươi, mới có thể hiển lộ rõ ràng thân phận chủ nhân của ngươi sao? Thật là buồn cười!”  Triển Mạch Địch không chút khách khí cãi lại, có phải sẽ chọc giận hắn như lần trước hay không, y cũng không quan tâm.

 

“Tốt, cho ngươi một căn phòng.”

 

Cái gì? Triển Mạch Địch cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm. Nhưng thấy đùa cợt trong con ngươi đỏ tươi của hắn, y biết người này cũng không có trúng kế khích tướng của mình, hắn đáp ứng, chính là đối với chuyện mình làm cảm thấy thú vị mà thôi, giống như là dung túng sủng vật mèo chó thỉnh thoảng nghịch ngợm. Loại nhận thức này làm cho Triển Mạch Địch tức giận, nhưng tìm không được đường phát tiết.

 

Ý Cô Hành hạ thân, gương mặt sát gần đối phương, vài sợi tóc màu đỏ của hắn xõa xuống rơi vào trên gương mặt y. Cười tà không có hảo ý, “Ngươi đã đạt tới mục đích, làm chủ nhân ta đây cũng nên nhận được hồi báo mới đúng.”

 

Triển Mạch Địch giật mình, liền muốn trốn ra sau, loại cười tà đại biểu ý tứ của hắn y quá mức quen thuộc. Nhưng là y không nhúc nhích được, bàn tay đối phương đã kéo ở phía sau đầu y. Trong nháy mắt đó, y cơ hồ cho là cái loại đồ xưng là “hôn” sẽ phải rơi vào trên môi của mình.

 

Song, y đã đoán sai, đối phương chính là để sát vào bên tai y ——

 

“Tên?”

 

Không có thể hôn đến đôi môi thủy sắc kia đối với Ý Cô Hành mà nói là có chút tiếc nuối, bất quá giờ phút này hắn càng muốn có được một thứ. Đột nhiên giật mình, mình lại không biết tên của y, mà hắn cũng không biết mình tại sao lại đột nhiên đối với loại vật này cảm thấy hứng thú.

 

Triển Mạch Địch do dự. Thành thật mà nói, một cái tên mà thôi, cái gì cũng không đại biểu, nhưng y chính là do dự.

 

“Một cái tên, có thể đổi lại một không gian ở riêng, trận mua bán này ngươi cũng không lỗ.”

 

Cắn cắn đôi môi, biết hắn nói cũng không sai. Nhẹ nhàng hít vào một hơi, chậm rãi nói ra tên của mình, “Triển Mạch Địch.”

 

Ý Cô Hành nhướng mày, dưới đáy lòng đem ba chữ kia đọc một lần.

 

Giờ này khắc này, cho dù là hắn, cũng nhất định không nghĩ tới cuộc đời này sẽ cùng cái tên này sinh ra khúc mắc quấn quýt si mê như thế nào.

5 thoughts on “Phù Hoa Lãng Nhị – 5

  1. […] 4 ~ Chương 5 ~ Chương […]

    Like

  2. ✿Shoorin Yumi✿ 27/06/2013 at 12:52 Reply

    (●^o^●) hoan hô, tem của ta nha * cười hạnh phúc * không uổng công ta ngồi chờ hí hí, cảm ơn nàng (ღ˘⌣˘ღ)

    Like

  3. tramanhnguyen 27/06/2013 at 13:18 Reply

    Aii, quỷ súc công nha, máu s lên thực cao/==! Tội nghiệp e thụ, ở nhà k chịu nhuộm tóc đeo lens, về nhà chồng như đv quý hiếm=”= cứ cái đà này chừng nào mới ngọt sủng a. cảm ơn nàng đã up chap mới.:”>

    Like

  4. nhanha315 27/03/2014 at 20:18 Reply

    凸(⊙▂⊙✖ ) ngón giữa cho quỷ súc công này a~. Ta sủng thụ thôi T_T sao hành hạ em nó dữ vậy T_T
    Thanks nàng ^^~

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫