[Đoản] Ly ly ly hòa khi phụ nhĩ ~ Hạ (End)

@ Tiểu Quyên: t đã gửi bản word của đoản này cho c, c check nha.

Chúc vui ^^

 

Hạ

 

Đốc Tư chưa thể được xem như là một đại ca xã hội đen, anh kinh doanh các ngành nghề rất hợp pháp, chỉ mở sòng bài, quán bar, bên cạnh cũng chỉ có thêm vài đàn em để làm vệ sĩ, để thị uy mà thôi.

 

Rất ít người từng được gặp qua anh, nhưng hễ chỉ cần nghe danh Bất khả chiến bại Hắc Toàn Phong Đốc Tư (. . . . . . . .) là nửa người dưới sẽ run rẩy giống như một chú chim cút!

 

Một tên đàn em yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua người đang mặc bộ quần áo như một nam sinh với cái áo khoác len được mọi người xưng là Bất khả chiến bại Hắc Toàn Phong bên kia. . . . . . . .

 

Tóc Đốc Tư rủ xuống tới mí mắt, kiểu tóc mới này làm khuôn mặt trắng nõn của anh trở nên nhu hòa hơn, dường như cảm nhận được ánh mắt đang làm phiền mình, Đốc Tư chậm rãi nhướng chân mày lên, mấy tên đàn em liền run rẩy quay đầu đi chỗ khác. . . . . . .

 

Cho dù nhìn trông có vẻ thư sinh, nhưng đó cũng là một thư sinh Bất khả chiến bại Hắc Toàn Phong a. . . . . . . TAT

 

———

 

Mọi người ra sức dụ dỗ Ngải Mã dẫn họ đi uống rượu, cứ đến cuối tháng, các nhân viên của cậu đều dùng các lý do như: “Cuối tháng rồi, không còn xu nào, cho nên ông chủ, anh phải dẫn tụi này đi uống một bữa!” để bắt cậu dẫn ra ngoài tụ tập ăn chơi một bữa.

 

 

Ngải Mã cúi đầu nhìn thoáng qua bóp tiền của mình, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

 

Đứng trước cửa quán bar, mấy tên đàn em của Đốc Tư từ xa đã nhìn thấy Ngải Mã cùng một nhóm người cười nói đi về phía này, liền nhanh nhẹn chạy tới chỗ anh báo cáo: “Anh Đốc, cậu nhóc biến anh thành thanh niên tri thức đã tới đây.”

 

“. . . . . . .” Đốc Tư đối với danh từ ‘thanh niên trí thức’ kia không có ý kiến, anh con khóe miệng, đóng tờ báo đang cầm trên tay lại, đứng lên, bỏ hai tay vào túi quần nói: “Đi nào, ra ngoài dạo một vòng.”

 

Một đàn em có chút khó xử lên tiếng: “Hôm nay Mạc Gia ở phía bắc sẽ tới đây mua vui, hắn không biết mặt anh, sợ là sẽ xảy ra xung đột.”

 

Đốc Tư khoát tay: “Không sao, ta sẽ có cách ứng phó.”

 

——————

 

Ngải Mã rất ít đến những quán bar sang trọng như vậy, cho nên hôm nay cậu chọn cho mình một bộ trang phục nhìn tương đối nghiêm chỉnh một chút, bên trong mặt áo sơ mi trắng, bên ngoài là khoác ngắn màu đen, cùng quần tây đơn giản làm nổi bật đôi chân thon dài của cậu.

 

Ngải Mã đứng trong toilet soi gương nửa ngày, quay đầu lại hỏi Tiểu Ngưu: “Em nhìn thử, anh đem tóc vuốt lên hay để rủ trước trán nhìn “men” hơn?”

 

Tiểu Ngưu dùng vẻ mặt 囧囧 nhìn ông chủ mình, kiên định nói: “Anh cột tóc đuôi ngựa là nhìn “chuẩn men” nhất!”

 

Ngải Mã suy tư nhìn chiếc gương trước mặt, rồi vừa ngâm nga một bài hát vừa cột tóc mình lên, chưa dừng ở đây, cậu bắt đầu cảm thấy rối rắm về việc mặc áo, tháo hai cái cúc áo ra, rồi cài lại một cái, phiền não nói: “Theo em thì anh cởi hai hay một cái cúc áo thì nhìn đẹp trai hơn?”

 

Tiểu Ngưu rất chân thành nhìn một hồi lâu mới thật thà lên tiếng: “Ông chủ, anh cởi hai cúc đi, để xương quai xanh lộ ra, nhìn gợi cảm hơn!”

 

Ngải Mã: “. . . . . .”

 

Vì thế, Ngải Mã quyết định để hở cổ áo, lộ ra xương quai xanh làm mình gợi cảm hơn, xuất hiện trước mặt mọi người, từ xa Đốc Tư đã nhanh chóng nhìn thấy cậu, anh gạt người ra, chậm rãi tiến đến gần.

 

Ngải Mã đang rất hưng phấn, cho nên khi Đốc Tư đến trước mặt cậu, cậu cũng không hề phát hiện ra, cho đến khi anh chủ động vẫy tay lên tiếng trước: “Hi.”

 

Ngải Mã “phụt –“, quay đầu sang một bên, đem bia trong miệng phun ra hết.

 

Tiểu Ngưu ngồi bên phải cậu bình tĩnh rút khăn ra lau mặt.

 

Ngải Mã: “Ngài ngài ngài. . . . . . . . Ngài Đốc!”

 

Đốc Tư mỉm cười: “Cậu Ngải, cũng đến đây chơi sao?!”

 

Ngải Mã chột dạ, ánh mắt di động: “Đến. . . . đến đây để liên hoan!” Cậu mạnh mẽ túm lấy Tiểu Ngưu bên cạnh: “Đúng không?! Anh em tụi mình đến đây để liên hoan phải không?!”

 

Tuy trong nội tâm không ngừng phỉ nhổ Ngải Mã, anh là ông chủ, mọi thứ đều do anh định đoạt, anh hỏi em làm gì chứ. . . . . . nhưng Tiểu Ngưu vẫn rất phối hợp, thay mặt ông chủ mình giải thích: “Đúng vậy, ngài Đốc, anh em trong tiệm đến đây ăn liên hoan, cái gì cũng không có làm!”

 

Đốc Tư hài lòng: “Vậy, chơi vui vẻ, chầu này để tôi mời.” Nói xong liền vung tay lên, một nhân viên phục vụ lanh lẹ chạy lại dẫn bọn họ đến đại sảnh.

 

Ngải Mã vô cùng cảm kích nói: “Không hổ danh là hoàng hậu! Khí thế thật oai nghiêm!”

 

Đốc Tư khẽ cười: “Hoàng thượng quá khen, nô tì không dám nhận.”

 

Ngải Mã: “. . . . . .”

 

Được phong làm hoàng hậu nương nương, Đốc Tư liền tự nhiên được giữ lại, đám quần thần phía sau nom nớp lo sợ đi trước dẫn đường, kết quả thật đúng lúc, chạm mặt một người đang đứng ở cửa đối diện trên hành lang.

 

Mạc Gia ở phía bắc chủ yếu kinh doanh vũ trường, hôm nay dẫn đàn em sang địa bàn khác vui chơi, bị người khác chặn đường, tất nhiên là không vui.

 

Ngải Mã thấy một đàn em của Đốc Tư có chút cung kính xoay người lại hỏi ý kiến anh: “Anh Đốc?”

 

Mạc Gia nhíu mày, đứng trước mặt tên kia có hai người, không biết ai mới là đại ca, nên hắn nhoẻn miệng cười với người trông có vẻ là đại ca: “Ngài Đốc, nghe đại danh đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt.”

 

Ngải Mã trợn mắt nhìn cái tên đang đứng trước mặt mình chào hỏi kia, cả người hắn đều toát lên vẻ đã lăn lộn trong giang hồ đã lâu, cậu định nói hắn đã nhận sai người thì Đốc Tư đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: “Anh Đốc, đó là ai vậy?” Nói xong còn thuận thế ôm lấy tay cậu, hơi nghiêng đầu tựa vào vai cậu.

 

Ngải Mã: “. . . . . .”

 

Mạc Gia sờ sờ cằm: “Cậu ta là?”

 

Đốc Tư lễ phép cười khẽ.

 

Ngải Mã liền kịp phản ứng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là ái phi của trẫm.”

 

Mạc Gia: “. . . . . . . . . .”

 

Ngải Mã diễn xuất đến nghiện, chỉ vào nhóm người phía sau mình nói: “Đây là những ngự tiền thị vệ của trẫm.”

 

Mạc Gia: “. . . . . . . . . .”

 

Ngải Mã chỉ vào Tiểu Ngưu: “Còn đây là đại nội tổng quản.”

 

Tiểu Ngưu: “Dạ có!”

 

Ngải Mã vừa lòng gật đầu, khụ một tiếng, nhìn Mạc Gia nói: “Có việc thì tấu, vô sự bãi triều.”

 

Mạc Gia: “. . . . . . . . . .”

 

Trong đại sảnh, đèn chiếu sáng trưng, DJ linh hoạt chuyển nhạc từ bài này sang bài khác, các cô gái đung đưa theo điệu nhạc, Ngải Mã uống say đến nổi mặt đỏ rần, cậu nương theo ánh đèn mờ ảo, quan sát Đốc Tư bên cạnh, càng nhìn càng thấy đối phương lớn lên rất là đẹp trai, làm tim cậu càng lúc càng đập nhanh hơn.

 

Do say rượu, Ngải Mã to gan chọt chọt Đốc Tư: “Anh, có phải anh, sợ, sợ cái người gọi là Mạc Gia kia?”

 

Đốc Tư đỡ lấy con ma men bên cạnh, không rõ ý tứ cười cười: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”

 

“Anh không nhận mình là Đốc Tư.” Ngải Mã nấc một cái: “Hắn, hắn ta đã từng bắt nạt anh sao?”

 

“Nếu tôi nói. . . . . .” Đốc Tư cố ý kéo dài âm điệu, anh nhìn Ngải Mã nói: “Nếu thật sự hắn bắt nạt tôi, cậu có đứng ra bênh vực tôi?”

 

Ngải Mã vừa nghe, liền ngồi thẳng dậy, vỗ ngực nói: “Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt anh!”

 

Đốc Tư chớp chớp mắt: “Thật không?”

 

Ngải Mã gật đầu, tiếp tục vỗ ngực nói: “Có tôi ở đây, anh muốn bắt nạt ai liền bắt nạt người đó!”

 

Đốc Tư ý tứ hàm xúc cười cười: “Tôi không muốn bắt nạt ai hết.” Anh vươn tay, dùng ngọn tay thon dài quấn lấy phần tóc đuôi ngựa phía sau của cậu vài vòng, rồi kéo nhẹ một cái, người kia liền mất thăng bằng, ngã vào người anh.

 

Đốc Tư kề sát vành tai Ngải Mã, nhìn vàng tai xinh xắn của người nọ, sau đó cúi đầu, cắn nhẹ một cái.

 

Anh không muốn bắt nạt ai hết, chỉ muốn bắt nạt em mà thôi.

 

End.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

 .

Bouns:

 

Theo lẽ thường, Đốc Tư sẽ không giậu đổ bìm leo, nhưng nếu người kia cứ một mực quyến rũ anh thì đó là chuyện khác, tục ngữ nói, nếu một chỉ có một bên chủ động, thì gọi là kẻ cơ hội, còn cả hai đều có ý với nhau thì đó là gian tình. . . . . .

 

Vì thế, trong lúc chuẩn bị diễn ra gian tình, ngài Đốc của chúng ta đang gặp một thử thách rất lớn, đó là, Ngải Mã, người có chỉ số thông minh không giống người thường, đang nổi điên vì say!

 

Ngải Mã: “Ái phi a, trẫm cảm thấy rất khổ sở!”

 

Đốc Tư: “. . . . . . . Em khổ chỗ nào?”

 

Ngải Mã: “Hôm nay có một tên đầu hói đến tiệm kêu em cắt tóc cho hắn!”

 

Đốc Tư cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi: “Vậy em cắt kiểu gì?”

 

Ngải Mã đắc ý nói: “Em cạo sạch phía sau, phía trước chừa lại một ít tóc.”

 

Đốc Tư: “. . . . . . . .”

 

Ngải Mã nằm ở trên giường, áo khoác của cậu đã bị lột ra ném sang một bên, áo sơ mi bị cởi gần hết, Đốc Tư cũng không nóng vội, anh đem khăn nóng đến lau người cho đối phương, im lặng nghe đối phương lẩm nhẩm không ngừng.

 

“Quay người lại.” Đốc Tư vỗ vỗ đầu đối phương.

 

Ngải Mãmơ mơ màng màng than thở một câu: “Mặt A còn chưa phát xong. . . . . . . không thể chuyển sang mặt B. . . . . . .”

 

Đốc Tư bình tĩnh khuyên nhủ: “Em có thể trở thành máy CD điều khiển bằng tay, có thể tự do đổi qua đổi lại.”

 

Ngải Mã cảm thấy có lý, liền ngoan ngoãn lật người lại, đem mặt chôn vào trong chăn, tiếp tục hát.

 

Đốc Tư thuận lợi đem áo sơ mi cởi ra, nhưng còn chưa cởi ra hết, Ngải Mã đã không thành thật quay người lại, hít đôi mắt mông lung nhìn anh: “Em sẽ tự mình chuyển, (tiếng nấc). . . . . . em là máy tự động!”

 

Đốc Tư: “. . . . . . . .”

 

Sau khi cởi bỏ hết quần áo trên người, Ngải Mã cảm thấy có chút lạnh, còn Đốc Tư thì đang chăm chú nhìn quần lót tam giác màu trắngôm sát người cậu, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, anh cúi đầu xuống nhìn thật lâu, khiến cho Ngải Mã không thoải mái giật giật cơ thể.

 

“Anh anh anh anh. . . . . . . anh nhìn cái gì?” Ngải Mã vừa lớn tiếng nói vừa khép hai chân mình lại, tất nhiên Đốc Tư sẽ không để cậu làm theo ý mình, anh dùng một tay chạm vào háng cậu, từ từ di chuyển dọc theo hình dạng của quần lót, khi nặng khi nhẹ vuốt ve.

 

“Đây là cái gì?” Đốc Tư hỏi.

 

Ngải Mã bị anh ấn nhẹ vào chỗ đó có chút đau, nhưng vẫn không thể khống chế được người anh em của mình đang từ từ đứng dậy vì khoái cảm.

 

Cách lớp quần lót, ngón tay Đốc Tư khẽ xoa nắn bộ vị kia của cậu, hỏi lại: “Đây là cái gì?”

 

Ngải Mã cảm thấy uất ức vô cùng, tuy đầu óc của cậu có chút choáng váng nhưng cũng hiểu được người kia đang bắt nạt mình, nên chỉ có thể đáng thương cầu xin tha thứ: “Đừng. . . . . . tiểu kê kê sẽ hỏng mất!”

 

“Sẽ hỏng mất sao?” Đốc Tư nhíu mày, dứt khoát kéo quần lót đối phương xuống, một giây sau, tiểu Ngải Mã đang tràn đầy tinh thần liền bật ra ngoài: “Anh thấy nó rất tốt.”

 

Ngải Mã đỏ mặt, không biết làm sao cho đúng, nhưng thấy qua một hồi lâu, Đốc Tư chỉ nhìn nó mà không có bất kỳ động tác nào khác, thế là đánh bạo lên tiếng: “. . . . . . . Anh nhìn lâu như vậy, thật sự nhìn rất được sao?”

 

Đốc Tư ngẩn người, sau đó cười nhẹ một tiếng.

 

Ngải Mã nắm lấy thứ đang di chuyển giữa hai chân mình, cảm giác thật mềm mại, kéo lại không được, đẩy ra cũng không xong, cậu thật không ngờ đối phương lại khẩu giao cho mình.

 

Kỹ thuật của Đốc Tư không thể coi như là tốt, nhưng có thể nhìn ra người đàn ông này rất dụng tâm, anh hàm trụ vô cùng sâu, đầu lưỡi như có như không mút lấy phân thân của cậu từ gốc đến đỉnh, đôi lông mày lâu lâu khẽ nhếch lên quan sát biểu tình của Ngải Mã, đôi mắt cậu ửng hồng, đầy mị hoặc.

 

Đầu óc Ngải Mã trống rỗng, lúc sắp lên đến đỉnh thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, lẩm bẩm: “Kiểu tóc này thật sự cắt rất được. . . . . . rất thích hợp. . . . . . . .”

 

Đốc Tư không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp nuốt tinh dịch của cậu, quay đầu thấy ngón tay cậu của có dính một chút, anh liền ghé miệng liếm sạch.

 

Ngải Mã vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, ngây người nhìn động tác của anh, hỏi: “Ăn ngon sao. . . . . . . ?”

 

Đốc Tư dùng lưỡi liếm môi, cười: “Em muốn nếm thử không?” Nói xong, không đợi cậu phản ứng, anh liền giữ cằm cậu, hôn xuống.

 

Ngải Mã bị hôn đến mơ màng, một lúc sau mới kịp phản ứng, lầm bầm: “Con cháu của em đều bị anh ăn sạch. . . . . . . .”

 

Đốc Tư dở khóc dở cười, anh vừa hôn cậu vừa cởi bỏ của mình, dùng âm thâm trầm thấp của mình dụ dỗ: “Anh cũng đem con cháu của mình cho em, chịu không?”

 

Cho dù đã khuếch trương kĩ càng, nhưng đến lúc Đốc Tư đi vào, Ngải Mã vẫn cảm thấy đau đớn, đương nhiên, người chịu khổ không phải chỉ có một mình cậu.

 

Đốc Tư hít sâu một hơi, trên trán đã ẩn ẩn gân xanh, dùng ngữ khí coi như trấn định nói: “Em thả lỏng người một chút.”

 

Ngải Mã: “Hô. . . . . . Ha. . . . . . Tê tê. . . . . .”

 

Đốc Tư: “. . . . . . . . . Thật sự rất đau?”

 

Ngải Mã: “. . . . . . Một chút. . . . . . nữa thôi. . . . . . . Ha. . . . . . . Đứa nhỏ. . . . . . sắp ra rồi. . . . . Hô. . . . . .”

 

Đốc Tư: “. . . . . . . . .”

 

Ngải Mã đau đến nổi hốc mắt đều đỏ, có chút bi tráng nói: “Anh vào đi. . . . . . Ít ra cũng phải để một người thoải mái. . . . . . .”

 

Đốc Tư mím môi, không nhúc nhích, Ngải Mã nóng nảy, xoay người đè lên đối phương, dùng tay mở rộng mông mình ra: “Đều, đều đã đến nước này. . . . . . . Em không muốn dừng lại. . . . . . . . . Em, em ca một bài sẽ quên đau!”

 

Hiển nhiên Đốc Tư không tin, nhưng vẫn hỏi lại: “Em hát bài gì?”

 

Ngải Mã nghĩ nửa ngày, cậu chỉ biết có mỗi một bài: “. . . . . . Em có thể hát bài “Mùa xuân ở nơi nào” không?”

 

Đốc Tư: “. . . . . . . . .”

 

Đêm đó, theo âm thanh ‘ly ly ly ly’ càng lúc càng cao, Đốc Tư thành công chiếm thành đoạt đất, vì thế một thời gian dài sau đó, mỗi lần Đốc Tư muốn cầu hoan đều dán sát vào người Ngải Mã, ý vị thâm trường nói: “Tối nay em muốn hát bài “Mùa xuân ở nơi nào” không?”

 

Ngải Mã: “. . . . . . . . .”

 

———-END!!

17 thoughts on “[Đoản] Ly ly ly hòa khi phụ nhĩ ~ Hạ (End)

  1. Tiểu Quyên 02/09/2013 at 20:22 Reply

    2 anh đúng là rất thích giỡn, ta bó tay anh mã đang trên giường mà nói toàn câu sát phong cảnh

    Like

  2. chip31121994 02/09/2013 at 21:03 Reply

    =))))))))) con cháu bị ăn sạch =)))))))))) khổ thật =)))))))))

    Liked by 1 person

  3. Tước Vũ 02/09/2013 at 21:39 Reply

    Cái bonus thiệt sự rất bá đạo.
    Ly ly ly… :v

    Liked by 2 people

  4. Pao 02/09/2013 at 22:21 Reply

    Ngải Mã siêu dễ thương :))

    Like

  5. nhatkhanhho 02/09/2013 at 22:58 Reply

    Cười muốn đau cả bụng=]]

    Like

  6. Tử Mộc 02/09/2013 at 23:03 Reply

    cái đoạn trên giường quá bá đạo. giữa điệp khúc ly ly ly… và a đã lên =))

    Like

  7. Trứng Ốp 02/09/2013 at 23:35 Reply

    Reblogged this on Trứng Ốp.

    Liked by 1 person

  8. Aki 03/09/2013 at 00:13 Reply

    Ôi ôi, đọc đến chữ End mà giật hết cả mình, may mà có thêm cái Bonus. Truyện hay thật đấy >///<

    Like

  9. lyt140694 03/09/2013 at 18:52 Reply

    cười đau cả quai hàm , thanks nàng nha (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

    Like

  10. SamLeo 25/11/2013 at 11:36 Reply

    thấy Ngãi Mã mà nhớ Nặc Nặc với CLTB ghê gúm ~(‾▿‾~)

    Like

    • Mika 25/11/2013 at 20:10 Reply

      CLTB là ai nhỉ O.o

      Like

      • SamLeo 25/11/2013 at 20:41 Reply

        nhằm rùi CLPB á ><

        Like

  11. Bạch Dạ Mộng Ảo 13/04/2014 at 22:21 Reply

    Reblogged this on meoooOtaku.

    Like

  12. thuytien11111991 01/01/2015 at 23:24 Reply

    Muốn trẹo quai hàm luôn. Truyện dễ thương cực. ;-)

    Like

  13. ngaytuoisang163 14/02/2015 at 14:15 Reply

    *đập bàn* truyện quá hài =))

    Like

  14. trucgiatrang 11/03/2015 at 23:14 Reply

    Cuối cùng cũng vào đc nhà người để đọc *chấm nước mũi*

    Like

  15. hoangminhhy 16/09/2017 at 15:22 Reply

    Ha ha.

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫