Sói Đi Thành Đôi – 22

Sói Đi Thành Đôi 

Vu Triết

Thể loại: hiện đại, oan gia, cường cường, hỗ công, 1×1, HE

Biên tập: Đông Thiên

***

Chương 22

Hai người trợn mắt trừng mày hung dữ nói xong lời thoại, trong sân thoáng cái lặng ngắt như tờ.

Mấy người này vừa nhìn là biết không phải côn đồ chuyên nghiệp, chỉ là dân chúng bình thường và bạn bè bình thường của dân chúng bình thường, nếu so thái độ lưu manh thì tuyệt đối không hơn được Biên Nam và Vạn Phi.

Để tăng thêm độ căng thẳng, Biên Nam vác gậy đi đến trước mặt Khưu Dịch, đập một phát lên cái ghế sát bên cạnh cậu ta, hung tợn nói một câu: “Hôm nay không trả tiền tao không đi!”

“Không đưa tiền thì không ai được đi hết!” Vạn Phi với tay kéo Khưu Ngạn vào trong sân, đá một cú lên cửa sân, “Bọn tao cũng đâu dễ chịu gì, trời nóng muốn chết mà phải chạy tới chạy lui, ngoài đầu hẻm còn có một đám anh em đang chờ! Nếu hôm nay không lấy được chút gì, bọn tao không có tiền chúng mày cũng đừng hòng yên ổn!”

Vừa nghe ở đầu hẻm còn có người chờ, một gã đàn ông nhíu mày: “Bọn tao cũng đến đòi tiền!”

“Tao mặc kệ, chúng mày muốn đòi tiền hay không chả liên quan đến tao,” Biên Nam đặt mông ngồi xuống ghế, cây gậy trong tay gõ gõ xuống đất, “Tao chỉ cần biết chúng mày là họ hàng nhà nó, nó không có tiền, tao đòi chúng mày!”

“Có nói lý không vậy! Chưa nghe thế bao giờ!” Người đàn bà rít lên, dợm bước đi về phía cửa sân.

“Thì bây giờ nghe rồi.” Vạn Phi chậm rãi bước tới giữa sân lườm gã đàn ông nọ, nửa vô tình nửa cố ý chừa một đường để đi ra cửa sân.

“Về trước đi,” Gã đàn ông cau mày, “Loạn xà ngầu! Chọc thêm một đống phiền toái!”

Mấy kẻ đang cắm cọc trong sân giật giật, bắt đầu đi về phía cửa sân.

“Muốn chạy hả?” Biên Nam cầm gậy đứng lên.

Không ai trả lời cậu, sau khi đám người kia chạy biến khỏi sân mới nghe được tiếng chửi rủa vọng ra từ trong hẻm.

“Trả tiền đây chạy cái gì!” Biên Nam nhập vai rất tốt, vung gậy quất vào giàn nho bên cạnh.

Giàn nho lung lay ầm ầm.

“Ê.” Khưu Dịch ở sau lưng cậu kêu một tiếng.

“Gì!” Biên Nam xoay người cầm gậy chỉ vào Khưu Dịch.

“… Tỉnh lại đi,” Khưu Dịch ngẩng đầu nhìn giàn nho, “Đập hư cậu sửa phải không?”

“Tao đâu có dùng sức,” Biên Nam tặc lưỡi, ném gậy qua một bên, vịn giàn nho đang lắc lư, đột nhiên quay đầu nhìn ra sau Vạn Phi, “Nhị bảo!”

“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn vẫn đứng trong góc lau nước mắt, lúc này mới dám khóc ra tiếng, vừa khóc vừa chạy qua bên này, “Anh ơi ——”

“Đừng khóc…” Biên Nam khom lưng dang tay ra.

Khưu Ngạn dụi nước mắt lướt qua người cậu nhào vào lòng Khưu Dịch: “Anh ơi ——”

Vạn Phi thấy mà buồn cười, cười đến không khép miệng lại nổi.

“Này!” Biên Nam kêu một tiếng.

“Đại hổ tử ——” Khưu Ngạn xoay người nhào vào lòng Biên Nam.

“Đừng khóc đừng khóc,” Biên Nam vội ôm lấy nhóc, “Không sao, bọn họ đi rồi, ban nãy anh không phải tới đòi tiền anh hai em thật đâu, diễn kịch thôi em hiểu không?”

Khưu Ngạn khóc rất thương tâm, hẳn là bị dọa không nhẹ, Biên Nam xoa xoa lưng nhóc, hạ giọng hỏi Khưu Dịch: “Chuyện gì vậy?”

“Lát kể cậu nghe,” Khưu Dịch quay xe lăn lại, “Cậu giúp tôi dỗ nhị bảo, tôi vào nói chuyện với bố một chút.”

“Ừ.” Biên Nam bế Khưu Ngạn, lau nước mắt trên mặt nhóc.

Khưu Ngạn khóc đến độ mắt mũi đỏ hoe, nhìn tội nghiệp đến mức Biên Nam đau lòng không chịu nổi, ôm rồi cũng không biết nên làm gì, chỉ đành liên tục xoa đầu Khưu Ngạn.

“Tóc em…” Khưu Ngạn vừa nấc vừa nói, “Bị rối.”

“Bị rối thì chải lại thôi.” Biên Nam buồn cười, giờ này mà còn nghĩ tới rối tóc.

“Tóc em… xoăn…” Khưu Ngạn tiếp tục nức nở, “Bị rối… chải… đau lắm…”

“Vậy không xoa nữa không xoa nữa,” Biên Nam ôm nhóc ngồi xuống, “Không rối.”

“Anh Nam,” Vạn Phi ngồi xuống bên cạnh cậu, “Mấy người đó ra ngoài chắc sẽ phát hiện đầu hẻm không có anh em của chúng ta…”

“Thì sao,” Biên Nam không quan tâm, hạ thấp giọng, “Bọn họ cũng đâu phải xã hội đen thật sự, chỉ đến đòi tiền thôi, dám quay lại cự với chúng ta sao?”

“Có cự cũng ếu sợ! Nhưng mà chuyện gì thế này…” Vạn Phi quay đầu nhìn vào trong nhà, “Họ hàng kiểu gì không biết.”

“Có gì lạ đâu, mày cho là ai cũng thích xem thời sự như nhà ngoại mày à…” Biên Nam thở dài, họ hàng của Khưu Dịch đúng là khiến người ta giật mình.

Nếu cậu và Vạn Phi không tới, chuyện này Khưu Dịch phải giải quyết sao đây?

“Phi em,” Biên Nam nghĩ nghĩ, vỗ vai Vạn Phi, “Biết băm thịt không?”

Vạn Phi ngẩn người: “Còn muốn gói sủi cảo? Đã thế này rồi…”

“Gói chứ, sao lại không gói,” Biên Nam nâng mặt Khưu Ngạn hôn một cái, “Đã thế này thì sao, gói sủi cảo rất có không khí, có gì không vui cứ nhét vào gói lại.”

“… Được rồi.” Vạn Phi gật đầu.

Khưu Dịch ngồi ở mép giường, bố Khưu vẫn nhắm mắt nằm trên giường, không nói lời nào cũng không động đậy.

Khưu Dịch cũng ngồi yên, im lặng cùng với bố.

Mấy phút sau, bố Khưu thở dài: “Có phải đại hổ tử còn ở ngoài không?”

“Phải,” Khưu Dịch trả lời, “Đang chơi với nhị bảo.”

“Nếu không mai con lấy tiền đưa chú ba…” Bố lại thở dài.

“Trước đó con đã nói tháng mười sẽ trả một phần, chú ấy cũng đồng ý rồi,” Khưu Dịch vỗ vỗ tay của bố, “Bây giờ tới đây quậy không phải vì tiền, nếu không chú hai cũng sẽ không đi theo.”

“Bọn họ tới vì nhà.” Bố Khưu quay đầu vào tường.

“Bố đừng quan tâm những chuyện này,” Khưu Dịch cử động cánh tay, “Nằm một lát chờ ăn cơm đi, hôm nay gói sủi cảo.”

“Khưu Dịch,” Bố Khưu mở mắt nhìn cậu, “Con…”

“Không mệt, không cực,” Khưu Dịch cười, “Bố hỏi mấy lời này nhiều lần lắm rồi.”

“Nhị bảo thế nào?” Bố Khưu đổi đề tài.

“Khóc một hồi là xong thôi, có đồ ăn thì quên ngay ấy mà, bố cứ yên tâm,” Khưu Dịch di chuyển xe lăn, đẩy về phía cửa, “Bố nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi, khi nào ăn con sẽ gọi.”

Lúc trở ra sân, Khưu Dịch nhìn thấy Biên Nam và Vạn Phi đang chen chúc trong bếp, Khưu Ngạn thì cầm một chậu bột chạy ra từ phòng bếp.

“Anh hai!” Khưu Ngạn thấy anh mình thì kêu lên, trên mặt đã không còn nước mắt, lau rửa rất sạch sẽ, nhưng khi nói vẫn mang theo giọng mũi, “Gói sủi cảo nè!”

“Đặt lên bàn đi,” Khưu Dịch chỉ cái bàn nhỏ dưới giàn nho, “Bật đèn lên.”

Khưu Ngạn đặt chậu xuống, chạy đến cạnh cửa nhón chân bật công tắc, bóng đèn treo dưới giàn nho sáng lên.

“Ô, nơi này còn có đèn à?” Biên Nam đi ra nói, “Trước giờ không thấy bật, bật đèn tự nhiên thấy đống này chắc gói được hai ngàn cái.”

“Đèn hư, hôm nay mới thay,” Khưu Dịch nhìn chày cán bột trên tay Biên Nam, “Còn chưa nhào bột nữa à.”

“Tao lấy đưa mày đó,” Biên Nam ném chày cho Khưu Dịch, quay đầu nhìn vào bếp, “Tao có dẫn theo trợ thủ, tao cũng không ngờ Vạn Phi biết băm thịt đấy, mày sướng rồi.”

“Cậu ta tới làm gì, có chuyện sao?” Khưu Dịch hiểu rất rõ, Vạn Phi đâu thể nào không có việc gì mà chạy tới nhà mình.

“Cái đó hả,” Biên Nam ngồi xuống lấy một dúm bột cầm chơi, đợi Khưu Ngạn chạy vào bếp mới nhỏ giọng nói, “Nó tới vì chuyện kia, chuyện đánh mày ấy…”

“Đến cho tôi đánh à?” Khưu Dịch nói.

Biên Nam vẩy bột lên thạch cao trên chân Khưu Dịch, “Nó là tòng phạm… Ầy, nó tới xin lỗi, mày nể mặt chút, muốn đánh thì đánh, nhưng đừng đánh vào mặt.”

“Thôi, tôi không tính toán với cậu ta,” Khưu Dịch thổi mớ bột trên thạch cao xuống, “Tôi tính hết lên đầu cậu.”

Vạn Phi biết băm thịt, hơn nữa còn băm rất khá, bập bập bập cả nửa tiếng. Dưới sự hướng dẫn của Khưu Dịch, Biên Nam cũng trộn bột xong, nhân sủi cảo bên kia cũng đã băm tốt.

“Mày được lắm!” Biên Nam vào bếp xem thành quả, vỗ đầu Vạn Phi một cái, “Không ngờ mày biết cái này nha.”

“Biết thì biết thế thôi chứ không có cơ hội phát huy tài năng, mẹ tao không thích ăn sủi cảo,” Vạn Phi lấy đũa đâm đâm nhân bánh, lấy ra một ít liếm thử, “Mặn nhạt vừa đủ, lấy ra gói đi.”

“Sau này tao qua nhà mày, mày gói sủi cảo cho tao là được, đỡ tốn công mẹ mày làm bánh nướng áp chảo,” Biên Nam bê chậu thịt ra khỏi phòng bếp, “Tao thích nhân tôm nhất.”

Vì muốn gói nhiều một chút để dành cho bữa sáng nên Vạn Phi băm nguyên một chậu lớn, Biên Nam có cảm giác như bưng đi cho heo ăn.

“Muốn gói ạ! Muốn gói sủi cảo ạ!” Khưu Ngạn hưng phấn xoay quanh Biên Nam, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái chậu trong tay cậu.

“Gói đây gói đây, em đứng qua một bên đi,” Biên Nam nói, dưới sân toàn là đá lởm chởm, cậu sợ Khưu Ngạn hưng phấn quá vấp ngã, “Lát nữa em cũng học gói mấy cái cho bố em nếm thử tài nấu nướng của em đi.”

“Em biết gói nha!” Khưu Ngạn vừa hô vừa chạy qua một bên, “Nhưng mà em gói hình tròn!”

“Vậy chắc em gói bánh trôi rồi,” Biên Nam nghe mà buồn cười, bước nhanh tới cạnh bàn, vừa đi vừa quay đầu nhìn nhóc, “Lát gói thử một cái cho anh xem…”

Lời còn chưa dứt, dưới chân đột nhiên vấp phải một phiến đá nhô lên, Biên Nam nhất thời lảo đảo nhào về phía trước.

Thôi xong!

“Đại hổ tử ——” Khưu Ngạn đứng một bên hét to.

Biên Nam không đủ sức để ý tới nhóc, bưng chậu nhân cố gắng giữ thăng bằng, muốn khống chế tình trạng thân thể nhào tới trước, nhưng có lẽ vì sức nặng của chậu, trước đó lại đi quá nhanh, khó mà chống lại lực quán tính, cậu cắn răng vọt lên hai bước, nhưng phát hiện chân không theo kịp tốc độ của cơ thể.

Mẹ nó đừng té chứ!

Chậu nhân lớn thế này mà úp xuống đất thì tới 9 giờ tối cũng chả có sủi cảo để ăn…

Biên Nam ôm chậu nhân, thân thể đi trước chân cẳng theo sau bổ nhào về phía trước, mắt thấy cả người lẫn chậu sắp tông vào Khưu Dịch, cậu đành rống một tiếng: “Tránh ra!”

Khưu Dịch rõ ràng bị dọa hết hồn, vội vàng dùng chân không bị thương đá lên bàn, xe lăn trượt ra sau.

Thấy Khưu Dịch đã tránh thoát, chút thăng bằng mà Biên Nam cắn răng duy trì rốt cuộc bị phá vỡ, cậu vọt tới trước hai bước, sau đó ôm chậu quỳ thẳng xuống trước mặt Khưu Dịch.

Chống thêm một tay xuống đất, cuối cùng cũng dừng lại.

“Cậu không sao chứ?” Khưu Dịch đẩy xe lăn tới, đưa tay muốn kéo Biên Nam dậy.

“Không sao,” Biên Nam chống tay, thả chậu nhân xuống đất, “Làm tao sợ muốn chết.”

“… Bình thân đi,” Khưu Dịch thở dài, “Thạch cao cũng bị cậu dọa nứt rồi này.”

“Mày thôi tận dụng mọi lúc chiếm tiện nghi đi!” Biên Nam trừng cậu ta một cái, làm một tuyển thủ tennis được huấn luyện bước nhịp hằng ngày, cú ngã này làm cậu vô cùng xấu hổ, không muốn nhiều lời với Khưu Dịch nữa.

“Mày ra sân kiểu gì thế! Bước nhịp của mày đâu!” Vạn Phi đứng bên cửa bếp, bấy giờ mới lấy lại tinh thần chạy tới, kéo tay Biên Nam đỡ cậu dậy, cười đến lạc cả giọng, “Đậu má tốc độ này còn nhanh hơn chạy nước rút bình thường ấy chứ!”

“Mày cười con khỉ,” Biên Nam đứng lên, phủi bụi trên quần, “Lúc mày té cầu thang tao có cười mày không?”

“Mày cười hai ngày lận đó!” Vạn Phi nhấc chậu bỏ lên bàn.

“Đại hổ tử anh có bị trầy không? Nhà em có thuốc nè.” Đại khái lúc này Khưu Ngạn mới thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, nhóc vội chạy tới khom lưng muốn kéo ống quần Biên Nam lên nhìn.

“Không trầy, không thấy đau,” Biên Nam sờ đầu nhóc, “Làm em sợ rồi.”

“Không có.” Khưu Ngạn lắc đầu.

“Chu đáo thật,” Biên Nam cười đi tới cạnh ao rửa tay, “Gói sủi cảo nào!”

Vạn Phi biết băm thịt nhưng không biết cán vỏ sủi cảo, Biên Nam thì cái gì cũng không biết chỉ ngồi chờ vỏ cán sẵn để gói, công tác cán vỏ chỉ có thể giao cho Khưu Dịch hoàn thành.

Biên Nam đẩy xe lăn, điều chỉnh hết mấy phút mới giúp Khưu Dịch tìm được tư thế thuận tay.

“Hai người gói chung đi.” Khưu Dịch vẫy ít bột mì lên mặt bàn, ngắt một nhúm bột đã trộn bắt đầu cán vỏ.

“Mày làm kịp…” Biên Nam đang nghi ngờ, thấy Khưu Dịch cán hai vỏ cùng một lúc thì ngớ ra, “Không…”

“Kịp,” Khưu Dịch nhanh chóng cán xong hai miếng vỏ, ném ra giữa bàn, “Nhanh lên, đói rồi.”

Biên Nam cầm một miếng vỏ, lật qua lật lại trong tay nửa ngày, Khưu Dịch ném thêm hai cái nữa cậu mới gắp một nhúm nhân to bỏ vào.

“Nhiều quá.” Khưu Ngạn vịn mép bàn nhìn nhân bánh trên tay Biên Nam.

“Không nhiều đâu,” Biên Nam đưa tay vẽ một đường bột trắng lên mũi nhóc, “Sủi cảo nhiều nhân ăn mới ngon.”

“Nhưng mà to quá, gói không hết nha.” Khưu Ngạn cố chấp nhắc nhở cậu.

Bị một nhóc con nhắc nhở nhiều lần khiến Biên Nam hơi mất mặt, cậu cũng cố chấp nói: “Không…”

“Anh Nam à, nhiều nhân quá.” Vạn Phi gói xong một cái, để lên bàn.

“Mày im miệng cho tao!” Biên Nam trừng mắt liếc Vạn Phi.

“Đâu có nhiều,” Khưu Dịch nhìn nhân bánh trong tay Biên Nam, “Không gấp nếp sẽ không nhiều, mà cậu ấy chắc không gói ra nếp nổi đâu.”

“Cái em gói cũng không có nếp.” Khưu Ngạn vui vẻ nói.

“Mấy người đủ chưa!” Biên Nam có chút khó chịu, cầm vỏ bắt đầu gói, “Tao sẽ gói ra nếp! Nhìn nè!”

“Có nếp kìa!” Khưu Dịch đột nhiên nói.

“Hả?” Biên Nam sửng sốt, cậu còn chưa bóp lại mà.

“Ở đâu?” Vạn Phi sáp qua xem.

Khưu Dịch chỉ ấn đường của Biên Nam, “Đây, lông mày xoắn ra nếp còn gì.”

“Ha ha ha ha!” Khưu Ngạn ôm cánh tay Biên Nam cười ầm ĩ, giọng nhóc giòn vang, cười rồi thì không dừng được nữa.

Biên Nam loay hoay cả buổi cũng chưa nặn được một viên sủi cảo ra hồn, bị Khưu Dịch cười nhạo thì càng tức, nhưng Khưu Ngạn cứ cười mãi không ngừng, Vạn Phi ở bên cạnh cũng cười hô hố, cậu nhăn mặt một hồi rồi cũng nhăn không nổi, chỉ đành cười theo: “Bệnh quá.”

Trải qua hàng loạt cố gắng, Biên Nam rốt cuộc làm cho vỏ bánh nứt luôn, cậu lại lấy thêm một nhúm bột tới chắp vá, cuối cùng cũng gói thành một viên hình tròn đặt giữa bàn.

Vạn Phi gói sủi cảo cũng chẳng hay ho gì, đứng còn không vững, toàn là nằm sấp, nhưng so với viên hình tròn Biên Nam vừa gói xong, mấy viên sủi cảo nằm rạp của Vạn Phi nhất thời chói sáng.

“Lấy một nửa của ban nãy là được.” Thấy Biên Nam lại cầm lên một miếng vỏ, Khưu Dịch ở bên cạnh nói.

“Ờ.” Biên Nam gắp một đũa nhân, lại gạt thêm một ít ở mép chậu mới bỏ lên vỏ bắt đầu gói.

Biên Nam chưa từng gói sủi cảo, cũng chưa từng thấy người ta gói bao giờ, sau khi vụng về gói được hai cái, cậu bắt đầu cảm thấy gói sủi cảo cũng rất thú vị.

“Đại hổ tử anh thông minh quá,” Khưu Ngạn chăm chú quan sát Biên Nam, thấy cậu gói hết mấy cái thì nói một câu, “Gói đẹp hơn anh Vạn Phi nhiều.”

“Chứ sao nữa!” Biên Nam lập tức đắc ý, sau khi luyện tập chừng mười mấy cái, cậu đã có thể gói sao cho sủi cảo đứng thẳng, còn sủi cảo của Vạn Phi vẫn nằm sấp đều đều.

“Khác loài đó hiểu không?” Vạn Phi tặc lưỡi.

“Hiểu,” Biên Nam gật đầu, “Cái của tao thì dựng thẳng, cái của mày thì gãy ngang.”

Khưu Dịch buông chày cán bột, nhìn một đống vỏ sủi cảo chồng chất giữa bàn: “Tốc độ của hai người không thể nhanh hơn sao?”

“Tao đã nhanh lắm rồi.” Vạn Phi vùi đầu gói, không có thời gian ngẩng đầu nhìn Khưu Dịch.

“Với tốc độ này, ngày mai chúng ta ăn sáng chắc hợp hơn,” Khưu Dịch cầm một miếng vỏ bắt đầu gói, “Biểu diễn ma thuật cho hai người coi.”

“Cái gì?” Biên Nam nhìn cậu ta, “Hô biến ra người?”

“Hô biến ra sủi cảo.” Khưu Dịch nói.

__________________

Mai up chương 23 luôn nên khỏi xì poi nha =))

Tặng tấm hình ấn đường nhíu lại đây (ngay giữa trán đó), thấy nếp gấp hông =)

Chương 23

Tagged:

24 thoughts on “Sói Đi Thành Đôi – 22

  1. Mèo Già 04/08/2015 at 19:32 Reply

    Nhục mặt quá đi Nam ơi =))))) lại còn bình thân, chắc tui chớt =)))))

    Liked by 1 person

    • Nana 04/08/2015 at 19:42 Reply

      Tui thấy nhục nhất là khúc tưởng Khưu Ngạn kêu mình, hớn hở dang tay ra =))

      Liked by 1 person

      • Mèo Già 04/08/2015 at 19:53 Reply

        Chương này bạn Nam nhục đủ đường =))))) Vạn Phi đến tưởng làm gì hoá ra cũng hoà thuận gớm, như kiểu gia trưởng đến gặp con dâu =)))

        Liked by 1 person

        • Nana 04/08/2015 at 20:25 Reply

          Giờ bạn Dịch có bạn Nam bảo kê rồi Vạn Phi sao dám lộn xộn nữa phải hoà thuận chứ =))

          Like

          • Mèo Già 04/08/2015 at 20:27 Reply

            cứ như là người đẹp và xã hội đen vậy =)))
            Tinh thần ship PhiNam của tui ngày càng tăng cao, hai bạn đáng yêu quá thể. Phi em-anh Nam (¬_¬)

            Like

            • Nana 04/08/2015 at 20:29 Reply

              Đọc mấy chương tới đây tui nghĩ sẽ ship lại Nam Dịch thôi =x=

              Like

              • Mèo Già 04/08/2015 at 20:34 Reply

                Thế post nhanh cho con dân được nhờ =3=

                Like

  2. nibom18 04/08/2015 at 19:46 Reply

    Chương này vui quá. :)

    Liked by 1 person

    • Nana 04/08/2015 at 20:19 Reply

      Mấy chương sau toàn thế á nên muốn làm nhanh để đăng ghê =)

      Like

  3. Phan Lin 04/08/2015 at 19:53 Reply

    Chắc chết Anh Nam anh bị cục bơ hơi bị bự… KN nhóc được…chương này dễ thương sao sao ý… ngàn tim cho cô Nana(*¯︶¯*)

    Liked by 1 person

    • Nana 04/08/2015 at 20:20 Reply

      Chương này cô Đông Thiên edit cơ mà tui vẫn chìa mặt ra hưởng ké vài tim :)))

      Like

      • Phan Lin 04/08/2015 at 20:29 Reply

        Thế thì triệu triệu tim cho cô Đông Thiên <3<3<3

        Like

        • Nana 04/08/2015 at 20:34 Reply

          Sao tui có ngàn tim vợi :'(

          Like

          • Phan Lin 04/08/2015 at 21:17 Reply

            Cô post là ngàn tim mà ╮(╯▽╰)╭

            Like

  4. […] 21 | Chương 22 | Chương 23 | Chương 24 | Chương […]

    Like

  5. […] Chương 22 […]

    Like

  6. gisele7913 05/08/2015 at 00:39 Reply

    gói sủi cảo mà như tấu hài vậy :)) bạn Nam thật vui tính. chiến hữu nói k nghe. tiểu bải bối nói không nghe chỉ nghe mỗi tiểu mỹ nhân :)) nói nhẹ có 1 câu thoai mà tự động lấy ít nhân đi liền :)) xong đã thế lại còn nhục mặt hết bình thân xong lại lầm tưởng em đồ chơi có thể mua chuộc Khưu Ngạn, thằng bé cu toe quý bạn thì quý thật nhưng nó k nhận lầm anh trai đâu bạn Nam khổ quá :))))

    Liked by 2 people

  7. chip31121994 05/08/2015 at 01:20 Reply

    Đáng yêu vỡi =]]

    Liked by 1 person

  8. sjbunny 05/08/2015 at 01:55 Reply

    Cả chương bn Nam cứ hết bình thân với chẳng miễn lễ 😁 hị hị bn Dịch chuẩn bị trổ tài hô biến ra sủi cảo a 😂😁😃

    Like

  9. Sony Jackson 05/08/2015 at 03:05 Reply

    Ai da đáng yêu mà mắc cười quá ╮(╯▽╰)╭
    Anh Nam thiệt là nhục trăm đường mà, nhứt là cái khúc ôm hụt bé Ngạn. Thương ghê, rồi còn “Bình thân” nữa (▰˘◡˘▰)
    Chuyện của anh Nam với anh Phi vẫn làm em kích động quá, hai anh thiệt là bạn thân đúng nghĩa mà. Thằng bạn ngã thì phải cười cho đã rồi mới được đỡ dậy (▰˘◡˘▰)
    Dự là chương sau sẽ tiếp tục hường phấn rồi, anh Dịch ra tay hô biến ra sủi cảo… Nghe chị Nana nói anh Dịch đảm đang lắm mà bây giờ mới nắm bắt được đôi chút mức độ nè ~(‾▿‾~)
    Nhân tiện chị Nana nói “mấy chương sau toàn thế á” làm em thắc mắc khi nào thì drama ập tới nhể? (▰˘◡˘▰)
    #đêm_khuya
    #mẹ_nó_đáng_yêu_quá

    Liked by 1 person

    • Nana 05/08/2015 at 15:51 Reply

      Drama theo ý em là thế nào =)))

      Like

      • Sony Jackson 06/08/2015 at 06:59 Reply

        Là một cái sự kiện long trời lở đất làm lòng người xám xịt đó chị =)))))

        Like

        • Nana 06/08/2015 at 18:36 Reply

          Chưa yêu mà nên còn lâu =))

          Like

  10. frozenworld53 06/08/2015 at 11:00 Reply

    😑 Cậu Nam nhà ta diễn nhập tâm quá, cậu chàng bây giờ mà có đổi nghề thành xã hội đen, ta cũng ko thấy bất ngờ đâu.

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫