Quản lý Tieba – 55

Quản lý Tieba

Vô Giải Khả Đích Kích Sát

Thể loại: hiện đại, (ngụy) tra công tiện thụ, hài hước, 1×1, HE.

Biên tập: Nana

***

Chương 55

Tôi thông báo tin tức mình sống chung với Lục Thiên Húc cho Quý Bảo Phàm nghe, anh ta khinh bỉ nhìn tôi, nói: “Coi tiền đồ kìa, lúc trước thiếu gia anh chưa cặp với Nguyễn Nguyên Nhạc đã sống chung với anh ấy rồi.”

Tiếp theo, anh ta đứng trên sô pha, vừa cười tủm tỉm vừa nói như lãnh đạo đang phát biểu: “Khụ khụ, thiếu gia có chuyện muốn tuyên bố, chú ý chú ý, đồng chí Vượng Vượng ở bên kia, bạn nhỏ Kỷ Bát ở bên này, còn có Bánh Gạo tiểu ca nữa.”

Tôi “cei” một tiếng, nói: “Anh, anh uống lộn thuốc hả.”

Quý Bảo Phàm thế mà lại không thưởng cho tôi cái tát, trái lại thật thần kỳ sờ sờ đầu tôi: “Ngoan, anh không trách em,” đoạn kéo Nguyễn Nguyên Nhạc đứng bên cạnh, hôn chụt một cái lên mặt anh ta, thô lỗ nói, “Chuyện của anh với bà xã, hai ông bà già nhà anh đã đồng ý rồi, hô hô hô hô hô.”

Tôi sửng sốt, lập tức cười ra tiếng, tôi thật lòng mừng cho Quý Bảo Phàm.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên Quý Bảo Phàm chủ động đưa ra yêu cầu ngủ cùng tôi, tôi hỏi anh ta tại sao, anh ta nghiêm túc nói: “Ôi ngất, cái ngày giá trị thế này, thiếu gia anh đương nhiên muốn khoe mẽ trước mặt em một phen rồi.”

Ai ngờ tôi rửa mặt xong vừa lên giường, Quý Chaien nhà tôi đã lầm bầm sáp lại ôm tôi khóc một cách mất sạch hình tượng, tôi hỏi anh ta: “Hồi sáng anh hớn lắm mà, sao bây giờ lại khóc?”

Anh ta hít mũi một cái: “Nhóc con xấu xa như em không hiểu đâu, anh làm được rồi, cuối cùng anh đã làm được rồi,” sau đó tiếp tục khóc.

Tôi vỗ vỗ lưng anh ta: “Ngoan, anh đừng khóc, moa moa.”

Tôi biết anh ta chỉ là quá kích động quá mừng rỡ mà thôi, sở dĩ anh ta đòi ngủ chung với tôi là vì anh ta không muốn cho Nguyễn Nguyên Nhạc nhìn thấy mặt yếu đuối và những xót xa trong lòng mình, cái loại biến chuyển tăng vọt, nín nhịn thật lâu mới nhìn thấy ánh mặt trời, sao có thể không làm cho cái anh ngốc này khóc lớn một hồi chứ.

Giống như lần trước tôi moi tim moi phổi khóc lóc kể lể với anh ta vậy, bởi vì hai chúng tôi rất giống nhau, cho nên chúng tôi cũng hiểu nỗi lòng của đối phương, cũng như không hề e ngại phô bày mặt yếu mềm của mình cho đối phương thấy.

Tôi vốn dĩ rất muốn nói thêm một ít đạo lý, ai ngờ anh ta lại trét nước mũi vào áo ngủ của tôi, nghẹn ngào nói: “Moa con mẹ em.”

Tôi nhất thời cảm thấy quá mệt lòng.

Nhìn anh ta như trút được gánh nặng, bình yên chìm vào giấc ngủ, tôi không khỏi nghĩ đến bản thân mình.

Tuy rằng tôi vẫn giấu diếm chuyện giữa mình và Lục Thiên Húc với người nhà, thế nhưng mỗi khi tôi và mẹ video call, Lục Thiên Húc bao giờ cũng xuất hiện, kính cẩn lễ phép bắt chuyện với mẹ tôi, mẹ tôi cũng rất quý mến anh ta, bởi vì trong mắt mẹ, Lục Thiên Húc chính là “con nhà người ta”, mẹ muốn tôi học hỏi nhiều ở anh ta.

Có lần nghe mẹ nói như vậy, tôi cố ý thăm dò: “Mẹ, anh ấy không phải là con nhà người ta, bây giờ con đang sống chung với anh ấy, con với anh ấy là người một nhà.”

“Đúng vậy, thưa dì.” Lục Thiên Húc nói theo.

Sau đó hai chúng tôi nắm tay nhau dưới mặt bàn, tôi có thể cảm giác được lòng bàn tay anh ta ứa mồ hôi, tôi siết chặt tay anh ta, ý bảo: có em đây.

Mẹ tôi ở bên kia im lặng một lát, nói mỗi câu “biết rồi” xong liền tắt video call.

Đối với phản ứng của mẹ, tôi chỉ biết mẹ nhất định đã phát hiện từ lâu, mẹ là một người phụ nữ thành đạt, sớm đã học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng với phân tích hiện tượng và bản chất, làm gì có chuyện đến giờ vẫn chưa phát hiện, bất kể là việc Lục Thiên Húc báo cáo tình hình tôi ở bệnh viện với mẹ mỗi ngày, hay là Lục Thiên Húc ngày đêm chăm sóc tôi, cưng chiều tôi y như người yêu, mẹ hẳn là có thể đoán được từ lời nói của tôi và Lục Thiên Húc.

Thật ra tôi với Lục Thiên Húc cũng không có cố gắng giấu diếm mẹ, chúng tôi chỉ muốn mẹ từ từ phát hiện rồi tiếp nhận, chẳng qua tôi không khống chế được cái miệng của mình, ngả bài quá rõ ràng, mà mẹ tôi lại là người vô cùng thông minh.

Tôi cảm thấy hơi hoảng loạn, bởi vì kế hoạch come out của tôi hình như lộ tẩy trước thời hạn.

Nhưng mà về phương diện khác, tôi lại rất vui mừng, mẹ không có mắc chứng cuồng loạn lập tức nổi điên, điều này chứng minh, mẹ sẽ xem xét, cân nhắc về quan hệ giữa tôi và Lục Thiên Húc.

Come out xác thực không phải là chuyện đơn giản, tuy rằng bố mẹ yêu tôi, thế nhưng không có nghĩa là tôi có thể mặc kệ cảm nhận của bọn họ, ích kỷ sống cuộc sống mà mình muốn.

Tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn, tôi sợ mình sẽ chịu thua trước lời oán giận trách móc của bố mẹ, vì vậy tôi nói với Lục Thiên Húc: “Nếu như em muốn buông tay, anh nhất định phải đánh cho em tỉnh. Bởi vì đó nhất định không phải là chủ ý của em, chắc chắn là do em bị ác quỷ bóng đêm nhập vào.”

Anh ta nhích lại ôm tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Cả đời cũng không buông tay.”

“Ừa.” Tôi đáp lại.

Vậy là sau này, mỗi ngày tôi đều video call với mẹ, báo cáo sinh hoạt hằng ngày của mình, chọc mẹ cười, tán dóc với mẹ, giải buồn cho mẹ, thường xuyên email cho mẹ một ít bài báo hoặc phim ảnh liên quan đến đồng tính.

Còn vì tương lai của hai chúng tôi, Lục Thiên Húc làm một chuyện như sau: anh ta đem mỗi một tấm hình của tôi với anh ta, biên soạn thành một quyển album ảnh hồi ký dày cộm, trong đó anh ta viết đầy quá trình biến chuyển tâm lý của mình, viết đầy kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, cuối cùng gửi một quyển cho mẹ tôi ở trong nước.

Lúc đầu anh ta làm việc này khiến tôi rất hãi hùng, bởi vì cái tên Lục Thiên Húc cao ngạo là thế mà lại làm cái loại chuyện trong sáng như kia, tôi hỏi anh ta sao lại làm vậy, anh ta nói: “Anh không biết mình còn có thể làm được gì.”

Dường như tôi đã hiểu được cảm nhận của anh ta, tôi ôm lấy Lục Thiên Húc, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta: “Giống như trước đây, thao em ngay chỗ hiểm là được.”

Anh ta ôm tôi, thật sự làm theo lời tôi nói.

Mẹ nó, chỉ có lúc này là nghe lời nhất.

Về phần quyển album kia, Lục Thiên Húc nghiêm khắc cấm tôi coi lén, cei.

Tôi tặc lưỡi hai tiếng, bình thản thưởng cho anh ta một đấm rồi quay đầu bỏ đi.

Cũng không phải tôi không nên xem, mà bởi vì tôi biết bên trong nhất định viết đầy lời thoại tục tằn sến súa, mà những lời thoại đó đều gắn kèm với ảnh chụp của tôi và anh ta, tràn trề hy vọng với tương lai.

Tôi rất cảm kích Lục Thiên Húc làm tất cả cho tương lai của chúng tôi.

Tôi nghĩ rằng, chờ khi mưa gió qua đi, tôi nhất định phải bảo dưỡng Kỷ tiểu cúc thật tốt, sau đó mỗi ngày hầu hạ anh ta sảng khoái đến tận cùng.

Ê ê…

Tôi đang nghĩ gì thế này.

Tôi rất may mắn, mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, nửa năm rồi nửa năm, mặc dù thái độ của mẹ vẫn còn lập lờ lấp lửng, nhưng mẹ vẫn mặt lạnh nhận mấy cuộc video call của tôi và Lục Thiên Húc, vẫn mặt lạnh nghe tôi kể tình hình gần đây, trước khi cúp máy còn dặn dò: “Hai đứa các con đừng ra ngoài gây họa khắp nơi, vậy không an toàn đâu.”

Những lúc như thế, tôi và Lục Thiên Húc lại nhìn nhau cười, chúng tôi biết, mẹ đang từ từ chấp nhận sự thật tôi và Lục Thiên Húc ở bên nhau.

Lục Thiên Húc dịu giọng trả lời mẹ tôi: “Dạ vâng, dì cũng bảo trọng nhé.”

Tôi theo thói quen rùng mình một cái, phong cách này của Lục Thiên Húc quả thật chỉ có thể nhìn thấy khi video call với mẹ tôi.

Kể từ đó, tôi tặng cho bạn trai thêm một biệt danh mới —— Quái vật bách biến.

Thẳng đến kỳ nghỉ hè năm thứ ba, tôi và Lục Thiên Húc chuẩn bị về nước đón bố tôi, chính thức ngả bài với bọn họ.

Ngay đêm trước khi chúng tôi lên máy bay, mẹ tôi chủ động video call cho chúng tôi, hỏi: “Chừng nào đến?”

Tôi: “Buổi chiều ngày mốt khoảng 2 giờ bên mẹ sẽ tới Thượng Hải, sau đó con… con và anh ấy sẽ… về nhà lúc 7 giờ.”

Tôi thấp thỏm bất an nói, Lục Thiên Húc nắm tay tôi sít sao, giống như đang an ủi tôi vậy.

“Ồ, bố con bảo mẹ dặn các con nhớ mặc thêm quần áo, bây giờ trong nước còn hơi lạnh đấy.”

Tôi nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, bị hai chữ “bố con” làm cho ngớ người, lời này ẩn chứa lượng thông tin vô cùng lớn, mẹ tôi không nói “bố con dặn con” mà là “bố con dặn các con”.

Tôi kích động muốn chết, nhịn không được bóp mạnh cánh tay của Lục Thiên Húc, kế đó “hú hú hú” ngu ngốc rống lên, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, Lục Thiên Húc cũng dùng tay còn lại kích động sờ soạng eo tôi, tôi sợ mẹ thấy nên vội tát văng tay anh ta. Một lát sau, tôi đây trong lòng không ngừng nổ pháo bông nói với mẹ: “Mẹ! Con có mua cho mẹ một chiếc túi Chanel, mua cho bố một bộ âu phục! Xịn lắm đó!”

Mặt mẹ xụ xuống: “Xài tiền bậy bạ.”

Tôi đắc ý: “Mấy cái này là Lục đại tiên tài trợ.”

Mặt mẹ càng xụ: “Tiền của nó không phải là tiền nhà chúng ta à.”

Ôi mẹ ruột.

Mẹ vừa nói thế, tôi đã hiểu tất cả, tuy rằng mẹ không muốn thừa nhận đứa con trai Lục Thiên Húc này, nhưng mà mẹ vẫn nhận.

Trong cuộc chiến come out này, tôi vô cùng biết ơn bố mẹ, vì yêu tôi, họ bằng lòng nhún nhường; tôi cũng rất may mắn, dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi và Lục Thiên Húc, rốt cuộc suy nghĩ của bố mẹ đã có thay đổi mang tính quyết định, để cho tương lai của tôi và Lục Thiên Húc đạt được thắng lợi mang tính chiến lược.

Tôi nhất thời òa khóc, cảm giác khí trời âm u mây mù mấy tháng nay đột nhiên trời quang mây tạnh, vì vậy tôi vừa thút thít rơi nước mắt vừa nói: “Con yêu mẹ, con yêu bố con, con yêu Kỷ Bát, con yêu Lục Thiên Húc, con yêu cả nhà con.”

Tôi rút một tờ khăn giấy lau nước mũi, mẹ tôi phán một câu “mắc ói quá”.

Sau đó thong dong cúp video call.

Tôi không còn đủ sức nói mấy câu “hì, đúng là mẹ ruột em” “đậu má, lời thổ lộ của em cảm động như thế mà chỉ dùng một câu mắc ói đuổi em đi”, mà là lệ rơi đầy mặt đẩy ra Lục Thiên Húc đang định ôm tôi, nhấc chân chạy đi tìm Quý Bảo Phàm, rống lên với anh ta: “Anh ơi!!! Bố mẹ em đã chấp nhận em với Lục Thiên Húc rồi!!!”

Quý Bảo Phàm đang ăn bánh trôi liều mạng ho khù khụ, sau khi trở lại bình thường mới nói: “Ông nội em, so what?”

“Em chỉ tốn chưa tới một năm!” Tôi đắc ý.

“Mẹ nó, biến khỏi nhà anh.” Anh ta ném cái muỗng về phía tôi.

Tôi nhanh nhẹn tránh thoát, cười ha ha chạy về nhà, Lục Thiên Húc đang ngồi trên sô pha “mặt tê liệt khoái chí” nhìn tôi, nói: “Chào mừng em về nhà.”

Kỷ Bát ngồi xổm bên chân anh ta kêu gâu gâu.

Tôi cười, bất chợt nhào tới, lột hết quần áo của anh ta: “Cửu Nhật đại đại, moa moa.”

Anh ta cười ra tiếng: “Moa moa.”

_____________

Anh Húc bị em nó đầu độc cái moa moa rồi ლ(¯ロ¯ლ) Mai up 2 chương cuối nhé  ̄ε ̄

Chương 56 + 57

Tagged:

32 thoughts on “Quản lý Tieba – 55

  1. […] Chương 55 | 56 + 57 […]

    Like

  2. […] Chương 55 […]

    Like

  3. tieulam 11/09/2015 at 20:21 Reply

    Hu hu, chương cuối hở? QAQ
    Ngồi đọc chương này cũng ngoác mồm cười toe toét mừng cho tụi nhỏ QAQ tu thành chính quả rồi QAQ

    Ờ quên, moa moa =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))

    Liked by 4 people

    • Nana 11/09/2015 at 23:43 Reply

      Moa lại nè =ε= Yes, sắp tu thành chính quả rồi, mai đó, nhớ vô giật tem =)))))))))))))

      Liked by 1 person

      • tieulam 12/09/2015 at 09:32 Reply

        Hu hu, đọc bao lâu mà có bóc được mấy tem của em Meo đâu QAQ

        Like

  4. nuitsuki 11/09/2015 at 20:29 Reply

    Đọc xong lậm luôn cái moa moa của ẻm rồi, so ciu quá chịu không nổi :((((

    Liked by 2 people

  5. anika1208 11/09/2015 at 20:31 Reply

    Thik mấy a mặt liệt ‘moa moa’ lắm nha =)))))

    Liked by 2 people

  6. Fly209 11/09/2015 at 20:54 Reply

    2 anh đáng yêu dã man T_T Sao mấy chapter gần đây của gái ở cả 2 bộ đều đáng yêu dữ dội vậy hả ; v ; người không cưỡng lại nổi những thứ đáng yêu như tuôi phải làm sao? Phải biết sống sao T_T
    Mỗi lần đọc đều ôm tim rú rít vì độ cư tê của em Meo luôn í ~ 2 bạn ấm áp hạnh phúc vãi, đúng kiểu nương tựa vào nhau xây dựng gia đình hạnh phúc =))) Đời sống tinh thần lẫn vật chất đều dư dả, ôi đời sống tư sản chả bù cho đời sống vô sản như mềnh =))

    Đáng eo quá ú ú ù ù :3

    Liked by 1 person

    • Nana 11/09/2015 at 23:51 Reply

      <======= *nông dân vô sản* luôn đây ( ̄^ ̄)

      Mình cũng là người thích mấy thứ dễ thương mờ, nên cũng chọn truyện… như thế ◕‿◕

      Like

  7. elenatran 11/09/2015 at 21:20 Reply

    ℒℴѵℯ❤ chủ nhà moa moa nào (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤

    Liked by 1 person

  8. falcon153 11/09/2015 at 21:37 Reply

    Mẹ Kỷ muôn năm <3

    Liked by 1 person

  9. tui thích há cảo 11/09/2015 at 21:42 Reply

    Meo mẹ quá vĩ đại, Meo cha cũng rất vĩ đại, come out thành công rồi hắc hắc
    Đậu má Meo Meo đúng là, vừa lông nhông ngoài đường về nhà là đòi chồng thao ngay ==!!
    Ps: ế ế cô từ từ cho tui tiêu hoá, mai up hết luôn hả, từ từ đi cô, tui chưa sẵn sàng say goodbye mà T^T

    Liked by 1 person

    • Nana 11/09/2015 at 23:52 Reply

      Tui thông báo sắp hoàn với mọi người lâu rồi mà, tưởng chắc chuẩn bị tinh thần trước rồi chớ =)))

      Liked by 1 person

      • tui thích há cảo 12/09/2015 at 11:55 Reply

        Tui tưởng còn kéo đc mấy ngày, cô up luôn 2c/ ngày chắc tui vừa đọc vừa khóc

        Liked by 1 person

        • Nana 12/09/2015 at 13:59 Reply

          Bình tĩnh, đừng kích động =)) Tại 2c này nó ngắn nên tui cũng lười tách ra up riêng chiếm chỗ nên up nốt :))

          Liked by 1 person

          • tui thích há cảo 12/09/2015 at 14:00 Reply

            Tui buồn quá
            Há há chờ xong bộ này tui sẽ nhảy qua SĐTĐ

            Like

  10. tiểu lục 11/09/2015 at 22:47 Reply

    Moa moa, em cũng bị đầu độc rồi~~~

    Liked by 2 people

  11. NidB 11/09/2015 at 23:00 Reply

    Vậy là chặng đường cùng Cửu Meo đã sắp hết rồi, có chút nhói trong tiêm :((

    Liked by 1 person

    • Nana 11/09/2015 at 23:44 Reply

      Bữa tiệc nào cũng có ngày phải tàn mà, buồn lớm ( ̄^ ̄)

      Like

  12. azure1080 11/09/2015 at 23:32 Reply

    Cảm ơn chủ nhà. Đọc chương này thật sự có rất nhiều cảm xúc. Mừng cho nhà Quý và cả nhà Trạch…
    Trải qua bao nhiêu sóng gió, vướng bận, lo sợ,… cuối cùng họ cũng được chấp nhận bởi chính người nhà của họ. Điều mà bao nhiêu cặp đồng tính mơ ước, chắc có lẽ là sự chân thành tiếp nhận của người thân…
    Ước gì chuyện của bạn mình cũng có kết thúc êm đẹp được như vậy. :”)

    Liked by 1 person

    • Nana 11/09/2015 at 23:56 Reply

      Đời thực thì… với những bậc cha mẹ đời trước thì khó chấp nhận chuyện con mình đồng tính lắm, đa số vẫn xem đồng tính là bệnh, mình khó mà thay đổi cách nhìn đã ăn sâu bén rễ trong lòng họ, nhưng mà vẫn có những bậc cha mẹ chịu mở lòng với con, mong là bạn của ấy cũng sẽ sớm tu thành chính quả như Cửu Meo ọ__ọ

      Liked by 1 person

  13. Mèo Già 11/09/2015 at 23:48 Reply

    Tui chỉ nghĩ, bố bạn Trạch cũng hâm hâm dở dở vầy, chấp nhận sớm cũng dễ hiểu =)) nói gì thì nói, hai trẻ tu thành chính quả rồi =3= moa moa đáng yêu muốn chớttt

    Liked by 1 person

    • Nana 11/09/2015 at 23:57 Reply

      Dạo này người đẹp ngoi lên muộn nhở (‾-ƪ‾)

      Like

      • Mèo Già 12/09/2015 at 00:01 Reply

        Dạo này đi làm, tầm lúc cô post chương mới là hay có khách, xong ngồi kiểm sổ kiểm hàng đến mãi 10h mới về, rồi tăms rửa giặt quần áo =3= hnay thứ 7 ngồi đọc truyện rồi mới ngủ, chứ mấy hôm về mệt gần chết lăn ra ngủ luôn đó =3=

        Like

        • Nana 12/09/2015 at 00:02 Reply

          hôm nay thứ 6 à nha =)))

          Like

          • Mèo Già 12/09/2015 at 00:03 Reply

            Ờm ý là mai thứ 7 =))) lẫn lộn hết cả (¬_¬)

            Like

  14. Riri 12/09/2015 at 00:46 Reply

    A’a’a’a’ 2 chuong cuoi 。⌒ ヽ(´ー` )

    Like

  15. Yami Ryu 12/09/2015 at 00:55 Reply

    Nhà vk chói lọi, nhà ck… sao bặt vô âm tín thế này XD

    Like

    • Nana 12/09/2015 at 01:10 Reply

      Bố mẹ chồng mất rồi, anh chồng thì đang bóc lịch mà…

      Liked by 1 person

      • Yami Ryu 12/09/2015 at 01:11 Reply

        Ầy, đọc nhiều bộ quá nên quên mất =~=

        Like

  16. thaosoimi 12/09/2015 at 14:02 Reply

    cô ăn gian!! bảo post hwa qua mà đến 00:00 post là thế nào?? (╯‵□′)╯︵┻━┻
    nói zị chớ không dám hối đâu!! tặng ngàn nụ hun nè!! <3 <3 (●´з`)♥ moa moa
    ngồi đọc chương này miệng cứ cười theo 2 em ấy! huhu hạnh phúc quá. ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫

    Like

  17. thuytien11111991 15/09/2015 at 08:35 Reply

    Ngọt ngào wé! Cách mạng đã thành công.

    Like

Leave a reply to Nana Cancel reply