Kim Bài Đả Thủ – 6 + 7 (V)

Kim Bài Đả Thủ

Phao Phao Tuyết Nhi

Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE

Edit: Mika

Beta: Nana

***

Chương 6

Hai bên dùng cơm trong hòa bình. Ăn được phân nửa, một đám người từ bên ngoài xông vào.

“Ai là Dương Lỗi?”

Người hỏi là một gã đàn ông sắc mặt âm trầm, theo sau gã là gần hai chục người khác, mặt mũi ai nấy cũng hết sức bặm trợn.

Nhóm anh em của Dương Lỗi quay đầu lại, đám người kia trông hoàn toàn xa lạ, không có một gương mặt quen thuộc nào.

“Tìm tao có việc gì?”

Dương Lỗi đã nhìn ra, đám người này đến đây chẳng có ý tốt.

“Mày chính là Dương Lỗi?”

Gã đàn ông âm trầm quan sát Dương Lỗi từ trên xuống dưới, hai tay vẫn cắm trong túi áo.

“Tao là Ma Thổ ở Tỉnh Thành. Mày đánh anh em của tao, tao tới đây đòi lại công bằng.”

“Anh em của mày là ai?”

“Triệu Cương.”

Dương Lỗi lập tức hiểu ngay, thì ra đây chính là quân tiếp viện của Triệu Cương.

“Mày muốn đòi công bằng thế nào?”

“Anh em của tao bị mày đánh trọng thương, tiền thuốc men tính sao đây?”

“Tiền thuốc men?” Dương Lỗi cảm thấy xã hội đen ở Tỉnh Thành thật tân tiến. “Người của Vương Lão Hổ suýt chút nữa đã chém chết anh em của tao, hắn có đưa tiền thuốc men không?”

“Tao mặc kệ chuyện trước kia, tao chỉ giải quyết chuyện của Triệu Cương.”

Thấy tình hình không được ổn, khách đến ăn không ai dám lên tiếng, đám người kia đứng ngay trước cửa, bọn họ cũng không dám ra ngoài, đành phải buồn bực vùi đầu ăn cơm của mình.

“Được, nói đi, mày muốn bao nhiêu.”

Dương Lỗi muốn nghe thử bọn chúng sẽ ra giá thế nào.

“Hai trăm ngàn. Mày đưa hai trăm ngàn, chuyện này coi như xong.”

“Cái gì?!” Câu này của Dương Lỗi vừa là câu cảm thán vừa là câu nghi vấn.

Tính theo giá thị trường trong giới xã hội đen lúc đó, đại ca cho một đàn em bị thương cũng chưa đến 150 ngàn, Ma Thổ vừa mở miệng đã hét giá 200 ngàn, chứng tỏ gã vốn dĩ muốn moi tiền chứ không phải đòi tiền thuốc men.

Nếu Ma Thổ đến đây bàn chuyện đàng hoàng, nói không chừng Dương Lỗi sẽ thật sự suy xét đưa cho gã một khoản, coi như không làm trái đạo nghĩa. Nhưng mấy tên côn đồ ở Tỉnh Thành hùng hổ xông vào đây như thế có giống nói chuyện đàng hoàng không?

“Không trả tiền cũng được, mày chỉ cần dập đầu ba cái trước mặt anh em của tao, nói một tiếng xin lỗi!”

Nhóm người bên phía Dương Lỗi đứng dậy, ai cũng giận tím mặt.

“Mẹ kiếp, bọn mày tới đây gây sự phải không?”

Xuyên Tử tức giận mắng.

“Nếu tao không muốn đưa tiền cũng không muốn dập đầu thì sao?” Dương Lỗi hỏi.

“Vậy hôm nay tao sẽ phế mày ngay tại đây!”

Bên phía Dương Lỗi đã có người móc vũ khí ra, đối phương cũng bắt đầu hành động.

Một nhân viên phục vụ lén lút vớ điện thoại định báo cảnh sát, lập tức bị gã đàn ông âm trầm dọa nạt: “Đứa nào dám báo cảnh sát thử xem!”

Quản lý khách sạn vội vàng chạy ra, quản lý này xem như hiểu thế sự, nhận ra Ma Thổ là thuộc hạ của đại ca xã hội đen Lão Ngũ ở Tỉnh Thành.

“Anh Thổ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đều là người mình cả.”

Quản lý khách sạn lên tiếng hòa giải.

“Tiểu Dương là người của anh Yến, anh Yến và anh Ngũ cũng có giao tình, không nể mặt thầy chùa cũng phải nể mặt Phật, anh Thổ, anh xem…”

Quản lý khách sạn cười lấy lòng đưa điếu thuốc cho Ma Thổ.

“Cút!” Một gã đứng bên cạnh Ma Thổ đẩy quản lý khách sạn té xuống đất.

“Yến Tử Ất là cái thá gì! Ở Tỉnh Thành hắn chẳng là cái đách gì cả!”

Gã đàn ông khinh khỉnh nhìn nhóm Dương Lỗi.

“Đừng tưởng bọn mày có đại ca che chở là ngon! Ra ngoài hỏi xem có ai biết lũ đại ca ở Giang Hải chúng mày là ai không! Mẹ kiếp, đến Tỉnh Thành của bọn tao rồi biết! Chưa có cửa xách dép cho anh Ngũ nữa là! Giang Hải chúng mày chỉ là cái ổ chuột thôi! Chúng mày tưởng có thể lăn lộn ở Giang Hải là giỏi lắm chắc? Còn bày đặt lên mặt! Một đám dế nhũi! …”

Gã đàn ông còn đang nước miếng tung bay, một ám khí đột nhiên bay đến trước mặt gã.

Gã sửng sốt, muốn tránh cũng không kịp, bị “ám khí” đập thẳng vào đầu.

Canh rau nóng rát chảy đầy mặt gã.

“… Đứa nào!? Đứa nào ném!?”

Gã ném tô canh sang một bên, tức giận gào lên.

Dương Lỗi kinh ngạc quay đầu lại, hắn không ngờ còn có người nhanh tay hơn mình.

“Bố mày đây.” Phòng Vũ lên tiếng.

Cái gã đang hô hào “Tỉnh Thành bọn tao” có biệt danh là Chuột Đồng. Bị tô canh đập vào mặt, Chuột Đồng lập tức nổi trận lôi đình, thấy người mở miệng là một chàng trai thanh tú mặc áo sơmi trắng, không giống nhân vật nguy hiểm, gã liền hùng hổ đi đến trước mặt Phòng Vũ.

“Mày chán sống rồi hả?”

Chuột Đồng đưa tay định nắm cổ áo của Phòng Vũ.

Tay còn chưa đụng tới Phòng Vũ, Chuột Đồng đã ngửa mặt lên trời ngã lăn quay, còn lật đổ một cái bàn gần đó, chén dĩa canh rau rơi đầy đất.

“Ha ha ha!”

Mấy tên côn đồ ở Giang Hải cười to, thậm chí một vài khách đến ăn cũng len lén cười trộm. Vừa rồi Chuột Đồng mở mồm chê bai Giang Hải, quả thật đã chọc giận mỗi một người dân ở Giang Hải.

“Thằng ranh, mẹ nó mày dám… Đừng có ngông cuồng!” Chuột Đồng chật vật đứng dậy, cả người đầy nước canh, thoạt nhìn cứ như món thịt heo chưng miến.

Thịt heo chưng miến

Thịt heo chưng miến

“Ngông cuồng quen rồi, không sửa được.” Phòng Vũ vẫn không thay đổi tư thế ngồi, dùng chân đá vào lưng Chuột Đồng, Chuột Đồng vừa định đứng lên lại nằm rạp dưới đất.

“Tỉnh Thành đến Giang Hải ra vẻ à?” Phòng Vũ nói. “Tưởng thành phố bọn tao không có ai hả?”

Phòng Vũ vỗ mạnh lên bàn, hơn hai chục gã to con ngồi ở hai bàn bên cạnh lập tức đứng lên, kèm theo đó là vài tiếng leng keng, hiển nhiên bọn họ đã móc vũ khí ra.

Đám người ở Tỉnh Thành im thin thít, không ai dám lên tiếng nữa.

“Anh bạn, chúng tôi đến tìm Dương Lỗi thôi.” Ma Thổ nói, giọng điệu có phần lịch sự hơn lúc trước.

“Tao mặc kệ bọn mày tìm ai, nơi này là Giang Hải, trước khi nói phải nhìn xem đây là đâu, Giang Hải không phải chốn không người, muốn lên mặt thì chạy về nhà chúng mày đi.”

Nhìn hơn hai chục người đàn ông to con và mười mấy người bên phía Dương Lỗi, Ma Thổ không nói được lời nào. Hôm nay xấu mặt quá rồi.

“Triệu Cương, chú mày tính sao đây?” Ma Thổ tìm người đỡ đạn.

Triệu Cương núp sau lưng đám người kia từ đầu đến cuối, bây giờ đành phải tìm bậc thang cho mình. Gã nài nỉ dữ lắm mới mời được đám xã hội đen ở Tỉnh Thành đến đây giúp mình lấy lại thể diện, định bụng xử một mình Dương Lỗi thôi, ai ngờ nửa đường lại lòi ra Phòng Vũ. Chỉ có thể trách tên Chuột Đồng kia thiếu não, nói gì không nói lại đi xỉ vả toàn bộ dân anh chị ở Giang Hải, lẽ ra chỉ mâu thuẫn với một mình Dương Lỗi, Chuột Đồng lại mắng toàn bộ Giang Hải, Phòng Vũ không giận mới là lạ. Phòng Vũ là người hiền lành sao? Thoáng cái đã xé mâu thuẫn ra to, biến thành mâu thuẫn giữa Tỉnh Thành và Giang Hải, gã Chuột Đồng này đúng là thiên tài đổ dầu vào lửa.

“Thôi bỏ đi anh Thổ, những người này đều là anh em của anh Cửu, chuyện của Dương Lỗi hôm khác tính sau.”

Bên dưới có bậc thang, Ma Thổ vội vàng mượn cớ trèo xuống, gã mang người của mình ra ngoài, Triệu Cương cũng theo sau.

“Triệu lão tam!”

Phòng Vũ gọi Triệu Cương lại.

Trước đây La Cửu và Vương Lão Hổ xung đột không ít, Triệu Cương từng đối đầu với Phòng Vũ nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Phòng Vũ đánh bại, bây giờ mỗi khi nhìn thấy Phòng Vũ, gã đều tỏ vẻ khách sáo.

“Anh Vũ.” Triệu Cương luống cuống chào hỏi.

“Mày nghĩ bây giờ mày đi được rồi à?” Phòng Vũ nói.

“Không, em thật sự không biết anh cũng ở đây…” Triệu Cương rất sợ Phòng Vũ, gã sợ Phòng Vũ cho rằng gã cố tình dẫn người đến đây khoe khoang.

“Vậy đừng có lên mặt.”

______________________________

Chương 7

Bây giờ Dương Lỗi lại trở thành người ngoài cuộc.

Chờ đám người kia đi ra ngoài, trong đại sảnh thậm chí có một vài thực khách gan lớn bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay dần dần nổi lên bốn phía, còn kèm theo tiếng trầm trồ khen ngợi!

Xã hội đen cũng là người, cũng biết yêu quê nhà, nghe người ngoài mắng quê nhà của mình, ai mà nhịn cho nổi? Trước sự sỉ nhục của đám người xa lạ, xã hội đen và người dân thành phố chưa từng đoàn kết như thế, cả sảnh toàn là người Giang Hải đều cảm thấy hả giận.

Dương Lỗi cũng cảm thấy hành động của Phòng Vũ lần này rất đáng mặt đàn ông, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng khi ngồi xuống lại gọi thêm mấy két bia lớn, đưa sang hai bàn bên cạnh.

Sau khi biết chuyện, Yến Tử Ất chỉ nói với Dương Lỗi ba chữ: “Mạnh hơn cậu!”

Lần này Dương Lỗi không phản bác.

Yến Tử Ất cũng nhắc nhở Dương Lỗi, đám người Tỉnh Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, rất có thể sẽ quay lại đâm lén, bảo Dương Lỗi cẩn thận một chút.

Nhưng mà Dương Lỗi đã quen thói liều lĩnh, hắn cũng không phải người nhát gan, buổi tối lại ôm đàn guitar chạy đến trường trung học Thực Nghiệm.

Dương Lỗi vô cùng hối hận vì lần trước để người nọ đi mất mà không hẹn thời gian trở lại cố định. Dương Lỗi cảm thấy anh bạn đánh đàn bí ẩn của mình bí ẩn quá rồi, làm cho mỗi lần gặp nhau hắn lại kích động không thôi. Cảm giác này rất kì diệu, giống như tình tiết Lệnh Hồ Xung ngồi cách tấm màn học đàn với “Bà bà” trong tiểu thuyết《Tiếu ngạo giang hồ》mà hắn từng đọc. Vị “bà bà” sau tấm màn là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, còn người sau “tấm màn” này là người thế nào nhỉ?

Hôm nay Dương Lỗi lại tiếp tục luyện đàn một mình trong sân trường vắng vẻ, bài hát Tuổi thơ đã được hắn luyện thành thạo, hắn muốn chờ anh bạn đối diện tới, bảo anh bạn đó dạy mình bài Tình khúc 1990.

Đợi đến hơn mười một giờ, Dương Lỗi biết hôm nay đối phương lại không đến, thất vọng mãi thành quen, hắn ôm đàn đứng dậy đi về.

Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, Dương Lỗi dừng lại.

Trực giác nhạy bén giúp hắn lập tức phát hiện nguy hiểm.

Một giây sau, mười mấy người xông ra từ bóng đêm, cả bọn cầm ống thép và dùi nhọn vọt về phía Dương Lỗi.

Dương Lỗi xoay người bỏ chạy, trên tay hắn không có vũ khí, nếu bị đám người kia chặn ở cổng, hôm nay hắn đừng hòng sống sót rời khỏi đây!

Có người đã vọt đến sau lưng Dương Lỗi, trong tay Dương Lỗi chỉ có cây đàn guitar, hắn vung đàn guitar, đập mạnh vào hông gã đầu tiên xông lên, quật ngã gã ta, chống đỡ hai cây dùi nhọn đâm tới từ bên cạnh, nhưng chưa gì trên vai đã bị ống thép đập một cái. Dương Lỗi nhịn đau giơ đàn guitar đập vào đầu gã nọ, gã nọ vừa ngã xuống thì phía sau lại có gã khác xông lên, cả đám bao vây Dương Lỗi, Dương Lỗi đánh nhau giỏi cỡ nào cũng khó địch lại số đông, đàn guitar kia rất nặng, ở khoảng cách gần hoàn toàn không thể phát huy tác dụng. Một cây dùi nhọn rạch vào cánh tay Dương Lỗi, Dương Lỗi bị mười mấy người đè xuống đất…

Lúc ấy Dương Lỗi thật sự cho rằng mình sẽ bỏ mạng tại đây.

Đúng lúc đó, một chiếc xe máy bất ngờ phóng tới, dạt đám người kia ra một bên. Xe máy thắng gấp rồi quay đầu lại, người ngồi trên xe vừa nhảy xuống đã giơ chân đá, sau khi đá văng vài gã đàn ông, người nọ giật lấy ống thép của một gã, đánh mạnh vào gáy những kẻ đang bao vây Dương Lỗi, tiếng kêu thảm thiết vang lên ồ ạt, nhân lúc cả bọn còn chưa kịp phản ứng, Phòng Vũ đưa tay kéo Dương Lỗi dậy.

“Lên xe!”

Dương Lỗi vội vàng nhảy lên ghế sau môtô, Phòng Vũ bất ngờ tăng tốc, phóng đi dưới mí mắt đám người đang gào rú.

Xe chạy đi thật xa, thẳng đến khi dám chắc phía sau không còn người đuổi theo, Dương Lỗi mới quay đầu lại.

Hắn ôm chặt eo Phòng Vũ, cánh tay và cả bàn tay bê bết máu, nhiễm đỏ chiếc áo sơmi trắng của Phòng Vũ.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Dương Lỗi hét lớn trong gió.

“Đừng hỏi nữa!”

Phòng Vũ lại tăng tốc, tóc của Dương Lỗi bị gió thổi rối tung.

Lúc Phòng Vũ dừng lại, Dương Lỗi nhận ra Phòng Vũ đưa mình về nhà.

Qua nhiều năm về sau, Dương Lỗi vẫn nhớ như in căn nhà của Phòng Vũ, từng góc phòng, từng vật bày trí, mọi thứ rõ mồn một hệt như đang ở ngay trước mắt.

Đêm hôm đó là lần đầu tiên Dương Lỗi bước vào trong.

Nhà của Phòng Vũ ở lầu trên của một khu chợ nông sản, lầu một là chợ và các cửa hàng, lầu hai là một sân phơi rộng miên man, từ lầu hai trở lên mới là nhà ở. Căn hộ của Phòng Vũ ở lầu bảy, nếu tính luôn tầng dưới thì nó là lầu tám, vào đầu thập niên 90 ở Giang Hải, thế này đã được xem là nhà cao tầng rồi.

Trong những năm thật lâu về sau, căn phòng này, sân phơi ở lầu hai này, và cả cái ban công thoáng đãng mà đứng từ đó nhìn ra sẽ thấy được phân nửa thành phố ở nhà Phòng Vũ, xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Dương Lỗi.

Phòng Vũ vào nhà, lấy băng vải và rượu cồn ném cho Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng quen với việc tự xử lý vết thương.

“Tại sao anh lại ở đó?” Dương Lỗi hỏi vấn đề thứ nhất.

“Tôi tình cờ đi ngang qua.”

“Tại sao lại giúp tôi?” Vấn đề thứ hai.

Phòng Vũ cởi áo sơmi trắng bị máu nhiễm đỏ, ném vào trong thau nước.

“Muốn giúp thì giúp thôi, sao có nhiều câu tại sao thế? Mười vạn câu hỏi vì sao à?”

《Mười vạn câu hỏi vì sao》là sách phổ cập khoa học cho đám trẻ con thời đó, gần như mỗi nhà đều có một quyển, đứa trẻ nào cũng đọc, nó phổ biến hệt như phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và Sói xám” ngày nay vậy.

“…” Dương Lỗi không nói được gì nữa.

“Lần này anh cứu tôi, chuyện lần trước coi như huề đi.”

Dương Lỗi nói.

“Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé!” Phòng Vũ đùa.

Bên trong áo sơmi của Phòng Vũ là một chiếc áo ba lỗ. Thời đó mọi người không ở trần mặc áo ba lỗ như thời nay, mà là mặc áo ba lỗ bên trong áo sơmi. Phòng Vũ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát màu trắng, tuy lúc mặc áo sơmi trông có vẻ cao gầy, nhưng khi cởi nó ra, Dương Lỗi phát hiện Phòng Vũ nhìn được lắm, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, đường cong cơ thể cân đối, vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người không kém mình là bao.

Hình như những người đàn ông giỏi đánh nhau đều có thân hình đẹp như thế, Dương Lỗi cũng không biết có phải nhờ đánh nhau nên mình mới rèn được dáng người như vậy không.

Thấy Dương Lỗi vẫn chưa xử lý xong miệng vết thương, Phòng Vũ đi tới cầm cuộn băng vải trong tay hắn.

“Đưa đây.”

Phòng Vũ ngồi xổm xuống, dùng một tay ấn lên miệng vết thương của Dương Lỗi, tay còn lại thì nhanh nhẹn mở băng vải ra, kê dưới tay mình, quấn từng vòng từng vòng.

Động tác của Phòng Vũ vừa nhanh vừa lưu loát, Dương Lỗi chỉ thấy Phòng Vũ băng bó chuyên nghiệp hệt như mấy cô y tá trong bệnh viện, động tác cực kỳ thành thạo, Dương Lỗi còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã được băng bó gọn gàng rồi.

Dương Lỗi kinh ngạc cúi đầu, nhìn Phòng Vũ tập trung băng bó cho mình. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát Phòng Vũ kỹ càng như vậy.

Nhìn Phòng Vũ ở khoảng cách gần thế này, Dương Lỗi không muốn thừa nhận cũng không được, dáng dấp của Phòng Vũ thật sự không tệ, đây là lần hiếm hoi anh đẹp trai Dương Lỗi chịu thừa nhận điều này.

Đương nhiên, đàn ông không phải dựa vào diện mạo mà phải dựa vào nắm đấm, nhưng người vừa có diện mạo tốt vừa đánh đấm giỏi sẽ khiến người ta ghen tị, Dương Lỗi chính là loại hình thường bị người khác ghen tị, bây giờ hắn biết Phòng Vũ cũng thuộc loại giống mình.

Phát hiện ánh mắt chăm chú của Dương Lỗi, Phòng Vũ ngẩng đầu lên liếc Dương Lỗi một cái.

“Nhìn gì vậy?”

“… Sao tay anh chuyên nghiệp thế.” Dương Lỗi không thể nói mình nhìn một người đàn ông đến ngẩn người.

“Cậu nằm ở bệnh viện vài tháng là học được thôi.” Phòng Vũ kéo kéo hai bên, thắt thành một cái nơ ngay ngắn.

“Có người đánh anh nhập viện sao?” Dương Lỗi buột miệng thốt ra, không hề phát hiện lời này chẳng khác gì thừa nhận trong lòng mình Phòng Vũ là vô địch.

“Tôi cũng không phải Transformers, đụng phải nhiều người sao không bị đánh cho được?” Phòng Vũ nở nụ cười.

Thời đó phim hoạt hình Transformers rất nổi tiếng.

Phòng Vũ cười, bầu không khí trong phòng ấm dần lên.

Dương Lỗi cũng cười theo.

Nụ cười này như đã xóa tan cái gì đó, làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.

“Thật ra… Anh cũng không tệ lắm.”

Dương Lỗi ho một tiếng.

Thật ra trong lòng Dương Lỗi tự hiểu, địch ý của mình dành cho Phòng Vũ đã biến mất từ lâu. Đối với kẻ mạnh mà mình công nhận, đàn ông thường nảy sinh tâm lý muốn thân cận.

“Nhưng chuyện quyết đấu lần trước tôi không nói đùa đâu, sau này chúng ta so tài một trận đi.”

Ánh mắt của Dương Lỗi rất nghiêm túc.

“Cậu dưỡng thương cho tốt rồi hẵng nói.” Phòng Vũ đứng lên. “Mấy gã hôm nay là người của Ma Thổ, xem ra bọn chúng vẫn chưa bỏ qua.”

“Dám chơi trò đánh lén sau lưng, mẹ nó chơi chẳng đẹp tí nào.” Dương Lỗi căm tức.

“Cậu cũng hổ báo quá mà, buổi tối ra ngoài một mình mà không mang theo vũ khí, không đánh cậu thì đánh ai?” Phòng Vũ nói thẳng không khách sáo.

“…” Dương Lỗi tự biết mình đuối lý.

“Đừng chạy đến trường trung học Thực Nghiệm mãi, thiếu gì chỗ để luyện đánh đàn.”

Dương Lỗi nghĩ thầm, nhưng chỗ khác không có anh bạn ngồi đối diện!

Hắn bỗng nhiên sửng sốt, nghi ngờ nhìn Phòng Vũ.

“Sao anh biết tôi hay đến trường trung học Thực Nghiệm?”

“Lần trước không phải tình cờ gặp nhau ở đó sao?”

“À…”

Dương Lỗi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Căn phòng này rộng khoảng 60 mét vuông, là một căn hộ kiểu cũ, phòng khách tương đối nhỏ, phòng ngủ rộng hơn một chút. Lúc bấy giờ, như vậy là khá tốt rồi. Dương Lỗi đang ngồi trong phòng ngủ của Phòng Vũ, trong phòng có một chiếc giường dây thép, ra trải giường rất sạch sẽ, bên cạnh là một cái tủ năm ngăn và gia cụ này nọ. Nhà của Phòng Vũ hệt như tích cách của Phòng Vũ vậy, gọn gàng, sạch sẽ.

Dương Lỗi lại nhìn lên tủ đựng bát, trông thấy một cây đàn guitar.

_______________

1. Giường dây thép

kbdt4

kbdt5

2. Sách “Mười vạn câu hỏi vì sao” phiên bản 1980.

1980

3. Cừu vui vẻ và Sói xám là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc, kể về một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.

cuu

Chương 8+9+10

37 thoughts on “Kim Bài Đả Thủ – 6 + 7 (V)

  1. […] Chương 7 […]

    Like

  2. Akashi Yukiko 20/02/2014 at 21:05 Reply

    Chưa gì mà đã vác về nhà rồi à (; ̄Д ̄)

    Liệu chương sau Dương Lỗi có nhận ra Phòng Vũ là người dạy mình đàn không? ლ(¯ロ¯ლ)

    Like

    • Nana 21/02/2014 at 06:52 Reply

      trời tối vậy ko vác về nhà ko lẽ vác vô khách sạn (; ̄Д ̄)
      chương sau chưa biết, nhưng một ngày đẹp trời có ý nghĩa nào đó sẽ biết =))

      Like

  3. Hồ Điệp 20/02/2014 at 21:05 Reply

    temmmmmmm!
    e nó phát hien ra a r =)),tru phi DL wá ngoc =3= moi k nhan ra PV là ng dạy dan

    Like

    • hadang23197 20/02/2014 at 22:56 Reply

      và sự thực đã chứng minh là DL quá ngốc thật =)))

      Liked by 1 person

      • Nana 21/02/2014 at 07:08 Reply

        mai mốt biết hay hơn giờ biết =))

        Like

  4. byeonbyeonmsong 21/02/2014 at 06:36 Reply

    Cảm thấy muốn xuyên đến “nhiều năm về sau” m(._.)m
    Bạn Vũ cứu bạn Lỗi mấy lần rồi í :”>

    Like

    • Nana 21/02/2014 at 07:08 Reply

      t cũng rất muốn xuyên đến đó ლ(¯ロ¯ლ) nhưng cứ từ từ mà tiến vậy (¬_¬)

      Like

  5. koro2710 21/02/2014 at 12:58 Reply

    phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám mình coi đc mấy tập, bạo lực gần bằng tom và jerry :3 ~ nhưng hay lắm, so với phim hoạt hình VN bây h thì hay hơn ( :p ) hic~

    anh Lỗi bình thường hơi ngốc, ảnh là đàn ông mà, ko tinh tế mấy chuyện đoán mò đâu, vả lại anh ấy khi đó còn đang ấn tượng xấu vs anh Vũ nữa :))) nhưng nh` năm về sau thì…~ phải thêm ít thời gian nữa các nàng mới thấy Lỗi ca thâm hiểm đến cỡ nào :3 hì hì~

    Liked by 1 person

    • Nana 21/02/2014 at 13:15 Reply

      Phim đó mới thấy chứ chưa coi, để hôm nào coi thử =))
      Theo lời tác giả thì anh Lỗi ôm ảo tưởng quá nặng về người bạn bí ẩn này, mà cái ảo tưởng đó ko phải là anh Vũ (╯3╰)Mà ta thấy anh Lỗi cũng đâu có thâm hiểm gì, tại anh Vũ dễ dụ ấy chứ =))

      Like

  6. koro2710 21/02/2014 at 21:38 Reply

    sao lại …vậy mà còn kêu ko thâm hiểm hở =))) dù nàng ko cảm thấy ảnh thâm hiểm nhưng cũng nên công nhận cái sự bền bỉ (bựa) khi dụ dỗ anh Vũ chơi “game” đi, đến độ anh Vũ thấy anh Lỗi là có phản ứng luôn x”> ~ hic, ảnh âm mưu bẻ cong anh Vũ chứ đâu, nhờ thế ngừi mờ đàn ông lãnh đạm trong sáng thuở ban đầu về sau lại… :)) ~

    Like

    • Nana 21/02/2014 at 21:59 Reply

      Tội anh Vũ, bị bẻ cong hồi nào ko hay, đến khi nhận ra đã quá muộn, chỉ còn cách bước xuống con đường một đi không trở lại =))

      Like

  7. hongliendiem 27/02/2014 at 11:03 Reply

    có ngược ko a, sao đọc đoạn “Rất nhiều năm về sau, căn phòng này, khoảng đất trống ở lầu hai này, và cái ban công trống trơn trước nhà Phòng Vũ, nơi có thể quan sát hơn phân nửa thành phố, xuất hiện trong mơ của Dương Lỗi vô số lần.” thấy ngược quá đi ~~~

    Like

    • Nana 27/02/2014 at 11:08 Reply

      Có ngược =)) Nhưng ít thôi, coi như chút gia vị tăng tình cảm ấy, ta sợ ngược lắm mà còn đọc được này ( ´ ▽ ` )ノ

      Like

  8. ngaytuoisang163 06/02/2015 at 22:05 Reply

    nói thế k phải chứ Dương Lỗi dễ thương quá (*^~^*) đậm chất thụ :))

    Like

  9. Life without love... 23/03/2015 at 20:54 Reply

    “lầu một là chợ và các cửa hàng, lầu hai là một mảnh sân phơi bỏ trống, từ lầu hai trở lên mới là nhà ở.” – chắc phải từ lầu ba mới là nhà ở nhỉ. Tóm lại là có 2 chữ lầu 2 :D

    Like

  10. […] Chương 6 + 7 (V) […]

    Like

  11. […] Chương 6 + 7 […]

    Like

  12. ダット ナクエンノ 24/09/2015 at 21:09 Reply

    Bạn gei nào muốn cưa cẳm troai thẳng thì nên học tặp Dương Lỗi đảm bảo thành công :)))))

    Like

    • Nana 25/09/2015 at 21:32 Reply

      Tuỳ duyên thôi cơ mà đúng là cua trai thì ko được manh động phải từ từ =)))))

      Liked by 1 person

  13. Bop108 24/09/2015 at 21:34 Reply

    Hẳn là đem hôm khuya khoắt dắt trai về nhà tâm sự 😉
    Tui đoán chắc a Vũ cũng lo Lỗi ca bị đánh lén nên mới lảng vảng gần đó chứ xao mà xuất hiện đúng lúc cứu mỹ nhơn vậy được hố hố hố 😆

    Like

    • Nana 25/09/2015 at 21:32 Reply

      Anh Vũ chắc chuẩn bị tới luyện đàn tình cờ bắt gặp thôi =)))

      Like

  14. nhatkhanhho 囧rz 25/09/2015 at 06:00 Reply

    Nói chớ anh Vũ cũng vô ý hữu ý cứu em nó 2 lần rùi, bảo sao em nó không rung rinh cho được ヽ(´▽`)/
    À còn vụ cứu về sau về sau, cánh tay đó nàng nhớ hơm (ಥ_ಥ)

    Liked by 1 person

    • Nana 26/09/2015 at 15:09 Reply

      Nàng nghĩ ta có nhớ ko =))))

      Like

  15. meo1980 26/09/2015 at 15:00 Reply

    ;)) nàng à, mấy cái hình ở bài post này có vẻ hơi yếu đuối nha. Loại giường này thì làm sao hai anh ý lăn lộn cho nổi, lăn hai cái nó chả gập chân sập cái rầm.

    Like

    • Nana 26/09/2015 at 15:12 Reply

      Hình post cũ cũng vậy à nàng :))) cái giường dây thép này khó tìm hình ghê, giường minh hoạ là giường đơn chắc giường của anh Vũ là giường đôi, mà cần gì lăn nàng ơi cứ nằm 1 chỗ người thúc người đẩy là đủ =))))))

      Liked by 2 people

  16. dongphuonglamnhi 29/10/2015 at 00:44 Reply

    Mới được 6 chương đầu thôi mà đập vô mặt hết 2 lần câu “Qua nhiều năm về sau” (눈_눈)(눈_눈)(눈_눈) nghe như có mùi ngược ở đâu đây. ( ̄■ ̄;) như kiểu phải xa cách ngược đủ kiểu còn hk thì BE một mất một còn :))))))) thứ lỗi cho sự suy nghĩ viễn vong của tui :)))))))) nhưng mà cũng tại cái câu “Qua nhiều năm về sau” đó :)))) mỗi lần đọc tới câu đó là kéo về mục lục xem có phải HE không :))))))))))

    Liked by 1 person

    • Nana 29/10/2015 at 01:10 Reply

      Nói chung là hok spoil trước đâu nhưng mà ngược thì có đó =)))))))

      Like

  17. kamap291 06/01/2017 at 14:23 Reply

    Trời ơi tui thíg tính cách bá đạo hổ báo nhưng trượng nghĩa của em Lỗi quá. Mong tác giả giữ vững phong độ để Lỗi vẫn giữ đc tính cách hào sảng như vậy nha. Đọc nhiều truyện khác lúc đầu thì cườg cũng rất cường nhưg đến khi tình cảm có tiến triển thì công trở nên trung khuyển/ thụ trở nên yếu đuối xíu… vv.vv nói chung là mất đi cái chất cường và tính cách riêng :(.

    “Trong những năm thật lâu về sau, căn phòng này, sân phơi ở lầu hai này, và cả cái ban công thoáng đãng mà đứng từ đó nhìn ra sẽ thấy được phân nửa thành phố ở nhà Phòng Vũ, xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Dương Lỗi.”====> chưa gì đã nghe mùi ngược đâu đây.

    Like

    • Nana 06/01/2017 at 14:26 Reply

      Yên tâm là tính tình hai người này vẫn thế, y xì từ đầu tới cuối :))

      Like

  18. mt6969 21/07/2017 at 02:16 Reply

    2h sáng đọc chương này và nhìn thấy cái pic Thịt heo chưng miếng, cái bụng ≡( ¯﹏¯¯)≡. Bó tay với cái 10000 câu hỏi vì sao của anh Vũ rồi thắt nơ đồ

    Like

  19. tranguyen1611 23/08/2017 at 20:12 Reply

    Oa, Phòng Vũ đại ca thật là oách, Phòng Vũ đại ca là số dzách. Nói mấy câu với bọn tỉnh thành mà muốn đổ anh quá, hư hư, ngầu quá xá ngầu

    Like

  20. tranha01021997 05/05/2019 at 18:01 Reply

    Thề, bé Lỗi nhà anh Phòng ngốc lắm nhé, cứ đọc lại là lại phát hiện một điểm ngốc của ẻm🤣🤣🤣

    Like

  21. Linh 30/01/2020 at 00:05 Reply

    Hồi nhỏ t thích xem Cừu vui vẻ và Sói xám lắm luôn

    Like

  22. startonu 19/02/2020 at 16:55 Reply

    “Mạnh hơn cậu” đại ca chỉ được cái nói đúng. Nói câu nào chuẩn câu đó.
    Qua nhiều năm về sau, Dương Lỗi vẫn nhớ như in căn nhà của Phòng Vũ, từng góc phòng, từng vật bày trí, mọi thứ rõ mồn một hệt như đang ở ngay trước mắt — > Bồi hồi quá, tác giả bỏ vô mấy đoạn kiểu như vậy chất quá, đọc lại mới thấy nó thấm thía.

    Liked by 2 people

  23. startonu 10/12/2020 at 16:58 Reply

    Giờ tui cũng nhớ như in căn phòng của Phòng Vũ rồi, tui còn tưởng nhà tui nữa vì thân quen quá :)))))))0

    Like

Leave a reply to Nana Cancel reply