An Cư – 16

An Cư Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Chương 16

Anh Hoa cúc

Sau lần nọ, bọn họ bắt đầu quan hệ “đặc biệt” một đến hai tuần sẽ hẹn nhau ra.

Dễ nghe chút là bạn giường, khó nghe chút là bạn tình, chẳng qua dùng từ này với cậu trai tuổi còn nhỏ, bản thân An Cúc Nhạc cũng khó ở, cảm thấy hết sức có lỗi với quốc gia xã tắc, đương nhiên thực tế thì, đổi nước chứ không đổi thuốc… lời thoại kia nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, tiện nhân là mấy kẻ kiểu cách.

Thế là ở mặt xưng hô, An Cúc Nhạc cũng bày đặt kiểu cách.

Cách bọn họ hẹn nhau rất đơn giản: dùng tin nhắn, nhưng không nói rõ câu từ then chốt ── đùa à, biết bao người nổi tiếng từng bị bắp thóp vì vụ này, mặc dù giữa muôn nghìn chúng sinh, mình cũng không bị ai nhớ thương gì mấy, nhưng mà cẩn thận tàu chạy được vạn năm, đụng vỡ núi băng mọi người thảm. An Cúc Nhạc căn dặn đủ điều: “Nếu có ngày cậu làm rớt di động, bị thầy cô hay bạn học nhìn thấy là xong đời.” Tôi còn xong đời hơn cậu, cuối cùng phải vào tù chơi trứng.

Đỗ Ngôn Mạch cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về phương diện kia, ít nhất cậu từng Google, biết chuyện lúc trước An Cúc Nhạc làm với mình là phạm pháp, cậu ngoan ngoãn nghe lời, hai người còn đặt riêng một biệt hiệu cho chuyện này: học bài. “Hôm nay có thể đi học bài không?”, “Được, gặp ở cửa thư viện.”

Nhìn đi, trong sáng tốt đẹp cỡ nào? Hôm nay hẹn nhau, An Cúc Nhạc thậm chí còn nói đùa với cậu ấy ở trên giường: “Cậu có thể gọi tôi là thầy.” Ở phương diện nào đó mà nói, mình quả thật là thầy người ta mà.

Nào ngờ sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch lập tức thay đổi, cứng giọng nói: “Không được.”

Mặc dù bình thường cậu ấy không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thật ra ánh mắt và thái độ rất ôn hòa, lúc nhìn người luôn trầm ổn bình tĩnh. Lần đầu tiên An Cúc Nhạc thấy cậu ấy lộ ra thái độ cứng ngắc như thế, bật người dậy giống như bị kim châm.

An Cúc Nhạc ngơ ngẩn: “Sao vậy, không muốn thì thôi.”

Bị chuyện này quấy nhiễu, bầu không khí cũng mất luôn, An Cúc Nhạc quay lưng, định xuống giường mặc quần áo, Đỗ Ngôn Mạch lại ôm chặt y. “Xưng hô này không được, xin lỗi.”

Hơi nóng của cậu thiếu niên lướt nhẹ qua hông y, tay chân An Cúc Nhạc thoáng cái mềm nhũn. “Không được thì không được, tôi đâu có miễn cưỡng…” Nếu thật sự muốn chơi, An Cúc Nhạc còn định đóng giả học sinh nữa kìa, nhưng cho dù da mặt dày cỡ nào, y cũng không thể bảo một cậu em nhỏ hơn mình cả một giáp đóng vai thầy giáo.

Chuyện này coi như xong, Đỗ Ngôn Mạch ấn y xuống giường, hôn hôn cắn cắn, cuối cùng nuốt hết tinh dịch mà An Cúc Nhạc tiết ra.

Cậu thiếu niên có vẻ rất… thích, An Cúc Nhạc không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ dốc lòng của cậu ấy, An Cúc Nhạc cũng không so đo nữa, y lau miệng cho Đỗ Ngôn Mạch, ngắm cặp mắt đen láy của cậu ấy, trong lòng không khỏi than thở: liên quan gì đến mình?

Y vẫn chưa hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân của Đỗ Ngôn Mạch, tóm lại đây không phải là thế giới mà y muốn thâm nhập, cuộc sống của cậu thiếu niên thuộc về chính cậu ấy, y chỉ là một đoạn… ruột thừa trong sinh mạng của cậu ấy mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, biết đâu ngày nào đó không vừa mắt là cắt mất tiêu.

Bọn họ lại chiến lần nữa, sau khi làm xong, Đỗ Ngôn Mạch đột nhiên hỏi: “Anh tên gì?”

An Cúc Nhạc vẫn còn chìm trong mơ màng sau cao trào, nhất thời không hiểu cậu ấy nói gì. “Hả?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em không biết tên anh.”

An Cúc Nhạc: “……” Đúng ha! Nếu tính lại, đây là lần ba lần bốn bọn họ hẹn nhau lên giường rồi, thế mà… thế mà chẳng bao giờ báo tên nhau.

Bởi vì đó giờ chỉ có hai người, cộng thêm miệt mài ‘lao động’, cho nên không cần thiết xưng hô, huống hồ Đỗ Ngôn Mạch họ gì tên gì sinh tháng mấy năm mấy hay học ở trường nào, An Cúc Nhạc biết hết, vì vậy y không nghĩ tới việc đề cập về bản thân. An Cúc Nhạc suy nghĩ một chút, nói rõ mọi thứ là chuyện không thể nào, nhưng nói tên thật cũng được.

“An Cúc Nhạc.”

“Hả?”

“An trong An cư lạc nghiệp, Cúc… trong Cúc Thủy Hiên, Nhạc trong khoái nhạc (vui mừng). Ầy, Cúc Thủy Hiên là cái hiệu… bánh bích quy sữa Nei Nei đó, hồi nhỏ có ăn chưa? Đừng nhìn chằm chằm núm vú của tôi, tôi làm cho cậu xem.”

Bác bích quy sữa Nei Nei.

Bánh bích quy sữa Nei Nei hiệu Cúc Thủy Hiên.

Dứt lời, An Cúc Nhạc chộp giấy bút trên tủ đầu giường, viết tên mình cho cậu ấy.

Đỗ Ngôn Mạch nhìn một hồi, nói về tên gọi thì, Cúc không phải là từ thường dùng, cậu gãi gãi đầu, An Cúc Nhạc thấy vậy, nổi hứng nói văn giải chữ. “Cúc… là động tác thế này nè.”

Y mở hai tay ra rồi hợp chúng lại, bốn ngón tay uốn vào trong. “Dùng hai tay để bốc, Cúc Nhạc tức là… bốc lên niềm vui, người đặt tên cho tôi giải thích như thế.”

Tư thế này làm cho cổ tay của An Cúc Nhạc hiện rõ trước mặt cậu thiếu niên, trên cổ tay trái của y có một vết sẹo, trông vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn.

Đỗ Ngôn Mạch liếc nhìn vài lần, cũng không hỏi han gì, nụ cười của An Cúc Nhạc rất chân thành, có vẻ không sợ bị hỏi. Trực giác nói cho Đỗ Ngôn Mạch biết, nếu cậu hỏi, An Cúc Nhạc sẽ trả lời cậu, y không định giấu diếm chuyện này, thậm chí còn cố ý lộ ra ngoài, có khi còn dùng giọng điệu sung sướng để nói ra ấy chứ.

Bình thường người ta sẽ trốn tránh những chuyện ngu xuẩn mà mình từng phạm phải, mỗi khi hồi tưởng sẽ tự thấy xấu hổ: thôi thôi không nhắc lại nữa.

An Cúc Nhạc thì không.

Y đang lăng trì chính mình.

Dùng cách thức đối mặt khác thường gần như là bệnh hoạn.

Đỗ Ngôn Mạch chớp mắt, không nhìn chỗ đó nữa, ngược lại nhìn vào mắt An Cúc Nhạc, mở miệng gọi một tiếng: “Cúc Nhạc.”

An Cúc Nhạc sửng sốt.

Tiếng gọi này, ánh nhìn này, lại làm cho lồng ngực y chấn động trên diện rộng, giống như bị hai chữ này đâm xuyên thấu.

Cậu thiếu niên nhỏ tuổi gọi tên y, đa số mọi người đều gọi Hoa cúc Hoa cúc.

Nghe đồn nếu bị ma quỷ nắm giữ tên họ, mình sẽ bị nó khống chế, thật ra An Cúc Nhạc cũng khá tin điều này, cho nên bảo mọi người dùng biệt danh gọi mình, dần dà dần dà, y sắp quên luôn tên thật của bản thân, quên cả lời chúc phúc tha thiết mà người chọn tên cho mình gửi gắm ngay khoảnh khắc mình sinh ra.

“Cúc Nhạc.” Cậu thiếu niên gọi thêm lần nữa, ôm lấy y.

Cuối cùng An Cúc Nhạc cũng hoàn hồn. “Không biết lớn nhỏ.”

Y mắng, muốn đẩy cậu ấy ra, thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch ôm rất chặt, eo y như sắp gãy, không thể hít thở. “Gọi tôi… gọi tôi… nói chung là, đừng gọi thẳng tên tôi.” Tôi chịu không nổi.

Đỗ Ngôn Mạch ngẫm nghĩ. “Anh… An?”

“Phụt.” Cái này thì lại quá nghiêm túc.

Gọi Hoa cúc đi vậy, nhưng mình lớn hơn cậu ấy cả một giáp mà. Chẳng lẽ gọi anh? Anh An? Vậy nghe mắc ói quá… “Anh Hoa cúc.”

“Hả?”

*Thật ra nguyên văn là Hoa cúc tiên sinh, mà tui không thích từ tiên sinh cho lắm, nghe không có thuần Việt, nên là tui sẽ cho em nó gọi “anh” vậy =))

An Cúc Nhạc: “Gọi anh Hoa cúc.” Thời xưa có một thiên văn, gọi là “Ngũ Liễu tiên sinh truyện”, đóa cúc nhà y cũng quyết định noi theo: chẳng biết tiên sinh là người nơi nào, cũng chẳng biết tên họ là gì. Trên người có đóa cúc chất lượng, lấy đó làm tên vậy.

*Đào Uyên Minh sống thời Đông Tấn, ông tự đặt hiệu Ngũ Liễu tiên sinh, “Ngũ Liễu tiên sinh truyện” kể về chính ông, một ẩn sĩ trong ngôi nhà có trồng năm gốc liễu.

“……” Cậu thiếu niên hình như cũng cảm thấy xưng hô này khó đọc, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của An Cúc Nhạc, cậu quyết định không kháng nghị, ngoan ngoãn gọi: “Anh Hoa cúc.”

Tuy rằng tên là do mình tự đặt, nhưng đến khi gọi thật, An Cúc Nhạc bật cười hô hố. “Ha ha ha ~ cứ gọi thế đi, nhưng mà trên giường đừng bao giờ gọi, anh Hoa cúc ~ anh Hoa cúc ~ Cúc trống không ~ ha ha ha ~~”

Gậy thịt lấp kín cúc thịt, đường ruột khỏe.

“……” An Cúc Nhạc tự nói tự cười, Đỗ Ngôn Mạch nghe không hiểu, trên đầu hiếm khi xuất hiện hắc tuyến.

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Anh Hoa cúc, anh mấy tuổi?”

An Cúc Nhạc tức thì nghẹn họng.

Má, bây giờ đúng là hết cười nổi.

Đỗ Ngôn Mạch tự đoán: “Anh có vẻ giống sinh viên đại học… hai mươi mốt hả?”

Ha.

Thiếu tận bảy tuổi, An Cúc Nhạc thật sự không biết nên mừng hay nên… thế nào đây? Khai tuổi thật không phải là vấn đề, nhưng khi biết hai người kém nhau cả một giáp, cậu thiếu niên sẽ phản ứng ra sao? Có khi nào cậu ấy nghĩ mình bị gạt không?

Vớ vẩn, ai gạt cậu ấy chứ? Ông đây vĩnh viễn mười tám tuổi, là huyền thoại bất lão!

Trong lòng An Cúc Nhạc xoắn xuýt, thế này thế kia quấn chừng vài vòng, quấn đến độ tim phổi đều đau, cuối cùng y nghĩ thôi kệ đi, dù sao cũng không phải duy trì quan hệ lâu dài, không cần quá thành thật.

Y thở hắt ra. “Đúng, hai mươi mốt.”

Nghe xong mấy chữ này, Đỗ Ngôn Mạch nâng mi mắt, ánh mắt ngờ vực chớp động. “Chúng ta kém nhau bốn… năm tuổi?”

Không, kém mười hai tuổi.

An Cúc Nhạc cười cười, không nói tiếp, ôm lấy cậu thiếu niên, cúi đầu hôn cậu ấy, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cậu thích tôi mấy tuổi thì mấy tuổi, vì để mai này cậu nhớ lại toàn hồi ức tốt đẹp, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu phát hiện ra sự thật ~

An Cúc Nhạc yên lặng thề với lòng.

_____________________

Cúc lừa tềnh em nó (¬‿¬) Thì ra tên Cúc không phải là Cúc mà là Cúc (‾-ƪ‾) 

Chương 17

Tagged:

47 thoughts on “An Cư – 16

  1. tui thích há cảo 07/11/2015 at 19:33 Reply

    Hố hố được com đầu
    Em Cúc lừa tềnh quá nhỉ,hai mốt gì mà hai mốt,ông đừng để tui khinh

    Like

    • Nana 09/11/2015 at 00:09 Reply

      Cúc còn trẻ, Cúc thích đi chơi ( ´ ▽ ` )ノ

      Liked by 1 person

  2. highfly 07/11/2015 at 19:34 Reply

    ( ̄^ ̄) cuc khong phai cuc ma la cuc???? ko hiu gi luon >.<
    Co ma mai mot biet anh Cuc hon minh 1 giap thi mat cua em ko biet ra sao luon hahaha

    Liked by 1 person

    • Nana 09/11/2015 at 00:09 Reply

      Thì tức là Cúc không phải Cúc mà là Cúc đó mà thì tức là cái Cúc đó đó ( ̄^ ̄)

      Liked by 3 people

  3. anika1208 07/11/2015 at 20:13 Reply

    “Thì ra tên Cúc ko phải cúc mà là cúc” => nàng bắt chước con Múp à, cò trog đàn cò chứ ko phải cò trong….dài quá quên zồi =))))))
    Anh Cúc lừa tềnh quá, nói khống tuổi =)))))) sau này e nó bik đè tàn cúc anh cho coi XD ~~~

    Liked by 1 person

    • anika1208 07/11/2015 at 21:00 Reply

      Mờ em Mạch nói ko thik gọi thầy…có khi nào người ẻm thik là thầy giáo hơm 😳😳😳

      Liked by 5 people

      • tieulam 07/11/2015 at 21:56 Reply

        Tui cũng nghĩ vậy, cơ mà em Mạch quên tình đầu lẹ lẹ đi, đi chữa vết thương lòng cho Cúc tiên sinh nhà tui nè QAQ

        Liked by 2 people

        • anika1208 07/11/2015 at 21:57 Reply

          Đúng đó, các tiểu thụ đáng thương của tui, tr nào đang theo cũng ngay gđ này nà nàm thao?? QAQ ~

          Liked by 1 person

          • tieulam 07/11/2015 at 21:59 Reply

            =)))) tuôi thương nhất là kiểu bị dùng để thế thân cho ngta á QAQ

            Liked by 1 person

            • anika1208 07/11/2015 at 22:00 Reply

              Em Mạch cũng chưa tới mức thế thân, chỉ là xem anh như người an ủi mình thôi, nhìu thằng tra xem thụ như tên kia mới đáng đánh =w=

              Liked by 1 person

    • Nana 09/11/2015 at 00:09 Reply

      Em nó biết là chuyện của rất lâu sau này :))))

      Liked by 1 person

  4. Tâm Khiết 07/11/2015 at 20:35 Reply

    u~u~u~ 2 người này kute quá đáng =))) học bài mới trong sáng làm sao =))))) 21 tuổi mới phơi phới làm sao =))))))

    Liked by 2 people

    • Nana 09/11/2015 at 00:10 Reply

      Thấy Cúc tuổi thì già thôi chứ tính tình hay tướng tá còn phơi phới lắm (≧∇≦)

      Liked by 1 person

  5. onlyu 07/11/2015 at 21:04 Reply

    tui thích gọi Hoa cúc tiên sinh hơn, Cúc trẻ hơn tuổi nhiều nhỉ

    Like

  6. NidB 07/11/2015 at 21:14 Reply

    Rõ ràng mà, Cúc này là Cúc chứ không phải cúc, ngay từ đầu Cúc k phải cúc mà phải là Cúc (▰˘◡˘▰)

    Mà nghe Hoa cúc tiên sinh tui ưng đó, giống kiểu mấy ông chú ngày xưa tay cầm quạt ra vẻ chính trực nhưg thực tế là biến thái luyến đồng =))))

    Liked by 2 people

    • Nana 09/11/2015 at 00:11 Reply

      Hiểu ý tui đó \(//∇//) Ơ thế thích tiên sinh à (´・_・`)

      Liked by 1 person

      • NidB 09/11/2015 at 12:57 Reply

        ừ, nghe biến thái hơn =))))

        Like

  7. tieulam 07/11/2015 at 21:55 Reply

    Vầng, giờ tôi mới biết tên Cúc nghĩa là Cúc =))))
    Mà đúng là hai bạn đi học bài đấy chớ, mỗi lần học xong em Mạch lại tiếp thu thêm nhiều kiến thức và kĩ năng mới =))))))

    Liked by 1 person

    • Nana 09/11/2015 at 00:13 Reply

      Thì ai cũng tưởng Cúc là Cúc nhưng thật ra là Cúc đó mà ( ´ ▽ ` )ノ

      Liked by 1 person

      • tieulam 09/11/2015 at 16:46 Reply

        Giống như mở ra 1 chân trời mới, hoá ra là cái tên anh nó rất đoàng quàng =)))))

        Like

  8. ダット ナクエンノ 07/11/2015 at 22:07 Reply

    Haizzz ai cũng có nỗi lòng riêng không ai chạm đến được…. Hóng tới lúc hai người yêu nhau :)))

    Like

    • Nana 09/11/2015 at 00:07 Reply

      Nói chung thật ra người em Mạch yêu thầm cũng không ảnh hưởng gì lắm, có tên tra công của Cúc thôi :)))

      Like

      • ダット ナクエンノ 09/11/2015 at 00:10 Reply

        Hóng bạn tra công xem bạn ấy đặc sắc đến mức nào :))

        Like

        • Nana 09/11/2015 at 00:14 Reply

          Cha này kiểu tiểu nhân xấu tánh xấu nết thôi chứ ko có gì đặc sắc đâu =)))

          Like

  9. […] Chương 16 | Chương 17 | Chương 18 | Chương 19 | Chương 20 […]

    Like

  10. Ballad_of_Jane 07/11/2015 at 23:47 Reply

    Học bài…
    Vãi cả học bài =))
    Chị buồn cười ko chịu nổi độ bá đạo của Nhạc Nhạc 😂

    Like

    • Nana 09/11/2015 at 00:07 Reply

      An toàn là trên hết mà 😂

      Like

  11. Khiếu Nguyệt 08/11/2015 at 10:16 Reply

    Nghe anh Hoa cúc tự dưng thấy thốn thốn (´ー`) Mà người kêu thầy giáo đó có phải là người anh công thích không a (´▽`) thấy nghi nghi

    Like

    • Nana 09/11/2015 at 00:06 Reply

      Cứ nghi đi mai mốt sẽ biết =)))))

      Like

  12. love_rain 08/11/2015 at 14:33 Reply

    tui cũng ưng Hoa Cúc tiên sinh hơn, nghe biến thái thế mới thích chớ :))))))

    Like

    • Nana 09/11/2015 at 00:06 Reply

      Ấy dà nhiều người thích tiên sinh nhỉ, thế để tui coi lại ´д`

      Like

  13. Tử Mộc 08/11/2015 at 20:48 Reply

    hợ hợ…. 2 bạn học bài ghê cơ ý…
    Cảm thấy hoa cúc tiên sinh có vẻ tự dìm mình vì quá khứ of mình quá cơ..

    Like

  14. thuytien11111991 09/11/2015 at 19:58 Reply

    Chẳng lẽ em Mạch thích thầy giáo nên ẻm ko thích cách xưng hô thầy trò. Mà Cúc ơi, Cúc lừa ẻm, sau này ẻm cũng biết mà.

    Like

  15. Fly209 12/12/2015 at 22:35 Reply

    Chả hiểu sao đọc đến đoạn em Mạch gọi thẳng tên bạn Cúc mà lòng tớ mềm hết cả ra luôn T ^ T Em Mạch có một thứ có thể giết tim người khác, làm chết chìm tớ từ đầu truyện tới giờ chính là sự dịu dàng của em, và tớ nghĩ chính sự dịu dàng ấy cũng chính là thứ khiến bạn Cúc có thể thoát khỏi quá khứ và “an cư lạc nghiệp” với em T ^ T

    Liked by 1 person

    • Nana 13/12/2015 at 00:31 Reply

      Em nó như làn gió mát đưa Cúc bay khỏi vũng sình của quá khứ 😂😂

      Like

  16. camap280196 21/01/2016 at 00:07 Reply

    “Hôm nay có thể đi học bài không?”, “Được, gặp ở cửa thư viện.”
    Ko đỡ đc hẳn là trg sáng cơ

    Like

  17. love_rain 03/02/2016 at 15:17 Reply

    bữa đọc ko để ý lắm, giờ nhai lại mới thấy: mấy chỗ hơn kém nhau cả con giáp thì phải là hơn kém nhau cả giáp mới đúng. 1 con giáp = 1 tuổi, 1 giáp = 12 tuổi á.

    Like

    • Nana 03/02/2016 at 17:16 Reply

      ờ ha, mà tui cứ nghĩ 1 con giáp = tất cả các con cộng lại chứ :))))

      Liked by 1 person

  18. TÓP MỠ 04/06/2016 at 20:21 Reply

    Cái câu chốt của editor hại não quá _(:з” ∠)_

    Like

  19. kamap291 29/12/2016 at 21:15 Reply

    Anh lo nghĩ cho em nhiều ghê cơ, vầy là sau này anh sẽ khổ :(. Cái đoạn đặt tên đi học bài làm mình nhớ lần đi học quân sự. Cả đám thèm đánh bài mà sợ mấy thầy đi trực nghe. Thành ra đổi thành ” ăn mì ôm” =)). Cứ: 4 con tôm ( sảnh). Mày ăn ko ( có đi ko). Ko ăn ( bỏ lượt). Aigooo. =))

    Liked by 1 person

  20. thanhdiamike 29/09/2019 at 11:34 Reply

    Chòi ơi, đọc xong chương này toai thật sự là mong tình tiết sau này Cúc ca vẫn giữ được cái khí chất khi người nhớn iêu này. Khi người nhớn iêu, sẽ là kiểu iêu cho đi bằng cách của chính mình, theo kiểu nói cho cùng thì mình iêu thế nào là cũng là chuyện của bản thân mình ấy. Nếu người được nhận tình iêu kia hiểu được, thì hạnh phúc lắm rồi. Còn nếu không hiểu được thì thôi, trách ông trời vậy. Hy vọng, thiệt là hy vọng. (๑>◡<๑)

    Like

  21. startonu 21/05/2020 at 15:45 Reply

    Chứng tỏ anh Cúc nhìn trẻ lắm lắm luôn, niên hạ hên thiệt, nhất niên hạ rồi

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫