Kim Bài Đả Thủ – 49 + 50 (V)

Kim Bài Đả Thủ

Phao Phao Tuyết Nhi

Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE

Edit: Mika

Beta: Nana

***

Chương 49

Bất kể là Phòng Vũ hay Dương Lỗi, hai người đều điên cả rồi.

Phòng Vũ từ từ rút ra khỏi cơ thể Dương Lỗi, động tác vô cùng cẩn thận. Hắn biết chắc chắn Dương Lỗi đã bị thương.

Phòng Vũ áy náy ôm Dương Lỗi, lau mồ hôi trên mặt Dương Lỗi. Dường như muốn bù đắp cho Dương Lỗi, Phòng Vũ cúi đầu xuống không ngừng hôn lên mặt hắn.

Dương Lỗi cũng ôm lấy Phòng Vũ. Cả hai đều không có kinh nghiệm, Phòng Vũ lại quá mức dữ dội, Dương Lỗi thật sự đã ăn đắng rất nhiều.

Nhưng Dương Lỗi chưa bao giờ thỏa mãn đến thế, hắn không hề hối hận chút nào.

“… Cậu thấy sao rồi? …”

Phòng Vũ lo lắng hỏi Dương Lỗi.

“… Má… đau muốn chết…” Dương Lỗi thành thật trả lời.

Phòng Vũ ôm hắn thật chặt, trong lòng Phòng Vũ cũng không dễ chịu gì.

“… Đều tại tôi… làm quá mức…”

Phòng Vũ không ngờ mình lại có thể điên cuồng như vậy. Khoái cảm mà Phòng Vũ trải nghiệm là thứ khoái cảm trước nay chưa từng có. Trong khoảnh khắc đó, hắn như đánh mất tất cả lý trí, hắn chưa bao giờ đánh mất lý trí triệt để như vậy khi làm tình cả.

“… Thoải mái không?”

Dương Lỗi xoa nhẹ hai má của Phòng Vũ, nhỏ giọng hỏi. Đây là điều mà hắn quan tâm nhất. Hắn muốn Phòng Vũ cảm thấy thật thoải mái, thoải mái như được bay lên trời.

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi.

Trong lòng Phòng Vũ như có cái gì đó được tẩy rửa. Nét mặt cố nén đau của Dương Lỗi, chẳng lẽ Phòng Vũ không nhìn thấy? Phải chịu khổ như vậy, hành vi này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của đàn ông, lẽ nào Phòng Vũ không biết?

Vậy mà lúc này, Dương Lỗi chỉ quan tâm đến cảm nhận của hắn.

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi một lát, sau đó cúi đầu xuống nói gì đó bên tai Dương Lỗi. Dương Lỗi nhịn không được bật cười.

“… Anh đó… nói năng thật bậy bạ, tôi phải báo với chú cảnh sát…”

Dương Lỗi không quên trêu chọc mấy câu.

Phòng Vũ rất muốn hỏi về cảm nhận của Dương Lỗi, nhưng mà còn cần hỏi sao? Dương Lỗi đau đến vậy thì có thoải mái nổi không?

Thấy Dương Lỗi không nằm thẳng được mà phải nằm nghiêng, Phòng Vũ thật sự không biết nên làm thế nào.

Dương Lỗi ôm Phòng Vũ, trên trán vẫn còn đọng lại mồ hôi lạnh vì đau đớn, thứ Phòng Vũ bắn vào cơ thể hắn đang chảy dọc xuống đùi, dính dớp vô cùng khó chịu, cộng thêm cơn đau nhức nhối ở nơi nào đó, Dương Lỗi có cảm giác chỗ đó của mình đã rách rồi.

Hắn cắn răng nín nhịn, nhưng lẽ nào Phòng Vũ không nhìn thấy, Phòng Vũ vội vàng lấy khăn lông và giấy vệ sinh lau sạch giúp Dương Lỗi. Chỗ đó toàn là máu pha lẫn với chất lỏng trắng đục, nhìn mà giật cả mình.

“… Không sao… nhiêu đây đáng là gì…” Dương Lỗi gắng gượng an ủi Phòng Vũ. Hắn từng bị người khác dùng dao đâm, mất rất nhiều máu trong phòng cấp cứu, so với lúc đó thì bây giờ thật sự chẳng là gì. Nếu lúc này biết được bài hát kia của Thảo Mãnh, hắn nhất định sẽ nói, đây chính là 《Cái giá của yêu thầm》.

*Thảo Mãnh là ban nhạc trẻ của Hồng Kông thành lập năm 1985, gồm 3 thành viên Tô Chí Uy, Sái Nhất Trí, Sái Nhất Kiện. Thảo Mãnh có thể gọi là ban nhạc trẻ mang phong cách “boy band” đầu tiên của Hồng Kông.

Nhưng làm sao Phòng Vũ chịu cho được? Phòng Vũ rất sốt ruột.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương Lỗi đã phát sốt.

Phòng Vũ ôm Dương Lỗi ngủ.

Dương Lỗi bị thương, hiển nhiên ngủ không ngon giấc. Phòng Vũ để hắn nằm nghiêng, ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, nhằm dời đi sự chú ý của hắn, cuối cùng Dương Lỗi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Dương Lỗi gối đầu lên tay Phòng Vũ, tuy vẫn còn đau nhưng cảm thấy rất yên tâm. Hắn mê man nghĩ, rốt cuộc Phòng Vũ không có bỏ đi.

Ôm Dương Lỗi như vậy, chỉ cần ban đêm Dương Lỗi động đậy một chút, Phòng Vũ có thể lập tức cảm giác được và tỉnh dậy ngay.

Rạng sáng, cả người Dương Lỗi nóng rần, nóng đến mức đánh thức cả Phòng Vũ. Cả người Dương Lỗi nóng như lửa, Phòng Vũ giật mình, theo thói quen đặt tay lên trán Dương Lỗi, nóng hổi!

“Chúng ta đến bệnh viện!”

Phòng Vũ đứng dậy mặc quần áo, sốt cao như vậy không thể trì hoãn nữa!

“Tôi không đi!”

Cho dù sốt đến mê man, Dương Lỗi vẫn còn minh mẫn. Đến bệnh viện phải kiểm tra nguyên nhân, hắn có thể để người khác kiểm tra nguyên nhân sao??

“……” Phòng Vũ cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn hiểu nỗi lo của Dương Lỗi, nhưng bây giờ không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Dương Lỗi.

“Vậy để tôi đi mua thuốc cho cậu!”

Phòng Vũ nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

“… Trong nhà có thuốc, bảo thím Trương đưa thêm mấy viên thuốc hạ sốt… nói với thím ấy tôi dầm mưa bị cảm…”

Cho dù sốt cao đến vậy, đầu óc Dương Lỗi vẫn còn sử dụng được.

Nghe nói Dương Lỗi bị sốt, thím Trương cũng lo lắng không kém, bà đưa cho Phòng Vũ mấy viên thuốc hạ sốt rễ bản lam gì đó, còn lên lầu muốn tự mình chăm sóc cho Dương Lỗi. Sắc mặt của Phòng Vũ và Dương Lỗi đều hiện rõ sự lúng túng, Dương Lỗi kéo chăn che kín toàn thân, khuyên can mãi thím Trương mới chịu đi.

Đêm hôm trước, chiếc giường kia chẳng khác gì bãi chiến trường, vết máu pha lẫn tinh dịch, người từng trải vừa nhìn là hiểu ngay. Phòng Vũ tháo ra giường,  để cho Dương Lỗi nằm thoải mái hơn, may là hắn đã giấu tấm ra giường trong phòng tắm, thế nên mới không bị thím Trương phát hiện. Chờ thím Trương đi rồi, Phòng Vũ cho Dương Lỗi uống thuốc và nằm ngủ, cuối cùng mới vào phòng tắm giặt sạch ra giường.

Nhưng giặt xong mà không phơi đâu có được? Để trong thau thì lại làm phiền thím Trương, phơi trong phòng cũng không xong, phơi trên ban công sẽ bị thấy ngay. Do dự cả buổi, Phòng Vũ quyết định đi xuống dưới. Lúc đi xuống dưới phơi ra giường, tim Phòng Vũ đập một trăm tám chục nhịp, năm 15 tuổi, lần đầu tiên cầm dao chém người, Phòng Vũ cũng không có hồi hộp như vậy.

Thím Trương đang làm việc ở trong sân, sao có thể không nhìn thấy Phòng Vũ?

“Đổ bia lên đó, bẩn quá nên…”

Phòng Vũ vội vàng nói.

“Tiểu Vũ, con thật là, con tự giặt làm gì? Bẩn thì cứ đưa cho mẹ giặt, con xem mẹ nuôi là người ngoài à?”

Thím Trương vừa giúp Phòng Vũ phơi vừa cằn nhằn.

“… Không phải… con chỉ tiện tay làm thôi…”

Phòng Vũ cười gượng, nụ cười cứng ngắc.

Thuốc hạ sốt bắt đầu phát huy tác dụng, nhìn Dương Lỗi đổ mồ hôi khi đang ngủ, Phòng Vũ quyết định đến bệnh viện.

Phòng Vũ đến bệnh viện là vì vết thương của Dương Lỗi, hắn biết phải có biện pháp xử lý kịp thời, nếu không Dương Lỗi cứ chịu đựng như vậy sẽ không ổn.

Phòng Vũ nhắm mắt bước vào cổng bệnh viện, hắn cũng ngại lắm chứ, nhưng vì Dương Lỗi, hắn kiên quyết đi vào. Hắn phải lấy ít thuốc, ít nhất cũng phải giảm bớt đau đớn cho Dương Lỗi.

“Bác sĩ, bạn của tôi…”

Phòng Vũ mở miệng một cách khó khăn, cho dù cảm thấy rất xấu hổ, Phòng Vũ vẫn miêu tả cặn kẽ tình trạng của Dương Lỗi. Việc này không thể trì hoãn nữa, Phòng Vũ hiểu rất rõ, thế nên cho dù có bị người khác nhìn bằng ánh mắt soi mói, Phòng Vũ cũng mặc kệ.

May là bác sĩ của khoa này là một bác sĩ khoảng năm sáu chục tuổi, mặt mũi hiền lành. Vị bác sĩ già là người từng trải, quan điểm không giống những người khác, đối với chuyện này, ông vẫn giữ nguyên thái độ khoa học. Bác sĩ kê đơn mấy loại thuốc giảm đau, cầm máu, giảm sưng, còn đưa thêm một hộp thuốc bôi trơn, ngoài ra không hỏi gì nhiều, cũng không dùng ánh mắt soi mói nhìn Phòng Vũ.

Phòng Vũ cầm mấy loại thuốc được kê đơn rồi đón taxi quay về nhà Dương Lỗi, cẩn thận thoa thuốc cho Dương Lỗi.

Thuốc này quả thật rất đúng bệnh, sau khi thoa thuốc, Dương Lỗi mơ màng cảm thấy thoải mái hẳn, rốt cuộc cũng yên giấc, hơi thở đều đặn trở lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Phòng Vũ ngồi xuống bên giường, nhìn Dương Lỗi.

Cứ im lặng nhìn Dương Lỗi như thế.

______________

Chương 50

Qua mười ngày nửa tháng, Dương Lỗi mới hồi phục như bình thường.

Phòng Vũ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Dương Lỗi, trước đây Dương Lỗi đã biết Phòng Vũ là người rất quan tâm chăm sóc người khác, bây giờ Phòng Vũ lại càng quan tâm hơn.

Dương Lỗi đã nói với Phòng Vũ, chuyện này không phải lỗi của Phòng Vũ, là bản thân hắn tự nguyện, nhưng dường như Phòng Vũ vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm, vì thế chăm sóc Dương Lỗi rất chu đáo.

Nhưng mà Phòng Vũ càng quan tâm, Dương Lỗi càng thấy lo lắng.

Hắn sợ Phòng Vũ sẽ hối hận.

Hắn không biết Phòng Vũ đã thật sự chấp nhận tình cảm của mình chưa, hay chỉ vì xúc động nhất thời mà làm thế, chẳng qua Phòng Vũ không muốn hai người tan rã như vậy, muốn giữ hắn ở lại.

Nhiều lần Dương Lỗi muốn mở miệng hỏi, nhưng hắn cảm thấy mình nên cho Phòng Vũ thời gian suy nghĩ thì hơn.

Lẽ nào lại cong dễ dàng như thế? Chẳng phải ngay cả hắn cũng suy nghĩ suốt một thời gian mới quyết định đó sao?

Nói đi cũng phải nói lại, những nụ hôn của Phòng Vũ đêm đó, tình cảm mãnh liệt của Phòng Vũ, không thể nào là giả được. Đối với người mình không có cảm giác, lại còn là người cùng giới, chẳng lẽ làm được đến mức đó?

Vì vậy Dương Lỗi cũng bình thường trở lại.

Khoảng thời gian đó, hắn giống như con mèo rình trộm thịt sống, mỗi khi đến chỗ không người, hắn sẽ ôm hôn Phòng Vũ.

Dương Lỗi cảm thấy ôm hôn Phòng Vũ giữa ban ngày ban mặt rất kích thích.

Ở sau nhà Dương Lỗi có trồng mấy cây ngô đồng, cành lá rậm rạp, tán cây rất lớn, cho dù đứng trên lầu nhìn xuống cũng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp tán lá, không thể nhìn thấy bên dưới.

Trong bụi cỏ bên cạnh hàng cây có rất nhiều hoa dại, phía sau còn có một chòi nghỉ mát nhỏ. Trong chòi có một bộ bàn ghế bằng đá, mỗi khi trời nóng vào đó ngồi rất là mát, thím Trương và mấy cô chú sẽ dọn cơm trưa và cơm tối ra chòi nghỉ mát này. Đặc biệt là những ngày hè, sau khi đốt mấy khoanh nhang muỗi, mọi người sẽ ngồi ở bên trong ăn cơm, trò chuyện, hóng gió, nếu thời tiết tốt còn có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, phải nói là rất thoải mái, quãng thời gian này đã để lại cho Dương Lỗi nhiều kỷ niệm đẹp.

Dương Lỗi lớn lên dưới hàng cây ngô đồng, vì thế hắn cũng có máu lãng mạn trong người. Ngày xưa khi biết yêu lần đầu, Dương Lỗi từng nghĩ nếu sau này có pansy, mình nhất định phải dẫn cô ấy đến đây rồi hôn cô ấy dưới tàng cây này.

Hôm nay thím Trương và chú Lưu đi đến vườn rau ở góc đông nam khu nhà, Phòng Vũ cũng đi theo phụ giúp. Phòng Vũ lớn lên ở thành phố, thế nên những thứ như mầm giá đỗ và ớt hiểm rất mới lạ đối với hắn. Đặc biệt nhất là chú Lưu còn trồng một loại hương liệu, loại hương liệu này được sử dụng trong nấu nướng ở các nước Đông Nam Á, vất vả lắm chú Lưu mới kiếm được hạt giống để gieo trồng, tình hình sinh trưởng cũng không tệ. Ông giảng giải từng chút một về phương pháp gieo trồng và cách sử dụng hương liệu cho Phòng Vũ, Phòng Vũ lắng nghe một cách chăm chú. Nhà hàng Thế Kỷ đang đổi mới thực đơn, Phòng Vũ nghĩ có thể dùng loại hương liệu này để nấu những món ăn mới, nói không chừng sẽ thành công, vì thế hắn cẩn thận hỏi han chú Lưu, sau đó ngồi xổm dưới đất tập trung nghiên cứu hương liệu đó.

Người xưa có câu, đàn ông chăm chú làm việc là hấp dẫn nhất. Dương Lỗi đứng bên cạnh nhìn Phòng Vũ, nhìn dáng vẻ tập trung và gương mặt cương nghị điềm tĩnh của Phòng Vũ, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

Ánh mặt trời chói chang rọi lên người Phòng Vũ, mầm rau xanh mơn mởn, cây ớt đỏ au, cơn gió tươi mát đầu thu thoang thoảng mùi bùn, tất cả như đang tôn lên vẻ đẹp của người trước mặt, khiến cho trái tim Dương Lỗi mê say. Ánh mắt hắn chuyển từ cổ Phòng Vũ xuống dưới, trượt vào trong cổ áo sơmi rộng mở của Phòng Vũ, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, cứ như bị mèo cào vậy.

“Phòng Vũ, qua đây, tôi có chuyện muốn tìm anh.”

Dương Lỗi ra vẻ bình thường, bước qua kéo Phòng Vũ.

Phòng Vũ cứ tưởng Dương Lỗi có chuyện muốn nói, hắn đi theo Dương Lỗi đến chỗ cây ngô đồng ở phía sau tòa nhà.

“Gì vậy?”

Phòng Vũ vừa mở miệng, Dương Lỗi đột nhiên đẩy hắn vào thân cây, hôn lên môi hắn.

“… Đừng quậy!”

Phòng Vũ rất đau đầu với tính tình bồng bột của Dương Lỗi.

“… Không có ai nhìn thấy đâu…”

Dương Lỗi ôm Phòng Vũ, nghiêng đầu qua hôn tiếp.

Nơi này thật sự không có ai, Phòng Vũ bị Dương Lỗi hôn đến nóng trong người, vì thế cũng ôm Dương Lỗi vào lòng, hôn đáp trả.

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngô đồng, tạo thành những vết lốm đốm dưới mặt đất, che phủ hai người đang ôm hôn dưới tàng cây, bóng cây nhẹ nhàng lay động, giống hệt cảnh tượng trong một bộ phim tình yêu trong sáng tuổi học trò…

Hai người không dám hôn lâu, hành vi vụng trộm hôn nhau làm cho cả hai càng có thêm cảm giác. Vất vả lắm mới tách môi ra, Phòng Vũ vội vàng chỉnh lại quần áo bị Dương Lỗi làm nhăn nhúm, còn Dương Lỗi phải cắn lên mặt hắn một cái mới chịu thôi.

“Tiểu Vũ! Qua giúp một tay đi!”

Tiếng gọi của chú Lưu truyền đến từ sau nhà.

“Đến ngay!”

Phòng Vũ cất giọng trả lời, cùng Dương Lỗi nhìn nhau cười…

Bọn Lý Tam nói, chắc chắn gần đây Dương Lỗi đang yêu đương cuồng nhiệt.

Bởi vì gần đây Dương Lỗi không bình thường, hết sức không bình thường.

Lúc đi chơi với đám anh em, Dương Lỗi chẳng bao giờ tập trung, cứ tìm cớ chuồn trước, không còn hăng hái dẫn cả bọn đi chơi như ngày xưa nữa.

“Anh Lỗi, anh có nghĩa khí không vậy? Lại đi nữa hả?”

Đám anh em đều cảm thấy buồn bực.

“Mọi người ở lại chơi vui vẻ! Cứ tính cho tôi là được!”

Dương Lỗi hào phóng nói.

“Có phải anh vội vàng chạy đi hẹn hò không?”

Vài anh em cười hề hề trêu chọc.

Dương Lỗi cũng cười ha ha.

“Bị mọi người nhìn ra rồi, đúng thế!”

“Á à! Đại ca đúng là trọng sắc khinh bạn mà!”

Câu trả lời của Dương Lỗi làm cho cả bọn như bùng nổ, đám anh em vội vàng vây xung quanh hắn.

“Dẫn chị dâu đến giới thiệu đi!”

“Người đẹp chỗ nào thế? Trung học Thực Nghiệm hả? Hay là Cửu Trung?”

Dương Lỗi có thể nói “người đẹp” đó ở đâu sao? Nói ra còn không hù chết bọn họ?!

“Được rồi, được rồi, đừng đoán mò nữa! Tôi đi đây!”

Dương Lỗi quay lưng chạy mất, dáng vẻ cuống quýt của hắn làm cho đám anh em ở phía sau ồ lên trêu chọc.

Yến Tử Ất cũng rất hài lòng, bởi vì gần đây Dương Lỗi làm việc rất tốt, chỉ cái gì làm cái đó, trước giờ chưa từng thấy Dương Lỗi vui vẻ và nghe lời như vậy, lại còn ngâm nga hát trong phòng làm việc, cả gương mặt như tỏa sáng, có chỗ nào giống anh đại dẫn người đi khắp nơi đánh nhau như ngày xưa chứ?

“Lỗi Tử, có chuyện tốt à?”

Yến Tử Ất cũng buồn bực không thôi.

“Chuyện tốt! Tốt lắm luôn!”

Dương Lỗi nói.

“Nói nghe chút coi!”

Yến Tử Ất càng tò mò hơn.

“Bí mật!”

Dương Lỗi chọc ghẹo đại ca của mình, trên giang hồ không mấy ai dám nói thế với Yến Tử Ất.

Yến Tử Ất cốc đầu Dương Lỗi một cái, nhưng nhìn trạng thái hiện giờ của Dương Lỗi, Yến Tử Ất cũng rất yên tâm.

Với một người đang yêu cuồng nhiệt, cả thế giới sẽ trở nên rực sáng.

Lý Tam và Xuyên Tử là anh em thân thiết nhất của Dương Lỗi, hai người đều nhìn ra lần này Dương Lỗi yêu thật lòng, mấy pansy ngày xưa của Dương Lỗi, làm gì có cô nào mà bọn họ chưa từng gặp? Nhưng lần này cho dù gặng hỏi cỡ nào, Dương Lỗi cũng không chịu nói hay dẫn cô nàng đến cho bọn họ gặp mặt, cứ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Người nào đó cứ hay ngẩn người rồi cười ngây ngô, khiến cho Lý Tam và Xuyên Tử suýt rớt cằm xuống đất. Bọn họ đã nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Dương Lỗi bao giờ chưa? Chưa hề!

Đám anh em của Dương Lỗi đoán, chắc chắn Dương Lỗi đã gặp tiên nữ rồi.

Bởi vì Phòng Vũ rất thân với Dương Lỗi, cộng thêm lần trước anh em hai bên từng hợp tác tìm Chu Nhị báo thù, dần dà cũng thành quen, thế nên bây giờ anh em của Phòng Vũ và Dương Lỗi cứ như người một nhà, thường xuyên đi chơi chung với nhau. Thỉnh thoảng Phòng Vũ cũng góp mặt, Lý Tam và Xuyên Tử nhịn không được chạy qua hỏi Phòng Vũ.

“Anh Vũ, anh gặp pansy của anh Lỗi chưa?”

Lý Tam và Xuyên Tử đều nghĩ, mình chưa nhìn thấy thôi, nhưng chắc chắn Phòng Vũ đã nhìn thấy.

Quan hệ giữa Phòng Vũ và Dương Lỗi như thế nào? Bây giờ trong mắt Dương Lỗi chẳng còn người nào khác, chỉ thừa nhận một mình Phòng Vũ, người trong giới xã hội đen có ai mà không biết.

“… Cậu ấy có pansy?”

Phòng Vũ nói.

“Chứ còn gì, nhìn bộ dạng chết mê chết mệt của anh ấy là biết, nhưng hỏi thế nào anh ấy cũng không chịu nói! Chỉ biết cười ngu thôi!”

Xuyên Tử cũng không ngại miêu tả dáng vẻ ngốc nghếch của Dương Lỗi cho Phòng Vũ nghe.

“Lần này tám phần là thật rồi, anh Vũ, anh nhất định phải hỏi cho bằng được, anh ấy chỉ nghe lời mình anh thôi.”

“……”

Phòng Vũ không trả lời, căn phòng KTV tối tăm đã che giấu vẻ mặt của Phòng Vũ.

Ở bên ngoài, ở trước mặt người khác, Dương Lỗi và Phòng Vũ rất ăn ý, không để mọi người nhìn ra mình có gì khác thường.

Bọn họ chưa từng thảo luận về vấn đề này, nhưng cả hai đều ngầm hiểu. Ở bên ngoài, Dương Lỗi vẫn đối xử với Phòng Vũ như trước đây, giống như bạn chí cốt, không có gì bất bình thường, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng hạn chế rất nhiều.

Tuy bọn họ đã đi đến nước này, nhưng con đường vẫn chưa chính thức bắt đầu với bọn họ.

Cả hai đều cố ý lảng tránh đề tài ấy, không muốn suy nghĩ sâu xa hơn, hai người biết nghĩ càng nhiều chỉ càng thêm phiền não mà thôi.

Bọn họ chỉ muốn hưởng thụ cảm giác trước mắt, nếu thế giới chỉ có cảm giác từ hai phía thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, thế giới này không thể chỉ có hai người bọn họ. Về sau, cả hai càng hiểu rõ hơn.

Nhị Hắc, thuộc hạ của Phòng Vũ đã quay trở lại.

Ngoại trừ Lão Lượng và Hoa Miêu, Nhị Hắc chính là đại chiến tướng thứ ba trong đám thuộc hạ của Phòng Vũ. Trước đó hắn không có mặt ở Giang Hải mà chạy đến vùng khác đòi nợ cho La Cửu.

Trong giới xã hội đen lúc bấy giờ, đòi nợ là một công việc kinh doanh, dùng bạo lực hoặc bất cứ thủ đoạn ép buộc nào, bắt người ta trả nợ cho bằng được, nhưng việc này không vi phạm đến vấn đề đạo nghĩa, bởi vì thiếu nợ thì phải trả, đó là chuyện đương nhiên rồi.

Tình cảm của Nhị Hắc dành cho Phòng Vũ rất sâu đậm.

Không phải từ đầu Nhị Hắc đã đi theo Phòng Vũ, ngược lại, lúc đầu hắn đi theo một tên đại ca giang hồ khác Lão Chu, nhưng hiện giờ Lão Chu đã bị Yến Tử Ất và La Cửu soán ngôi, gần như mai danh ẩn tích khỏi giang hồ. Năm đó Lão Chu vẫn luôn đối đầu với La Cửu, cuối cùng bị La Cửu và Phòng Vũ đánh bại. Nhiều lần hai bên đánh nhau ầm ĩ, Nhị Hắc chính là tay đấm của Lão Chu, đối kháng với Phòng Vũ rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bại dưới tay Phòng Vũ.

Khi đó Phòng Vũ tuổi trẻ khí thịnh, công phu lợi hại cộng thêm dũng khí hơn người, đánh nhau cực kỳ ác liệt, đó chính là thời điểm Phòng Vũ bắt đầu tạo lập tên tuổi, không nhiều người có thể vượt qua hắn. Sau vài lần thua trận, Lão Chu nổi điên trút giận lên đám thuộc hạ của mình, Nhị Hắc là người đứng mũi chịu sào, bị Lão Chu đánh đập thẳng tay trước mặt người khác. Mặc dù Nhị Hắc luôn đối đầu với Phòng Vũ, lại còn là bại tướng dưới tay hắn, nhưng Phòng Vũ là người không quen nhìn cảnh lão đại đánh đập đàn em của mình. Thấy tình cảnh như vậy, Phòng Vũ không thể đứng yên được nữa, hắn bước ra lên tiếng ngăn cản Lão Chu.

Nhị Hắc đã chướng mắt với cách đối nhân xử thế của Lão Chu từ lâu, hắn bán mạng cho Lão Chu chỉ đơn giản vì muốn tìm lối thoát, hắn không ngờ lúc này người bên mình lại không buồn nói giúp một câu, còn người đứng ra ngăn cản lại là Phòng Vũ, người mà hắn muốn chém chết nhất, vậy thì làm sao Nhị Hắc có thể không xúc động, không cảm động cho được?

Kể từ đó, Nhị Hắc hoàn toàn rút khỏi băng đảng của Lão Chu, đi theo Phòng Vũ. Nhưng lúc đó Phòng Vũ có một quy tắc, người đã đánh anh em của hắn bị thương không thể đi theo hắn, Nhị Hắc không chỉ đánh mà còn đánh rất nhiều người, lẽ nào Phòng Vũ lại đồng ý? Nhưng Nhị Hắc là người đã phục ai thì sẽ quyết tâm đi theo người đó. Vì để Phòng Vũ chấp nhận mình, lúc Phòng Vũ dẫn người đi đánh một trận sống mái với băng đảng khác, Nhị Hắc xông lên trước nhất. Trận đánh này vô cùng khốc liệt, để bảo vệ cho những anh em khác, Nhị Hắc bị thương nặng đến mức suýt đã mất luôn cái mạng. Chuyện này làm cho Phòng Vũ cảm động, vì thế sau trận đánh đó, Nhị Hắc bắt đầu đi theo Phòng Vũ cho đến tận bây giờ, hơn nữa còn là anh em tốt sống chết có nhau của Phòng Vũ giống như Lão Lượng.

Nhị Hắc không chỉ biết đánh nhau mà còn rất thông minh, hắn có biệt danh là “Tiểu Gia Cát”, là người bày mưu cho cả nhóm.

*Gia Cát ở đây ý chỉ Gia Cát Lượng, vị quân sư tài ba của nước Thục thời Tam Quốc.

Hắn có đầu óc hơn Lão Lượng, bình thường hơn Hoa Miêu, khôn khéo hơn Phòng Vũ, nếu ném Nhị Hắc đến xã hội hiện đại, hắn nhất định sẽ là người sống tốt nhất.

Sở dĩ La Cửu bảo Nhị Hắc ra ngoài thu tiền nợ là vì tin tưởng Nhị Hắc sẽ không hành sự lỗ mãng, sẽ làm việc thật khéo léo và không gây ra phiền phức nào.

Ví dụ như Nhị Hắc đến nơi thu nợ, nếu các khoản nợ tương đối nhiều, hắn sẽ ở lại đây lâu hơn một chút, sau đó đi xã giao với người của hai bên hắc bạch lưỡng đạo, tạo quan hệ với bọn họ, không để đắc tội với bên nào, nếu xảy ra chuyện có thể nhờ bọn họ che chở, điều này cho thấy Nhị Hắc đúng là người từng trải, hắn hiểu rằng muốn tồn tại trong xã hội không thể chỉ dựa vào nắm đấm.

Lúc trước Phòng Vũ bị bắt vào cục cảnh sát, Nhị Hắc hay tin cũng rất sốt ruột, nhưng La Cửu không cho hắn quay lại, bây giờ rốt cuộc Nhị Hắc đã xong việc trở về, ngay đêm đó, Phòng Vũ tổ chức một buổi tiệc tẩy trần cho hắn tại nhà hàng Thế Kỷ, vừa nhìn thấy Phòng Vũ, Nhị Hắc vội vàng chạy lại ôm Phòng Vũ thật chặt.

“Anh! Nhớ anh chết mất!”

Đã lâu không gặp Phòng Vũ, Nhị Hắc có hơi kích động.

Cái ôm của Nhị Hắc chỉ đơn thuần là cái ôm giữa các chiến hữu, Nhị Hắc hơi kích động nên ôm lâu một chút. Dương Lỗi đứng bên cạnh thấy thế lại không vui.

“Được rồi được rồi, không buồn nôn à?”

Dương Lỗi cố ý bắt bẻ.

Nhị Hắc cười ha ha. Tuy Nhị Hắc và Dương Lỗi chỉ gặp nhau vài lần ở các vùng khác, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Lần này Nhị Hắc quay về còn mang theo một tin tốt: Hắn muốn kết hôn.

Vợ của Nhị Hắc là một cô gái hiền lành, tất cả mọi người đều vui mừng cho hắn.

Buổi tối cả đám kéo nhau đi ca hát. Đã lâu không gặp Phòng Vũ, Nhị Hắc kéo Phòng Vũ lên quán bar ở tầng trên KTV uống rượu và trò chuyện.

Hai người uống rất nhiều, và cũng nói rất nhiều.

Nhị Hắc kể cho Phòng Vũ nghe về chuyến đi đòi nợ ở bên ngoài, kể chi tiết từng chuyện một, nhất là lúc ở Lữ Thành, ở đó có một tên côn đồ rất hung hãn. Tên côn đồ xưng bá một phương ở Lữ Thành chính là chỗ dựa của con nợ mà Nhị Hắc phải đòi. Ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này, Nhị Hắc đi hỏi thăm tình hình xung quanh chứ không lập tức ra tay. Trước tiên, hắn mời tên côn đồ nọ đi ăn uống một bữa, ai ngờ tên côn đồ kia rượu đã uống, tiền đã cầm, lợi ích đã thu, nhưng kết quả vẫn trở mặt như thường, còn đánh anh em của Nhị Hắc bị thương. Nhị Hắc không nhịn gã ta nữa, hắn dùng thủ đoạn hiểm độc để trả thù, Nhị Hắc luôn cho rằng có thể mua chuộc thì mua chuộc, mọi chuyện thuận lợi thì càng tốt, nhưng nếu mày đã trở mặt, tao sẽ trả lại gấp trăm lần, để xem ai tàn nhẫn hơn ai.

“Bây giờ nó đã bị em xử lý rồi, không dám chống đối nữa! Chẳng dám hó hé tiếng nào đâu!”

Nhị Hắc đắc ý nói.

Nhưng nghe Nhị Hắc kể toàn bộ quá trình, Phòng Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cậu có nhắc đến anh Cửu không?”

“Có chứ! Sao lại không? Vừa nhắc tên anh Cửu là nó sợ mất vía!”

Phòng Vũ nhíu mày. Kinh nghiệm bản thân nói cho hắn biết, việc này vẫn chưa kết thúc.

“Lần sau đừng nói ra, cường long không áp địa đầu xà*, đã làm thì phải làm thật kín đáo. Đừng gây tai họa về sau cho anh Cửu.”

*Một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó -> Một người có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chế ngự được kẻ khác ở ngay địa phương của mình.

Phòng Vũ lăn lộn đã nhiều năm, hắn cũng không phải người hiền lành gì. Lúc cần tàn nhẫn, Phòng Vũ sẽ tàn nhẫn, nếu không làm sao hắn lên được vị trí của ngày hôm nay.

“Sợ cái gì! Anh Vũ, em làm việc mà anh không yên tâm sao? Thằng đần kia bị em xử đẹp rồi, nó không dám hó hé gì đâu!”

Nhị Hắc rất tự tin.

Nhưng sau này sự thật đã chứng minh, nỗi lo của Phòng Vũ là hoàn toàn chính xác.

Tai họa từ cuộc trả thù này đã làm chấn động cả một phương, ảnh hưởng của nó đối với giới xã hội đen ở Giang Hải giống như một cơn địa chấn, hủy hoại La Cửu, và hủy hoại cả Phòng Vũ.

Hai người lại bàn đến chuyện kết hôn của Nhị Hắc, Phòng Vũ cũng cảm thấy mừng cho Nhị Hắc.

“Người như chúng ta, có thể yên ổn lập gia đình không phải chuyện dễ dàng. Sau khi cậu kết hôn, anh sẽ nói với anh Cửu, chuyện đòi nợ này giao lại cho người khác, cậu cứ đến nhà hàng của anh làm việc, làm mấy chuyện đàng hoàng một chút, cũng đến lúc nên sống yên ổn rồi.”

Phòng Vũ nói.

Phòng Vũ thật lòng suy nghĩ cho anh em của mình.

“Cảm ơn anh Vũ. Không gạt anh chứ, lăn lộn trên giang hồ bấy lâu, quả thật sống không yên ổn gì. Từ khi quen biết Tiểu Cầm, em bắt đầu nghĩ đến một cuộc sống yên ổn hơn. Nếu là vài năm trước, em không đời nào tin rằng mình sẽ nghĩ như vậy.”

Nhị Hắc cũng nói thật lòng.

Xã hội đen lăn lộn trong giang hồ như bọn họ, bất kể là vì nghĩa khí, danh lợi, tiền tài, hay là vì muốn nổi bật hơn người, nhưng đến một lúc nào đó, bọn họ sẽ cảm thấy lăn lộn không nổi nữa. Điều này không liên quan đến dũng khí, chẳng qua đó là nhu cầu của con người. Nhu cầu được sống sót.

Phòng Vũ gật đầu.

Nhị Hắc uống một hớp rượu, nhìn Phòng Vũ.

“Anh Vũ, còn anh thì sao?”

Phòng Vũ biết Nhị Hắc muốn hỏi điều gì.

“Vẫn một mình à?”

Nhị Hắc biết, kể từ khi chia tay bạn gái cũ, Phòng Vũ không còn yêu đương nữa. Nói đi nói lại, đám anh em bọn họ đều cảm thấy Phòng Vũ là người không dễ dàng động tâm với người khác, nhưng một khi đã động tâm rồi, người như hắn sẽ trở nên rất nguy hiểm.

“Đừng do dự nữa, tìm ai đó đối xử tốt với mình rồi nhanh chóng lập gia đình đi. Anh nhìn em nè, bây giờ làm cái gì em cũng thấy hài lòng, thỏa mãn. Tại sao vậy, tại vì em có mục tiêu! Em muốn mang đến những ngày tháng tốt đẹp cho vợ mình, sau này có con em sẽ làm một người cha tốt, cố gắng nỗ lực hết mình! Cảm giác này chân thật lắm anh ạ, trước giờ em chưa từng cảm nhận được điều tương tự.”

Ngày xưa Nhị Hắc cũng là kẻ phong lưu có tiếng, lại còn quen thói lăng nhăng, nhưng bây giờ hắn thật sự cảm thấy đàn ông cần có một gia đình.

“Anh Vũ, bây giờ trong lòng anh rốt cuộc có ai chưa?”

Thấy Phòng Vũ không nói tiếng nào, Nhị Hắc gặng hỏi.

Phòng Vũ im lặng một lúc, Nhị Hắc cứ tưởng hắn sẽ trả lời “không có” như mọi khi, nhưng không ngờ lại nghe Phòng Vũ nói:

“Có rồi.”

“Thật sao? Là người thế nào?” Nhị Hắc hứng thú hỏi.

“Tốt lắm.”

Phòng Vũ nói.

“… Tốt vô cùng.”

“Vậy thì tốt quá rồi còn gì?! Sao vẻ mặt của anh lại như thế?”

Nhị Hắc buồn bực nhìn khuôn mặt đầy tâm sự của Phòng Vũ.

Phòng Vũ uống rượu. Cồn chỉ càng làm cho đầu óc của hắn thêm mơ hồ.

“… Anh cảm thấy chuyện giữa anh và cậu ấy là không đúng, vừa không đúng vừa không bình thường… làm thế này sẽ hại cậu ấy, còn hại chính bản thân mình nữa!”

“……”

Nhị Hắc ù ù cạc cạc, hắn hoang mang nhìn Phòng Vũ.

“… Nhưng anh lại không bỏ cậu ấy được!”

Phòng Vũ nốc hết ly rượu, rầu rĩ nói.

“Mẹ kiếp anh thật sự… rất muốn dẫn cậu ấy bỏ trốn, đến một nơi không có ai! Mặc kệ bình thường hay không bình thường, chỉ cần hai người bọn anh ở bên nhau là được!”

Tửu lượng của Phòng Vũ không tốt, lại còn là uống rượu giải sầu, thế nên đã bắt đầu say.

“Anh Vũ, anh Vũ…”

Nhị Hắc giật ly rượu của Phòng Vũ. Nhị Hắc càng nghe càng không hiểu gì hết, chỉ biết đỡ lấy Phòng Vũ.

“Chị ấy… là phụ nữ đã có chồng? Thế thì có gì khó đâu, chờ chị ấy ly hôn là được chứ gì?”

“Bậy bạ!”

Phòng Vũ phiền muốn chết.

“Được được, là em ăn nói bậy bạ, chúng ta đừng uống nữa nhé?”

Nhị Hắc lo lắng nhìn Phòng Vũ.

Đi theo Phòng Vũ nhiều năm như vậy, Nhị Hắc chưa từng thấy Phòng Vũ buồn rầu vì chuyện tình cảm, chưa bao giờ.

“Nếu khó khăn như vậy, sao không bỏ cuộc cho rồi đi?” Nhị Hắc khuyên nhủ. “Trên đời này thiếu gì người chứ?”

Chỉ bằng Phòng Vũ, muốn tìm người đẹp cỡ nào mà không được??

“Anh chỉ chấp nhận cậu ấy thôi!”

Phòng Vũ hét lên giống như đang cãi nhau với người ta. Phòng Vũ thật sự đã uống quá nhiều.

“Được được, chỉ chấp nhận chị ấy thôi…”

Nhị Hắc cũng bất đắc dĩ.

___________________

Như đã nói, từ 他 (anh ấy) và 她 (cô ấy) đọc giống nhau (tā) nên khi nói chuyện sẽ nghe ngầm, còn khi viết thì không. Đợt trước tới chương này là tui cho xưng tôi-em rồi, mà tự dưng thích tôi-cậu quá, chắc sau chương 54 đi =)))

Chương 51 + 52

Tagged:

44 thoughts on “Kim Bài Đả Thủ – 49 + 50 (V)

  1. Tâm Lãng 19/06/2014 at 11:10 Reply

    Mềnh vẫn thích cách xưng hô cũ : tôi – cậu của Phòng Vũ và anh – tôi của Dương Lỗi, nghe nó cứng cỏi gì đâu luôn, rất hợp với phong cách của các anh.

    Liked by 2 people

    • Nana 19/06/2014 at 18:01 Reply

      dù sao cũng ấy ấy rùi, cũng nên thưn mật chút ~(‾▿‾~)

      Liked by 4 people

  2. Aki 19/06/2014 at 13:05 Reply

    Anh em thì chờ đến đoạn cứu nhau rồi finish đi cô =))

    Like

  3. boboyunjaeyongwonhi 19/06/2014 at 14:31 Reply

    Bắt đầu Em – Tôi được rồi :-j Dù sao cũng đã ấy ấy rồi; hỏi Phòng Vũ sao còn nỡ gọi Tôi – Cậu chi cho lạnh lùng =))))))))))))))

    Cơ mà ngắn quá ;A; Không thỏa mãn á *lăn lăn*

    Nhìn cái spoil =))))))))))))) Đã bị liệt giường rồi mà xem ra DL vẫn chưa biết sợ là gì nhỉ *huýt sáo*

    Liked by 1 person

    • Nana 19/06/2014 at 17:26 Reply

      Ngắn tui còn mừng, đỡ cắt chương ~(‾▿‾~) Tui lại thích anh em hơn chứ ko thích tôi em cho lắm (¬_¬) Còn DL thì thích chơi với lửa vậy đó mà, mới đầu hơi thảm tí nhưng sau này quen rồi thì cũng ổn =))

      Like

      • boboyunjaeyongwonhi 20/06/2014 at 11:21 Reply

        Tôi cũng thích Anh – Em, cơ mà hai bạn mới bước vào đời mà =))))))))))))) Anh Em luôn co vẻ hơi gượng gạo ý =))))))))))))) Đấy là riêng PV thôi; còn DL thì Em Anh luôn được rồi :v Đầu sỏ mà =))))))

        Liked by 1 person

  4. tieudaodong 20/06/2014 at 17:37 Reply

    Copy lại trên FB ==!
    Tớ muốn Lỗi Lỗi kêu anh xưng em cơ *gào lên* dù sao cũng là trung khuyển thụ mà, (ảnh còn *thầm mến*) nữa xưng vầy mới “dễ xương” =))) Còn PV mình no ý kiến, theo wan điểm cuồng thơ Puskin như mềnh thì xưng tôi-em rất chi là hấp dẫn O.O cơ mà nếu cho anh-em nghe cũng ngọt lắm a >0<
    Pi-ệt thêm: nhìn hình nhóm Thảo Mãnh có mùi BL 3P quớ ლ(¯ロ¯ლ)

    Like

    • Nana 21/06/2014 at 02:49 Reply

      DL xưng anh em bây giờ thì hơi sớm, nhưng sau này chắc chắn sẽ có ≖‿≖

      Like

  5. […] Chương 49 […]

    Like

  6. yumi6002 01/11/2014 at 16:12 Reply

    Phòng Vũ nói với DL câu gì a? Tớ thích để tôi-em, nghe đáng yêu mà ấm áp dã man :)

    Like

  7. gekkabijin 08/01/2015 at 01:04 Reply

    Chưa coi tới cuối, k biết DL xưng hô sao, cơ mà thấy hình như cũng là “tôi-anh” phải k Nana?

    Cá nhân mình thì thích xưng hô “tôi-em” cho PV và “em-anh” cho DL, dù sao DL cũng nhỏ hơn, với cả trong lòng DL luôn nể phục PV, xưng như vậy trừ thân mật thì kiểu đàn em với đại ca cũng rất phù hợp. (Tuy DL cũng là đại ca, nhưng so ra vẫn còn thua PV mà.) Với cả từ “tôi-cậu” thành “tôi-em” có thể thấy sự chuyển biến tình cảm, mà DL cứ “tôi-anh” mãi thì lại thấy lạnh nhạt quá. Nói thật chứ mình coi truyện thấy 2 ng yêu nhau thắm thiết, ở bên nhau cũng đúng chuẩn công-thụ rõ ràng mà 1 bên thì “anh-em”, bên còn lại “tôi-anh” cứ thấy khó chịu, thường mấy trường hợp đó thụ hay thuộc dạng lãnh diễm ngạo kiều,..v.v.. coi rất “sợ”! =))))))))))))

    Cơ mà Gek phát biểu ý kiến cho vui thôi chứ hết truyện rồi, đâu thay đổi gì được nữa! ^^

    Like

  8. […] Chương 49 + 50 (V) […]

    Like

  9. Bop108 17/11/2015 at 23:23 Reply

    Tiểu thụ bình thường bị thọc liền mấy lượt em thấy cũng chỉ nằm 5 ngày đến cả tuần, Lỗi ca bị chịch có 1 lần mà nằm cả 10 ngày nửa tháng. Là tại ảnh bị hẹp hậu môn hay tại a Vũ dũng mãnh quá vợi 😂😂

    Liked by 1 person

    • Nana 18/11/2015 at 21:16 Reply

      Mới dầm mưa xong bị chịch em ạ, lại còn đúng nghĩa chịch thẳng luôn không có gì bảo hộ hết, chưa nhập viện nằm 2 tháng là thấy ngon lành lắm rồi đó =))))))

      Liked by 2 people

    • rubyrusi1234 07/02/2019 at 14:26 Reply

      Mấy ẻm tiểu thụ khác còn được bôi trơn. Lỗi là không bôi trơn lại còn 1 phát đâm lún cán. Tưởng tượng cái cây cán bột đâm 1 phát thẳng hậu môn. Ko chết là may. Ko phải cắt bỏ ruột già là may:))

      Like

  10. Bop108 17/11/2015 at 23:35 Reply

    ” Em muốn mang đến những ngày tháng tốt đẹp cho vợ mình, sau này có con em sẽ làm một người cha tốt, cố gắng nỗ lực hết mình! Cảm giác này chân thật lắm anh ạ, trước giờ em chưa từng cảm nhận được điều tương tự.”
    Ôi đọc đoạn này xúc động vch, người đàn ông chân chính cũng chỉ đến thế mà thôi. Dạo này em ghiền bài Ba kể con nghe, xong đọc đoạn này thấy hợp tâm trạng thía

    Liked by 1 person

  11. nhatkhanhho 囧rz 18/11/2015 at 02:13 Reply

    “Anh chỉ chấp nhận cậu ấy thôi!” => Chồi ôi anh Vũ thâm tình dữ quá (;ω;)

    Like

    • Nana 18/11/2015 at 21:14 Reply

      Không thâm tình thì đâu có thương ảnh chi ~(‾▿‾~)

      Liked by 1 person

  12. Suigetsu 18/11/2015 at 20:01 Reply

    Tùy theo hoàn cảnh thì một ng có thể xưng hô – gọi ng khác theo 2,3 cách khác nhau. Như chị gọi một vài ng nè, xưng hô – gọi có đến 3 cách lận, thấy cách nào phù hợp hoàn cảnh nào thì dùng.

    Chị thích anh Vũ xưng ” tôi – em” nhắm, cảm giác ảnh lớn tuổi hơn, chín chắn, trách nhiệm và cực kì tình cảm, lãng mạn (▰˘◡˘▰)

    Like

    • Nana 18/11/2015 at 21:13 Reply

      Tự dưng sao “tôi-em” em lại thấy sến sẩm thế nào ấy =))))) Nhưng mà sau này vẫn để, có lẽ là qua chương 55 (▰˘◡˘▰)

      Like

      • Suigetsu 19/11/2015 at 09:02 Reply

        Sến j, chị thấy lãng mạn nhắm nhắm luôn. Phải nói là lãng mạn hiểu hơm (* ̄▽ ̄)

        Like

        • Nana 19/11/2015 at 19:32 Reply

          Để sang quất nhau lần 2 đi rồi danh chính ngôn thuận luôn =))))))))

          Like

          • Suigetsu 19/11/2015 at 19:42 Reply

            K hiểu các truyện khác dư lào chớ bạn A Hạo trong Vũ nam cũng si tềnh mà thích đc gọi là “Anh!” trong khi bạn ý còn niên hạ. K lẽ bà Phao có fetish đó ¬_¬

            Like

            • Nana 19/11/2015 at 19:43 Reply

              Thấy công của chị Phao toàn lớn hơn thụ không à =))))) Anh Vũ cũng thích nghe Lỗi gọi “anh” nè chứ đâu xa =)))))

              Like

              • Suigetsu 19/11/2015 at 20:58 Reply

                A Hạo niên hạ mừ Σ( ° △ °|||) Cả truyện được gọi anh có mỗi một lần, mỹ nhân của ảnh thương ảnh đắm đuối, may mà ảnh k chớt, lúc chính văn BE chị khóc tùm lum (つ﹏<)・゚。

                Like

                • Nana 19/11/2015 at 21:19 Reply

                  Ủa tưởng bộ đó hỗ công chứ =)))) Gì ngược lắm sao mà khóc luôn vợi =))))) Em mới đọc tới đoạn ông bà hay bố mẹ gì của Hạo chết, Thiên Vũ tới tìm thôi à (ノ_<)

                  Like

              • Suigetsu 19/11/2015 at 21:29 Reply

                Hỗ j, bạn lông chim kia được lên mỗi một lần chứ đâu, sau lại tình nguyện về chỗ cũ. A Hạo ng đàn ông chân chính, hi sinh cho ng yêu nhiều lắm, đóng kịch lừa ng yêu cũng lâu lẩu lầu lâu … Chị ghét thằng cha bệnh hoạn Tiêu Nam, hết sức bệnh hoạn!!!!!
                Bạn Hạo yêu ngta từ lúc ngta lái xe về thăm (▰˘◡˘▰)

                Like

                • Nana 19/11/2015 at 21:31 Reply

                  Công nhận mấy nhân vật của chị Phao ai nấy cũng si tình hết biết ( ´ ▽ ` )ノ Nhưng không hiểu sao em không thích Thiên Vũ cho lắm ấy, thấy quan hệ bừa bãi với cả vì bước tiến cho sự nghiệp mà sẵn sàng ăn nằm với bất kỳ ai :@ Mà nghe nói HE chứ đâu BE =))))

                  Like

              • Suigetsu 19/11/2015 at 21:57 Reply

                Đâu mà nhẩy, bạn ý tuy đẹp (nhg ghét bị nói là đẹp) nhg luôn muốn & đúng là luôn nằm trên thật. Nếu tự theo nhu cầu của bản thì bừa bãi nhg nếu vì công việc thì chắc vs mỗi thằng cha kia, vì k lẽ ngta đều để cho bản lợi cả đôi đường.
                Lúc bạn Hạo biết sự thật thì sốc lắm đó, thằng cha Tiêu Nam còn sốc hơn. Thằng cha này siêu bệnh -_-||
                HE ở phiên ngoại, ra sách mới có & sau đăng trên Tấn Giang.

                Like

                • Nana 19/11/2015 at 22:08 Reply

                  Tại vì em thích tạo hình Phòng Vũ của chị ấy quá, chung thuỷ si tình ôn nhu, tự nhiên qua bộ Vũ nam gặp ông kia cũng tên Vũ mà sao như một trời một vực :v Thấy ổng cặp kè Tiêu Nam mà vẫn nuôi tình nhân bên ngoài, xong rồi có đoạn ai đó muốn lên giường với ổng vì hợp tác làm ăn ấy, ổng cũng ngầm đồng ý mà Tiêu Nam không cho thôi =.= Ủa biết sự thật gì chị???

                  Like

              • Suigetsu 20/11/2015 at 08:09 Reply

                Sự thật cúc khiết với k khiết, càng xem càng muốn táng cho thằng TN kia nhừ đòn. Để tìm cách thoát khỏi thằng cha ý mà bạn Vũ chịu ngủ vs ng hợp tác làm ăn cũng dễ hiểu, cứ đọc đi ( ̄^ ̄)

                Like

                • Nana 20/11/2015 at 13:14 Reply

                  Thôi em yếu tim lắm không đọc đâu chị spoil cho em đi ( ̄^ ̄) mà ông Tiêu Nam làm gì mà chị hận ghê thế ( ̄^ ̄)

                  Like

              • Suigetsu 20/11/2015 at 15:11 Reply

                Đọc đê, spoil mất hay (* ̄▽ ̄)
                Hận chứ sao k hận, thằng cha đó hại cả Thiên Vũ lẫn A Hạo,(◣_◢)凸 Ôi thương vợ chồng ẻm lắm, đến PN mới đc hạnh phúc bên nhao ლ(¯ロ¯ლ)

                Like

                • Nana 20/11/2015 at 17:43 Reply

                  Hại là hại như nào, chắc không có rếp cúc gì đâu hả (¬‿¬)

                  Like

              • Suigetsu 20/11/2015 at 18:50 Reply

                Cô nương đọc đê, hỏi làm rì. Biết thằng cha kia đáng ăn nhừ đòn là đc (╯‵□′)╯︵┻━┻

                Chị cày Hoa Miêu hậu truyện đến đoạn anh cảnh sát ốm mà vẫn ôm chặt bạn ý vào lòng k cho đi quyết chiến thì thấy thương quá, sao bà Phao bỏ lâu quá vầy ლ(¯ロ¯ლ) Cái đoạn Hoa Miêu uống say, kể lể yêu anh Vũ dư lào, một hồi rồi hét sao k ai yêu tôi, zời ơi ngược tâm ngược thân ゚。・゚(*´□`)。゚・。

                Like

                • Nana 20/11/2015 at 20:40 Reply

                  Nói cho em biết đi mà *ôm giò ôm đùi ôm cẳng*

                  Sự thật là cái hậu truyện em chưa đọc, sợ hố lắm, biết tính chị Phao quá rồi =)))) Ủa mà chị có đọc bộ Cảnh Vệ Liên của chị Phao chưa?

                  Like

              • Suigetsu 21/11/2015 at 13:20 Reply

                Bệnh cả tuần chưa khỏi đâu, xán lại lây đấy (* ̄▽ ̄)

                Bà ý mắc bệnh k lấp hố, nhìn toàn hố mà nản OTL Chị chưa đọc Cảnh vệ liên, tại nó cũng là hố nốt (눈_눈) Đang tính đọc Quân khu đại viện, chị k ngại hỗ miễn là hợp lí.

                Like

                • Nana 21/11/2015 at 14:20 Reply

                  Quân khu đại viện cũng hố thôi, mới hoàn quyển 1 à còn quyển 2 nữa =))))) Quyển 1 kết thúc ở lúc hai người đường ai nấy đi (ko phải chia tay nhau mà là mỗi người một đơn vị ấy và nghi ngờ là có pháo hôi phá hoại), thằng pháo hôi trong bộ đó thấy ghét lắm và cũng hơi biến thái, nhưng mà nói chung truyện đọc cũng ổn, H 2 lần mỗi người 1 lần :)))

                  Cảnh vệ liên đọc cũng hay đó chị, em đọc tới đoạn mới nhất là H luôn rồi, có nhiều đoạn cũng lỡn mợn =))))) Công rất đàn ông nhé, thụ ban đầu thấy hơi thiếu muối mà sau này đỡ nhiều ( ´ ▽ ` )ノ

                  Like

              • Suigetsu 21/11/2015 at 15:00 Reply

                Vầy từ từ, toàn hố lao vào lại k lao ra đc vì chả biết khi nào bả đăng tiếp (눈_눈)

                À, trên weibo bà Phao đăng một tấm mà anh đẹp zai giống Dương Lỗi trong tưởng tượng ghê, em biết anh zai đó là ai k?

                Like

                • Nana 21/11/2015 at 15:27 Reply

                  Cho em link cụ thể đi chị chứ em không nhớ anh nào nữa ╮(╯▽╰)╭ Có phải anh mặc áo ba lỗ trắng không? Nếu anh đó thì chị ấy bảo là giống Thiện Quân (Quân khu đại viện) nha =)))))

                  Like

              • Suigetsu 21/11/2015 at 16:51 Reply

                Ba lỗ trắng khoét cổ sâu đó, chị thấy giống em Lỗi. Nhg mà đếch biết anh zai này từ đâu ra, cô post trên fb ADC đó ლ(¯ロ¯ლ)

                Chờ ra sách KBĐT lâu quá, om đến mủn dưa mủn cá rồi (눈_눈)

                Like

  13. Fly209 21/11/2015 at 11:57 Reply

    Phòng Vũ ngồi xuống bên giường, nhìn Dương Lỗi.

    Cứ im lặng nhìn Dương Lỗi như thế.

    Trời ơi thấy anh Vũ dịu dàng dã man tàn bạo đốn gục con tym mình luôn đó T_T

    Lúc nào cũng kiểu ít nói làm nhiều, dịu dịu dàng dàng.

    Phòng Vũ là dạng cực kỳ quan tâm đến đối phương sẵn sàng bỏ rơi bản thân mình, kiểu nếu không làm được sẽ không nói ra, cũng sẽ không hành động quá mức buông mình theo cảm xúc, vậy nên khi anh chưa chắc chắn về tình cảm của mình, anh vẫn chưa hôn Dương Lỗi hay chưa làm đến bước cuối, đó chính là thứ dịu dàng cũng như tàn nhẫn của anh. Không như Dương Lỗi bất chấp mặc bay, hành động theo bản năng mạnh mẽ khát khao mãnh liệt của mình, thì Phòng Vũ là kẻ dù có khát khao đến đâu vẫn gắng kiềm chế bản thân, sẽ không làm những gì mình không nắm trước được, không chịu trách nhiệm được hay chưa rõ ràng, vì thứ anh sợ không phải là tổn thương mình, mà là tổn thương đối phương T_T

    “Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngô đồng, tạo thành những vết lốm đốm dưới mặt đất, che phủ hai người đang ôm hôn dưới tàng cây, bóng cây nhẹ nhàng lay động, giống hệt cảnh tượng trong một bộ phim tình yêu trong sáng tuổi học trò…”
    Cái cảnh này thật sự thật sự đẹp lắm í cô ạ, cảm giác bình yên lãng mạn dịu dàng vô cùng luôn.

    Dương Lỗi đúng kiểu nếm được mùi vị tình yêu từ phía Phòng Vũ là không thể kiềm lại bản thân mình, càng ngày càng khao khát hơn. Thật chứ cảm giác bạn Lỗi như đứa trẻ ấy, thích ai quý ai là sẵn sàng đem hết những gì mình có cho đối phương, trong sáng ngây thơ nhưng mãnh liệt vô cùng. Cái thứ tình cảm “chỉ cần anh vui anh thỏa mãn thì dù đau đớn như nào tôi cũng mãn nguyện”, đúng là si tình huhu T_T

    “… Anh cảm thấy chuyện giữa anh và cậu ấy là không đúng, vừa không đúng vừa không bình thường… làm thế này sẽ hại cậu ấy, còn hại chính bản thân mình nữa!”

    Đó T_T thứ dịu dàng thâm tình của anh Vũ thật khiến chết tym người ta.

    Nói chứ lần đầu đọc sẽ thấy anh Vũ bàng quan hơn bạn Lỗi trong tình cảm, nhưng đọc kỹ sẽ thấy thật sự anh vô cùng thâm tình cũng đau đớn suy nghĩ không kém bạn Lỗi chút nào đâu T ^ T

    Liked by 2 people

  14. dieuhoaa 28/11/2015 at 19:40 Reply

    truyện hayyyyyyyyyyyyyy

    Like

Leave a reply to Nana Cancel reply