Kim Bài Đả Thủ
Phao Phao Tuyết Nhi
Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE
Edit: Nana
***
Chương 88
Đêm hôm đó, tuyết bay lất phất trên bầu trời Giang Hải.
Tuyết lẳng lặng rơi bên ngoài kính chắn gió, bao phủ một chiếc taxi ven đường, cùng với sự im ắng sau cửa kính xe.
Tuyết rơi trước hai gương mặt trầm lặng sau cửa sổ. Không một ai mở miệng.
“Về khi nào?”
Dương Lỗi hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Vừa mới về.”
Phòng Vũ lẳng lặng trả lời.
Bóng mờ che mất hơn phân nửa gương mặt của Phòng Vũ. Giọng nói của Phòng Vũ còn trầm hơn so với quá khứ.
“Tại sao lại làm công việc này.”
Dương Lỗi bình tĩnh nói, giống như hai người là bạn bè vừa tạm biệt nhau hôm qua.
“Đến thăm người bạn. Cậu ta có việc, thay cậu ta hai ngày.”
Phòng Vũ nói.
“Sao kỳ vậy. Về Giang Hải mà không đến tìm tôi.”
Dương Lỗi nói đùa, nhàn nhạt nở nụ cười, thò tay vào túi tìm thuốc lá.
Phòng Vũ không trả lời, im lặng.
Dương Lỗi cũng không nói gì, móc ra hộp thuốc lá.
“… Sợ gặp tôi à?”
Dương Lỗi nói, cười mỉa mai, cúi đầu rút một điếu thuốc.
Hắn lắc lắc điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa.
Dương Lỗi cứ tưởng mình phải hút một điếu mới có thể giữ bình tĩnh, nhưng hắn không ngờ bản thân lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Hắn từng nghĩ đến viễn cảnh gặp lại Phòng Vũ. Hắn cho rằng đó là chuyện của thật nhiều năm về sau, ít nhất không phải bây giờ. Hắn cũng nghĩ đến rất nhiều tình huống khi hai người gặp mặt, chẳng qua không phải như thế này.
Năm tháng không để lại quá nhiều dấu ấn trên người Phòng Vũ. Phòng Vũ vẫn tuấn tú và sạch sẽ như thế, chỉ là thoạt nhìn lạnh lùng và cứng cỏi hơn so với quá khứ, cũng càng lặng lẽ hơn.
“Em có khỏe không.”
Dương Lỗi nghe Phòng Vũ hỏi mình.
“Cũng tạm được.”
Dương Lỗi nói.
“Vẫn còn ở bộ đội. Trước đây ở đội bắc cầu phao, bây giờ đang ở một trung đoàn thiết giáp.”
Hôm nay là ngày nghỉ nên Dương Lỗi không mặc quân phục ra ngoài. Dương Lỗi biết Phòng Vũ chưa rõ ràng lắm về tình hình hiện tại của mình.
“Chỗ đó nằm gần một thị trấn nhỏ, có nói anh cũng không biết đâu.”
Phòng Vũ không nói gì, lẳng lặng nghe.
“Nghe nói anh có một nhà máy ở phía Nam, mấy năm nay tình hình không tệ. Thế nào, phát tài chưa?”
Dương Lỗi cười cười, hỏi Phòng Vũ.
Ba năm trước, lúc Dương Lỗi đến phía Nam tìm Phòng Vũ, hai người lính xuất ngũ nói với hắn, Phòng Vũ đang mở nhà máy. Lúc ấy tốc độ phát triển kinh tế ở phía Nam vượt xa phía Bắc, những người năm đó mở nhà máy ở Quảng Đông hay Phúc Kiến, chỉ cần chịu cực chịu khó, không ít người đã trở thành nhà giàu mới nổi.
Phòng Vũ tài giỏi, có thể ăn nên làm ra ở bất cứ đâu. Dương Lỗi hiểu rõ.
Phòng Vũ không trả lời. Dương Lỗi cũng không hỏi nữa.
Một thoáng dừng lại, hai người đều không mở miệng.
Bên ngoài tuyết ngày càng dày. Người đi đường cũng ngày càng thưa thớt.
Tuyết đọng trên cửa kính xe, lặng lẽ tan ra.
Trong bầu không khí im ắng, Dương Lỗi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phòng Vũ.
“Em sắp kết hôn?”
Dương Lỗi hơi sửng sốt.
Hắn kịp phản ứng lại, nhớ tới tấm ảnh cưới kia. Mấy ngày nay liên tục có người quen nhìn thấy tấm ảnh đó, gọi điện thoại trách hắn không biết điều, sắp kết hôn mà còn giữ bí mật.
Ở ghế sau là một túi đồ lớn. Một bọc chữ “Hỷ” màu đỏ sặc sỡ bắt mắt, vừa nhìn là biết đồ dùng trong hôn lễ.
“Ừ.”
Dương Lỗi ừ một tiếng, xem như trả lời.
“Chọn ngày luôn rồi à.”
“Sang năm.”
Dương Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng Vũ không nói tiếp nữa.
“Còn anh thì sao. Anh Tử không về chung với anh à?”
Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.
“Cô ấy ở Triều Châu.”
Phòng Vũ dừng một chút rồi nói.
Ba năm nay Phòng Vũ ở đâu, Giang Hải chẳng người nào biết. Đến bây giờ Dương Lỗi mới nghe đến tên thành phố này.
Trong xe có treo một vật trang trí hình em bé, vật nọ khẽ lay động, là do chủ xe treo lên.
“Có con rồi phải không.”
Dương Lỗi nói.
Ba năm rồi. Đám bạn có người yêu hoặc kết hôn ba năm trước của Dương Lỗi, đa số đã có nhóc tì chạy đầy đất.
Phòng Vũ không trả lời.
Dương Lỗi nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Kể từ năm 99, cứ đến mùa đông là Giang Hải lại đổ tuyết lớn. Vừa nhìn thấy tuyết rơi, Dương Lỗi lại nhớ một năm nữa đã trôi qua.
“Mấy năm nay không có tin tức của anh, tôi cảm thấy có lẽ anh sống rất tốt, cho nên không dám quấy rầy anh.”
Dương Lỗi bình tĩnh nói.
“Không cần phải trốn tôi. Thật đấy. Không đến mức đó đâu.”
Tại sao Phòng Vũ không để lại tin tức cho các anh em cũ ở Giang Hải, tại sao lúc trước kiên quyết rời khỏi đây, Dương Lỗi biết chứ.
Mấy năm qua, Dương Lỗi đã bình tâm lại, cũng như trưởng thành hơn. Hắn không còn là cậu nhóc thích gì làm nấy của mấy năm trước. Bây giờ hắn đã là một người đàn ông.
Hắn từng nghĩ, nếu như gặp lại Phòng Vũ, mình sẽ nói gì với Phòng Vũ đây. Mỗi một năm, cách nghĩ của hắn lại thay đổi. Đến bây giờ, Dương Lỗi đã có thể tâm bình khí hòa ngồi bên cạnh Phòng Vũ, trò chuyện, tâm sự với Phòng Vũ như những người bạn cũ nhiều năm không gặp.
Thời gian, đã đưa quá khứ chìm vào dĩ vãng.
“Hai ta làm gì đến mức ngay cả anh em cũng không làm được. Anh nói có đúng không.”
Dương Lỗi nói, cười cười nhìn Phòng Vũ, nụ cười bình thản nhưng đắng chát…
Có người mở cửa xe.
“Cậu trai trẻ, thương lượng chút đi, chúng ta ngồi chung nhé! Bây giờ đón xe khó quá!”
Một người đàn ông trung niên toàn thân đầy tuyết chui vào ghế sau, thương lượng với Dương Lỗi.
Dương Lỗi do dự một chút.
“Ngài lên đi, tôi xuống.”
Dương Lỗi mở cửa xe, cầm lấy túi đồ của mình.
“Đi đi, anh đang bận mà.”
Dương Lỗi nói với Phòng Vũ, sau đó xoay người, đi vào trời đầy tuyết.
“Dương Lỗi!”
Dương Lỗi dừng bước.
Phòng Vũ xuống xe, đứng trong làn tuyết.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Dưới ánh đèn đường, bóng hình của Phòng Vũ trải thật dài.
Dương Lỗi xoay người lại, cách một lớp tuyết, hai người nhìn đối phương.
Một chiếc xe vắng khách chạy đến sau lưng Dương Lỗi, tài xế taxi nhấn còi.
“Đi không?”
Tài xế thò đầu ra hỏi Dương Lỗi.
Dương Lỗi cúi đầu, mở cửa xe.
“Được rồi, chiếc này cũng thế thôi.”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“Gặp lại sau.”
Tài xế giẫm chân ga, quay đầu xe lại, phóng đi mất.
Sau lớp cửa kính, Phòng Vũ vẫn đứng một mình trong làn tuyết, Dương Lỗi không quay đầu lại…
Dương Lỗi tựa vào ghế, quay cửa kính xe xuống.
Tuyết lớn và gió rét thổi tới tấp vào mặt hắn, lạnh đến thấu xương, thế nhưng Dương Lỗi chẳng có cảm giác gì…
______________
Nghĩ tới cảnh anh Vũ đứng trơ trọi trong tuyết mà lòng đau như cắt (ノ`Д´)ノ.:・┻┻)`з゜) Không có 89 và 90, bởi vì 2 chương đó tác giả chỉ dùng để than vãn về trang Tấn Giang, cho nên lần sau vào chương 91 luôn.
Tặng các nàng một bài hát đầy tâm trạng, nghe xong các nàng sẽ hiểu 1/2 tâm trạng của anh Vũ =))
Tagged: Kim bài
Thiệt là bi kịch nhân sinh TT^TT Cái kiểu hiểu lầm nhau thế này hỏi có đau tim ko cơ chứ :(
LikeLike
Hiểu lầm để… hiểu nhau hơn ლ(¯ロ¯ლ)
LikeLiked by 2 people
lấy tay xoa xoa hai mắt mới biết mình khóc tự lúc nào TT^TT. Bình thản là đỉnh cao nhất của đau khổ ╯︿╰
*p/s: bữa nào tổng hợp mấy bài hát trong từng chương nha nàng, lâu lâu bùôn ta lấy ra nghe :”>
LikeLiked by 1 person
Khóc thiệt hả Σ( ° △ °||) Chương này vậy là còn nhẹ nhàng đó nàng =)) Mấy bài hát có trong cái soundcloud của ta đó, với lại ta có cập nhật mấy bài trong truyện ở 1 link tổng hợp bên mục lục á ◕‿◕
LikeLike
nói chung là biết trước sau gì 2 người cũng về với nhau à mà đoạn này miêu tả nội tâm cùng không khí “câm lặng” làm ta rơm rớm nước mắt TT-TT Ta mà đọc ngược luyến tàn tâm là khóc như mưa lun ý ○| ̄|_
*p/s: mấy chương sau còn quằn quại hơn nữa hả trời Orz
LikeLike
Tùy chương à nàng, nói chung cũng ko đến nỗi, cứ bình tĩnh ლ(´ڡ`ლ)
LikeLike
yêu mọi người quá ℒℴѵℯ❤ làm việc quá ư là năng suất (●´□`)♡ ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫
LikeLike
Mấy chương gần đây ngắn nên tranh thủ làm luôn, mây chương sau ko hiểu sao ngày càng dài ლ(¯ロ¯ლ)
LikeLike
Ôi… Tình yêu :(
Chẳng ai ko mang vết thương lòng trong đời :(
LikeLike
Đúng đó, bản thân em ngoài đời cũng trầy trật muốn chết vì tình yêu nè =))
LikeLike
bạn ơi, cho mình hỏi bài hát cuối chương tên là gì vậy?
LikeLike
Như người xa lạ ◕‿◕
LikeLike
yêu nàng quá đi mất, tiếp tục chăm chỉ nhé, tui hỏi khí không phải bao giờ họ mới về với nhay vậy
LikeLiked by 1 person
ta rep nàng chương trước rồi mà, còn hơi lâu nàng ạ (๑‾▿‾๑)
LikeLike
T.T muốn đi qua đoạn thời gian này quá T.T
* bác tài xế ở đâu ra mà vô duyên v~ =.=” *
LikeLike
“Em có khỏe không.”
Σ( ° △ °|||) Chậc, đọc xong câu đó mà ta nuốt nước miếng ừng ực, cảm giác như giây thần kinh bị kéo căng qua… hiệu quả y hệt như coi phim kinh dị.
LikeLiked by 1 person
Bình tĩnh nàng Σ( ° △ °|||)
LikeLiked by 1 person
đọc chương này thì thấy hơi buồn thôi, nhưng nghe nhạc xong thì cmn khóc r TToTT
LikeLike
cái này mới là ngược nè T.T ông có giang xe vô đúng lúc thiệt chớ. hk hiểu sao Vũ ca đi chớ tui thấy thương Vũ quá huhu
LikeLike
hãy thương ảnh đi, ảnh rất đáng thương =(((
LikeLike
Haizzzz biết chuyện rồi đọc lại thấy đau lòng cho anh Vũ muốn chết hà @.@ Anh chỉ muốn về nhìn em một lát thôi mà &.& Tại sao lại sát muối vào tim nhau thế này @.@ Thôi vì mộ chương H 12 trang word phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên :))))
LikeLike
Phải sát muối vào tim nhao mới có chuyện để coi chứ =))))) Nói chứ cũng tội ảnh thiệt, chắc định làm stalker trong thầm lặng ngắm nhìn em từ xa cho đỡ nhớ mà ai ngờ đùng phát hay tin em sắp có gia đình, chắc thốn lắm (* ̄▽ ̄)
LikeLike
Cô nói thế cái tui liên tưởng đên mấy tên biến thái cứ thích đi rình trộm ấy :)))
Phải thốn chứ thốn tới óc luôn ấy, cảm giác đau trứng mới diễn tả được :v
LikeLike
Thì vậy chứ còn gì nữa, lén lén lút lút bám theo stalk em ở vùng xa xôi, về mà không nói, còn lẻn vô nhà em (hay nói đúng hơn là nhà cũ của mình) hút thuốc nữa, đích xác là hành vi của stalker rồi còn gì =)))
LikeLike
Dạo này bận chả có thời gian đọc truyện, đọc một lèo khóc hết nước mắt 😢😢
LikeLiked by 1 person
Khóc vì ai, vì ai mà khóc =))))
LikeLiked by 1 person
Có thể là vì nhiều lí do mà khóc nhưng vẫn là khóc cho mình thôi:))
LikeLike
Zời ôi sao mãi bà Phao k ra truyện, chị đặt một bộ 3 quyển của Priest xb ở Đài, chờ hàng về thôi. Bà Phao lâu quá!!!!!!!
LikeLike
Đúng là lâu thiệt, thôi tự nhủ là chị ấy đang viết thêm PN cho truyện vậy =)))))
Sao chị nhiều xiền thế, mua tặng em 1 quyển đi =))))))
LikeLike
Để chị đề nghị sếp tăng lương, xong sẽ mua truyện tặng em =)))))))))))))
LikeLike
Chờ ngày ấy tới 😞😞
Nói chứ tự dưng em thấy Bành Vu Yến có vẻ hợp với hình tượng Lỗi đó chị =))))))
LikeLike
Chị xem Bành Vu Yến đóng bao giờ nên k rõ về diễn xuất, nhg mẹt thì tùy lúc hợp. Có những tấm nhìn anh Bành có nét giống em Thịnh Nhất Luân, em có thấy thế hem? :))
Fb của em là j?
LikeLike
Fb của em hả =)))))))
LikeLike
Ừa, em đang onl k? C gửi mess xong e xóa cmt luôn.
LikeLike
C cho em fb của c đi em add cho =)))
LikeLike
Tui đau lòng quá. Ngoài trời cũng tự nhiên mưa. Làm tui càng đau lòng hơn :(
LikeLike
Anh Vũ à!!!
LikeLike
Thương Duong Loi hơn. Thương Duong Loi wa. Làm sao.
LikeLike
PV hỏi Em có khoẻ không mà tui tan nát tim gan rồi, thương quá đi thôi
LikeLike
Thương DL quá tỏ ra tinh tướng với PV thế thôi, chứ lòng đau lắm. PV lúc nào cũng đỉnh nhất, chuẩn công lòng tui
LikeLike