Kim Bài Đả Thủ – 111 (V)

Kim Bài Đả Thủ

Phao Phao Tuyết Nhi

Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE

Edit: Nana

***

Chương 111

“Phạm nhân này chuyển từ nhà giam khác đến đây, đồng lõa tổ chức vượt ngục, hắn canh chừng và đánh yểm trợ cho người khác. Bị giam cùng hắn là chính là chủ mưu của vụ vượt ngục, lúc trước là huấn luyện viên võ thuật… lúc chúng tôi tiến hành thẩm vấn, cục trưởng Dương có gọi điện thoại tới, anh có thể hỏi riêng ông ấy để biết tình hình cụ thể…”

“… Thằng nhóc Phòng Vũ kia bị giam cùng phòng với tôi, cũng tại cậu ta không may, trong đây nhiều người như vậy, nhà giam lại đổ chậu phân lên đầu cậu ta, không biết thằng nhóc này đắc tội với ai. Ông đây tự làm tự chịu, cũng có nói thế với nhà giam rồi, thằng nhóc đó có biết gì đâu, nếu cậu ta biết thật, tôi còn muốn kéo thêm người lót xác trước khi chết nữa kìa, cái việc vu oan giá họa này, ông đây làm không được!”

“Thẩm vấn cả buổi, bọn họ cũng không tìm được chứng cớ, lúc đó tôi đã biết, nhất định có người muốn hại cậu ta, làm cho cậu ta ra không được. Cái thằng Phòng Vũ kia đúng là đồ ngốc, tôi đã nói với cậu ta từ sớm, ở trong tù đừng đối xử tốt với tôi, bây giờ xảy ra chuyện, người đầu tiên bị liên lụy là cậu ta chứ ai…”

“Nói cậu ta không phục tùng kỷ luật, miễn cưỡng tìm lý do tăng hình phạt, người ngoài không biết, nhưng tôi biết ngay chỉ là lấy cớ, mẹ kiếp mấy trò bẩn thỉu trong tù, ông đây rành quá rồi. Sau đó tôi bị giam một mình, nghe đâu một năm nữa thằng nhóc kia sẽ được thả ra, tôi còn mừng cho cậu ta, ai ngờ khi tôi bị chuyển đến đây, cậu ta ấy thế mà cũng bị giam ở nơi này.”

“Tôi hỏi cậu ta, tại sao vừa ra ngoài lại vào nữa, cậu ta chẳng nói gì hết, hỏi gắt lắm mới chịu nói là lại phạm tội tiếp. Nhảm nhí! Trong nhà giam có biên bản, vẫn liên quan đến chuyện vượt ngục kia! Tìm cái danh nghĩa thả người ra, xong lại chuyển nhà giam bắt nhốt lần nữa, hình như thằng nhóc đó đã biết từ sớm, bị đổ oan mà cũng nhận! …”

….

Gió rét thổi qua, lạnh thấu xương.

Dương Lỗi ngồi tại chỗ.

Trong trí nhớ, hắn hét vào điện thoại: “Sao anh lại nóng nảy như thế? Anh ngồi tù vì mặt mũi? Anh ngồi đến điên rồi sao?! …”

Rốt cuộc Dương Lỗi cũng có phản ứng.

Hắn lấy di động ra một cách máy móc, trong tay là một dãy số.

“Tao đã xử nó rồi, mẹ kiếp mày đi hỏi nó đi!” Hoa Miêu viết dãy số, ném cho Dương Lỗi.

“… Anh Lỗi…” Trong điện thoại, giọng nói run rẩy của Đinh Văn vang lên.

Từ khi Hoa Miêu tìm được mình, Đinh Văn đã biết, sớm muộn gì Dương Lỗi cũng sẽ tìm đến. Đinh Văn không định trốn tránh, hắn vẫn luôn chờ đợi hôm nay.

“Từ khi Hoa Miêu tìm được em, em biết sớm muộn gì anh cũng sẽ đến… em có lỗi với anh, có lỗi với Phòng Vũ… em không có can đảm gặp hai người, em… em thật sự không cố ý… em bị lương tâm giày vò đủ lắm rồi!”

Đinh Văn khóc nấc…

Lúc trước đã từng nói, trong tình huống không thể tránh được, người tốt cũng có thể gây ra chuyện. Có lòng tốt, chưa chắc có thể làm chuyện tốt.

Trước lúc lên đường, Dương Lỗi đã dặn dò Đinh Văn, hắn nhờ Đinh Văn nhất định phải giúp mình theo dõi tin tức giảm hình phạt. Quan hệ giữa hắn và Phòng Vũ, người khác không biết, Đinh Văn lại rõ ràng, chính vì Đinh Văn biết rõ tình cảm mà hắn dành cho Phòng Vũ, hắn tin rằng Đinh Văn là người thấu hiểu tâm trạng của mình nhất. Dương Lỗi cũng không giấu diếm Đinh Văn, chuyện hắn và Dương Đại Hải bàn điều kiện, từ đầu đến cuối đều kể cho Đinh Văn nghe, mục đích là giúp Đinh Văn nắm rõ tình hình. Nếu như bên Phòng Vũ có gì thay đổi, việc học của hắn sẽ không tiếp tục được nữa, vậy nên Đinh Văn giúp Phòng Vũ cũng chính là giúp hắn.

Dương Lỗi không thể tin tưởng Dương Đại Hải hoàn toàn, trong chuyện này, hắn không cho phép mình sơ sót.

Dương Lỗi cũng nhờ các anh em khác, nhưng người biết rõ nhân vật mấu chốt trong đó là Dương Đại Hải, chỉ có mỗi Đinh Văn. Đối với Phòng Vũ, trong lòng Đinh Văn không thể không có cảm giác phức tạp, nhưng Dương Lỗi tin tưởng mình như vậy, Đinh Văn cảm kích, cảm động, thật lòng muốn giúp một tay.

Vào năm thứ ba Phòng Vũ ở tù, Đinh Văn thường xuyên đến nhà giam tìm hiểu tin tức, thế nhưng đợi mãi cũng không thấy quyết định giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Đinh Văn bắt đầu sốt ruột. Đinh Văn sợ bố Dương Lỗi đổi ý, nhưng lại không muốn tùy tiện báo tin cho Dương Lỗi, sợ ảnh hưởng đến việc học của hắn. Do quá nóng lòng, Đinh Văn đã phạm sai lầm, phạm vào sai lầm mà thành phần trí thức thường dễ dàng mắc phải: ngây thơ.

Đối với người suốt ngày tiếp xúc với kỹ thuật và lý luận như Đinh Văn, cách xử lý vấn đề cũng vô cùng đơn giản, lý tưởng hóa và lý luận hóa. Đinh Văn đánh bạo dùng thân phận bạn của Dương Lỗi, vất vả lắm mới tìm được cơ hội đến nhà Dương Lỗi thăm hỏi Dương Đại Hải một lần. Đinh Văn ngây thơ cho rằng Dương Đại Hải bề bộn nhiều việc nên bỏ quên việc này, cần phải có người nhắc nhở ông. Mặt khác, Đinh Văn cũng nóng lòng muốn lập công lấy lòng Dương Lỗi, thế là không ngại mạo muội đến tìm.

Chuyện giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Dương Đại Hải đã xử lý rồi. Dương Đại Hải hiểu rõ tính cách của Dương Lỗi, vả lại ông cũng không cần nuốt lời để làm gì. Công bằng mà nói, tuy Dương Đại Hải không mấy thiện cảm với Phòng Vũ, nhưng ông không phải người không thấu tình đạt lý, đối với chàng trai trẻ đã cứu mạng Dương Lỗi, Dương Đại Hải vẫn nhớ kỹ. Với ông mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Thế nhưng Đinh Văn mạo muội đến tìm, làm cho Dương Đại Hải vô cùng tức giận. “Giao dịch” giữa ông và con trai là việc không thể đặt trên mặt bàn. Ông là một vị cán bộ lãnh đạo đức cao vọng trọng, có một số việc ông làm được nhưng không thể công khai nói rõ, huống chi là với một người xa lạ chẳng hề quen biết như thế. Dương Đại Hải dùng lời lẽ đanh thép phê phán hành vi phạm tội của Phòng Vũ và thói hư tật xấu của những tên côn đồ từng qua lại với Dương Lỗi, Đinh Văn vốn không hiểu sự lõi đời của giới quan trường, cứ tưởng Dương Đại Hải muốn nuốt lời. Đinh Văn nóng nảy, trong lúc sốt ruột vì khẩn cầu mà không được đáp lại, Đinh Văn lỡ miệng thốt ra một câu, nhưng chính câu nói vô tâm này lại khiến Dương Đại Hải sửng sốt…

Trong đầu Dương Đại Hải hiện ra buổi sáng hôm đó, ông đẩy cửa phòng Dương Lỗi, nhìn thấy hai chàng trai thân mật ôm nhau nằm trên giường…

“… Em thật sự không cố ý… lát sau ông ấy hỏi gì em cũng không nói! Nhưng rồi bố anh chặn thư anh viết cho Phòng Vũ…” Đinh Văn nói năng lộn xộn…

“… Sau này giấy tờ giảm hình phạt cho Phòng Vũ được công bố, em cứ tưởng không có vấn đề gì… nào ngờ không lâu sau em đến nhà giam hỏi thăm lần nữa, nghe nói Phòng Vũ bị tăng hình phạt… em sợ lắm, em biết mình gây họa lớn rồi… em không dám nói cho anh biết, em không còn mặt mũi gặp anh nữa anh Lỗi… nhưng cứ giấu nhẹm như vậy, lương tâm của em chịu không nổi, em chỉ kể cho mỗi Hoa Miêu nghe…”

Sau khi biết chuyện, Hoa Miêu vừa sợ vừa giận, hắn đến nhà giam, Phòng Vũ nói mình không phục tùng kỷ luật, bị tăng thêm một năm, ngoài ra không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn phản ứng của Phòng Vũ, Hoa Miêu biết ngay Dương Đại Hải đã đến tìm Phòng Vũ. Phòng Vũ là dạng người gì, hành xử như thế nào, chẳng lẽ Hoa Miêu không biết?? Phòng Vũ cảnh cáo Hoa Miêu, chuyện bố Dương Lỗi đã biết hết tất cả, tuyệt đối không được nói cho Dương Lỗi, nếu không sẽ trở mặt không nhận người. Hoa Miêu biết Phòng Vũ nói được làm được, ngoại trừ hung hăng dạy dỗ Đinh Văn một trận, Hoa Miêu cũng không biết làm gì hơn.

Một năm sau, Phòng Vũ thật sự được thả ra, nhưng lại cương quyết rời khỏi Giang Hải. Phòng Vũ đi rồi, Hoa Miêu cũng nản lòng thoái chí, dẫn người trở về Giang Bắc. Sau này Hoa Miêu phạm tội bỏ trốn, không liên lạc với bên Giang Hải, cuối cùng bị bắt ở vùng khác, cũng nhốt vào nhà giam ở huyện Lễ. Mãi đến khi kinh hãi gặp lại Phòng Vũ trong tù, nghe xong đầu đuôi ngọn ngành mà huấn luyện viên võ thuật kể lại, Hoa Miêu mới hiểu chuyện gì xảy ra. Phòng Vũ không thừa nhận nửa chữ, nhưng Hoa Miêu đâu có ngốc, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Hoa Miêu chỉ hận không thể lập tức ra ngoài giết chết Dương Đại Hải, nhưng lại bị Phòng Vũ lại nghiêm khắc răn đe.

“Đại ca, sao anh lại khờ như vậy?! …” Hoa Miêu ôm Phòng Vũ, lớn tiếng khóc rống…

Đến khi ra tù, Hoa Miêu từng nuốt không trôi cục tức này, định đi tìm Dương Lỗi tính sổ. Lúc ấy Dương Lỗi vẫn còn ở đội bắc cầu phao, đang ở phía Nam chống lũ giải nguy, Hoa Miêu không tìm được người, ra tù rồi tính tình càng thêm bạo ngược, chẳng mấy chốc lại bị bắt đi giáo dục lao động vì tội ẩu đả. Lúc Dương Lỗi gặp Hoa Miêu ở cục cảnh sát thành phố, Hoa Miêu vừa được thả ra không bao lâu.

“… Em không biết bố anh nhìn thấy gì trong thư, có lẽ…”

Đinh Văn không nói nữa.

Trong thư gửi cho Phòng Vũ, Dương Lỗi chẳng viết gì cả. Đinh Văn không biết, nhưng Dương Lỗi biết, gửi thư vào tù rất bất tiện, Dương Lỗi hiểu rõ.

Dương Lỗi nhớ lại năm thứ ba đại học. Hôm đó hắn ra ngoài tập huấn trở về, vô cùng bất ngờ khi thấy Dương Đại Hải ở ký túc xá chờ mình. Dương Lỗi không biết tại sao Dương Đại Hải lại đột ngột đến mà không báo trước như thế, Dương Đại Hải nói mình chỉ tạm thời ghé qua thành phố này vì công việc, sẵn tiện đến thăm Dương Lỗi và mang cho hắn ít đồ, ngoài ra vẫn còn công việc phải giải quyết. Dương Đại Hải không ở lại lâu, ngay hôm đó đã ra về. Chờ ông đi rồi, Dương Lỗi mới hồi hộp kiểm tra ngăn kéo của mình, không phát hiện dấu vết bị lục lọi mới yên tâm. Mỗi khi nhớ Phòng Vũ nhiều quá, hắn như thằng ngốc viết tên Phòng Vũ lung tung, viết cả những lời không đè nén được trong lòng, viết đầy một cuốn vở, cuốn vở đó hắn không nỡ đem vứt, kẹp giữa chồng sách, nhét dưới đáy ngăn kéo… giấu ở dưới cùng là một tấm hình của Phòng Vũ…

“Anh Lỗi, anh muốn mắng em thế nào cũng được, em sai rồi, em sai thật rồi… em cũng muốn nói cho anh biết từ sớm, nhưng mà em không dám… ! Em không còn mặt mũi nào hết… em… em là thằng khốn!”

Đinh Văn vừa khóc vừa nói gì đó, Dương Lỗi không còn nghe nữa.

Hắn thả tay xuống, âm thanh hỗn loạn trong điện thoại theo gió tán đi…

Nửa đêm, căn nhà trệt của một người lái taxi ở ngoại ô Giang Hải bị ai đó gõ cửa. Người đàn ông mở cửa ngờ vực nhìn người lạ mặt mũi phờ phạc đứng trước mặt mình.

“Phòng Vũ có ở đây không.”

Người đàn ông nọ kịp phản ứng. Phòng Vũ vẫn chưa chuyển đi, còn đang ở nhờ nhà người bạn làm nghề lái taxi. Gần đây thường có anh em cũ đến tìm Phòng Vũ, người bạn này cũng quen rồi.

“Cậu tìm Phòng Vũ hả, cậu ta đi nhập hàng rồi.”

“Tôi chờ anh ấy.”

Người bạn kia đưa Dương Lỗi đến phòng của Phòng Vũ, mở cửa.

“Xem ra tối nay cậu ta không về rồi, chắc phải ngày mai. Cậu có việc gấp hả? Nếu không để tôi gọi điện thoại cho cậu ta.”

Người bạn lấy di động ra định gọi, Dương Lỗi đè tay người nọ lại.

“Không cần đâu. Tôi ở đây đợi anh ấy.”

“Ừ, hay là cậu ở lại phòng cậu ta ngủ một đêm đi. Chắc sáng mai cậu ta sẽ về thôi.”

Người bạn hào phóng nói.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào căn phòng nhỏ hẹp. Trong phòng bày biện đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường lớn, một chiếc bàn và tủ đựng đồ, gần như không còn vật gì nữa. Ở góc phòng có treo một chiếc áo sơmi đã được giặt bằng tay, trắng tinh và sạch sẽ. Chiếc áo được ủi thẳng thớm, đang móc tạm trên sợi dây phơi.

Là chiếc áo sơmi trắng của Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhìn chiếc áo sơmi đó.

Ánh mắt của hắn dời về phía cái bàn, trên bàn có một chiếc máy ghi âm kiểu cũ. Dương Lỗi mở hộp đựng băng, lấy ra cuộn băng bên trong.

Thảo Mãnh.

“Ngày nào Vũ Tử cũng nghe cuộn băng này, mỗi lần chỉ nghe đúng một bài bên trong, tua tới tua lui nghe miết, lỗ tai của tôi sắp chai luôn rồi. Tôi đưa cho cậu ta cuộn băng mới, cậu ta vẫn chỉ nghe mỗi bài đó, chẳng biết có gì dễ nghe nữa. Tôi nói cậu ta lạc hậu quá, bây giờ còn ai nghe bài này đâu chứ?”

Thấy Dương Lỗi nhìn cuộn băng, người bạn kia mỉm cười.

“Cậu ta nói, hồi trước trong tù khích lệ cải tạo, cho phép mang băng nhạc vào, vậy nên mới kêu các anh em mang đến, ở tù nghe mãi thành quen, đi ra không sửa được.”

Người bạn ra khỏi phòng. Dương Lỗi ngồi xuống bên giường, thả cuộn băng vào máy ghi âm, chậm rãi nhấn nút.

Cuộn băng từ từ chuyển động, giữa làn giai điệu lỗi thời, giọng hát sớm bị quên lãng của Thảo Mãnh chầm chậm vang lên…

Cơn gió lạnh

Trốn trong đêm khuya vắng lặng

Muốn xoa dịu trái tim nhớ nhung em

Nhưng lại cùng anh nhung nhớ người

Trong từng đêm đằng đẵng

Anh chưa bao giờ quên

Bóng lưng năm đó của em

Vẫn còn rõ ràng như cũ

Cả đôi mắt đẫm lệ của em

Làm anh đau lòng không thôi

Chia lìa là dễ dàng như thế

Mà trái tim bộn bề của anh còn thật nhiều lời dặn dò

Chưa kịp nói cho em biết

Kỷ niệm của chúng ta

Em đừng quên

Đã bao lâu không có tin tức của em

Em cũng biết anh đã quen dùng kỷ niệm để sưởi ấm chính mình

Anh đã quen nhớ em trong đêm khuya giá lạnh

Tình yêu của anh…

Dương Lỗi ngồi thật lâu, tua lại, bấm nghe, rồi lại tua tiếp.

Mọi âm thanh ngoài cửa sổ đều tắt lịm, chỉ có giai điệu lặp đi lặp lại trong căn phòng nhỏ lu mờ, bao trùm đêm khuya yên tĩnh.

Dương Lỗi không biết mình đã nghe bao lâu. Hắn lẳng lặng lắng nghe, nghe mỗi một câu, mỗi một chữ.

Mãi đến khi, hai má cảm thấy lạnh buốt…

__________________

Bài hát Anh đã quen dùng kỷ niệm để sưởi ấm chính mình của Thảo Mãnh:

Tâm sự một chút:

Tại sao anh Vũ chọn cách đi tự thú ngồi tù mà không bỏ trốn? Dĩ nhiên là vì tương lai của Dương Lỗi, vì để Dương Lỗi đi học rồi. Thử nghĩ nếu anh bỏ trốn, Dương Lỗi không có lý do gì để chấp nhận điều kiện của Dương Đại Hải, không chỉ vậy mà còn phải lo lắng cho anh ở nơi xa như thế nào, với lại nếu xui xẻo còn có thể bị bắt vì tội đồng lõa giúp tội phạm bỏ trốn nữa. Còn ban đầu Dương Lỗi đi học là vì sao, cũng là vì muốn Phòng Vũ được giảm hình phạt. Nói chung hai người đều muốn giúp đỡ và che chở cho đối phương, chẳng qua không ai nghĩ rằng 3 năm lại thành ra 7 năm… T_T

Chương 112

Tagged:

58 thoughts on “Kim Bài Đả Thủ – 111 (V)

  1. thuongtra125 23/11/2014 at 20:53 Reply

    thương 2 anh quá, anh Vũ mau về đi, vợ đang ở nhà đợi kìa, hiu hiu

    Liked by 2 people

  2. Tâm Khiết 23/11/2014 at 20:54 Reply

    dù thế nào e cũng muốn bắn bỏ thằng chó ĐV đấy huhuhu cmn 7 năm của 2 ng huhuhu cmn đêm thiên hi của 2 ng huhuhu
    bao h ms đến màn anh hùng cứu vợ T.T bao h ms đến H T.T
    dù sao cũng hết hiểu lầm rồi, hết thật r *xúc động ing* :'(

    Like

    • Nana 24/11/2014 at 00:20 Reply

      màn cứu vợ tới liền nè, cứu xong mới H cơ ~(‾▿‾~)

      Like

  3. nguyenminhlien 23/11/2014 at 21:01 Reply

    tem

    Like

  4. nhatkhanhho 23/11/2014 at 21:32 Reply

    thím ĐV có ít tốt, tại thím ấy nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại thôi (◣_◢)凸 Nhờ sai lầm nho nhỏ của thím ấy mà hai anh xa nhau 7 năm, Tuổi thanh xuân của vũ ca + những tháng ngày ca bị lạnh nhạt, hiểu lầm ( ̄^ ̄)尸
    *Chương sau: cầu làm hoà, cầu ấm áp. cầu “vỡ đê” (~ ̄▽ ̄)~

    Like

    • Nana 24/11/2014 at 00:18 Reply

      Ta đồng ý vụ nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại, nhưng cũng ko thể phủ nhậ là thím ấy có ý tốt, nhưng mà cũng ko thể tha thứ ლ(¯ロ¯ლ) Còn mấy cái nàng nói thì sắp rồi, hãy kiên nhẫn ~(‾▿‾~)

      Like

  5. phuongwander 23/11/2014 at 22:31 Reply

    PV trong tù khổ quá. Đọc mà thương không nhịn được hic

    Like

    • Nana 24/11/2014 at 00:16 Reply

      ở tù dĩ nhiên khổ rùi, may là anh cũng có võ công phòng thân ko ai dám chọc chứ ko chắc còn khổ nữa (¯―¯٥)

      Like

  6. Phan Lin 23/11/2014 at 23:28 Reply

    Thấy nó cũng tội mà thôi cũng kệ…đem bắt bỏ trôi sông đi…nhờ ơn nà mà Vũ ca với bé Lỗi chia cách nhau tận bảy năm. Đúng là “bánh bèo” mà…Thương ghê …mau hết ngược y chèn ơi..thank na na

    Like

    • Nana 24/11/2014 at 00:15 Reply

      Hết ngược rầu nàng, giờ chờ tái ngộ thui =))

      Like

  7. minhtule 23/11/2014 at 23:50 Reply

    Huhu.chương này ngắn quá đi aaa ~~ 2 anh sớm đoàn tụ đi ko thì đau tim chết mất TTT^TTT

    Like

    • Nana 24/11/2014 at 00:14 Reply

      Chương này dài hơn chương trước đó ლ(¯ロ¯ლ)

      Like

      • minhtule 25/11/2014 at 20:36 Reply

        :))) ố ồ.chắc tại tâm lí bồi hồi ngóng trông của ta a.đang đọc miệt mài hăng say thì nó hết. bị hẫng TvT

        Like

  8. leo2307 24/11/2014 at 00:09 Reply

    Đọc chương này thấy buồn quá. Khổ thân cả hai người luôn. mà bài hát cứ như viết riêng cho Vũ ca ấy :'(

    Like

    • Nana 24/11/2014 at 00:13 Reply

      Ta cũng thấy vậy đó, nghi là tác giả lấy ý tưởng từ bài này lắm :((( Ủa mà comment được rồi hả nàng =))

      Like

  9. bigq26pupu 24/11/2014 at 00:28 Reply

    tình yêu cao cả quá, hix

    Like

  10. frozenworld53 24/11/2014 at 07:07 Reply

    Cmn bài hát đúng tâm trạng ghê. Có khi nào tác giả viết theo mấy bài này ko ta?

    Mà anh PV cứu vợ là sao hả nàng?

    Like

    • Nana 25/11/2014 at 01:43 Reply

      Ta cũng nghi vậy lắm =))))

      Cứu vợ là ẻm sắp gặp nguy, anh tới vớt xác =)))

      Liked by 1 person

  11. phuongwander 24/11/2014 at 08:10 Reply

    Chị thấy cái sai của Đinh Văn là đã làm sai mà lại không thẳng thắn, sợ tới sợ lui.
    Hmm, qua đó chị cũng nhận ra một điều là: mình sống mà lỡ có làm sai điều gì thì cũng thẳng thắn mà nhận lỗi. Dù cái giá phải trả có thế nào đi chăng nữa, mất bạn bè thì sao? Cuộc sống là cả 1 quãng đường dài mà.
    Thật ra điều này rất khó làm, vì hầu hết khi làm sai, con người ta dĩ nhiên ko đến mức chối đây đẩy nhưng thường im lặng là phần nhiều.
    Have a nice day mọi người, đang chỗ làm mà vẫn có tâm trạng còm men. Ha ha ha

    Like

    • Nana 25/11/2014 at 01:44 Reply

      Còm men thoải mái đi chi hê hê, em còn thích nữa là ~(‾▿‾~) Còn Đinh Văn thì… cái bản tính vốn nhút nhát sẵn rồi, ko trông chờ gì được (◣_◢)凸

      Like

  12. Hà Trang 24/11/2014 at 09:58 Reply

    Mong chương tiếp <3 Đọc liền một mạch cả đêm, thực sự thích lắm, cảm ơn bạn <3

    Like

    • Nana 25/11/2014 at 01:43 Reply

      (▰˘◡˘▰) Bạn thích là vui rồi

      Like

  13. phuongwander 27/11/2014 at 18:29 Reply

    chị nhớ ra bài này là ai hát rồi. Hỏi sao thấy quen quá
    Bài này là bài emotion của Destiny’s child hát.
    Oài Oài… Ra tụi Tây nó cover lại của Thảo Mãnh a he he

    Like

    • Nana 29/11/2014 at 16:09 Reply

      Trời, chị nói em mới đi nghe thử, quả là vậy =)) Destiny’s child em chỉ ấn tượng mỗi bài Dangerously in love ~(‾▿‾~)

      Like

  14. Life without love... 25/03/2015 at 01:00 Reply

    Vẫn muốn chửi Đinh Văn. Đành rằng là không cố ý, nhưng đâu phải cứ “không cố ý” là hết chuyện? nếu không thì còn có tội danh ngộ sát làm chi? Thương Đinh Văn, nhưng chửi thì vẫn phải chửi….

    Like

    • Nana 25/03/2015 at 01:04 Reply

      Ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại đó mờ…

      Like

  15. Emma Ai 15/12/2015 at 04:45 Reply

    “Kỷ niệm của chúng ta

    Em đừng quên

    Đã bao lâu không có tin tức của em

    Em cũng biết anh đã quen dùng kỷ niệm để sưởi ấm chính mình

    Anh đã quen nhớ em trong đêm khuya rét lạnh

    Tình yêu của anh. . .”

    Nhìn mấy câu bài hát in nghiêng mà rưng rưng rồi ỌwO
    Nghĩ đến đêm giao thừa hôm đó, nghĩ đến Vũ Vũ uống đến nôn thốc nôn tháo…

    Đờ mờ đờ mờ đờ mờ…. t đau lòng quá *nhào vô lòng Na, cầu an ủi a~* 😭😭

    Like

  16. Suigetsu 06/02/2016 at 22:33 Reply

    Chị nghĩ k chỉ là vì tương lai của em Lỗi mà còn vì “gia đình” của ẻm.
    Ngày trc anh chứng kiến em Lỗi bất hòa với bố, từ nhỏ anh luôn khao khát có một gia đình, biết một gia đình có ý nghĩa và giá trị thế nào nên anh châp nhận ở tù thêm mấy năm, sau đó được ra thì chỉ lén lút đi nhìn em mà k nói sự thật vì biết ẻm sẽ hận bố, cái “gia đình” của bố con ẻm sẽ rạn nứt, thậm chí vỡ vụn. Anh ôm tội lỗi về mình dù bản thân ảnh bị tổn thương quá nhiều, hi sinh vì em, lặng lẽ quan tâm yêu thương em nó.

    Quả là một ng yêu, một ng chồng mẫu mực 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。

    Liked by 1 person

    • Nana 07/02/2016 at 01:02 Reply

      Trời ơi chị nói làm em đau lòng chim én quá đi, huhu may mà sau này ông Hải lỡ miệng làm Lỗi nghi ngờ chứ không em nghi chắc tình ta đứt đoạn quá ( ̄^ ̄) ლ(¯ロ¯ლ)

      Like

      • Suigetsu 07/02/2016 at 01:04 Reply

        Vợ chồng ẻm bị chia lìa 7 năm còn chưa đủ sao, nữa thì độc giả k sống nổi ლ(¯ロ¯ლ)

        Like

        • Nana 07/02/2016 at 01:05 Reply

          chị nghe bài Lắng nghe nước mắt của Mr Siro chưa, tự nhiên em nghe bài này sao thấy cũng hợp tâm trạng ghê =(((

          Like

          • Suigetsu 07/02/2016 at 01:10 Reply

            Hồi chị cày KBĐT nhà bên cạnh toàn bật Về đâu mái tóc người thương. Đến đoạn “Đường phố muôn màu sao thiếu em” với “Song khép kín, nhớ em tôi gọi tên, chỉ nghe tiếng lá rơi thềm” mà chị rớt nước mắt luôn ( ̄^ ̄)

            Like

            • Nana 07/02/2016 at 01:14 Reply

              em cày bộ này toàn nghe nhạc Mr Siro, nhạc của Mr Siro thì đúng chuẩn dành cho dân thất tình =(( Có bài “Bầu trời mà em không thể nhìn thấy” của Thái Mâu Hựu đó chị, y hệt tiếng lòng của Lỗi đêm giao thừa, em có đăng bên Fb ko biết chị nghe chưa =))

              Like

              • Suigetsu 07/02/2016 at 01:22 Reply

                Chị chưa nghe =))
                Buồn cười nhất là lúc chị cày Tokyo Ghoul thì nhà bên cạnh toàn bật Sầu tím thiệp hồng =)))))))))

                Like

                • Nana 07/02/2016 at 01:25 Reply

                  Trời ơi đề nghị nghe gấp đi chị, hay lắm =))) Link nè https://www.youtube.com/watch?v=daVbQX3g1YM

                  Like

                  • Suigetsu 07/02/2016 at 01:31 Reply

                    Hí hí có nhiều cái đúng với tâm trạng đêm giao thừa của em Lỗi ghê. Cảm giác trỗng rỗng trong lòng, vừa hoài niệm vừa đau khổ, mỗi tội em Lỗi còn cảm giác hận anh nữa =))))))))))))

                    Like

  17. leo2307 06/02/2016 at 22:56 Reply

    Nói thật là đợt này nàng edit lại, ta cũng ko có cơ hội đọc từng chương từng chương như trước nữa. Cơ mà chả hiểu sao, đọc chương này, lại vẫn rơi lệ như lần đâu. Đừng nói yêm đa sầu đa cảm. Cảm động thật mờ

    Liked by 1 person

    • Nana 07/02/2016 at 01:03 Reply

      Ta đọc lại cũng buồn da diết nè nàng, không phải mình nàng đa sầu đa cảm đâu (つ﹏<)

      Like

  18. 89holic 25/02/2016 at 14:50 Reply

    Im lặng đọc từ đầu đến chương này mới comt, mình biết bộ này lâu rồi nhưng chẳng hiểu sao cứ đánh dấu lại mà ko đọc, rồi khi bạn bắt đầu beta lại, mình cũng định sẽ theo dõi từng chương bạn beta, nhưng rồi lại vì hoàn cảnh đưa đẩy mà đến khi bạn đã beta xong mình vẫn chưa bắt đầu đọc =.=
    Và cảm xúc của mình bây giờ là HỐI HẬN, HỐI HẬN MUỐN CHẾT ĐƯỢC!!!!!!!! Tại sao mình lại trì hoãn việc đọc 1 bộ đam hay thế này lâu như vậy TTT^TTT
    Giời ơi đọc tới chương nào mình cũng kéo xuống đọc comt của mọi người, thấy các bạn bình luận về nội dung truyện rồi suy đoán diễn biến tiếp theo mà mình lên cơn tự kỉ vì chẳng thể góp vui :(((
    Mình định là đọc xong cả bộ mới comt cho bạn biết nỗi lòng của mình, về tình yêu xuyên màn đêm của mình dành cho Vũ Lỗi *tại vì thường đọc Kim bài vào đêm phia =))))* nhưng đến chương này thì hết kiềm chế nổi rồi…
    Mình khóc rồi huhu TTT^TTT
    Đọc đến chỗ lời bài hát in nghiêng ấy, mình cứ khóc rắm rứt vì thương anh Vũ:
    “Chia lìa là dễ dàng như thế

    Mà trái tim bộn bề của anh còn thật nhiều lời dặn dò

    Chưa kịp nói cho em biết

    Kỷ niệm của chúng ta

    Em đừng quên

    Đã bao lâu không có tin tức của em

    Em cũng biết anh đã quen dùng kỷ niệm để sưởi ấm chính mình

    Tình yêu của anh”

    Mường tượng ra cảnh anh Vũ ở trong tù nhớ tới Lỗi, đau lòng ko tả nổi :(( thật ra mình biết ở trong đó chẳng ai dám bắt nạt anh đâu, ăn uống kham khổ hay điều kiện thiếu thốn gì cũng là chuyện nhỏ với anh. Nhưng cái dày vò anh hơn cả là nỗi nhớ, là sự cô độc, và với tính cách của anh, có lẽ anh còn thấy áy náy nữa, vì đã lỡ hẹn đêm thiên hi với Lỗi… Kéo lên đọc lại đoạn Hoa Miêu chửi Dương Lỗi mà lại cay mắt lần nữa “Mày vỗ mông lên đại học, nở mày nở mặt làm sĩ quan của mày, còn những năm tháng tốt nhất của anh ấy đều vùi lấp trong tù!”. Tuổi thanh xuân của Phòng Vũ, 7 năm của Phòng Vũ, ai trả được cho anh đây? Thôi thì Dương Lỗi dùng cả đời mình trả lại cho anh vậy =))))

    Mà anh Vũ trong tù vật vã thì ngoài này Lỗi cũng chẳng khá hơn. Cái cảm giác dẹp bỏ tự tôn chấp nhận thỏa hiệp với bố, ngóng chờ từng ngày được trùng phùng mà đùng 1 cái anh biến mất chỉ để lại lá thư bảo anh có người khác rồi, đau và hận lắm chứ. Nhưng trên cả nỗi đau và nỗi hận, Lỗi vẫn nghĩ cho anh, buông tay ko tìm anh nữa, để anh sống cuộc sống “bình thường” vợ con đuề huề như anh đã nói (dối). “Tại sao lúc đầu tôi lại buông tay?…Là vì muốn anh sống tốt!!”. Lúc gặp lại anh, Lỗi vờ bình thản nhưng cứ vô thức hỏi về Anh Tử, rõ là rất để ý chuyện này, ghen tuông lồng lộn í mà bày đặt làm màu, vừa thương vừa thấy buồn cười =))) Rồi khi biết dc sự thật anh Vũ phải ngồi thêm 3 năm tù, Lỗi lại “thêm 1 lần đau” nữa, đau cho anh, xót cho anh, tự trách mình.

    Lại nói đến ngược, tác giả ngược rất hay, cả Vũ cả Lỗi cả nhân vật phụ cả editor cả người đọc, đều đau – 1 cái đau thật tinh tế mà chúng ta gần như chẳng trách được ai. Đinh Văn ngây thơ làm hư chuyện nhưng cũng xuất phát từ ý tốt. Dương Đại Hải, mình ko thích nhân vật này nhưng cũng ko ghét, mình hiểu hành động của ông thật ra đều vì muốn tốt cho Dương Lỗi thôi, chỉ ngặt 1 nỗi ông sinh con nhưng trời sinh giới tính =)))) Mình nhớ ở 1 chương nào đó có nói 3 năm nay ông cứ thúc ép Lỗi lấy vợ rồi còn 1 câu đại loại thế này “Nỗi lòng của người cha trong thiên hạ, đều như thế”, vậy là ko nỡ trách ông nữa.

    Chẹp comt cũng dài rồi nhưng mà chưa nói hết được lòng mình a, ở đây chỉ nói dc sơ sơ cảm nhận của mình ở phần sau này thôi, chứ mấy chục chương đầu thời 2 anh còn lăn lộn giang hồ cũng có nhiều chi tiết làm mình quắn quéo lắm nhưng ko nói lại hết dc T__T Chỉ muốn chốt lại 1 câu rằng mình rất hâm mộ tình yêu của Vũ Lỗi, tình nghĩa giữa những người đàn ông, tình yêu của những người đàn ông (▰˘◡˘▰) Tính cách của 2 anh đều dc xây dựng rất hay va nổi bật, chẳng anh nào “lấn át” anh nào nhưng với riêng mình thì vẫn thích anh Vũ hơn 1 chút và ghen tị hận với anh Lỗi vì có dc người chồng lý tưởng như vậy =)))

    Cuối cùng thật sự rất cảm ơn bạn đã dành nhiều thời gian và tâm huyết để edit “Kim bài đả thủ”, rồi còn beta lại để nó chỉnh chu hơn. Xem những chú thích, những bài hát bạn chèn vào trong mỗi chương, có thể thấy dc sự đầu tư kĩ lưỡng. Tài năng của chị Phao, tình yêu của Vũ Lỗi chạm được đến trái tim người đọc chính là nhờ tình yêu của bạn dành cho tác phẩm này. 1 lần nữa, cảm ơn bạn ♥❤

    Liked by 4 people

    • Nana 26/02/2016 at 15:51 Reply

      Hix mấy nay mình bận quá, có thấy và đọc comment của bạn nhưng chưa có thời gian rep lại huhu ლ(¯ロ¯ლ)

      Đầu tiên mình cảm ơn bạn đã thích bộ này nhé, là editor của truyện, thấy truyện được yêu thích là mình vui rồi╭(╯ε╰)╮Nhiều bạn bảo sợ ngược nên không dám đọc bộ này, thật ra mình thấy đoạn ngược chính là điểm nhấn của truyện, cho người đọc nhận rõ hơn về tình yêu giữa hai nhân vật chính, tình cảm phải trải qua thăng trầm và thử thách mới biết ta có thật sự thuộc về nhau hay không chứ ◡‿◡

      Về phần hai nhân vật chính thì mình cũng đã nói vô số lần rồi giờ mình cũng không biết nói gì nữa. Mình cũng như bạn, cũng thích anh Vũ nhiều hơn một tí, có lẽ vì ảnh bị ngược nhiều hơn Lỗi =))) Từ khi gặp Lỗi mình thấy anh Vũ toàn bị cảnh đời vùi dập, nào là bị vu oan bắt vào cục cảnh sát ăn đập, nào là vì cứu Lỗi mà chấp nhận hy sinh cánh tay, rồi cuối cùng còn bị tù tội nữa… thương anh lắm (╥﹏╥) Còn Lỗi từ khi có chồng bảo kê thì đời lên hương hẳn, dù Lỗi cũng rất đau lòng khi bị anh (vờ) bỏ rơi nhưng không thể phủ nhận Lỗi có được ngày hôm nay cũng hết 6 phần là do có anh Vũ đứng sau che chở ( ̄^ ̄) nhưng cũng không vì thế mà mình giảm bớt tình cảm dành cho Lỗi, Lỗi là bạn thụ mà mình thích nhất, nghĩa khí, chính trực, nhiệt tình, chung thủy, yêu ai là trao hết lòng, thậm chí Lỗi hoàn toàn có thể “phản” được nhưng tại yêu ai đó quá nên cam nguyện kiếp nằm dưới =)))))

      Mình đã thấy comment của bạn bên post Bình luận, tối về mình sẽ gửi cho bạn nhé ❤

      Liked by 2 people

      • 89holic 26/02/2016 at 23:05 Reply

        hị hị mình đã nhận được word rồi nha *bay vô ôm ôm*
        Nhiều bạn sợ ngược nên ko đọc bộ này, vậy chắc mình nằm trong số ít còn lại rồi, thấy ngược và hiện thực hướng nên mình mới bay vô đọc đó, xin lỗi em chỉ là con hủ có sở thích tự ngược =)))) Cái làm mình e ngại là tin đồn bộ này hỗ công, mình ko kì thị vụ này, cũng biết ngoài đời hỗ khá nhiều nhưng đọc truyện thì vẫn kén hỗ công lắm. Chạy đi đọc trước bài Tản mạn update 2015, yên tâm là cho tới hiện tại bạn thụ vẫn chưa “làm phản” nên mới quyết định ôm show, cũng may nhờ thế mà đã ko bỏ lỡ 1 chuyện tềnh cảm động lòng mề gan ruột như vầy =)))))
        Biết là Lỗi cường lắm nhưng mình vẫn thấy anh nên yên thân nằm dưới đi thôi, Vũ đã nói “bất cứ cái gì tôi cũng hơn em” mà =))) Với lại như Na nói á, cho dù Lỗi có khả năng thật nhưng vì thương quá nên cũng ko nỡ làm đau anh Vũ đâu =)))
        Lời cuối cùng, yêu Vũ, yêu Lỗi, yêu Na (●´з`)♥

        Liked by 2 people

        • rubyrusi1234 10/02/2019 at 16:23 Reply

          Thật ra đừng kì thị thụ phản công quá. Cho thụ được 1 lần phản công cũng tốt, đàn ông con trai ai cũng muốn có lần được thử mà. Sau lại trên dưới đàng hoàng nên đừng kỳ thị

          Liked by 1 person

          • 89holic 10/02/2019 at 17:40 Reply

            à trong comt mình cũng nói ko kỳ thị á, nhưng sẽ ko chủ động tìm hỗ công để đọc, nếu truyện nội dung hay và tình tiết phản công hợp lý (dạng như công tôn trọng thụ và tình nguyện nằm dưới í) thì mình vẫn đọc ~ Như bộ Xích ái sát thủ, hỗ công từ đầu đến cuối nhưng mình vẫn rất rất thích luôn :3

            Liked by 1 person

  19. Vệ Y Phong 11/01/2017 at 13:53 Reply

    Bạn ơi còn link nghe nào khác k bạn? Link kia bị lỗi r ấy😭😭😭

    Like

  20. Nờ 08/04/2017 at 00:01 Reply

    Thực ra mình đã được đọc rv qua truyện này trước rồi, đã nghĩ 4 năm tù là đủ đau lòng lắm rồi, không ngờ hóa ra còn có một quả bom chờ mình đằng sau :(((. Đau lòng đau lòng đau lòng, sao tác giả lại để Phòng Vũ của mình khổ thế này, đau lòng kinh khủng khiếp. Vốn lúc đầu đọc thấy man mác buồn cũng không sao, vì đã chuẩn bị tâm lí, mà giờ nghĩ lại mỗi một đoạn của Phòng Vũ từ lúc gặp lại đến giờ đều khóc :(((((((( Hu hu sao lại ngược Phòng Vũ của tôi đến thế huhu :((((((

    Liked by 1 person

    • Nana 09/04/2017 at 00:43 Reply

      Đúng là đọc xong sự thật rồi đọc lại mấy cảnh lúc hai người mới gặp lại mà thấy đau lòng anh Vũ muốn chết :((( Tự hỏi lúc đó ảnh đau lòng cỡ nào…

      Like

      • Nờ 10/04/2017 at 11:51 Reply

        Cái cảnh anh nằm một mình trên giường thép trong phòng tối ấy. Ôi cứ nghĩ lại là đau lòng kinh khủng luôn. Cảm giác lúc đó anh còn khổ sở hơn ở trong tù ấy, vì anh bảo ở trong tù anh nghĩ đến Lỗi còn thấy lòng rộng thoáng. Ai ngờ ra tù còn đau khổ hơn :(((((( Huhu mình lại khóc rồi :(((((((( Thương anh quá đi mất (눈_눈)

        Liked by 2 people

        • Nana 11/04/2017 at 13:48 Reply

          Ra tù tính nhìn lén em cái rồi đi mà ai ngờ đi hết được 🤧🤧🤧

          Like

  21. nodirection06 11/08/2017 at 08:24 Reply

    Trời má plot twist banh não tui rồi

    Like

  22. tranguyen1611 26/08/2017 at 16:38 Reply

    Kìm lòng không được, khóc rồi huhu…. mình thật là nhu nhược quá mà :((((

    Like

  23. hurtstrong 08/10/2017 at 15:58 Reply

    <3 :((

    Like

  24. Bui thị Yến 28/10/2017 at 15:57 Reply

    Muốn nghe bài hát mà hỏng nghe được à :((

    Liked by 1 person

  25. Bui thị Yến 28/10/2017 at 15:58 Reply

    Muốn nghe bài hát mà hỏng nghe được :((

    Like

  26. youngielin363 06/06/2018 at 20:14 Reply

    Đm đm đm ban đầu là 6 năm !!!! Xin giảm hình phạt xuống 3 năm huhuhu thế mà anh Vũ lại phải chịu tận 7 năm !!!! Thiên a ~ thanh xuân của anh … chảy trôi theo song sắt rồi 😭

    Liked by 1 person

  27. startonu 16/12/2020 at 21:21 Reply

    Thương DL quá, chết lặng nhỉ, ai trong hoàn cảnh đó mới hiểu

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫