An Cư – 37

An Cư Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Chương 37

Người trong lòng

Làm xong lần thứ ba chẳng biết có tính là trọn vẹn hay không, An Cúc Nhạc tê liệt toàn thân, hệt như đống bùn nhão.

Đỗ Ngôn Mạch dội rửa cho y, từ nhỏ cậu đã quen chăm sóc em gái, ở phương diện này cũng xem như thuận tay thuận chân, cậu dùng nước rửa những thứ mình bắn trong cơ thể An Cúc Nhạc. An Cúc Nhạc hầu như không có kinh nghiệm gì ở việc này, đổi thành Đỗ Ngôn Mạch làm chủ đạo: “Trước tiên ráng nhịn một chút, bụng dùng sức…”

“Ừm…” Nước trộn lẫn tinh dịch từ bên trong trào ra chảy dọc theo bắp đùi thấm ướt lòng bàn chân, cảm giác nhục nhã gần như không thể khống chế khiến toàn thân y đỏ lựng, thật lâu sau mới phai dần.

Bị quỷ ám mà.

Ngoại trừ bốn chữ này, An Cúc Nhạc không còn cách nào giải thích tâm trạng hiện giờ của mình.

Nuốt tinh cũng được bắn bên trong cũng được, không phải không có người khoái chuyện này, nhưng y tuyệt đối không phải là một trong số đó. Y sợ nhất là đau, ngày xưa bị anh Dương bắn bên trong, hại bụng y đau suốt ba ngày, sau đó sợ đến tránh còn không kịp, thế mà trước mặt cậu thiếu niên y lại chẳng kỳ thị chút nào, thậm chí còn cam tâm tình nguyện. An Cúc Nhạc không khỏi cảm thán: “May là cậu không có đam mê SM…”

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

An Cúc Nhạc xoa xoa mái tóc ẩm ướt của cậu ấy, cười mà không nói, y sợ đau, rất sợ đau, nhưng có một số việc, cho dù sợ cũng chịu làm.

An Cúc Nhạc thích mình bây giờ hơn, trưởng thành, có thể đối xử thật tốt với một người, chẳng ai trời sinh thích hận đời cả, bộ không mệt chắc? Có lẽ đây là một loại ‘nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện’.

*nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện: người sắp chết, nói lời tốt lành.

Đỗ Ngôn Mạch phục vụ đến nơi đến chốn, rửa sạch cả kẽ móng tay của y, rửa đến sạch sẽ thơm tho. An Cúc Nhạc mặc cho cậu thiếu niên hầu hạ, cậu ấy lấy khăn lông lau người cho y, rồi lại giúp y sấy tóc. Y tựa vào trong ngực Đỗ Ngôn Mạch, ngửi mùi sữa tắm tương tự với mình, mùi cỏ xanh đặt lên người cậu thiếu niên dường như nhiều thêm một phần hoang dã. An Cúc Nhạc ngửa đầu nhìn đối phương, nhìn một hồi bỗng duỗi ngón trỏ, chọt vào lồng ngực cậu ấy một cái, rồi lại chọt thêm cái nữa.

Đỗ Ngôn Mạch: “……” Đối với việc An Cúc Nhạc thường xuyên giở tính trẻ con, cậu đã quen rồi, thế nên dứt khoát mặt không đổi sắc, mặc y chọt.

An Cúc Nhạc: “Cứng quá.”

Đỗ Ngôn Mạch: “?” Cậu lập tức cúi đầu nhìn xuống, đâu phải, vừa nãy đã bắn ba lần, hôm nay muốn cương nữa cần phải đủ kích thích à nha.

“Phụt.” An Cúc Nhạc bật cười vì phản ứng của cậu ấy: “Không phải chỗ đó cứng, mà là ở đây nè ~” Y lại chọt một cái, cơ thịt của Đỗ Ngôn Mạch ngày càng rắn chắc, y thầm nghĩ: cậu thiếu niên đang lớn dần, đến khi trưởng thành sẽ là một người đàn ông, mà năm tháng đều công bằng với mỗi người, y thì đang già đi, sớm muộn cũng phải già.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão.

An Cúc Nhạc thật bội phục mình lại nhớ rõ câu thơ cũ xưa này, đúng là sến súa văn vẻ thấy ớn, nói cho cùng chỉ là ý bảo nên tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi, lằng nhằng kì kèo làm gì.

Đỗ Ngôn Mạch đi cất máy sấy, An Cúc Nhạc đi vào phòng bếp, uầy, xác phơi đầy đồng, khó coi dã man, nhưng y cũng lười nhặt xác, rót hai tách cà phê và sôcôla hạt phỉ (hazelnut), đưa cái sau cho cậu thiếu niên: “Uống miếng đi, lót dạ.”

“Ừm.” Đỗ Ngôn Mạch nhận lấy, trước tiên dè dặt ngửi thử, nhấp một hớp, An Cúc Nhạc thấy mắt cậu ấy sáng lên, sau đó uống hớp thứ hai, hớp thứ ba… mãi đến khi uống xong.

Phản ứng của cậu ấy phải nói là thẳng thắn một cách đáng yêu, An Cúc Nhạc cười ha ha, lấy tách về, hỏi: “Cậu thích hả?”

Đỗ Ngôn Mạch gật đầu: “Rất thơm.”

Được, lần sau lại hỏi xem trong văn phòng có ai muốn mua theo nhóm không.

An Cúc Nhạc suy nghĩ một lát, bọn họ “quen nhau” đã hơn nửa năm, điểm nhạy cảm trên người cậu thiếu niên nằm ở đâu, cậu ấy thích làm kiểu nào, y đều rõ như lòng bàn tay, nhưng về phương diện sinh hoạt, ngoại trừ biết cậu ấy thích chạy bộ, bố mất sớm, có một đứa em gái, những thứ còn lại y chẳng biết gì cả.

Lúc đầu nghĩ rằng không liên quan đến mình, không cần hỏi nhiều, bây giờ thì…

“Này, uống thử xem?” An Cúc Nhạc đưa tách cà phê trong tay cho cậu thiếu niên, đối phương thế mà uống ngay, vùng giữa đôi lông mày không khỏi nhíu lại, chỉ uống vẻn vẹn một ngụm rồi không cử động nữa.

An Cúc Nhạc lấy về, áp miệng vào vị trí cậu ấy vừa uống, uống cạn tách rồi liếm liếm môi: “Cậu không thích nhỉ.”

Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, nhìn chằm chằm đôi môi bóng lưỡng của y, đáy lòng rung động mãnh liệt. Cậu hôn lên, lấp kín môi An Cúc Nhạc, hôn một hồi mới lên tiếng: “Lúc nãy hơi đắng, nhưng bây giờ ngọt lắm.”

Đậu má.

An Cúc Nhạc đỏ mặt.

Dường như mỗi lần tiếp xúc với cậu thiếu niên, y lại có thể gọi về cảm giác ngượng ngùng và tiết tháo bỏ nhà ra đi đã lâu. An Cúc Nhạc hỏi: “Cậu có thích ăn món nào không?”

Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt.

An Cúc Nhạc liếc nhìn cậu ấy: “Tôi nấu cho cậu.”

So với niềm vui khi được người ta săn sóc đặc biệt, biểu cảm đầu tiên của Đỗ Ngôn Mạch là hãi hùng. An Cúc Nhạc trợn trắng mắt, cốc đầu cậu ấy: “Nét mặt của cậu quá bất lịch sự.”

An Cúc Nhạc cũng hiểu toàn thân trên dưới của mình và hai chữ ‘vào bếp’ trông chẳng hề liên quan, nhưng trên thực tế y biết nấu ăn, còn nấu rất khá nữa. Có câu điểm đặc biệt của loài người, chính là ba dục vọng lớn: ăn, ngủ, tình dục. Ngoại trừ cái thứ hai hơi kém chút, về mặt nấu ăn và tình ái, y đều học một hiểu mười.

Sau một hồi kinh ngạc, Đỗ Ngôn Mạch chỉ còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Gì cũng được, em không kén ăn.”

“Hừ, tôi ghét cái món gì cũng được lắm nha.” An Cúc Nhạc không bỏ qua, hạ quyết tâm phải nấu bằng được món cậu ấy thích ăn: “Cho dù là Phật nhảy tường tôi cũng có thể nấu cho cậu.”

Đỗ Ngôn Mạch nghĩ ngợi thật lâu, cậu nhìn An Cúc Nhạc, đối phương rất kiên trì, cậu định nói đại tên vài món đơn giản, chỉ cần không tốn công là được, nhưng không biết tại sao nói đến bên miệng lại biến thành: “Sườn xào chua ngọt.”

ac8

Sườn xào chua ngọt

An Cúc Nhạc nhướn mắt, Đỗ Ngôn Mạch vừa nhìn đã biết không ổn: “Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi…” Đúng là cậu thích món này thật, nhất là hồi đó mẹ cậu nấu ngon lắm, nhưng trong lòng cậu biết món này khó nấu, quy trình phức tạp, mà bố dượng lại không hạp gu ngòn ngọt mằn mặn, vì thế sau khi bố qua đời, cậu không được ăn món này nữa.

Gu của cậu, sở thích của cậu, vẫn luôn là thứ không quan trọng nhất ở nhà.

Cậu cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là qua thời gian dài đã quen xem nhẹ nhu cầu và sở thích của mình, hôm nay bỗng dưng bị người khác cố chấp hỏi như thế, ngay cả bản thân cậu cũng mù mờ.

Cậu sợ làm phiền An Cúc Nhạc nên có hơi thấp thỏm, không khỏi tăng thêm độ lực ôm y, thế nên không phát hiện đáy mắt y chợt lóe lên chút dịu dàng rồi biến mất. An Cúc Nhạc xoa đầu cậu thiếu niên ── y phát hiện mình rất thích làm thế này, xúc cảm mềm mềm đâm nhẹ vào lòng bàn tay hệt như sượt qua một bãi cỏ xanh, trong lòng vô cùng dễ chịu.

“Buổi tối tôi nấu cho cậu.” An Cúc Nhạc nói.

Đỗ Ngôn Mạch ngây ngẩn.

“Ngày mai tôi mới có thể tan tầm sớm một chút, chúng ta cùng đi mua thức ăn, tiện thể cậu nhìn xem cậu thích ăn cái gì, tôi làm chung luôn.” An Cúc Nhạc cười nói: “Khẩu vị của cậu thiên về ngọt, lần sau làm thịt thái mỏng xào nước tương, được không?”

ac6

Thịt thái mỏng xào nước tương

Đỗ Ngôn Mạch không biết thịt thái mỏng xào nước tương là món gì, nhưng người này đối xử tốt với cậu thế nào, cậu cảm nhận được một cách rõ ràng, quả thật y như mật, thấm vào trăm xương, ngay cả kẽ khớp xương cũng ngọt. Cậu nhìn cặp mắt sáng trong của người trước mắt, An Cúc Nhạc hỏi cậu thích cái gì, cậu cảm thấy mình thích, mình rất thích…

“Người trong lòng cậu, trông thế nào?” An Cúc Nhạc hỏi.

“… Hả?”

An Cúc Nhạc phất tay một cái: “Không muốn nói thì thôi.”

Y cười hết sức bao dung, từ trước tới nay y chưa từng hỏi chuyện này, Đỗ Ngôn Mạch cũng không đề cập đến nữa, nhưng lúc này y thật sự rất tò mò. Ghen tị? Vậy thì không có, ai lại đi ghen với mối tình đầu của một cậu thiếu niên trẻ tuổi? Đóa cúc nhà y còn chưa sa sút đến mức đó.

Nếu không y thật sự muốn xem thường chính mình.

An Cúc Nhạc cười dửng dưng.

Đỗ Ngôn Mạch tim đập loạn nhịp thật lâu, người trong lòng? Phải, cậu có một người trong lòng, lần đầu tiên phát hiện tính hướng khác người bình thường của bản thân; lần đầu tiên phát hiện có một số việc không phải chỉ cần nói không thể hoặc cố nhịn hoặc không được quấy rầy là có thể chịu được. Cậu rất phiền muộn, trong cơ thể như nhốt một con mãnh thú, chẳng biết khi nào sẽ phát cơn tàn sát bừa bãi, hủy diệt mọi thứ.

Mãi đến khi gặp được người trước mắt, người này trở thành dây buộc tốt nhất của cậu, mà cậu cũng đang vô thức chìm đắm trong sự dỗ dành mà y trao cho mình, cuối cùng dẫn đến mê mẩn, thậm chí còn sâu đậm và mãnh liệt hơn so với lần đầu tiên động lòng.

Càng thêm cuồng nhiệt.

Thế rồi lại một lần nữa… cậu vừa mới nhận ra mình thích một người khác, nhưng đối phương cũng không xem cậu là gì.

Đỗ Ngôn Mạch hít sâu, bình phục nỗi lòng, xoa nhẹ gò má của An Cúc Nhạc, ngón cái ấn xuống khóe miệng nhếch lên của y, nói: “Có một má lúm đồng tiền, mờ lắm, lúc mỉm cười… trông rất đẹp.”

Người này và người đó, điểm chung là đều có lúm đồng tiền.

Vì vậy lúc đầu vừa nhìn thấy người này cười, cậu có cảm giác như một góc trong tim mình được xoa dịu một cách thỏa đáng.

Lông mi Đỗ Ngôn Mạch hơi rũ xuống, ánh mắt rất dịu dàng, giống như viên kẹo đường cứng ngắc, sau khi tan chảy sẽ trào ra mật đường, ngọt đến gắt cổ họng. An Cúc Nhạc giật thót, cảnh tượng này, cứ như người đang được nói đến là y vậy.

Nhưng y biết không phải.

An Cúc Nhạc nhắm mắt, nuốt cục nghẹn đau rát do quá ngọt mà sinh ra: “Không tỏ tình à?”

Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu: “Không.” Bất cứ chuyện gì sẽ phá hỏng tình trạng hiện giờ, cậu không dám, cũng sẽ không làm.

Tuyệt vọng một lần, đã đủ đau rồi.

An Cúc Nhạc tò mò: “Tại sao?”

“Anh đã nói rồi, vấn đề nằm ở tính hướng trời sinh, chỉ cần em không có cách nào thay đổi tình trạng bẩm sinh của mình, người đó sẽ không có khả năng đáp lại em. Khi hiểu được điều này, em lại cảm thấy… không sao cả, không cần lấn cấn nữa, như bây giờ là tốt lắm rồi.” Không phải cậu không tốt, lại càng không phải là người đó không tốt, chỉ là không phù hợp, đạo lý đơn giản như thế mà từ đầu đến cuối cậu lại chẳng nghĩ thông.

Mãi đến khi người này nói với cậu.

Không ai có quyền bóp méo hay thay đổi bản chất của người khác, trừ phi người nọ tự nguyện, giống như người trước mắt cậu đây, đối xử với cậu rất tốt, rất dịu dàng, cứ như xem cậu là thú cưng vậy. Đỗ Ngôn Mạch cũng cảm thấy rất tốt, cậu không muốn bị đồng cảm, không muốn bị thương hại, nhưng lời của người này… cậu sẽ cố gắng, cố gắng hết mình, cố gắng trở thành bất luận hình mẫu nào mà anh ấy muốn nhìn thấy.

Không thể giống như lúc trước nữa, vì mục đích cá nhân, chỉ biết theo đuổi tìm an ủi.

“Có thể thỉnh thoảng gửi tin nhắn và gặp mặt người đó, em đã vui lắm rồi.” Đỗ Ngôn Mạch nói đoạn mỉm cười, hôn trán An Cúc Nhạc: “Cảm ơn anh, anh Hoa cúc.”

Thật lòng, cảm ơn anh.

Đỗ Ngôn Mạch cười nhàn nhạt mà chân thành, An Cúc Nhạc không ngờ câu nói thuận miệng vô trách nhiệm lúc trước của mình lại có tác dụng như thế.

“Ầy, đừng cảm ơn…” Y chột dạ nha! Đúng là cơm có thể ăn bậy nói không thể nói bậy, Đỗ Ngôn Mạch trông rất ngây thơ, ngây thơ đến mức khiến y… đau lòng, trẻ con tuổi này hẳn nên manh động mới đúng, cũng như y năm đó, hết đu lại bám muốn người ta chú ý đến mình, hoàn toàn không để ý trước sau. Nói chứ người cậu ấy thích là ai nhỉ? Trong đầu An Cúc Nhạc hiện lên tình tiết trong GV, hay là dứt khoát bỏ thuốc trói chặt Đỗ Ngôn Mạch rồi bíp bíp bíp bíp…

Về phần An Cúc Nhạc, một khi đã xem ai như người mình thì quả thật vứt hết nguyên tắc vứt hết hạn cuối, may là không sinh con được, nếu không chắc sẽ chiều chuộng nó đến độ vô pháp vô thiên. Đương nhiên chỉ là nói vậy thôi, có một số việc làm được và cũng có một số việc không làm được, đâu phải y không hiểu.

An Cúc Nhạc hỏi: “Nếu đối phương có thể bẻ cong, cậu có định qua lại với người ta không?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Người đó sẽ không để em vào mắt.”

“Ồ?”

Đỗ Ngôn Mạch cúi đầu: “Người đó… lớn tuổi hơn em, lớn hơn nhiều lắm.”

Thì ra là thế. An Cúc Nhạc đau lòng, an ủi: “Không sao đâu, cậu còn nhỏ mà, chờ cậu trưởng thành rồi, cậu sẽ gặp được người càng thích hợp với cậu.”

Đỗ Ngôn Mạch im lặng thật lâu, cuối cùng đáp lời: “Ừm.”

Mặc dù biết cậu thiếu niên có chừng mực, An Cúc Nhạc vẫn sợ cậu ấy manh động, nhất là nếu bị mình xúi bẩy, vậy thì trăm năm sau đứng trước mặt Diêm vương, mình thật sự hết đường chối cãi, ngược cả thân lẫn tâm.

“Nếu thật sự thích người ta thì không thể làm những chuyện mà người ta không thích, hiểu chưa?” Y không khỏi nhấn mạnh, hiếm khi nghiêm mặt. Phá hoại mọi thứ, tuyệt vọng tột cùng, cảm giác không bị quản chế nữa vui thì vui đấy, nhưng cuối cùng chẳng còn lại gì, tầm nhìn nhỏ hẹp, chỉ thoáng qua rồi vụt mất, bầu trời bao la nay chỉ còn lại một mảnh hoang vu.

Y đã từng chết một lần, cuối cùng được hồi sinh, mong sao cậu thiếu niên ngàn vạn lần đừng biến thành y ngày trước.

Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, chỉ nhìn An Cúc Nhạc. Người này có mái tóc màu nâu, ánh mắt màu nhạt, làn da trắng muốt, môi mềm trơn nhẵn, tất cả mọi thứ đều đẹp vô cùng, thật lòng cậu rất muốn khảm đối phương vào trong lòng mình, nắm trong lòng bàn tay, giấu vào trong ngực, người bên ngoài không thể nhìn dù chỉ một lần, nhưng chỉ cần nghĩ đến nét mặt người này chán ghét mình, cậu đã cảm thấy… trước mắt là một mảnh trời tối tăm vô tận.

Mà đêm nay, cậu vừa mới trải nghiệm.

Đỗ Ngôn Mạch gật đầu: “Ừ, em hiểu rồi.”

Em hiểu.

Vẫn luôn hiểu.

Em tuyệt đối sẽ không làm bất luận điều gì gây phiền phức cho anh, vì vậy… xin hãy cho em ở lại bên cạnh anh.

______________

Đường ngắn nhất đến trái tim của người đàn ông là qua dạ dày, chắc tính vậy hả Cúc =))

Giới thiệu món Phật nhảy tường:

Liên quan đến món ăn kỳ lạ này, một câu chuyện được nhiều người truyền khẩu nhất là vào thời nhà Đường khoảng 1300 năm về trước, có một vị cao tăng không rõ lai lịch đến Phúc Kiến truyền giảng Phật pháp. Bên cạnh ngôi chùa vị cao tăng trú ngụ có một quán ăn, thường phảng phất một mùi thơm rất lạ, làm cho vị cao tăng dậy lên nỗi nhớ phàm trần. Đến một ngày kia, vị cao tăng nọ thật sự không chịu nổi sự cám dỗ bèn nhảy qua bức tường để thưởng thức món ăn và đã vi phạm giới luật. Từ đó, người ta gọi tên món ăn này là Phật nhảy tường.

ac7

Thành phần thường thấy của món ăn là vi cá mập, hải sâm, thịt gà, gân nai, sò hến khô, nấm đông cô, bào ngư, nhân sâm. Song không đơn giản như vậy, để làm nên sự hấp dẫn, các đầu bếp phải dùng tới 30 thành phần và 12 gia vị khác. Bớt xén một nguyên liệu cũng có thể làm mất mùi vị đặc trưng.

Chương 38

Tagged:

40 thoughts on “An Cư – 37

  1. Dạ Lang 13/02/2016 at 17:48 Reply

    Bóc tem. Bữa nay mọi người đi chơi va lung tung hết hay sao mà không ai cmt hết vậy trời. Chương này thật là tra tấn người khác mà, đồ ăn thì ngon, 2 người thì ngọt ngào quá sức. Làm một đứa F.A tui đây phải thổn thức trong cơn đói.

    Liked by 1 person

    • Nana 13/02/2016 at 22:37 Reply

      Hôm nay chưa Valentine mà :)) Tui cũng FA nhưng mai có bạn dẫn đi chơi xD

      Like

      • Dạ Lang 16/02/2016 at 19:42 Reply

        tui với con nhỏ bạn thân cũng đi chơi vậy từ noel tới tết tới va linh tinh giỡn giỡn giới thiệu người yêu, riết người ta hỏi ủa chớ bữa nay ko đi chung vs bạn gái nữa hả em :v

        Like

  2. Fly209 13/02/2016 at 17:48 Reply

    Giời ơi sao ông nói gà bà nói vịt vậy =))) Đúng là chim sợ cành cong mà T_T
    Hai người này như kiểu tỏ tình gián tiếp với nhau vậy chời, kiểu tôi thích cậu bỏ mợ nhưng vì yêu cậu mà bao dung cho việc trong lòng cậu có người khác, còn vì em yêu anh bỏ xừ nên sợ anh rời xa em =))) rốt cuộc là bao giờ 2 người này mới nói toẹt cho nhau huhu =)))

    Cơ mà, em Mạch và bạn Cúc càng ngày càng đáng yêu, mù mắt con dân =))))

    Liked by 5 people

    • Nana 13/02/2016 at 22:39 Reply

      Đâu có ông nói gà bà nói vịt, ẻm đang nói người ẻm (từng) thích thật á, có lúm đồng tiền, có nhắn tin qua lại với ẻm, lớn tuổi hơn ẻm, chứ chưa phải nói Cúc đâu :)))) Nhưng mà như ẻm nghĩ trong lòng đó, giờ ẻm thích Cúc thôi :))

      Liked by 1 person

      • Fly209 13/02/2016 at 22:44 Reply

        Vậy hả T_T tại nhớ bạn Cúc có lúm đồng tiền nhỏ bên má, xong cũng hơn tuổi bạn Mạch rất nhiều =)) À mà quên bạn Mạch chưa biết tuổi thật của bạn Cúc nhở :| oạch. Ôi chứ cái chương này nó xoắn quẩy vậy =))) Hay dạo này thịt gà bánh chưng nhiều quá não mình bị ngu hóa nhở =)))
        Okie thanks Nana đã giải thích :”3 không mềnh lại tưởng bở =))

        Like

        • Nana 13/02/2016 at 22:47 Reply

          Lúc đầu đọc chương này mình cũng nghĩ là nói Cúc mà té ra hổng phải, tại sắp tới cái người đó sẽ xuất hiện nữa và trong PN về ẻm từng nhắc người này từng nhắn tin động viên ẻm :))

          Liked by 2 people

          • Fly209 14/02/2016 at 20:54 Reply

            Sorry comment không liên quan nhưng hôm nay hứng trí ngồi mò lại ảnh cũ của ADC trên FB í, mới biết Vũ nam của Phao Phao Tuyết Nhi chính là Vũ nam chuyển ver YunJae. Kiểu biết xong tuôi bị shock luôn @_@ vì trước khi đọc đam là tôi hay đọc fanfic các kiểu lắm, hồi đó tôi có đi đọc và comt ở bên Keepyoonho fic Vũ nam, còn kết bạn với bạn biên dịch nữa,bộ ấy là bộ tôi siêu thích luôn í nhưng không ngờ nó là chuyển ver :| cứ tưởng fic Trung văn thôi :| @_@ Chắc nội dung y chang nhau thôi thật sự tôi thấy bộ ấy rất hay luôn ; v ; thật không thể tin được :-SS sao không hề có tên tác giả Phao Phao Tuyết Nhi vậy chời T_T Sau nhắc đến tác phẩm Vũ nam của Phao Phao Tuyết Nhi tôi cũng không nghĩ gì nhiều nghĩ là trùng tên thôi vì kiểu tôi không đọc QT các thứ chỉ biết là SE thôi í :-S
            Bộ đó tôi thích lắm luôn ; v ; là top fic YunJae trong lòng tuôi luôn ai dè :-S

            Phải nói bả Phao Phao Tuyết Nhi viết chắc tay thiệt đó T ^ T

            P.S: Vì không biết nên comt vào đâu nên đành comt vào đây Nana thông cảm nha, kiểu tôi bị choáng quá. Mà mò lại mới đọc thấy 1 bạn bên Trung comt về anh Vũ trời ơi cảm động chết tim :((( Trời ơi, biết ADC khi mà KBĐT đã edit xong hết cảm thấy thật là buồn mà, phải chi biết sớm hơn =)))

            Liked by 1 person

            • Nana 14/02/2016 at 23:00 Reply

              À đúng rồi Vũ Nam của chị Phao đó, hồi trước tìm đọc bộ này cũng phát hiện bản chuyển ver rồi và cũng chẳng có tên tác giả, nhưng chán chẳng buồn nói ╮(╯▽╰)╭ Bộ đó chính văn nhìn như BE nhưng ngoại truyện HE nha, công chưa có die đâu =))) Mà bộ đó hành công thảm quá, mình chưa đọc, mới nghe spoil thôi, có vẻ chị Phao rất thích ngược công :))

              Cmt ở đâu thế, trong post Bình luận sau cuối của mình hả?

              Mình có mở mục tám hảm ơ đây nè (๑>◡<๑) https://bachhoacac.wordpress.com/hoi-dap-tam-su/

              Like

              • Fly209 14/02/2016 at 23:14 Reply

                Bộ Vũ nam được chuyển ver hồi đó bạn edit chưa edit hết mà mới edit đến chương 31 thì phải, còn khoảng 4-5 chương cuối và phiên ngoại ; v ; nhưng sau bạn edit đã biến mất không vết tích và lặn cho tới giờ :(( nói chung lúc đó 2 người chính thức xác định quan hệ và bước vào nguy hiểm các kiểu thôi :(( t đọc lâu lắm rồi từ hồi 2013 cơ giời ơi T_T không thể tin được luôn :((

                Còn cái comt ở đây nè: https://www.facebook.com/amdacungbhc/photos/pb.569772226405242.-2207520000.1455461479./812986995417096/?type=3&theater
                Càng đọc càng đâm vào tim nhau luôn T ^ T quá cuồng anh Vũ huhu :((

                Liked by 1 person

  3. vantich 13/02/2016 at 18:01 Reply

    Dễ cưng quá trời. Em cũng muốn socola hạt phỉ :D

    Like

    • Nana 13/02/2016 at 22:41 Reply

      Cái đó ngon thiệt moà, tui cũng thích 😜

      Liked by 1 person

  4. Mèo Xù 13/02/2016 at 18:14 Reply

    Hai người ngọt như này có phải muốn con dân ép ây như tui ghen mù mắt đúng không? Mai Valentine rồi đó biết không?

    Liked by 2 people

  5. tieulam 13/02/2016 at 19:25 Reply

    Từ hồi quen em Mạch, Cúc toàn làm bùn nhão =))))))

    Trời quơi, tui xin 2 ông, thích ngta thì nói luôn cho nó vuông, cứ tự kỉ yêu đơn phương hai phía thế lày làm gì hở?????? Cứ vậy là thấy thương Cúc à, may là Cúc ca còn lạc quan tếu, không thì buồn chết mất >_____<

    Liked by 1 person

    • Nana 13/02/2016 at 22:43 Reply

      Nếu mà lời thích dễ nói vậy thì trên đời sẽ không còn ai đau khổ vì tình rồi :)))

      Liked by 1 person

      • tieulam 14/02/2016 at 11:13 Reply

        Ầy, cơ mà đây rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt mà :”(((( cứ vờn nhao như thế :”((((

        Like

  6. Emma Ai 13/02/2016 at 19:27 Reply

    Đọc đến cuối vừa thương Cúc vừa thương Mạch ỌvO Sao đã ở trong hạnh phúc rồi mà cứ tưởng hạnh phúc ngoài tầm với vậy ? :'(

    “em không khó ăn”
    Uầy, cô à, khúc này tôi thấy nên để là ” Em không kén ăn” hay đc nữa thì chuyển quách thành “Em không khó nuôi” cho nó moe :3 :”>

    Ôi, bao giờ hai đứa mới cfs là two-sided chứ hởm phải đơn phương đâu :p

    À, spoil xí đi, ng kia của Mạch có đc xuất hiện hơm vậy ;)) thầy của ẻm hả

    Like

    • Nana 13/02/2016 at 22:45 Reply

      Có xuất hiện, và cô đoán đúng rồi nha, nhưng mà xuất hiện vậy chứ không có xơ múi hay làm tiểu tam gì đâu =))

      Chốc nữa tui sửa nhé 😍

      Like

  7. NidB 13/02/2016 at 19:45 Reply

    đọc chương này đúng là vừa như ăn kẹo đường vừa kẹo đắng đó… 2 bên càng ngày càng ngọt mà không biết bao giờ mới thổ lộ vs nhau :'(

    Like

  8. sharryprince 13/02/2016 at 20:10 Reply

    (๑✧◡✧๑) ôi…………………. yêu chết mất. 2 người dễ thương quá đi

    Like

  9. […] 36 | Chương 37 | Chương 38 | Chương 39 | Chương […]

    Like

  10. ダット ナクエンノ 13/02/2016 at 22:06 Reply

    Tui mắc mệt hai người này nha…. Bạn Cúc thì tưởng bạn Mạnh không yêu mình chỉ là quan hệ vậy vậy thôi, kiều chưa bao giờ xem bạn Mạnh là người lớn @.@ còn bạn Mạch thì nói sao nhỉ yêu hai không tui không biết, mà đến ngay cả em cũng chắc chưa biết chỉ là muốn ở bên cạnh Cúc thôi, sợ lại bị bỏ rơi $.$

    Liked by 1 person

    • Nana 13/02/2016 at 22:54 Reply

      Thì Mạch vốn có lớn đâu mà xem là người lớn, xem là người mình yêu thương muốn sủng muốn cho em nó những thứ tốt nhất thôi. Mạch đã nói yêu Cúc đâu mà Cúc biết được, trong lòng Cúc đang còn nghĩ rằng người ta có đối tượng khác rồi. Còn Mạch như đã nhắc đến ở trên thì trong lòng ẻm đã tự nhủ rằng ẻm đúng là từng thích người kia nhưng mà bây giờ ẻm thích Cúc, cũng như đoạn cuối Cúc nói rằng thích ai thì đừng làm điều mà người ta không thích, ẻm cũng tự hứa ngay là sẽ không làm những gì gây phiền toái cho Cúc => ẻm thích Cúc nên không muốn làm điều Cúc không vừa ý. Còn người kia tui giải thích rồi chỉ là hồi đó ẻm cô độc có người đó động viên khích lệ nên ẻm cảm nắng thôi chứ có yêu đương gì đâu mà lo “yêu hai”.

      Truyện thì dĩ nhiên phải có gút mắc và hiểu lầm giữa đôi bên rồi chứ cái gì cũng nói toẹt ra hết thuận buồm xuôi gió quá thì viết ra ai còn hứng đọc nữa trời.

      P/s: Mạch chứ không phải Mạnh =.=

      Like

      • ダット ナクエンノ 13/02/2016 at 23:14 Reply

        Nói thật đó giờ reply của cô hay làm tui tuộc cảm xúc ghê @.@ Thì ai không biết truyện phải có này có kia gúc gở ngọt ngược các thứ chỉ là than vãn cho có cái cmt thôi chứ một chương truyện có bao nhiêu thứ để mà quan tâm hay cmt tối hày ohh hay quá bla bla các thứ chán lắm @.@

        Like

        • Nana 13/02/2016 at 23:22 Reply

          Tui đâu có kêu phải cmt hay quá hay gì nhưng mà ấy cmt có điều thắc mắc thì tui trả lời giải thích chứ muốn tui nói sao, không lẽ nói ‘trời ơi bạn nói chính xác quá mình cũng nghĩ vậy’ thì mới ko tuột cảm xúc @.@

          Like

          • ダット ナクエンノ 13/02/2016 at 23:24 Reply

            Cô cmt trả lời thắc mắc tui rất thích nhưng cái đoạn thứ 2 tui đọc hơi khó chịu kiểu như cô đang nói tui cmt rất tào lao vậy đó @.@

            Like

            • Nana 14/02/2016 at 00:26 Reply

              Tui không nghĩ là cmt của ấy tào lao nhưng tui thú thật là tui không thích lắm cmt cứ kiểu “sao không thế này, sao lại thế kia, hai người phải này nọ lọ chai cho đỡ mắc mệt”, tui nghĩ là tác giả viết cũng có dụng ý hết cả mà cứ bị hỏi mấy câu vậy tui cũng ko biết trả lời sao @.@

              Like

              • ダット ナクエンノ 14/02/2016 at 07:44 Reply

                Cái đó là kiểu cảm xúc ngai tại lúc đọc chương đó thì cảm thấy thế thôi.. Đó giờ tui đi cmt dạo cũng thế mà chưa thấy ai nói gì hay bất kì phản ứng gì nên tui thấy nó cũng bình thường có lẽ sau này tui nên hạn chế cmt ở đây @.@

                Like

                • Nana 14/02/2016 at 11:30 Reply

                  Cmt là tùy tâm cả, tui không có ý kiến gì vụ cmt, nhưng tui chỉ thú thật là tui không thích cmt kiểu “hai người phải sao sao đó chứ không mắc mệt mệt mỏi quá”, cảm giác nó giống như tác giả đang viết truyện mà cứ bị người ở ngoài đứng chỉ trỏ phải viết thế này thế kia ấy. Mích lòng thì tui chịu nhưng tui nói thật là vậy…

                  Like

  11. tui thích há cảo 14/02/2016 at 00:23 Reply

    Tui xin thông báo là mai tui đi trám răng,sâu tận tuỷ mất rồi. Đậu má cái khúc uống cafe,mặc dù tình tiết không mới nhưng mà vẫn không nhịn được gào rú phun tào

    Liked by 2 people

  12. anika1208 14/02/2016 at 22:22 Reply

    Ôi ko~~~ quá ngọt, ngọt quá mức chịu đựng XD ~~~ thích nhất cái khúc uống cafe, cà phê đắng nhưng trong lòng ngọt vô cùng~~~ *quắn quéo*
    Hai người thật là…vì quá thương người kia, sợ làm người kia buồn, bản thân đau nên ko ai chịu nói ra lời yêu cả :”<

    Liked by 2 people

  13. gekkabijin 15/02/2016 at 01:36 Reply

    Thật ra mình thấy đoạn này, rõ là Mạch Mạch nói đến cả 2 người, vừa là mối tình đầu, vừa là Cúc nữa, như cái đoạn “tỏ tình”, sợ tuyệt vọng 1 lần nữa ý chỉ Cúc rồi, đến cả khúc cuối “k thể làm chuyện ng ta k thích”, Mạch Mạch cũng gật đầu, nhưng là nghĩ về Cúc. Đại khái Mạch Mạch thích Cúc rồi mà Cúc cứ tưởng thằng nhỏ còn nhớ mối tình đầu, Cúc cũng thích Mạch Mạch rồi nhưng Mạch Mạch lại nghĩ mình chẳng là gì với Cúc. 2 người này cũng có bà con với gà vịt lắm. (* ̄▽ ̄)b

    Ầy, Na thật có tâm, post ngày 13 (k ngược FA), cơ mà xui sao mình coi vào ngày 14, mặc dù k hề quan tâm bản thân là dân FA nhưng bị nguyên thanh Chocolate (k biết nên gọi Chocolate sữa hay Chocolate đen vì vừa đắng vừa ngọt) đập vô mặt cũng có chút ê răng. Tết này lên 2 kg rồi, còn như này nữa chắc lăn mất. :'(

    Liked by 1 person

    • Nana 15/02/2016 at 16:20 Reply

      Khi Cúc hỏi về người trong lòng Mạch thì Mạch đúng là nói về cái người mà ẻm từng thích thật, nhưng mà cũng như ẻm nói là bây giờ ẻm đã thích một người khác cuồng nhiệt hơn rồi ლ(´ڡ`ლ)

      Tết này mình không có lên cân lắm, tại mình toàn lo đánh bài đi chơi không hà chứ không có ăn gì mấy =))))

      Like

  14. nhatkhanhho 囧rz 15/02/2016 at 06:14 Reply

    Ùa ôi, không ngờ bạn Cúc có tố chất cuồng phu ( ̄^ ̄) + tiềm năng thê hiền vợ đảm nha ლ(´ڡ`ლ)
    *P/s: thím nói sai rồi, con đường ngắn nhất đến trái tym đàn ông là dưới rốn 20cm (thím hiểu ý em hơm?) (¬‿¬)

    Like

    • Nana 15/02/2016 at 16:21 Reply

      Tui hem muốn hiểu ý thím đâu (¬‿¬) Cúc thì thuộc tuýp yêu ai là chiều chuộng hết mình đó :))

      Liked by 1 person

  15. Critique 07/06/2016 at 10:56 Reply

    Sao cảm giác như ông nói gà bà nói vịt thế =)))

    Like

    • Nana 07/06/2016 at 19:22 Reply

      Nghe có vẻ giống ông nói gà bà nói vịt nhưng thật ra không phải, là có sao nói đó :)))

      Like

  16. hurtstrong 27/09/2017 at 16:03 Reply

    Tình cảm của Ngôn Mạch đẹp quá, dịu dàng quá. Mới 16t, đúng là tài nguyên của quốc gia. Chả cần cao phú soái, soái ca giàu có, chỉ cần 1 Ngon Mach thế này là dư.

    Like

  17. thanhdiamike 29/09/2019 at 16:45 Reply

    Ủa có ai nghe mùi tanh tanh của máu choá ở đây hăm? =]] Hai người này cái gì nên làm hay hăm nên làm cũng làm cmn hết trơn hết trọi, cả 2 cũng mở lòng đặt đối phương vào mà còn tự yêu đơn phương thế này thật là làm con tym mỏng mang iếu đuối của bạn đọc toai đây thật là đau đớn mà. Đau quá ~ đau quá, về chương trước để chữa cơn đau vậy. (◡‿◡✿)

    Like

Leave a reply to Nana Cancel reply