Lạc Nghiệp – 1B

Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Chương 1B

My Love Life

Hai người đến trung tâm mua sắm —— nhưng không phải mua áo mưa, mà mua quà lưu niệm.

An Cúc Nhạc chẳng mấy quan tâm đến giới showbiz ở Đài Loan, các nước khác cũng thế, nhìn tới nhìn lui chỉ thật sự để ý một người, những thứ khác đều lướt qua mi mắt, như bụi bặm thôi.

Y cũng chẳng hứng thú với anh đẹp trai mà Nhiễm Hiệt Vũ nói, trước khi vào studio, y vẫn nghĩ như thế.

Nhiễm Hiệt Vũ đã tới sớm rồi, không ngờ đối phương còn sớm hơn —— Thân hình cao lớn của cậu thanh niên ngồi trên ghế xếp trong studio, ăn mặc vô cùng giản dị: áo thun sáng màu và quần jeans, tóc đã được nhà tạo mẫu tạo kiểu, tóc mái bên trái che trán, bên phải được chải phớt lên, dáng dấp cực bảnh trai.

Gương mặt cậu ấy sắc sảo đầy sinh lực, ánh mắt sâu thăm thẳm, bây giờ tròng mắt đang co lại, cúi đầu tập trung xem bản thảo trong tay, người đàn ông mặt tròn đứng bên cạnh trông như người đại diện bước lên chào hỏi: “Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”

“Không đâu, xin chỉ giáo thêm.” Nhiễm Hiệt Vũ bắt tay người nọ, sau đó đẩy đẩy An Cúc Nhạc đang đực người ra ở bên cạnh: “Đẹp trai ha, nhìn ngu người rồi hả?”

An Cúc Nhạc kinh ngạc, một lúc lâu không nói nên lời.

Cũng vào lúc này đây, đối phương ngẩng đầu đứng dậy, gương mặt thoạt đầu lạnh nhạt bỗng ngẩn ngơ khi nhìn thấy bọn họ, ngẩn ngơ xong lập tức cười rộ lên —— lúm đồng tiền đó… quả thật giống hệt đứa trẻ mở bọc quà Giáng Sinh, phát hiện bên trong là mô hình robot mà mình mong ước bấy lâu nay. Niềm vui thuần khiết sạch sẽ không pha chút tạp chất đó, chói sáng đến mức không thể nhìn thẳng.

Cậu thanh niên vội vã bước lên trước, “rầm” một tiếng, chiếc ghế ngã lật. An Cúc Nhạc hồi thần, giành nói trước: “Anh Đỗ, xin chào. Lần đầu gặp mặt, tôi là biên tập mỹ thuật của Flawless tham dự lần phỏng vấn này.”

Cậu thiếu niên… không, động tác của cậu thanh niên nhất thời ngừng lại.

Hai tròng mắt của cậu ấy trợn lớn, có chút mê man, lại có chút không thể tin nổi nhìn An Cúc Nhạc.

Nhiễm Hiệt Vũ đứng bên cạnh ù ù cạc cạc, An Cúc Nhạc mỉm cười kéo cô nàng qua, “Còn đây là biên tập văn bản, phụ trách nội dung phỏng vấn.”

“Vâng… xin chỉ giáo thêm.” Nhiễm Hiệt Vũ chỉ đành nói theo.

Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, đôi mắt đen láy tối sầm, phản chiếu hình bóng An Cúc Nhạc giả vờ không nhận ra cậu, qua thật lâu sau mới đáp lời: “Xin chỉ giáo thêm.”

An Cúc Nhạc thở phào một hơi: “Tôi đi tìm nhà tạo mẫu.”

Nhiễm Hiệt Vũ “ừ” một tiếng, cánh tay cô nàng bị nắm đau muốn chết, cũng may An Cúc Nhạc nhanh chóng buông ra. Nhiễm Hiệt Vũ xoa cánh tay, nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Vậy chúng ta bắt đầu trước nhé?”

Đỗ Ngôn Mạch nhìn chằm chằm bóng lưng người nào đó đi về phía nhân viên công tác, trầm giọng nói: “Được.”

Dĩ nhiên An Cúc Nhạc đã từng tưởng tượng qua tình cảnh mình và Đỗ Ngôn Mạch gặp lại nhau.

Loại nào cũng có, chẳng hạn như quay đầu lại nhìn nhau không nói lời nào, cảm thán thời gian rồi cũng sẽ già, tuổi xuân trôi qua dễ dàng làm sao, thậm chí ôm chầm lấy nhau khóc lóc thảm thiết cũng có, nhưng khi thật sự xảy ra trong hiện thực, trong lòng y trước sau chỉ có một chữ: Đệt.

Đệt đệt đệt.

Lúc nãy nói mình đến đây làm việc, An Cúc Nhạc cũng không tiện nhàn rỗi, sau khi trao đổi với biên tập mỹ thuật chính thức, y nhận bản thiết kế từ tay nhà tạo mẫu.

Bên trên tóm tắt ngắn gọn lý lịch của Đỗ Ngôn Mạch: Cậu ấy là một tuyển thủ Ultramarathon —— ý chỉ Siêu marathon, một loại vận động cực hạn.

Đối với những sự kiện thể thao, Đài Loan không quan tâm lắm. Lúc trước Đỗ Ngôn Mạch chỉ lặng lẽ chạy, mãi đến năm ngoái tham gia cuộc đua sa mạc Sahara, giành hạng tư danh giá mới được truyền thông quốc tế quan tâm, vẻ vang quay về Đài Loan.

Sau đó cậu ấy nhận đóng một ít quảng cáo, thỉnh thoảng có tạp chí phỏng vấn, tham gia vài cuộc đua marathon trong nước cũng đạt thành tích xuất sắc. Nhờ độ hot vẫn duy trì ở mức vừa phải, không chỉ không khiến quần chúng phát ngấy mà thậm chí còn tích lũy một chút nhân khí.

Nghe đồn cậu ấy làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu quần áo của New York vừa du nhập vào Đài Loan, Nhiễm Hiệt Vũ nhận được tin sớm nên mới lên kế hoạch cho cuộc phỏng vấn này.

Ngoại trừ cái cuối cùng, những cái khác An Cúc Nhạc đều thuộc nằm lòng: Trước khi chạy sa mạc Sahara, cậu ấy từng chạy sa mạc Gobi, sau đó nhận được tài trợ, tham gia chạy cự ly dài xuyên Trung Á… chỉ một năm đã chạy ba cuộc đua lớn, không ngừng, không ngừng chạy. Cậu ấy đã thực hiện giấc mơ hồi bé mà hầu như chẳng ai xem là gì.

An Cúc Nhạc đặt tài liệu xuống, thảo luận với nhà tạo mẫu, trong quá trình này sống lưng ngứa ran, hoàn toàn có thể cảm nhận được một tầm mắt sắc như dao cạo ở cách đó không xa đang giày vò mình.

Khoanh tay lại, An Cúc Nhạc thầm nghĩ: May là không ai phát hiện, thật ra hai chân y đang run cầm cập đây này.

Phỏng vấn bên kia xong, thừa dịp Đỗ Ngôn Mạch đi tạo kiểu, Nhiễm Hiệt Vũ sáp tới hỏi: “Ô, hôm nay ông ngoan ngoãn thế? Chẳng phải ông nói chưa bắt đầu làm việc, tội gì phải làm không công mà?”

An Cúc Nhạc: “Anh cần cù, không được sao?”

Nhiễm Hiệt Vũ cười ha ha: “Thấy người thật, cảm giác thế nào?”

Muốn giết chết cưng. “Sao không nói sớm?” Nếu sớm biết đối tượng là cậu ấy, lúc nãy đưa Nhiễm Hiệt Vũ tới đây, y đã chuồn lẹ rồi.

Nhiễm Hiệt Vũ vỗ vai y: “Không phải ông thích cậu ấy lắm sao, người ta chẳng nổi gì mấy đã cắt báo sưu tầm nhét đầy ngăn kéo… còn tưởng fan cuồng nào trà trộn vào ban biên tập của bọn tui chứ. Hôm nay gặp dịp nên tặng ông quà về nước, không cần cảm ơn tui nhiều lắm đâu, há?”

“Ai thèm cảm ơn…” Chờ đã, An Cúc Nhạc hoảng hồn: “Cưng không có nói chuyện này cho cậu ấy biết chứ?”

“Gì cơ?” Nhiễm Hiệt Vũ giật mình trước phản ứng sốt ruột hiếm thấy của y: “Đương nhiên là không rồi! Bị một ông chú ba mươi mấy tuổi si mê, thấy ghê muốn chết à, đổi thành ai cũng không thích thú gì đâu nhỉ?”

Con nhỏ này… “Xem như cưng lợi hại.”

Ông chú ba mươi mấy tuổi… An Cúc Nhạc hoàn toàn không thể phủ nhận, năm nay y hơn 35 tuổi, tuy rằng đang tuổi sung mãn, không dính dáng đến hai chữ “ông chú” cho lắm, nhưng cậu thanh niên chỉ mới 23 cái xuân xanh, chênh lệch tuổi tác giữa hai người, cho dù qua 5 năm, 10 năm, cũng sẽ không thay đổi.

Thế nên, như bây giờ chính là cự ly tốt nhất.

Tôi vẫn có thể nhìn cậu, mà không cần sợ bị rời bỏ.

Nhiễm Hiệt Vũ hỏi: “Xem bản thiết kế rồi hả?”

“Ừ.”

Cô nàng cười cười: “Tui nói với biên tập mỹ thuật rồi, lát nữa chụp ảnh tùy ông phát huy, để tui xem thử nữ ma đầu có thủ hạ lưu tình với ông không?”

An Cúc Nhạc: “Một phút của anh có giá trên dưới mấy trăm ngàn, lát nữa anh có việc, phải đi trước.” Bây giờ không chuồn, còn đợi đến khi nào?

Nhiễm Hiệt Vũ đời nào nghe lời y: “Dẹp đi, không phải ông nói mình cần cù lắm sao!”

An Cúc Nhạc: “……”

Trong lòng chần chừ do dự, lý trí nói cho y biết phải chạy thật nhanh, chạy là thượng sách, nhưng mà ảnh chụp hôm nay, mai này ắt sẽ trở thành một trong những “bảo vật cất kỹ” của y, có thể tự mình xử lý, cám dỗ này quá lớn, y không chống cự nổi.

Đỗ Ngôn Mạch đi ra, cậu ấy mặc trang phục đang thịnh hành hiện nay, toàn thân trên dưới ngập tràn khí chất.

Cậu ấy đã bình ổn tâm tình của mình —— Chín chắn hơn rồi, An Cúc Nhạc nghĩ. Danh tiếng của người đại diện dẫn dắt cậu ấy cũng không tệ, hắn ta rất am hiểu cách hướng dẫn người mới đối đáp tiến lùi, Đỗ Ngôn Mạch đi theo hắn cũng không phải là chuyện xấu.

An Cúc Nhạc nghĩ bụng: Thôi, sắc đẹp áp đảo mọi thứ, còn lại đều là phù du.

Y đi tới chỗ nhiếp ảnh gia, tiếp nhận vị trí chủ đạo, tầm mắt của Đỗ Ngôn Mạch cứ theo sát y. Gương mặt cậu ấy vô cùng bình tĩnh, biểu cảm trầm ổn, nhưng đôi con ngươi đen láy cứ dán vào người y lại phập phồng dao động, chất chứa rất nhiều… rất nhiều thứ.

Thậm chí xen lẫn một chút oán trách, dường như đang không ngừng gặng hỏi: Tại sao?

Tại sao, vờ như không nhận ra em?

Tại sao rời khỏi em?

Tại sao vậy…

An Cúc Nhạc cười khổ, đời người nào có nhiều tại sao như thế.

Y lảng tránh tất cả, nhưng lại quang minh chính đại ngắm cậu ấy thông qua máy chụp của nhiếp ảnh gia.

Trước tiên chụp thử vài tấm, kết quả tàm tạm đạt tiêu chuẩn, không có gì để soi mói, yêu cầu của bên thiết kế cũng đơn giản: ảnh chụp phải mang phong cách thời thượng, nhiếp ảnh gia là chuyên gia chụp người, hai bên từng hợp tác rất nhiều lần, cơ bản không có bất cứ vấn đề gì… nhưng quá không có vấn đề, ngược lại chính là vấn đề.

An Cúc Nhạc đột nhiên kêu lên: “Chờ chút.”

Mọi người dừng lại, y hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Đỗ Ngôn Mạch, dưới ánh mắt kinh ngạc rõ mười mươi của đối phương, y ngửa đầu phun hai chữ: “Cởi ra.”

Mệnh lệnh hết sức… quen thuộc.

Nếu không phải nơi chốn không thích hợp, có lẽ Đỗ Ngôn Mạch nghe xong đã cởi ra ngay.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, nhất là người đại diện: “Hôm nay đã thỏa thuận không hở hang…”

“Ai bảo cậu ấy phải hở hang? Cởi áo khoác và áo trong ra, mặc áo thun trắng là được rồi, giày và vớ cũng không cần nốt… giữ lại dây chuyền thôi.”

Đây cũng không hẳn là yêu cầu quá đáng, nhưng người đại diện rõ là muốn bao che gà nhà, “Cái này không giống những gì trong bản thiết kế…”

An Cúc Nhạc mỉa mai: “Người là sống, thiết kế là chết, hôm nay cho dù người đứng đây là Lương Triều Vỹ, tôi cũng yêu cầu thế thôi, hay là…” Y nhướn mày, giọng hơi thấp, “Anh bạn nhỏ này cảm thấy mình không sánh bằng người đàn ông tuyệt như kia… hửm?”

Giọng điệu khiêu khích, lông mày màu cọ nhướn lên, cộng thêm một tiếng “hửm” hừ ra từ xoang mũi, gần như có thể chọc người ta mất kiểm soát ngay tại chỗ, đã thế lại còn khen ngợi một người đàn ông khác.

Đỗ Ngôn Mạch: “Tôi cởi.”

Người đại diện: “Này…”

Người đại diện chưa kịp phản đối, Đỗ Ngôn Mạch đã không nói hai lời cởi áo khoác ra, tháo sạch mấy thứ vật dụng phiền phức, để lộ đôi chân trần, đạp trên nền bối cảnh.

Số đo chân cũng không thay đổi quá nhiều, đó là một đôi chân quen du hành. Dáng đứng của cậu ấy vững chãi, trên người chỉ còn vẻn vẹn một chiếc quần jeans và một chiếc áo thun trắng, áo thun trắng mỏng tang bó sát cơ thể rắn chắc của cậu ấy, bắp thịt lồi lõm phập phồng, từng tấc đều chọc người mơ màng.

Cậu thanh niên lại cao thêm một chút, vóc người chắc khỏe, nhất là đường cong gợi cảm ở vùng ngực và vùng bụng. Giữa làn sóng mỹ nam mảnh khảnh nhỏ nhắn, cậu ấy rắn rỏi cứng cáp nhưng không thô kệch, có thể xem là một dạng cảnh đẹp rạng ngời khác.

An Cúc Nhạc gật đầu: “Được rồi.”

Nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp ảnh tiếp, cậu thanh niên đứng trước máy quay, tác phong thoải mái, không hề gò bó, khiến người ta không thể nào liên tưởng rằng trong quá khứ, ngay cả đứng trước ống kính máy ảnh số mà cậu còn không quen.

Nhiễm Hiệt Vũ ở bên cạnh nói nhỏ: “Lương Triều Vỹ đến cũng thế? Ông dám chứ tui không dám đâu.”

An Cúc Nhạc nhoẻn miệng cười: “Phô trương thanh thế đó giờ vẫn hiệu quả mà.”

“……” Nhiễm Hiệt Vũ: “Bây giờ tui đã tin ông ở bên chỗ nữ ma đầu đúng là như cá gặp nước.”

“Ờ.”

Phiên chụp thứ nhất chấm dứt, An Cúc Nhạc chọn ảnh: Chụp rất tốt, Đỗ Ngôn Mạch không luống cuống trước ống kính, cộng thêm đôi mắt đen nhánh động lòng người, ảnh chụp này đăng lên chắc chắn sẽ làm độc giả nữ thích mê, nhưng mà… không đủ.

Còn lâu mới đủ.

Y biết quá rõ dáng vẻ hấp dẫn nhất của người trước mắt, tuyệt đối không phải cứng nhắc như hiện giờ, dáng vẻ đó chỉ thuộc về duy nhất một mình y —— có lẽ vậy, nhưng biết đâu nhiều người cũng thấy rồi, một năm qua…

An Cúc Nhạc mím môi, hạ quyết tâm, nói với nhiếp ảnh gia: “Xin lỗi, chờ tôi thêm một lát.”

Nhiếp ảnh gia dừng động tác, An Cúc Nhạc lấy kéo từ chỗ nhân viên công tác, sau đó bước đến nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Thất lễ.” Dứt lời, y vén áo của Đỗ Ngôn Mạch, cắt một lỗ rồi… xé toạc.

Nhà tạo mẫu hét toáng lên: “Á á á á á! Cái đó là hàng mượn! Mượn đó! Mượn đó!”

Đỗ Ngôn Mạch im lặng quan sát y. An Cúc Nhạc nhếch miệng thì thầm câu gì đó rồi tiếp tục xé.

Xé một đường đến ngực, đường sự nghiệp lộ rõ mồn một, mọi người kinh ngạc, chỉ có An Cúc Nhạc bình chân như vại: “Cứ thế, tiếp tục chụp.”

Người đại diện giận tái mặt, nhưng đã chụp được phân nửa, cũng không hẳn là hở hang, nếu làm căng thì bên mình sẽ đuối lý.

Sự ngạc nhiên nơi đáy mắt Đỗ Ngôn Mạch còn nhiều hơn người khác, đó là vì khi xé áo cậu, đối phương đã nói một câu: “Cậu thật gợi cảm, tôi cương rồi.”

Nếu lời này do người khác nói, vậy thì trăm phần trăm là quấy rối tình dục, nhưng nếu do người trước mắt thốt ra, quả thật là mời gọi trắng trợn, gợi tình chết được.

Đỗ Ngôn Mạch không khỏi hồi tưởng lại năm đó, chỉ cần người này muốn làm là hệt như một con mèo phát tình, chẳng màng thời gian địa điểm hết ôm rồi quấn lấy cậu, ngồi trên thứ cương cứng tràn trề sinh lực của cậu mà vặn hông, thở dốc dâm loạn, ngón tay không ngừng cào lồng ngực cậu.

Bất luận khi nào đối mặt với người này, cậu luôn phải tiêu tốn năng lực tự chủ dùng cho ba đời mới không xấu mặt trước mọi người.

An Cúc Nhạc rất hài lòng với sự thay đổi trong ánh mắt của Đỗ Ngôn Mạch, hoặc nên nói hài lòng vì mình vẫn còn có thể kích thích cậu ấy… y đi về vị trí sau lưng nhiếp ảnh gia, bị cặp mắt nóng rực của cậu thanh niên nhìn chằm chằm, nói thật ngay cả bước chân cũng nhũn ra.

Tiếng tách tách vang lên, lần này An Cúc Nhạc không cắt ngang nữa.

Toàn thân y tê dại, ngực như bén lửa, vừa đau vừa nhói. Y nhịn không được nắm vạt áo hòng giảm bớt xao động trong lòng, chỉ thấy ánh mắt cậu thanh niên như bốc cháy, giống như thú dữ vận sức chờ phát động, người chậm tiêu cách mấy cũng nhận ra bầu không khí thay đổi, không hẹn mà cùng ngừng công việc đang làm dở, ngay cả người đại chiến trăm trận trước khi làm vợ người ta như Nhiễm Hiệt Vũ cũng nhịn không được đỏ mặt.

Cô nàng líu ríu: “Ôi chết mất, khí chất này… tui phải đi xin ngân sách để làm phụ lục, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ tăng…”

An Cúc Nhạc: “… Của anh.”

Nhiễm Hiệt Vũ không nghe rõ: “Cái gì?”

An Cúc Nhạc che miệng: “Không có gì.”

—— Cậu ấy là của anh. Ngay cả một mảnh móng tay, một sợi tóc cũng thế.

Mười sáu tuổi đến mười chín tuổi, ba năm đó, y tốn biết bao tâm trí để yêu thương, che chở, chiều chuộng, mới đào tạo ra được người đàn ông như thế này.

Không muốn cho người khác nhìn, không muốn đưa cho người khác…

Nhưng đây không phải điều mà y có khả năng quyết định…

Điều duy nhất y có thể quyết định, chính là khoảng cách mình yêu đối phương.

Từ gần, đến xa.

Vẫn luôn yêu, vẫn… rất yêu.

_________________

Cúc dám giả bộ không quen em nó hả, láo thiệt, phải quất cho tỉnh ra mới được  152

Còn nguyên nhân sao Cúc bỏ chồng ra đi thì từ từ sẽ nhắc =))

176591695IS012_The_Grandmas

Lương Triều Vỹ, nam thần của tui hiiii =))))

Chương 2

Tagged:

53 thoughts on “Lạc Nghiệp – 1B

  1. huong96 24/04/2016 at 18:20 Reply

    Sao Cúc dám làm bé Mạch của tui đau khổ nha!!!!QAQ *đè chết anh*

    Liked by 1 person

  2. lucifermiyukiblack 24/04/2016 at 18:25 Reply

    Cúcccc

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 02:23 Reply

      Cúc xao?

      Liked by 1 person

      • lucifermiyukiblack 25/04/2016 at 20:52 Reply

        cúc vậy là hông được nha, em trai kéo cúc nhà em về dạy lại đi!!

        Like

  3. 小旗天 24/04/2016 at 18:45 Reply

    Lương Triều Vỹ, Lưu Đức Hoa nữa :3 ~~
    Way-sờ-má?!! Muốn biết lý do Cúc rời đi ghê QAQ ~ áp lực từ má A Mạch? Tự ti tuổi tác? Muốn thả em nó bay đi? Rốt cuộc là vì sao aaaaaa?!! =w=
    Rõ ràng là cuồng đến thế :'( cơ mà anh Cúc cũng bạo ghê, vờ ko quen mà cứ khiêu khích ngta mãi >.>

    Liked by 4 people

    • Nana 25/04/2016 at 02:25 Reply

      Tui cũng thích Lưu Đức Hoa nữa, và Đặng Siêu 😍

      Lý do sẽ kể từ chương 3, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là chút xa nhau để ta xích lại gần nhau hơn =))))

      Cúc ăn chay 1 năm qua chắc cũng ngứa ngáy lắm rồi 😂😂😂

      Liked by 2 people

      • 小旗天 25/04/2016 at 05:59 Reply

        Xa nhau để xích lại gần nhau hơn….cô đang quảng cáo à 😂😂😂
        Trở lại vs nhau bảo đảm chta sẽ no rồi rụng răng luôn cho coi =v=

        Liked by 2 people

  4. Thật…thật…ko đủ, cầu chương mới Ahuhuhu
    khụ, em đùa thôi, e biết chị chủ nhà bận, chị đừng để ý 3s điên loạn của em ;;A;;

    Liked by 2 people

  5. sharryprince 24/04/2016 at 18:54 Reply

    (눈_눈) hai người mau hòa hợp lại đi
    ~(‾▿‾~) mị mún thịt……………. mị mún thịt

    Liked by 1 person

    • Nana 25/04/2016 at 02:26 Reply

      Thịt trong chợ bán đầy đó mai mua về kho ăn đi =))))))

      Like

  6. PHONG LINH LÂU 24/04/2016 at 18:54 Reply

    Quất chắc rì đã tỉnh, biết đâu lại “tôi cương rồi” thì sao cô 😂😂😂

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 02:26 Reply

      Quất để biết mình thuộc về ai 😂😤

      Like

  7. tieulam 24/04/2016 at 19:01 Reply

    Vẫn thương Cúc à, bònh thường thì bựa lắm mà cứ đến chuyện tình cảm là lại tự tin là sao trờiiiiiiiii >_____<

    Ủng hộ Cúc tiếp tục làm giá :))))))

    Liked by 2 people

    • Nana 25/04/2016 at 02:31 Reply

      Ý cô là tự ti phải hông =))) Còn vụ tình cảm thì nghiêm túc mà nói Cúc cũng bất an lắm tại mình ngày càng già còn em nó ngày càng phơi phới (như cuối An cư Cúc từng nói sợ mai mốt mình không đủ tốt xứng với em nó nữa), cộng thêm mối tình đầu thất bại thảm hại cũng khiến Cúc lo lắng sợ mình giẫm lên vết xe đổ, thêm một việc xảy ra với em Mạch nên là…

      Liked by 1 person

      • tieulam 25/04/2016 at 07:28 Reply

        Giờ đọc lại mới thấy tuôi ghi tự tin đó trời ơi là trời :))))))))))))))
        Cúc già đâu mà già, thể lực vẫn dồi dào, mặt mũi cũng phơi phới ra, có khi em Mạch đứng bên cạnh ngta còn bảo ẻm già hơn ấy chứ :)))))))

        Mà đã làm giá còn thích lột đồ xé áo con ngta ra >\\\\\\\<

        Liked by 1 person

        • Nana 25/04/2016 at 13:51 Reply

          Cúc già về tuổi chứ tướng tá thì vẫn tươi xinh như thuở ban đầu, nhưng mà dù vậy thì vẫn không thể thay đổi sự thật Cúc đang già =)))

          Đúng là đứng kế bên em Mạch ai cũng tưởng ẻm già hơn :)))

          Like

          • tieulam 25/04/2016 at 14:51 Reply

            Tới lúc này em Mạch biết về độ già của Cúc chưa ế? :)))))))))))) Hay là Cúc nghĩ ẻm thấy shock vì hoá ra đó giờ mình làm phi công đi gặm cỏ già mà bỏ chạy nữa :))))))))))))

            Like

            • Nana 25/04/2016 at 14:53 Reply

              Xì poi nho nhỏ là tới lúc này ẻm biết rồi mà Cúc chưa biết là ẻm biết =))))) Trời ơi ẻm thương Cúc thiệt mà tuổi tác đâu thành vấn đề =))))

              Liked by 1 person

              • tieulam 25/04/2016 at 15:29 Reply

                Hầy, Cúc mà biết ẻm biết rồi chắc sốc nữa, lại tự ti nữa :))))))))))

                Ai mờ hổng biết ẻm thương Cúc, cơ mà cũng phải cho ngta mấy giây để sốc chớ. Cứ nghĩ ông ngiu của mình già đi bao nhiêu tuổi là tự dưng mất hết mấy năm để ấy ấy roài =)))))))

                Like

  8. chip31121994 24/04/2016 at 19:11 Reply

    Má sao không lấy ảnh lúc trẻ lấy ảnh lúc già làm mất hết cả tinh thần 😔 Cúc có lý ta tin Cúc ta kệ con cẩu con mới lớn kia bị ngược đấy 🙄

    Liked by 2 people

    • Nana 25/04/2016 at 02:33 Reply

      Trời ơi người ta cố tình chọn tấm hình này để chứng minh anh già vẫn phong độ đó chứ, hình còn trẻ thì thường quá :)))

      Thật ra lỗi đúng là nghiêng về em Mạch nhưng em nó cũng vô ý thôi chứ ẻm cũng không có lỗi lầm gì quá nghiêm trọng 😌

      Liked by 1 person

      • chip31121994 25/04/2016 at 17:50 Reply

        Chậc trẻ trâu cũng đã là lỗi r 😂 ta thấy Cúc có bỏ trốn vì sợ tinh tẫn nhân vong cũng có lý chứ chả cần lý do khác luôn 😂

        Like

  9. thuytien11111991 24/04/2016 at 20:15 Reply

    Tui thì ủng hộ Cúc, ngạo kiều đi Cúc, chảnh lên Cúc, tỉnh ruồi đi Cúc. Há há há!

    Liked by 1 person

    • Nana 25/04/2016 at 02:34 Reply

      Có câu dạy người ta đánh con không dạy người ta bỏ chồng nha 🤔😤

      Liked by 1 person

  10. tui thích há cảo 24/04/2016 at 20:41 Reply

    Đậu má nam thần trung khuyển của tuôi,đậu má muốn chạy lại ôm đùi sờ soạng em Mạch ghê,trời đất ơi quá hot quá hot,bây giờ em đã 23,tui không sợ cảnh sát bắt nữa

    Liked by 2 people

    • Nana 25/04/2016 at 02:43 Reply

      Cô không sợ cảnh sát bắt không sợ Cúc đánh ghen hả, Cúc coi vậy chớ cũng ghen tuông dữ lắm đó 😂😂

      (nói chứ cũng muốn ôm đùi ké 😤)

      Liked by 1 person

      • tui thích há cảo 25/04/2016 at 06:45 Reply

        Úi,hơi sợ thôi
        Nhưng mà được ôm đùi nam thần thì bất chấp

        Like

  11. Bop108 24/04/2016 at 21:01 Reply

    Cúc già mồm quá đấy, bảo là không muốn cho ai xem mà bắt A Mạch hết cởi rồi xé, lời nói với hành động mâu thuẫn quá đới=)))

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 02:35 Reply

      Với thân phận biên tập mỹ thuật thì Cúc đang muốn giúp công ty tăng số lượng thành phẩm bán ra, cũng hợp lý thôi =))))

      Like

  12. Jun 24/04/2016 at 22:55 Reply

    Hết cời rồi xé~ rồi lại còn cương =))))) giỏi =)))) cơ mà nghe hai chữ “Của anh” mà ấm lòng~ bộ này ngược tới chương mấy vậy thím chủ nhà ơi 😢

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 02:37 Reply

      Nói ngược chứ chẳng ngược gì đâu, cặp này coi như dỗi tí rồi lại về với nhau ấy mà :d

      Like

      • Jun 25/04/2016 at 05:35 Reply

        Sao chỉ có mình tui sủng công~ quẩy sờ ma :'< đọc cmt mấy thím trên toàn thương Cúc, có mình tui thấy thương Mạch hà :'< mà kệ~ thương Mạch hơn Cúc có 0.5% thôi 😂

        Liked by 1 person

  13. redfoxredfox 24/04/2016 at 23:11 Reply

    Cái ảnh cuối có tâm ghê cơ :v

    Liked by 1 person

    • Nana 25/04/2016 at 02:38 Reply

      Ảnh cuối muốn chứng minh anh phong độ ở mọi độ tuổi mà, chọn lọc dữ lắm đó =))

      Like

  14. baichuameo 24/04/2016 at 23:12 Reply

    ლ(¯ロ¯ლ) | cầu chương mới!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 02:39 Reply

      Chương 2 chắc không tách đâu nên chờ hơi lâu nha 😛

      Liked by 1 person

  15. Khánh Phương Từ Thị 24/04/2016 at 23:26 Reply

    tiep tuc nua di ban oi lotdep cho nha ban

    Like

  16. […] Chương 1A – 1B […]

    Like

  17. feerainbow 25/04/2016 at 02:36 Reply

    Cúc dạo này còn bày đặt đóng phim máu cún máu chó đồ =)))))))))))

    Like

  18. Den Shì 25/04/2016 at 06:35 Reply

    Ngạo kiều lên Cúc ơi, khiêu khích cho bé Mạch với chúng em cùng bùng choáy lên nào = ̄ω ̄= ≧﹏≦
    Đọc đoạn Mạch nhớ lại năm xưa mà muốn xịt máu mũi, nữ vương dụ thụ chính là anh đây chứ đâu (●´з`)♥

    Liked by 2 people

    • Nana 25/04/2016 at 14:54 Reply

      Cúc đâu có nữ vương, Cúc là nhân thê thụ mà =))))

      Like

  19. Tử Mộc 25/04/2016 at 08:44 Reply

    “Thôi, sắc đẹp áp đảo mọi thứ, còn lại đều là phù du.” Anh bo ck ra di ma van bi rù quyến bởi sắc đẹp thế thì chạy sao thoát, Đáng bị phạt vì làm em Đỗ đau lòng lắm nhớ ╮(╯▽╰)╭

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 13:52 Reply

      Cúc mê hàng khủng mà, sao thoát nổi 😂😝

      Liked by 1 person

      • Tử Mộc 25/04/2016 at 14:32 Reply

        Chết vì zai là cái chết không thương tiếc. =))

        Like

  20. piepierou 25/04/2016 at 09:05 Reply

    Ủng hộ ngược tiểu công. (◡‿◡✿)✿♪♫

    Like

    • Nana 25/04/2016 at 13:52 Reply

      Tiểu công cutoe vầy sao nỡ ngược 😭

      Like

  21. love_rain 25/04/2016 at 21:38 Reply

    mình tiếp tục lót dép hóng truyện :3
    chạy một vòng về lại như cũ, chi thế Cúc??? :v

    Like

  22. Critique 07/06/2016 at 15:56 Reply

    Đậu má:(( tui muốn mua báo có mặt ảnhhh

    Like

  23. sakami8 30/06/2016 at 14:26 Reply

    Ta cũng yêu Lương Triều Vỹ lắm a >.< Thích ổng từ phim Lộc đỉnh ký và Ỷ thiên đồ long ký ლ(´ڡ`ლ)

    Like

Leave a reply to Nana Cancel reply