Tượng Tâm – PN 3: Người yêu chưa biết

Tượng Tâm

Mao Hậu

Thể loại: hiện đại, niên hạ trung khuyển công, bệnh tim tinh anh thụ, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Phiên ngoại 3

Người yêu chưa biết

Đêm đã về khuya, trong hành lang lặng ngắt như tờ. Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Thương đang ngồi bên trong viết tài liệu, không ngẩng đầu lên mà hỏi luôn: “Có kết quả chưa, đối phương trả lời thế nào?”

Chờ chốc lát không nghe ai trả lời, bấy giờ Lục Thương mới ngẩng đầu lên, thấy Lê Thúy khoanh tay tựa bên cạnh cửa, nhếch miệng cười với mình.

Lục Thương sửng sốt: “Về rồi à?”

Nói xong lập tức ngừng bút, ngoắc ngoắc tay với cậu, cười nói: “Mau qua đây cho tôi ôm nào.”

Lê Thúy đi tới, tiện tay đặt cháo lên bàn: “Em mới vừa đi mà anh đã tăng ca, lần sau còn như vậy nữa, em phải tìm người theo dõi anh.”

“Hôm nay ngoại lệ thôi.” Lục Thương muốn kéo tay Lê Thúy, nhưng lại bị cậu khom lưng chặn ngang bế lên, tách hai chân ra đặt trên đùi mình.

“Có ăn uống đầy đủ không? Em thấy anh gầy đi thì phải.” Lê Thúy nhéo nhẹ bên hông Lục Thương.

Bị cậu nhéo nhột quá, Lục Thương bật cười: “Mới vài hôm mà gầy thế nào được, có cậu đen hơn thì có.”

“Ừa, bên kia nắng quá, còn có bão cát nữa, bây giờ trong tóc em vẫn còn hạt cát nè.”

Ôm ấp nhìn nhau hồi lâu, Lê Thúy không nỡ hôn, dường như muốn để dành vị ngon nhất đến giờ phút cuối cùng, chỉ cạ cạ mũi: “Em đi bao lâu rồi?”

“Mười ngày.”

Hai người cách nhau quá gần, Lục Thương thoáng thấy tơ máu trong mắt Lê Thúy, biết ngay chặng đường này chắc chắn cậu lại vội vàng chạy thẳng một mạch về đây, bèn hỏi: “Mệt không?”

“Trên đường thì mệt, thấy anh hết mệt rồi.” Lê Thúy cúi đầu choàng tay ôm Lục Thương, thuận thế gác cằm lên vai y dụi dụi. Xoang mũi thoáng chốc bị mùi hương của Lục Thương lấp đầy, cậu hệt như một con sói hoang được vỗ về, lông toàn thân đều mềm nhũn, thỏa mãn đến mức híp cả mắt.

Lục Thương nghe vậy thì không nói tiếng nào, chỉ vỗ nhẹ lưng cậu, đau lòng vô cùng, thầm nghĩ lần tới nói sao cũng nhất quyết không cho Lê Thúy đi xa nhà, cho dù Lê Thúy chịu được, y cũng chịu không nổi.

Ra nước ngoài mở rộng lãnh thổ nhằm phát triển sự nghiệp, vòng giao tế, thị trường, dòng vốn đều phải xây dựng lại từ đầu. Tuy có sự trợ giúp của Đông Ngạn, chuyện này vẫn không đơn giản chút nào. Trước đó không lâu Lục Thương vừa nhận một dự án, yêu cầu phải đến sa mạc làm khảo sát trong thời hạn nửa tháng, nhưng bên đây mới vừa chập chững đi những bước đầu, y thật sự không rời chỗ được, phái người khác y lại không yên tâm. Thấy Lục Thương gặp thế khó xử, Lê Thúy xung phong chạy chuyến này thay y.

Ban đầu Lục Thương không đồng ý, từ khi kết hôn đến nay, hai người chưa từng xa nhau lâu đến vậy, nhưng hiện thực rành rành trước mắt, y không thể không thỏa hiệp. Trước khi Lê Thúy đi, Lục Thương làu bàu lải nhải nhắc nhở suốt một đêm, ngay cả bản thân y cũng không ngờ thì ra mình lại có tiềm chất nói nhiều như thế. Chờ Lê Thúy thật sự lên máy bay đi rồi, Lục Thương đứng giữa sân bay chỉ cảm thấy hối hận khôn tả, giống như ném mất vật gì quý báu lắm, nghĩ sao cũng không yên lòng.

Có lẽ mình già thật rồi, Lục Thương tự giễu, xoay người bắt đầu đếm ngày.

Đêm đã khuya, bầu không khí như cũng lắng xuống, nhận thấy Lê Thúy đã thấm mệt, Lục Thương vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng nói: “Về nhà thôi.”

“Nhưng anh vẫn chưa xong việc mà?”

Lục Thương cười: “Ngủ với cậu quan trọng hơn.”

Trên đường về nhà, Lục Thương lái xe, Lê Thúy ngồi ở ghế lái phụ liên tục dụi mắt, hiển nhiên buồn ngủ lắm rồi. Thỉnh thoảng cậu lại kể chút chuyện mình gặp khi đi công tác cho Lục Thương nghe, chờ lúc dừng đèn đỏ, cậu lại nửa vô tình nửa cố ý dụi dụi cánh tay Lục Thương than mệt.

Lục Thương bị dụi đến nóng hết cả người, suýt nữa cả hai đã chiến luôn trong xe. Về đến nhà, hai người chen nhau tắm rửa nhào lên giường, ông chủ Lục vốn định tốc chiến tốc thắng làm cho nhanh để cùng nhau nghỉ ngơi, ai ngờ cởi hết mới phát hiện mình trúng kế, tinh thần của Lê Thúy quả thật không tốt lắm, nhưng đôi mắt lại sáng rực chẳng thua gì chó sói ban đêm ra ngoài kiếm ăn.

Cả phòng ngủ nồng nặc mùi tình dục, vất vả lắm mới làm xong một lần, vậy mà còn muốn làm lần hai. Thể lực của Lục Thương không tốt, nhìn dáng vẻ tràn trề tinh lực của Lê Thúy, y chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, trực giác nói ngày mai của mình tiêu rồi.

“A… trên đường về còn than mệt mà?”

Lê Thúy nở nụ cười, đôi bọng mắt trông rõ như ban ngày, cậu cúi người ngậm cổ của Lục Thương, thân dưới thành thạo đẩy vào, thong thả đè nhấn: “Chẳng phải đang sạc pin sao?”

Lại ôm nhau làm thêm một lát, Lê Thúy nhạy cảm phát hiện hai chân của Lục Thương đang vô thức run rẩy, cậu từ từ ngừng lại, chậm rãi rút ra, đổi sang hôn môi.

Hai người trao nhau một nụ hôn dài say đắm, chờ một hồi thấy Lê Thúy không có ý định tiếp tục, Lục Thương mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Thôi mình ngủ đi.” Lê Thúy rút khăn ướt lau sơ cho hai người, “Muốn tắm lại lần nữa không?”

Lục Thương chỉ chảy chút mồ hôi, đúng ra trên người y dính nhiều thứ do Lê Thúy để lại hơn, nhưng sau một hồi suy nghĩ, Lục Thương vẫn lắc đầu. Lê Thúy bung chăn ra đắp cho cả hai, đoạn chìa tay kéo Lục Thương vào lòng, bấy giờ mới cảm thấy trang bị đi ngủ đã được bố trí đầy đủ: “Được rồi, ngủ thôi!”

Mấy ngày nay Lục Thương cũng bận đến xoay mòng mòng, kể từ sáng sớm ngồi vào văn phòng, y gần như chưa nghỉ ngơi phút nào, bây giờ Lê Thúy đã về, y thật sự thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng có cảm giác an toàn, khó tránh bắt đầu mệt rã rời, thật ra Lục Thương cũng muốn ngủ lắm, nhưng thứ cứng ngắc nào đó cứ tỳ sau hông… Bảo người ta làm sao ngủ!

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế xấu hổ nọ, trong phòng từ từ yên tĩnh lại, Lục Thương im lặng một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng: “Cậu…”

“Không có gì, lát nữa là ổn thôi.” Lê Thúy lại ôm Lục Thương chặt hơn, hôn hôn xoáy tóc của y.

Lục Thương buồn cười: “Không cần nhịn.”

“Em biết,” Lê Thúy cũng cười, dùng ngón tay che mắt đối phương, “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta còn nhiều thời gian.”

Lục Thương còn định nói gì đó nhưng bị Lê Thúy chặn lại, không thể làm gì hơn ngoài ngậm miệng, y cũng thật sự mệt lắm rồi, eo thì nhức chân thì nhũn, chẳng kịp đợi thứ đâm người phía sau mềm xuống, mí mắt đã từ từ sụp dần. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Lục Thương bỗng nhiên nghĩ đến một việc, mấy năm nay ở bên cạnh mình, bất tri bất giác Lê Thúy đã thay đổi rất nhiều.

Cho dù ăn ngon cũng không có kiểu vừa nhìn thấy là nhét vào mồm ngấu nghiến như hổ đói, thay vào đó là chậm rãi nhấm nháp và trân trọng. Xét theo một góc độ nào đó, đây cũng là biểu hiện của việc chứa đủ cảm giác an toàn, cậu không cần tranh đoạt làm chi nữa, thứ này thuộc về cậu, nằm trong lòng cậu, chạy không thoát.

Hôm sau hai người cùng ngủ lố giờ, Lê Thúy ngủ mê man không tỉnh, còn Lục Thương sợ làm ồn đến cậu nên đã tắt đồng hồ báo trước lúc hừng đông. Cái ôm sau bao ngày không gặp thật sự quá thoải mái, chẳng ai muốn phá hỏng buổi sáng yên bình này.

Sắp đến trưa có điện thoại gọi tới, Lục Thương vội vàng bắt máy, song Lê Thúy vẫn bị đánh thức, cậu mơ mơ màng màng dụi mái tóc rối bù lên người Lục Thương, nhưng bị Lục Thương nhấn vào trong chăn.

“Bà nói cái gì?” Lục Thương đứng dậy đi về hướng phòng tắm, “Xin lỗi, có phải bà nhầm lẫn rồi không?”

Chẳng biết người trong điện thoại nói những gì, Lục Thương đứng yên tại chỗ một lát, xoa xoa phần hông bủn rủn, nói: “Đơn đó dùng để xem mắt? Cảm ơn ý tốt của bà, nhưng chắc bà hiểu lầm rồi…”

Lê Thúy chợt bừng tỉnh, rướn cổ lên nhìn vào phòng tắm, quả quyết bò dậy đi qua: “Ai vậy?”

“Bà Giản,” Lục Thương cúp điện thoại, không để tâm lắm, “Cộng đồng cư dân muốn tổ chức một buổi gặp mặt làm quen cho những người Hoa còn độc thân, bà ấy đăng ký cho tôi rồi.”

Nghe vậy, Lê Thúy lập tức trợn tròn mắt: “Gặp mặt làm quen cho người độc thân?”

“Ừa,” Lục Thương xả nước rửa mặt, “Chắc do bà ấy hiểu nhầm, mấy hôm trước bà ấy tới tìm tôi, bảo tôi điền đơn hộ, tôi cứ tưởng là điều tra nhân khẩu, ai ngờ lại dùng để ghép đôi.”

Bà Giản là một cụ bà người da trắng thuộc trường phái lãng mạn kiêm chủ nhà của bọn họ, có lẽ do hội bác gái mai mối xuyên biên giới, ra nước ngoài cũng không may mắn tránh thoát. Bà cụ nhiệt tình quá mức, Lục Thương mới dọn đến chừng nửa tháng, bà đã lo liệu muốn giới thiệu đối tượng cho y.

“Lẽ nào bà ấy không biết…” Lê Thúy buồn bực, nói được phân nửa thì ngừng miệng, đúng rồi, ai bảo gần nửa tháng qua cậu không ở đây, bà cụ thấy Lục Thương sống một mình nên mới tưởng rằng y còn độc thân.

Lục Thương rửa mặt xong, thấy Lê Thúy cúi đầu chống tay trên khung cửa, thiếu điều muốn khựi luôn ván ốp tường, y không khỏi bị chọc cười: “Đang nghĩ gì vậy?”

Lê Thúy nhìn Lục Thương chằm chằm, đoạn dời mắt sang chiếc nhẫn trên tay đối phương, ghen tức lộ rõ trong mắt: “Em là chồng anh, chúng ta là một đôi, hợp pháp.”

Thấy Lê Thúy thật sự khó chịu, Lục Thương thu lại nụ cười, trầm ngâm nói: “Trưa nay chúng ta mời bà ấy ăn cơm nói rõ ràng đi.”

Nói thì nói thế, nhưng khi Lục Thương chuẩn bị gọi điện thoại, Lê Thúy lại ngăn cản, gãi đầu nói: “Thôi bỏ đi, chút chuyện nhỏ này mà phải cần đến hai người đi nói, mắc công người ta nghĩ em nhỏ mọn nữa.”

Lục Thương chỉ cười tủm tỉm, chẳng hiểu sao Lê Thúy lại cảm thấy nụ cười này cứ khoái chí thế nào ấy.

Thật ra Lê Thúy còn suy xét một vấn đề khác nữa, dù gì cả hai cũng vừa dọn đến, người của Tả Siêu không kề cận bên cạnh, rất nhiều chuyện không thuận tiện như hồi ở trong nước, bây giờ quan hệ hàng xóm khá là quan trọng. Vả lại bà Giản cũng chỉ có ý tốt, cậu hùng hổ dẫn Lục Thương đến chất vấn thẳng mặt người ta như thế rất dễ phá hỏng quan hệ. Chưa kể bà cụ này theo đạo, cậu không biết bà giữ thái độ gì với người đồng tính, nếu có thể kín đáo một chút, cậu không muốn rêu rao quá nhiều, dù gì Lục Thương đã là của cậu, người khác có biết hay không cũng chẳng sao. Mặc dù năng lực chịu đựng tâm lý của Lục Thương không tệ, cậu vẫn không muốn y chịu bất cứ tổn thương hay chỉ trích nào.

Buổi chiều hai người cùng đến công ty, trong buổi họp, Lê Thúy chẳng những báo cáo nhầm mà còn phát hiện mình để quên một phần số liệu quan trọng ở nhà, không thể làm gì hơn ngoài ậm ờ đánh trống lảng cho qua, đáng tiếc lừa được người khác chứ không lừa được ông chủ Lục. Tuy rằng trong lòng biết tỏng, Lục Thương vẫn không nói tiếng nào, chỉ gật đầu bảo cậu ngồi xuống, bao che một cách trắng trợn.

Họp xong, Lê Thúy lái xe về nhà lấy tài liệu, Lục Thương cười cười xoa đầu cậu: “Cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì thế?”

Lê Thúy áy náy nhún vai: “Hết cách rồi, vừa về đây trong đầu chỉ chứa mỗi mình anh.”

Lục Thương đóng cửa xe giúp cậu: “Lái chậm thôi, đừng gấp.”

Chờ Lê Thúy chạy đi xa, Lục Thương mới xoay người lên lầu, nhân viên đi ngang qua lần lượt gật đầu chào y, hình ảnh này thật ra đã quen thuộc từ lâu. Trong mấy năm y lùi ra sau cánh gà, Lê Thúy quản lý công ty vô cùng trật tự nề nếp, tuy chưa có cải cách gì quá lớn, nhưng ổn định được cục diện trong giai đoạn kinh tế đình trệ nào có dễ dàng gì. Lê Thúy thường nói Đông Ngạn có thể khôi phục như xưa cũng nhờ y lót sẵn đường nhiều năm qua, nhưng Lục Thương biết không hẳn đúng như thế, nhóc nhà y thật sự có tư chất làm doanh nhân, vừa có sáng kiến vừa tinh mắt, chỉ là thiếu một phần dã tâm. Hiện tại mọi thứ phục hồi như ban đầu, cậu thà làm một giám đốc dự án chứ không muốn làm người lãnh đạo. Lục Thương biết thật ra Lê Thúy không thích đứng ở vị trí này, năm xưa nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy cũng chỉ vì mình mà thôi.

Cuối tuần hiếm khi có hai ngày nghỉ thảnh thơi, bọn họ còn chưa kịp bàn xem đi đâu chơi, bà Giản đã qua gõ cửa: “Cậu cà vạt, cậu có ở nhà không?”

Lục Thương cứ luôn đóng bộ giày da âu phục, bà cụ bèn đặt cho y một biệt danh: Cậu cà vạt.

Lê Thúy mở cửa: “Anh ấy đang tắm, bà vào đợi một lát đi.”

Thấy trong nhà có người, bà Giản chỉ đứng ngoài cửa nói vài câu với Lê Thúy, tiện thể đưa cho cậu một tấm thiệp mời: “Tối mai bảy giờ rưỡi, nhớ đừng đến muộn.”

“Được, cháu sẽ chuyển lời cho anh ấy.” Lê Thúy cười một cách thản nhiên.

Lục Thương lau tóc đi ra từ phòng tắm: “Chuyện gì vậy?”

“Có người chấm trúng anh, hẹn anh ra ngoài ăn món Pháp.” Lê Thúy ngồi trên sô pha chơi iPad, chỉ chỉ thiệp mời trên bàn, bên trong còn kẹp một tờ đơn nặc danh giới thiệu bản thân.

Lục Thương giơ tay định vứt, Lê Thúy vội vàng ngăn cản: “Anh không đọc thử à?”

Lục Thương ngạc nhiên: “Sao phải đọc?”

“Đọc thử đi,” Lê Thúy có vẻ hứng thú hơn cả y, “Người hẹn anh tinh mắt thật.”

Nhìn dáng vẻ chờ mong của Lê Thúy dành cho “tình địch”, Lục Thương không khỏi buồn cười, đành phải mở ra đọc. Thiệp mời được viết đơn giản theo kiểu rập khuôn, ngoại trừ thời gian địa điểm thì gần như không có lời thừa thãi nào. Ngược lại, tờ đơn kẹp bên trong khá thú vị.

Đơn này Lục Thương cũng từng điền một tờ, y lướt sơ qua, phát hiện một điều lý thú: “Sao người này… giống cậu thế?”

“Thật không?” Lê Thúy lên tinh thần, lấy qua đọc thử, “Chà đúng thật, chiều cao cân nặng sở thích đều từa tựa em, hừm… ngay cả loại hình yêu thích cũng giống nữa, thảo nào bà Giản lại ghép người đó cho anh.”

“Vứt đi,” Lục Thương mở tủ lạnh, “Trưa nay muốn ăn gì, món Trung hay món Tây?”

“Anh không có ý định đi thật sao?” Lê Thúy nói, “Hay là anh đi đi, dù gì người ta cũng mời rồi.”

Lục Thương còn tưởng Lê Thúy đang ghen, ai ngờ nhìn một hồi lại phát hiện cậu nghiêm túc thật, y cũng nổi hứng nói đùa: “Tôi đi hẹn hò với người khác, cậu không sợ tôi có một chân với người ta à?”

“Không thể nào,” Lê Thúy xua tay tỏ vẻ không có gì đáng lo, “Anh mà đi chỉ phát hiện em tốt thế nào thôi.”

Bị cậu chọc cười, Lục Thương làm bộ thâm trầm nói: “Được, vậy mai đi.”

Mới chớp mắt đã qua hôm sau. Trời vừa hửng sáng, Lê Thúy đã lục chiếc áo sơmi màu rượu vang mà Lục Thương ít bao giờ mặc ra khỏi tủ quần áo: “Tối nay anh mặc cái này đi, anh mặc màu này đẹp lắm.”

Đêm hôm trước miệt mài quá độ, ông chủ Lục vẫn chưa mấy tỉnh táo, chỉ ậm ờ đáp một tiếng.

Buổi trưa Lê Thúy chợp mắt với Lục Thương một lát, đến khi tỉnh lại, cậu bảo mình cần đến công ty xử lý chút chuyện trong dự án, Lục Thương không nghĩ gì nhiều, chỉ dặn cậu đi sớm về sớm.

“Tối nay hẹn hò nhớ đừng tới trễ.” Trước khi đi, Lê Thúy không quên nhắc nhở.

Lục Thương bật cười, quả thật chưa thấy ai rộng lượng như Lê Thúy, người yêu của mình hẹn hò với tình địch mà cậu ấy còn để tâm hơn cả đương sự.

“Biết rồi, cậu mau đi đi.”

Sắc trời tối dần, đứng trên đỉnh nhà cao tầng nhìn xuống gần như có thể thấy hết cảnh đêm rực rỡ. Lê Thúy nhìn gương chỉnh lại tóc mái, thắt cà vạt bước ra ngoài, nhân viên phục vụ đưa thực đơn nhờ cậu xác nhận những món lát nữa bưng lên, cùng với mục lục ca khúc sẽ diễn tấu trong lúc dùng bữa.

“Anh ấy từng làm phẫu thuật tim, không thể uống rượu được, đổi qua nước soda đi.” Lê Thúy lịch sự trả lại thực đơn.

Bốn phía không đông đúc lắm, nhìn lướt qua hầu như toàn là tình nhân. Bầu không khí trong nhà hàng rất lãng mạn, tại góc phòng, một chàng bồi bàn đang kéo đàn violin, tiếng nhạc du dương mà trầm bổng. Lê Thúy dùng ngón tay vuốt ve mặt nhẫn, kế đến hít sâu một hơi, bất giác ngồi thẳng lưng lên.

Hôm đó thật ra cậu cố ý để quên số liệu ở nhà, thừa dịp Lục Thương vắng mặt, cậu sang gõ cửa nhà bà Giản.

“Nghe nói bà đang tổ chức buổi gặp mặt làm quen cho những người Hoa còn độc thân, cháu có thể tham gia không?”

Sau khi điền xong thông tin của mình, cậu trả đơn lại cho bà Giản, hỏi dò: “Lúc ghép cặp cho người tham dự, bà chỉ xem yêu cầu chọn bạn của đối phương thôi phải không?”

“Đúng rồi.”

“Không xem giới tính sao, vậy biết đâu sẽ ghép trúng người cùng giới?”

Bà Giản cười nói: “Nếu thật sự có người cùng giới phù hợp với yêu cầu của cậu thì đến làm quen kết bạn cũng được mà, đâu nhất thiết phải trở thành người yêu.”

Lê Thúy thở phào nhẹ nhõm, khom người cúi chào: “Vậy nhờ bà.”

Đánh một vòng lớn như thế chỉ để đóng giả người lạ hẹn hò với Lục Thương, dạo này chơi chút trò lãng mạn cũng chẳng dễ dàng gì. Nghĩ đến phản ứng có thể xảy ra khi Lục Thương đến gặp mình, không hiểu sao Lê Thúy lại thấy hơi hồi hộp, hết vuốt tóc rồi tới chỉnh cà vạt, như thể thật sự sắp hẹn hò với đối tượng xem mắt mà mình chưa biết vậy. Bên nhau nhiều năm như thế, theo lý mà nói hẳn sẽ không còn cảm giác hưng phấn và ngượng ngùng như hồi mới yêu nữa, có lẽ hai người là ngoại lệ.

“Thưa quý khách, bây giờ dọn món lên được chưa ạ?”

Lê Thúy nhìn thời gian, bảy giờ hai mươi lăm: “Chờ thêm chút nữa đi.”

Dòng xe cộ như thoi đưa thấp thoáng ngoài cửa sổ, cách đó không xa có một chiếc cầu lớn được giăng đèn kết hoa cực kỳ hoành tráng, chỉ tiếc Lê Thúy không hề có tâm trạng thưởng thức, lòng bàn tay đã sắp ứa mồ hôi, mắt cứ khi vô tình khi cố ý nhìn về phía cửa.

Hẳn do động tác của cậu quá lộ liễu, ngay cả cặp nam nữ trẻ tuổi ngồi bàn kế bên cũng chú ý, có lòng bảo phục vụ đưa một đóa hồng đến bàn của cậu.

“Chúc cậu cầu hôn thành công nhé anh bạn!” Anh chàng ngồi bàn kia hồ hơi làm động tác cố lên với cậu.

Lê Thúy chỉ gật đầu cảm ơn chứ không giải thích sự hiểu lầm này. Thành thật mà nói, bây giờ cậu cũng hồi hộp chẳng kém gì lúc cầu hôn, đến nay Lục Thương vẫn chưa biết, một đêm trước khi cầu hôn, cậu đã dùng dây câu cá cột sò hình tim đựng nhẫn dưới đáy thuyền gỗ, thuyền chạy kéo nhẫn theo, màn nhảy xuống biển chỉ vì muốn làm cho Lục Thương căng thẳng một chút, tiện thể tăng tỷ lệ đồng ý với lời cầu hôn của cậu. Lương Tử Thụy từng hỏi sao cậu không lặn xuống đáy biển nhặt luôn đi, thật ra Lê Thúy đã nghĩ đến điều đó rồi, nhưng sao cậu dám làm chứ, lúc đó hồi hộp muốn chết, thậm chí còn lén lút diễn tập trước nhiều lần, chỉ sợ ngộ nhỡ biển nổi sóng cuốn mất vỏ sò, suy cho cùng vẫn không yên tâm, vắt óc thật lâu mới nghĩ ra được cách hoàn hảo không kẽ hở nào như thế.

Nói đến cũng lạ, đôi khi cậu nghĩ mãi vẫn không thông, bây giờ tuổi tác của cậu không còn nhỏ nữa, ra ngoài cũng đủ sức tự giành bờ cõi cho riêng mình, nhưng tại sao mỗi khi đối mặt với Lục Thương, tất cả ấu trĩ, lo lắng và phấn khích lại vẫn y hệt hồi còn nhỏ, dường như không hề lớn lên chút nào vậy.

Thật may là, người yêu của cậu luôn sẵn lòng bao dung, dạy dỗ và che chở cho cậu. Với Lê Thúy mà nói, từ lâu Lục Thương đã không chỉ đơn giản là người yêu, y còn là anh lớn và thầy giáo của cậu. Theo thời gian dần trôi, Lê Thúy từ từ hiểu được rằng, tình yêu không phải là một tờ hôn thú, một chiếc nhẫn hay một căn nhà, mà là đôi bên bầu bạn với nhau cả đời.

Kim đồng hồ chỉ hướng tám giờ, Lục Thương vẫn không xuất hiện, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn Lê Thúy chuyển từ hâm mộ sang thương hại, coi bộ anh chàng tội nghiệp này muốn cầu hôn nhưng bị cho leo cây rồi.

Lê Thúy thở dài, đang định gọi cho Lục Thương thì di động đã reo trước.

“Cậu có về ăn cơm chiều không, tôi chuẩn bị nấu sủi cảo đây.” Hình như Lục Thương ở đầu bên kia đang tìm đồ.

Lê Thúy sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Sao chỗ cậu nghe như có người bật nhạc vậy? Cậu không ở công ty à? Hay đang trên đường về?” Lục Thương hỏi.

“Anh… anh đang ở nhà?”

“Tôi không ở nhà thì ở đâu.” Lục Thương không hiểu gì sất.

“Chẳng phải anh đi hẹn hò sao?”

“Hẹn hò cái gì chứ,” Lục Thương buồn cười, “Cho dù giống cậu hơn nữa cũng đâu phải là cậu.”

“Em…” Lê Thúy ngồi trong nhà hàng, không biết nên khóc hay nên cười, lát sau cậu đứng dậy, suýt nữa bị vấp ghế trượt ngã, “Em lập tức về ngay… về ăn cơm, phần của em cho nhiều giấm chua vào.”

Dứt lời, Lê Thúy hối hả lên đường về, ra tới cửa mới sực nhớ mình chưa thay quần áo, cậu bèn trở vào phòng thay đồ thay quần áo. Nhìn cậu chạy tới chạy lui, nhân viên phục vụ vừa lau tách vừa cảm khái, hành nghề mấy chục năm nay, quả thật chưa từng thấy ai bị cho leo cây mà hớn hở như thế.

Trời đã tối mịt, ngoài phố xe cộ đông nườm nượp. Trong khu dân cư có không ít người đang dẫn chó đi dạo, Lê Thúy chạy xe ngang qua, mỉm cười bắt chuyện với hàng xóm, đến khi đi tới trước cửa, vừa định gõ thì cửa lại thình lình mở ra, mùi sủi cảo bên trong xộc vào mũi.

Ánh đèn trong phòng khách ấm áp đến mức cậu không mở mắt lên nổi.

Trong giấc mơ, cậu thường xuyên tìm kiếm một cánh cửa, nhưng chẳng hiểu sao mở hoài mà không được. Mình mẩy đầy vết thương, cậu chần chừ đứng ngoài cửa, thấp thỏm không biết nên đi hướng nào. Sau cùng có một ngày cậu giơ tay lên gõ cửa, nào ngờ cửa lại mở ra từ bên trong, người nọ đứng ở cửa mỉm cười với cậu, vẫn là giọng nói điềm đạm ấy, như thể mọi thứ không thể nào bình thường hơn: “Về rồi hả? Rửa tay ăn cơm đi.”

Lê Thúy ngẩn ngơ hồi lâu, dè dặt cất bước đi vào.

Cửa đóng lại sau lưng cậu, cuối cùng cậu cũng có cơ hội nhìn quang cảnh bên trong, tuy chúng hơi khác những gì cậu hướng tới, nhưng cảm giác lại phù hợp đến lạ.

“Ngẩn ngơ gì vậy?” Lục Thương bưng bát, nhíu mày nói, “Lại khét rồi, thôi cậu ráng ăn nha, lần sau tôi sẽ cho nhiều nước hơn.”

“Ừm.”

Trên đời này có một nơi không cần lãng mạn, nơi đó là nhà của cậu, là chốn cậu thuộc về.

_____________

Chương trước anh Thương rảnh rỗi sinh nông nổi, chương này tới lượt em nó cũng y chang, thôi xứng đôi vừa lứa quá mà =)))))) Anh Thương, anh tính đầu độc chồng anh tới bao giờ Σ( ° △ °|||)

Về việc share bản down thì như mọi khi, tui sẽ làm đủ 3 file word, prc, pdf:

  • Những bạn nào thường xuyên like hoặc comment cho truyện hay có phát biểu cảm nghĩ ở chương cuối hãy gửi mail cho tui vào amdacung77@gmail.com, khi nào chỉnh sửa xong tui sẽ gửi cho. Nhớ ghi tên acc wp của mình, tiêu đề “Tên truyện + Tên người edit”, và dạng file muốn nhận.
  • Những bạn còn lại nếu có nhu cầu cũng gửi mail cho tui với tiêu đềdạng file muốn nhận như trên, chỉ là nhớ viết cho tui xem cảm nghĩ của các bạn về bộ truyện. Nói chung tui không ép mọi người phải ghi dài dòng hoa lá hẹ nhưng chí ít hãy cho tui thấy mọi người đã đọc truyện và thật sự yêu thích cũng như muốn lưu trữ nó, chứ ai ghi vài dòng bâng quơ nhảm nhí cho có lệ sẽ tự động bị bỏ qua.
  • Ngoài ra có thể tự cop hoặc tải hàng ất ơ đâu đó, cái này tui không quản được và cũng không muốn nhắc nhiều kẻo mất vui, mọi người tự ý thức vậy.

Update: Tui đã nhận được raw phiên ngoại 4 trong sách, sẽ xúc tiến sau khi tui thi xong nha, thông báo ở trang chủ!!

Kể từ ngày 4/9 up chương 1 đến hôm nay 17/12 chỉ mới hơn 3 tháng, tính ra là thời gian ngắn nhất tui từng làm một truyện, nhưng điều đó không có nghĩa là tình cảm tui dành cho bộ này không bằng mấy bộ khác đâu nha, có khi còn hơn đó (╥﹏╥) Tui rất thích em Thúy, rất thích anh Thương, couple này chắc chắn sẽ có một vị trí vững chắc trong top đầu những couple mà tui thích nhất, bây giờ phải nói lời chia tay thật là buồn, nhưng bữa tiệc nào cũng có ngày phải tàn, thôi thì cảm ơn vì những kỷ niệm đẹp ngày ta còn bên nhau ლ(´ڡ`ლ)

Hẹn gặp lại mọi người trong thời gian tới ❤

PN 4: Đường về

Tagged:

83 thoughts on “Tượng Tâm – PN 3: Người yêu chưa biết

  1. […] Phiên ngoại 3: Người yêu chưa biết […]

    Like

  2. Tiểu Vũ 17/12/2016 at 20:57 Reply

    tem chương cuối!!!!

    Liked by 1 person

    • Tiểu Vũ 17/12/2016 at 21:18 Reply

      Đầu tiên tui xin phát biểu cảm nghĩ khi giành được sô pha~~~ Tui vừa làm tiểu luận xong là onl fb xem cô có đăng pn chưa?? Và giây phút định mệnh diễn ra, lần đầu tiên tui giành đc tem đồng thời cũng là chương cuối cùng của Tượng tâm, thiệt là có giá trị kỷ niệm *xúc động* *chấm chấm nc mắt*
      Thiệt tình là theo bộ này bấy lâu, h chia tay tui k nỡ,k nỡ xa Thúy xa Thương, k nỡ bỏ thói quen tối tối canh coi chương mới. Cảm giác khi đọc bộ này nhiều và đa dạng lắm theo từng chương thay đổi. Cảm giác của tui đối với pn cuối này là như nắng chiều. Còn toàn bộ câu chuyện có vị như Maple Machiato đắng nhẹ ngọt ngào thơm dịu.

      Liked by 1 person

      • Nana 17/12/2016 at 22:19 Reply

        Cảm ơn cô đã ủng hộ thời gian qua nha, thương nhiều 😘😘😘😘 Chúc tiểu luận của cô thành công 💯

        Like

        • Tiểu Vũ 17/12/2016 at 22:38 Reply

          Cảm ơn cảm ơn ^^ mong chờ pn tiếp từ tác giả~~~

          Like

  3. kyouyahibari995 17/12/2016 at 20:58 Reply

    hết rồi huhu

    Like

  4. […] Phiên ngoại 3: Người yêu chưa biết […]

    Like

  5. Xiao.Ci 17/12/2016 at 21:00 Reply

    Chúc mừng cô hoàn rồi! Vất vả rồi… mà tiếc quá… phải chi còn chục chương nữa đọc cho đã. 😂

    Liked by 1 person

    • Xiao.Ci 17/12/2016 at 21:08 Reply

      Tui muốn nói… “cậu cà vạt”… -> “mr. Tie”?? Thai? Tide? Hahaha. Thiếm này đặt biệt danh thật … 😂😂😂

      Liked by 1 person

      • Xiao.Ci 17/12/2016 at 21:23 Reply

        Hahahaha “phần của em cho nhiều giấm chua vào” em Thúy cũng tự biết cơ đấy, lại chủ động nhận luôn hà. 😂😂😂

        Liked by 1 person

    • Nana 17/12/2016 at 22:23 Reply

      Cũng muốn có thêm pn đọc coi sắp tới trình độ của anh Thương đủ đi thi masterchef chưa 😂😂😂

      Liked by 1 person

  6. tieulam 17/12/2016 at 21:15 Reply

    Em Thuý, em rảnh quá mà :))))))
    Ấn tượng mỗi câu “Ngủ với cậu quan trọng hơn” :)))))) đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà :)))))))

    Like

  7. Zoe Vũ 17/12/2016 at 21:15 Reply

    hết rồi huhuhuhu chỉ muốn nói là anh Thương ơi quân tử rời xa nhà bếp để cuộc sống vợ chồng hạnh phúc ấm no nha anh =)))

    Liked by 1 person

    • Nana 17/12/2016 at 22:23 Reply

      Anh đang rị mọ cố gắng từng ngày, hãy tin là ngày nào đó anh sẽ thành công trở thành nhân thê đủ chuẩn 😂😂

      Like

      • Zoe Vũ 17/12/2016 at 22:29 Reply

        Ngày anh thành công và ngày Thúy dô diện vì ngộ độc thức ăn liệu có xa xôi 😂 Mà cứ cái đà thích lái xe như anh Thương thì sao “thành công” nổi anh ơi…

        Liked by 1 person

  8. Quỳnh Chubee 17/12/2016 at 21:35 Reply

    *Bung bông bung hoa bắn pháo* Na ngoan ngoan, tui yêu Na 😘😘😘
    Đọc đoạn Thúy dụi dụi anh Thương rùi thỏa mãn, sao tui thấy thích vô cùng, ngọt ngào ấm áp vô cùng. Kiểu “yêu anh, vô cùng yêu anh”. Chúc mừng cô và ADC lại hoàn thêm một bộ hay ơi là hay cho con dân đu bám. Tui muốn dùng một câu tiếng trung cho em Thúy khi nghĩ về vợ ẻm: 只要有你在我身边,跟我一起走过生命的这一条路,我就已经满足了,爱你陆商!

    Liked by 2 people

    • Nana 17/12/2016 at 22:25 Reply

      Chời ơi cảm ơn câu mà cô viết nha, thương ghê đó 💋💋💋😘😘😘

      Tui cũng thích cách tác giả tả hai người ôm ấp dụi dụi nhau, thấy tình cảm lắm ❤️

      Like

      • Quỳnh Chubee 18/12/2016 at 18:15 Reply

        Cô có dự án mới chưa? (๑✧◡✧๑) tui hóng lắm đó. Thực ra đu bám nhà cô lâu rồi, hồi xưa thỉnh thoảng cmt sau tui đi du học, bên này khó lên mạng lắm đâm ra lười …

        Like

        • Nana 18/12/2016 at 22:03 Reply

          Dự án mới thì chưa, muốn tìm truyện tâm đắc để làm cũng khó lắm, tui kén cá chọn canh mà =)))) Khi nào có sẽ thông báo liền nha yên tâm (◡‿◡✿)

          Like

  9. Tử Huyền 17/12/2016 at 21:41 Reply

    Người xưa có câu “Nồi nào úp vung nấy”. Anh Thương với bạn Thuý đúng là một cặp vung nồi vừa khít chẳng chừa milimet thừa nào =)))
    Thật sự Tượng Tâm là một bộ đam đã mang lại rất nhiều cảm xúc cho mình. Mình chưa từng nghĩ mình sẽ vì đọc câu truyện không có thực mà lại đau lòng đến mức đứng thừ người trên đường. Cảm giác như nhân vật là người nhà của mình vậy. Cảm thấy rất biết ơn Mao Hậu vì đã mang đến cho chúng ta một Lục Thương kiên cường và một Lê Thuý ôn nhu, đã cho họ một kết thúc tròn vẹn và đẹp đẽ nhất.
    Cũng cảm ơn Na vì đã nỗ lực làm việc, mang đến cho bọn mình một bản dịch hoàn hảo. 👍

    Liked by 1 person

    • Nana 17/12/2016 at 22:37 Reply

      Cảm ơn bạn đã dành nhiều tình cảm vậy cho truyện nha! Biết có người yêu thích tác phẩm mình làm thấy ấm lòng ghê đó 😘😘😘

      Like

  10. hanbb96 17/12/2016 at 21:42 Reply

    Hình như sơmi màu rượu vang đc nhắc tới hồi mấy chương đầu, tui cũng mê màu đó lắm :3
    Cô cho tui hỏi, tui có thuộc diện đc nhận file hông cô? Đọc ở nhà cô lâu r mà đến h mới cmt đc nên ko rõ lắm. Tks cô ^^

    Like

    • Nana 17/12/2016 at 22:32 Reply

      Sơmi màu rượu vang ảnh mặc lúc dẫn Thuý lên du thuyền lần đầu tiên gặp Tư Mã Tĩnh Vinh ấy :))

      Cô cứ gửi mail ghi rõ tên acc cho tui nha ^^

      Liked by 1 person

  11. love_rain 17/12/2016 at 21:52 Reply

    khác với bạn trên, tui vẫn chưa xong tiểu luận đâu :((((
    cơ mà quẩy đê ~~~~
    chúc mừng cô đã xong thêm truyện nữa, tui vẫn thấy tiếc vì cái khúc hậu phẫu ngắn qúa chả bù cho đoạn hành hạ con tr*m íu đúi của tui trước đó ;_; anw yên tâm đi làm tiểu luận tiếp, hẹn gặp cô ở truyện sau <3

    Liked by 1 person

  12. Frozenworld53 17/12/2016 at 22:01 Reply

    (¬‿¬) Hơ, sủi cảo lại khét rồi là sao hở anh? Lần thứ mấy vậy trời?

    (▰˘◡˘▰) Cứ tưởng em Thúy sẽ lừa được anh Thương tới, à mà thôi ăn ở nhà cũng được, tuy đồ ăn hơi bị… khả nghi thôi.

    (๑✧◡✧๑) Hi vọng trong mấy phiên ngoại được in có nói đến chuyện tình của bác sĩ Lương. Dù chỉ là một, hai câu thôi cũng được, tốt nhất là để ổng cong luôn với ông thấy của mình.

    Like

    • Nana 17/12/2016 at 22:34 Reply

      Anh mà tới nhà hàng thì còn gì hay nữa, anh không tới mới chứng tỏ anh một lòng một dạ tuyệt đối với Thuý nha, quyết ko tạo cơ hội cho người thứ 3 chen chân (dù t đoán là với độ tinh mắt của ảnh chắc cũng đoán được rồi ấy chứ) 😤

      Bác sĩ Lương với ông thầy không có gì đâu bỏ cuộc đi nàng ơi chi mà khổ vậy =)))))

      Like

  13. Tiểu Quyên 17/12/2016 at 22:01 Reply

    Cảm ơn nàng , mong chờ tác giả sẽ viết thêm nhiều pn nữa 😁
    mừng cho mối tình của hai anh đã kết thúc viên mãn và ngọt như đường …..(◡‿◡✿)

    Liked by 1 person

  14. vantich 17/12/2016 at 22:04 Reply

    Hự. Thiệt tình tui mong chờ một cái gì đó bùng nổ ở phiên ngoại cuối cơ. Kiểu phải như Candy Crush nhà Cúc Mạch chứ. Buồn quá ờ

    Like

    • Nana 17/12/2016 at 22:17 Reply

      Cái đó là truyện cao H nên khác, đâu có so vậy được 😂😂

      Liked by 1 person

  15. Aki 17/12/2016 at 22:46 Reply

    hai anh rảnh dữ =)))) ôi cuối cùng đã hết rồi… tui còn muốn đọc nữa :((((

    Liked by 1 person

  16. hamsterzizi 17/12/2016 at 22:58 Reply

    Tượng tâm không nói tạm biệt (●’◡’●)ノ Chỉ mong chị Hậu rộng lòng cho mình phiên ngoại, đến lúc đó chúng ta lại được quẩy rồi.

    Liked by 1 person

  17. Tui thích há cảo 18/12/2016 at 00:24 Reply

    Ơ tạm hết rồi à…tui chưa sẵn sàng chia tay chia chân hai người mà 😭😭😭😭
    …tui thật sự muốn viết bài cảm nghĩ sâu sắc dữ dội nhưng chợt nhận ra mình éo biết phải viết sao,nói chung là không tài nào diễn tả nổi,thích em Thuý ở chỗ dịu dàng chung tình,thích anh Thương cũng ôn nhu không kém,tóm lại là thích thôi

    Liked by 1 person

    • Nana 18/12/2016 at 16:16 Reply

      Tui cũng chưa sẵn sàng hiu hiu mà tình ta trái ngang rồi, phải chịu thôi 😭😭

      Liked by 1 person

      • Tui thích há cảo 18/12/2016 at 16:28 Reply

        😭😭😭 tui nói giờ cô phải lặn bể tìm niên hạ trung khuyển tiếp nữa hả,hay là khai mấy cái hố của mấy bộ cô thả thính con dân hồi trước đi

        Like

        • Nana 18/12/2016 at 22:10 Reply

          ko hẳn nhất định phải là niên hạ trung khuyển, miễn là hợp nhãn tui thui╭(╯ε╰)╮Mấy cái tui nói trước đó thì tui chưa thích tới mức muốn edit, thôi cô chờ đi =)))

          Liked by 1 person

          • Tui thích há cảo 19/12/2016 at 08:34 Reply

            …nát lòng

            Like

  18. Emma Ai 18/12/2016 at 01:37 Reply

    dạo này chơi chút trò lãng mạn cũng chẳng dễ dàng gì =)))
    Ờ, lão phu phu còn giả vờ hẹn hò – leo cây nữa chứ :)))) Hai ng chơi vui là đc rồi

    Ầu ơi, mới có 3 tháng thôi sao, tui cứ tưởng mình đã ở bên cp này mấy chục năm rồi ấy, từ hồi Thuý Thuý còn nhỏ cỡ cún con nè, rồi lớn lớn dần lên ~ (hình như tui hiểu đc một tí tâm tình của chú Lục rồi =))))

    Bộ này phải nói là cô quá năng suất (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥

    Liked by 1 person

    • Nana 18/12/2016 at 16:14 Reply

      Nói chung có động lực là làm lẹ lắm, dạo trước tại cước đạp lưỡng thuyền phải luân phiên nên không nhanh bằng thui =))

      Công nhận nhìn lại tính ra mới có hơn 3 tháng, tự dưng đóng bản raw lại tắt QT cứ thấy bùi ngùi thế nào ấy huhu 😭

      Like

  19. Avie 18/12/2016 at 03:48 Reply

    Thích chi tiết cuối ghê, hạnh phúc chỉ bình dị như vậy thôi chứ đâu. Hồi chương 39 cũng có chi tiết tui rất thích “Cuộc sống ấy hả, chẳng qua chỉ là bỏ công nấu một bữa cơm, cho người mình yêu ăn no thôi.” Giờ cũng tới lúc Thúy đủ sức cáng đáng công việc cho Thương mà Thương cũng nấu được bữa cơm cho Thúy rồi. (đương nhiên không bàn tới chất lượng đồ ăn, cái quan trọng là tấm lòng =)))) Quả là một chặng đường…
    Câu chuyện về bạn sói nhỏ và bông hồng lai của bạn tới đây là kết thúc (▰˘◡˘▰) (Thông cảm, đọc đến đoạn cái áo sơ mi rượu vang tự dưng nghĩ tới biệt danh này cho ông chủ Lục, tại bản đẹp ghê mà là con lai nữa =))))))) Giờ đã hiểu tại sao bìa truyện cũ có hình sói, đều có dụng ý cả..
    Cảm ơn Na rất nhiều vì công sức và tình cảm bạn dành cho Tượng Tâm ^__^

    Liked by 2 people

    • Nana 18/12/2016 at 16:11 Reply

      Tui thích tên bông hồng lai nha, đúng là hợp với anh Thương mà, vừa đẹp vừa quý phái 😘🌹🌹

      Cảm ơn đã ủng hộ Thuý và anh Thương nha 💋💋💋

      Like

      • Avie 19/12/2016 at 19:03 Reply

        Mà nhắc mới nhớ, nhà Na cũng có một cặp có thể coi là sói và bông hồng lai khác là Cúc Mạch nhỉ =)))) Mới đầu là cún nhưng sau này đều hóa sói hết thôi. Và các đóa hồng thì cứ càng ngày càng tươi sắc =))) Quả thật là tuyệt phối. Không biết trong tương lai còn có duyên với cặp tương tự nào nữa không đây (▰˘◡˘▰)
        Thúy Thương đi vào danh sách top fav của mình rồi đó. Thật sự thích cách tác giả xây dựng và phát triển nhân vật, cảm giác rất tự nhiên và có duyên. Thích tình cảm cùng những chăm sóc dịu dàng bao dung mà hai bạn trẻ dành cho nhau xuyên suốt cả truyện. Và đặc biệt thích hình ảnh mạnh mẽ kiên cường của Lục Thương, có lẽ vì ngoài đời cũng có người quen phải chiến đấu với căn bệnh này nên có những lúc cảm thấy hình ảnh của bạn chân thực lắm. Hiểu được nỗi cô độc của bạn, hiểu được tính cách xa lánh và khép kín của bạn, hiểu được vì sao bạn cứ phải một mình che dấu và chịu đựng, nhưng cũng đau lòng. Thật may là cuối cùng bạn đã tìm được Thúy, Thúy tìm được bạn, hai con người cô độc tìm được nhau và cùng nắm tay nhau đi nốt chặng đường.
        Hơn nữa, trung khuyển công đi với tổng tài thụ tinh anh dịu dàng thế này thực sự rất hiếm, có lẽ chính sự khác biệt này cũng là điểm đặc biệt thu hút mình, lại được tác giả viết tốt nữa, quả thực không còn mong gì hơn.
        Thật sự cảm thấy may mắn khi biết tới Tượng Tâm, thật sự. Thả tim cho tác giả Mao Hậu và Na ❤❤ Chúc Na một ngày tốt lành x

        Liked by 1 person

        • Nana 19/12/2016 at 22:43 Reply

          À đúng vậy, trước đó đúng là có cặp Cúc Mạch với xì tai cũng y chang, cũng là một em trung khuyển công yêu vợ hết mực và một bông hồng lai xinh đẹp dịu dàng (≖ ‿ ≖) Nói thiệt chứ cp dạng này mình đọc thêm chục truyện nữa cũng không ngán đâu (つ﹏<)・゚。

          Mình cũng siêu thích cách tác giả xây dựng tính cách nhân vật đó, cả cách tác giả miêu tả tình cảm nữa, không phải truyện mình edit nên mình tự khen đâu mà thật sự mình cảm thấy "thấm" cái tình mà tác giả miêu tả, rất sâu đậm, mỗi động tác nhỏ cũng thể hiện rất nhiều tình cảm mà đôi bên dành cho nhau ❤

          Like

        • Nana 19/12/2016 at 22:44 Reply

          À quên, nếu cô muốn bản down làm kỷ niệm thì cứ gửi mail ghi tên acc wp cho tui nha ❤

          Like

  20. 小旗天风流 18/12/2016 at 08:19 Reply

    Công nhận cũng rảnh thật =)))) mới đầu đọc tưởng bà Giản đó có ý đồ gì chứ mà chọn người y hệt em Thúy, ai dè là chính chủ =)))))))))))
    Anh Thương….à mà thôi, anh cứ tiếp tục đi =)))))))))))
    Cuối cùng cũng hoàn rồi, chẳng muốn kết thúc chút nào TT.TT mong là tg sẽ nhớ mà gửi cho cô để tui hóng tiếp =)))))))0

    Liked by 1 person

    • Nana 18/12/2016 at 16:09 Reply

      Tui cũng mong sẽ nhận được huhu chỉ hứa rồi đó chỉ mà ko gửi là tui tự giận =))))))

      Liked by 1 person

  21. akiakane2910 18/12/2016 at 08:56 Reply

    Tung bông lai một bộ trung khuyển nữa của chủ nhà hoàn thành rồi. Tui nghĩ chắc là anh Thương cũng biết người hẹn hò là em Thuý rồi vì không dưng mà em lại nhiệt tình như thế. Đây là truyện trung khuyển công mà tui thích nhất, em công đc anh nuôi dạy rất thành công.

    Liked by 1 person

    • Nana 18/12/2016 at 16:09 Reply

      Công nhận anh nuôi rất mát tay hihi 😆😆 Nuôi phát dính luôn 😜

      Liked by 1 person

  22. Hadieu 18/12/2016 at 11:54 Reply

    Truyện này cực hay. Yêu Nana nhiều.

    Liked by 1 person

  23. 3inchesnail 18/12/2016 at 17:53 Reply

    Oi chuong nay de thuong va ngot ngao qua chung. Haha…Thuy con au tri qua, de thuong cuc ki…

    Liked by 1 person

  24. pemeo5346 18/12/2016 at 19:13 Reply

    chuc mung chu nha nhak (๑>◡<๑)

    Like

  25. Mèo Múp 18/12/2016 at 19:33 Reply

    Hết rồi buồn quá 😭😭😭 cám ơn Nana đã dịch bộ này, giờ mới biết hóng từng chương truyện ra lò là 1 trải nghiệm thú vị như vậy :3 hóng các dự án tiếp theo của nhà :* ❤💛💚💙💜

    Liked by 1 person

  26. Diệp Tử Vũ 18/12/2016 at 22:35 Reply

    Sau KBĐT nhà bạn thì mãi mình mới lại đọc dc 1 bộ hiện đại hay như vậy, cũng lại là của nhà bạn :) Truyện rất hay, nhiều triết lý nhân sinh rất có ý nghĩa đối với mình. Edit chắc tay và cách dùng từ của bạn cũng khá hay. Nói chung đọc truyện nào của nhà bạn mình cũng ưng cái bụng. Cám ơn nhiều nhé. Mong chờ các dự án tiếp theo ~~~~ ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫

    Liked by 1 person

  27. Lucia Phi 19/12/2016 at 00:02 Reply

    Có chút chờ mong xem LT sẽ trổ biệt tài mới gì, show lãng mạn thế nào đây nhưng đúng là anh Thương không đến mới hợp lí. Mao Hậu thành tác giả yêu thích của mình rồi, nhờ công lao biên tập rất hay của Nana nữa 😙

    Liked by 1 person

  28. ๖ۣۜCon ๖ۣۜGấu ๖ۣۜMầu ๖ۣۜTým ฅ( ̳• ∀ • ̳)ฅ 19/12/2016 at 09:53 Reply

    Lại hoàn thêm bộ nữa ròiiiii~~~ nhanh ghia vậy á (っ´ω`)っ thật sự cảm ơn Nana đã bỏ công cho Tượng Tâm nhe (◡‿◡✿) cơ mà bộ nào mình cũng bị cái bệnh lười com í cơ cứ đến cuối rồi mới bày tỏ tình cảm í ❤ với mình thì 57 chương kèm vài phiên ngoại không phải dài nhưng mà dù sao thì cũng là cả một chặng đường với cả người dịch và người đọc cứ phải lên lên xuống xuống với cặp Thúy Thương mãi í ❤ quá đáng khen cho một bộ trung khuyển x ôn nhuu có ngược có ngọt nhẹ nhàng mà tình cảm ghê gớm có mấy đoạn mình cứ khóc mãi í khọc thọt cả mặt luôn huhu’s bộ này cảm dộng ghê luôn ✿♪♫ anw, hơi bùn một týy bởi phải xa hai anh cơ mà vẫn sướng bởi vì cuối cùng hai anh cũng ở luôn bên nhaoo nhé khỏi đau đớn ngược luyến tàn tâm các kiểu (●’◡’●)ノ♥ ròii nhen lời cuối thì mình chúc mừng nhà hoàn thêm một bộ gắn bó thêm với một tình iêuu đẹp henn ✿
    (Cơ mà có ai nhớ tui hônn tui là tui theo nhà 3 bộ rồi đó thấy gắn bó với nhà mình ghê gớm mặc dù suốt ngày làm silent readerrr áu áu (▰˘◡˘▰)… )

    Liked by 1 person

    • Nana 19/12/2016 at 22:45 Reply

      Cảm ơn bạn đã ủng hộ nha (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ Nhìn acc wp thì mình nhận ra vì like thường xuyên lắm nhưng đúng là hình như chưa nói chuyện bao giờ =))))

      Liked by 1 person

  29. clampvn 19/12/2016 at 09:57 Reply

    Hết rồi T^T
    Những ngày đánh chó FA như tui đây hết thiệt rồi
    Cảm ơn nhiều nhiều nhé. Hóng tiếp các sản phẩm khác nha <3

    Liked by 1 person

  30. Tử Mộc 19/12/2016 at 15:48 Reply

    Già rùi, nên cũng lười cmt. Nói chung đọc xong truyện t lại thấy con đường tiến tới FA của tuôi lại dài thêm 1 cơ số nữa. Cảm giác đọc ko mơ một người giàu có hay giỏi giang, chỉ cần 1 nơi bình yên để mình quay về. Hầy……… Chia tay Lê Thuý và Lục Thương, nhưng t thấy thoả mãn ghê í (◡‿◡✿)

    Liked by 1 person

  31. Lê Thái Ngọc 19/12/2016 at 18:27 Reply

    Huhu hết mất tiêu rồi :( Cảm ơn chủ nhà đã edit truyện :)
    Tiện cho mị hỏi làm thế nào để nhận bản Word ạ? :(

    Like

    • Nana 19/12/2016 at 22:32 Reply

      cuối post này mình có hướng dẫn rõ ràng rồi mà bạn…

      Like

  32. An Nhiên 19/12/2016 at 19:27 Reply

    Nhanh thịêt đó, nhớ ngày nào nana còn lên fb thông báo vừa tìm đc bộ truyện rất thích qưyêt định edit mà h đã hòan rồi. Lúc đó còn đắn đo k biết có nên cắm cọc nhà nana ngay nhũeng chương đầu ko, tại mình trc h tòan đọc truyện hòan thoii, đọc một lèo là mấy chục chương mới đã 😁 vậy mà đọc chương 1 xong qđ theo hai anh nhà luôn. Thúy Thương hai người là cặp đôi mình k thể nào quên đc, ấn tượng từ cách yêu đến sự hi sinh của hai ng cho nhau, lúc anh Thương bệnh nặng nhập viện mình cũng mém lên cơn đau tim theo, quả thật bộ truyện này đem lại rất nhiều cảm xúc cho mình. Cám ơn Nana nhiều nhé 💙 theo dõi truyện nhà Nana từ kim bài đả thủ mà mãi đến bộ này mới cmt. Kho tàng truyện nhà nana có nhiều bộ cực kỳ hợp gu với mình luôn. Dịch Nam, Vũ Lỗi, Cúc Mạch và bh là Thúy Thương. Mỗi ngày nghĩ đến những ng này là đủ hạnh phúc ồi 😘😘😘
    Mình thì ít cmt lắm tại văn chương k có bao nhiêu, lại k rành dùng wp nên mãi bh mới ngoi lên ủng hộ nhà Nana, chỉ biết cám ơn bạn nhiều lắm luôn ý, hi vọng sắp tới Nana tìm đc bộ truyện ưng ý edit để mình tiép tục đc đặt gạch nhà bạn. 😘😘😘😘😘

    Liked by 1 person

    • Nana 19/12/2016 at 22:47 Reply

      Cảm ơn bạn đã ủng hộ nha, thì ra bạn cũng theo mình qua kha khá bộ rồi đó chứ (◡‿◡✿) Hy vọng sắp tới sẽ tiếp tục thấy bạn nè ❤

      Like

  33. ghetmeo 21/12/2016 at 23:51 Reply

    1Finally =)))) cuối cùng tui cũng đọc hết =)))) thanks chủ nhà nha

    Like

  34. Tokapon 24/12/2016 at 04:55 Reply

    Set up hẹn hò ăn món Tây k thành, phải vội về nhà ăn sủi cảo khét, lại yêu cầu giấm :))

    Like

  35. Hoa Hoa Công Tử 24/12/2016 at 16:15 Reply

    trường hợp của tui thì phải viết loại mail nào ạ =)))))))))) mail nhận hàng luôn hay mail cảm nghĩ đây

    Like

    • Nana 25/12/2016 at 11:27 Reply

      Cô gửi mail nhận hàng luôn là được nha :))

      Liked by 1 person

      • Hoa Hoa Công Tử 25/12/2016 at 11:29 Reply

        huhu tui cảm động quá à =))))) mấy lần trước tui toàn phải viết cảm nghĩ thôi.

        Like

  36. truocnhacocaymetay 27/12/2016 at 21:18 Reply

    đọc một lèo hết truyện mới comment vì tui không thể dừng lại được. Truyện hay và dịch mượt lắm lắm luôn. Tác giả viết cảm động mà không có bị sến. Tui thích vô cùng luôn. tui theo nhà mình nhưng không phải truyện nào cũng theo. tại tui làm trong ngành y tế nên đôi lúc lên cơn là không đọc được truyện có liên quan đến bệnh tật. Bạn biết mà, đôi khi tác giả không đủ kỹ lưỡng, viết sơ sài về cái ngành mà bạn có chút kiến thức, bạn sẽ bị ức chế, khó chịu lắm, hoặc là viết qua loa làm bạn tò mò muốn tìm hiểu thêm nhưng không ai thèm nói cho bạn biết, lăn lộn trong sự tò mò nó dằn vặt dữ lắm. Vì lý do đó mà mình không theo bộ này ngay từ đầu. May mà hôm qua tự nhiên lên ds truyện hoàn, thấy lại truyện này. May mà không bỏ qua :)))) Cảm ơn chủ nhà lắm lắm luôn.

    Liked by 1 person

    • truocnhacocaymetay 27/12/2016 at 21:56 Reply

      mà thiệt chứ, baay giờ tui đang tò mò anh Thương ảnh bị bệnh tim cái kiểu gì?? tên bệnh là gì, vấn đề tim của ảnh là van, mạch máu hay là cơ tim. Đọc đoạn phẫu thuật thì biết có liên quan mạch máu đó nhưng là liên quan kiểu gì, vị trí mạch có vấn đề là vị trí nào mà bảo khó?? phẫu thuật kiểu gì mà lành hẳn được, thông được những mạch mắt thường có thể nhìn thấy nhưng vậy mao mạch thì sao??? khối người sau khi đặt sten vẫn có triệu chứng đau thắt ngực mà. Lại thêm ảnh uống thuốc gì mà đắng. bây giờ bào chế kỹ thuật cao lắm rồi, thuốc không bọc đường thì bao phim, bao nhộng, bao gellatin…, ngoại trừ mấy thuốc rẻ như berberin, thuốc viên rất nhỏ như predni tui thấy ít có thuốc nào còn để đắng lắm. tui đang bị tò mò dằn vặt dữ lắm đó. dù tui biết không nên nhưng tật xấu khó bỏ. mỗi tội tác giả ko cho biết tên bệnh tui làm sao google được :(

      Like

      • Nana 28/12/2016 at 03:10 Reply

        Truyện thì dĩ nhiên phải có yếu tố “kịch” để đẩy cao cảm xúc, giờ hỏi kỹ quá tui cũng ko biết trả lời thế nào cả. Tác giả cũng ko phải dân chuyên nghiệp nhưng tui thấy chị ấy đã có cố gắng tìm hiểu (có ghi credit những tài liệu y khoa mà mình tham khảo ở cuối truyện), giờ hỏi sâu quá tui nghĩ chỉ có người chuyên môn mới trả lời đc thôi.

        Like

  37. raphael1294 08/01/2017 at 12:52 Reply

    Cám ơn chủ nhà đã edit.
    T bị thích motip truyện có công hoặc thụ bị tim. Trc có làm 1 đoản văn, tiếc là bạn thụ (hoặc công) trong đó cuối cùng phải chịu thua số phận rồi ra đi. May mà cặp đôi trong này đã kết thúc đc viên mãn.
    Hiu hiu. Hết tr rồi. Sáng nay t tỉnh dậy có 1 chút hẫng hụt vì k còn đc gặp em Thúy và anh Lục nữa :'(

    Liked by 1 person

    • Nana 08/01/2017 at 13:04 Reply

      Còn 1 pn nữa nha, sau khi thi t sẽ edit nha, cảm ơn nàng ủng hộ hihi 😘😘

      Liked by 1 person

      • raphael1294 08/01/2017 at 13:06 Reply

        1 PN nữa thuôi sao :'(
        Cô có biết bộ nào cũng vừa ngọt ngào vừa ngược do công/thụ bị bệnh như bộ này k? :'(
        Nói chung là vừa ngọt vừa ngược đó :'(

        Like

        • Nana 08/01/2017 at 13:36 Reply

          Hình như là bộ Thần điêu chi văn quá thị phi á, nếu cô đọc được đồng nhân =))) Bệnh thì tui chỉ biết thêm bộ đó chứ ít thấy bộ nào bệnh vậy lắm

          Liked by 1 person

          • raphael1294 08/01/2017 at 14:29 Reply

            Cám ơn cô <3 Hẹn gặp lại anh Lục em Thúy và editor vào 1 ngày k xa.

            Liked by 1 person

  38. gugunguyen061 27/01/2017 at 16:22 Reply

    CHỦ NHÀ ƠI KHI NÀO CÓ PHIÊN NGOẠI 4 ĐÂY CHỦ NHÀ (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) trời ơi hóng muốn chết hà (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥

    Like

  39. hangimba 30/01/2017 at 00:45 Reply

    Cám ơn chủ nhà đã edit và hoàn truyện! Truyện hay nhưng nếu edit ko mượt sẽ làm hỏng mạch truyện, chủ nhà edit rất mượt nên đọc truyện rất “phê”. Cám ơn chủ nhà lần nữa và mong sẽ đọc được nhiều truyện hơn của chủ nhà! =]]

    Liked by 1 person

  40. Dong Linh 31/01/2017 at 00:21 Reply

    Ọ v Ọ còn 1 pn thôi :((
    anh nuôi cún mát tay ghê ấy :)) “Ngủ với cậu quan trọng hơn” :)))))))))))))
    mà em Thúy dạy anh Thương nấu ăn đi ko thì hãy chiếm giữ luôn căn bếp :))))) có khi nào bồn cầu nhà 2 người bị tắc hem…… vì đống đồ ăn thất bại ý ạ (¬‿¬)
    cảm ưn chị Naaa :”>

    Like

  41. Thy 02/02/2017 at 12:32 Reply

    Day la mot trong nhung truyen minh tam đac nhát,cam on ty,cam on ban da dịch tp nay,rát hay va cam dong!!!

    Liked by 1 person

  42. Tors 04/11/2019 at 01:02 Reply

    (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤♥

    Like

  43. Cúc 15/05/2020 at 22:00 Reply

    Like

Leave a reply to Emma Ai Cancel reply