Đường cũ ngắm hoàng hôn
Tác giả: Bắc Nam
Thể loại: hiện đại, công ngầu x thụ nhoi, vườn trường + xã hội, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
Chương 24
Trước ba tuổi, Lộ Kha Đồng dành hầu hết thời gian ở nhà trẻ, mỗi tuần được đón về nhà một lần. Lộ Nhược Bồi bận tối tăm mặt mũi, căn bản không có thời gian chăm sóc cậu, hơn nữa Lộ Nhược Bồi cũng không biết chăm sóc con nít.
Vào một ngày trời xanh nắng ấm trong ấn tượng, thật ra nhỏ như vậy làm sao nhớ rõ được, có điều Lộ Kha Đồng đã quen xem những ngày lành thành ngày trời xanh nắng ấm.
Hôm đó Lộ Nhược Bồi dẫn cậu đến nhà Khưu Lạc Dân, cậu đeo chiếc cặp nhỏ, tóc mái còn cài kẹp hớt sang một bên. Khưu Lạc Dân mới năm tuổi, lúc đó cậu chàng đang đọc một quyển truyện song ngữ, từ nhỏ đã luyện nghe nói đọc viết.
Thấy Lộ Kha Đồng quá đáng yêu, mẹ Khưu bế cậu lên, hỏi: “Lộ Lộ, ba con cài kẹp tóc cho con hả?”
Lộ Kha Đồng còn là một bé nhỏ xíu, cậu nhớ trước khi đến Lộ Nhược Bồi đã dặn mình phải chào hỏi người ta trước: “Chào dì ạ.” Cậu vẫn còn hơi sợ người lạ, bèn đáp: “Cô cài cho con, cô nói con nên cắt tóc rồi.”
Lộ Nhược Bồi đi qua bế Khưu Lạc Dân, nói: “Tôi cũng không có thời gian dẫn nó đi cắt tóc, phụ huynh nhà người ta đều tự cắt cho con mình, tôi lại sợ cắt hư tóc nó.”
“Vất vả nhỉ?” Mẹ Khưu phì cười: “Sao anh không đưa tới sớm, để em thắt bím cho Lộ Lộ.”
Lộ Nhược Bồi cười nói: “Vậy thì hơi khó, nhìn nó ngoan thế thôi, chứ nếu bị chọc giận là nó có thể chạy rần rần khắp nhà cả ngày đấy.” Nói đoạn nâng mông Khưu Lạc Dân, thương lượng: “Khưu Khưu, con chơi chung với em nhé?”
Lộ Kha Đồng học vẹt, kêu theo: “Khưu Khưu.”
Khưu Lạc Dân dẫn Lộ Kha Đồng đi chơi, mẹ Khưu ba Khưu và Lộ Nhược Bồi ngồi xuống nói chuyện: “Tôi thật sự thấy ngại quá, làm phiền anh chị rồi.” Lộ Nhược Bồi lấy trà thay rượu, muốn kính một ly trước.
“Khách sáo cái gì, vừa khéo làm bạn với Khưu nhi, chúng tôi đỡ phải đẻ đứa nữa.” Ba Khưu cười sang sảng, nói xong bị mẹ Khưu đánh một cái.
“Nhược Bồi, hai năm tới của anh rất quan trọng, cứ yên tâm mà làm việc, con nít ấy hả, một đứa cũng là nuôi hai đứa cũng là nuôi, không cần lo.” Mẹ Khưu rót đầy trà cho bọn họ: “Lộ Lộ lại còn đáng yêu thế này nữa, em thích.”
Lộ Nhược Bồi thở dài: “Nhà trẻ có cháu bị nổi trái rạ, tôi sợ lây cho nó, nó sinh non mà, sức miễn dịch và sức đề kháng đều không tốt, lỡ bị bệnh tôi cũng không biết chăm sóc làm sao.”
Lộ Kha Đồng bò lên giường chơi xe hơi của Khưu Lạc Dân, Khưu Lạc Dân ngồi bên cạnh tiếp tục đọc truyện. “Khưu Khưu, tụi mình chơi tông xe nha?” Lộ Kha Đồng hưng phấn nhìn Khưu Lạc Dân, thế nhưng người ta không để ý đến cậu.
Cậu đặt xe xuống, chổng mông nhích lại gần, hỏi: “Anh đang đọc gì vậy?”
“Truyện.” Hồi nhỏ Khưu Lạc Dân khá là cao sang quý phái, tự cho rằng mình là hoàng tử nhí. Lộ Kha Đồng đặt tay lên quyển truyện, bàn tay bé xíu chỉ che được mặt của nhân vật trong truyện: “Chừng nào anh mới đọc xong nha?”
“Còn hơn mười trang.”
Lộ Kha Đồng lăn qua chỗ khác tự chơi một mình, thi thoảng lại nhìn về phía Khưu Lạc Dân, nhưng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Gần đến trưa, cuối cùng Khưu Lạc Dân cũng đọc mệt, cậu chàng khép truyện lại đặt sang một bên.
“Anh đọc xong rồi hả? Tụi mình chơi tông xe đi!” Lộ Kha Đồng chờ từ nãy tới giờ rồi, cậu ôm xe tải lớn hưng phấn nói. Khưu Lạc Dân khinh thường mấy đứa con nít, hỏi: “Sao cưng lại ở nhà anh?”
Lộ Kha Đồng thành thật trả lời: “Ba em kêu.”
“Chú ấy không cần cưng nữa à?” Phát hiện kẹp tóc trên đầu Lộ Kha Đồng bị tuột, Khưu Lạc Dân nhích lại gần cài lại cho cậu. “Cạch” một tiếng, đoán chừng ấn trúng trán, Lộ Kha Đồng bĩu môi như muốn khóc.
“Vậy mẹ cưng đâu? Mẹ anh nói mẹ cưng đi rồi.”
Lộ Kha Đồng móc bánh xe tải, nói nhỏ: “Anh biết rồi mà còn hỏi em.” Thật ra cậu có chút sùng bái Khưu Lạc Dân, bởi vì Khưu Lạc Dân lớn hơn cậu, hơn nữa ba mẹ Khưu Lạc Dân đều ở nhà.
Đang nói dở, Lộ Nhược Bồi lên lầu, thấy hai đứa nhóc chơi chung hoà thuận thì cũng yên tâm phần nào. Ông bế Lộ Kha Đồng lên, ngồi xuống bên giường hỏi: “Con trò chuyện với anh hả?”
Khưu Lạc Dân xen mồm vào: “Chú ơi, mẹ của Lộ Lộ đi đâu vậy?”
Lộ Nhược Bồi còn chưa trả lời, mẹ Khưu từ ngoài cửa bước vào nghe thấy, bà đi qua vỗ lưng Khưu Lạc Dân một cái, nói: “Sao con phiền quá vậy, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”
“Không sao, đồng ngôn vô kỵ.” Lộ Nhược Bồi cười cười. Mẹ Khưu vỗ vỗ tay với Lộ Kha Đồng, nói: “Lộ Lộ, dì bế con đi rửa tay nhé? Rửa tay xong chúng ta đi ăn đồ ngon.”
*Đồng ngôn vô kỵ: Lời trẻ nhỏ nói không cần kiêng kỵ.
Lộ Kha Đồng chìa tay để mẹ Khưu bế, cậu tựa lên vai mẹ Khưu, hỏi: “Ăn đồ ngon có phải là kẹo que vị thơm không? Mỗi ngày con phải ăn một que, nếu không con sẽ chết nha.”
Mẹ Khưu cảm thấy quá thú vị, cười đến không ngừng miệng: “Nhà dì không có rồi, vậy làm sao bây giờ?”
“Bảo ba con mua nha.” Rửa tay xong cậu lau khô sạch sẽ, còn ngửi xem có thơm không. Trên bàn có thật nhiều đồ ăn, dù gì cậu cũng với không tới nên mẹ Khưu gắp gì cậu ăn nấy, không muốn ăn sẽ lựa ra giấu dưới mép dĩa.
Cơm nước xong Lộ Nhược Bồi phải lên đường, nhưng lòng thấy hơi tiếc nuối, ông bèn bế Lộ Kha Đồng đi ngủ trưa, muốn chờ Lộ Kha Đồng ngủ rồi đi sau. “Lộ Lộ, trên tấm thẻ này có số điện thoại của ba, ba dạy con cách gọi điện thoại rồi, con còn nhớ không?” Lộ Nhược Bồi vỗ nhẹ lên bụng Lộ Kha Đồng, hỏi.
“Nhớ ạ.” Lộ Kha Đồng khoa tay múa chân trong không khí: “Bấm bấm bấm bấm bấm vậy nè, bấm xong là ba tới rồi.”
“Ngoan, vậy thích ở đây không?”
Lộ Kha Đồng gật đầu lia lịa, thức ăn buổi trưa ngon hơn ở nhà trẻ, đồ chơi của Khưu Khưu còn nhiều hơn nhà trẻ nữa, chưa kể mẹ Khưu rất thích bế cậu, nói cái này cái kia cho cậu nghe.
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã hơn năm giờ, Lộ Nhược Bồi cũng đi rồi. Sợ cậu té ngã, bên giường còn đặt một con búp bê lớn để chắn. Lộ Kha Đồng bò dậy nhảy xuống giường, đập mông xuống đất.
Ở đây nhiều phòng quá, Lộ Kha Đồng không nhớ rõ, cậu bèn quay về phòng tìm cặp nhỏ của mình, trong cặp chẳng có gì ngoài kẹo que vị thơm. Lộ Nhược Bồi nói một ngày ăn một que, ngày nào ăn hết sẽ về nhà.
Lộ Kha Đồng muốn cho Khưu Lạc Dân ăn, nhưng một ngày ăn hai que thì không biết tính thế nào nữa, cuối cùng cậu vẫn cắn răng lấy một cái chạy ra ngoài tìm phòng của Khưu Lạc Dân. “Khưu Khưu ơi! Anh dậy chưa?” Cậu đứng ở cửa kêu một câu, kêu xong lon ton chạy vào.
Khưu Lạc Dân ngáp dài: “Bị cưng đánh thức rồi…”
“Cho anh kẹo que nè.” Cậu đưa kẹo que nắm chặt trong tay cho Khưu Lạc Dân, chờ Khưu Lạc Dân lột vỏ ra bỏ vào miệng lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó kìm lòng không đậu nhét ngón tay vào miệng bắt đầu mút.
Buổi tối mẹ Khưu tắm cho hai đứa nhóc, Lộ Kha Đồng và Khưu Lạc Dân ngồi mặt đối mặt trong bồn tắm. “Lộ Lộ, dì thắt bím cho con chịu không?” Thật ra Lộ Kha Đồng không muốn, bởi vì trong nhà trẻ chỉ có con gái mới thắt bím thôi, nhưng sợ mẹ Khưu không vui nên cậu vẫn gật đầu.
Tắm rửa xong Lộ Kha Đồng lăn lộn trên giường lớn của Khưu Lạc Dân, tiếng la hét của hai đứa nhóc có thể xuyên thủng cả nóc nhà. Khưu Lạc Dân tung một cú đánh ngã Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng lại bò dậy nhào đầu về phía Khưu Lạc Dân, coi bộ cảm thấy cái này còn thú vị hơn tông xe.
Tắm rửa cũng như không, hai đứa nhóc lại đổ mồ hôi đầy trán, mãi đến khi ba Khưu vào phòng kể chuyện mới chịu yên. Kể xong, ba Khưu nói: “Lộ Lộ ngủ ở phòng ngủ này đi, hai đứa ngủ chung ban đêm chú với dì qua xem cho đỡ nhọc.”
Khưu Lạc Dân phản đối: “Không được, lỡ nó tè dầm thì sao!”
“Em không có.” Lộ Kha Đồng vội nói: “Em không có tè dầm, tè dầm cô sẽ mắng.”
Tắt đèn, hai nhóc chen chúc một chỗ, Khưu Lạc Dân lại đánh Lộ Kha Đồng một cái, Lộ Kha Đồng cười hì hì, sau đó đặt tay bên mép, nói lí nhí: “Khưu Khưu, kể cho anh nghe một bí mật nè.”
“Bí mật gì nha? Mẹ anh không cho anh có bí mật, nếu có phải nói cho mẹ biết.”
Lộ Kha Đồng nói: “Thật ra đó, mẹ em chết rồi.” Khưu Lạc Dân không hiểu lắm: “Không phải già rồi mới chết sao? Ông ngoại anh chết rồi, mẹ anh nói là vì ông đã già.”
“Em cũng không biết nữa, ba em nói vậy nha.” Nói xong cậu thấy hơi thấp thỏm, bởi vì không chắc Khưu Lạc Dân có thích mình hay không, cậu nhỏ giọng hỏi: “Khưu Khưu, em có thể gọi mẹ anh là mẹ không?”
Khưu Lạc Dân đẩy Lộ Kha Đồng xích ra một chút, nói: “Dựa vào đâu?”
Lộ Kha Đồng cũng không biết dựa vào đâu, đành phải im thin thít. Khưu Lạc Dân yên lặng chốc lát, nói: “Anh trai và em trai mới cùng một mẹ, cưng đâu phải em trai anh.”
Lộ Kha Đồng phản ứng rất nhanh: “Vậy nếu em gọi anh là anh Khưu Khưu, có phải em sẽ trở thành em trai của anh không?”
“Ai mà biết…” Khưu Lạc Dân chui vào trong chăn, ậm ờ nói: “Anh bảo cưng làm gì thì cưng phải làm nấy.”
Thế là hôm sau Khưu Lạc Dân có thêm một cái đuôi, đọc sách cũng không cần phải lật, chỉ cần nằm dài trên sô pha, Lộ Kha Đồng quỳ gối bên bàn trà lật sách hộ. Mẹ Khưu bưng trái cây qua đây, thấy vậy thì cười gần chết.
“Lộ Lộ, con làm gì thế?”
“Con lật sách cho anh Khưu Khưu ạ.” Trong mắt Lộ Kha Đồng lấp lóe ánh sáng của nhân dân lao động, còn rất chi là hài lòng thỏa mãn. Mẹ Khưu bế cậu từ dưới đất lên sô pha, đoạn ngồi xuống hỏi: “Con trai, sao Lộ Lộ nghe lời con thế? Con dạy mẹ đi, mẹ cũng muốn con nghe lời mẹ như vậy.”
Khưu Lạc Dân ăn nho, nói: “Nó muốn gọi mẹ là mẹ, nên phải nghe lời con con mới chịu.”
Mẹ Khưu sửng sốt, trong lòng không khỏi xót xa, bà chọt trán Khưu Lạc Dân, nói: “Gọi mẹ là mẹ sao phải nghe lời con? Con bớt ăn hiếp em nhỏ đi.”
Nói xong, mẹ Khưu nhét quả nho vào miệng Lộ Kha Đồng, dịu dàng nói: “Lộ Lộ, sau này con gọi dì là mẹ Khưu nhé?”
Lộ Kha Đồng hớn hở gật đầu: “Mẹ Khưu!” Cậu nhảy xuống sô pha chạy lên lầu, muốn tìm tấm thẻ của mình, chạy nhanh quá ngã sấp mặt cũng không khóc: “Mẹ Khưu! Con muốn gọi điện thoại!”
Lộ Nhược Bồi mới vừa họp xong, đang đi về hướng văn phòng, thấy cuộc gọi đến thì lập tức lo lắng, chẳng ngờ Lộ Kha Đồng ở đầu bên kia lại mừng rỡ như thế.
“Ba ơi, sau này con gọi dì là mẹ Khưu nha!”
Lộ Nhược Bồi ngơ ngẩn, cảm thấy tim nhói phát sợ.
Hai năm đó, Lộ Kha Đồng rất vui vẻ, có điều cậu từ từ hiểu được rằng, mẹ Khưu và mẹ không giống nhau. Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng mãn nguyện rồi, mỗi khi cả cậu và Khưu Lạc Dân đều muốn được ôm, cậu sẽ tự động qua chỗ khác chơi, sau đó hâm mộ nhìn thêm vài lần.
Năm Lộ Kha Đồng năm tuổi thì Khưu Lạc Dân bảy tuổi, vì cậu muốn chơi chung với Khưu Lạc Dân nên Lộ Nhược Bồi cũng đưa cậu đi học tiểu học. Thế nhưng không lâu sau, Lộ Nhược Bồi muốn đón cậu về nhà.
Mẹ Khưu nói đùa: “Giao Lộ Lộ cho nhà em luôn đi, rõ ràng nó không muốn đi mà.”
Lộ Kha Đồng hoạt bát hơn trước đây rất nhiều, nói: “Con còn phải làm bài tập chung với anh Khưu Khưu nữa, giờ con không đi đâu.”
Lộ Nhược Bồi không nổi giận, trái lại còn mỉm cười, giống như muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, ông thấp giọng hỏi với vẻ chờ mong: “Lộ Lộ, nếu con sắp có mẹ, vậy con có chịu đi không?”
Lộ Kha Đồng ngơ ngác: “Mẹ con chết rồi.”
Lộ Nhược Bồi bế cậu lên: “Con sắp có một người mẹ mới, mẹ sẽ chơi với con, kể chuyện cho con nghe, sẽ không như ba mặc quần áo lung tung cho con, còn biết nấu thật nhiều món ngon, là mẹ của một mình con.”
Sau đó, cậu gặp được Ôn Ngưng.
Hàng quán bán điểm tâm ở đầu hẻm đã bắt đầu dọn hàng, song nhà nhà trong sân vẫn chưa thức dậy, yên tĩnh vô cùng. Trời tờ mờ sáng là lúc lạnh nhất, Phí Nguyên ôm Lộ Kha Đồng tựa vào đầu giường.
“Với em bao giờ mẹ cũng cười, không mắng em mà chỉ dịu dàng nói cho em biết nên làm như thế nào, chăm sóc em chu đáo từng li từng tí, lần nào họp phụ huynh cũng chuẩn bị lâu ơi là lâu.” Lộ Kha Đồng khép hờ mắt, cơ thể hơi nóng lên: “Một năm rồi lại một năm, em dần dần cảm thấy mẹ chính là mẹ em, em rất hạnh phúc khi có mẹ bầu bạn bên em lâu như vậy, dù rằng em biết đây chỉ là công việc của mẹ thôi.”
Lộ Nhược Bồi từng nói, Ôn Ngưng chỉ có thể chờ đến khi cậu mười tám tuổi.
Lộ Kha Đồng vịn vai Phí Nguyên, mắt đỏ hoe nói: “Một nhà ba người ở bên nhau, cứ như nằm mơ vậy, nhưng em biết cuộc sống này qua một ngày mất một ngày.”
Cậu biết giữa Lộ Nhược Bồi và Ôn Ngưng chỉ là hiệp nghị, biết Lộ Nhược Bồi thích đàn ông, dù biết là thế mà lần nào cũng nổi cáu với Lộ Nhược Bồi. Không khống chế được lòng tham của mình, bởi vì ngày tháng có mẹ quá dài, cậu cứ nhịn không được cho là thật.
Nhưng mà ngày tháng này, đã đến hồi kết rồi.
____________
Ai để ý thấy em Lộ hơi bị thích trái thơm hông, bánh kem mừng sinh nhật Khưu Lạc Dân cũng có trái thơm, mua trà đá vị thơm, kẹo que vị thơm nốt ლ(´ڡ`ლ)
Nói chứ anh đại mà biết hồi xưa Khưu Khưu bắt em Lộ làm người hầu quỳ gối lật sách vậy chắc Khưu vỡ đầu tiếp quá =))))))
Minh họa Lộ hùi xưa =))
Tagged: đường cũ ngắm hoàng hôn
[…] 22 | Chương 23 | Chương 24 | Chương […]
LikeLike
Thương bé Lộ quá đi 😭😭😭
LikeLiked by 1 person
“Trong mắt Lộ Kha Đồng lấp lóe ánh sáng của nhân dân lao động” thương em Lộ quá mà đến khúc này thì không nhịn được cười =))
LikeLiked by 2 people
:”(((((((( khóc rồi nà, may mà có mấy đoạn vs Khưu Khưu cao quý lãnh diễm bù lại QAQ
LikeLiked by 1 person
Khưu hồi xưa chảnh mèo dễ sợ =)))))
LikeLike
:)))))))))) coi vậy giờ thấy Khưu thương em nó cũng thấy cưng cưng
LikeLiked by 1 person
Chắc hoàng tử nhí sang chảnh quá ko ai dám chơi chung, có em Lộ nhào vô thôi nên phải thương chứ =)))))
LikeLiked by 1 person
:))))))))) trời quơi, hồi nhỏ cao quý lãnh diễm là thế, lớn lên lại đi ghẹo trai tới mức bể đầu huhu
LikeLiked by 3 people
Sự tò mò giết chết con mèo 😂
LikeLiked by 1 person
Ôi, tui đọc chap này mà thương em nó quá. Huhu. Hoá ra mẹ cũng không phải là mẹ, liệu ba có phải cũng không là ba thật không. 😭😭
Tự dưng thương mấy đứa nhỏ không đủ tình thương của bố mẹ quá.
Anh đại phải thương em nó nhiều nhiều nữa mới được
LikeLiked by 2 people
Lộ Lộ đáng yêu quá nhưng mà càng đọc càng xót xa, lại không dứt ra được. Phí Nguyên thương em nó nhiều nhiều bù đặp lại nha 😭😭😭😭😭😭😭😭.
LikeLiked by 2 people
Lộ Lộ đáng thương của tui. Anh đại sau này càng phải đối với Lộ Lộ thật tốt thật tốt nha😌😜
LikeLiked by 1 person
Tiểu Lộ Lộ dễ cưng quá đi… ≧v≦ 💕
LikeLiked by 1 person
Thương em quặn ruột cô ơi. Nãy vô trang chủ nhà cô coi cái ảnh bìa, thấy tên tiếng trung mới để ý tên truyện có tên anh với tên em ghép lại haha. Cute hết nấc. Em đáng thương thế này mong anh đại đừng có bắt nạt em quá, mà thương em nhiều vào, em cũng khổ nhiều. Trẻ con thiếu tình thương của mẹ đáng thương lắm.
LikeLiked by 1 person
Tui có giải thích tên truyện rồi mà =)))) Anh đại đâu có bắt nạt ẻm, lâu lâu chọc ẻm chơi vậy thôi chứ chiều ẻm quá còn gì 😂😂
LikeLike
Mấy bữa hông có để ý =)) tui vừa mò vào đọc truyện này hôm kia. Tui có cái tánh kì là phải đợi truyện ra được kha khá mới đọc á :))
LikeLike
Thì ra là vậy a,tui nói ba Lộ mẹ Ôn thật thương bạn Lộ đó á,cả người đàn ông bên đời ba Lộ nữa,tui thương bản luôn (ý chỉ người đàn ông bên đời ba Lộ)
Anh Đại thương em nhiều một chút,cây non thương ba Lộ nhiều một chút còn bạn Ý,đậu má mau thương người đàn ông của bạn đi =))))))
LikeLiked by 1 person
Sao chưa chi đã thương người đàn ông bên đời ba Lộ rồi, mới xuất hiện chớp nhoáng mà =))))))
LikeLike
Đa tình gặp ai cũng thương =))))) tới mấy cái cây em Lộ tặng anh Đại còn thương
LikeLike
😵😵😵😵
LikeLiked by 1 person
=)))))
LikeLike
Một nhà ba người ở bên nhau, cứ như nằm mơ vậy, nhưng em biết cuộc sống này qua một ngày mất một ngày.”
Lộ cưng ơi, thương quá Ọ___Ọ
Nói chứ tui không ghét ba Bồi đâu ;( thật sự thì ba Bồi đã cố hết sức trong mọi việc , và cũng yêu thương Lộ Lộ nhiều lắm
LikeLiked by 1 person
Thật ra ba Lộ có thể coi là chuẩn man của năm ấy chứ, vừa bảnh giai vừa có sự nghiệp vừa dịu dàng, mỗi tội xét góc nhìn của đứa con thì việc ba mình thích đàn ông mà vẫn lấy mẹ mình đẻ ra mình thì chẳng khác nào phản bội mẹ mình cả, nên hành động chống đối của em Lộ cũng có thể hiểu được, mà tính ra ẻm cũng hiền đó lâu lâu giãy nãy tí rồi thôi chứ ko có làm gì quá trớn 😵
LikeLike
hồi nhỏ em lộ quá dễ thương , muốn mang về nhà nuôi quá….hihi…………..
LikeLiked by 1 person
Thường những người hay cười với nhoi trong mọi tình huống như em Lộ là những người có nhiều chuyện buồn lắm, như kiểu cười vô tư với mọi người nhưng khi về vỏ ốc của mình thì chui rúc ở trỏng luôn, chỉ với những người thân thiết như Phí Phí thì mới bộc lộ thôi, ch trước tui cũng lo như Phí Phí lúc ẻm im re á, thà phản ứng gì đó chứ tốt hơn là im lặng ko nói gì, mà thích nhất Phí Phí khi chăm lo cho em từng li từng tí mặc dù là biết ban đầu e có “ý đồ”, hiểu e lẳng lặng ở bên cạnh làm chỗ dựa vững chắc khi e đang hoảng loạn nhất, yêu 2 ng quá TT^TT
Khưu Khưu hồi bé cưng thế =)))))))))))
LikeLiked by 1 person
Nói chứ Phí Nguyên vẫn chưa biết hết 100% “ý đồ” của em nó, mới biết có phân nửa là vụ trả thù cho Khưu Lạc Dân à 😢😢
Khưu Khưu hồi xưa là hoàng tử nhí mà, phải chảnh thôi =)))))))
LikeLiked by 1 person
Dù thế tui tin ảnh cũng ko giận Lộ Lộ lâu đâu, cưng thía cơ mà :3 ~
LikeLike
Có câu thương càng nhiều tổn thương càng sâu…
LikeLiked by 1 person
Yeah, I know…
LikeLike
(๑✧◡✧๑) Trời ơi, Lộ Lộ hồi nhỏ dễ thương quá đi! Bạn Khưu xém chút là có thể nuôi vợ từ bé rồi… Thật đáng tiếc, à mà thôi…
╮(╯▽╰)╭ Nói đi cũng phải nói lại, nếu một đứa con nít là thằng giặc phá làng phá xóm thì hai đứa sẽ là ôn thần luôn rồi, nên nuôi hai đứa cũng có sự khác biệt rất lớn ở đây a. Đương nhiên Lộ Lộ cưng như vậy nên chắc không đến nỗi là ôn thần.
LikeLiked by 1 person
Khưu thẳng nha sau này sẽ có zợ con bỏ cuộc đi nàng =)))))
LikeLiked by 1 person
(¬‿¬) Bỏ thì ta bỏ lâu rồi. Không ghép bạn Khưu nữa, nhưng vẫn thấy tiếc.
LikeLike
khóc rồi, thương em quá chời…..
LikeLike
nghe tóc dài là liên tưởng tới bé Jackson :3
LikeLike