Nhập Hí-Chương 72+73

Chương 72

Khi Trần Mộc Ngôn tỉnh lại, cậu phát hiện mình nằm an tĩnh trong phòng bệnh, trên cổ tay truyền nước biển.

“Mặc ca. . . . . . Mặc ca!” Đang lúc cậu thiếu chút nữa bật dậy, có người đem cậu đè xuống.

“Trần Chi Mặc không có sao, cậu tốt nhất nghỉ ngơi!” Người kia lại là Sở Cận.

“Sở đại ca. . . . . . tại sao là anh. . . . . . anh nói anh ấy không sao vậy vết thương trên mặt anh ấy không có chuyện gì chứ?”

“Là tôi. Chẳng qua trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc không có nhìn thấy cậu, vừa nhìn tờ báo chính là tin tức Trần gia hai người gặp chuyện không may  . . . . . .” Trong mắt Sở Cận một chút do dự thoáng qua, Trần Mộc Ngôn đã nhìn ra, nắm chặt tay của y, “Vết thương anh ta có phải  rất nghiêm trọng hay không?”

Thở dài một cái, Sở Cận thấp giọng nói: “Lừa cậu cũng không có ý nghĩa. . . . . . độ sâu vết thương vượt qua tưởng tượng của những chuyên gia kia, khép lại không thể không lưu sẹo . Đợi vết thương của hắn khép lại , bác sĩ chỉnh hình sẽ căn cứ tình huống đối với hắn tiến hành điều chỉnh.”

“Vậy hắn còn có thể lên TV không?”

Truyền hình là sự nghiệp của Trần Chi Mặc, hắn mới ba mươi tuổi, còn con đường rất dài có thể đi!

Sở Cận sờ sờ cái trán Trần Mộc Ngôn,”Cậu yên tâm, Trần Chi Mặc coi như trên mặt có sẹo, vẫn không người nào có thể vượt qua phong thái hắn !”

“Tôi muốn đi thăm anh ấy !”

“Chính thân thể cậu còn chưa xong mà! Bác sĩ nói cậu cần thăng bằng chất điện phân trong cơ thể . . . . .” Sở Cận mắt hoa đào xinh đẹp híp lại một chỗ.

“Tôi muốn thăm anh ấy.”Trần Mộc Ngôn nhìn vào trong mắt đối phương ,Sở Cận hơi sững sờ, biết cậu kiên trì.

“Được rồi, tôi đỡ cậu qua.”Sở Cận đem cậu đỡ xuống giường.

Thân thể Trần Mộc Ngôn vẫn như cũ có chút vô lực, dọc theo vách tường đi tới phòng bệnh Trần Chi Mặc.

Sở Cận thay cậu mở cửa, Trần Mộc Ngôn đi vào, nhìn Trần Chi Mặc nằm trên giường, ánh mắt ướt lên.

Hắn ngủ vô cùng an bình, phảng phất như vết thương trên mặt một chút cũng không đau. Băng gạc màu trắng băng trên má trái hắn,đối với Trần Mộc Ngôn mà nói lại có vẻ chói mắt.

Cậu dè dặt vươn tay ra, chỉ xẹt qua lông mi Trần Chi Mặc, sống mũi hắn vẫn như cũ cao ngất, nhìn ra ngũ quan phập phồng là như thế vừa đúng. Có phải bởi vì quá hoàn mỹ hay không, mà hoàn mỹ luôn không dài lâu .

“Anh ấy tại sao vẫn ngủ?” Trần Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn về phía Sở Cận, lúc này Trần Chi Mặc đưa tay nắm Trần Mộc Ngôn, khóe miệng hơi hướng về phía trước, cười vô cùng yên lặng.

“Tới?” Bờ môi của hắn khép mở  góc độ không lớn, vì phòng ngừa vết thương trên mặt nứt ra.

Sở Cận gật đầu ý bảo sau, mở cửa rời đi, chỉ còn hai anh em bọn họ .

“Mặc ca.” Trần Mộc Ngôn nhẹ nhàng kêu, lúc này mới phát hiện mình không biết nói cái gì với Trần Chi Mặc cho phải.

Ngón tay Trần Chi Mặc điểm điểm chóp mũi cậu, chậm rãi hướng về phía trước, đẩy ra tóc của cậu, ánh mắt nhu hòa làm Trần Mộc Ngôn muốn khóc.

“Thật xin lỗi. . . . . . nếu như không phải em . . . . . .” Trần Mộc Ngôn nghẹn ngào.

“Nếu như không phải em, rất nhiều chuyện anh không biết mình có thể bỏ.” Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, hướng một bên , bảo Trần Mộc Ngôn ở bên cạnh hắn nằm xuống.

Trần Mộc Ngôn cẩn thận từng li từng tí nằm ở trên cánh tay đối phương ,bị đối phương nhẹ nhàng ôm, thậm chí hô hấp của Trần Chi Mặc cũng gần ở bên tai.

“Nếu em cảm giác thật muốn xin lỗi anh, vậy thì hôn anh một chút đi.” Trần Chi Mặc dùng ngữ điệu đùa giỡn nói, “Thật ra thì nói thật cho em biết,nếu như phi cơ vẫn chưa tới, anh thật sẽ ở nơi đó ôm em.”

Hắn không nghĩ tới, Trần Mộc Ngôn thật nâng đầu hôn lên môi của hắn.

Đang lúc Trần Mộc Ngôn muốn lùi về, tay Trần Chi Mặc giữ lại sau ót của cậu, thừa dịp môi cậu còn chưa khép lại, lần nữa xâm lấn, không ngừng tái hôn, tựa hồ như thế nào cũng không đủ.

Hai người đều nghiêng thân ,Trần Mộc Ngôn nhắm mắt lại, nhịp tim cuồng liệt, cậu không còn cảm giác xấu hổ làm cậu lui bước, cậu chẳng qua là vững vàng bắt được người mình tưởng niệm.

Trần Chi Mặc đưa ra một cái tay khác, hoàn toàn đem Trần Mộc Ngôn vòng vào trong ngực của mình, ngắn ngủi tái diễn đụng chạm trở nên lâu dài, không khí tựa hồ cũng ngưng tụ ,trong đầu rốt cục chỉ còn lại lẫn nhau.

“Thích anh không?Mộc Ngôn?” Chóp mũi Trần Chi Mặc dựa vào Trần Mộc Ngôn,rũ mắt,nhẹ giọng hỏi.

Trần Mộc Ngôn đưa tay ôm lấy đối phương, “Coi như thật giống như Anna nói  ‘ yêu anh tựa như yêu một tuồng kịch ’, em nhập vai quá sâu, không biết như thế nào quay đầu lại.”

“Anh nhưng tuyệt không muốn em quay đầu lại.”

“Nói cho em biết, về mặt của anh, bác sĩ nói thế nào?”

Đây là vấn đề Trần Mộc Ngôn quan tâm nhất .

“Ừ. . . . . . hắn nói muốn mặt anh hoàn hảo giống như trước là không thể, nhưng chỉ cần khép lại là được, chỉ  lưu lại dấu vết mờ mờ, sẽ không hù được người .”

“Như vậy vai diễn? Anh còn có thể diễn sao?” Trần Mộc Ngôn trợn to hai mắt nhìn đối phương.

Trần Chi Mặc ha hả cười một cái, “Em cái bộ dáng này thật đáng yêu, thật là muốn khi dễ em !”

“Chớ hỏi một đằng, trả lời một nẻo ! Mau nói em biết !”

“Cho dù là chỉnh hình cũng không cách nào làm vết sẹo biến mất, kết quả tốt nhất cũng chỉ là lưu lại vết thương không nổi bật  .Em nghĩ xem, anh đóng phim vĩnh viễn không thể nào không cần đặc tả ống kính ? Một khi có đặc tả, người xem sẽ rất dùng sức đi xem vết thương kia, ngược lại bỏ quên bộ phim.”

“Ý của anh là anh sau này không thể làm diễn viên ?”

“Không thể làm diễn viên rất nghiêm trọng sao? Trừ diễn viên, anh cũng có rất nhiều những chuyện muốn làm khác, hơn nữa còn so với đóng phim quan trọng hơn.

“Chuyện gì?”

“Ừ. . . . . .” Trần Chi Mặc giảo hoạt cười một tiếng, đưa tay làm thành micro đưa tới bên mép, “Phía dưới là ký giả của siêu cấp tạp chí “tối bát quái ” . Ảnh đế Trần Chi Mặc top danh sách chuyện muốn làm nhất là cùng Trần Mộc Ngôn, tranh thủ một tháng không xuống giường, thứ hai là Trần Chi Mặc hy vọng có thể cùng Trần Mộc Ngôn ở phòng tắm, phòng làm việc trong công ty, buồng xe cùng với đủ loại nơi đều phải làm một lần, thứ ba chính là. . . . . .”

“Được rồi ! Được rồi !Anh nói càn nữa em đánh chết anh !”Trần Mộc Ngôn đưa tay che miệng đối phương, không nghĩ tới đối phương cứ như vậy hôn phương lòng bàn tay cậu, cậu vội vàng đem tay rút về, “Anh không thể trả lời đàng hoàng sao?”

“Chuyện anh có thể làm rất nhiều, nói thí dụ như chủ tịch Trần thị, du lịch vòng quanh thế giới, viết kịch bản . . . . . nghề diễn viên này đã làm anh rất mệt mỏi, có thể ở thời điểm huy hoàng nhất dừng lại, so với rất nhiều tiếng vỗ tay quyến luyến cuaa3 những minh tinh điện ảnh khác có thể cưỡng bách mình, anh đã tốt hơn rất nhiều .”

“Mặc ca. . . . . .” Trần Mộc Ngôn ánh mắt vừa chua xót, đối phương dùng vẻ mặt  mấy phần đau lòng nhìn về phía cậu,  hôn mắt cậu.

“Trần Mộc Ngôn em cho tới bây giờ đều không mềm yếu, vô luận ở trong hoàn cảnh như thế nào em cũng sẽ suy nghĩ đối mặt mà không phải trốn tránh, em cũng chưa bao giờ rơi nước mắt, cho dù em còn là Diệp Nhuận Hành, anh cũng chưa từng thấy mắt của em lóe lệ quang. Em làm anh cảm thấy vừa hâm mộ vừa đố kỵ.”

“Một paparazzi có cái gì tốt để đố kỵ . . . . . .”

“Anh đố kỵ em rõ ràng làm chuyện mình không thích, bị hiện thực đè ép, trong đôi mắt lại như cũ có hi vọng. Nếu như mắt của em có lệ, sẽ làm anh thấy không rõ ở trong đó có gì.”

Trần Mộc Ngôn cười một chút, “Anh đâu chỉ là ảnh đế, quả thật nên đi viết kịch bản. . . . . .”

“Tốt, em buồn, anh có rất nhiều con đường có thể đi. Bất quá anh hiện tại liền muốn hảo hảo ôm em.”

Sở Cận ngoài cửa, xuyên qua khe cửa nhìn thấy hai người ôm nhau, thở dài một cái, cúi đầu, rồi lại khẽ mỉm cười.

Anna mời vệ sĩ chuyên nghiệp canh giữ cửa phòng bệnh Trần Chi Mặc, điều này làm  ký giả tới trước dò xét tin tức khó có thể tiến lên.

Cô đem một hộp ghi hình mang đến trước mặt Trần Chi Mặc, trên mặt là nụ cười mập mờ  , “Có muốn để xem một chút hay không, mặc dù kỹ thuật quay cùng ánh đèn rối tinh rối mù, nhưng đủ mạnh thấy diễn viên.Cảnh sát nếu không đến, em đoán chừng anh liền đem Trần Mộc Ngôn ăn vào trong bụng đi?”

“Đúng vậy, cho nên cuốn băng này chờ tôi trở về nhà từ từ thưởng thức đi. Nếu ở chỗ này xem có cảm giác, kích động đối với vết thương đang khép không có lợi.” Trần Chi Mặc nghiêng đầu, nghiêm mặt nói, “Mấy người bắt cóc Mộc Ngôn đâu?”

“Bị bắt, hai ngày nữa sẽ phải mở phiên toà, chứng cớ một xấp dầy, không cần làm phiền anh ra tòa . Bất quá có cái gì muốn đặc biệt dặn dò không?”Anna ở mép giường ngồi xuống.

“Hết thảy phục tùng phán quyết quan toà, bất quá tên A Tiến, hắn hình như rất thích nam nhân. Vì cảm kích hắn đối với Mộc Ngôn chiếu cố, hi vọng ở trong ngục cũng có người có thể chiếu cố hắn thật tốt. Nhân tiện nói một câu, hắn thật thích xem cái loại phim kia, giống như cũng rất hâm mộ diễn viên nghề nghiệp này, nếu trong ngục giam tư liệu sống nhiều như vậy, để cho hắn quay đủ đi.”

“Biết. Về phần cha anh, ông ta biết được tin tức tính mạng anh không sao,không biết có phải quá vui hay không, cho nên trúng gió thật hiên tại trong nhà dưỡng bệnh.”Anna ngón tay xẹt qua lông mày Trần Chi Mặc  ,”Còn anh?Có tính toán gì? Nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ có làm diễn viên hay không cũng không sao, tính toán trở lại kinh doanh Trần thị  sao?”

“Trần thị cần chính là CEO có thể nhìn chung toàn cục, tôi có ở đó hay không cũng không quá trọng yếu.”

“Ừ hừ, vậy thì thừa dịp trong khoảng thời gian này giải quyết Trần Mộc Ngôn đi, em biết anh đã nhịn lâu rồi, cả đầu đều ám muội.” Anna cười đứng dậy rời đi.

Trần Mộc Ngôn trong phòng bệnh, Đinh San San cùng Khương Phi cũng tới.

“Tôi thật là quá ngu ngốc, đêm đó cậu vẫn không có xuất hiện tôi nên nghĩ đến cậu đã xảy ra chuyện!” Đinh San San áo não không dứt, ngược lại Khương Phi tỉnh táo .

Trần Mộc Ngôn an ủi cô nửa ngày, cùng cô giải thích nói mình đã không việc gì , quan sát hai ngày là có thể xuất viện, cô mới không thấy tội lỗi.

Khương Phi vỗ vai của cậu nói chờ cậu trở về trường học, hai người hẹn cuối tuần đi xem buổi toạ đàm của tổ chuyên gia đến từ Mĩ .

Hai người bọn họ sau khi đi, Trần Mộc Ngôn lại muốn đi thăm Trần Chi Mặc , hai chân vừa dứt ,cậu liền phát hiện tựa hồ có người bồi hồi ở ngoài cửa không biết nên đi vào hay không.

Trần Mộc Ngôn hồ nghi nghĩ thầm chẳng lẽ là ký giả, mở cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh đứng ở ngoài cửa, cô tựa hồ không nghĩ tới Trần Mộc Ngôn lại đột nhiên mở cửa, sửng sốt mấy giây, sau đó trầm tĩnh quyết tâm ,”À,cậu mấy ngày rồi không  tới đi học. . . . . . Xem báo mới biết chuyện của cậu . . . . .”

Chương 73

“Tôi không sao, ” Trần Mộc Ngôn cười cười, “Bất quá thiếu chút nữa có chuyện.”

Cậu tránh để Thẩm Thanh đi vào.

Một ngồi ở trên ghế, một ngồi ở trên giường, tựa hồ không biết nói cái gì cho phải.

Mười mấy giây sau, mở miệng nói chuyện trước là Thẩm Thanh .

“Có một lần. . . . . Diệp Nhuận Hành gặp tai nạn, tôi cũng không thể ở bên cạnh hắn. . . . . tôi ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không dám nhìn.”

“Vậy cũng không có biện pháp, bị đụng vô cùng khó coi a. . . . . .” Lời này vừa nói ra, Trần Mộc Ngôn lại có chút hối hận, mình tại sao sẽ biết thi thể Diệp Nhuận Hành khó coi đây.

“Sau tôi đi hỏi, mới biết cậu cũng thoát khỏi tai nạn, hơn nữa còn là cùng hắn xảy ra tai nạn.” Thẩm Thanh đùa bỡn ngón tay, đây là việc lúc cô khẩn trương thường làm.

Trần Mộc Ngôn đưa tay đè xuống tay của cô,”Đừng lo lắng, lần này tôi chuyện gì cũng không có.”

Thẩm Thanh nhìn cậu, gật đầu một cái, thanh âm khẽ run, “Tôi  . . . . . làm sao không nhìn rõ cậu chứ? Bởi vì tôi bị tự ái bịt kín mắt. . . . vậu nói không sai. Trời cao cho chúng ta không chỉ một cơ hội, tôi nhưng không bắt lấy. . . . . .”

“Không bắt lấy không chỉ là cậu, cũng bao gồm tôi.”Trần Mộc Ngôn cười lên, mặt mày nhẹ nhõm lây đến Thẩm Thanh,” Hiện tại rất tốt ,chúng ta đứng ở khoảng cách thích hợp nhất, mặc dù tổn thương lẫn nhau cũng có thể tốt  như lúc ban đầu. Nhưng càng gần, đả thương sẽ càng đau. Mà dừng ở nơi này, cậu vĩnh viễn đều là Thẩm Thanh tôi biết, lòng tự ái rất trọng yếu, nhưng phải dùng cảm tính cùng lý tính đối đãi hết thảy.”

Thẩm Thanh nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhỏm, tựa hồ áp lực đè ép đã lâu trong nháy mắt phóng thích ra ngoài.

Bọn họ đã từng là bánh răng thích hợp nhất ,chẳng qua không cẩn thận có một nơi bể, hai người một khi có lỗi, khi hợp lại trở về chỗ cũ, đã không cách nào phối hợp nhau xoay tròn.

Hai ngày sau, Trần Mộc Ngôn chính thức xuất viện, khôi phục khóa học.

Trước khi rời đi phòng bệnh , cậu tới chỗ Trần Chi Mặc .

Không biết có phải là bởi vì ở trong bệnh viện đợi quá nhàm chán hay không, Trần Mộc Ngôn chỉ cần đứng ở nơi Trần Chi Mặc có thể chạm đến  ,hắn sẽ đem cậu kéo qua ôm vào trong ngực, Trần Mộc Ngôn thậm chí cảm giác mình biến thành cái gối ôm cỡ lớn.

“Hôm nay phải đi học?”

“Ừ,em đã bỏ học gần một tuần ,hoàn hảo có bạn học giúp em xin Trịnh giáo sư tha thứ. Nếu như em không kịp tới khóa sau, sang năm sẽ phải bắt đầu từ đầu .”

“Được rồi.” Thanh âm Trần Chi Mặc có mấy phần tịch mịch, nhưng Trần Mộc Ngôn biết hắn giả bộ, loại vẻ mặt này cùng ngữ điệu là hắn cố ý làm người mềm lòng mới có thể làm ra, hiệu quả cùng cấp với con gái làm nũng, “Vậy em tan lớp sẽ đến bệnh viện cùng anh ăn cơm tối ?”

“Bệnh viện này y tá xinh đẹp như vậy, anh cần em tới làm gì?”

“Họ xinh đẹp nữa cũng không phải là thức ăn của anh .” Trần Chi Mặc ở bên gáy cậu hôn một cái mới buông lỏng tay ra.

Trần Mộc Ngôn mới vừa đi tới cửa bệnh viện, liền gặp phải ký giả tập kích. Mặc dù có vệ sĩ Trần gia hộ tống, nhưng vẫn khó có thể đột xuất vòng vây. Thời khắc mấu chốt, Tô Trăn ra sân cứu cậu.

“Trần Mộc Ngôn–“Tô Trăn đứng ở ngoài đám người , giơ giơ lên kính râm trong tay, chẳng những đưa tới một đám fan canh chừng ở bệnh viện chấn động, ngay cả các ký giả cũng trong nháy mắt thay đổi đầu súng.

Tô Trăn luôn luôn khiêm tốn, ý đồ lớn tiếng kêu tên của mình Trần Mộc Ngôn dĩ nhiên hiểu, cậu sẽ không cô phụ hy sinh của Tô Trăn, nhanh chóng thoát khỏi đám người.

Trở lại trường học, không ít bạn học bày tỏ quan tâm. Một tuần không đi học, Trần Mộc Ngôn nghe cũng không hề cật lực,chủ yếu vẫn là bằng vào kinh nghiệm thực tập ở bệnh viện cùng những gì bình thường cậu đọc tích lũy được.

Trở lại nhà trọ mới hơn bốn giờ chiều. Trần Chi Mặc có thương tích, để tăng tốc độ khép vết thương đương nhiên là ăn cá quả tương đối khá.

Trần Mộc Ngôn chưng cá lóc sau đi tới bệnh viện, đi thang máy đến phòng bệnh Trần Chi Mặc ,Vương Đại Hữu đang ngồi ở trên ghế.

“Đại Hữu ca, anh thế nào ở bên ngoài đợi không đi vào?”

“Ừm, Phó tổng Amaze đang ở bên trong cùng anh cậu nói chuyện.” Vương Đại Hữu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ,”Cậu cũng ngồi xuống chờ một chút đi.”

“Phó tổng?”

Trần Chi Mặc là nghệ sĩ hình tượng tốt nhất nổi tiếng nhất kiếm tiền nhiều nhất ở Amaze, cậu có thể hiểu được công ty đối với Trần Chi Mặc bị thương để ý .Chẳng qua là lần này tới hơn phân nửa là vì hiểu rõ thương thế của hắn như thế nào.

Chỉ là nếu như bọn họ biết Trần Chi Mặc sau này không thể đóng phim nữa,sẽ đối đãi như thế nào với hắn?

Trần Mộc Ngôn không khỏi khẩn trương lên, “Vương đại ca. . . . . . bọn họ có thể cùng anh tôi hủy bỏ hợp đồng hay không?”

“Hủy bỏ hợp đồng? Cũng sẽ không, coi như không thể đóng phim, anh cậu còn có thể làm chủ.” Vương Đại Hữu chê cười một tiếng, “Việc này không xác định Chi Mặc không cách nào trở lại màn ảnh, có không ít tiết mục ti vi yêu hắn làm chủ trì đây.”

“Như vậy à . . . .” Trần Mộc Ngôn hơi tốt hơn  một chút.

Mấy phút sau, cửa mở ra.

Một người đàn ông cao gầy mặc tây trang thoải mái đi ra. Hắn tóc ngắn có vẻ ngay thẳng, màu đen điểm giữa vài mạt màu bạc.Ngũ quan cùng nghệ sĩ dưới công ty có chút giống, chẳng qua mang theo vài phần kiêu ngạo .

Trần Mộc Ngôn nhớ tới Đinh San San nửa cười giỡn đã nói, nam nhân kiêu ngạo hơn phân nửa là bởi vì tùy hứng.

Mà cái nam nhân bốc đồng dừng ở trước mặt Trần Mộc Ngôn, ánh mắt từ chỗ cao rơi xuống, “Trần Mộc Ngôn?”

“Là tôi. . . . . xin hỏi có chuyện gì không?”

“Không có gì, chẳng qua  không nghĩ tới phiền toái đã lớn như vậy.” Nói xong, hai tay của hắn đút ở trong túi rồi rời đi.

Trần Mộc Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, cửa truyền đến thanh âm của Trần Chi Mặc , “Tiểu Ngôn — là em tới sao?”

“Dạ.” Trần Mộc Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Chi Mặc đã đối với cậu giang hai tay,cậu chỉ đành phải tránh hắn, đem cơm hộp đặt lên bàn, “Mặc ca, uống chút canh cá.”

“Ừ.” Trần Chi Mặc vẫn là ôm lấy hông của cậu, tại sống lưng cậu hôn lên hai cái mới buông ra, “Hai ngày nay trên mặt có điểm ngứa.”

Trần Mộc Ngôn xoay người bắt được tay hắn muốn ấn băng gạc ,”Đó là vết thương anh đang phục hồi, không nên tùy tiện gãi.”

Trần Chi Mặc ngẩng đầu lên, hắn luôn luôn lấy khí chất thành thục ôn nhu để nổi tiếng thế nhưng dùng mấy phần ngữ điệu ăn vạ nói, “Vậy em hôn anh đi, như vậy anh vẫn nhớ cảm giác em hôn anh, cũng sẽ không nhớ vết thương trên mặt .”

Trần Mộc Ngôn bĩu môi, “Uống canh đi !”

Trần Chi Mặc không tiếp tục ăn vạ, đem cơm hộp mở ra dùng cái muỗng múc  canh.

“Đúng rồi, Mặc ca, mới vừa rồi nam nhân đi ra là ai?”

“Thế nào, nhìn hắn dáng dấp không tệ nhiều tiền, tim đập rộn lên ?” Trần Chi Mặc nửa cười giỡn nói.

“Hắc hắc! Ai cùng anh một dạng a!”

Trần Chi Mặc để xuống cái muỗng, đầu tiến tới trước mặt của cậu,”Em biết không? Người nam nhân kia mới vừa rồi sắc dụ anh.”

Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc,”Mặc ca, hắn hình như là Phó tổng đi? Còn dùng sắc dụ anh !”

“Không có biện pháp, đại khái anh kỹ thuật thật rất tốt, để cho hắn đặc biệt hoài niệm . . . . . .” Trần Chi Mặc làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dùng cái muỗng đâm thịt cá trong canh.

“Cái gì? Anh trước kia cùng hắn ở chung một chỗ ?”Trần Mộc Ngôn giọng lên cao, chẳng qua là đối phương vẫn như cũ lơ đễnh.

“Hắn chính là cái tình đầu ở trên sân thượng.” Trần Chi Mặc dùng không nhanh không chậm  nói ra tin tức bất ngờ, đáng tiếc paparazzi không ở đây.

“Hả?” Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu chưa phản ứng kịp.

Trần Chi Mặc trên môi mơ hồ có một mạt ý cười, nụ cười như thế thuộc về quá khứ, “Cao trung cùng hắn làm chỉ biết ba hắn là ông tổng công ty diễn nghệ. Hắn bị đưa sang Mĩ sau bọn anh liền mất  liên lạc. Hắn rất trọng thể diện, anh đoán hắn nhất định đang chờ anh gọi cho hắn, mà anh đây. . . . . tựa hồ cũng đang đánh cuộc, nếu như anh không chủ động liên lạc hắn, hắn có thể liên lạc anh hay không .Kết quả. . . . . . chúng ta cứ như vậy bế tắc. Bế tắc đã lâu, rất nhiều chấp nhất gì đó cũng như vậy không vực dậy nổi.”

“Mặc ca, anh đừng nói em là anh cố ý đăng ký vào Amaze.”

“Anh là cố ý, muốn nhìn một chút xem chúng ta gặp nhau lần nữa thì như thế nào. Bất quá anh ở Amaze lâu như vậy, hai năm trước mới rốt cục gặp được hắn.”

“Oh, cảm giác như thế nào?”

Trần Chi Mặc cười một tiếng, “Tựa như chén canh cá, đã nguội.”

“Hả?” Trần Chi Mặc tỷ dụ luôn làm Trần Mộc Ngôn rất lâu mới có thể hiểu.

“Hắn vẫn như trước hăng hái, làm cho người ta muốn xé bỏ niềm kiêu ngạo của hắn nhìn hắn yếu ớt , tựa như khi ở cao trung  anh ở trên sân thượng đối với hắn làm như vậy.” Trần Chi Mặc ngón tay nâng lên cằm Trần Mộc Ngôn, chậm rãi ma sát, phảng phất như vuốt ve năm tháng , “Nhưng anh đã không phải là Trần Chi Mặc lúc trước . . . . .”

Trần Mộc Ngôn vẫn còn chờ câu tiếp theo của hắn, môi đối phương cũng đã dính vào, êm ái nhếch lên, chậm chạp xâm nhập, dần dần nóng bỏng , khi Trần Mộc Ngôn vỗ bờ vai của hắn ý bảo hắn buông ra, Trần Chi Mặc tựa như không đủ ,trở nên bạo liệt, Trần Mộc Ngôn kéo áo của hắn về phía sau, mấy giây sau Trần Chi Mặc mới buông cậu ra.

“Trần Chi Mặc!” Trần Mộc Ngôn trừng hướng đối phương, ai biết hắn lại ha hả nở nụ cười.

“Ai bảo em nghe mê mẩn như vậy, hại anh muốn khi dễ em.”

“Tựa như khi dễ hắn?”

Trần Chi Mặc nhìn cậu, đang lúc Trần Mộc Ngôn muốn xoay người rời đi, hắn mở miệng nói: “Không giống nhau. Nếu như em có kiêu ngạo anh sẽ không muốn phá vỡ nó, anh sẽ làm bản thân trở thành niềm kiêu ngạo của em.”

“Mặc ca?”

“Em luôn là để cho anh cẩn thận lo được lo mất, sợ tới một bước sẽ làm tổn thương đến em, lui về phía sau một bước em sẽ cách xa.”

Trần Mộc Ngôn gật đầu cười một tiếng, “Mặc dù nghe giống như lời thoại trong phim, được cái dễ chịu.Bất quá anh phải nói cho em biết, tại sao tên kia gọi em là phiền phức?”

“Cái đó a. . . . . .” Trần Chi Mặc giống như là nhớ tới chuyện gì buồn cười, “Em của anh Trần Mộc Ngôn thích từ Mĩ gửi một chút thư tràn đầy ngữ pháp cùng lỗi chính tả cho anh, bên trong không thiếu câu buồn nôn, anh đưa cho Cao Chí Dương xem, không nghĩ tới hắn không cảm thấy buồn cười, ngược lại có chút ăn dấm em có thể không có chút nào che giấu biểu đạt cảm giác đối với anh.”

Nhắc tới Trần Mộc Ngôn trước kia ,Trần Mộc Ngôn không khỏi hỏi: “Như vậy hiện tại ?Anh còn oán hận em trai anh không?”

Tagged:

One thought on “Nhập Hí-Chương 72+73

  1. […]  Chương 71 ♥ Chương 72 +73 […]

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫