Kim Bài Đả Thủ – 120 (V) – Hoàn chính văn

Kim Bài Đả Thủ

Phao Phao Tuyết Nhi

Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE

Edit: Nana

***

Chương 120

“Có dự định gì chưa?”

Dương Lỗi hỏi Hoa Miêu. Phòng Vũ đã mời Hoa Miêu ở lại công ty, nhưng Hoa Miêu không chịu.

“Quay về Giang Bắc.” Mấy phòng game của Hoa Miêu ngày xưa giờ đã đổi thành tiệm net, đám anh em thuộc hạ đang kinh doanh.

“Vẫn tiếp tục lăn lộn à?”

“Tao vốn là du côn. Thì làm vậy thôi.”

Trong số bọn họ, Hoa Miêu mới là người lăn lộn lâu nhất. Sau này Hoa Miêu dẫn theo anh em và thuộc hạ, không ngừng chiến đấu ở Giang Bắc, chiến tích của Hoa Miêu vẫn thường xuyên truyền vào tai Phòng Vũ và Dương Lỗi.

Trước khi uống đến bất tỉnh nhân sự, Hoa Miêu nói với Dương Lỗi một câu thanh tỉnh cuối cùng. Hoa Miêu nói, mày đấy Dương Lỗi, mạng phải dài một chút, nhất định phải thế, nghe chưa…

Hôm đó, tất cả mọi người đều uống say. Say bí tỉ.

Tại Giang Hải, những tên côn đồ lớn nhỏ này đã từng hô mưa gọi gió, đã từng trải qua tuổi thanh xuân xao động, vui buồn và ly hợp, đã từng trải qua giai đoạn lắng đọng trong cuộc đời, để rồi giờ đây tất cả cùng nói lời tạm biệt với những năm tháng đẫm máu huy hoàng ấy.

Sau này, khi giới xã hội đen ở Giang Hải nhắc lại hôm đó, có người nói một câu. Giang hồ ở thập niên 90, kết thúc rồi.

Một thời đại ngây thơ và xao động, một thời đại nhiệt huyết sôi trào đầy tình nghĩa, kết thúc rồi.

Yến Tử Ất, La Cửu, Phòng Vũ, Dương Lỗi, những cái tên từng là truyền thuyết trên giang hồ, những vị đại ca và kim bài đả thủ từng làm chấn động và rung chuyển Giang Hải vào thập niên 80 90 đã chấm dứt thời đại của bọn họ, cũng chấm dứt luôn cái thập niên ấy. Giới xã hội đen ở Giang Hải vẫn tiếp tục phát triển, vẫn có người mới và chuyện mới xảy ra, nhưng tên tuổi và chiến tích của bọn họ vẫn được người đời bàn tán say sưa và thường xuyên nhắc tới hệt như truyền kỳ. Đương nhiên, khi những người đó hào hứng kể cho người đến sau “nhớ năm đó người kia thế này thế nọ”, nhân vật chính trong những sự kiện trên đã cách giang hồ rất xa.

Lúc Dương Lỗi đẩy cổng sắt ra, trong sân đúng là xuân về hoa nở.

Phòng Vũ theo sau Dương Lỗi, bước qua cánh cổng sắt, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, tựa như lần đầu tiên đặt chân tới đây.

Hai người không có vội vã đi vào trong, cứ đứng yên giữa bụi hoa và bãi cỏ xanh mướt, nhìn nhau cười.

Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, phảng phất như chỉ còn lại mảnh sân tĩnh lặng này, thời gian chưa từng trôi qua, tất cả vẫn giống như trước đây.

Nhìn thấy Phòng Vũ bao năm không gặp, thím Trương vui mừng khôn xiết, Phòng Vũ gọi một tiếng mẹ nuôi, làm cho bà mặt mày hớn hở. Bà vẫn luôn nhớ Phòng Vũ, thường nhắc mãi với Dương Lỗi đứa con nuôi này không có lương tâm, chưa bao giờ trở về thăm bà. Chuyện của Phòng Vũ, thím Trương cũng không rõ ràng lắm, Dương Lỗi chỉ nói với bà Phòng Vũ chuyển đến vùng khác. Các cô chú trong nhà đều có mặt, ai cũng nhớ Phòng Vũ. Trưa hôm đó, mọi người cùng vui vẻ ăn một bữa cơm, cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng khó khăn nhất chính là mọi người còn có thể quây quần bên nhau.

Thím Trương liên tục gắp thức ăn cho Dương Lỗi và Phòng Vũ. Đừng nói là Phòng Vũ, ngay cả Dương Lỗi mà bà cũng chẳng gặp được mấy lần. Bao năm qua, ngoại trừ đến thăm mọi người vào dịp lễ tết, số lần khác Dương Lỗi về đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần về cũng chỉ ngồi chốc lát rồi chạy mất dạng, rất ít khi ở lại qua đêm, giống như muốn trốn ngôi nhà và mảnh sân này vậy. Thím Trương nhịn không được càu nhàu quở trách Dương Lỗi, rồi lại quở trách cả Phòng Vũ.

“Bây giờ anh ấy về Giang Hải rồi, sau này còn rất nhiều thời gian đến làm tròn chữ hiếu.” Dương Lỗi cười, nói với thím Trương.

“Không đi nữa thật sao?” Thím Trương mừng rỡ.

“Không đi.” Phòng Vũ mỉm cười, cầm lấy bàn tay Dương Lỗi đưa tới dưới mặt bàn.

Buổi chiều, sân nhà đắm mình trong ánh nắng. Đúng mùa tử đằng nở hoa, màu cỏ xanh mơn mởn hòa cùng sắc tím của nhụy hoa. Hai người tựa vào giàn hoa, nghe tiếng chim hót ngửi mùi hoa thơm, nhìn bóng cây chập chờn.

“Anh còn nhớ không, hồi xưa anh cứ ngồi ở đây chơi đàn guitar.”

Dương Lỗi nhớ lại hôm đó, hắn đẩy cổng sắt ra, trông thấy bóng người đang đánh đàn dưới giàn hoa tử đằng. Cảnh tượng ấy, mặc cho bao nhiêu năm đã trôi qua, vẫn rõ mồn một trước mắt như mới xảy ra ngày hôm qua.

“Biết khi đó tôi nghĩ gì không.”

Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ.

“Nghĩ gì.”

“Tôi rất muốn hôn anh. Hôn chết anh.”

Dương Lỗi nhìn vào mắt Phòng Vũ. Hắn không có nói đùa.

Phòng Vũ cười như không cười nhìn Dương Lỗi. Dương Lỗi chăm chú nhìn nét mặt kia, hắn mất tâm, mất hồn cũng chính vì nét mặt này.

“Vậy sao em còn ở đây hôn người khác?” Phòng Vũ nhướn mày.

“Má… không phải anh ăn giấm đến tận bây giờ chứ?” Dương Lỗi bật cười. Hắn nhớ tới đêm hôm đó, hắn thổ lộ hết buồn khổ với Phương Mai dưới giàn hoa, cho Phương Mai nụ hôn tạm biệt.

Sau khi trở lại Giang Hải, Dương Lỗi đã đến gặp Phương Mai.

“Tớ nói với người nhà của tớ, là tớ yêu người khác nên đá cậu. Bọn họ mắng tớ một trận, bảo là bọn họ biết từ lâu rồi, nếu không tại sao Bành Minh bám lấy tớ suốt ngày mà tớ lại chẳng chịu đuổi hắn ta đi.” Phương Mai thoải mái nói.

Sau này, khi Phương Mai biết Phòng Vũ đến khu bị nạn cứu Dương Lỗi, khi Dương Lỗi nói cho cô nghe ngọn nguồn bảy năm của Phòng Vũ, Phương Mai vô cùng kinh ngạc.

Cô thật sự không ngờ, chân tướng mọi việc lại là thế này. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, tình yêu giữa hai người đàn ông lại có thể sâu sắc và đau đớn như thế, cô đã tận mắt chứng kiến Dương Lỗi trả giá thế nào vì cuộc tình này, cô không ngờ những gì Phòng Vũ bỏ ra cũng khiến cô cảm động đến vậy.

Cô biết, từ nay về sau, cô không cần lo lắng cho Dương Lỗi nữa rồi.

“Cậu có gì phải xin lỗi tớ chứ, ngay từ đầu là tớ bắt cậu giúp mà. Bây giờ cho dù cậu muốn giúp, tớ cũng không đồng ý đâu!”

Phương Mai nói thật lòng.

“Cậu không cần lo lắng người nhà của tớ. Chỉ cần tớ chịu kết hôn, gả cho ai bọn họ cũng mừng cả. Cái tên Bành Minh kia chẳng có tài cán gì, chỉ biết lấy lòng ông bà già thôi, cái lần bố tớ nằm viện, hắn ta tất bật chạy trước chạy sau, bỏ không ít công sức, chưa chi đã mua chuộc lòng người rồi.”

Phương Mai nói.

“Ý cậu là…” Dương Lỗi đã hiểu.

“Chờ uống rượu mừng đi.” Phương Mai thẳng thắn.

“… Cậu ta có biết cậu muốn đóng kịch không?”

“Biết chứ.”

“… Cậu ta thật lòng đó, Phương Mai.” Dương Lỗi nói.

“Thiếu đầu óc thì có, ngốc ơi là ngốc.” Phương Mai nói.

“Cậu thật sự muốn kết hôn rồi chia tay?”

“Xem biểu hiện của hắn ta đã.” Phương Mai cười khẽ.

“……” Dương Lỗi đã hiểu, Dương Lỗi nở nụ cười, Phương Mai cũng cười.

Có người từng nói, cách dễ dàng nhất để làm một người phụ nữ rung động chính là ở bên cô ấy vào lúc cô ấy yếu ớt nhất.

“Cảm ơn cậu, Phương Mai.” Dương Lỗi nói lời thật từ đáy lòng.

“Hai chúng ta còn cần phải nói lời này sao?”

Phương Mai mỉm cười, mang theo xúc động, mang theo một giọt lệ thư thả nơi khóe mắt.

“Dương Lỗi, hai người hạnh phúc nhé.”

Phương Mai nở nụ cười…

Giờ phút ấy, cuối cùng Phương Mai đã tạm biệt mối tình đầu của mình, tạm biệt tuổi thanh xuân của mình, tạm biệt tình cảm mà mình giấu kỹ dưới đáy lòng.

Phương Mai là một cô gái thật sự dũng cảm, so với ai khác, cô càng thấu hiểu tình yêu và chúc phúc.

“Phương Mai đi rồi à?”

Phòng Vũ hỏi.

“Ừ. Bay chuyến hôm qua.”

Phương Mai liên lạc với bệnh viện ở nước ngoài cho bố, nước ngoài có phương pháp trị liệu tiên tiến, cô và Bành Minh cùng đưa bố ra nước ngoài trị liệu.

“Cô ấy nói lúc đến uống rượu mừng của cô ấy, chúng ta đừng mặc đồ bắt mắt quá, mắc công đoạt hết hào quang của chú rể.”

Dương Lỗi nhớ lại lời Phương Mai nói trước khi đi.

“Em mặc gì mà chẳng đoạt hết hào quang, hay là đừng mặc gì hết.” Phòng Vũ khoanh tay đứng tựa bên giàn hoa, cười khẽ.

“… Má, làm như tôi không dám vậy, đàn ông con trai mà sợ cởi đồ sao?” Trong lòng Dương Lỗi bắt đầu ngứa ngáy.

“Ai bảo anh vô văn hóa như vậy, thôi thì anh cởi trước đi!”

Dương Lỗi cười xấu xa đi tới sờ soạng eo Phòng Vũ, bàn tay không thành thật rờ rẫm vòng eo rắn chắc của Phòng Vũ rồi mò dần lên trên. Phòng Vũ cũng không ngăn cản, mặc cho Dương Lỗi sờ. Dương Lỗi nhìn ánh mặt trời xuyên qua giàn dây leo của hoa tử đằng, rọi lên mặt và lên người Phòng Vũ, nhìn vầng sáng chói mắt bao phủ Phòng Vũ, bao phủ ánh mắt đang nhìn mình và ý cười bên khóe miệng của Phòng Vũ, Dương Lỗi ngơ ngẩn…

“Làm gì đây, giở trò lưu manh à?” Phòng Vũ cười cười, đè lại bàn tay Dương Lỗi đang cởi áo sơmi của mình rồi luồn vào bên trong.

“Giở trò lưu manh đó, thì sao?” Dương Lỗi ra vẻ du côn, tay vẫn tiếp tục sờ soạng.

“Dữ dằn quá nhỉ.”

“Dữ dằn quen rồi, không sửa được.”

“Em dữ dằn, thế tối hôm qua rốt cuộc là ai chịu không nổi?” Phòng Vũ cười, giọng nói đủ thấp cho Dương Lỗi nghe.

“… Mẹ nó… anh giày vò người ta như vậy… anh tưởng tôi không dám làm anh hả!” Mặt Dương Lỗi nóng lên, thừa dịp Phòng Vũ không chú ý, hắn vừa lôi vừa kéo lột áo sơmi của Phòng Vũ, Phòng Vũ cười ngăn cản, Dương Lỗi vẫn ngoan cố cởi tiếp, cười lớn nhảy ra thật xa.

“Anh ở trần đi!”

Dương Lỗi giơ cao chiếc áo sơmi, nhìn Phòng Vũ mặc áo ba lỗ bó sát người, để lộ bờ vai trần trụi.

“Đắc chí, đưa đây!”

Phòng Vũ cười bất đắc dĩ nhìn Dương Lỗi, sải chân bước qua định tóm hắn, Dương Lỗi sẽ đứng yên cho Phòng Vũ tóm sao? Hai người chạy thật nhanh, một chạy một đuổi chạy ra sau nhà, Dương Lỗi nghe tiếng Phòng Vũ đuổi tới sau lưng, thở hổn hển buông vũ khí đầu hàng: “Được rồi được rồi…”

Dương Lỗi vừa xoay người lại đã bị Phòng Vũ ôm vào lòng, Phòng Vũ cúi đầu, hôn lên môi hắn.

Dương Lỗi cầm chiếc áo sơmi trắng, choàng tay ôm Phòng Vũ…

Hàng cây ngô đồng cành lá rậm rạp che chắn cho bọn họ, Phòng Vũ tựa vào tường nhà, ôm Dương Lỗi vào lòng, hôn hắn. Giữa mùi cỏ xanh mơn mởn, giữa làn gió nhẹ tươi mát, bọn họ hôn nhau, hôn thật dịu dàng, đắm say…

Sau khi trở về từ huyện Mãnh, Dương Lỗi được phê chuẩn đặc biệt cho nghỉ phép, hắn và Phòng Vũ cùng quay lại căn hộ ở lầu tám.

Khu vực này không bị di dời và phá bỏ, sau này sửa lại kế hoạch, xây dựng khu phố ẩm thực. Trước đây Dương Lỗi từng ngỏ ý mua lại căn hộ, nhưng chủ thuê muốn để dành cho con trai mai này kết hôn, không chịu bán, chẳng lâu sau chính phủ nói muốn di dời và phá bỏ, vì tiền bồi thường nên chủ thuê càng không muốn bán. Bây giờ không phá nữa, tình hình lại thay đổi, chủ thuê đang cần tiền gấp, quyết định nhả hàng, Dương Lỗi và Phòng Vũ bàn bạc mua lại căn hộ đó.

Nhị Hắc và đám anh em vốn định thu xếp mua một căn nhà mới tốt hơn cho Phòng Vũ, nhưng dần dà cũng không nài nỉ nữa.

Đến khi Nhị Hắc, Lão Lượng và vài anh em thân thiết biết rõ tất cả, cũng là chuyện sau này.

Đêm đó trở lại lầu tám, hai người đứng trên ban công, nhìn ánh đèn khắp thành phố.

Xung quanh toàn là ban công đóng kín, chỉ có ban công của bọn họ vẫn rộng mở, gió đêm thổi qua tóc bọn họ, hệt như nhiều năm về trước, biết bao đêm bọn họ từng tựa vào nơi này.

Những cửa hàng dọc phố dưới lầu đã thay đổi mấy đợt, nhà cao tầng mới cất mọc lên như nấm, cần trục hình tháp cao ngất ở công trường đằng xa, bóng dáng kéo dài dưới ánh đèn giữa màn đêm, mang đậm dấu ấn của thời đại.

cần trục hình tháp

cần trục hình tháp

Chiếc máy ghi âm kiểu cũ vẫn còn ở chỗ cũ, Dương Lỗi cắm phích cắm.

Giữa tiếng hát phát ra từ hộp băng, Phòng Vũ và Dương Lỗi nhìn nhau cười. Dương Lỗi lấy ra một điếu thuốc, nhét vào miệng mình, chạm vào điếu thuốc đã cháy của Phòng Vũ để châm lửa.

Trong màn đêm, trên ban công, hai đốm lửa kề sát, hai bóng hình tựa vào nhau.

Phòng Vũ chìa tay kéo Dương Lỗi lại gần mình. Dương Lỗi tựa lên vai Phòng Vũ, phun ra một ngụm khói, híp mắt, quan sát toàn bộ thành phố đèn đuốc sáng trưng…

Bọn họ cùng đi thăm La Cửu.

Mộ của La Cửu đặt tại nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Mấy năm qua, anh em đến thăm La Cửu chưa bao giờ ngừng, không để cho La Cửu cô đơn. Năm đó, cho dù đang lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, hậu sự của La Cửu vẫn được tổ chức thật long trọng, không để cho người đàn ông này chịu một chút tủi hổ. Hai người đi đốt giấy và thắp hương cho La Cửu, mang tin tức của La Văn đến cho hắn. Phòng Vũ vừa ra tù đã nhận được tin tức của La Văn. Bạn học cũ của Phòng Vũ vẫn luôn chăm sóc La Văn, La Văn ở nước ngoài đã lập gia đình, cuộc sống êm đềm, ông trời vẫn đối xử tử tế với cô gái bất hạnh này, cho cô một kết cục tốt đẹp.

Phòng Vũ ngồi trước mộ thật lâu, Dương Lỗi vẫn luôn ở bên Phòng Vũ.

Đêm đó sau khi trở về, Phòng Vũ kể rất nhiều chuyện xưa cùng La Cửu. Phòng Vũ nói, trước đây hắn đã hứa với anh Cửu, nếu ngày nào đó lập gia đình, mặc kệ người đó ở nơi nào, hắn nhất định sẽ đưa người đó đến gặp La Cửu.

“Anh Cửu không gặp được cũng không trách anh đâu.”

Dương Lỗi nói.

“Hôm nay gặp rồi.”

Phòng Vũ nói.

Dương Lỗi quay đầu nhìn Phòng Vũ, bỗng dưng xoay người lại, ôm lấy hắn…

Dương Lỗi nhận được điện thoại của Dương Đại Thiên.

Dương Đại Thiên không nói gì nhiều, chỉ thở dài nói với Dương Lỗi: “Bố con tuổi cũng lớn rồi. Người đã già, không biết còn sống được bao lâu, con về thăm được mấy lần thì về đi…”

Dương Lỗi nghĩ, có lẽ sau này, không biết là lúc nào, cuối cùng hắn sẽ trở về, cùng Phòng Vũ trở về.

Nhưng đó là sau này, không phải hiện tại.

Chuyện khó khăn nhất trên đời chính là tha thứ.

Về sau, Dương Lỗi đã làm được.

Phòng Vũ từng nói, nếu không có ông ấy, năm đó tôi không thể nào được phán vài năm ít như vậy.

Phòng Vũ nói, tôi ngồi hết mấy năm tù, đi ra quang minh chính đại, tôi không có gì hối tiếc cả.

Chuyện ban đầu, là tôi tự nguyện.

Phòng Vũ nói, ông ấy là bố của em. Đừng vì tôi mà mất đi một người thật lòng muốn tốt cho em trên đời này…

Một hôm chủ nhật nọ, bọn họ đi ngang qua trường trung học Thực nghiệm.

Trường trung học Thực nghiệm vẫn giống như trước đây, cái sân tập đạt tiêu chuẩn kia vẫn còn hai bậc thềm cao cao ở hai bên.

Hai người ngồi trên bậc thang, ngồi ở chỗ mà Dương Lỗi đánh đàn năm xưa.

“Không mang đàn theo. Nếu không thì đàn thêm lần nữa.”

Dương Lỗi nói. Chiếc đàn guitar kia vẫn luôn nằm thu mình trong căn hộ ở lầu tám.

“Còn đàn được không.”

Phòng Vũ hỏi.

“Quên rồi.”

Sau khi Phòng Vũ đi tù, Dương Lỗi không còn chạm vào chiếc đàn guitar đó nữa.

“Thì anh dạy lại cho tôi thôi.”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.

Vài nữ sinh đang chơi bóng chuyền đánh bay quả bóng, bóng rơi xuống bên cạnh Phòng Vũ và Dương Lỗi, Dương Lỗi đưa tay chộp lấy quả bóng.

“Này… ném bóng qua đây được không?”

Mấy cô gái đỏ mặt nhìn Phòng Vũ và Dương Lỗi.

Dương Lỗi ném bóng đi, ném chính xác vào ngực một cô gái. Mấy cô gái đi thật xa, nhưng vẫn liên tục len lén nhìn về phía này.

“Cô gái kia, rất giống Anh Tử.”

Dương Lỗi nói.

Trước đây khi Anh Tử theo đuổi Phòng Vũ, Dương Lỗi từng gặp cô. Lúc đó Anh Tử cũng lớn chừng mấy cô gái này.

Phòng Vũ nhờ Anh Tử giúp đỡ như thế nào, cả quá trình đều nói cho Dương Lỗi nghe. Dương Lỗi biết, người mà trong lòng Phòng Vũ cảm thấy thiếu nợ chính là Anh Tử.

“Con cô ấy đã hai tuổi rồi.”

Phòng Vũ nói.

Hiện tại, Anh Tử đã lập gia đình ở phía Nam, có một người hết lòng yêu thương mình, cũng như hiểu được hạnh phúc thật sự của một người phụ nữ là gì.

Sau khi ra tù, Phòng Vũ đã gọi điện thoại cho Anh Tử, con trai Anh Tử cứ luôn mồm bi bô kêu “chú ơi”.

“Quậy lắm, hệt như bố nó vậy.” Anh Tử cười trong điện thoại.

“Anh Vũ, em cảm ơn anh nhiều lắm, nếu em không đến đây, em cũng không thể gả được cho anh ấy.” Anh Tử nói…

Dương Lỗi và Phòng Vũ đều gặp được những cô gái tốt. Đối với các cô, bọn họ vừa cảm kích, vừa thiếu nợ. Tuy các cô chỉ là người qua đường trong cuộc sống của bọn họ, nhưng cũng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Loa trong sân tập phát một ca khúc, giai điệu dập dờn trong gió.

“Tình khúc 2000, cũng là La Đại Hựu hát, anh nghe chưa.”

Dương Lỗi nghe nhạc, nhìn người người trên sân tập chơi bóng dưới ánh mặt trời.

“Nghe rồi, nhưng bài 90 vẫn hay hơn.”

Phòng Vũ nói.

“Anh hát còn hay hơn anh ta.”

Phòng Vũ sửng sốt, bật cười.

“Nhảm nhí.”

Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng sân tập, trên sân có người đang thả diều, đàn bồ câu bay qua bầu trời.

“Lúc đó, có phải anh cố ý không.”

Dương Lỗi nhìn về phía đối diện. Thật lâu trước đây, có một người đã ngồi ở phía đối diện đánh đàn.

“Em nói em không cần lên tiếng cũng biết người đối diện nghĩ cái gì mà.”

Phòng Vũ nhớ lại cảnh tượng Dương Lỗi mặt mày hớn hở nói với mình rằng hắn và anh bạn kia chính là Khúc Dương và Lưu Chính Phong.

“Vậy khi đó anh ta nghĩ gì?”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.

Phòng Vũ híp mắt, nhếch khóe miệng.

“Anh ta nghĩ, tên ngốc này, không chọc cậu thì chọc ai.”

Phòng Vũ hút một hơi thuốc, cười.

“Mẹ nó… bây giờ nhớ lại, lúc anh mời tôi uống nước giải khát cũng cố tình không nói đúng không?”

Dương Lỗi nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu tôi nói, em có mua nhiều kem hơn cho tôi không?”

Phòng Vũ nói.

“Anh đó, rõ là chơi tôi mà!”

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Dương Lỗi tản ra bốn phương tám hướng.

Phòng Vũ không trả lời, chỉ mỉm cười rồi hút thuốc.

Phòng Vũ nhớ lại buổi tối thật lâu về trước, nhớ cậu nhóc ngồi ở đằng xa ôm đàn guitar luống cuống tay chân nói “xin lỗi nha anh bạn”, nhớ mình ngồi ở bên kia sân tập, buồn cười nhìn cậu ta, tiện tay gảy dây đàn, nghe tiếng đàn bắt kịp của cậu ta.

Hắn nhớ lại năm ấy, nhớ cái đêm cuối mùa thu ấy, cái đêm sân tập lạnh như nước. Bài hát cũ xưa đó, hai người ôm đàn guitar đó, vẫn hát chung một bài 《Tuổi thơ 》.

Năm đó, bọn họ còn rất nhỏ.

Năm đó, bọn họ đến bên nhau.

HOÀN

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc cũng kết thúc, tâm trạng phức tạp quá, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói từ đâu. Bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, bây giờ đã là mùa xuân rồi. Phòng Vũ và Dương Lỗi cũng đã trải qua mùa hè xum xuê, mùa đông lạnh lẽo, cuối cùng là xuân về hoa nở.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi Đả Thủ, cảm ơn nửa năm qua vẫn luôn làm bạn của tôi, cảm ơn Phòng Vũ và Dương Lỗi.

Đối với bộ truyện này, tôi đã trao ra quá nhiều tình cảm, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Tôi muốn đọc thêm nhiều cảm nghĩ của mọi người, xin hãy viết nhiều hơn cho tôi đi!

___________________

Lời tui muốn nói: (hơi bị dài và lan man)

Sau khi mỗi bộ truyện hoàn, lòng tui lại nhoi nhói thế này, tạm thời hơi bị rưng rưng nước mắt Ọ__Ọ Nhớ lại ngày đầu tui nhìn thấy bộ này bên kinzie, thấy 2 chữ hỗ công ngay tag là tui tắt liền =)) Thật ra cũng không phải kị hỗ công, có điều tránh được thì tránh |_・) Không lâu sau, tui lại trời xui đất khiến thế nào tiếp tục click vào bộ này, lúc đó mới để ý đến comment bên dưới là truyện hay lắm nên cũng bị dao động, thế là quyết định hỗ thì hỗ ta cứ nhảy hố thôi =))

Dự định ban đầu là tải QT về ngâm cứu thử mà google thấy có nhà edit nên nhảy vô luôn. Nhảy vô rồi thì cũng cảm nắng bộ này luôn (mới đọc tới đoạn H đầu tiên), cảm nắng anh Vũ thật là đàn ông quá đi, tội anh ghê trai đang thẳng mà bị bẻ cong (´ڡ`), tôi cả Lỗi Lỗi nữa trai đang thẳng mà cuối cùng lại cong vì trai thẳng (´ڡ`) Lúc đó muốn ôm về edit lắm rồi mà nhìn cái đống hố chưa lấp trong nhà thấy nẫu lòng quá nên không dám, với cả editor bên kia cũng edit được hơn 50 chương rồi mà mình còn đem về xào lại có kì không ta ლ(¯ロ¯ლ) Thế nên quyết định down QT về đọc nốt rồi tự thẩm trong thầm lặng…

Mất 2 ngày mới luyện được hết QT đoạn còn lại, đọc cái đoạn anh Vũ bị bỏ tù mà suýt sái quai hàm vì má ơi sao có thể bỏ tù nhân vật chính chớ ლ(¯ロ¯ლ) Xong đọc đến đoạn miêu tả Phòng Vũ và Anh Tử thì chửi um lên vì má ơi không lẽ lọt hố ngay khúc cuối ლ(¯ロ¯ლ) Cuối cùng đọc đến đoạn biết sự thật anh bị nhốt 7 năm mà nước mắt như mưa ლ(¯ロ¯ლ) Đọc đến đoạn H 12 trang thì khoái chí trở lại (mỗi tội giờ edit cực quá ლ(¯ロ¯ლ) Đọc tới hết thì quyết định phải ôm bộ này thôi, có người edit cũng không sao, mình làm một bản cho mình để thẩm du tinh thần vậy ( ▔∀▔ )b

Lúc đầu cũng không nhiều người theo dõi bộ này đâu, đa phần đều ngại ngược khi thấy tag “hiện thực hướng”, nhưng dần dần thấy tui chăm update bộ này quá nên cũng tò mò phải hông ԅ(‾⌣‾ԅ) Cảm ơn những ai đã theo dõi và ủng hộ tui trong suốt thời gian qua nhé T^T Mọi người là nguồn động lực để đi tới bước này đó, cảm ơn vì đã cùng trải qua mùa hè xum xuê, mùa đông lạnh lẽo và mùa xuân về hoa nở cùng Phòng Vũ và Dương Lỗi ℒℴѵℯ❤ Mong là mọi người đã tìm được những phút thư giãn vui vẻ khi đọc bộ truyện này, cũng mong là nó đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng mọi người (●´з`)

Ngoài ra, truyện vẫn còn một số Phiên ngoại nữa nên đây chưa phải là lần cuối cùng gặp mặt Phòng tổng và Lỗi tử đâu =))

Lời cuối cùng muốn nói là, sẽ rất tuyệt nếu mọi người để lại comment và cho tui biết về cảm nhận của mọi người về truyện này ~(‾▿‾~) Mọi người có cảm nghĩ gì về nhân vật, hay mọi người có ý kiến gì với editor không, tui rất muốn biết đó!!

PN Trường Thành: Chương 103

Tagged:

166 thoughts on “Kim Bài Đả Thủ – 120 (V) – Hoàn chính văn

  1. hoholulu 12/09/2017 at 09:54 Reply

    Dù chỉ là 1 reader, tình cảm mình dành cho bộ truyện này chắc chắn k thể bằng nàng đc, vậy mà t vẫn thấy rưng rưng :'(
    trước đây đã từng mấy lần dòm ngó nó, lần thì chưa hoàn nên chưa muốn đọc, lúc hoàn rồi lại thấy hiện thực hướng, hỗ công mà lần lữa mãi. Rồi đến 1 ngày quyết tâm nhảy hố thì t đã hiểu vì sao bộ này lại đc ca ngợi đến vậy.
    Mỗi bộ truyện hay khi kết thúc đều làm ngta cảm thấy tiếc nuối xao xuyến lạ thường. Dù kết thúc cho mọi nhân vật đều đã viên mãn, nhưng lại cứ muốn kéo dài mãi, dài mãi để đc cùng anh Vũ, anh Lỗi đồng hành trên chặng đường 2 ng đắm chìm trong tình yêu. Chắc hẳn sẽ ngọt đến sâu răng mất =))))
    Trong tr này, phải nói là t bội phục tất cả các nv, từ chính đến phụ k sót 1 ai, từ Đinh Văn, Hoa Miêu cho đến anh Lượng, anh Nhị ( trừ mấy thg bang phái phản diện gây ra cái chết cho anh La Cửu =.,=), ai ai cũng có một nét gì đó rất hào sảng, rất trượng nghĩa. T thích Hoa Miêu, vì cái cách hết lòng vì tình yêu của cậu ấy, yêu đến hết lòng hết dạ, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười chúc phúc cho ng mình yêu. Nói thật t đau lòng cho cậu ấy lắm, khi mà gần như các nhân vật đều đã tìm đc bến đỗ của đời mình, thì cậu ấy vẫn cô đơn lạc lõng như vậy, vẫn đánh cược cđ vào những cuộc ngao du ẩu đả. T chỉ hy vọng cậu ấy có thể tìm đc ý nghĩa thật sự cho cuộc đời cậu ấy, đc sống, đc yêu 1 cách trọn vẹn.
    Còn về Vũ Lỗi, tình yêu của 2 ng làm mình cảm động tận tâm can luôn :))
    trong cuộc đời không cần gì nhiều, chỉ cần 1 người yêu mình nhiều như thế, chấp nhận trả giá vì mình nhiều đến vậy là đã thỏa mãn lắm r. T quá quá thích cách 2 ng yêu nhau luôn í >v<
    yêu nhau đến điên cuồng, đúng kiểu yêu mạnh mẽ của những ng đàn ông, nhưng lại vẫn dịu dàng, nghĩ đến ng yêu, đặt lợi ích của ng thương cao hơn cả bản thân mình. Nhưng đặc biệt, dù có yêu nhau, nhưng cách họ đáp trả tình cảm của những ng yêu mến mình thật sự rất đáng khâm phục. Vì mình cx là con gái, nên mình thích những anh zaiii đẹp trai, soái ca nhưng k kiêu ngạo chảnh cún như này lắm. Kiểu dù k đáp lại tình cảm đc nhưng vẫn rất tình nghĩa í. Cả 1 bầu trời tư cách luôn huhu.
    Thông qua tr này, tự nhiên lại thấy bội phục, hoài niệm giới giang hồ chân chính ghê. Đọc đến đoạn La Văn bị vấy bẩn bởi mấy thằng khốn nạn occho, lại càng tiếc những con ng chân chính :(((
    có vẻ mình lảm nhảm hơi dài r. Chốt lại là cảm ơn nàg đã edit bộ này nha, một bộ quá quá hay luôn.

    Liked by 1 person

  2. Cool Air 24/09/2017 at 17:39 Reply

    Em đọc mấy truyện trong nhà mình rồi, cơ mà chưa bình luận cho chị editor cái nào hết, nên giờ em gom lại cmt có được không a~? :3 thực ra cái này em chưa có đọc hết, em đọc thấy ai đó kể, thấy ngược tới ngược lui, nên đọc khúc cuối lúc con người ta hóa giải mâu thuẫn xong rồi thôi à :3 cơ mà, em đọc truyện nhà mình edit em thấy thích kinh khủng luôn ó, tại e thích giọng văn chị edit, nó tự nhiên kinh khủng luôn, thuần Việt nữa, nên đọc thấy dễ chịu lắm luôn, với thấm được tình cảm nữa ~~ e đọc Tượng tâm nè, với Đông Hạ nè, với cái này nè, e thích hết luôn, e thấy giọng văn của editor quan trọng lắm luôn, nên là cảm ơn c nhiều nha :3

    Like

  3. hurtstrong 08/10/2017 at 19:42 Reply

    <3<3<3<3<3 Dễ xương.
    Cảm nhận: HAY XUẤT SẮC. TUYỆT VỜI. TRÊN CẢ TUYỆT VỜI. K biết cảm ơn Nana sao cho hết. Dịch quá hay quá mượt quá xuất sắc. Chấm 11 điểm trên 10. Tuyệt vời. Hoàn hảo. Cảm ơn bạn dịch rất rất rất nhiều. Moa moa :).

    Liked by 1 person

  4. hincchan 25/10/2017 at 21:05 Reply

    Giờ mới đọc xong để viết cảm nhận cho Nana nẹ :’>

    Thực ra thì đây là truyện cho mình khá nhiều cảm nhận nên muốn viết một cái gì đó, đã kìm nén nhiều đoạn, nhiều thời gian, cuối cùng cũng lết được đến cuối cùng để viết ha ha ~

    Đầu tiên thì truyện này đối với mình có chút mới lạ. Bởi vì mình cũng chưa từng đọc truyện theo hướng hiện thực bao giờ, tính cách của Vũ và Lỗi thì đúng là kiểu đàn ông thực thụ, nên khi hai người đi cạnh nhau không cảm giác được ai là công ai là thụ cả. Thực sự điểm đó cho mình cảm giác không quen cho lắm, bởi vì gu của mình chính là công thụ rõ ràng 1 chút. Dần dần thì mình cũng quen với tính cách của hai người, và mình nghĩ có lẽ tình yêu giữa 2 thằng đàn ông, mà còn là xã hội đen thì chính là như vậy, cuồng nhiệt, say mê, ham muốn, đó chính là những thứ tạo nên tình yêu của những người đàn ông.

    Lúc đầu mình cũng cuồng Vũ hơn Lỗi nên có lẽ cảm xúc của mình dành cho Vũ cũng nhiều hơn, vì vậy mà việc mình bênh vực Vũ cũng nhiều hơn. Nói chung thì cảm xúc của con người là như vậy đấy, đâu thể công bằng được mà phải không? Hồi đầu mình luôn nghĩ rằng không quá ủng hộ cách mà Lỗi dẫn dắt Vũ cong theo mình. Bởi vì mình vẫn nghĩ nếu như không có Lỗi dẫn dắt thì Vũ vẫn sẽ như vậy, đi trên con đường của mình. Thực ra có nhiều người nói Vũ cũng cong nên mới yêu Lỗi, nhưng mình không hoàn toàn cho là như vậy. Chẳng phải người ta vẫn cứ nói con người ai cũng sẽ có bao nhiêu % đấy là cong hay sao? Nên cái việc cong hay thẳng này nó vô vàn lắm. Có thể gặp đúng người, đúng lúc thì sẽ là cong, nhưng không gặp không quen không yêu thì vẫn sẽ như vậy, đi thẳng. Có lẽ Lỗi có xu hướng cong đi, nhưng mình vẫn cho rằng Vũ vì Lỗi mà cong, chứ thực sự Vũ vẫn thẳng. Mình thấy nhiều người thương Lỗi mà trách Vũ, nhưng mà Vũ có gì đáng trách cơ chứ? Vũ cũng chỉ là một người với cách nhìn người anh em thân thiết của mình với Lỗi, sau đó biến trở thành người yêu. Là con người thì ai có thể không hoảng loạn, không phân vân, không tự vấn, không rối trí cơ chứ?

    Lần Phòng Vũ cứu Dương Lỗi có lẽ Dương Đại Hải cũng đã nghĩ thông suốt. Liệu có người con gái nào có thể liều mình xông vào ranh giới giữa sống và chết để cứu con trai của ông đây? Nếu có có lẽ cũng là điều rất khó. Chỉ có Phòng Vũ, một mình Phòng Vũ lao vào, mặc kệ sống chết, dù có thế nào đi nữa. Bởi vì Dương Lỗi chết thì tâm Phòng Vũ cũng chết theo, nhỉ?

    Về Đinh Văn, mình không hoàn toàn trách anh chàng này. Bởi vì mình nghĩ đó cũng chỉ là hành động của con người vì muốn giúp người khác mà thôi. Trong tình huống như vậy, mình không nghĩ ai cũng có thể bình tĩnh suy xét và hành xử 1 cách thông minh. 7 năm rất dài, nhưng mình nghĩ 7 năm này không hề lãng phí. Tội của Phòng Vũ nếu như không có Dương Đại Hải có khi còn chả được sống, huống hồ cũng chỉ cướp đi 7 năm trong cuộc đời anh, đời người rất dài, còn sợ không thể bù đắp hay sao? 7 năm như một chút gì đó khiến cả 2 yêu càng cuồng nhiệt, càng say mê, càng có thể chết vì đối phương. Như vậy, mình không nghĩ rằng 7 năm này Phòng Vũ đã ngồi oan.

    Đọc phiên ngoại của Hoa Miêu thực sự nghĩ số cậu sinh ra đã là khổ, chỉ hy vọng người con trai tương lai có thể đem lại cho cậu một tình yêu thật lòng thật dạ, vậy là đủ. Có lẽ không có Vương Minh thì cuộc đời Hoa Miêu vẫn sẽ như vậy, vẫn sẽ thẳng thớm, trong sạch, không nhiễm bụi. Nhưng cậu sẽ không thể gặp người con trai mà suốt đời cậu sẽ không thể nào quên, người con trai cứu rỗi linh hồn cậu khỏi tất cả, người con trai cho hai chứ “đáng giá”.

    Cuối cùng thì mình nghĩ Vũ là công mà Lỗi là thụ thật sự rất chính xác. Vũ bao dung, chiều chuộng Lỗi nhiều nhất có thể, mà Lỗi thì vẫn luôn giữ nét trẻ con dành cho Vũ. Cả hai yêu một cách rất rõ ràng, rất cuồng si, yêu mà trao ra tất cả, đó chính là tình yêu của xã hội đen chân chính. Tình yêu duy nhất của Vũ và Lỗi.

    Cảm ơn Nana đã edit một bộ hay như thế này, đọc chùa mấy bộ mà giờ mới viết cảm nhận 1 bộ thật ngại quá đi ờ TTvTT

    Liked by 2 people

    • Nana 28/10/2017 at 20:08 Reply

      Cảm ơn cmt của bạn nha 😘😘😘😘🌹

      Liked by 1 person

    • Nana 28/10/2017 at 20:29 Reply

      Mà mình thấy cũng ko ai trách anh Phòng Vũ đâu, hầu như ai cũng thương ảnh hết và cũng thấy là ảnh bị Lỗi “gài vô tròng” mà xD

      Bạn phân tích hay ghê đó, lâu rồi mới đọc đc cảm nhận về bộ này có tâm như vậy 🌹

      Liked by 2 people

      • hincchan 03/11/2017 at 21:54 Reply

        T đã phải dồn nén bao lâu mới viết ra hết được đó =))))))) Cám ơn bạn đã thích cmt của mình hihi :’>

        Liked by 1 person

  5. Nhi Huynh 15/01/2018 at 14:40 Reply

    thank nàng edit bộ này. Rất hay và cảm động ~(‾▿‾~)

    Like

  6. Động TIM - FHTH 29/03/2018 at 09:15 Reply

    Mình đã đọc kha khá truyện nhà Na, bộ nào cũng hay và hợp gu mình, nhưng có lẽ KBĐT là bộ mình thích và có nhiều cảm xúc nhấ t(╥﹏╥); vừa đọc xong Quản lý Tieba sang bộ này đúng là 2 style đối lập luôn >.< Nhiều lần định đọc KBĐT rồi mà chẳng hiểu sao cứ đọc đc nửa chương đầu là bỏ OTL Nhưng cuối cùng đói đam + tin tưởng vào gu chọn truyện của Na + mê cường – cường mà vẫn đâm đầu vào XD~ Và ko hề hối hận chút nào, đọc 1 lèo 3 ngày luôn ( ≧ v ≦ )b
    Đọc truyện mà mình cảm giác như sắp bị bệnh tim đến nơi í ლ(¯ロ¯ლ) Truyện theo hiện thực hướng, ;ại còn về xã hội đen nên có nhiều cảnh khốc liệt quá, mỗi lần chị Phao làm câu "Lúc ấy họ ko biết chuyện abc sẽ gây nên nhiều rắc rối xyz sau này…" là mình lại thót tim, chỉ sợ Lỗi với Vũ xảy ra chuyện nên lại phải ngừng đọc 1 lúc để tự an ủi trái t(r)ym íu đúi là bộ này HE (つ﹏v<
    Túm cái váy nà chị Phao viết quá hay, Na edit quá mượt, đọc chương nào thấm chương ấy, càng đọc càng yêu chị Phao và Na nhiều hơn (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤
    Chỉ còn vài PN mình chưa đọc thôi, sẽ nhớ Lỗi và Vũ nhiều lắm đây TT^TT
    P/s: dồn hết cảm xúc viết cmt ở cuối truyện nên hơi dài (つ﹏<) kiếp silent reader, nhiều chương cảm xúc dâng trào muốn cmt mà ngại ahuhu (つ﹏<)

    Liked by 1 person

    • Động TIM - FHTH 29/03/2018 at 09:17 Reply

      viết dài quá bị cắt mất 1 khúc rồi hụ hụ T_T

      Like

      • Nana 30/03/2018 at 10:07 Reply

        Dùng mấy dấu lớn hơn bé hơn dễ bị cắt cmt ấy, wp nó auto xem là code…

        Like

    • Nana 30/03/2018 at 10:05 Reply

      Cảm ơn bạn đã dành tình cảm cho Vũ Lỗi nha ❤️

      Liked by 1 person

  7. Thanhhien 24/04/2018 at 11:54 Reply

    Nhà nàng toàn truyện hay. ❤️❤️❤️
    Mấy lần thấy truyện này nhưng thấy tít hiện thực hướng mà k dám đọc. Qua nay quyết định nhảy hố. Trời ơi đọc xong mà thấy tại sao mình lại bỏ lỡ một truyện hay như này.
    Yêu a Vũ và anh Lỗi quá đi.
    Cảm ơn này đã dịch truyện ❤️❤️❤️🌸🌸🌸

    Like

  8. youngielin363 07/06/2018 at 01:09 Reply

    A hí hí ~ có chục lời muốn nhắn gửi (●´з`)♥
    Tui đến vs bộ này quá muộn rồi (╥﹏╥) trễ 4 năm so vs NaNa edit , như 4 năm mòn mỏi của anh Vũ vậy !!!! Không được cùng cmt đoán kết cục vs mng (╥﹏╥) muộn màng cmt động viên Nana (╥﹏╥)
    Lần đầu thấy tên “Kim bài đả thủ” là trong phần cmt đam hay . Vốn dĩ biết đam này rất nổi , chính vì nổi nên càng lười đọc . Gu của tui rất lạ , bộ nào càng nổi lại càng sợ nó theo hướng thị trường hóa , là kiểu tình cảm như 3 ngàn 1 cân ấy ! Thế nào ngờ ( ko nhớ nữa ~ ) tui đã bấm vào link nhà Na và đọc được tag HIỆN THỰC HƯỚNG ! MẸ CHA ƠI ~ đúng gu yêu thích rồi , tui quan niệm cs tàn nhẫn lắm nên truyện mang hht sẽ ngược rất đau , rất thốn cho mà xem !!! Và đọc xong càng thấu hiểu tại sao bộ này lại nổi  ( ≧ ε ≦ ) 
    Đọc truyện thật sự ấn tượng bởi 2 nv chính , bởi tính cách , tình yêu và lòng trượng nghĩa của họ. Tình cảm của họ , ko đơn thuần là tình yêu , đó còn có cả tình anh em xương máu . Thật đúng như phần Văn án , đây chính là tình nghĩa anh em , là tình yêu giữa những đàn ông!!! Thật sự không biết làm sao để diễn tả hết cảm xúc vs bộ truyện này ლ(¯ロ¯ლ). Có lẽ vì thế chúng ta thường hoài niệm về quá khứ tươi đẹp , nên tui vô cùng xúc động khi đọc đc KBĐT , thấy được tình cảm thiên tàn địa tẫn của họ chứ ko phải thứ tình cảm phù phiếm của những bộ đam đại trà ngoài kia !!! (๑>◡<๑)
    Anh Vũ đúng thật rất đàn ông ! Chuẩn nam tử hán ! Dương Lỗi là một người đáng khâm phục, từ thời còn bồng bột xốc nổi đến khi thấu đáo lòng người

    Liked by 2 people

  9. youngielin363 07/06/2018 at 01:38 Reply

    Ahuhu người ta còn lời muốn nói mà sợ dài quá bị cắt nên post kia trước (╥﹏╥), phần này là tâm tình dành cho đại thần Phao và NaNa!
    Ahuhu Phao Phao đại nhân không biết là tự xây dựng cốt truyện mà viết thành hay là người nghe kể lại câu chuyện năm đó , về huyền thoại những năm90. Truyện sao lại chân thực đến vậy !!!Σ( ° △ °|||) SAO LẠI CÓ CẢM GIÁC ĐÂY LÀ TỰ TRUYỆN THUẬT LẠI VẬYΣ( ° △ °|||) Còn chưa nói đến tuyến nhân vật nữ đc xây dựng thật tinh tế mà không hề thừa thãi ,không đáng ghét ,không não tàn tí nào !!! Còn đám anh em , đại ca nghĩa khí kia nữa (▰˘◡˘▰)  . Thật sự phục Phao đại thần sát đất !!!! Đây là bộ truyện ko thể nói rõ được , phải tự đọc tự cảm nhận thôi ~ đôi lúc ngôn từ cũng trở nên bất lực ~ (╯▽╰)

    Còn NaNa ?╭(╯ε╰)╮ ( ≧ ε ≦ ) (●´з`)♥ *ko khống chế nổi xúc động* thật sự là Na edit quá có tâm !!! Từng chương đều được trau chuốt kĩ lưỡng ,còn có cả hình minh họa cho những từ Hán Việt khó hiểu , những chương có đoạn nhạc còn được dẫn link, có thêm tiếng nhạc du dương càng giúp tui hiểu rõ hơn nỗi lòng nhân vật ( anh Vũ à 😭 ) , nước mắt cũng chảy thành sông rồi ! Qua đó , càng thấy được là Na đã bỏ tâm huyết cho bộ này rất nhiều  (づ ‾‾ ³ ‾‾ ) , thật lòng cảm ơn Na nhiều lắm !!! Cảm ơn Na chuyển ngữ một tác phẩm hay như vạiiiii , giúp mọi người lọt hố “Kim bài đả thủ” nhiều hơn =)))))))
    Thân là một reader ( hay đọc chùa ) cảm thấy vô cùng cảm động, muốn ôm hôn Na ngàn lần (づ ‾‾ ³ ‾‾ ) ❤ yêu thương để đâu cho hết!

    Liked by 1 person

    • Nana 07/06/2018 at 22:40 Reply

      À, thật ra chị tác giả có tham khảo bối cảnh tự truyện của 1 ông xã hội đen thập niên 90 thật nha, chắc vì vậy nên bối cảnh có cảm giác chân thực hơn ^^

      Bộ này có thể nói là bộ tâm huyết nhất của tui luôn đó, vì thế đến giờ nó vẫn đứng top 1 lòng tui, anh Phòng Vũ mãi mãi là anh công tuyệt vời nhất trong lòng tui!!

      Liked by 1 person

      • youngielin363 08/06/2018 at 01:35 Reply

        Đúng vậyyyyy !!! Anh ấy không chỉ là anh công tuyệt vời nhất, đàn ông nhất còn là hình mẫu lý tưởng của tuii ( trách nhiệm , nghĩa khí , dịu dàng , trầm ổn …. ahuhu thích chết mất ❤ )

        Liked by 1 person

  10. Lang Lép 08/06/2018 at 14:02 Reply

    Cảm ơn chủ nhà đã edit, mình rất thích những bộ kiểu nó chân thật nhue này đọc mà kiểu thấy cuộc đời nó ý nghĩa hơn hẳn ý. Yêu hai đứa lắm, ngoài hai đứa ra thì nhân vật nào cũng để lại cho mình những tư vị riêng. Hai đứa đã trải qua biết bao nhiều khó khăn để đến được với nhau huhu bao giờ tôi mới tìm được một tình yêu mà khiến tôi có thể giao cho người đó cả tính mạng của mình như em Lỗi đây, đọc xong điều mà tôi muốn khen nhất của bộ này là H quá ngon ý=))))) anh Vũ quả là người đàn ông gân guốc và sung sức hahahha=))))))) thấy hai người hạnh phúc bên nhau như này tôi cũng rớt nước mắt ~(*+﹏+*)~ Tóm lại bộ này hay vcl=)))))

    Liked by 1 person

    • Nana 08/06/2018 at 14:26 Reply

      Cảm ơn đã dành tình cảm cho hai ảnh 😘😘😘

      Like

  11. Chaser 10/06/2018 at 14:10 Reply

    Cảm ơn bạn đã edit bộ này, còn chú thích kỹ và có minh hoa nữa, thiệt phục bạn quá. Nói thiệt mình thấy bộ này là hiện thực hiện nên mới bấm vô, chứ nhiều bộ hường phấn sến súa quá không thích. Mà công nhận truyện này hay, chỉ có mỗi việc hai anh chưa công bố nên là vẫn còn hơi khúc mắc, không biết bên pn có nói gì không.
    P/s. Mình xuống cmt thấy từ đời nào rồi, chắc h chỉ có mình mình tự kì quá ._.

    Liked by 1 person

    • Nana 10/06/2018 at 14:27 Reply

      Ừm là thế này, mình cảm thấy có công khai hay không cũng không phải vấn đề lớn ảnh hưởng đến tình cảm hai người, miễn sao họ yêu nhau và hạnh phúc bên nhau là đc, đâu cần thiết phải công bố cho thiên hạ biết, vì vậy ko cần phải để ý vấn đề đó quá đâu, nếu bạn thích hiện thực thì bạn cũng biết nếu công khai sẽ có ảnh hưởng thế nào mà, bối cảnh truyện cũng chỉ mới hơn năm 2000 thôi 😌

      Like

  12. camtucofer 13/07/2018 at 12:07 Reply

    Đọc truyện này lần đầu vào năm 2015, lúc đó mình đọc bản tiếng Trung để luyện khả năng ngoại ngữ, từ lúc đó mình đã nhận định đây là bộ đam mỹ hay nhất mà mình từng đọc, và tới giờ thật sự vẫn chưa tìm được bộ nào hay hơn.
    Một ngày tình cờ muốn đọc lại bộ này, nhưng sách để lung tung tìm ko ra, thế là lên mạng tìm, và tìm được tới nhà bạn. Sau khi đọc hết thì thực sự mình thấy bạn làm còn hay hơn cả bản gốc mình đọc, có lẽ vì là người Việt nên cảm thấy vậy 😂 thực sự từng câu văn cho thấy bạn đã rất tâm huyết với nó. Nhất là phần xưng hô, đọc bản tiếng Trung chỉ có ni với wo nên không nhiều sắc thái tình cảm được như tiếng Việt mình. Cho nên truyện hoàn chỉnh và để lại ấn tượng sâu sắc như vậy nhờ một phần công rất lớn của bạn. Cám ơn bạn nhé.
    Mỗi lần đọc xong truyện này mình thường bị ngẩn ngơ mất tầm vài ngày sau đó, kiểu thường ngồi ngẩn ra hồi tưởng lại mấy đoạn trong truyện, như một con điên. Truyện này là truyện duy nhất HE mà vẫn khiến mình suy nghĩ nhiều như vậy, bình thường chỉ suy nghĩ về SE. Cách mà Phòng Vũ hi sinh cho Dương Lỗi thực sự cảm động và ám ảnh, khiến mỗi lần mình suy nghĩ tới đều muốn rơi nước mắt.
    Cũng chỉ biết nói vậy thôi vì thực sự cảm xúc dành cho nó là quá nhiều nhưng chẳng biết phải viết ra như thế nào.

    Liked by 2 people

    • Nana 13/07/2018 at 16:23 Reply

      Cảm ơn comment của bạn rất nhiều, mình cũng yêu thương Vũ Lỗi vô cùng nên cũng muốn cố hết sức đưa đến bản dịch hoàn chỉnh dù có lẽ vẫn chưa chuẩn lắm đâu XD Kim bài đả thủ cũng luôn là đam mỹ hay nhất đối với mình và là bộ đam mà mình tâm huyết nhất ❤️

      Like

  13. Hồn Nhiên Thiên Thành 09/08/2018 at 22:06 Reply

    Thật ra bạn Vũ may mắn lắm mới gặp bạn Lỗi, không thì đã trở thành tội phạm truy nã trốn chui trốn nhủi muốn lập gia đình cũng phải lo trước lo sau hoặc bị bắt được thì cũng là tử hình, nào có ở tù chỉ 7 năm nhẹ nhàng rồi sau đó còn hạnh phúc với người mình yêu như vậy được.

    Chính bạn Vũ cũng nói mình ở tù 7 năm là đúng tội, ra tù cũng nhẹ lòng và đường đường chính chính quang minh chính đại hơn, cha bạn Lỗi cũng đâu vì mối quan hệ giữa Lỗi và Vũ mà tức điên lên chồng thêm tội cho bạn Vũ mấy chục năm để bỏ ghét hả giận đâu, nếu căng hơn nữa là khiến bạn Vũ bị xử bắn luôn, nào có nhẹ nhàng tăng thêm 4 năm tù như vậy. Cha bạn Lỗi nhân từ nương tay như vậy là vì ai? Mọi người tự hiểu.

    Liked by 1 person

    • Nana 11/08/2018 at 17:22 Reply

      Haiz nói vậy là bạn nhìn nhận sai lầm rồi, tăng thêm 4 năm sao lại là “nhẹ nhàng”? Ba Lỗi nhân từ nương tay hay là thất hứa gạt người? Hứa hẹn với con cho đã rồi lật mặt, chỉ nghĩ cho danh dự và cảm xúc của mình chứ không nghĩ đến cảm xúc của Lỗi, mình gọi đó là ích kỷ, dù ông có làm thế vì thương Lỗi đi chăng nữa. Phòng Vũ chưa giết người, cùng lắm chỉ có 7 năm tù thôi, ba Lỗi mà gán cho ảnh thêm chục năm và bắt xử bắn thì mới là lạm quyền vô đạo đức ấy chứ sao bạn lại biện minh cho việc ba Lỗi bắt Phòng Vũ ngồi tù thêm 4 năm là “nhân từ nương tay”???

      Like

  14. Christian Alex 21/08/2018 at 14:21 Reply

    Trơi ơi truyện hay lắm đáng yêu dữ lắm luôn c ơii.
    Phòng Vũ × Dương Lỗi chắc chắn là cường- cường số 1 trong lòng mình luôn. Mình đọc không nhiều nhưng chắc chắn Kim bài đả thủ để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mình từ trước đến nay.
    Cảm ơn c vì đã edit 1 bộ truyện hay và ý nghĩa như vậy. Mình ấn tượng với hắc bang thập niên 90 lắm. Thực sự cảm ơn c rất nhiều. Yêu lắm cơ.
    Chúc c ngày nào cũng thật tốt lành nhé….

    Liked by 1 person

  15. Phan Lin 25/11/2019 at 02:39 Reply

    Tui lại đọc lại. Mò mẫm đọc mãi thôi

    Like

  16. Sanko Wu 05/01/2020 at 23:50 Reply

    Tui đọc bản Beta nên rất mượt mà. Thiệt ra hiện thực hướng lại là cái tui tìm kiếm, nhưng HE ít lắm. Năm 2020 rồi, mà tui vẫn mò ra Top 100 đam mỹ hay để luyện dần. Bộ này cũng nằm trong đấy. Xem review thì có thể thấy hay nhưng ko hay bằng tự cảm nhận từng chương truyện một.
    Nói chung tui rất ngưỡng mộ cp dù loạn lạc đến đâu vẫn cố gắng tìm được nhau, cố gắng bảo vệ và tin tưởng nhau như thế. Cảm ơn editor, cảm ơn tác giả. Tác phẩm hay lắm ak ❤️

    Liked by 2 people

  17. startonu 16/02/2020 at 00:00 Reply

    Bao nhiêu năm rồi nhỉ, vẫn ở đây và đọc lại lần thứ bao nhiêu không nhớ. Nước mắt vẫn chảy. Quá may mắn vì đọc được truyện hay thế này. Cám ơn mọi người vi tất cả. Sẽ còn đọc lại.

    Like

  18. hakeemzxc 20/07/2020 at 17:48 Reply

    Đã đọc từ 2-3 năm trước nhưng giờ năm 2020 vẫn quay về đọc lại nè. Cảm xúc vẫn như thuở ban đầu đọc truyện. Vẫn chưa có bộ truyện nào chiếm phân lượng hoàn toàn trong lòng tui như bộ này. (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ

    Liked by 1 person

  19. startonu 17/12/2020 at 11:29 Reply

    Cám ơn nàng Nana nhiều nha, đã làm bộ này. Nghĩ tới nhà Ám Dạ Cung nghĩ tới Kim Bài Đả Thủ, thành thương hiện luôn rồi.

    Like

  20. startonu 17/10/2023 at 10:08 Reply

    Tuyệt vời.

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫