NLKT – Chương 15 ~ Q4

Chương 15: Bí văn kinh thiên

 

“Ta có thể hỗ trợ cái gì?”

 

“Ngươi nói Huyễn?”

 

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, một đạo trong sáng mang theo ngoan liệt, một đạo mát lạnh mang theo ôn hòa, nhưng cũng có chút nghi ngờ cùng kinh ngạc.

 

Ánh mắt Nguyệt Lạc cùng Hiên Viên Khuynh Thế đồng thời nhìn về phía Ngân Huyễn, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Tên kia có chút bất hảo luôn luôn là kích động lên sẽ lay động chỉ bạc của mình, nhưng lúc này, hắn bị tiểu thú giữ ở trong móng vuốt, lo lắng đến động tác của mình sẽ đánh thức tiểu thú, vì vậy vẻn vẹn là phát ra gai bạc nhàn nhạt, rất là an tĩnh.

 

Thành thật mà nói, Nguyệt Lạc còn chưa từng thấy qua bộ dáng Ngân Huyễn trừ đối với mình lại thân mật sủng nịch với sự vật khác như vậy. Tên này, thật giống như rất thích tiểu thú, hơn nữa, mấu chốt chính là, nó có thể nghe hiểu tiểu thú nói chuyện.

 

Ngân Huyễn cùng Nguyệt Lạc có khế ước, tự nhiên có thể cảm nhận được ý nghĩ của Nguyệt Lạc, cộng thêm bị ánh mắt người nào đó gắt gao nhìn thẳng, nghĩ không đi để ý hiển nhiên cũng là không thể nào . Nhưng là, ai, nó cũng không biết vì sao a!

 

Anh mắt Hiên Viên Khuynh Thế bắn về phía lão nhân, đáp lại hắn chính là một đôi con ngươi bằng phẳng mà cơ trí, thanh minh không có một tia tạp chất.

 

Về phần đám người Lang Nghị, hiển nhiên lại một lần nữa bị khiếp sợ đến. Mới vừa, Thụ Thần đại nhân là nhìn chỉ bạc này nói, nói cách khác chỉ bạc này có thể cứu tiểu tử. Lại nữa, mới vừa cùng Nguyệt Lạc đồng thời lên tiếng giống như là chỉ bạc kia đi?!

 

Chỉ bạc này, cùng tiểu thú, Đại Hùng chơi, không ngừng biến hóa bộ dáng, bọn họ còn tưởng rằng là Nguyệt Lạc khống chế . Mặc dù cảm thấy thần kỳ, nhưng cũng cảm thấy không có gì lớn .

 

Nhưng là, một vũ khí, làm sao có thể sẽ có ý thức? Lại có thể nói tiếng người? Đây quả thực so sánh với thực vật tu luyện thành người còn muốn bất khả tư nghị, quả thực là không cách nào tin tưởng.

 

Mấy người chỉ cảm thấy mọi chuyện ngày hôm nay thật giống như vượt qua thường thức của bọn họ, Tuyết Nguyệt Cửu điện hạ đến tột cùng là ai a?

 

Cho dù trong lòng nghi ngờ, bất quá đám người Lang Nghị cũng biết ý sẽ không hỏi nhiều, liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong lòng hạ một quyết định.

 

Lão nhân nhìn ánh mắt đám đông ở trong mắt, vuốt vuốt râu bạc, đang chuẩn bị giải thích.

 

Đang lúc này, một thanh âm thật thà vang lên, mang theo dày đặc bất mãn, “A, thì ra là khi đó chính là ngươi nói chuyện, hừ, ngươi cũng không nói cho ta biết. Dầu gì ta cùng tiểu tử vẫn cùng ngươi chơi lâu như vậy, tên lường gạt.”

 

Không nghi ngờ chút nào, hiển nhiên là tiếng Đại Hùng. Giờ phút này, Đại Hùng lúc trước đi vào liền biến thành hình người đang mở to ánh mắt nhìn chằm chằm Ngân Huyễn.

 

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng Đại Hùng. Chạm đến con ngươi phiêu miểu như sương của Nguyệt Lạc, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô song, con động vật da này này lại rũ đầu xuống, gãi gãi đầu, co quắp ngược ngùng đỏ mặt.

 

Hiên Viên Khuynh Thế liếc nhìn Đại Hùng, lại quay đầu nhìn về phía bảo bối Cửu nhi của mình, đưa tay đem y kéo vào trong ngực, có chút bất đắc dĩ cười yếu ớt, cảm thán mị lực hài tử này thật là lớn. May là chiếc ghế này coi như không nhỏ, nếu không hai người nhất định sẽ phải chen chúc.

 

Lão nhân cùng đám người Lang Nghị, Hoa Duyên nhìn khuôn mặt ngăm đen thành thật của Đại Hùng xuất hiện màu đỏ, nhất trí quay đầu nhìn về phía Nguyệt Lạc vẻ mặt lạnh nhạt không có sóng, cả người tản mát ra một loại trong trẻo lạnh lùng ôn hòa lại dẫn mạt xinh đẹp không tự biết, đồng thời lắc đầu.

 

Hoa Duyên không khỏi nghĩ đến, Nguyệt Lạc mới nhìn thật là mỹ đến không gì sánh được, nhưng không dễ thân cận, nhưng tiếp xúc qua sau, mới vừa phát hiện, cái loại khí chất mát lạnh lại mang ôn hòa, đủ để khiến bất luận kẻ nào mê muội.

 

Về phần Ngân Huyễn nhân vật chính trong lời nói của Đại Hùng, không thể tự mình co quắp thân thể, im lặng đến hoàn toàn. Cái gì gọi là tên lường gạt?

 

“Khụ khụ, tốt lắm, nói chính sự.” Thụ Thần lão nhân, Hồng hắng giọng một cái, đem hồn chúng nhân kéo về, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn thận trọng nhìn về phía Nguyệt Lạc.

 

Nguyệt Lạc thần sắc có chút vô tội nhìn lướt qua mọi người, nhìn về phía phụ hoàng y, nắm tay nam nhân. Vẻ mặt thích ý ngồi ở trên đùi phụ hoàng y, so sánh với ngồi trên chiếc ghế kia thoải mái nhiều, sớm biết vậy liền để cho phụ hoàng ôm rồi, ôi thật tổn thất nha.

 

Nhìn tiểu thú ngủ đến ngọt ngào, nhìn nhìn lại Ngân Huyễn bị túm chặt, sắc mặt Nguyệt Lạc cũng là nghiêm túc lên, “Ngươi nói rõ ràng, đây tột cùng là chuyện gì? Chuyện tiểu tử là thế nào? Huyễn lại giúp tiểu tử như thế nào?”

 

Lão nhân kéo ra khóe miệng, đối với Nguyệt Lạc”Ngươi” a”Ngươi” Gọi mình hiển nhiên rất là buồn bực.

 

Sờ sờ đầu tiểu thú, lão nhân cúi đầu nhìn tiểu thú, giống như là đang trầm tư cái gì. Trên người của hắn, tràn ngập một cỗ hơi thở ưu thương, ánh mắt mơ hồ, giống như là xuyên qua thời không trở lại quá khứ, thấy được cảnh tượng khi đó, thanh âm già nua giờ phút này lộ ra vẻ rất là trầm thấp cùng bi thương không hiểu, “Trong thân thể hài tử này, có một nửa thần thức của Ngân Huyễn.”

 

Nguyệt Lạc sửng sốt, Hiên Viên Khuynh Thế cũng là sắc mặt khẽ nhúc nhích, ánh mắt chạy ở trên tiểu thú cùng Ngân Huyễn, lóe ra không thể tin.

 

Đám người Lang Nghị Hoa Duyên cau mày, trong thần sắc tất cả đều giống như là đang nghe Thiên Thư không biết làm sao.

 

Mà Ngân huyễn, giờ phút này kinh ngạc nhất chính là nó. Trong lòng giật mình một cái, nhất thời chỉ bạc co rút lại không ngừng, nhắm trúng tiểu tử bất mãn càng thêm bắt lấy nó thật chặt, thì thầm trong miệng: “Khả niết khả niết ••••••”

 

Lão nhân đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, cũng không có để ý mọi người, nói tiếp: “Tất cả đều phải nói từ Lôi Thiên Cực Nhận đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cũng chính là một vạn năm trước, ••••••”

 

Một vạn năm trước, khi đó, chính là gặp được Thụy Thú đời trước đang hấp hối.

 

Một ngày nào đó, một đạo hoa quang màu đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp xuyên thấu vào trong thân Cổ Thần Mộc, đó chính là Lôi Thiên Cực Nhận.

 

Lôi Thiên Cực Nhận là Diệt Thế Chi Quân sở hữu, là Luân Hồi tặng cho. Diệt Thế thẳng suốt mang theo trên người, bất quá lại vẫn chưa từng dùng qua. Cho đến bị hai người Mạc Tốn cùng Xi Hành thiết kế, mới lần đầu tiên sử dụng, nhưng lại thất lạc nó.

 

Hồng cùng Nguyệt Lạc từng là quân tử chi giao, tuổi của hắn so với trên phiến đại lục này cũng là không ít bao nhiêu, tự nhiên biết không ít chuyện.

 

Lôi Thiên Cực Nhận có thể nói là giống Ngân Huyễn, cũng có Tịch Diệt cùng Luân Hồi Lực. Ngay cả bị đánh rơi xuống, khí thân khí linh cũng bị thương không nhỏ, bất quá, toàn thân lượn lờ hai cỗ năng lượng cũng là không phải là người bình thường có thể thừa nhận.

 

Vì vậy, Hồng không muốn Ma Thú Chi Sâm bị liên lụy, liền đem Lôi Thiên Cực Nhận thu vào trong không gian của mình.

 

Sau đó bất quá chốc lát thời gian, hắn liền cảm thấy Thiên Địa đều ở run rẩy, bầu trời bao la xanh thẳm bị hắc ám bao phủ, hắc ám vô biên vô hạn. Bị đè nén, run sợ, thâm trầm, sợ hãi, tuyệt vọng ••••••

 

Đây là một tràng hạo kiếp tận thế, là Diệt Thế Chi Quân vì Luân Hồi Chi Thần rơi xuống mà hạ Thiên Phạt.

 

Như thế đồng thời, một cỗ thần lực ngập trời mênh mông cuồn cuộn xuống, có thể có mạnh mẽ vượt qua lực lượng thần lực như vậy, thế nhân chỉ có một người, chính là Thần Hoàng Mạc Tốn. Cuồng nhiệt của hắn đối với Diệt Thế Chi Quân đã sớm tới một bước, Lôi Thiên Cực Nhận thuộc về Diệt Thế Chi Quân, tự nhiên hắn sẽ không để cho vật kia rơi vào trong tay bất luận kẻ nào.

 

Chân thân của hắn ở Minh giới, lại tới đây tự nhiên là phân thần của hắn. Nhưng ngay cả là phân thần, trên phiến đại lục này như cũ không người nào có thể ngăn cản. Hắn uy hiếp Hồng, nếu không giao ra Lôi Thiên Cực Nhận liền muốn huyết tẩy Ma Thú Chi Sâm.

 

Hồng tự nhiên là chẳng biết tại sao Mạc Tốn chấp nhất với Lôi Thiên Cực Nhận như vậy, nhưng hắn không thích người này, hơn nữa, trực giác vật này cùng Nguyệt Lạc có liên hệ rất lớn, dĩ nhiên không muốn giao ra đây.

 

Tôn nghiêm của Thần Hoàng há có thể cho người khác khiêu khích, vì vậy Mạc Tốn nổi giận, theo tay vung lên liền thu gặt vô số sinh mệnh ma thú.

 

Song, Hồng chính là bạn sinh thụ của Thụy Thú, căn bản là không có một tia năng lượng chiến đấu, vì vậy hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhưng không một chút biện pháp.

 

Thụ Thú là ma thú chán ghét máu tanh cùng giết chóc, yêu thích hòa bình cùng an tĩnh.

 

Mạc Tốn làm như vậy, tự nhiên là chọc giận nó.

 

Thần quang bảy màu lượn lờ, Thụy Thú, là ma thú được Thiên Địa yêu thích. Trừ mang đến điềm lành hòa bình, đồng dạng có năng lực hủy diệt cực kỳ cường đại. Đả thương phân thần của Mạc Tốn, nhưng nó vốn là hấp hối, tự nhiên cũng không chống đỡ được nữa.

 

Mà Thụy Thú tiêu vong, tự nhiên đại biểu Thụy Thú đời sau giáng sinh. Chẳng qua là, bởi vì Thụy Thú đời trước trước khi chết, tiêu hao lực lượng cường đại, hơn nữa, còn bị một đạo Tịch Diệt Lôi Điện lực bổ trúng. Vì vậy, tiểu tử vừa ra đời chính là vốn sinh ra đã kém cỏi, linh hồn suy yếu không chịu nổi, thiếu chút nữa trở thành tử thai.

 

Đúng lúc đó, Lôi Điện màu đen vô cùng vô tận mênh mông cuồn cuộn bổ xuống, cả không gian đều ở run rẩy, phá thành mảnh nhỏ, thê thảm không nỡ nhìn. Tất cả cường giả Thần giai, đều bị hủy diệt ở dưới lôi phạt, phân thần của Mạc Tốn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Trước lúc Mạc Tốn tiêu tán, liền dùng thần lực đem Cổ Thần Mộc phong ấn, cũng là tương đương phong ấn Lôi Thiên Cực Nhận.

 

May là, lần này, kèm theo Lôi Điện tàn sát bừa bãi, một đạo đỏ sậm nhỏ bé yếu ớt đan xen năng lượng trong suốt đen như mực giáng xuống, giống như là linh hồn ánh sáng Hơn nữa, thật vừa đúng lúc rơi vào trong trứng Thụy Thú.

 

Thụy Thú mặc dù thiên phú dị bẩm, cũng không cách nào tiếp nhận được hai cỗ năng lượng siêu trần này. Bản năng, hai đạo linh hồn liền bắt đầu giao hòa, giao hòa rất chậm chạp, vì vậy, bọn họ cũng lâm vào trong lúc ngủ say. Mong đợi giao hòa xong, hút chân năng lượng, tỉnh lại lần nữa.

 

Đó chính là linh thức của Ngân Huyễn, ban đầu nó theo Nguyệt Lạc cùng nhau luân hồi, lưu lại nửa hồn trên phiến đại lục này chờ đợi. Chẳng qua là, nó không nghĩ tới, nửa hồn của nó lại cùng hồn phách dị thú dung hợp, biến thành tiểu tử hôm nay.

 

Mà tiểu tử ngủ một cái, chính là một vạn năm.

 

Mười hai năm trước, cảm nhận được hơi thở Nguyệt Lạc cùng Ngân Huyễn đi tới phiến đại lục này, bị chấn động, dám vận dụng tất cả năng lượng bản năng xông phá kết giới muốn giáng sinh, nếu không phải Hồng rót vào lực lượng cuối cùng, Thụy Thú có lẽ liền muốn tuyệt tích hậu thế rồi.

 

Bởi vì vốn sinh ra đã kém cỏi, lực lượng linh hồn suy yếu, sinh mệnh lực của tiểu tử vốn là nhỏ yếu, nếu không phải cùng một lửa linh thức của Ngân Huyễn dung hòa, Thụy Thú căn bản không cách nào xuất thế. Hơn nữa, bởi vì Nguyệt Lạc, lại không thu nạp đến đầy đủ năng lượng đã phá xác ra, mặc dù mới ra đời rồi, nhưng sinh mệnh lực của tiểu tử lại càng yếu đi.

 

Mà bởi vì Luân Hồi Lực cùng Tịch Diệt Lực hai cỗ năng lượng ngạo thiên, ngay cả Ngân Huyễn cũng không thuần túy không sắc bén, nhưng đồng dạng là không cách nào tồn tại ở trong cơ thể bất cứ sinh vật nào ở thế gian, vì vậy, Thụ Thú lực trong cơ thể tiểu tử đều bị áp chế.

 

Tiểu tử không cách nào vận dụng năng lượng Thụy Thú trong cơ thể mình, cũng vô pháp thuận lợi tu luyện, cũng là không thể đề cao năng lượng sinh mệnh của mình, chỉ có thể giống như một động vật nhỏ, chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi.

 

Như Hoa Duyên, trong cơ thể hắn cũng có Luân Hồi Lực, giọt năng lượng này chính là cho hắn sinh ra ý thức.

 

Vì vậy, hôm nay liền cần Ngân Huyễn, lấy nó cùng một nửa linh thức ở trong cơ thể tiểu tử cảm ứng, đem năng lượng tràn ngập ở trong cơ thể tiểu tử lấy về, nhưng là, lại không thể đem một nửa linh thức hút đi.

 

Cũng chính là, Ngân Huyễn phải vứt bỏ một lửa linh thức kia. Mà vứt bỏ một nửa, Ngân Huyễn liền chỉ là Ngân Huyễn, cùng không trở về như trước.

 

Hiên Viên Khuynh thế trầm lặng, tay ôm Nguyệt Lạc khẽ siết chặt, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nhấc lên gợn sóng vạn trượng. Ngay cả hôm nay Hiên Viên Khuynh Thế đã không còn là Diệt Thế Chi Quân đem thế đạo công lý, liêm chính hình phạt, nhưng như cũ có chút không cách nào quên được.

 

Nguyệt Lạc đưa tay phủ ở trên tay Hiên Viên Khuynh thế, đẩy ra, sau đó mười ngón tay đan xen, mặt mày tinh nhã ôn nhuận, nhu hòa mà lưu luyến.

 

Phụ hoàng, vô luận chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt.

 

Tagged:

One thought on “NLKT – Chương 15 ~ Q4

  1. […] | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | […]

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫