HNTC – Chương 39 ~ Q1

Chương 39: Tạm thời theo ngươi (1)

Ăn xong thức ăn mỹ vị, Bất Kinh cùng Tinh Nguyệt Thương Lan trở lại gian phòng của Bất Kinh, bốn hộ vệ cũng lục tục trở lại báo cáo tiến triển —— lời đồn đã truyền khắp cả Bách Yêu thành.

Bất Kỉnh rất hài lòng.

Tốc độ của Phi Toa rất nhanh, không tới nửa canh giờ liền trở lại, trên chân buộc một cái túi càn khôn.

“Bất Kinh, tất cả đồ đều ở trong túi càn khôn.”

Bất Kinh không khỏi thầm khen Phi Toa làm việc hiệu suất cao, nhưng là y không thể nào ngay mặt khích lệ nó . Nếu không, cái đuôi của nó nhất định sẽ nhếch lên .

“Phi Toa, cực khổ.” Y không chút nào keo kiệt cho Phi Toa một ánh mắt ôn nhu, cười híp mắt sờ sờ cái đầu nhỏ tối đen như mực của nó vài vòng. Đầu nhỏ của nó sờ lên thật thoải mái , thô sáp , lại có chút thịt  thịt , mềm nhũn  .

Phi Toa hưởng thụ híp mắt.

“Ha hả, không khổ cực. Thật thoải mái nha.”

Tinh Nguyệt Thương Lan nhìn mạt cười trên mặt Bất Kinh, trong lòng cũng không thoải mái , tay khoác lên hông Bất Kinh chặt lại, giọng nói trầm lại, nhưng vẫn mang theo nụ cười mị hoặc nhẹ nói: “Để cho bản công tử biết một chút, cái gì là bảo vật.”

Bất Kinh không thoải mái động động, tay bên hông tựa hồ là nhận thấy được, hơi chút nới lỏng.

“Như thế nào? Có cảm thấy bản công tử rất chăm sóc hay không?” Tinh Nguyệt Thương Lan thấy vẻ mặt y buông lỏng, biết được y không có khó chịu, tiến tới bên tai y trêu chọc.

Chăm sóc cái rắm! Tạm thời theo ngươi, trên đại hội thi châu, ngươi chờ cho bản công tử! Trong lòng Bất Kinh oán thầm , trên mặt treo nụ cười không chê vào đâu được: “Trước xem một chút những bảo vật này.”

“Được.” Tinh Nguyệt Thương Lan nhìn ánh mắt của y, liền biết trong lòng y khẳng định không có lời tốt, cũng không chọc phá, hồi cười một tiếng.

Bất Kinh hướng Tiểu Tung ý bảo, Tiểu Tung cởi túi càn khôn trên chân Phi Toa xuống, lấy ra bảo vật bên trong, nhất nhất đặt lên bàn. Ba hộ vệ khác cũng cảm thấy hứng thú bu lại.

Bảo vật thứ nhất —— dạ minh châu.

Hai mắt Bất Kinh tỏa sáng. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dạ minh châu. Cho dù y không hiểu châu báu, nhưng cũng có thể nhìn ra châu này cũng không phải là tục vật. Cả viên dạ minh châu là màu lam nhạt,  theo y nhìn ra,  đường kính ít nhất là 4. 50cm, sức nặng có ít nhất 150g. Bất Kinh tân kỳ lấy tay che nến, nhất thời cả phòng sáng lên, có người từng nói dạ minh châu “Ban ngày nhìn tới như sao,  đêm nhìn như trăng” , quả thật không giả.

Thứ tốt, này nếu lấy về bán, có thể bán không ít tiền đi. Cho dù không bán, đặt ở trong nhà làm trang sức cũng tương đối cao nhã. Bất Kinh thầm nghĩ.

Lúc này Bất Kinh tựa hồ tin mình nhất định có trở lại Địa Cầu thế kỷ 21.

“Phi Toa, dạ minh châu này là của vị sư phụ nào?” y thuận miệng hỏi.

“Là Tả Thần Hộ đại nhân.”

“Nguyên lai là Nhị sư phụ .” Bất Kinh chẹp một tiếng, cầm lấy dạ minh châu lật lật nhìn.

“Rất thích?” Tinh Nguyệt Thương Lan nhìn bộ dáng y yêu thích không buông tay, buồn cười hỏi.

Bất Kinh dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc liếc Tinh Nguyệt Thương Lan: “Dĩ nhiên, đồ xinh đẹp như vậy ai không thích.”

Tinh Nguyệt Thương Lan nhàn nhạt nói: “Vậy thì tự mình lưu lại.”

“Quả thật có ý định này. Này dù sao cũng là đại hội thi châu. Lại nói bản thân ta chính là ‘  người thu thập ’, sao có thể đem dạ minh châu lấy ra, đây không phải là mâu thuẫn sao?  Nhị sư phụ hồ đồ.” Bấy Kinh cau mày nói.

Tiểu Thiên nói: “Vậy làm sao bây giờ? Cứ như vậy liền ít đi một bảo vật.”

Bất Kinh theo bản năng sờ sờ hoàn bội trên cổ. Cường độ lãnh khí bên cạnh nhất thời tăng lớn.

Y vội vàng thả tay xuống, cười khan hai tiếng: “Ha ha, không sao, ít một vật liền ít đi thôi.”

“Bản công tử có thể đưa bảo vật khác cho ngươi.”

“Không, cần.”

Cho y là nữ nhân sao? !

Bất Kinh một chút cũng không cảm kích, cẩn thận đem dạ minh châu bỏ vào trong hộp gấm lại thu vào bên trong túi càn khôn của mình, tiếp theo lấy ra bảo vật thứ hai —— Nhất cái bàn tay vàng.

“Đây là vật gì?” Bất Kinh khinh bỉ liếc một cái,  hỏi  Phi Toa. Ở y xem ra đây chẳng qua chỉ là một đồ dùng vàng ròng chế tạo ra bộ dáng bàn tay, tục không chịu được.

Phi Toa run lên vũ mao, vô tội nói: “Không biết, đây là của Phong Thần đại nhân .”

“Đây là ngón tay vàng, không quản nó chỉ vào vật gì, đều có thể biến đổi thành vàng.” Tinh Nguyệt Thương Lan vừa nói, vừa cầm lấy bàn tay vàng đụng ở chén trà nhỏ trên bàn một cái. Bên trong phòng kim quang chợt lóe, chén trà nhỏ này quả nhiên biến thành chén trà vàng.

Thứ tốt! Lục sư phụ thật đúng là bỏ được !

Bất Kinh liền tranh thủ đem chén trà vứt vào trong túi càn khôn của mình. Lúc trước, y vốn là khinh thường những vật ngoài thân này, nhưng là, nghĩ đến sau này có cơ hội có thể trở về thế kỷ 21, y liền thay đổi chủ ý. Ai ngại có nhiều tiền a.

Tinh Nguyệt Thương Lan nhìn bộ dáng tham tiền của y, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tùy Ý công tử biết được thật nhiều.” Tiểu Hoành sùng bái nói.

Tiểu Thiên hai mắt ứa ra kim quang: “Thần vật tốt như vậy đưa cho yêu loại chẳng phải là quá không có lời rồi?”

“Yên tâm, chờ lấy được tất cả ‘a châu’ , Tôn Đế bệ hạ nhất định sẽ ban thưởng bảo vật trân quý hơn cho ngươi.” Bất Kinh liếc nhìn Tinh Nguyệt Thương Lan,  rất có thâm ý nói.

Tinh Nguyệt Thương Lan bất động thanh sắc tiếp nhận Bất Kinh khiêu khích, đùa giỡn nói: “A, bản công tử tin tưởng, chỉ cần là tiểu tử nghĩ ‘ muốn ’, Tôn Đế nhất định sẽ tùy thời ‘ thưởng, đầy ’ ngươi.”

“Ha ha, công tử nói là sự thật sao?” Tiểu Thiên mừng rỡ tìm không được phương bắc, giống như đã thấy trước mặt mình chất đầy núi vàng núi bạc,  một chút cũng không có phát hiện ba đào mãnh liệt giữa Bất Kinh cùng Tinh Nguyệt Thương Lan.

Bất Kinh chú ý tới ám hiệu hạ lưu trong lời nói của Tinh Nguyệt Thương Lan, sắc mặt trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Già mà không kính.”

Tinh Nguyệt Thương Lan mặt co quắp một chút: “Bản công tử rất già sao?”

Bất Kinh nói thầm: dĩ nhiên không già. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng là người này quả thật rất tuấn tú,  đặt ở hiện đại,  không phải là minh tinh,  cũng là người mẫu. Nhưng là, đây không phải là trọng điểm a a a! Bất Kinh, ngươi thanh tỉnh cho ta! Bây giờ muốn đả kích hắn, không phải là khích lệ hắn!

“Ngài bao nhiêu tuổi rồi?” Bất Kinh ôn nhu hỏi, cố ý tiến tới trước mặt hắn.

“. . . . . . Bốn mươi có năm.” Tinh Nguyệt Thương Lan thuận thế muốn hôn mặt Bất Kinh, lại bị y giả bộ ôn nhu dùng sức đẩy ra.

“Bản công tử mười bốn, là mười, bốn, đùa giỡn một đứa nhỏ mười bốn tuổi ngươi được a!” Được rồi, nói ra những lời này, thật ra y có chút chột dạ  .

“. . . . . .”

Bất Kinh thấy Tinh Nguyệt Thương Lan nói không ra lời, vô cùng đắc ý. Không lường trước, nụ cười trên mặt chưa nở hết, đã bị Tinh Nguyệt Thương Lan một phen ôm vào lòng.

Tinh Nguyệt Thương Lan vẻ mặt bí hiểm cười yếu ớt, cúi đầu nhìn y, môi mỏng khiêu gợi cơ hồ dán lên môi Bất Kinh: “Tiểu tử, ngươi cho rằng bản công tử để ý tuổi sao?”

Ngay cả huyết thống, giới tính cũng không để ý, vẫn thế nào có thể đi để ý tuổi? Huống chi, hắn muốn biến thành thiếu niên hoặc là lão nhân chẳng qua là hơi chút vận chuyển thần lực.

Nụ cười của Bất Kinh cứng tại trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi còn đắc ý đến đỏ rực lúc này lại thành màu trắng đáng thương.

Tagged:

One thought on “HNTC – Chương 39 ~ Q1

  1. […] | 37 | 38 | 39 | 40 | 41 | 42 | 43 | 44 | 45 | […]

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫