NLKT-Chương 22

Edit: Vũ

beta:longphivan

Chương 22: Không rời

Nguyệt Lạc mở to mắt, nhìn đến tầng tầng lớp lớp duy trướng (màn) màu đen thêu hoa văn phức tạp.

Đây là giường ở Kiền Long điện.

Ân? Phụ hoàng đâu?

Như thế nào một người cũng không có?

Giật giật tay, cũng không có cảm giác khó chịu gì, cảm giác thân thể thật phối hợp, đầu cũng thật thanh tỉnh. Loại trạng thái này căn bản là không giống một người ngủ say ba năm.

Mình ngủ bao lâu?

Đột nhiên, thoáng hiện một trận không khí dao động, Nguyệt Lạc quay đầu, ánh vào tầm mắt là người suốt đời làm cho y quyến luyến.

Trên hắc sắc bào được mạ kim long, dung nhan tuấn mỹ, dáng người cao ngất, sau khi nhìn đến y bạc môi không tự giác gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, tuyệt mị thế nhân, khuynh tẫn thiên hạ. Mà trong cặp mắt màu đen ma mị  kia, không còn giống như là đang ngủ không có chút nào tình cảm , lúc này trong mắt kia chứa tư niệm có thể bao phủ mình, cùng với một tia không thể tin vừa cực kì vui vẻ lại vừa lo lắng.

Hài tử ba năm qua vẫn nằm ở trên giường lúc này đã ngồi dậy, cặp mắt mị hoặc thế nhân kia đang yên lặng tràn ngập tình cảm nhìn mình, bên môi gợi lên nụ cười tuyệt mỹ vẫn lan tràn đến trong lòng của hắn, đưa tâm vắng vẻ của hắn trướng đến tràn đầy.

“Phụ hoàng!”

Nguyệt Lạc nhìn Hiên Viên Khuynh Thế, con ngươi mỹ lệ chiết xạ ra quang hoa chói mắt phảng phất có thể thấy phía chân trời nhiều loại hoa nở ra rực rỡ.

Nhanh chóng đem hài tử trên giường ôm vào trong ngực, cảm thụ được chân thật đích thực như vậy. Nhiệt độ của y, thanh âm của y, ánh mắt của y, còn có tay kia gắt gao bắt lấy y phục của mình. Hết thảy hết thảy, đều làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.

Chờ mong ba năm, lúc này, hài tử  thật sự đã tỉnh.

Nhắm mắt lại, ngửi khí tức trên thân Nguyệt Lạc, lẳng lặng ôm y, trong lòng chưa bao giờ có thỏa mãn. Khối kia từ  sau khi hài tử này ngủ say liền thiếu mất, tại thời điểm hài tử kêu phụ hoàng, cũng đã bổ đắc tràn đầy.

Nguyệt Lạc nhìn đến bộ dáng Hiên Viên Khuynh Thế, cũng hiểu, mình nhất định là ngủ thật lâu. Mặc dù ở trong đó mình không có cảm giác gì, giống như một lát sau bình thường.

Bị Hiên Viên Khuynh Thế ôm vào trong ngực, nghe tim đập hữu lực của hắn, ngửi lãnh hương sâu kín kia, Nguyệt Lạc cảm thấy dị thường hạnh phúc.

Ở trong mộng, đã từng thấy được hai bên tử vong, thấy được rõ ràng phụ hoàng cảm tình gì cũng đều không hiểu, nhưng là lại vẫn kiên định theo mình lâm vào luân hồi. Bi thương đau lòng rất nhiều, càng nhiều là cảm động cùng thỏa mãn. Sau khi linh hồn hoàn toàn dung hợp, khôi phục toàn bộ cảm tình của y, cũng minh bạch cảm tình của mình đối với phụ hoàng, như vậy nồng đậm, như vậy chấp nhất, như vậy dứt khoát kiên định. Nguyệt Lạc lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc ấm áp này, loại cảm giác hạnh phúc này cho dù là trong ngủ say cái loại này ấm áp đều không thể bằng được.

Bất quá, luôn luôn ở thời điểm ấm áp này, lại có người tới thò chân , xía vào.

Này , Thực Tạp tên kia còn không đi vào trong điện liền bắt đầu cao giọng gào thét.

“Tiểu điện hạ a! Ngài rốt cuộc tỉnh! Ô ô~~~~ ngài……”

Lời còn chưa nói hết, liền nhìn đến trên giường kia hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, cùng với Hiên Viên Khuynh Thế cặp mắt màu đen sâu thẳm thản nhiên, Thực Tạp buồn bực a!

Ô ô! Mình tại sao luôn xui xẻo như vậy a!

Không thể làm gì khác hơn là cố gắng thu nhỏ lại thân ảnh của mình nhất hướng ngoài cửa thối lui, tuy nói thân hình của hắn đã là đủ nhỏ.

Mà lúc này, lại theo ngoài điện đi vào mấy người.

Hiên Viên Phiêu Vũ mặc y phục tuyết sắc dẫn Hiên Viên Du Liên chậm rãi đi tới, Trữ Trí Dật cùng Bàng Nặc còn mặc triều phục, cũng thản nhiên đi tới.

Mà Lang Vân Lang Phong hòa Lục Hoàn Tử Mạch chỉ có thể chờ ngoài điện, bọn họ cũng không dám tự tiện xông vào tẩm điện của bệ hạ.

Thực Tạp lại vừa vặn đụng vào Hiên Viên Phiêu Vũ.

Thấy người kia đụng vào trong lòng ngực của mình, rõ ràng người đã chừng ba mươi tuổi cũng không có tụ tập ma pháp cùng vũ kỹ gì, nhưng là thoạt nhìn vẫn giống lúc trước nhìn thấy thiếu niên mười bảy mười tám bình thường. Hiên Viên Phiêu Vũ khóe miệng nổi lên mạt cười nhạt, nhãn đồng tuyết sắc tản ra hoa quang không đồng dạng như vậy. Một tay bắt được bả vai Thực Tạp, một tay nâng lên eo thật nhỏ mềm dẻo của y, bí mật ăn đậu hũ.

“Cẩn thận một chút.”

Luôn luôn là thần kinh không ổn định Thực Tạp tổng quản cũng không ý thức được, con lang phía sau hắn đã sớm đối hắn nổi lên dị tâm. Cảm kích nhìn nhìn y, sau đó đầu cũng không dám quay lại rất nhanh chuồn mất.

Nhìn ôm ấp đột nhiên rơi vào khoảng không, Hiên Viên Phiêu Vũ trong nháy mắt có chút mất mát, bất quá, bất quá trong lòng cũng là nổi lên càng thêm tà ác mỉm cười.

Sau đó, không nhìn Hiên Viên Khuynh Thế quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo. Hiên Viên Phiêu Vũ đến gần Nguyệt Lạc, cặp mắt tuyết sắc bắt đầu tản ra óng ánh quang mang.

“Ân, quả nhiên như thế!”

“Cái gì?”

Trong mắt Hiên Viên Phiêu Vũ có hiểu rõ. Ba năm qua, hắn cũng sẽ thường thường đến xem trình độ dung hợp của Nguyệt Lạc, nhưng đều không thể thấy rõ ràng, phi thường mơ hồ. Kỳ thật theo cỗ lực lượng kia sau khi xuất hiện, hắn cũng đã dự liệu đến. Lực lượng cuồn cuộn mà uyên thâm như vậy, cùng cỗ năng lượng màu đen trong cơ thể Hiên Viên Khuynh Thế  kia đồng dạng cường đại đến làm cho lòng người nguyện thần phục. Cỗ lực lượng kia thủ hộ linh hồn của bọn họ, vô luận là linh hồn Hiên Viên Khuynh Thế, vẫn là linh hồn của hài tử này, hắn đều là không thể thăm dò đến.

“Không có chuyện gì! Chẳng qua y và ngươi là một loại, ta không cách nào thăm dò đến linh hồn của y. Bất quá nhìn dáng vẻ của y, nhất định là không có vấn đề gì.”

“Ân.”

Đối với chuyện không có nguy hại đến Nguyệt Lạc, Hiên Viên Khuynh Thế là không có cái gì để ý. Hơn nữa loại tình huống này, hắn bản năng liền cảm thấy đương nhiên. Tuy nói chính hắn trong cơ thể cỗ màu đen năng lượng kia không thể thuần thục nắm giữ, nhưng cũng sẽ không nguy hại đến hắn. Hắn biết, trong cơ thể Cửu nhi có cỗ đỏ sậm năng lượng cũng là đồng dạng sẽ không nguy hại đến y.

Nguyệt Lạc tựa vào trong ngực Hiên Viên Khuynh Thế, thản nhiên nhìn người một thân tuyết sắc trước mắt này, người này hẳn là ca ca của phụ hoàng, Tuyết Nguyệt quốc Tế Tự. Cặp mắt kia, phảng phất có thể nhìn thấu tất cả thế gian bình thường.

Bất quá, tổng cảm giác ánh mắt người này nhìn mình cùng phụ hoàng có chút quỷ dị ni!

Ân? Cũng không có ác ý, chẳng qua cảm giác có một loại thuần túy xem kịch vui nhìn có chút hả hê.

“Tham kiến phụ hoàng.”

Hiên Viên Du Liên cúi đầu cung kính hướng về phía Hiên Viên Khuynh Thế hành lễ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Nguyệt Lạc trong ngực Hiên Viên Khuynh Thế như cũ.

“Ân.”

Nhàn nhạt đáp lại, ngay cả đôi mắt cũng không có nâng một chút. Tuy nói là nữ nhi, nhưng Hiên Viên Khuynh Thế cũng không có khái niệm này. Đối với hắn mà nói, trừ bỏ Nguyệt Lạc, những người khác hắn cũng không có nhàn tâm đi chú ý.

Nguyệt Lạc nhìn về phía Hiên Viên Du Liên, nàng bây giờ cả người tản mát ra một loại khí chất cao quý lạnh lùng. Khóe mắt so với quá khứ nhiều ra một mạt thật nhỏ nhục sắc vết thương. Không chỉ có không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn tăng thêm mạt thanh thuần hấp dẫn. Cặp mắt phi sắc trong suốt lúc này đang yên lặng nhìn mình, trong mắt tràn đầy cao hứng, bất quá ở chỗ sâu trong đáy mắt mang theo nồng đậm vẻ lo lắng.

Nguyệt Lạc có chút đau lòng,  Lục tỷ này của y , nhất định là đem việc y bị thương quy trách nhiệm tại trên người mình.

“Đây là Cửu điện hạ a! Thật đúng là mỹ lệ động lòng người a!”

Nguyệt Lạc quay đầu, nhìn đến, chính là phe phẩy chiết phiến, người thân mình có chút đơn bạc. Màu lam nhạt tóc dài vén tùy ý , mắt xếch màu hổ phách câu hồn nhiếp phách, khóe môi phi sắc tổng mang theo vẻ mỉm cười như hồ ly.

“Tự  giới thiệu, bản nhân phong lưu phóng khoáng, thông minh cơ trí…….(đã tỉnh lược mấy ngàn chữ) Tuyết Nguyệt quốc thừa tướng coi như là bằng hữu của phụ hoàng ngươi Trữ Trí Dật, còn này là đại tướng quân tử nhân kiểm (mặt người chết) Bàng Nặc.

Thời điểm nói đến Bàng Nặc, Trữ Trí Dật trong mắt có loại không đồng dạng hơi thở như vậy ở lưu chuyển. Rất không may bị Nguyệt Lạc cấp thấy được, hiện tại Nguyệt Lạc cũng không phải lúc trước cái kia Nguyệt Lạc đạm mạc không hiểu tình.

Bàng Nặc một thân nhung trang, ngân lượng khôi giáp tản mát ra kim chúc giống như lãnh ngạnh hòa hương vị thiết huyết, ánh mắt màu nâu lợi hại mà lạnh như băng.

Nhìn về phía Nguyệt Lạc, cung kính mà lễ phép gật đầu.

Hiên Viên Khuynh Thế nhìn trước mắt một người hai người, mày không tự giác nhăn lại.

Không biết tại sao, hiện tại, hắn rất không thích Cửu nhi bị bọn họ chằm chằm thẳng nhìn.

“Nhìn đủ? Đi ra ngoài cho trẫm!”

Trong đầu một luồng bạch quang hiện lên, Trữ Trí Dật mắt xếch màu hổ phách cực kỳ quỷ dị.

Ha ha, chẳng lẽ là như vậy?!

“Dựa vào cái gì? Ta rất muốn cùng tiểu Nguyệt Nguyệt tâm sự một chút ni!”

Trữ Trí Dật dùng chiết phiến che miệng lại, trong mắt lóe ra u quang không rõ ý tứ hàm xúc.

“Phụ hoàng, Cửu nhi hơi mệt chút.”

Nhìn Hiên Viên Phiêu Vũ trong mắt khiêu khích cùng với Trữ Trí Dật trong mắt quỷ dị, này hai con hồ ly, Nguyệt Lạc cũng không muốn phụ hoàng mình bị khi dễ.Đưa mắt nhìn Thực Tạp còn có Bàng Nặc, ha ha, về sau y hội hảo hảo ‘hồi báo’ bọn họ. Quay lưng lại, nhắm mắt lại, đầu gối lên trong ngực Hiên Viên Khuynh Thế, thật đúng là có loại cảm giác ‘mệt mỏi’.

Mặc dù đối với Lục tỷ có chút xin lỗi,nhưng về sau có chính là thời gian thôi!

Hiện tại, y rất muốn cùng phụ hoàng hai người sống chung một chỗ, cũng không muốn có nhiều bóng đèn như vậy.

Thấy Nguyệt Lạc cố ý giả vờ mệt mỏi, Hiên Viên Phiêu Vũ cùng Trữ Trí Dật hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Choáng, tiểu gia hỏa này cũng quá  ghê gớm đi! Cái này, bọn họ cũng không có cái gì viện cớ.

Tại mấy người kia đi đến cửa tẩm điện, nhìn bóng lưng Hiên Viên Du Liên, Nguyệt Lạc thanh âm nhàn nhạt nhưng không mất ôn nhu vang lên.

“Lục tỷ, yên tâm, ta đã không có chuyện gì rồi!”

Nghe được thanh âm Nguyệt Lạc, Hiên Viên Du Liên nước mắt xoát liền rơi xuống, áp lực ba năm tự trách cùng lo lắng, ở một câu của Nguyệt Lạc mãnh liệt mà ra. Nhìn về bầu trời, trong mắt một mảnh kiên định thanh minh, trên khuôn mặt mỹ lệ cũng nổi lên nụ cười tuyệt mỹ nhẹ nhàng.

Nghĩ đến bộ dạng tiểu Nguyệt ở trong ngực phụ hoàng hạnh phúc thỏa mãn, còn có trong mắt phụ hoàng phát ra ôn nhu với tiểu Nguyệt, chỉ có hâm mộ cùng yên tâm, không có một chút ghen tị, trong lòng tràn đầy nguyện vọng muốn thủ hộ bọn họ.

Hiên Viên Phiêu Vũ nhìn nàng, cũng an tâm một chút. Người có thể làm cho mình để ở trong lòng cũng không có mấy người, nhưng ba năm ở chung, hài tử này tinh thuần cùng thông tuệ, là đệ tử của mình cũng là thân nhân của mình, không phải là Tuyết Nguyệt hạ nhâm Tế Tự. Hơn nữa, hài tử này cùng mình ban đầu giống nhau.

Quay đầu, Nguyệt Lạc nhìn về phía Hiên Viên Khuynh Thế, nhìn trong mắt y toát ra ôn nhu cùng tưởng niệm, có loại cảm giác hạnh phúc tưởng rơi lệ. Xoa mày hắn hơi nhíu, lộng bình, ánh mắt Nguyệt Lạc trong suốt mà tràn đầy thâm tình.

“Phụ hoàng, Cửu nhi ngủ thật lâu?!”

Tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ khí là khẳng định.

“Ân, ba năm.”

Cảm thấy Hiên Viên Khuynh Thế có chút tăng thêm lực đạo, Nguyệt Lạc tựa vào trong lòng ngực hắn, ôn nhu cười.

“Thật xin lỗi phụ hoàng, Cửu nhi để cho ngươi lo lắng!”

Hiên Viên Khuynh Thế nhìn Nguyệt Lạc, cặp mắt tuyệt mĩ kia ánh ra bóng dáng của mình , trong mắt tràn đầy áy náy cùng sủng nịch ôn nhu, làm cho người ta say mê.

Hắn còn nhớ rõ, lúc trước hài tử này ngủ say, trong mắt còn cất giấu một tia mê mang cùng nghi ngờ, nhưng là bây giờ cũng chỉ có kiên định cùng thanh minh. Mà trong mắt kia chứa đựng tình cảm mà hắn xem không hiểu, nhưng là chẳng biết tại sao, trong lòng lại ngăn không được cảm thấy vui vẻ.

Gắt gao ôm lấy Nguyệt Lạc, Hiên Viên Khuynh Thế thanh âm lộ ra một tia yếu ớt không dễ dàng phát giác.

“Cửu nhi, đáp ứng phụ hoàng, vĩnh viễn không cần rời đi phụ hoàng.”

Thân thể Nguyệt Lạc chấn động, trong nháy mắt, y cho rằng phụ hoàng nhớ ra cái gì đó, lại có lẽ minh bạch một chút, mình vẫn kỳ vọng cái loại cảm tình này.

Nhưng là, tại nhìn đến trong cặp mắt màu đen xa xưa cùng nghi hoặc thì hắn biết, phụ hoàng vẫn không biết cũng không hiểu.

Bất quá, đây cũng là bắt đầu tốt, không phải sao?

“Ân, ta thề.”

Kiên định mà chấp nhất, không hối hận mà thâm tình.

Làm sao có thể sẽ rời đi ngươi, buông ngươi ra. Cả đời này, vô luận phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không rời đi ngươi.

Phụ hoàng, người ta trọn đời yêu a!

Tagged:

7 thoughts on “NLKT-Chương 22

  1. […] 20 |Chương 21 | Chương 22 | Chương 23 |Chương 24|Chương […]

    Like

  2. Tiểu Quyên 03/10/2011 at 15:25 Reply

    2 anh quá ngọt a…hi.hi………………..

    Like

  3. camly2053 04/10/2011 at 05:37 Reply

    anh Thế ghen dữ quá người ta nhìn nguyệt lạc một chút cũng hok cho hix hix

    Like

    • Nấm 04/10/2011 at 13:50 Reply

      vậy mới giữ em nó đc chớ =]]

      Like

  4. Hạ Nguyệt 04/10/2011 at 13:33 Reply

    một ngày nào đó ta sẽ =)) đọc bộ này
    Hiện tại muốn mần lắm cơ mà * khóc * không nổi
    Phải đi học * cắn răng *
    Chắc là … hè ta mới đọc đc * toát mồ hôi *
    À bộ này bao nhiu chương nàng nhỉ :D

    Like

    • Nấm 04/10/2011 at 13:49 Reply

      chắc hơn trăm chương á, nghe longphivan nói sau nì nó ko chia chương nữa :|

      Like

  5. nhocmit 20/12/2012 at 22:50 Reply

    @@ trung khuyển thụ oy p>3<q yêu trước thì khổ trước á

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫