NTKT-Chương 6+7

Edit: Thảo Cỏ

Beta: Nấm

Chương 6: Khuất nhục

Gương mặt trước mắt lúc này, không biết có phải hay không do ánh nến, mà khiến người ta cư nhiên cảm thấy rất đẹp mắt.

Đôi lông mi cong dài tinh tế như cánh bướm nghiêng nghiêng xéo nhập vào phần tóc mai xoã trước trán, sóng mũi anh tuấn, đôi môi hơi mỏng, gương mặt sắc sảo mà anh khí,quả thực đúng là vẻ đẹp tuấn mỹ khôi ngô hiếm thấy, thậm chí còn mang một chút mãnh liệt.

Hoàn Ân xuất thân hoàng thất đương nhiên biết, nam tử tướng mạo tuấn mỹ này đây ắt phải có gia cảnh cao quý giàu sang, so với  nam nhân bình thường thì hắn nhất định phải kiêu ngạo ngang ngược hơn nhiều lắm, do bọn họ là Nguyệt tộc nên cũng có một số nam nhân như vậy. không thiếu sủng ái, chà đạp dân lành, hoàn toàn là loại mặt người dạ thú,hừ!Không nghĩ tới, chính y thường ngày đều tránh không cùng họ đụng mặt , mà nay lại. . . Nhưng nếu người này ở Ung kinh có chút quyền thế, vậy thì y đừng mong có thể báo thù.

Hoàn Ân trong một khắc cơ hồ muốn giết nam nhân này.

Nhưng nghĩ đến, chính mình là người mang sứ mệnh hoà hảo vẫn còn đang chờ đợi sự trợ binh từ Ung kinh, y không thể không kiềm nén khẩu khí.

Còn có thể thế nào đây? Y ở đây gặp phải một chút việc đều có thể làm cho Nguyệt tộc gặp rất nhiều những phiền phức không tưởng được, ngoại trừ coi như lần này bị chó cắn một ngụm, y còn có thể làm gì?

Người trên giường bỗng nhiên chuyển động, Hoàn Ân sợ hắn tỉnh lại, vội vàng xoay người hướng cửa bỏ chạy,lo lắng vừa mặc vừa chạy, hạ thân vừa đau đớn khó nhịn, vô cùng chật vật. Cũng may người nọ chỉ là trở mình một cái lại tiếp tục ngủ, Hoàn Ân thở phào một hơi, đẩy cửa ra.

Đêm hôm khuya khoắc  không khí phá lệ lạnh như băng,Hoàn Ân trong nháy mắt rùng mình một cái. Gã tiểu tư gặp y đi ra ngoài, mặt không chút thay đổi đút y một thỏi bạc, liền nghiêng người vào nhà, thuận tay đóng cửa lại

Hoàn Ân tay cầm thỏi bạc không nhịn được toàn thân phát run: đêm nay thật sự phát sinh đủ những chuyện không minh bạch! Y giận dữ ném thỏi bạc xuống mặt đất, không để tâm đau đớn nơi hạ thể mà bước nhanh trong bóng đêm, hướng về nơi toà kiến trúc cao lớn cách đó không xa. Y thậm chí còn lười đi đường , giẫm lên hoa cỏ ven đường mà đi, ngay cả nhành cây ngọn cỏ y cũng không thương tiếc vùi dập.

Nửa đêm, dọc đường người đi rất thưa thớt, càng đừng nói tới kêu kiệu mà ngồi. Hoàn Ân rét lạnh trong gió từ từ mò tới dịch quán ,môi dưới cắn đến bật máu. còn chất lỏng liên tục không ngừng từ từ chảy ra,cực kì khó chịu .

Quản sự trực đêm của dịch quán thấy y đêm hôm khuya khoắt mới trở về, còn y phục không chỉnh tề sắc mặt tái nhợt, bị làm cho sợ đến mức muốn hướng lên trên bẩm báo. Hoàn Ân sợ kinh động, Hoàn Ân hết lần này đến lần khác liên tục khẩn cầu mới áp xuống, sờ ngực nói:

“Điện hạ, ngài cũng đừng làm chuyện tày đình gì a, bằng không nếu truy cứu lên cấp thượng quan, hạ quan sẽ không đảm đương nổi!”

Hoàn ân cố sức nở nụ cười, đáp:

“Ngươi cũng biết, ta thân phận nhạy cảm, có thể không rước lấy mấy chuyện phiền phức liền tận lực không rước. Này vốn chính là việc rất nhỏ, chớ làm lớn chuyện, Hoàn Ân ở đây liền bái tạ mang ơn đại nhân.”

Y nói xong liền cúi chào nhượng bộ.

Trở lại gian phòng, Uyển Đồng đã ngủ tự lúc nào. Hoàn Ân chống lấy thân thể  lảo đảo muốn ngã  , chờ quản sự rót đầy một thùng nước nóng, đã là quá nửa đêm. Thân thể làm y mệt mỏi, rồi lại bởi vì hạ thể  đau đớn nên vô cùng thanh tĩnh.

Hoàn Ân khoá cửa, trút xuống áo choàng bên ngoài cùng trung y, nội y, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo đến thấu xương, từ lâu đã mất đi độ ấm. Dấu vết hoan ái xanh tím trải dài từ xương quai xanh xuống tận thắt lưng, không biết người kia dụng đến bao nhiêu khí lực, sức mạnh mà thân thể y lại lưu nhiều là dấu tay rõ ràng thế này.

Bỗng nhiên trên mặt nước nổi lên một vòng rung động,Hoàn Ân mới ý thức được , đó là nước mắt của mình.

Y làm sao có thời gian mà  ủy khuất bi thương đây? Buổi tối sẽ phải đi gặp hoàng đế ở Hồng Môn yến,không có tinh thần cũng phải  lên tinh thần , đâu còn chỗ để xuân thương thu buồn.

Hoàn Ân cố sức giơ lên một chân bước vào dục dũng, phía sau lập tức truyền đến xé rách  đau đớn, một cỗ nhiệt lưu xông ra. Là vết thương nứt ra rồi sao. Hoàn Ân cắn chặt môi dưới, bám lấy thành dục dũng, đem một chân khác nâng lên vào giữa thùng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Song như vậy còn chưa đủ.

Y còn phải đem đồ vật bên trong lấy ra .

Duỗi một ngón tay vào nơi khó khăn kia, Hoàn Ân thiếu chút nữa hét lên một tiếng. Giằng co một phen, đem thể dịch nam nhân còn sót lại  lấy ra ,y mặt mũi trắng bệch, môi dưới không còn  huyết sắc, trước mắt từng trận từng trận đen tối ập đến.

Hoàn ân dùng hết một tia khí lực cuối cùng để bước ra khỏi dục dũng, cầm khăn vội vã lau lau thân thể một chút, liền ngã xuống giường, rồi kéo chăn qua đỉnh đầu.

Đầu óc cháng váng trầm mê, trên trán tựa hồ còn phát nhiệt.

Y phủ lấy hai kiện áo đơn, hà hơi vào màn đêm lạnh giá, sợ là đã muốn sốt.

Y  đâu còn khí lực ngồi dậy gọi quản sự sắc dược, cả đêm chật vật khó khăn đã muốn cướp nửa cái mạng của y.

Mặc mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Hoàn Ân nhất nhất tựa vào gối đầu, liền ngủ.

Chương 7: Dự tiệc

Buổi chiều cùng ngày, Hoàn Ân bị một thanh âm nức nở đánh thức. Có người vẫn ghé vào lỗ tai y gọi “Điện hạ điện hạ “, còn khóc lóc hỗn loạn.

Y rất muốn mở mắt, bất đắc dĩ mí mắt lại nặng như treo nghìn cân, đầu cũng muốn nứt ra, nặng trĩu. Quanh thân dâng lên từng đợt từng đợt lãnh nhiệt giao thế, vừa xuất mồ hôi vừa phát run.

Hoàn Ân đầu óc như bị gỉ sắt, miễn cưỡng cho ra kết luận: thân thể y nóng rần, hơn nữa không nhẹ.

Nỗ lực mở mắt ra, đang quỳ trước giường là Uyển Đồng nước mắt nước mũi tùm lum đầy mặt, nó bổ nhào tới nắm tay y, một đường hỏi y sao lại xảy ra chuyện này. Hoàn Ân tiếng nói lí nhí như muỗi, giật giật đôi môi, nhưng căn bản nói không ra lời. Gã quản sự đêm qua tiến đến bên giường, ấn đường gã nhíu lại bao hàm nỗi sầu lo:

“Điện hạ,  ngài vừa hôn mê bất tỉnh một thời gian, tiểu nhân đã tìm đại phu đến xem qua. Điện hạ sợ rằng đúng là bị cảm lạnh, người nóng rần lên, tình hình không ổn. Tốt nhất ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. . .”

Nói đến phần sau, thanh âm lại càng trầm thấp.

Nằm trên giường nghỉ ngơi? Tối nay phải dự tiệc, đâu phải lúc để nghỉ ngơi. Dù sao vẫn không có khả năng lúc này cấp báo hoàng đế rằng, Vân Nguyệt tộc vương tử thân thể không khỏe, không thể dự tiệc, chẳng phải y đã quá tuỳ tiện rồi sao. Vậy đem mặt mũi vị đế vương kia để nơi nào?

Hoàn Ân nhờ Uyển đồng nâng dậy ngồi dựa vào thành giường, giọng khàn khàn rõ rệt hỏi:

“Xin hỏi, tình hình hiện tại ra sao?”

Thanh âm đã hoàn toàn không giống như lúc trước  róc rách nước chảy mà lại tinh tế ôn nhuận.

“Đã sang giờ Thân.”

Giờ Thân, sau một canh giờ nữa trong cung sẽ người tiếp y.

“Làm phiền đại nhân thay ta sắc một chút dược, sau đó ta cần nước nóng tắm rửa.”

“. . .Tiểu nhân đi phân phó, thưa điện hạ.”

Quản sự do dự nửa khắc vẫn là đáp ứng, rồi thi lễ cáo lui. Quản sự mới chân bước khỏi cửa, Uyển đồng tựa đứa trẻ sơ sinh mà khóc oa oa:

“Điện hạ! Điện hạ! Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”

Hoàn Ân cố sức giơ tay lên vuốt đầu nó, khàn khàn nói:

“Không có chuyện gì, là ta đi buổi đêm bị nhiễm phong hàn.”

“Điện hạ người gạt ta! Nào có chuyện bị phong hàn mà như này chứ!”

“Không dối ngươi.”

Hoàn Ân cười một cái, nhanh chóng nói lảng chuyện khác:

“Mau tới giúp ta tắm rửa thay y phục, ta một chút khí lực cũng không có, phải nhờ cậy ngươi nhiều.”

Lưu công công đưa tới bộ Hoa phục mặc khá phiền phức, không thể lãng phí nhiều thời gian vào khoản chuẩn bị quần áo nón mũ được. Nếu như tới muộn, sợ cũng bị người nắm được nhược điểm bắt bẻ làm khó y, đến lúc đó Vũ đế sẽ không duyệt mượn binh, hoặc khả dềnh dàng chuyện phát binh, sự tình thực sự không xong.

Y đầu óc cứ quay mòng mòng, cả người nhấc không dậy nổi một chút sức lực, may nỗi còn chưa hoàn toàn mất hết ý thức. Vượt quá đêm nay thì tốt rồi. Chính là không biết thân thể xanh xao chống đỡ nổi không đây. . .

Quản sự ngoài cửa lo lắng đi tới đi lui. Cách một bức tường, bên trong bắt đầu truyền ra ào ào tiếng nước tắm rửa, vậy mà đến một tiếng người nói chuyện cũng không phát.

Gã lại nghĩ đến chuyện Hoàn Ân trở về lúc hừng đông hôm nay, dịch quán đại phu Lý Lai sau khi bắt mạch lén nói cho gã, Nguyệt tộc vương tử điện hạ không phải chỉ bị phong hàn, sợ rằng chính là nơi bí mật bị thương, nhiễm trùng đến phát sốt.

Rốt cuộc đi đâu nên nỗi bị thương như vậy, vị vương tử điện hạ không cho phép, bọn họ cũng không có quyền điều tra. Hơn nữa, tối hôm qua Hoàn Ân một mực khẩn cầu gã giữ bí mật, nghĩ đến chắc chắn là có sự ẩn khuất khó nói. Điện hạ y dáng vẻ thư sinh, nhìn qua tựa như cơn gió nhã tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra là đoạn tụ. Ngàn vạn lần mong rằng tại y gặp phải thích khách rồi bị hại thành như vậy, bằng không dịch quán cần phải nhận toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa liên luỵ lại lớn không tưởng nổi.

Vương tử điện hạ bệnh thành như vậy, sợ là bước đi cũng không vững. Nếu như tối nay tại yến hội bề trên xảy ra chuyện rắc rối gì, gã thân là một quản sự dịch quán nhỏ bé sẽ gánh không nổi.

Quản sự ở bên ngoài quay qua quay lại đến ngàn vòng, bên trong còn chưa có động tĩnh.

Gã gấp đến độ muốn nhanh đẩy cửa xông vào, bỗng nhiên cửa kẽo kẹt một tiếng theo bên trong mở rộng, Uyển Đồng đỡ bên Hoàn Ân chậm rãi bước ra.

Trong nháy mắt, quản sự tròng mắt trợn tròn.

“Đã nhiều ngày khổ cực đại nhân, ngày khác ta nhất định sẽ hậu tạ thoả đáng. Chẳng hay trong cung đã truyền kiệu tới.”

“Thưa. . . Thưa điện hạ, kiệu đã chờ sẵn ở bên ngoài.”

Quản sự mồm miệng bỗng nhiên nói lắp.

“Điện hạ, thỉnh đi theo hạ quan.”

“Đa tạ.”

Hoàn Ân ra khỏi dịch quán, ngồi trên nhuyễn kiệu , dặn dò Uyển Đồng hảo hảo ở yên dịch quán không nên chạy loạn, hướng quản sự khẽ gật đầu, liền buông mành kiệu xuống. Khuôn mặt mịn trắng như ngọc trai do nhiễm cảm mà đỏ hồng, bị mành rèm buông xuống ngăn trở, cuối cùng là ngón tay dài nhỏ trắng nõn thu vào.

Tagged:

6 thoughts on “NTKT-Chương 6+7

  1. Dực Hiên Cung 30/10/2011 at 18:44 Reply

    *giựt tem* =))
    hallowen zui zẻ nha ^^~,
    lâu lâu ms ghé thăm nhà nàng được thứ lỗi nhìu nga =”=

    Like

  2. h 18/02/2012 at 13:51 Reply

    ta muốn giết tên công này quá.
    *mài dao bén ngót*
    chủ nhà cho phép chứ?

    Like

  3. […] 4+5 ♥  Chương 6+7  ♥  Chương […]

    Like

  4. Dương trâm anh 19/12/2013 at 20:42 Reply

    Huhu, đây có phải truyện ngược không hả mọi ngườiiii :(((((((((( T.T

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫