Câu chuyện thứ 1 ~ Ngoại truyện 2 (p1)

Ngoại truyện 2. Đêm trung thu (1)

 

Dưới sự khủng bố của Chung, Dương đành ôm khăn gối về nhà chồng, thế là Bình danh chính ngôn thuận dọn về nhà của An ở.

Đêm trung thu…

Được sự cho phép của Chung, Dương và Chung đem theo một hộp bánh và vài cái lồng đèn đến chỗ ở của An và Bình để tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ.

Nhấn chuông một lúc lâu mà vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, Dương lấy điện thoại ra gọi cho An.

Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên tiếng trả lời của Bình: “Alô?”

“Mở cửa.”

“À, xin cho biết ám hiệu!”

“…”

“Tôi không có thời gian giỡn với cậu.”

“Ám hiệu sai! Xin đổi câu trả lời khác.”

“…”

Chung nhíu mày, giật lấy điện thoại từ trên tay của Dương: “Muốn luôn ở trên, phải luôn thỏa mãn ở dưới.”

“…” Lần này tới phiên Bình nói không nên lời.

Thấy đầu dây bên kia im lặng khá lâu, Chung còn đang nghĩ có hay không đối phương đã cúp máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời: “Ám hiệu chưa chính xác, nhưng hệ thống đã ghi nhận và tiến hành thay đổi mật khẩu cho phù hợp với câu trả lời. Xin đợi trong giây lát.”

Cùng với âm thanh “Tút… Tút..” trong điện thoại là tiếng khóa cửa vang lên.

Bình đứng ở ngưỡng cửa, nhướng mi: “Châm ngôn?”

“Kinh nghiệm bản thân.” Chung nhếch môi cười, ánh mắt thâm thúy nhìn Bình.

Bình cũng nở nụ cười như hiểu rồi nhìn Chung.

Dương nghiến răng: “Hai tên kia, lăn ra chỗ khác.”

An mặc một bộ đồ ngủ có in hình nhân vật trong các phim hoạt hình của Walt Disney, nhìn rất dễ thương. Cậu gãi đầu nhìn Dương rồi nhìn Bình và Chung cười cười, dắt nhau qua một góc đàm đạo, cậu khó hiểu nhìn Dương: “Có chuyện gì hả?”

“Cậu lo mà cầu phúc đi!” Bị thằng ranh con kia truyền thụ cho ba cái tư thế bậy bạ kia, xem chừng tối nay cậu khỏi ngủ đi!

“Hả???” An mờ mịt nhìn Dương.

“Không có gì. Có nạn cùng chịu thôi.” Dương nhún vai rồi đem bánh và lồng đèn đặt lên bàn, vào bếp chuẩn bị trà.

An đừng ngơ ngác tại chỗ lẩm bẩm: “Sao cậu ta càng nói, mình càng khó hiểu vậy???”

An cầm một chiếc lồng đèn đơn giản của Chung và Dương mang đến lên, chất liệu đơn giản, dễ làm, lại rất dễ thương. Không hổ danh là dân mỹ thuật. Nhưng, hình vẽ trên cái này có vẻ là lạ.

Thấy Dương bưng mấy ly trà và nước ngọt từ trong bếp đi ra, An vẫy Dương lại, hỏi: “Đây là…?”

Ánh mắt Dương bỗng nhiên phát sáng, khiến An phải rụt người lại phía sau vài bước. Bình và Chung cũng đã đàm đạo xong, tiến đến bên này hóng chuyện.

“Anh ấy cặm cụi vẽ suốt cả buổi chiều, tôi cũng không rõ đó là gì.”

Bình cầm lấy cái lồng đèn, tỉ mỉ quan sát rồi nhìn Dương: “Một con thỏ… đang gặm… lựu đạn?”

Ánh mắt Dương càng phát sáng hơn, nhìn Bình như thể nhìn tri kỷ, khiến Bình cũng phải run lên: “Đúng rồi. Anh thật là tinh mắt. Anh có thấy ẩn ý đằng sau hình vẽ này không?”

Đúng là dân mỹ thuật với kiến trúc là cùng một ruột, bởi vậy mới có thể hiểu nhau. An thầm cảm khái trong lòng, cái hình nhỏ xíu như vậy mà anh ấy cũng nhìn ra là một con thỏ, đã thế còn ngặm cái gì cũng thấy.

Không đợi Bình trả lời, Dương thao thao bất tuyệt: “Này nhé, con thỏ tượng trưng cho sự ngây thơ, trong sáng, nhưng trên tay nó lại cầm một quả lựu đạn, không những thế, nó còn ngậm vào miệng, cho thấy…”

“Ngừng! Ngừng lại ngay!” Chung day day trán mình, ánh mắt phát ra tia sáng nguy hiểm nhìn Dương, “Anh còn nói nữa là đừng trách tôi trước mặt người khác mà lột sách quần áo anh rồi làm anh.”

Dương ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu, nhìn thật tủi thân. Nhưng trong lòng Dương lại không ngừng gào thét: Hứ, thứ học luật như cậu thì hiểu gì về nghệ thuật chứ. Còn nữa, tính chiếm dục siêu cuồng của cậu mà để cho người khác thấy thân thể tôi khi bị cậu áp à? Ông đây khinh thường cậu.

“Hình như anh đang nói xấu tôi?” Khóe miệng Chung khẽ cong, nhìn Dương.

Dương vội lắc đầu.

Thấy cảnh trước mắt, An khẽ cười ra tiếng, khiến cho Dương quay qua trừng mắt với cậu.

Aizzz, công tử hào hoa, ăn chơi của chúng ta nay lại như cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn cúi đầu, thật là thói đời luôn thay đổi mà.

An thắp một chiếc lồng đèn đơn giản hình hoa sen lên. Bình đưa tay tắt đèn, ánh nến từ đèn lồng in những hình vẽ tỉ mỉ trên đèn lên tường, nhìn rất đẹp. Nếu xoay nhẹ nó theo chiều kim đồng hồ, nó còn tạo thành một câu chuyện nhỏ dễ thương về chú thỏ trên cung trăng.

Đột nhiên Bình cất tiếng hát: “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birth day… Happy birthday… Happy birthday… to… you…”

Chung và Dương tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng cất tiếng hát hòa vào giai điệu của Bình, để lại một mình An đứng hình nhìn cả đám.

Sau khi kết thúc bài hát, Chung mở đèn, đem hai ly nước, một cho An, một cho mình, đưa ly ra phía trước làm động tác mời rồi nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

Dương thì bĩu môi nhìn An: “Sinh nhật mà không báo trước cho tớ biết trước, bạn bè như vậy đó.”

An ngơ ngác nhìn Chung và Dương: “Sinh nhật ai?”

“Của cậu chứ ai.”

“Ai nói?”

Cả ba quay qua nhìn Bình, Bình nhún vai nói với gương mặt đầy vẻ vô tội: “Tôi cũng không nói là sinh nhật An.”

“Vậy sao anh hát Happy birthday?” Ngay cả Chung cũng như lạc vào sương mù, khó hiểu nhìn Bình.

“Chúc mừng sinh nhật chị Hằng.”

Dương phì cười, còn Chung day day trán, đầy vẻ đồng tình nhìn An: “Tôi rất thông cảm với anh, tưởng đâu chỉ có một mình tôi phải chịu khổ.”

An thở dài: “Thật là… không nên quen với dân liên quan đến nghệ thuật mới đúng.” Rồi kéo Bình ngồi xuống ăn bánh.

Lúc gần ra về, Chung như vô tình cũng như cố ý mà hất đổ ly nước ngọt trên tay vào người An.

“Xin lỗi.” Vội lấy khăn giấy trên bàn giúp An lau người, Chung không hề có chút áy náy nào lên tiếng.

“Không sao, đằng nào chút nữa cũng phải tắm.”

Chung cười cười, kéo Dương đứng lên: “Đã trễ rồi, chúng tôi cũng nên về.”

Dương còn đang muốn kháng nghị vì đang ăn dở cái bánh trung thu, nhưng khi nhìn đến nụ cười hoàn hảo cùng ánh mắt nguy hiểm của Chung, cậu đành ngậm ngùi buông bánh xuống đi theo Chung ra cửa.

“Ừ, để Bình tiễn hai người, tôi đi tắm trước. Bye, gặp lại sau.”

“Ừ, bye bye.”

Đứng ở cửa, Chung nhìn Bình cười đầy ẩn ý rồi kéo Dương đi về nhà của mình.

Nhìn nụ cười gian của hai con sói kia, Dương khẽ rùng mình, cậu vừa đi vừa quay đầu nhìn cánh cửa đã khép kín kia: An à, cậu tự cầu phúc đi nha. Bản thân tớ còn không biết mình có thể an ổn sống qua đêm nay không nữa T______T

2 thoughts on “Câu chuyện thứ 1 ~ Ngoại truyện 2 (p1)

  1. […] truyện 2 – 1 | […]

    Like

  2. Yuyu Shima 26/12/2012 at 09:21 Reply

    muahahahaha chương này có nhiều câu vui ghê a.
    “Muốn luôn ở trên, phải luôn thỏa mãn ở dưới.” hắc hắc, ám hiệu cơ đấy.≧▽≦
    “Ám hiệu chưa chính xác, nhưng hệ thống đã ghi nhận và tiến hành thay đổi mật khẩu cho phù hợp với cậu trả lời. Xin đợi trong giây lát.” sai chính tả nha. mà câu này cũng kinh thế
    ui, sợ 2 bạn công luôn, đầu óc luôn có những thứ thật quái ~ dị ~ nha ~ hắc hắc hắc

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫