NTKT-Chương 36+37

Chương 36: Cuối cùng cũng cầu xin

Chẳng lẽ hắn phải ở chỗ này. . . . . . ? ! Đây là Dưỡng Tâm điện, tùy thời cũng sẽ có người tới cầu kiến a!

Thấy trong mắt người kia tràn đầy dục niệm không che dấu chút nào, Hoàn Ân hoảng sợ nắm lấy vạt áo trước rồi lui về phía sau, bị Dung Thành một phen cầm mắt cá chân, hướng trong ngực kéo, đặt lên thân vén lên xiêm y vạt áo trước. Trong lồng ngực bạch ngọc vết đỏ loang lổ cùng nhũ tiêm hơi sưng đỏ vẫn còn hơi mờ dưới tiết y như ẩn như hiện, càng làm cho người nghĩ xa hơn.

Lưu Kỳ vừa nhìn tình huống không đúng, nháy mắt với một đám cung nữ thái giám, một đường chạy chậm ra khỏi phòng trong. Phòng trong liền chỉ còn lại có quân thần hai người, cùng một lò đàn hương chưa cháy hết. . . . . .

Bệ hạ cầu ngươi. . . . . . Cầu ngươi không nên. . . . . .” Ít nhất không nên ở chỗ này. . . . . . Hoàn Ân trong lòng sợ hãi, ngay cả tiếng nói cũng dẫn theo chút cầu khẩn.

Lời còn chưa nói hết, đã bị Dung Thành trên người trước ngăn chặn môi lại tùy ý gặm cắn. Hoàn Ân liều mạng quay đầu đi, môi lưỡi ướt át kia liền men theo gương mặt trượt đến bộ ngực, liếm láp lấy điểm nhô lên.

Hôm qua mới làm đến canh năm a. . . . . . Thân thể của y làm sao tiếp nhận được nữa. . . . . Hoàn Ân bất chấp tự tôn, hàm chứa nước mắt nói: “Bệ hạ. . . . . . Cầu ngươi. . . . . . Tha cho ta đi. . . . . . A! . . . . . .”

Y không biết, y uyển chuyển cầu khẩn, là chất xúc tác thú tính của nam nhân.

Dung Thành nguyên bản một bụng tà hỏa, vừa thấy bộ dáng mặc người chém giết này của y , lại càng tâm dương khó nhịn.

Người thanh lệ giống như thủy tiên, đang ở dưới thân hắn mặc hắn giày xéo, nghĩ tới đây, Dung Thành liền hưng phấn đến khó có thể tự kiềm chế.

Tiết y tiết khố vốn là không có tác dụng chống đỡ bị không chút lưu tình cởi xuống ném qua một bên, da thịt bại lộ ở trong không khí cuối mùa thu có chút lạnh lẻo, ngay sau đó bị bàn tay lửa nóng của người nọ bao phủ, bị lây nhàn nhạt hồng. Chân đau nhức không chịu nổi bị tách ra, gác ở trên bả vai của bạo quân. Bởi vì đêm qua có chút quá độ, dũng đạo bị xỏ xuyên cũng không có chút nào trắc trở, chỉ là trướng đau đến tê dại. Thân thể không nghe sai sử dâng lên khoái cảm, người nọ lấy tốc độ nhanh lực mạnh va chạm, làm y ngay cả rên rỉ cũng phá thành mảnh nhỏ.

“Bệ hạ. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Ta thật không thể nữa. . . . . . A a a! . .. . . .”

Cầu xin tha thứ đứt quãng còn chưa nói xong, liền bị người nọ cầm ngọc hành nhu đem hết kỹ xảo ma sát. Mặc dù thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhưng khoái cảm nảy lên vẫn là vô cùng rõ ràng. Hoàn Ân vô lực nằm ngửa ở trên nhuyễn tháp tùy ý đối phương xâm phạm, trừ rên rỉ đã không có cách nào tái phát ra thanh âm nào khác.

Trên khuôn mặt của Dung Thành cũng từ từ chảy ra mồ hôi. Chỉ có người phía dưới này, tùy thời tùy chỗ cũng có thể câu lên dục hỏa của hắn, làm hắn  tế nào cũng muốn không đủ. . . . . .

Chợt nghe được phía ngoài một tiếng cao giọng thông báo: “Bệ hạ, Đại tướng quân ở biên quan khẩn cấp báo cáo quân tình!”

Hoàn Ân lập tức cả kinh mở mắt, bí xử đột nhiên co rút lại, kẹp Dung Thành thét lớn một tiếng.

Hắn đang làm đến sảng khoái tràn đầy, đột nhiên có việc xen vào như thế, đương nhiên là cực độ không vui, chữ “cút” Bao hàm tức giận đang ở khóe miệng bồi hồi. Nhưng là Cao Hướng không phải là người không thức thời, không có quân tình hết sức khẩn cấp, hắn tuyệt sẽ không tùy tiện xông vào, Lưu Kỳ còn đang phía ngoài. Nhưng này vừa làm đến một nửa, muốn hắn dừng lại, thật đúng là đủ khảo nghiệm lực nhẫn nại của hắn. Đang nhăn lông mày do dự, rũ mắt vừa nhìn, người phía dưới đang hướng hắn lắc đầu, bàn tay che miệng, trong mắt rưng rưng, đáng thương mà làm rung động lòng người.

Đột nhiên, ý niệm làm chuyện xấu nảy lên trong đầu, cất giọng hô: “Đứng ở bên ngoài bẩm báo.”

Không ngoài ý nhìn thấy Hoàn Ân mở to hai mắt, một đôi mắt hắc bạch phân minh như Hắc Diệu Thạch ngâm  trong thanh tuyền, tràn ngập sợ hãi, đẹp đến kinh tâm động phách.

Dung Thành tâm tình sảng khoái vô cùng, cúi người ghé vào lỗ tai y ác ý nói nhỏ: “Hảo hảo rên rỉ cho trẫm, nghe chưa?” Dứt lời không nhìn Hoàn Ân liều mạng lắc đầu, ngăn hai tay của y, lực mạnh tách ra hai chân hung hăng đỉnh nhập.

Hoàn Ân cắn chặt môi dưới cũng nhịn không được, “A” Thét chói tai lên tiếng. Bí xử bởi vì cảm thấy sợ hãi xấu hổ hung hăng co rút lại, kẹp chặt Dung Thành thiếu chút nữa tại chỗ cầm giữ không được.

“Hồi bệ hạ, theo biên quan tám trăm dặm báo cáo khẩn cấp, Yến Tộc mấy ngày trước đánh bất ngờ Vân Trung quận, quận trưởng ngăn cản không nổi, thành trì đình trệ, hiện chung quanh tràn ngập nguy cơ, Hà Tây Thái Thú tấu xin bệ hạ phái binh trợ giúp. . . . . .”

Cao Hướng chính nghĩa lẫm nhiên thanh âm từng chữ từng câu truyền vào phòng trong, mà phòng trong lại tràn đầy tiếng nước dâm mỹ của thân thể va chạm. Hoàn Ân xấu hổ muốn chết, bí xử theo bản năng xoắn chặt, Dung Thành trên trán bạo xuất gân xanh, nhéo ở hông của y giống như nổi điên xỏ xuyên qua, Hoàn Ân bị đỉnh đến thở không nổi, rên rỉ đứt quãng, ngay cả đầu cũng đụng vào đầu giường.

Cao Hướng từ khi tấu xong liền khong nói, đứng yên ở phòng ngoài chờ chỉ thị. Vừa nghĩ tới tất cả thanh âm ở phòng trong đều có thể bị phòng ngoài nghe thấy, Hoàn Ân thật hận không được cứ như vậy chết ở trên giường, không bao giờ muốn tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, Dung Thành cuối cùng cũng thét lớn một tiếng bắn đi ra ngoài. Hoàn Ân sợi tóc hỗn độn nằm tê liệt trên nhuyễn tháp, chỉ nghe thấy một phòng tiếng thở kịch liệt trầm trọng, bức tường ngăn cách ở phòng ngoài yên lặng, tiếng vang gì cũng không có.

Dung Thành chống tại phía trên thân thể của y, cúi xuống nhìn y, mồ hôi men theo gương mặt như đao tạc phủ tước tích lạc xuống tới, rơi trên ngực y.

“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này, khàn khàn mở miệng, thanh âm hơi thở mong manh, nước mắt giống như hồng thủy đổ xuống. “Cầu ngài. . . . . . Cho ta lưu một chút tôn nghiêm đi. . . . . .”

Dung Thành nhất thời không có kịp phản ứng, chỉ thấy người phía dưới hai mắt chậm rãi khép lại, hẳn là hôn mê bất tỉnh. Đầu từ từ nghiêng qua một bên, trên cổ dài nhỏ trắng nõn tràn đầy dấu hôn, giống như thiên nga sắp chết.

Dung Thành trong nháy mắt có chút kinh hãi.

Trước kia đều bị làm nhục cũng vẫn kiên trinh bất khuất, vẫn còn vứt sắc mặt cho hắn, lúc này lại là lần đầu tiên mở miệng cầu hắn, chẳng lẽ là mình thật hành hạ quá độc ác?

Sách. . . . . . Mặc dù hắn bình thường lấy hành hạ nhìn y khóc làm thú vui, thật là thấy vẻ mặt Hoàn Ân tuyệt vọng bi thương như thế, trong lòng lại có nhiều tia không đành lòng.

Dung Thành trở mình xuống giường, phủ thêm ngoại bào, thay Hoàn Ân dịch tốt chăn, trong lúc hướng ra ngoài kêu lên: “Lưu Kỳ, truyền thái y!”

Chương 37: Khuyên nhủ

Cao Hướng đứng ở dưới đường, nhìn quân chủ nhà mình vén rèm lên, từ phòng trong đi ra.

Mới vừa rồi phòng trong một chút tiếng vang kia, hắn cũng nghe được một ít. Nhưng bẩm báo quân tình khẩn cấp là trách nhiệm của hắn, bệ hạ tự lựa chọn một bên làm một bên nghe, hắn tự hỏi không thể xấu hổ. Chẳng qua là bệ hạ sủng tiểu vương tử này không khỏi sủng đến quá phận, ăn ở tại Trường Nhạc cung không nói, ngay cả Dưỡng Tâm điện làm việc cũng muốn mang theo y, cũng không sợ y ra bên ngoài truyền quân sự cơ mật. Nhưng lại nói tiếp vừa không giống như là ở sủng ái, ngược lại giống như là lấy biện pháp vũ nhục.

“Hiện tại tình hình như thế nào?”

“Vân Trung quận đã bị chiếm đóng, vô cùng may mắn chính là vẫn chưa tàn sát hàng loạt dân trong thành. Ngày trước chẳng qua là đoạt lương thực, lần này thế tới rào rạt, sợ rằng dã tâm không nhỏ. Vân Trung quận là yếu đạo trọng yếu của Hà Tây, thần sợ địch quân chiếm lĩnh nơi đây,sẽ đây là điểm dừng chân, tiếp tục tiến về phía đông, lúc đó Hà Tây khó giữ được, tiếp qua Lương Châu, Ung Kinh cũng tràn ngập nguy cơ.”

“Hà Tây có bao nhiêu binh mã?”

“Hồi bệ hạ, Hà Tây còn có ba nghìn kỵ binh, một vạn bộ binh, nhưng địch quân tất cả đều là kỵ binh tinh nhệ, thần sợ bộ binh khó địch.”

“Hừ, Yến Tộc đây là muốn trực tiếp tuyên chiến. Không biết tự lượng sức mình.” Dung Thành phẩy tay áo một cái.”Cũng được, lần này liền hảo hảo đánh lui bọn họ, giết Vương Trướng, đỡ phải suốt ngày tới biên cảnh quấy rầy.”

Dân tộc nông canh muốn đánh dân tộc du mục? Vậy cũng thật là đánh lâu dài. Yến Tộc chỗ ở bất định, Vương Trướng khó tìm, sợ rằng đến lúc đó cũng phải tìm vận may, này đánh tiếp  đừng nói đánh bao nhiêu năm, đầu tiên quốc khố cũng không biết có thể ủng hộ được hay không. Thêm nữa, càng đi Tây Bắc điều kiện khí hậu càng ác liệt, cuối mùa thu, thiên hàn địa đống, có khi kiếm cũng đông cứng trong vỏ không rút ra được, lúc này đánh giặc, thật sự rất nhiều bất lợi.

“Ý bệ hạ. . . . . . Là muốn tấn công hàng loạt?”

Dung Thành khoát khoát tay: “Sao có thể. Lúc này tấn công hàng loạt là tự mình chuốc lấy cực khổ. Cao Hướng, ngươi suất ra ba vạn kỵ binh đi Hà Tây, Vân Trung quận nhất định phải đoạt lại. Sau đó đóng quân ở Vân Trung quận, tới một lần truy kích một lần, đánh cho bọn họ không dám quấy rầy. Còn như xử trí Yến Tộc như thế nào, trẫm sẽ ở triều nghị nói sau, nhìn xem ý kiến của các vị công thần.”

Cao Hướng thở phào một cái. Hoàng đế tuổi còn trẻ, nhưng quyết định đều rất nghiêm túc. “Tuân chỉ.”

“Được rồi, ngươi trước lui ra đi.”

Xem ra bệ hạ lại muốn đi chiếu cố tiểu vương tử ở phòng trong kia. Cao Hướng hiểu ý, thi lễ một cái liền thối lui ra khỏi cửa.

Dung Thành cũng không quay đầu lại, mở miệng hỏi: “Y làm sao vậy?”

Hồ thái y vén rèm lên, bước nhỏ chạy đến phía sau Dung Thành, quỳ xuống trả lời: “Hồi bệ hạ. . . . . . Công tử hẳn là thân thể cùng  tinh thần kích thích quá độ, nên hôn mê.”

“Lại hôn mê? Có gì đáng ngại không?”

“Hẳn là không quá đáng ngại. Chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . .” Hồ thái y trên đầu ứa ra mồ hôi, ở trước vua cũng không dám cầm tay áo lau.

“Chẳng qua là cái gì?”

“Chẳng qua là thần xem mạch của công tử giống. . . . . . So sánh với lần trước chẩn càng thêm yếu ớt , tình huống kéo dài , tình trạng thân thể công tử không thể lạc quan. . . . . . Bệ hạ nếu như muốn công tử hoàn toàn khỏi hẳn, ngày gần đây tốt nhất. . . . . . Tốt nhất. . . . . .”

“Tốt nhất tiết chế?”

” Phải . . . . .” Còn cần giữ vững bệnh tật tâm tình thư sướng, chẳng qua là lời này hắn không dám nói.

“Trẫm biết rồi. Ngươi cứ kê đơn thuốc, cái gì dưỡng người cấp trẫm mở ra, nhân sâm lộc nhung Thái Y Viện không thiếu.”

“Nô tài tuân chỉ.” Hồ thái y do dự một chút, khom người cúi xuống nói: “Thần có lời muốn nói, , không biết có nên nói hay không.”

“Có lời cứ nói. Trẫm cũng sẽ không chém đầu ngươi.”

“Bệ hạ. . . . . . Chuyện phòng the quá nhiều, đối với thân thể không có ích chỉ có hại. . . . . Tinh là khí tinh nguyên trong cơ thể, dễ dàng tiết khó nuôi. Tiền triều thời kì cuối có một hai vị quân chủ, tức là bởi vì chuyện phòng the quá nhiều đưa đến chết sớm. Bệ hạ đang tuổi trẻ khí thịnh, cả người thích hợp chuyện phòng the có ích, nhưng không thể quá nhiều. . . . . . Đây cũng là vì Tuyên Hướng. . . . .”

“Trẫm biết rồi.” Dung Thành cũng không tức giận, chẳng qua là khoát tay áo, “Cho phương thuốc liền xuống đi.”

Đối với chuyện giường chiếu, Dung Thành từ nhỏ đã có kinh nghiệm, mười mấy tuổi liền lưu luyến những nơi kỹ viện, vì vậy sau khi lên ngôi, cũng chưa nói tới đặc biệt mưu cầu danh lợi, mặc dù thường xuyên với năm ngày nghỉ ngơi đi ra ngoài thanh lâu, nhưng hậu cung tần phi một bàn tay liền tính ra tới.

Hết thảy cũng là từ khi gặp Hoàn Ân. . . . . .

Vốn cho là thường xuyên sủng hạnh, hẳn là là có thể nhanh chút chán ghét, ngoài dự tính chính là, dục vọng đối với Hoàn Ân lại không giảm mà tăng, hôm qua mới làm cả đêm, buổi chiều không ngờ cầm giữ không được.

Giống như bị trúng độc.

Một loại cổ tên là “Hoàn Ân”

“Sách, một thân thể tốt như vậy, hành hạ hư sau này sẽ không ngoạn được  Mấy ngày gần đây để y hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Dung Thành đối với mình nói như vậy.

***

Hoàn Ân từ từ mở mắt, thấy ánh mặt trời đầy phòng, sáng ngời nhưng không có độ ấm, thì ra là đã là sáng sớm hôm sau.

Thân thể khó chịu đến mỗi căn cốt đều ở khanh khách rung động, nơi phía sau kia lại càng sưng đau.

Hiện tại, hẳn là tình cảnh muốn chết mà không thể.

Nếu như y có thể  không tỉnh lại nữa, sẽ  tốt hơn nhiều.

“Điện hạ. . . . . .”

Tầm mắt của Hoàn Ân từ từ dời qua, chỉ thấy Lưu Kỳ khom người đứng ở bên giường, vẻ mặt thần sắc lo lắng.

“Điện hạ, ngài đã ngủ mê man tám chính canh giờ. . . . . Đồ ăn sáng cùng thuốc cũng chuẩn bị xong, người xem trước dùng đồ ăn sáng, hay là trước uống thuốc? . . . . . .”

“Uống thuốc trước đi.” Vừa lên tiếng, giọng nói y khàn đau nhức, hữu khí vô lực.

Lưu Kỳ muốn dìu ngồi dậy, bị một tay y đẩy ra, không thể làm gì khác hơn là tại phía sau y tăng thêm nệm êm.

Hoàn Ân nhăn lông mày một hơi uống xuống chén thuốc đen thùi, thân thể vô lực đến ngay cả tay bưng lấy chén thuốc đều ở run rẩy. Uống xong thuốc, lại từ từ cầm lấy chiếc đũa, đang muốn gắp thức ăn, đột nhiên dừng lại hỏi: “Bệ hạ có nói, đồ ăn sáng phải uống mấy chén cháo hay không?”

Lưu Kỳ vừa nghe lời này, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Bình tĩnh mà xem xét, Hoàn Ân là một trong chủ tử hầu hạ tốt nhất mà hắn gặp phải, thái độ ôn hòa , cũng không giận chó đánh mèo, mặc dù thường mặt lạnh đối với Dung Thành, nhưng đối với hạ nhân cho tới bây giờ cũng hòa hòa khí khí. Lời nói còn thực sự, hắn cũng rất hi vọng Hoàn Ân được sủng ái lâu một chút, hầu hạ chủ tử như vậy, tổng còn hơn hầu hạ những chủ tử kia được hơi chút sủng ái liền ngang ngược, mắt chó nhìn người thấp. Nhưng này nhị vị hiện tại. . . . . . Ai. . . . . .

“Hồi điện hạ, bệ hạ chưa nói qua như vậy. Điện hạ có thể ăn bao nhiêu  liền ăn bấy nhiêu thôi, không nên miễn cưỡng mình. Cùng lắm thì, nô tài thay điện hạ hư báo.”

Hoàn Ân ngẩng lên, khẽ cười một chút. Bởi vì thân thể suy yếu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhạt không có chút máu, nụ cười đều có chút hư vô mờ mịt.

“. . . . . . Điện hạ. . . . . .” Lưu Kỳ không nhịn được xen mồm, “Thật ra thì. . . . . . Lão nô thật cảm thấy bệ hạ sủng ngài.”

Hoàn Ân dừng lại chiếc đũa.

“Lão nô biết, ngài trong lòng cũng không nguyện ý, nhưng sự thật đích xác là như thế. Mấy ngày nay, bệ hạ một bài tử cũng chưa lật qua, lão nô nhìn bệ hạ lớn lên, đây mới thật là bệ hạ lần đầu tiên tự mình sủng một người như thế. Lão nô nói những thứ này không có ý tứ gì khác, chẳng qua là hi vọng điện hạ đổi lại góc độ nghĩ một chút, trong lòng có lẽ có thể dễ chịu hơn.”

Thấy Hoàn Ân cũng không tức giận, Lưu Kỳ thử dò xét tiếp tục nói: “Điện hạ cũng không cần cùng bệ hạ đối chọi gay gắt. Có câu nói, nhẫn tạm thời gió êm sóng lặng, ngài hơi chút thuận theo hắn một chút, có lẽ ăn ít khổ hơn. Thật ra thì, điện hạ ngài cũng biết, bệ hạ tâm ý, liền cùng thiếu nên chưa trưởng thành giống nhau, không chiếm được cái gì, liền gắng phải nhận được. Lời này lão nô không nên nói, ngài nếu không phải cố chấp như thế, mà  giống như Lộng Ngọc như vậy. . . . . .”

“Bệ hạ đã sớm nên chán ghét ta rồi, đúng không?”

“. . . . . . Lão nô nói lung tung, điện hạ không nên để vào trong lòng. . . . . .”

“Không. Ngươi nói, thật ra thì ta cũng biết.” Hoàn Ân để đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh không xác đinh, liền như mất tiêu cự. “Chẳng qua là đối với hắn lấy biết vâng lời, uyển chuyển hầu hạ, ta thật sự làm không được. . . . . .” Chẳng lẽ bị cường bạo, cũng muốn bày ra một bộ dáng tạ chủ long ân sao? Điều này sao có thể. . . . . .

Tagged:

6 thoughts on “NTKT-Chương 36+37

  1. halla 12/12/2011 at 16:35 Reply

    há hốc mồm
    quá kịch liệt
    ngồi xem mà muốn xịt máu

    Like

  2. Đường Đường 13/12/2011 at 01:24 Reply

    Anh Thành phải nên nghe lời khuyên của ngự y, nếu không thì chưa đến 40 anh sẽ……:D

    Like

  3. tho trang long den 12/06/2013 at 14:00 Reply

    chưa từng đc bộ nào mà H triền miên như bộ này
    giống như đi hiến máu nhân đạo v.

    Like

  4. […] Chương 32+33 ♥ Chương 34+35 ♥ Chương 36+37 […]

    Like

  5. Mộng - 梦 06/04/2017 at 18:37 Reply

    “ngài hơi chút thuận theo hắn một chút, có lẽ ăn ít khổ hơn” mình nghĩ nên thay chữ “hắn” bằng chữ “người” thì nghe hợp hơn

    Like

  6. Yisa 13/12/2019 at 14:43 Reply

    Thật sự đáng sợ, hành con nhà người ra quá tàn nhẫn……zzzzzz hihi

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫