NTKT-Chương 40+41

Chương 40: Quan hệ khó nói lên lời

Dung Thành không biết chính mình tại sao muốn cùng Hoàn Ân nói những lời này.

Có lẽ, bởi vì y cùng  mình không hề có lợi ích gì, hơn nữa chiến tranh chấm dứt sẽ về nước, không còn ở một chỗ nữa.

Những lời này, hắn không có khả năng cùng Thái Phó nói, không có khả năng cùng cung nữ thái giám nói, càng không thể cùng mẫu hậu nói, giấu ở trong lòng rất lâu, cuối cùng tìm được một người nói ra, đúng là vô cùng vui sướng.

Thiên hạ ao ước vô thượng quyền lực của hoàng đế, nào biết hoàng đế cũng có nỗi khổ tâm của hoàng đế.

Nghĩ đến đại ca giám quốc phụ chính cũng sáng dậy sớm trễ mới ngủ, ngày đêm vất vả, Hoàn Ân trong lòng bỗng nhiên còn có chút không đành lòng. Người này cần chính như thế nào, y đều chính mắt nhìn thấy .

“Bệ hạ. . . . . .”

“Ân?”

“Vậy vì sao bệ hạ không buông bỏ quyền lực trong tay, cũng là giải phóng cho chính mình?”

“Ha ha, quyền lực là độc phẩm nghiện nhất trên đời, một khi hưởng qua, chung thân không giải. Ngươi đều đọc qua sử sách, minh anh tông Chu Kỳ Trấn chi đệ Chu Kỳ Ngọc, chẳng phải là chứng minh tốt nhất?”

Hoàn Ân do dự một chút, cố lấy dũng khí nói : “Vậy bệ hạ sao không đem trách nhiệm cùng nghĩa vụ này, coi là vinh quang của Thiên Tử?”

Dung Thành nhíu mày: “Nga? Giải thích thế nào?”

“Bệ hạ lấy danh thiên tử, tức là thay mặt trời thống trị quốc dân, khiến cho vạn dân an khang. Vi thần cũng ở sau đại họa làm sứ thần đi sứ trấn an dân chúng, phát cháo miễn phí chấm dứt là lúc dân chạy nạn tề tụ, dập đầu dồn tạ ơn. Thần cho là, chỉ cần nhận được vạn dân cảm ơn, vạn gia nhìn cũng thấy sung sướng, không phải thế gian này làm quân chủ cao nhất là vinh quang?”

“Bách tính bình dân dựa vào bản thân, nuôi sống người một nhà còn khó khăn. Mà bệ hạ sức một mình, có thể làm cho thiên hạ thái bình, vạn dân giàu có. Thành tựu như vậy , chỉ có bệ hạ mới có thể làm được. Bệ hạ chẳng lẽ không lấy đó làm tự hào?”

Từ lần trước yến tiệc ở Cam Tuyền cung, Dung Thành đã thật lâu không thấy được bộ dáng cuồn cuộn hào phóng biện luận của Hoàn Ân như vậy. Thiếu chút nữa đều quên, y cũng có một mặt tự tin , quả quyết, bén nhọn như vậy, đủ để địch nổi tam quốc chu lang, tuyệt đối không giống luyến sủng  phía dưới thân mình cầu khẩn.

Vẻ mặt kiên định kia, tròng mắt sáng trong, quả thực giống như đang phát ra quang thải, xinh đẹp kinh người.

“Ha ha! Nói thật hay!” Dung Thành không nhịn được muốn vỗ tay. “Vậy thì muốn làm phiền ngươi, theo trẫm cùng một chỗ đảm đương vinh quang trách nhiệm cùng nghĩa vụ này.”

“. . . . . .” Ý nói. . . . . . Còn muốn thay hắn phê tấu chương sao. . . . . . ? Hoàn Ân bỗng nhiên có chút hối hận, mình sao lại kích động nói lời như thế. Bạo quân này, cùng y có quan hệ gì. . . . . .

Bất quá làm tâm tình y hơi chút buông lỏng là , bạo quân đêm đó thật không có ôm y nữa, cởi xuống quần áo liền nhắm mắt lại bồi dưỡng giấc ngủ. Hoàn Ân vẫn còn có chút lo lắng, phủ kín chăn dán gần bên tường, cách Dung Thành muốn bao nhiêu xa có bấy nhiêu. Cuối cùng cánh tay của Dung Thành vòng qua đem y kéo vào trong ngực, không vui nói: “Ngươi đem chăn cũng cuốn đi rồi, trẫm đắp cái gì?”

“. . . . . . Xin lỗi bệ hạ. . . . . .”

“Nói không ôm ngươi còn khẩn trương giống như vậy, uy tín của trẫm có kém như vậy sao?”

Đâu phải chỉ là kém, bệ hạ ngài ở trong lòng ta vốn không có uy tín. Hoàn Ân dĩ nhiên không dám lên tiếng , vẫn cương thân thể nằm nghiêng, chỉ cảm thấy cánh tay để ngang ngang hông nóng đến da thịt cũng muốn thiêu cháy, người nọ ở phía sau từng đợt hô hấp phun tại sau cổ của y, cơ hồ ngay cả tiếng trái tim nhảy lên trong lồng ngực cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nơi nguồn nhiệt ở hạ thân kia cũng làm cho y không có cách nào bỏ qua. . . . . .

Hoàn Ân mở to mắt, cho đến khi người nọ ở phía sau thu tay lại, đổi sang tư thế nằm ngửa, mới thở dài ra một hơi, nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí bên tường từ từ ngủ.

Dung Thành vẫn ôm y , nửa tháng sau . Rất quan tâm chăm sóc, không nói một câu hạ lưu, không dùng xuân dược, dùng thời gian rất lâu làm đủ bước đầu. Chính là cấm dục nửa tháng, lần này tiết hỏa liền tiết hơn nửa đêm, Hoàn Ân buông xuống tự ái cầu xin tha thứ cũng vô dụng, đến khi kết thúc thì liền ngất đi, nhưng cách thần chí không rõ cũng không còn kém. Ngày kế vẫn ngủ mê man đến xế chiều, tỉnh lại liền khôi phục vẻ mặt lãnh đạm nửa tháng trước kia, lại không giúp Dung Thành phê tấu chương, vừa đến Dưỡng Tâm điện liền trực tiếp cầm lên quyển sách đi vào phòng trong. Dung Thành dở khóc dở cười, cũng là tùy y, qua ba ngày nhìn hết giận rồi, hảo ngôn khuyên bảo mấy câu, mới nhìn sắc mặt y hơi nguôi giận.

Thu đi đông đến,  lá cây rụng sạch, chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Bão tuyết mới vừa hạ xuống, trong cung nơi nơi bọc một màu trắng thuần, mặt đất một tầng tuyết thật dày, giẫm lên chi nha rung động.

Mắt thấy cũng nhanh tới cuối năm.

Hoàn Ân cũng ở trong cung ngây người gần ba tháng.

Từ lúc mới bắt đầu độc chiếm, cho tới bây giờ theo Dưỡng Tâm điện, thân phận xảy ra biến hóa không nhỏ. Từ lần trước ở trong Dưỡng Tâm điện cầu khẩn qua, lúc dùng bữa tối nói chuyện, quan hệ của hai người tựa hồ hòa hoãn nhiều. Ban ngày kéo y cùng nhau phê tấu chương, buổi tối cùng nhau đi ngủ, tựa như ái nhân.

Ước chừng là bởi vì người nọ không hề thương xuyên ôm y, người nọ cũng coi như cần chính yêu dân, ấn tượng của Hoàn Ân đối với Dung Thành cũng trở nên tốt hơn một chút. Có khi phê tấu chương đến mệt mỏi, còn có thể kể một ít chuyện lý thú ở ngoài cung, người nọ kể chuyện, hai người đồng loạt cười, tựa như bằng hữu.

Ái nhân? Bằng hữu? Hoàn Ân cười thầm, bọn họ trong lúc đó có thể sử dụng từ này sao?

Loại quan hệ giữa bọn họ  không giải thích được, y cũng không biết nên định nghĩa như thế nào.

Đại ca vốn nói y mềm lòng, có thể cùng người cường bạo mình bình yên chung đụng, đại khái cũng chỉ có y mềm lòng như vậy, hoặc là nói người thần kinh thô mới có thể đi.

Hoàn Ân lắc đầu, đem tấu chương phê xong cuộn lại đưa cho Lưu Kỳ, mở ra tiếp phong thư cấp báo mới vừa đưa tới.

“Vi thần cung thỉnh bệ hạ thánh ân. Đến  gần cuối năm, chiến sự của quân ta cùng Bách Linh đã tiến vào phần cuối, nhưng lúc này lại sinh ra phiền toái không nhỏ.” Hoàn Ân đọc đến đây, có chút bất an nhìn Dung Thành một cái, người nọ vẫn là nghiêng người dựa vào trên ngự tọa, một bộ dạng an nhàn.

“Bách Linh quân vẫn ẩn núp ở Thiên Hải quan, mọi cách khiêu khích cự tuyệt không ra chiến, vẫn giằng co đến ngày này. Quân ta nếu khải hoàn trở về, Bách Linh nhất định trở lại xâm lược, như vậy nếu giữ gìn Thiên Hải quan, thần e sợ lương thảo không đủ. Tộc bởi vì chiến lực chưa đầy, rút đi sức lao động trẻ tuổi sắp xếp quân đội, đưa đến lúc thu hoạch vụ mùa bên trong ruộng không có người nào, thu hoạch giảm đi. Hôm nay sở tồn dư lương thực, chỉ khó có thể ủng hộ. Thần đặc biệt xin bệ hạ định đoạt, tiếp tục tử thủ, hay là. . . . . . Khải hoàn trở về Tuyên Hướng. . . . . .”

Hoàn Ân đọc, thanh âm liền thấp xuống.

Đây đối với y mà nói, hiển nhiên không phải là tin tức tốt gì.

Viện quân đã trợ giúp bọn họ đánh lùi ba đợt tiến công, còn thu hồi thành trì bị đoạt, mặc dù Thiên Hải quan vẫn không thu hồi được, nhưng lúc này rút quân, cơ hồ có thể nói không gì đáng trách. Cộng thêm cửa ải cuối năm gần tới, vốn chính là giúp nước khác đánh giặc, tướng sĩ tự nhiên là nóng lòng trở về. Nếu là Dung Thành đồng ý rút quân, hoàn toàn phù hợp lợi ích của Tuyên Hướng, y không có cái gì hảo nói, còn có thể mau sớm động thân trở về nước, nhưng là trận chiến còn dư lại này, không có binh không có lương thực, muốn đánh như thế nào? Lúc trước thu hồi thành trì, nói không chừng cũng sẽ lại bị. . . . . .

Hoàn Ân nhìn Dung Thành một cái, người nọ đang nhắm mắt suy nghĩ, ngón tay thon dài ở trên ty vịn gõ  có tiết tấu.

Có lẽ, y có thể cầu người này, nhưng đại giới như thế nào? . . . . . Người này nãy giờ không nói gì, chẳng lẽ, không phải là đang đợi y cầu hắn sao?

Chương 41: Xuất hồ ý liêu (ngoài dự tính)

Hoàn Ân trái lo phải nghĩ, thấy Dung Thành vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, không khỏi khẽ nhíu mày.

Ai. . . . . . Thôi thôi. . . . . . Đến lúc này y có thể làm sao đây? Cầu hắn liền cầu hắn đi, dù sao mình cũng không có tôn nghiêm gì, ít hơn nữa mấy phần cũng không còn sai.

Hoàn Ân gắt gao nhắm mắt lại, vừa mở ra, giống như là tại hạ quyết tâm. Đang muốn mở miệng, liền nghe được người nọ thản nhiên nói: “Tiếp tục đánh. Lương thảo trẫm sẽ phái người trợ giúp.”

“. . . . . .” Hắn thật đổi tính sao? . . . . . .

Dung Thành mở mắt, quả nhiên thấy Hoàn Ân đang sững sờ nhìn mình chằm chằm, không nhịn được cười nói: “Còn không mau viết? Không sợ trẫm thay đổi?”

“Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao muốn. . . . . .”

“Không đem Bách Linh đánh về quê nhà liền rút lui, vừa lui quân bọn họ khẳng định trở lại xâm lược, kia lúc trước đánh chẳng phải vô ích sao? Không khỏi quá không có lời.”

“. . . . . .”

Hoàn Ân vùi đầu viết chữ, chỉ nghe Dung Thành tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, đây đều là lý do đường hoàng. Nguyên nhân chân chính, chính là khiến cho ngươi cao hứng mà thôi.”

“. . . . . .” khiến cho y cao hứng? Có cái chỗ tốt gì?

“Nghĩ đến có lẽ sau này ngươi ở trên giường có thể tích cực chút.”

Hoàn Ân ngẩng đầu hung tợn trợn mắt nhìn Dung Thành một cái, Dung Thành cười ha ha.

Quả thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, muốn hắn biến thành người thiện lương, qua một vạn năm nữa đi!

Bất quá thời điểm gì, trong lúc đó bọn họ lại  cười giỡn  rất bình thường? . . . .

Không muốn xem đến người nọ đắc ý như vậy, Hoàn Ân vài nét bút viết xong, mở ra phong tấu chương tiếp theo.

“Bệ hạ thánh an. Từ khi thần suất quân đánh lui Yến Tộc đột kích, thu phục Vân Trung sau, Yến Tộc tựa hồ biết được Hà Tây có trọng binh gác, không còn xâm phạm. Thời tiết trời đông giá rét, đại quân đóng ở vùng biên cương khổ hàn, thần cho là không ổn, đột nhiên rút quân lại e sợ sau này Yến Tộc lại đem quân xâm phạm, rút lui cũng không thỏa đáng, không rút lui cũng không được, duy xin Thánh thượng định đoạt.”

Hoàn Ân để xuống tấu chương, quả nhiên thấy Dung Thành gắt gao nhíu mày.

Yến Tộc biên cảnh, đã thành một đạo tâm bệnh của Dung Thành. Đánh hay không đều không tốt , phòng ngự vừa hao tổn quân lương, thả ra lại thỉnh thoảng xuất ra chút loạn tử, giống như con chuột trong phòng bếp, vốn không làm người an tâm. Triều nghị quá mấy lần, chủ chiến chủ hòa làm thành một đoàn lộn xộn, vốn không nghĩ ra được biện pháp tốt. Quan văn sẽ không đánh giặc lại cứ thích chỉ điểm giang sơn, võ quan có đánh giặc lại luôn là hiền như khúc gỗ không nói, chỉ nghe theo mệnh lệnh. Cao Hướng tại phía Tây, Trình Văn Viễn tại phía Bắc, liền ngây ngốc không có mấy có thể nói . Này nhất thời nửa khắc muốn hắn định đoạt, hắn cũng rất khó quyết định.

“Bệ hạ? . . . . . .”

“Ân?” Dung Thành giương mắt.

“Bản thân ta có phương pháp xử lý, không biết bệ hạ muốn nghe hay không?” Bất kể Dung Thành là xuất phát từ tâm tư gì, tóm lại là giúp Nguyệt tộc một đại ân. Dưới mắt phía tây lại bị người quấy rối, hắn có thể đỡ đi một phần.

“Ngươi nói.”

“Quân đội đóng quân lâu dài ở bên cảnh quyết không là biện pháp, cộng thêm mùa thu hoạch đã qua, ứng với sẽ không có quấy rối quy mô lớn, vi thần ngu kiến, nên rút binh.”

“Kia nếu là Yến Tộc trở lại thì làm sao?” Nếu biên cảnh nháo đi xuống nữa đều nhanh không ai dám ở.

“Lấy dân làm vũ khí.”

“Nga?” Dung Thành tới hứng thú.

“Thần nghe thấy trong năm thiên tai có nhiều lưu dân, có thể cho nhóm lưu dân lớn di chuyển tới khu Hà Tây, phân phối thổ địa để cho bọn họ trồng trọt, lúc nhàn hạ tổ chức luyện tập quân sự, để cho bọn họ có đầy đủ năng lực căn bản khi chiến tranh. Thổ địa là gốc của dân, bọn họ mất qua thổ địa, này chắc chắn quý trọng. Cách mười dặm an trí đội quân tiền tiêu, ngày đêm thay đổi người đóng ở. Ngựa đạp xuống cỏ tiếng vang rất lớn, nằm ở trên mặt đất cực xa có thể nghe. Đối kháng kỵ binh lại an trí hàng rào gỗ, chông sắt, trong đống cỏ khô bày đặt nỏ. Phương pháp này mặc dù không thể giải quyết dứt điểm vấn đề biên cảnh, ít nhất có thể chống đỡ nhất thời.”

“Một mình ngươi nghĩ ra được?” Dung Thành ý tứ có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Hoàn Ân.

Cái phương pháp này tuy nói không tuyệt diệu, nhưng lấy dân làm vũ khí là một ý nghĩ không tệ. Nhìn dáng vẻ của y không giống có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nói lên phương án so với quan văn cổ hủ đọc đủ thứ thi thư kia muốn thực tế rất nhiều.

“Ân. . . . . .” Hoàn Ân có chút khó hiểu gật đầu.

“Ngươi đây là  nghĩ kế vì tương lai của địch quốc, ngươi không cảm thấy đối với Nguyệt tộc không có ích lợi mà có hại sao?”

“. . . . . . Thần biết.”

Dung Thành nâng cằm, đợi y giải thích.

“Nguyệt tộc biên cảnh cũng thường bị Bách Linh quấy rầy, cố thần biết rõ nỗi khổ của dân chúng biên cảnh. Lương thực bị đoạt, phụ nữ và trẻ em bị bắt, cửa nát nhà tan, vợ ly con tán. Vô luận quốc gia đối địch như thế nào, dân chúng luôn là vô tội . Khi quân vương có dã tâm dân chúng vĩnh viễn không phải là người được lợi, vĩnh viễn chính là người bị hại.”

Hoàn Ân cúi đầu nói xong, mới ý thức tới lời này thật giống như có chút ý vị châm chọc Dung Thành. Ai ngờ Dung Thành chính là nhàn nhạt nói câu: “Ngươi thật là thiện lương a.”

“. . . . . .”

“Ngay cả dân chúng của địch quốc cũng muốn đồng tình.”

“Người trong thiên hạ, đều là từ trong bụng mẹ , lại hóa thành bụi đất , không có gì bất đồng.”

Dung Thành cười ha ha: “Hoàn Ân a Hoàn Ân, ngươi thật là làm cho trẫm kinh ngạc.”

“. . . . . . Thứ cho thần nô độn. . . . . .”

“Kia kho thóc Thường Bình, ngươi đối với lần này thấy thế nào?”

“Là tư tưởng của người có tài. Chính là vi thần còn có bổ sung.”

“Ngươi nói.” Dung Thành rất hăng hái nhướng mày.

“Một nạn đói niên đại đi qua, nông dân cũng sẽ không phân biệt canh tác. Lúc này kho thóc Thường Bình là mượn hạt giống, thu lợi tức cực thấp, mùa thu hoạch năm sau nông dân liền mang vốn cùng lãi trả lại. Việc này vừa giải quyết vấn đề nông canh, vừa gia tăng tài chính thu vào.”

“Ân, trẫm cũng là không nghĩ tới điểm này, đặc sắc, đặc sắc. Như vậy, ngươi đối với hoàng quyền cùng tướng quyền lại có cái nhìn thế nào? .”

“Hồi bệ hạ, là chuyện hoàn toàn không liên quan.”

“Giải thích thế nào?”

“Tướng quyền sinh ra, là bởi vì hoàng đế công vụ quá nhiều, không cách nào nhất nhất đều làm. Nhưng bản thân tướng quyền cùng hoàng quyền lại riêng biệt, sẽ gặp giằng co khi tồn tại hai loại quyền lực, một bên nhiều, một bên thiếu .Vốn là nguyên nhân ở thời kỳ Hán Vũ Đế, Thừa tướng tam công Cửu khanh đứng đầu, nhưng cũng là vị trí làm người cảm thấy bất an. Đời Minh phế Thừa tướng,thiết lập nội các Đại học sĩ, thì tương quyền vừa biến tướng dời đi tới nội các Đại học sĩ. Vi thần ngu kiến, chỉ cần một ngày hoàng đế tồn tại, thì tướng quyền cũng có một ngày tồn tại, không thể trừ đi, chỉ có thể phân chia. Phương pháp phân chia chính là thiết lập nhiều thừa tướng, hoặc nhiều phủ đài, cản trở  lẫn nhau, việc này có thể ngăn được quyền lực, cũng làm cho cơ cấu khó điều khiển, hiệu suất thấp xuống.”

“Hoàn Ân.”

Hoàn Ân ngẩng đầu, chỉ thấy Dung Thành nghiêng người dựa vào ngự tọa, híp mắt lại, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, không khỏi làm y có chút kinh hãi. Sao vậy, y lại nói cái gì không nên nói sao?

“Ngươi thật không sai a.” Ngón tay của Dung Thành gõ gõ ở trên mặt bàn.

“. . . . . .”

“Thật làm cho trẫm kinh ngạc.”

“Thần sợ hãi. . . . . . Ở trước mặt bệ hạ. . . . . .”

“Tốt lắm, từ nay sau này phê tấu chương, ngươi cũng đừng chỉ chép chữ ở bên cạnh. Trẫm nói ý kiến của trẫm, ngươi cũng phải nói ý kiến của ngươi.”

A? Hoàn Ân sửng sốt một chút, vội vàng cự tuyệt: “Thứ cho thần ngu dốt, sợ. . . .. . .”

“Đừng cùng trẫm nói ngươi ngu dốt, quả thực chính là khi quân.”

“. . . . . .” Y nào có khi quân! Y lại cũng không hỏi!

“Tốt lắm, theo ý kiến ngươi vừa mới nói, sau đó tiếp phong tấu chương khác.”

“. . . . . .”

Tagged:

6 thoughts on “NTKT-Chương 40+41

  1. Đường Đường 16/12/2011 at 22:21 Reply

    Hai anh nói chuyện ăn ý quá :)

    “Quả thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, muốn hắn biến thành người thiện lương, qua một vạn năm nữa đi!”

    Anh Ân ngây thơ quá, anh Ân quá hiền, nếu chồng của ảnh mà hiền nữa thì ai bảo vệ cho ảnh đây :), mà theo quy luật bù trừ, trong hai người thì phải có ngừoi hiền người dữ :)

    Like

  2. 000 18/12/2011 at 08:16 Reply

    thanks!

    Like

  3. Sashaine 28/05/2012 at 11:56 Reply

    ây, bộ này có ngược tâm không nhỉ , thấy anh công đột nhiên ân sủng người ta hơi nhiều , dễ dẫn đến hiểm họa lắm á

    Like

  4. Sương Tử Dạ 14/10/2012 at 05:31 Reply

    được rồi được rồi, ta thừa nhận cũng có tí hảo cảm với ngươi tên ôn thần kìa. Nhưng sự thật vẫn chứng minh ngươi là kẻ tinh trùng thượng não. Nói đi cũng phải nói lại, với bằng 40 chương nữa mới hoàn, ta cảm thấy ôn nhu của ngươi chính là ngày nắng trước mùa giông bão nha ( ̄ー ̄)

    Like

  5. […] 38+39 ♥ Chương 40+41 ♥ Chương 42+43 ♥ Chương […]

    Like

  6. fraymoon 19/01/2014 at 01:23 Reply

    chương này đọc đã, nhưng mà không phải, ngựa sợ voi sao, ta nuôi voi rùi đem ra thể nào địch cũng không xài kỵ binh được

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫