HNTC-Chương 4+5 – Q1

Chương 4: Thầy trò hiệp nghị

“Nguyệt Dạ.”

Nguyệt Dạ đang ngồi ở trước bàn xem văn kiện phải xử lý hôm nay, đột nhiên nghe thấy một thanh âm nãi thanh nãi khí vang lên.

Ảo giác? Hắn dừng một chút, tiếp tục xem quyển sách trên tay.

“Nguyệt Dạ!”

Nguyệt Dạ hoảng sợ, chẳng lẽ thật là tiểu đồ đệ của hắn nói chuyện? Hắn nghiêng đầu đi, quả nhiên thấy bé vốn đang ngủ đang ngồi xếp bằng ở trên giường bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

“Bất Kinh?” Nguyệt Dạ đi qua, có chút kinh ngạc, “Ngươi có thể nói ?” Hắn nhớ không lầm  y mới có bảy tháng tuổi đi.

Bất Kinh cho hắn một cái xem thường: “Bằng không ngươi cho là quỷ đang nói chuyện?” Mấy ngày nay y chính là luôn luôn vụng trộm luyện tập, cuộc sống làm trẻ con thật không dễ chịu. Mặc dù y có thể vẫn  nói chuyện, nhưng  dây thanh cho tới hôm nay mới phát dục hảo, bởi vậy hôm nay mới có thể chân chính mở miệng.

Nguyệt Dạ kỳ quái nhìn y: “Vì sao lại tưởng quỷ đang nói chuyện? Nếu nơi này có quỷ, ta nhất định sẽ phát hiện .”

Bất Kinh hơi chút bất ngờ. Chẳng lẽ thế giới này thật sự có”Quỷ” sao?

Nguyệt Dạ thầm nghĩ: không hổ là đứa nhỏ của bệ hạ, sớm như vậy liền có thể nói. Hắn không có biểu hiện ra càng nhiều kinh ngạc, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện khác: “Ngươi nên gọi ta là sư phụ.”

Bất Kinh coi như không có nghe đến, ôm cánh tay, nhìn thẳng hắn: “Ta nghĩ chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.”

Nguyệt Dạ nhìn đứa nhỏ trước mắt dùng dáng vẻ của đại nhân nói chuyện, không khỏi buồn cười. Hắn phối hợp ngồi ở bên cạnh y: “Hảo, ngươi muốn nói chuyện gì?”

Bất Kinh nói: “Đầu tiên, ngươi bắt ta đi tìm độn không châu, xem như ngươi có việc cầu ta, phải không?” Y không chỉ là đặc công, cũng là người đàm phán khôn khéo.

Nguyệt Dạ gật đầu: “Không sai.” Hắn như thế nào đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo?

Bất Kinh tiếp tục nói : “Như vậy có phải là ta có quyền đưa ra điều kiện?”

“Có đạo lý, ” Nguyệt Dạ không thể không thừa nhận, “Ngươi muốn nói điều kiện gì?”

Bất Kinh suy nghĩ sâu xa cười: “Theo trình độ coi trọng của các ngươi đối độn không châu có thể thấy được độn không châu đối với các ngươi ý nghĩa phi phàm, như vậy muốn tìm cũng không dễ dàng, nói cách khác ta bỏ công nhất định cũng rất nhiều. Nhưng , các ngươi cũng vì thế sẽ dạy ta rất nhiều bản sự, ta cũng không xem như hoàn toàn không đạt được. Cho nên ta chỉ có một điều kiện, đó chính là  sau khi  tìm được tất cả  độn không châu, cho ta tự do, các ngươi không thể can thiệp ta đi hay lưu lại. Như thế nào?”

Nguyệt Dạ ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn rời đi nơi này?” Đứa bé này hiện tại đã muốn nghĩ sự tình xa như vậy?

Bất Kinh cảm thấy kinh ngạc hẳn nên là  mình: “Ta không thuộc về nơi này, rời đi nơi này cũng thực bình thường đi?”

Nguyệt Dạ trầm mặc sau một lúc lâu: “Bất Kinh, tuy rằng kiếp trước của ngươi không thuộc về nơi này, nhưng  kiếp trước ngươi đã chết. Hiện tại ngươi xác thật là hài tử của phụ mẫu ngươi, không phải sao? Ngươi một chút cũng không để ý sao?”

Nói không thèm để ý là giả , kiếp trước y là cô nhi,  đời này có phụ  có mẫu, cảm giác rất kỳ quái, trong lòng cũng có ẩn ẩn chờ mong, trong tiềm thức còn có chút bất an không thích ứng có phụ mẫu tồn tại.

Nhưng y né tránh nói: “Đáp ứng không?”

Nguyệt Dạ vỗ vỗ tiểu bả vai của y, cũng không coi y như một đứa nhỏ, mà coi như người trưởng thành cùng mình giống nhau, giống bằng hữu cùng y nói chuyện .

“Có thể nói lý do muốn rời đi không?”

Bất Kinh ý vị thâm trường cười: “Ta cũng không có nói nhất định sẽ rời đi. Chính là muốn sớm một chút vì bản thân lưu một cái đường lui mà thôi. Thế giới này tựa hồ rất thú vị, nếu có cơ hội, ta hi vọng có thể nơi nơi lưu lạc một phen.”

Nguyệt Dạ ha ha cười: “Như vậy ngươi cũng đã biết ngũ khỏa độn không châu này phân tán ở vực giới bất đồng? Đến lúc đó ngươi phải đi vực giới bất đồng tìm kiếm, đúng kiểu ‘lưu lạc’ theo như lời ngươi nói. Cho dù ngươi không muốn lưu lạc cũng không phải do ngươi . Ha ha.”

“Thì ra là thế, nhưng  ta vẫn hi vọng ngươi có thể đáp ứng điều kiện của ta.”

Nguyệt Dạ suy nghĩ một chút, nói : “Như vậy đi. Đợi ngươi hoàn thành nhiệm vụ sau, ta sẽ nói cho ngươi, phụ mẫu của ngươi là ai. Ta chỉ yêu cầu ngươi ở lại thần giới hai năm, nếu hai năm sau ngươi vẫn là kiên trì rời đi, ta tuyệt đối sẽ không cường lưu. Như thế nào?”

Nguyệt Dạ ở trong lòng âm thầm nghĩ: Ta nói là “Ta” tuyệt đối sẽ không cường lưu. Về phần bệ hạ, nếu hắn đến lúc đó biết được ngươi là con hắn có thể cường lưu hay không thì không liên quan tới ta .

Cùng Tinh Nguyệt Thương Lan đấu rất lâu, Nguyệt Dạ cũng trở nên thực giảo hoạt, cũng vì chính mình để lại một cái đường lui.

“Ta có thể tín nhiệm ngươi chứ?” Bất Kinh hoài nghi nhìn hắn. Trong khoảng thời gian này y đã sớm kiến thức qua bộ dáng Nguyệt Dạ hơi một tí liền tức giận đến dậm chân, cảm thấy hắn thật sự không thể tin.

Nguyệt Dạ hơi bị đả kích trừng mắt nhìn y: “Ngươi đây là ánh mắt gì? Ta chính là nhân vật ở Thần giới dưới một người trên vạn người, lời của ta nói sẽ không chắc chắn gì hết?”

Bất Kinh làm bộ còn thật sự đánh giá hắn một phen: “Nhìn qua. . . . . .tạm được đi. Ta liền miễn cưỡng tin tưởng ngươi.”

Nguyệt Dạ một tay đem y xách lên: “Ngươi cái gia hỏa này, là trẻ con phải có bộ dáng của trẻ con.” Hắn ở trong lòng căm giận nghĩ: Không hổ là nhi tử của bệ hạ, trời sinh bản lãnh làm tức chết người.

Bất Kinh một chút cũng không sợ hãi, bị hắn xách lên tại không trung, còn dường như không có việc gì xoa xoa bụng: “Nguyệt Dạ, ta đói bụng.”

“Phải kêu sư phụ!” Hắn đưa y thả lại trên giường, nhận mệnh gọi người đi chuẩn bị đồ ăn.

Bất Kinh nhìn bộ dáng hắn vội vàng hướng ra ngoài, không khỏi cười. Sư phụ này, thực đúng là một người đơn thuần.

Đi tới cửa, Nguyệt Dạ đột nhiên quay đầu lại cười: “Bất Kinh?”

“Ân hừ?” Y nhíu mày hỏi.

Nguyệt Dạ còn thật sự nói: “Tuy rằng ngươi xác thật là mang theo sứ mệnh sinh ra ở nơi này, nhưng tin tưởng ta, ta tuyệt đối không phải  đem ngươi trở thành công cụ lợi dụng, mà là chân chính sẽ đem ngươi trở thành con của mình để yêu thương.”

Bất Kinh không nói gì. Khi y nhận thức, người với người trong lúc đó tràn ngập cố ý hoặc vô ý lợi dụng cùng bị lợi dụng, tính kế cùng bị tính kế. Điểm này cũng không có cái gì kỳ quái đi. Nhưng , sư phụ của y tựa hồ nghĩ đến y thực để ý điểm này.

Quả nhiên thật là người thiện lương.

Y đối với hắn cười khanh khách: “Sư phụ, ta đói bụng.”

“Lập tức đi.” Nguyệt Dạ đối y cười, chạy nhanh đi ra ngoài.

Chương 5:  Liệt đồ !

Ba năm rưỡi qua đi rất nhanh, ngày sinh thần Bất Kinh bốn tuổi mà y vô cùng mong đợi cũng đã tới. Nhị sư phụ Tinh Dạ của y ở nơi này chính thức giới thiệu bốn vị sư phụ khác cho y biết.

Ngay từ lúc trước, Bất Kinh đã biết tại đây một ngày nào đó sẽ gặp mặt  bốn vị sư phụ khác của mình, y đã sớm đưa tình huống của bọn họ điều tra được nhất thanh nhị sở.

Tam sư phụ dạ thần Tân Liệt là một vị nam tử trẻ tuổi nhìn qua chỉ có hơn 30 tuổi, thực tế đã hơn một trăm tuổi, ánh mắt nhìn Bất Kinh có chút không kiên nhẫn, tựa hồ khinh thường dạy đứa bé nhỏ tuổi như vậy. Hắn nhìn về phía Bất Kinh, vừa lúc cùng ánh mắt Bất Kinh đối thượng. Bất Kinh nhìn thấy trong mắt của hắn là không kiên nhẫn, thú vị cười một tiếng. Thân thể nho nhỏ mặc dù muốn ngửa đầu nhìn, trên khí thế nhưng lại tuyệt không yếu thế.

Tứ sư phụ dược thần Úc Tú là một vị nữ tử uyển ước, tựa hồ không quá hai mươi tuổi, thật ra thì cũng  hơn một trăm tuổi, mái tóc màu bạc dài đến mắt cá chân, mặc một bộ váy dài màu lam, xinh đẹp hào phóng , trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu.

Ngũ sư phụ thực thần Tác Tán đầu vuông tai to, bụng phệ, thật là hiền lành, lúc cười lên trên mặt mập đô đô có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Lục sư phụ Phong Thần Mục Miễn cùng Tân Liệt tuổi xấp xỉ, cao lớn anh tuấn. Bất Kinh khỏi âm thầm cảm thán một câu, trong ba vị nam sư phụ này cuối cùng cũng có một vị hơi không làm … người xem thất vọng  .

Bất quá tương đối, Nguyệt Dạ cũng là tướng mạo xuất chúng nhất trong năm vị nam sư phụ.

Tân Liệt tự mình tìm vị trí ngồi xuống, nói: “Hai vị thần hộ đại nhân, vị này chính là đồ đệ của chúng ta? Không biết là thần thánh phương nào muốn xuất động đến bốn người chúng ta tới dạy y?” Hắn vừa nói, vừa cố ý liếc về phía Bất Kinh.

Bởi vì Độn Không châu không cánh mà bay sự tình trọng đại, trừ Dự ngôn thần, Tinh Nguyệt Thương Lan, Tinh Dạ, Nguyệt Dạ cùng Phong Lâm năm người cũng không có những thần giả khác biết, nên lúc này Tân Liệt mới hỏi.

Tinh Dạ cười nói: “Dạ thần, vị đồ đệ này của chúng ta thiên tư thông tuệ, từ lúc có thể nói tới nay, vẫn rất hiểu chuyện. Ngươi cũng biết, lúc y một tuổi nhận thức tất cả chữ, thời điểm hai tuổi là có thể dựa vào cảm giác mẫn tuệ đoán được phương hướng chiêu thức công kích của bổn thần hộ. Ngươi cùng Tiểu Bất Kinh tiếp xúc nhiều sẽ biết.” Nhắc tới đồ đệ ngoan của hắn, Tinh Dạ luôn luôn nói không hết lời. Hắn vừa nói vừa đem Bất Kinh ôm vào trong ngực xoa cái đầu nhỏ của y.

Mỗi lúc này, Bất Kinh liền tương đối oán đại sư phụ của y tại sao không đem chuyện y thật ra đã 30 tuổi nói cho Tinh Dạ.

“Nhị sư phụ! Không nên nhu tóc của ta; còn có, không nên hơi một tí liền ôm ta.” Y đã nhớ không rõ là lần thứ mấy nhắc nhở hắn.

Tinh Dạ ngoảnh mặt làm ngơ, trấn an vỗ vỗ lưng của y, nói với bốn người khác: “Nếu như mấy vị không có ý kiến, từ hôm nay trở đi liền bắt đầu dạy Tiểu Bất Kinh đi.”

Nguyệt Dạ nói: “Bất Kinh trước tiên phải kính trà cho mấy vị sư phụ mới đúng.”

Tinh Dạ rốt cuộc đem y đặt ở trên mặt đất.

Bất Kinh rót bốn chén trà, theo thứ tự bưng cho bốn vị sư phụ, mỗi lần đều nói một câu “Bất Kinh cấp sư phụ kính trà.”

Đến phiên Úc Tú, nàng có chút yêu thích đem y ôm lấy hôn một cái, Bất Kinh mặt lập tức trở nên đỏ rực. Lần, lần đầu tiên được nữ nhân chủ động hôn!

Tinh Dạ buồn cười nói: “Tiểu tử thẹn thùng?” Nguyệt Dạ biết nội tình ở một bên khó khăn nén cười.

Tác Tán hiền lành nhu nhu tóc của y, nói: “Tiểu Bất Kinh, sau này rảnh rỗi có thể đi Tác phủ tìm sư phụ chơi,sư phụ dẫn ngươi đến Nhân giới ăn ngon.”

“Thực thần!” Nguyệt Dạ bất mãn nói, “Làm sư phụ Bất Kinh chủ yếu là dạy y đề cao vị giác cùng khứu giác của mình, không phải là để dẫn y nơi nơi ăn tùm lum.”

Tác Tán cười hắc hắc.

Mục Miễn mặt không thay đổi nói: “Bất Kinh, Lục sư phụ sẽ đối với ngươi rất nghiêm, ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý.”

“Cầu còn không được.” Bất Kinh ý vị thâm trường cười một tiếng, một chút cũng không có bởi vì tuổi còn nhỏ mà tỏ ra vẻ nhát gan, ngược lại lộ ra vẻ bình tĩnh.

Tân Liệt không nhịn được nghe bọn hắn hàn huyên, nói: “Các ngươi dạy trước đi, ta muốn xem tư chất của y.”

Bất Kinh lại đột nhiên hướng Tân Liệt bổ nhào, gục ở trên đùi hắn nước mắt giàn giụa nhìn hắn: “Liệt sư phụ, ngươi trước dạy Bất Kinh có được hay không?”

Kể từ khi Bất Kinh có thể đi có thể chạy, y thường xuyên sẽ nghĩ ra một chút gì đó hành hạ người tìm thú vui giết thời gian, Nguyệt Dạ kiến thức qua nhiều, cho nên trong nháy mắt cảnh giác , đồng thời dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tân Liệt.

Trên đùi đột nhiên nhiều hơn một tiểu thân thể mềm mại, Tân Liệt nhất thời không biết làm sao: “Ngươi. . . . . .”

“Liệt sư phụ? Ngươi không thích Bất Kinh sao?” Y chớp mắt nhìn Tân Liệt, lông mi thật dài rung động, cái miệng nhỏ nhắn méo lại tựa hồ tùy thời đều sẽ lên tiếng khóc lớn. Trời mới biết trong lòng y có bao nhiêu ác tâm trong động tác của mình, bất quá, nếu bọn họ đều đem y coi là tiểu hài tử, y sẽ không ngại cho bọn họ biết một chút về tiểu hài tử “Hoạt bát” cùng “Nghịch ngợm” .

Ánh mắt khiển trách của mọi người đều quăng tới đây, Tân Liệt lúng túng thanh khụ một tiếng: “Sư phụ. . . . . . Khụ khụ, làm sao lại không thích đồ đệ của mình?”

Bất Kinh hai mắt sáng ngời: “Thật sao? Như vậy sư phụ có thể hay không biểu diễn một chút tuyệt chiêu ‘nhất nhãn vạn lý’ của ngài?”

Tân Liệt trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, nhưng vẫn bày ra bộ dáng bình tĩnh, nói: “Không nghĩ tới ngươi nhỏ tuổi lại nghe nói qua ‘ nhất nhãn vạn lý ’.”

Nhất nhãn vạn lý là độc môn tuyệt kỹ của dạ thần Tân Liệt, một khi mở ra Thiên Nhãn, có thể đem chuyện phát sinh ở ngoài vạn dặm nhìn  nhất thanh nhị sở. Mở ra Thiên Nhãn không chỉ có cần đầy đủ thần lực trụ cột, hơn nữa còn có một bộ tâm pháp vận chuyển thần lực. Không có bộ tâm pháp này người là không cách nào mở ra Thiên Nhãn . Nhưng lúc thi triển ‘ nhất nhãn vạn lý ‘ phải có một cái điều kiện, đó chính là phải tạm thời đóng cửa các giác quan khác trừ thị giác, đem thần lực tập trung ở trên ánh mắt.

Nguyệt Dạ nhìn nụ cười âm hiểm trên mặt Bất Kinh, đột nhiên có loại cảm giác không ổn.

“Liệt sư phụ, nguyện ý thi triển cho Bất Kinh xem sao?” Y dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tân Liệt.

Tân Liệt  khụ một tiếng, nói: “Có gì không thể? Bất Kinh muốn xem cái gì?”

Bất Kinh ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn nhìn cái gì cũng có thể sao?”

Tân Liệt lấy một loại tư thế ngạo mạn đứng lên: “Tất nhiên. Chỉ cần là trong vạn dặm, mắt của bổn thần đều có thể thấy.”

Bất Kinh khờ dại nói: “Nghe Đại sư phụ cùng Nhị sư phụ nói trong cung của Hoa tiên tử có rất nhiều hoa xinh đẹp, không bằng sư phụ giới thiệu cho Bất Kinh một chút đi.”

“Không thành vấn đề.” Tân Liệt không nghi ngờ gì, đóng cửa những giác quan khác sau đó thi triển Thiên Nhãn hướng Tu Hoa cung chỗ ở của Hoa tiên tử nhìn, nhất nhất đem tên hoa nói cho Bất Kinh nghe.

Chốc lát, hắn mới đóng cửa Thiên Nhãn, không ngờ lại ngửi thấy một cỗ mùi thúi mãnh liệt gay mũi. Tân Liệt sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

Sầu riêng! Lại là sầu riêng mà hắn ghét nhất.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy? !” Tác Tán biết rõ ràng hắn đối với mùi vị sầu riêng nhạy cảm, lại còn ăn đến ngon lành.

Tác Tán cười hắc hắc, tiếp tục ăn, vừa nói: “Đồ đệ ngoan thật hiểu chuyện.”

Úc Tú ở một bên che miệng cười; Mục Miễn vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, không có vẻ mặt đặc biệt gì.

Bất Kinh vẻ mặt vô tội nói: “Liệt sư phụ, Bất Kinh thích nhất ăn cái này, cho nên mới muốn đem cái này lấy ra cùng các sư phụ chia sẻ .” Làm đặc công ưu tú nhất, y vĩnh viễn cũng không cho phép mình đối với “Địch quân” không biết gì cả, cho nên y đã sớm từ nơi Nguyệt Dạ đối với hứng thú, yêu thích, tính cách đặc điểm của mấy vị sư phụ này làm một phen điều tra, cho nên mới có một màn này.

Tân Liệt bởi vì mùi sầu riêng thối, sắc mặt đã sớm trở nên tái nhợt, tựa hồ tùy thời đều có thể té xỉu, nhưng hắn vẫn là nhạy cảm phát hiện ở trong mắt của Bất Kinh một tia giảo hoạt. Hắn nhất thời hiểu đồ đệ mới hắn vừa mới nhận này căn bản là cố ý để hắn khai thiên nhãn. Như vậy y có thể thừa dịp hắn đóng cửa khứu giác lấy ra sầu riêng tới chỉnh hắn!

“Ngươi, ngươi cái tên liệt đồ. . . . . .” Tân Liệt hai mắt trợn lên, cư nhiên té xỉu.

Bất Kinh cũng sợ hết hồn: “Liệt sư phụ dễ dàng liền bị hun ngã như vậy?” Y theo bản năng nhìn về phía Nguyệt Dạ cách mình gần nhất.

Nguyệt Dạ nghiêm trang hồi đáp: “Mặc dù dạ thần quả thật đối với sầu riêng cực kỳ nhạy cảm, nhưng  lần này hắn tuyệt đối là bị ngươi chọc cho ngất.”

Bất Kinh vô tội chớp chớp mắt, nhưng trong lòng  đắc ý: hừ, lão đầu, đừng cho là ta hảo khi dễ .

——————–

Hic, cả ngày hqua ta mất mạng, chẳng làm ăn được zỳ cả. Thay mất toi cái modem 450k. *khóc sướt mướt* tiền a~~~~~~~

Tagged:

3 thoughts on “HNTC-Chương 4+5 – Q1

  1. […] | 2 | 3 | 4 – 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 Rate this: Share this:TwitterFacebookLike this:Like8 bloggers like this […]

    Like

  2. Thuytinhthanh 30/12/2011 at 22:51 Reply

    Bất Kinh đúng là dễ xương quá aaaaaaahhhh. Có phải lúc này là gặp nhau chưa ta?

    Like

  3. lazyfox312 22/01/2012 at 02:48 Reply

    haha,dễ thương quá
    một bất kinh là đủ chỉnh thảm mấy vị sư phụ rồi
    ta thật muốn coi lúc bất kinh cùng phụ hoàng chỉnh nguyệt dạ,hảo ngoạn nha

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫