Y Sinh Thế Gia 41 – 42

Y Sinh Thế Gia

医生世家

Tác giả: Điệp Chi Linh

Thể loại: hiện đại, nhất công nhất thụ, CP chính dưỡng phụ tử niên thượng, CP phụ huynh đệ niên hạ, HE

 Edit: Ảo Vũ

Beta: Nana

***

Chương 41

Cha con hai người đúng 10 giờ sáng đến nơi tổ chức hôn lễ.

Thân thích của Từ gia và thân bằng hảo hữu của Thiệu gia, toàn bộ khách sạn đầy ắp người, vô cùng náo nhiệt.

Thiệu Thần vừa thấy Thiệu Vinh liền nở nụ cười xáp đến: “Tiểu Vinh hôm nay lại mặc tây trang cơ đấy, thật đẹp trai.”

Thiệu Vinh nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Anh cũng rất đẹp trai.”

Hôm nay Thiệu Thần cũng mặc âu phục, khuôn mặt sáng lạn, được em trai khen một câu lập tức đắc ý cười rộ lên, “Chứ sao nữa, đâu thể nào làm cô của chúng ta mất mặt.”

“Cô còn chưa tới?”

“Đoán chừng còn đang trang điểm đi, cô dâu mới nhất định phải xuất hiện cuối cùng, quy định mà.”

Tầm mắt Thiệu Vinh đảo qua toàn bộ hội trường, phát hiện hôm nay người tham dự tiệc cưới đều mặc trang phục lộng lẫy, vừa rồi lúc tiến vào thấy trước cửa khách sạn đậu rất nhiều xe xịn, hiển nhiên bối cảnh Từ gia cũng không phải tầm thường.

Thiệu Thần hưng phấn nói: “Tiểu Vinh em nhìn này, bàn bên trái hàng thứ nhất đều là người của Từ gia, anh mới biết được chú Từ còn có hai người anh, anh họ chị họ thì không đếm được. Cô của chúng ta thật đáng thương, nhiều thân thích như vậy, gả đi còn phải vác gia phổ. . . . . .”

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên nghe được phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Thiệu Vinh?”

Thiệu Vinh quay đầu lại, thấy người trước mặt không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu trai trước mặt hôm nay ăn mặc vô cùng nghiêm túc, quần tây màu đen và giày da, áo sơmi trắng sạch sẽ, thắt caravat màu xanh đậm, tóc hiển nhiên đã có đi tiệm chỉnh sửa qua, tóc chải sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, cả người nhìn cực kì đẹp trai, hơn nữa trên mặt luôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời sáng lạn.

Thiệu Vinh ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: “Cẩm Niên? Sao cậu lại ở đây?”

Hỏi xong mới cảm thấy mình thật sự quá ngu xuẩn, cậu ta họ Từ, hôm nay xuất hiện ở đây hiển nhiên là thân thích của Từ gia. Có điều, so với ở trường học luôn mặc đồng phục học sinh, Từ Cẩm Niên hôm nay mặc chính trang nhìn qua hấp dẫn hơn, làm cho Thiệu Vinh thiếu chút nữa nhận không ra.

Từ Cẩm Niên cười cười ngồi xuống bên cạnh Thiệu Vinh: “Tớ bị chú chộp tới làm phù rể, dĩ nhiên là ở chỗ này. Đúng rồi, sao cậu cũng ở đây?” Dừng một chút, vỗ đầu một cái, “A, đã quên mất cậu họ Thiệu, thật không nghĩ tới cậu lại là thân thích của thím ba tớ.”

“Thím ba?” Thiệu Vinh nghi ngờ nghĩ nghĩ, “Cậu là nói cô tớ?”

“Cô dâu hôm nay là cô cậu sao? Chú rể là chú ba của tớ, nói như vậy, hai chúng ta trở thành thân thích rồi?!” Từ Cẩm Niên nói xong lại nở nụ cười, “Mỗi ngày ngồi cùng một bàn, ngủ cùng một phòng ký túc xá, không ngờ ở đây mà cũng còn có thể gặp mặt, duyên phận của hai chúng ta quả thật vô địch.” Cậu ta hiển nhiên đối với chuyện “trở thành thân thích của Thiệu Vinh” cực kì vui vẻ.

Thiệu Vinh cũng mỉm cười: “Ừ, thật là trùng hợp.”

Cũng không lâu sau, xe hoa của chú rể rốt cục dừng ở cửa khách sạn.

Thiệu Hân Du mặc áo cưới màu trắng bước xuống từ trong xe, kéo tay cha Thiệu An Quốc đi trên thảm đỏ, trên mặt cô dâu xinh đẹp vừa ngượng ngùng vừa tươi cười hạnh phúc, chú rể Từ Nhiên đã sớm chờ ở cửa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn về phía cô dâu.

Rất nhanh đã đi hết thảm đỏ trước khách sạn, Thiệu An Quốc cầm tay con gái đặt vào trong tay Từ Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Về sau phải chiếu cố con bé thật tốt, biết không?”

Từ Nhiên mỉm cười: “Yên tâm đi, baba.”

Nói xong liền nắm tay Thiệu Hân Du, dẫn cô bước vào trong khách sạn, xung quanh lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Con trai út của Từ gia cùng con gái út của Thiệu gia kết hôn, lại vừa vặn tổ chức vào ngày lễ mồng một tháng năm, thân bằng hảo hữu toàn bộ đều có mặt, hội trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hoan hô ầm trời.

Trong nhà hàng tây đối diện khách sạn, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau uống cà phê, so với hội trường hôn lễ náo nhiệt, nơi này hiển nhiên có chút yên lặng quá mức.

“Thiệu Hân Du quả nhiên là con gái mà Thiệu An Quốc thương yêu nhất. Lại nói tiếp, năm đó Thiệu Trường Canh kết hôn ở London, người tham dự tiệc cưới chỉ sợ ngay cả một phần tư hôm nay cũng không bằng đi?” Một người vừa khuấy cà phê vừa nói chuyện, thanh âm nghe qua vô cùng dịu dàng, giống như đang nói đến một đoạn chuyện cũ tốt đẹp nhiều năm về trước.

“Đó là đương nhiên, biết con dâu là An Phỉ, Thiệu An Quốc đồng ý đã là chuyện khó như lên trời, anh còn hi vọng ông ta mang khuôn mặt tươi cười đến tham dự tiệc cưới sao?” Giọng người đàn ông đối diện thì bình tĩnh rất nhiều, “Chỉ là không nghĩ tới, Thiệu An Quốc cư nhiên chịu để Tiểu Vinh theo chân Thiệu gia bọn họ, còn đồng ý cho Thiệu Trường Canh mang theo đứa bé kia bên người, ông ta không sợ quả bom hẹn giờ này có thể tuỳ thời hủy diệt Thiệu gia bọn họ.”

“Mỗi lần ông ta nhìn thấy Thiệu Vinh, trong lòng nhất định rất khó chịu.” Người nọ cười khẽ, kẹp một viên đường bỏ vào trong cà phê.

“Anh uống cà phê không phải không thêm đường sao?”

“Thói quen là do làm dần mà ra.” Dùng thìa chậm rãi khuấy đường đều đặn, người nọ múc một muỗng cà phê lên uống, mỉm cười nói, “Cà phê không đường, uống rất đắng.”

Tiệc cưới của Thiệu Hân Du mãi cho đến lúc xế chiều mới chấm dứt, chú rể lái xe hoa mang cô dâu rời đi, thân bằng hảo hữu còn lại ăn uống no đủ đều tự trở về.

Một khắc Thiệu Vinh đi ra khách sạn, đột nhiên bị một đạo ánh sáng chói mắt làm cho hoa mắt. Ngẩng đầu, phát hiện ánh sáng đến từ gương của lầu hai quán cà phê lầu đối diện. Thiệu Vinh dời tầm mắt, lại cảm giác có người tựa hồ đang nhìn mình.

Lúc lại ngẩng đầu lên, bỗng nhiên trông thấy một đạo ánh mắt thâm thúy.

Đó là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, mặc quần áo thuần trắng thoải mái, ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai nhàn nhã uống cà phê. Sau khi nhìn thấy ánh mắt Thiệu Vinh, người nọ nhẹ nhàng giơ lên tách cà phê trong tay, cười cười với cậu.

Rõ ràng là người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy người nọ qua lớp cửa sổ thủy tinh, nụ cười của hắn lại khiến cho đáy lòng Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại bất an rất kỳ quái. Đó là một loại cảm giác . . . . . . Bị thợ săn nhìn thẳng mà sởn gai ốc.

Theo bản năng quay đầu lại đi tìm bóng dáng baba, thấy hắn bước ra từ trong khách sạn, Thiệu Vinh vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, giống như trước đây cảm thấy sợ hãi mà nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, “Baba.”

“Làm sao vậy?” Thiệu Trường Canh cầm ngón tay hơi lạnh lẽo của Thiệu Vinh, dịu dàng hỏi, “Không thoải mái ở đâu à?”

Thiệu Vinh lắc đầu: “Không, chúng ta trở về đi.”

Ngồi vào xe lại ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người đàn ông trong quán cà phê đối diện đã sớm không thấy bóng dáng.

Sau lễ cưới của Thiệu Hân Du không lâu, Thiệu Trường Canh liền dựa theo kế hoạch định từ trước, đưa Thiệu An Quốc ra nước ngoài chữa bệnh.

Ngày mồng một tháng năm đúng là ngày nghỉ của học sinh, Thiệu Thần cùng bạn học đi du lịch ở ngoại ô, Thiệu Trường Canh lo lắng Thiệu Vinh ở nhà một mình đành phải trước khi xuất ngoại đưa Thiệu Vinh sang nhà bạn tốt Tô Thế Văn.

Thiệu Vinh cảm thấy baba lo lắng có chút quá độ, nhưng Thiệu Trường Canh quá cố chấp nên căn bản không nói lí lẽ, Thiệu Vinh đành nghe lời của hắn, thu thập hành lý đến nhà chú Tô kia ở tạm vài ngày.

Chạng vạng hôm nay, Thiệu Trường Canh mang Thiệu Vinh đến Tô gia, cùng Tô Thế Văn nói vài câu liền vội vàng ra sân bay.

Trước khi đi, Thiệu Trường Canh gọi Thiệu Vinh tới cửa, thấp giọng dặn dò: “Mấy ngày nay trước ở tạm nhà chú đi, sau khi tựu trường chú ấy sẽ đưa con đi học. Còn có, di động nhất định phải sạc pin đầy đủ, có việc liền gọi điện thoại cho ba, biết không?”

Thiệu Vinh gật gật đầu: “Đã biết.”

Thiệu Trường Canh vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thiệu Vinh, “Nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”

Thiệu Vinh ôm lại hắn, đầu vừa vặn chạm đến cổ của hắn, Thiệu Vinh theo thói quen giống như trước đây nhẹ nhàng cọ cọ cằm Thiệu Trường Canh, nói: “Baba bảo trọng.”

Thiệu Trường Canh sờ sờ đầu cậu, bên môi lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nhìn hình ảnh cha con hai người lưu luyến chia tay ở cửa, Tô Thế Văn nhịn không được khẽ nhíu mày.

Tô Duy hoàn toàn không nhận thấy điểm dị thường, chờ Thiệu Trường Canh đi rồi, vội vàng nhiệt tình đem Thiệu Vinh kéo vào trong phòng khách, “Tiểu Vinh, trước ăn một chút trái cây. Đúng rồi, cơm chiều cháu muốn ăn cái gì, chú vô làm cho cháu. Thích ăn sủi cảo không? Hay là muốn ăn lẩu?”

“Ách, không cần phiền phức như vậy, tùy tiện là được rồi.” Bị đãi ngộ giống như khách quý làm cho Thiệu Vinh có chút thụ sủng nhược kinh.

Tô Duy mỉm cười nhìn Thiệu Vinh, càng xem càng thích, “Cháu còn nhớ không, lúc cháu còn nhỏ sinh bệnh nằm ở bệnh viện, chú còn là bác sĩ chủ quản của cháu. Khi đó cháu gầy lắm, vóc dáng cũng thật nhỏ, đảo mắt một cái đã cao lớn như vậy.” Dừng một chút, nhìn chằm chằm Thiệu Vinh trong chốc lát, không khỏi cảm thán, “Bộ dạng cháu thật sự rất giống Tử Hàng. . . . .”

“Tô Duy.” Tô Thế Văn nhíu mày cắt ngang, “Đừng mải lo tám chuyện nữa, nước trong phòng bếp sôi rồi đấy.”

“A, chết rồi!” Tô Duy vội vàng quay đầu chạy vào phòng bếp.

Đem người nào đó không dùng đầu óc nói chuyện đuổi đi, Tô Thế Văn ngồi ở một bên trên sô pha, trầm mặc nhìn Thiệu Vinh.

—— Thật sự rất giống.

Cặp mắt đen nháy trong suốt như có thể nhìn thấu lòng người, giống như Tô Tử Hàng nhiều năm trước tái sinh vậy.

Sóng mũi thật cao, đôi môi mỏng mà hồng nhuận, cùng với màu da trắng nõn và tấm lưng gầy, nhìn qua lãnh lãnh đạm nhưng trong tâm thật ra ấm áp hơn bất kì ai.

Tô Tử Hàng còn chưa vào trường cảnh sát đã là người đẹp trai nổi tiếng ở trường, sau khi trải qua vài năm huấn luyện gian khổ ở trường cảnh sát, làn da rám đen một chút, tính cách cũng tăng thêm vài phần trầm ổn và bình tĩnh. Thiệu Vinh hiện tại, hoàn toàn là một bộ dáng Tô Tử Hàng thời trung học. Nhìn mặt Thiệu Vinh không khỏi làm cho Tô Thế Văn nhớ lại dáng vẻ đơn thuần thẳng thắn của Tô Tử Hàng trước khi chưa vào trường cảnh sát. . . . .

“Ngốc quá, em đang ở đây lo lắng cái gì? Tô gia của chúng ta trước giờ đều làm cảnh sát không có nghĩa là em cũng phải thi vào trường cảnh sát. Em muốn làm pháp y thì làm pháp y, loại chuyện kế thừa tâm nguyện của cha dĩ nhiên phải do anh cả em làm rồi. . . . .”

Giữa trưa một ngày mùa hè ấm áp, người cầm thông báo trúng tuyển trường cảnh sát kia ngồi trong quán cà phê mỉm cười ôn hòa với mình.

“Có anh làm cảnh sát là đủ rồi, em đương nhiên phải chọn sự nghiệp em thích, hai cảnh sát không khỏi rất dư thừa đi.”

“Nhưng mà, làm cảnh sát rất nguy hiểm. . . . . .”

“Cũng rất uy phong a! Lấy súng trong túi ra hù bọn người xấu sợ đến xanh mặt, nghĩ tới liền cảm thấy rất thành tựu đúng không?”

“Anh à. . . . .”

“Được rồi, em không cần khuyên anh, từ nhỏ anh đã muốn làm cảnh sát, hơn nữa đây cũng tâm nguyện của baba. Yên tâm đi, nhiều cảnh sát như vậy, người gặp chuyện không may hằng năm có bao nhiêu người? Anh của em sẽ không xui xẻo như vậy.” Tô Tử Hàng ngẩng đầu lên, một ngụm uống sạch cà phê đắng không bỏ thêm đường, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tô Thế Văn, “Anh cam đoan với em, anh nhất định sống đến tám mươi tuổi.”

Ngày đó anh ấy rời đi, lưng thẳng tắp.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, người thanh niên mặc áo trắng rảo bước nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ bồng bột, tràn đầy niềm tin và ý chí chiến đấu.

Không ai nghĩ tới, vài năm sau anh sẽ trải qua một cái chết thê thảm như vậy.

Anh ấy chưa có sống đến tám mươi tuổi, chỉ mới sống được một phần ba đã vội vàng ly khai nhân thế. Thời gian bình thường ở cùng một chỗ quá ít, ngay cả hiện tại muốn hoài niệm cũng tìm không được bao nhiêu kỉ niệm để nhớ lại.

“Chú Tô?” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt cau mày vẻ mặt đau buồn, quanh thân hắn bao trùm không khí trầm trọng, làm Thiệu Vinh còn nghĩ hắn sắp khóc.

Tô Thế Văn bị cắt đứt suy nghĩ, khẽ nhắm lại mắt, đem cảm xúc đau đớn ép trở vào.

“Chú. . . . . Làm sao vậy?” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ hỏi.

Tô Thế Văn ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Về chuyện của ba ruột cháu, cháu biết được bao nhiêu?”

Thiệu Vinh giật mình, “Cháu chỉ biết ba làm cảnh sát, lúc thi hành nhiệm vụ thì hi sinh.”

“Anh ấy hi sinh vì nhiệm vụ thế nào, cháu biết không?”

Thiệu Vinh lắc đầu.

Trong lòng Tô Thế Văn nổi lên một trận chua xót. Thiệu Trường Canh thật sự bảo hộ Thiệu Vinh quá tốt, chuyện không nên biết, hắn một chữ cũng chưa nói, còn thật thông minh dẹp bỏ tâm hiếu kỳ của Thiệu Vinh.

Như vậy cũng tốt, dù sao biết được ba của mình trước khi chết còn bị người ta hành hạ cũng không phải chuyện vui sướng gì.

“Nhiệm vụ đó. . . . . . Có vấn đề sao?” Thiệu Vinh hỏi.

Tô Thế Văn nhìn Thiệu Vinh, bình tĩnh đáp: “Chỉ là nhiệm vụ bình thường mà thôi, ba cháu chết vì bị súng bắn.”

“Nha.” Thiệu Vinh dừng một chút, tò mò hỏi, “Ba là người thế nào?”

Tô Thế Văn nhất thời không biết trả lời cái gì, im lặng một lát mới nói: “Người rất tốt.”

—— Người rất tốt?

Tốt ra sao? Tốt tới trình độ nào?

Thiệu Vinh không hiểu lắm đáp án mơ hồ thế này. Chẳng qua cảm thấy cảm xúc bi thương của người trước mặt bị đè nén làm cho mình hít thở không thông.

Lúc nhắc tới tên người kia, trong lòng mình cũng sẽ có một chút chua xót và khổ sở.

Dù sao cũng là ba ruột, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng nghe qua một ít chuyện, trong lòng vẫn khổ sở như cũ.

Vị cảnh sát ưu tú còn trẻ như vậy đã phải chết, người bên ngoài nghe qua cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, huống hồ người nọ còn là ba ruột của mình.

Nhất định có rất nhiều người đang yên lặng tưởng niệm người ấy đi?

Thậm chí có rất nhiều người, sẽ nhớ lại một ít chuyện khó quên năm đó thông qua một khuôn mặt tương tự.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tô Tử Hàng chính là cái đại bi kịch

 

Bất quá, xin tin tưởng tôi, xem đến cuối cùng các bạn sẽ biết, kỳ thật trong văn của tôi không có người xấu hoàn toàn và bi kịch hoàn toàn.

 

Tô Tử Hàng (nội tâm: tôi thật sự thật sự rất muốn đầu thai nhanh chút, có thể đừng đẩy tôi ra viết nữa hay không?)

 

Tác giả: có người không thích anh đầu thai, tôi cũng không có biện pháp a. Đặt hoa hồng đen lên mộ của anh cũng không phải tôi.

 

Thái tử: Tử Hàng không thích hoa hồng đen à?

 

Tô Tử Hàng: . . . . . .

 

Thái tử: Vậy lần sau đổi thành hoa hồng trắng được không?

 

Tô Tử Hàng: . . . . . .

 

Thái tử: không nói lời nào coi như đáp ứng rồi đấy.

 

Tô Tử Hàng: . . . . . . (tôi đã chết không thể nói chuyện!)

***

Chương 42

Thiệu Trường Canh ở nước Anh hơn một tháng.

Hắn vốn dĩ tưởng rằng dàn xếp xong mọi việc cho ba chỉ cần một tuần lễ, đáng tiếc mọi việc không như ý, bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng, liên hệ bệnh viện, định tốt phương án trị liệu đã là chuyện của một tháng sau.

Thời tiết tháng sáu ở London rất tốt, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống đường, tản ra một loại không khí thoải mái. Thiệu Trường Canh đi một mình trên đường, dừng lại trước một quảng trường quen thuộc.

Có một bé trai ở cách đó không xa đang vui đùa ầm ĩ trên cỏ, trên ghế ngồi bên cạnh là người cha trẻ tuổi của bé, ánh mắt người đàn ông kia không rời con của mình dù chỉ một chút, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa cưng chiều.

Cảnh tượng như vậy không khỏi làm cho Thiệu Trường Canh nhớ tới rất nhiều năm về trước.

Đoạn thời gian sau khi An Phỉ qua đời, hắn sợ Thiệu Vinh bởi vì mất mẹ mà tự phong bế mình, cả ngày đều mang Tiểu Thiệu Vinh ra gần quảng trường chơi đùa. Mới trước đây bộ dáng Thiệu Vinh đặc biệt đáng yêu, người đi tản bộ trong quảng trường luôn luôn yêu thích dừng lại nhìn cậu, Tiểu Thiệu Vinh rất sợ người lạ, mỗi lần có người lạ tới gần, cậu liền ủy khuất chạy tới lôi kéo tay của Thiệu Trường Canh, giống như làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn.

Đối với bé con mà nói, Thiệu Trường Canh là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Cảng tránh gió duy nhất.

Người tin tưởng duy nhất.

Có lẽ ngay cả nằm mơ cậu cũng không nghĩ đến, người baba cậu tôn trọng nhất lại ôm một loại tâm tư hoàn toàn khác đối với cậu.

Mới ly khai một tháng, trong lòng Thiệu Trường Canh đã tưởng niệm khắc cốt, cơ hồ giống như thủy triều đem người chôn vùi.

Mỗi ngày đều phải nhận được tin nhắn của cậu mới có thể an tâm, tham muốn giữ lấy càng ngày càng khó có thể khống chế. Nhất là sau khi biết được thái tử về nước, trong đầu thậm chí sinh ra loại ý tưởng điên cuồng “không bằng đem cậu cột vào bên người, không cho đi đâu nữa.”

Ngày mai sẽ là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.

Khoảng cách tới ngày trưởng thành chính thức, còn 365 ngày.

thật ra chỉ có 1c truyện thôi >_>

Thiệu Trường Canh xoay người trở lại khách sạn, xả nước ấm, nằm trong bồn tắm, tưởng tượng thân thể ấm áp mà ngây ngô của thiếu niên, chậm rãi lấy tay giải phóng dục vọng khô nóng dưới thân.

Thiệu Vinh còn nhỏ, hắn phải kiềm chế và nhẫn nại, bao gồm dục vọng thân thể và tham muốn chiếm hữu.

Nhắm mắt lại, một khắc cao triều kia, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Thiệu Vinh. Tuy rằng thân thể nhất thời cảm thấy thỏa mãn, trong lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi hư không.

Về ngọn nguồn của hư không này là cái gì, Thiệu Trường Canh hiểu rất rõ.

Chỉ là, đem đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn cường chế giữ bên người, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu, thay đổi quan niệm cuộc sống của cậu, khiến cậu trở thành người đồng tính luyến ái, thậm chí biến thành người yêu của ba cậu. . . . . Cách làm như thế đối với Thiệu Vinh thật sự quá mức tàn nhẫn.

Cậu có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể có một cuộc sống bình thường yên ổn, thậm chí có một người vợ dịu dàng xinh đẹp.

Nếu thật sự thương cậu, có phải nên để cậu đi tìm hạnh phúc của riêng cậu hay không?

Nhưng mà Thiệu Trường Canh dù sao cũng không phải thánh nhân, hắn không thể cao thượng kiểu như “yêu em chỉ mong em được hạnh phúc.”

Hắn thầm nghĩ ích kỷ đem Thiệu Vinh giữ ở bên người.

Không tiếc bất cứ giá nào.

Sáng hôm sau, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại ra, tìm dãy số của Thiệu Vinh gửi qua một tin nhắn qua.

“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”

Phía dưới dòng chữ là hình một bó hoa hồng đỏ thắm, màu sắc ướt át, giống như dòng máu nóng bỏng trong động mạch chủ của trái tim.

Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, Thiệu Vinh vừa tan học liền nhận được điện thoại của Tô Thế Văn, “Tiểu Vinh, sau khi tan học ra cổng trường đứng, chú tới đón cháu.”

Thiệu Vinh đi đến cổng trường học, lên xe Tô Thế Văn trở về nhà hắn. Vừa vào cửa đã bị giật mình, trên bàn bày đủ các loại món ăn thơm ngon, nhiều chủng loại nhiều màu sắc so ra còn muốn nhiều hơn cơm tất niên.

Thiệu Vinh ngạc nhiên hỏi: “Đây là. . . . . .”

Tô Duy buộc tạp dề từ phòng bếp ló đầu ra, mỉm cười nói: “Làm sinh nhật cho cháu a. Tiểu Vinh mau ngồi đi, cơm rất nhanh là xong rồi.” Tiếp theo lại ra lệnh cho Tô Thế Văn, “Thế Văn, cầm bánh ngọt qua đây.”

Tô Thế Văn xoay người cầm bánh ngọt bước lại, ngồi ở trước bàn cắm nến, một bên thấp giọng nói: “Hai ngày nữa ba cháu mới có thể trở về, sinh nhật này, chúng ta trải qua với cháu vậy.”

Hai chú đối với mình thật sự tốt lắm. . . . . .

Thiệu Vinh cảm động nói: “Cảm ơn chú.”

Thiệu Vinh bỏ đi chữ “Tô”, chỉ là cậu cảm thấy cả ngày kêu “chú Tô” cảm giác thật kì lạ, hơn nữa chữ Tô và chữ chú kêu nhiều muốn líu cả lưỡi, không nghĩ tới Tô Thế Văn nghe xưng hô như thế đột nhiên dừng lại động tác, ánh mắt sắc bén liếc mắt nhìn cậu một cái.

Thiệu Vinh bị nhìn đến sửng sốt, hoang mang sờ sờ đầu,” Chú?”

Tô Thế Văn im lặng nhìn cậu, một lát sau cúi đầu tiếp tục cắm nến như không có việc gì.

Thiệu Vinh cảm thấy người chú kỳ lạ này thật sự là đủ mạc danh kỳ diệu . . . . . .

mạc danh kì diệu: không thể hiểu nổi.

Thiệu Vinh và hai vị chú Tô bắt đầu từ ngày mồng một tháng năm đã sớm quen thuộc lẫn nhau, ba người cùng nhau ăn cơm cũng rất là náo nhiệt, một bữa cơm ăn xong đã sắp mười giờ tối, Tô Duy đề nghị Thiệu Vinh đêm nay ngủ lại phòng cho khách, còn cầm đồ ngủ mới cho Thiệu Vinh.

Tô Duy quá mức nhiệt tình, Thiệu Vinh cũng ngại cự tuyệt, đành phải lưu lại Tô gia.

Tắm rửa xong, nằm trong phòng hơn nửa ngày cũng không ngủ được, tuy rằng đã ăn bánh ngọt còn nhận được quà, nhưng trong lòng nói sao vẫn có điểm trống vắng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.

Rất rõ ràng, thiếu lời chúc mừng của baba. . . . . .

Sinh nhật hàng năm baba đều rất coi trọng, năm nay bận rộn ở nước ngoài  không tính, nhưng cũng không bận đến mức một tin nhắn cũng không gửi được chứ?

Đang suy nghĩ, di động đột nhiên sáng ngời, nhận được một tin nhắn đến từ Thiệu Trường Canh.

“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”

Là tin nhắn màu, phía dưới còn kèm theo hình bó hoa hồng đỏ thắm.

—— Baba đúng là một người lãng mạn, chúc sinh nhật vui vẻ còn gửi hình hoa hồng?

Thiệu Vinh nhịn không được mỉm cười, không để ý phí nói chuyện đường dài đắt tiền mà ấn gọi số của hắn.

“Tiểu Vinh, nhận được tin nhắn rồi?”

Chẳng biết tại sao, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, so với ngày thường thêm vài phần khàn khàn gợi cảm.

Thiệu Vinh ho một tiếng, nói: “Vâng, tin nhắn màu ba gửi, hoa hồng có phải hơi ái muội một chút?”

Thiệu Trường Canh cười cười, “Ái muội à?”

Thiệu Vinh gật đầu, “Ba nhất định là không tìm được hình bánh sinh nhật nên mới chọn hình bó hoa hồng đến góp cho đủ số đúng không?”

em thông minh quá vậy… (_ _!)

Thiệu Trường Canh tiếp tục cười, “Ừ, con thật thông minh.” Ngón tay cầm di động không khỏi siết chặt, ánh mắt cũng trở nên càng thâm trầm.

Thiệu Vinh cũng không có phát hiện baba khác thường, tiếp tục nói: “Đúng rồi baba, hôm nay con ở nhà chú Tô mừng sinh nhật, hai chú còn mua bánh ngọt cho con.”

“Ừ. Hiện giờ ba bận quá, không thể mừng sinh nhật cho con. Sinh nhật mười tám tuổi, ba nhất định sẽ mừng với con.”

“Đừng nói vậy.” Thiệu Vinh cười, “Baba, con biết ba bận nhiều việc, không cần lo cho con, bất quá chỉ là sinh nhật thôi.” Dừng một chút, “Đúng rồi, khi nào ba mới về?”

Thiệu Trường Canh hơi hơi nheo lại mắt, thấp giọng hỏi: “Như thế nào? Nhớ ba sao?”

Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu, “Đúng vậy, có điểm nhớ ba.”

Một câu đơn giản lập tức làm cho Thiệu Trường Canh mềm lòng, tâm tình không vui vì chuyện hoa hồng cũng biến mất, ngữ khí không khỏi càng thêm ôn nhu: “Biết rồi, ngày mai ba sẽ trở về.”

Thiệu Vinh khiếp sợ: “A, nhanh như vậy?”

“Tiểu Vinh nhớ ba, ba đương nhiên phải trở về nhanh rồi.”

Thiệu Vinh đỏ mặt, cảm giác mình giống như trẻ con làm nũng với baba, đều đã mười bảy tuổi rồi, vẫn nhịn không được tưởng niệm hắn giống như ngày trước.

“Được rồi, đi ngủ sớm một chút, lúc về ba gọi điện thoại cho con.”

“Ừm, baba ngủ ngon.”

“Ngốc quá, bên đây đang là buổi sáng.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng cúp điện thoại, hai má có chút nóng lên. Cư nhiên đã quên hắn đang ở Anh, ở bên kia trái đất, còn bảo hắn ngủ ngon. . . . . . Lẽ ra phải nói sớm an mới đúng.

Tắt điện thoai xong, Thiệu Vinh đắp chăn rất nhanh liền ngủ.

Trong mơ lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt của Thiệu Trường Canh, trong ánh mắt dịu dàng của hắn tựa hồ có nhiều loại cảm xúc nhìn không thấu, cái loại cảm xúc nồng đậm này giống như dây leo gắt gao quấn chặt thân thể, không thể thoát khỏi cạm bẫy dịu dàng này làm cho Thiệu Vinh hít thở không thông mà bừng tỉnh.

Sinh nhật mười bảy tuổi qua đi, rất nhanh liền chuẩn bị thi cuối kỳ, tiếp theo là học hè, sau đó liền chính thức bước vào năm mấu chốt của cấp ba. Trên bảng đen phía sau phòng học có mấy chữ được viết bằng phấn đỏ “khoảng cách đến ngày thi tốt nghiệp trung học còn xx ngày,” bạn học cùng lớp ai nấy đều rất khẩn trương.

Năm học cấp ba vừa phong phú lại bận rộn, bài tập luôn làm không hết, cả ngày làm trắc nghiệm khiến cho người ta kiệt sức, giống như lúc nào cũng đang giãy dụa ở trong biển bài tập. Các thầy cô luôn luôn nhắc tới chủ đề thi tốt nghiệp, làm cho tâm tình của mọi người cũng trở nên vô cùng trầm trọng, lớp thư pháp hiển nhiên là không thể học tiếp, Thiệu Vinh đem bút lông và nghiên mực yêu quý sắp xếp lại tốt, cất vào trong ngăn tủ.

Dưới áp lực nặng nề như vậy, may là có Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm hai kẻ dở hơi ở bên, ba người cả ngày tụ cùng một chỗ thảo luận các loại bài tập, về sau thậm chí còn không giấu nhau cái gì.

Đương nhiên cũng sẽ bàn luận đến tương lai ——

“Mẹ tớ muốn tớ tốt nghiệp cấp ba xong qua Anh học.” Ngày đó học hết tiết, lúc về ký túc xá đột nhiên bàn đến vấn đề này. Trần Lâm Lâm vui vẻ nói, “Mẹ tớ đã liên hệ với hiệu trưởng rồi, sau khi thi tốt nghiệp tớ có thể xuất ngoại.”

Từ Cẩm Niên hưng phấn nói: “Sau khi tốt nghiệp tớ cũng tính xuất ngoại, ba tớ cũng muốn tớ đi Anh, du học bốn năm rồi trở về. Nói vậy chúng ta có thể cùng xuất ngoại nha, thật sự là rất có duyên.”

Thấy Thiệu Vinh không nói lời nào, Trần Lâm Lâm quay đầu lại hỏi: “Thiệu Vinh thì sao? Cậu có tính toán gì chưa?”

Thiệu Vinh nói: “Có lẽ tớ sẽ thi vào học viện y trong nước.”

Từ Cẩm Niên quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng đề nghị: “Không thì cậu suy nghĩ theo chúng tớ xuất ngoại đi? Tớ nghe nói năm đó ba cậu cũng là mười tám tuổi qua nước Anh du học, cậu muốn thi học viện y, có thể bảo ba cậu giúp cậu. Chú ấy ở Anh quen biết nhiều như vậy, giúp cậu liên hệ trường học quả thật dễ như trở bàn tay.”

Trần Lâm Lâm cũng cười nói: “Lời này của Cẩm Niên tớ cũng đồng ý, ra nước ngoài để mở rộng tầm mắt. Hơn nữa, cậu muốn học Tây y, ra nước ngoài hiển nhiên so với trong nước tốt hơn. Tiếng Anh của cậu lại tốt, không cần lo lắng vấn đề ngôn ngữ.”

Thiệu Vinh bị nói đến có chút động tâm, thận trọng gật đầu nói: “Chuyện này tớ sẽ suy nghĩ kỹ lại.”

Từ Cẩm Niên hưng phấn ôm bả vai Thiệu Vinh, “Tốt lắm, nói như vậy về sau chúng mình còn có thể tiếp tục làm bạn học! Nếu cậu cũng đi Anh, chúng mình có thể cùng nhau thuê cái phòng ở chung, tự mình làm cơm ăn!”

Trần Lâm Lâm bình tĩnh đả kích cậu ta: “Trước đừng vui mừng quá sớm, chờ cậu qua môn tiếng Anh rồi nói sau.”

Từ Cẩm Niên vỗ ngực một cái, “Yên tâm, có Thiệu Vinh chỉ dạy, tiếng Anh của tớ sẽ dùng tốc độ hỏa tiễn phá tan tầng khí quyển tiến vùn vụt!”

“Đừng tiến quá xa coi chừng không về được.” Trần Lâm Lâm tiếp tục đả kích.

“Tớ nói nè, sao cậu cứ đối nghịch với tớ mãi thế!”

Nghe hai người bọn họ lại một lần nữa cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi, Thiệu Vinh cũng nhịn không được mỉm cười.

Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm là hai người bạn tốt nhất mà từ nhỏ đến lớn cậu từng gặp, ở cùng một chỗ với bọn họ luôn tán gẫu mãi không hết chuyện. Nếu như có thể cùng bọn họ ra nước ngoài học, vậy nhất định là chuyện vô cùng may mắn.

Huống hồ, từ nhỏ Thiệu Vinh đã rất sùng bái với baba, lớn lên sau này càng muốn trở nên xuất sắc giống hắn.

Trường học cũ của baba là một học viện y rất nổi danh, Thiệu Vinh vẫn luô  muốn đến nơi đó học. Vừa nghĩ tới mình có thể đi thư viện mà baba từng đi qua, ngồi ở vị trí hắn ngồi qua, cầm sách mà hắn đọc qua. . . . . . .Trong lòng liền tràn ngập một loại cảm giác thỏa mãn khi thực hiện được giấc mơ.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, yêu cầu như thế, hắn có chịu đáp ứng không?

Ra nước ngoài học dù sao cũng sẽ tốn một khoản tiền rất lớn, hắn cũng không phải ba ruột, cung cấp miễn phí cho mình nơi ăn chỗ ở nhiều năm như vậy xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu tốt nghiệp cấp ba xong còn mở miệng tìm hắn đòi tiền đi du học, thật sự có chút “được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Thiệu Vinh cảm thấy rất khó mở miệng nói chuyện này.

Nhưng mà. . . . . . Thật sự rất muốn đến trường học kia nhìn thử xem.

Cậu từng lên mạng tìm được một chút tư liệu và ảnh chụp, chỉ kiến trúc giống tòa thành thôi cũng đủ làm người ta mơ ước, còn có nhiều giáo sư quốc tế nổi danh như vậy, thư viện có số lượng sách phong phú, các du học sinh quốc gia thân thiện. . . . . .

Cuộc sống đại học ở London tốt đẹp giống như một giấc mơ.

Thiệu Vinh mất ngủ cả một đêm, lo lắng thật lâu sau, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Lựa chọn lúc này liên quan đến tương lai của mình, cậu tuyệt không thể thỏa hiệp nữa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệu cha đáng thương nằm trong bồn tắm DIY thật bi thúc

 

Trong mấy tiểu công nhà ta, Thiệu cha có thể là người. . . nhẫn nại nhất. . .

 

Mọi người đều biết rồi, hắn sắp nhịn không được

Tagged:

6 thoughts on “Y Sinh Thế Gia 41 – 42

  1. […] | 36 | 37 | 38-39 | 40 | 41-42 […]

    Like

  2. Lam Ngọc Cẩn 05/01/2013 at 15:55 Reply

    “Thiệu cha đáng thương nằm trong bồn tắm DIY thật bi thúc” \(“▔□▔)/ quả nhiên đủ bi thúc…>,.<

    Like

  3. mrdiao1801 05/01/2013 at 18:13 Reply

    Hahaha, ta cũng công nhận nha, bạn Thiệu cha thiệt kiên nhẫn, ng ở trc mặt mà cố gắng nhịn tới khi Tiểu Vinh đủ 18t, cái này có tính là 1 ng cha vĩ đại ko ta? ^^!!!

    Like

  4. Tiểu Quyên 06/01/2013 at 10:00 Reply

    em vinh đúng là đổ dầu vào lửa cho cháy mạnh hơn, mặc niệm cho em

    Like

  5. my 06/01/2013 at 11:09 Reply

    trông ngày mà thiệu vinh hiểu rõ lòng thiệu ba sớm sớm một tí, dù có đau buồn nhưng nhất định cũng phải vượt qua nha

    Like

  6. Tử Mộc 07/01/2013 at 08:21 Reply

    Em đang mún đi, Thiệu cha sẽ làm gì đây o(>﹏<)o

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫