XVCNQĐ-Chương 6 [3+4]

[3]

Ta ôm chặt mình bả đầu chôn  trên gối, liên tục thở gấp, đến thật lâu ta mới bình phục lại, quay đầu nhìn về phía Cao Dương trong mắt lóe ra đau lòng, hắn giơ cao tay, như muốn sờ hướng trên đầu ta, nhưng lại nghĩ tới ta hiện tại không thể bị đụng, bàn tay to kia dừng ở giữa không trung cảm giác rất là buồn cười, ta đối với hắn lắc đầu cười cười, tiếp tục bộc bạch của ta.

“Sau khi ta mất đi ý thức, lần nữa mở mắt ra, liền phát hiện mình được Lạc Ly cứu, lúc đó  xảy ra chuyện gì ta thật sự không biết, ta không biết tại sao ta  ở trong lúc đó không nổ tung chết đi, ta không biết tại sao ta lại xuất hiện ở bên hồ để Lạc Ly nhặt được, ta chỉ phát hiện khi ta tỉnh lại lần nữa, trên ngọc tùy thân của ta liền xuất hiện tia hồng.” Ta đem ngọc nha đặt ở trên tay, liền lấy vị trí để cho Cao Dương xem cho rõ ràng.

“Nói như vậy, ngươi không phải người Húc Nhật quốc?”

“Không, thậm chí không phải là Ngưỡng Nguyệt cùng Diệu Tinh quốc, từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua ba tên quốc gia này.”

“Lại có chuyện thần kỳ bực này, vậy Tiểu Tuyết Nhi muốn trở về sao?”

Ta lắc đầu cười khổ, lần nữa đem tiêu điểm tầm mắt thả vào phương xa, trầm lặng nói.

“Vấn đều cũng không phải là có muốn hay không, ta ngay cả làm sao tới cũng không rõ ràng, như thế nào nói trở về? May là ta từ nhỏ chính là cô nhi, trong quá trình trưởng thành trừ đọc sách chính là nghiên cứu, không có bằng hữu gì cũng không có gì hảo lưu luyến, không yên tâm duy nhất cũng chỉ có lão gia gia.”

“Tiểu Tuyết Nhi, yên tâm đi, người tốt giống như lão gia gia ngươi, nhất định sẽ bình an vui vẻ .”

“Ừ!” Tuy biết chẳng qua là chút lời an ủi, nhưng ta vẫn là vui vẻ cười cùng Cao Dương gật đầu.

“Như vậy nói ngươi hiện tại bệnh không để cho người chạm là khi đó . . . . . mà có ?”

“Ta cũng nghĩ thế. . . . . .” Ta lần nữa cau mày cắn môi, thật không nghĩ tới mình yếu ớt hơn so với tưởng tượng.

“Vậy sao đến bây giờ mới phát ra? Tiểu Tuyết Nhi tới đây đều có hơn nửa năm đi?”

“Ta cũng không rõ lắm, có thể chỗ ở của ta ban đầu cùng người ở đây không giống, thoáng cái đi tới hoàn cảnh lạ lẫm, nghe được tiếng nói xa lạ, làm cho ta cảm thấy chấn động thật lớn, ta không biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc đầu cũng không biết người bên cạnh tốt hay xấu, vẫn đều nơm nớp lo sợ .”

“Sau tới ta biết là Lạc Ly đã cứu ta, cảm giác được bọn họ đều là người tốt, ta bắt đầu phối hợp dưỡng tốt thân thể của mình, liều mạng học tập ngôn ngữ của các ngươi, học tập kiến thức của các ngươi, tập quán sinh hoạt văn hóa của các ngươi, bất giác cũng trải qua hơn nửa năm như thế, Lạc Ly bọn họ rất ôn nhu, mặc dù lai lịch của ta không rõ, cũng không hỏi tới, ta cũng không từng chủ động suy nghĩ tới chuyện trước kia.”

“Nhưng sau khi thanh tỉnh, bởi vì có chút chuyện kích khởi trí nhớ trước kia nên bệnh phát?” Cao Dương thông minh đem ta ý nghĩ ta nói nói , ta hướng hắn gật đầu, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

“Chuyện lần đó với ta mà nói thật không vui vẻ, thân thể vì nhanh thích ứng với hoàn cảnh, theo bản năng liền phủ bụi trí nhớ này, trí nhớ kia sau lại bị kích khởi, giống như cửa đột nhiên bị mở ra, cảm giác sợ hãi khi đó bị ta bỏ quên thoáng cái trở lại trên người của ta, ta thật không muốn, ta không muốn , vừa vặn thân thể bị đụng vào, khi đó cảm giác sợ hãi bất lực thật giống như lại trở về trên người của ta, ta chỉ cảm thấy thật là khủng khiếp, thật buồn nôn, thật khó chịu, ta không phải là cố ý gạt tay các ngươi .” Ta thủy chung ép không được cảm xúc vừa đau lòng vừa thương tâm bên trong thân thể, nước mắt tràn mi ra, như trân châu đoạn tuyến làm ướt trước ngực áo trong.

“Tiểu Tuyết Nhi, tỉnh táo, tỉnh táo! Không có chuyện gì, chúng ta không trách ngươi, Tiểu Tuyết Nhi ngoan như vậy, chẳng qua là ngã bệnh không phải sao? Chúng ta đau nhất Tiểu Tuyết Nhi, là ca hư, là ca không tốt, để cho Tiểu Tuyết Nhi hồi tưởng lại chuyện không tốt, Tiểu Tuyết Nhi tha thứ ca có được hay không?”

Giơ lên tay áo lung tung xoa mặt, thấy Cao Dương dùng vẻ mặt nghiêm túc nói lời dụ dỗ trẻ nhỏ,lời nói  cùng  giọng điệu không phối hợp , tức cười đến làm cho ta thoáng cái nở nụ cười.

“Ai, vừa khóc vừa cười , Tiểu Tuyết Nhi thật là một tiểu oa nhi.” Cao Dương giống như không tức giận lắc đầu.

“Ta muốn mười chín tuổi rồi!” Ta nhắc lại.

“Cho dù mười chín tuổi cũng chỉ là tên tiểu quỷ, muốn làm đại nhân còn phải đợi thêm mười mấy năm nữa, nói trở lại, bệnh của ngươi bị kích khởi là chuyện gì ngươi cũng phải nói rõ ràng, ca cũng không phải là dễ bỏ qua.” Cao Dương mắt nheo lại nguy hiểm, khóe miệng gợi lên cười xấu xa, hắn bộ dáng tà mị như vậy đi ra ngoài tuyệt đối có thể lừa gạt được một  cô nương trở về.

“Ách. . . . . .” Ta khuôn mặt trướng hồng, hai mắt loạn nhìn chính là không nhìn hắn.

“Đừng ách, ngươi liền đem ca làm kẻ ngốc cũng đừng đem ta làm người mù, dấu vết ở cổ ngươi rõ ràng như vậy, còn muốn lừa gạt người nào?”

Ta cúi đầu không có trả lời, tay trái cùng tay phải ngoạn trứ , còn chơi rất chuyên tâm, giống như ngón tay rất hảo ngoạn.

“Có phải tiểu sư đệ hay không?”

Ta đỏ mặt lần nữa, rõ ràng nghiêng đầu không để cho Cao Dương thấy vẻ mặt của mình, nhưng lỗ tai đỏ lên lại sớm đem ta bán đứng.

“Tiểu Tuyết Nhi là tự nguyện sao?”

Ta cái gì cũng không nghe được, ta nghe không được ta nghe không được, không nghe không nghe.

“Đáng giận, không lên tiếng liền tỏ vẻ không phải là tự nguyện  rồi, tiểu sư đệ thật là quá làm loạn, Tiểu Tuyết Nhi đừng thương tâm, ca đi giúp ngươi dạy hắn, lúc này không để cho hắn gãy tay đứt chân ta không làm ca của ngươi!” Cao Dương tức giận nói liền ( xoát ) một tiếng đứng lên, xắn lên tay áo nổi giận đùng đùng liền muốn đi ra ngoài.

[4]

“A! Ca, ca, ca đừng, đừng đừng đừng, ta tự nguyện ta đây tự nguyện .” Ta bị làm cho sợ đến xoay người muốn hướng Cao Dương nhào tới, nhưng thoáng cái dùng sức quá mạnh đưa tới phản ứng choáng váng do thiếu máu, cộng thêm bị chăn vướng chân, ta toàn bộ giống như ngã gục trên mặt đất, hơn phân nửa thân thể cũng gục ở trên giường nhỏ, chỉ dư hai chân bởi vì làm cho chăn quấn mà gác ở trên giường, thẳng tắp hướng Cao Dương làm đại lễ đầu rạp xuống đất, ta túng quẫn đến chỉ có thể nhìn thẳng Cao Dương đứng đó méo miệng, may là trên sàn nhà trải thảm, mềm nhũn ngã nằm cũng không đau.

“Như vậy nói Tuyết Nhi cũng thích tiểu sư đệ rồi?”

Ta liền lấy tư thế nằm sấp cúi đầu, chính là không lên tiếng.

“Hừ! Vậy chính là không phải rồi! Tiểu Tuyết Nhi ngươi đừng hảo tâm như vậy, không nên bởi vì tiểu sư đệ cứu ngươi, ngươi cảm thấy mắc nợ  hắn, không muốn ta đánh hắn mới nói bản thân mình tự nguyện, ca của ngươi cũng không hảo lừa gạt như vậy, đáng giận! Ta giúp ngươi đánh gãy chân của hắn!”

Ta bị làm cho sợ đến ngẩng đầu hướng Cao Dương khua tay của ta.

“Đừng đừng đừng, không phải, ta không phải là cảm thấy mắc nợ, ừ. . . . . . Mặc dù cũng có chút, nhưng ta cũng. . . . . Cũng thích. . . . . . Thích Lạc Ly. . . .” Ta càng nói đến phía sau càng là nhỏ giọng, cuối cùng thanh âm nhỏ đến giống như muỗi kêu, trên mặt chỉ cảm thấy vừa trướng vừa nóng, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chàm giường trước mặt.

“Tiểu Tuyết Nhi ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy.”

“Ta nói ta thích Lạc Ly!” Xấu hổ tới cực điểm lúc ta giống như đánh bạc hết thảy, nhắm mắt hướng Cao Dương rống to, ta cái gì cũng không quản nữa.

“Ha hả ha hả. . . . . .”

Khi ta thiếu chút nữa mắc cỡ muốn đem mình chôn lên, lại nghe đến tiếng cười rầu rĩ của Cao Dương, mới phát hiện hắn đứng ở ngoài cửa hành lang trên ván gỗ, ý vị ở che miệng cười trộm, ta trừng mắt liếc hắn một cái, hắn chính là thích náo ta nhất .

“Ha ha ha. . . . . . Tiểu sư đệ, ngươi nghe được không, Tiểu Tuyết Nhi cũng thích ngươi nha! Lần này trở về Ẩn Vụ sơn chính là thuận tiện cho sư phụ ăn cưới rồi, oa ha ha ha ha ha. . . . . .” Cao Dương vừa ấn bụng vừa ngoắc về phía bên trái, sau khi nói xong lời kia giống như chịu không được cười đến lăn trên mặt đất, cũng làm cho ta nhìn đến cạnh góc hành lang xuất hiện góc áo của Tiểu Sâm, mà góc áo kia cũng đang không ngừng lay động.

Nghe được lời Cao Dương nói, ta trước không thể tin há to miệng, sau tới thật nhìn thấy chân của Lạc Ly xuất hiện ở cạnh cửa , ta chỉ có thể nghĩ tới ta xong, nếu như có cái hố, ta chính là sẽ nhảy xuống, uổng công ta còn tưởng rằng mình rất thông minh, thiên tài cái rắm!

Đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Cao Dương làm cho ta ngẩng đầu, chỉ thấy Lạc Ly một cước đạp được lão Cao, giống như là mới vừa đem cái gì đạp bay giống nhau, Cao Dương đã sớm không thấy thân ảnh, góc áo cạnh cửa của Tiểu Sâm cũng không có thấy, khi ta ý thức được Lạc Ly muốn quay đầu. Ta lập tức cúi xuống khuôn mặt trướng hồng, bảo trì hoàn mỹ tư thế đầu rạp xuống đất, nhắm mắt giả bộ thi thể, trong miệng vẫn toái toái niệm.

“Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn  thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta. . . . . .”

“Tuyết Nhi, ta nghe được ngươi nói.”

Thanh âm khoái trá của Lạc Ly vang lên bên tai, làm ta biết ta là không thể nào  trong một giây liền có được siêu năng lực , thẹn quá thành giận quắt miệng ngoan trừng mắt trước mũi chân của Lạc Ly, tiếp theo ta cảm giác được Lạc Ly vòng qua ta, tháo ra cái chăn quấn lấy hai chân ta, giải cứu tự do cho ta.

Ta vội vàng đem chân co lên, bò dậy ở trên giường ngồi xổm, hai tay thật ngoan ngoãn giao ở trên đùi, cúi đầu không dám nhìn Lạc Ly một cái.

Trên lưng truyền đến một trận ấm áp, Lạc Ly ở trên người ta phủ một áo khoác bông thật dầy, hai tay ta kéo kéo áo khoác để cho cả người ta cũng bị bao phủ, Lạc Ly đã ngồi xếp bằng đến trước thân thể của ta.

“Tuyết Nhi, ta không phải là cố tình ở ngoài cửa nghe lén , chẳng qua là thấy đại sư huynh là lạ , sợ hắn lại không để ý tới tình huống thân thể của ngươi làm chuyện điên rồ, mới ở bên cạnh đợi, cũng may là ta có đợi, nghe được ngươi nói những kia, ta thật vừa đau lòng lại cao hứng, Tuyết Nhi, ngươi bệnh này, ta sẽ nghĩ biện pháp trị lành cho ngươi, tin tưởng ta có được hay không?”

“Lạc Ly . . . . . .” Khoảnh khắc này ta có loại cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng, ta cho là lai lịch không thể tưởng tượng nổi, bọn họ chẳng những rất đơn giản liền hoàn toàn tiếp thu, còn đối đãi  tốt, thời khắc này ta thật rất cảm tạ ngọc nha đem ta dẫn tới nơi này, cũng cảm tạ vận mệnh đem ta dẫn tới bên người Lạc Ly.

Cuối cùng ta cũng nâng đầu lên, nhìn thẳng khuôn mặt của Lạc Ly, ta thấy được trên gương mặt tuấn tú như ngọc của Lạc Ly, có một vòng ứ thanh tím đậm đen tại trên mắt trái của hắn, khóe miệng bên phải cũng có chút sưng đỏ, khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Lạc Ly hợp với  hình tượng, khi ta còn ở địa cầu coi tiết mục ti vi có “lễ kỉ niệm năm trăm năm hoạt hình” trong đó  “Nhà có chó hoang” có con bò đầu ngạnh.

Ta cả người định trụ ngốc nhìn Lạc Ly, Lạc Ly cũng giống như nhớ ra cái gì, quay mặt đi, chỉ dùng má trái đối với ta, ta bắt đầu hiểu tại sao khi ta mới vừa tỉnh lại không thấy được hắn.

“Đây là chuyện gì?” Khóe miệng ta bởi vì đè nén co quắp mà có chút biến hình hỏi.

“Đại sư huynh đánh .” Lạc Ly một tay che mặt, lỗ tai đỏ lên nói.

“Lúc nào?”

“Sau khi ngươi ngủ mê man.”

“Tại sao?”

“Thấy dấu vết ở cổ ngươi, cho là ta khi dễ ngươi.”

“Ngươi không đánh trả?”

“Không có.”

“Tại sao?”

“Ta đáng đánh .”

Ta liều mạng ngửa mặt áp lấy nụ cười mãnh liệt dâng lên, cố gắng duy trì mặt mũi cho Lạc Ly, khiến cho trên mặt đến mức đỏ bừng, nắm tay nắm đến trắng bệch, mặt mũi một trận vặn vẹo.

“Muốn cười  liền cười đi.” Lạc Ly thở dài như nhận mệnh, mặt cũng không che, hai tay để nằm ngang ở trên gối bất đắc dĩ nhìn ta.

“Phốc! Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——————” Trong nháy mắt vang lên tiếng cười kinh thiên động địa của ta.

Tagged:

6 thoughts on “XVCNQĐ-Chương 6 [3+4]

  1. […] [1-2] [3-4] […]

    Like

  2. goddest 22/12/2011 at 16:40 Reply

    cam? on nang` nhiu`

    Like

  3. nhanthan14 22/12/2011 at 18:30 Reply

    Truyện hay quá ak. Tuyết nhi đáng yêu chết ta.

    Like

    • Ảo Vũ 22/12/2011 at 19:18 Reply

      hì hì, các nàng chờ khoảng 2, 3 chương nữa là có H a~ =]]
      Bộ nỳ đọc iu chít. Manh hem chịu đc XD

      Liked by 1 person

  4. Châu 09/01/2012 at 11:49 Reply

    cuối cùng cũng bị lừa cho nói ra XD

    Like

  5. tinalee1911 18/01/2018 at 19:39 Reply

    Tiết tấu hay ghê

    Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ(´ڡ`ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●´з`)♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫